Tôn Thượng
-
Chương 50: Thần thức
Trên đường trở về, đôi chân nhỏ ngắn kia của Phí Khuê chạy như bay đuổi theo cơ thể cong cong đập mông ngựa: “Công tử thật là như thần nhân vậy sự kính nể của tiểu nhân đối với người như nước sông cuồn cuộn một khi đã phát thì không thể cản.”
Người của Lý gia ngang ngược, làm càn ở chỗ phái Vân Hà, Phí Khuê sớm đã nhìn không vừa mắt không biết làm thế nào mà Lý gia đại gia tộc hiển hách ở vùng Thanh Dương lại cấu kết trưởng lão Kim Đức. Xem như hắn thấy không vừa mắt cũng không làm gì được.
Mới tận mắt nhìn thấy một chiêu Viêm Lôi Thuật đại viên mãn của Cổ Thanh Phong đánh cho Lý Xán bong da tróc thịt, mà Lý Tử Hành đứng đó cũng chỉ có thể giương mắt nhìn điều này thật sự khiến Phí Khuê xả được cơn giận.
Còn có chân nhân Phi Tuyết kia nữa.
Hắn và chân nhân Phi Tuyết xem như là đệ tử một thời biết các nàng ấy từ nhỏ đã cao ngạo ghê gớm, bao nhiêu năm qua Phí Khuê không ít lần bị nàng ta làm nhục, vừa nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của chân nhân Phi Tuyết, Phí Khuê suýt chút nữa đã không nhịn được mà hát vang một bài.
Mặc dù hắn không biết Cổ Thanh Phong là ai.
Cũng không biết Cổ Thanh Phong rốt cục có năng lực mạnh đến mức nào.
Có thể nói đối với Cổ Thanh Phong hoàn toàn không biết gì cả.
Có điều Phí Khuê là một người thức thời, biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi.
Cổ Thanh Phong liếc nhìn cơ thể tròn vo cực giống chú chuột mập lùn này cười nói: “Cái mông này của ngươi ngược lại vỗ rất nhẵn.”
“Công tử nói đùa tiểu nhân thật sự bội phục người.” Vừa nói, Phí Khuê lại vỗ mông ngựa lần nữa.
Cổ Thanh Phong lắc đầu ngăn lại nói: “Được rồi, ý tứ là được rồi lão gia không phải nói là trở thành đệ tử trong môn là sẽ đi tranh mười hai viện tịch thủ gì đó sao? Ngươi giúp ta an bài một chút.”
Lần này thức tỉnh, Cổ Thanh Phong mặc dù còn không biết mình phải là gì, muốn làm gì có điều dù thế nào đi nữa cũng không thể đợi ở phái Vân Hà đến khi hết thời gian. Muốn mau chóng giúp Hỏa Đức giải quyết thỏa đáng chuyện này cũng dễ dàng rút ra mà rời đi.
“Công tử, việc tranh đoạt mười hai viện thủ tịch sợ là phải đợi.”
“Để làm gì?”
"Là thế này, mỗi năm khi thi đấu mới có thể tranh đoạt vị trí mười hai viện thủ tịch.”
“Phải thi đấu sao? Ngày mai ta không thể đi đoạt sao?”
“Công tử, như vậy không phủ hợp với quy củ của Vân Hà phái.” Phí Khuê cười khổ nói: “Hơn nữa coi như người đi đoạt cũng không tìm thấy người, thủ tịch của mười hai viện đa số đều đi ra ngoài rèn luyện, không đi ra ngoài thì cũng bế quan đợi đến khi tái đấu mới ra.”
“Thế này…” Cổ Thanh Phong lấy ra một quả hồng diệp yêu ăn rồi hỏi: “Thế khi nào thi đấu?”
“Vẫn còn hơn một tháng nữa.”
“Lâu như vậy, không có cách nào khác sao?”
“Công tử, không biết lão gia có từng nói với người hay không, kế hoạch của chúng ta buộc phải làm theo điều lệ không thì đến cuối rất khó xử lý.”
Hỏa Đức ngược lại có từng nói phải làm việc theo điều lệ. Mặc dù đối với Cổ Thanh Phong chuyện này hoàn toàn là vẽ vời thêm chuyện, có điều Hỏa Đức đã lăn lộn ở phái Vân Hà bảy tám tram năm rồi với tình hình của Hỏa Đức mà nói không có ai rõ ràng hơn ông ta. Ông ta nói làm việc theo điều lệ, đương nhiên sẽ có lý riêng.
“Được, hơn một tháng thì hơn một tháng đi cũng chỉ có thể đành như vậy thôi.”
"Công tử, hôm nay người mệt rồi, nếu cần gì cứ việc căn dặn tiểu nhân, tiểu nhân nhất định sẽ làm thỏa đáng cho người.”
“Có gì cần chứ?”
Cổ Thanh Phong xoa cằm suy nghĩ trả lời: “Ngươi đi làm một chút tài nguyên mang về cho ta.”
“Không biết công tử cần gì tài nguyên?”
“Tinh thể Phong Vũ Ngân Phách, ngọc Cửu Liệt Tình Lâm, đá Xích Đồng Huyền Nguyệt…”
Cổ Thanh Phong nói một mạch ba bốn mươi loại tài nguyên, Phí Khuê nghe mà mờ mịt bởi vì những tài nguyên này hắn chưa từng nghe thấy loại nào. Đương nhiên không biết thì không biết, Phí Khuê không hề nói ra. Nếu không chuyện này cũng quá mất mặt rồi, nghĩ là đáp ứng trước rồi đi ra ngoài hỏi xem.
Trở lại viện phía sau núi Linh Ẩn.
Cổ Thanh Phong uống mấy ly, tùy ý nói chuyện với Vương Đại Sơn đến tối lại tu luyện.
Hỏa Đức mang tới một ít đan dược và linh thạch đã bị ông ta luyện hóa từ lâu.
Cổ Thanh Phong cũng chỉ có thể hấp thụ linh khí của phái Vân Hà trước.
Phải nói linh khí của phái Vân Hà cũng xem như không tệ.
Dù sao chiếm lấy một linh mạch Viêm Dương Hỏa Chi, loại linh mạch này sẽ sinh ra linh khí Hỏa Chi, thuộc về linh khí Ngũ Hành so với linh khí thông thường trong trời đất tốt hơn một chút. Hơn nữa linh khí Hỏa Chi tương đối mạnh, dùng để rèn luyện thân thể đả thông kinh mạch cũng phù hợp, có điều chuyển thành linh lực cũng tương đối mạnh mẽ. Năm đó phái Vân Hà sở dĩ có thể trở thành môn phái mạnh nhất của vùng thành Thanh Dương, chính là dựa vào linh mạch Hỏa Chi này.
Linh khí Hỏa Chi đối với người tu hành thông thường mà nói tác dụng có lẽ rất lớn, nhưng đối với Cổ Thanh Phong mà nói, thứ đồ chơi này chính là như thể tác dụng với hắn không lớn. Dù sao thì cơ thể của hắn cũng từng dùng lửa Cửu U luyện, đây chính là Tổ Hỏa linh khí Hỏa Chi nhỏ nhoi trước mắt cũng chẳng bằng cặn bã.
Hấp thụ một lát, Cổ Thanh Phong cũng không tiếp tục nữa sử dụng Thần Thức, Thần Du.
Sự tồn tại của Thần Thức, là một loại tập trung đồng thể bát thức mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý, thuộc về ý niệm tinh thần, cũng là một loại cảm nhận. Có thể cảm nhận sự tồn tại của tất cả những thứ nhỏ bé, cũng có thể cảm nhận được thứ mà mắt không thể nhìn thấy, mũi không thể ngửi được, tai không nghe thấy.
Mỗi người bẩm sinh đều có Thần Thức, chỉ cần kích thích phát ra là có thể. Thứ đồ chơi này không có cách thức tu luyện gì cả, chỉ có thể tu luyện từng tí từng chút. Thần Thức càng mạnh đồ vật có thể cảm nhận được càng nhỏ bé phạm vi cảm nhận được càng rộng.
Giờ phút này, Cổ Thanh Phong đang sử dụng Thần Thức của mình đi dạo bên ngoài, suy nghĩ không biết có thể tìm được chút đồ gì tốt không.
Bình thường có rất ít người có thể sử dụng Thần Thức rời ra bên ngoài, cho dù có thể rời ra cũng không dám rời quá xa. Nếu như một khi gặp phải cái gì bất ngờ, Thần thức gặp phải áp chế, sẽ ảnh hưởng tới ý thức của cơ thể. Nếu ý thức mà bị tán loạn vậy sẽ trở thành người thực vật.
Có điều, Cổ Thanh Phong căn bản không quan tâm thần trí của hắn rất mạnh dù cho sau khi bị thiên đạo xét xử, Thần Thức cũng chịu ảnh hưởng nhất định kém rất xa lúc trước.
Chính là vì cái gọi là lạc đà chết gầy còn hơn ngựa béo, huống hồ Thần Thức của Cổ Thanh Phong vẫn còn chưa chết gầy, chỉ là tạm thời suy yếu mà thôi cho dù như vậy, cũng không phải ai có thể lay động.
Cổ Thanh Phong vừa dùng Thần Thức đi dạo, vừa quan sát cảnh sắc của vùng Thanh Dương.
So với ký ức thuở thiếu thời đã khác rất nhiều.
Năm trăm năm trước, vùng Thanh Dương được cho là vùng thâm sơn cùng cốc, đất rộng mà hiếm người.
Bây giờ dường như màu mỡ hơn rất nhiều, khắp nơi đều là sơn trang muôn hình muôn vẻ hơn nữa môn phái tu hành cũng nhiều hơn trước kia.
Điều này không khỏi làm cho Cổ Thanh Phong cảm thán một câu, sự khôi phục của vạn vật ảnh hưởng đúng là không nhỏ.
Đương nhiên, khôi phục thì khôi phục cũng không có nghĩa là sau khi khôi phục sa mạc liền có thể biến thành thảo nguyên.
Vùng Thanh Dương rất nhiều nơi vẫn như cũ là một mảng hoang vu.
Thần Thức phóng qua một vùng núi hoang vu, ở đây vậy mà có người đang đánh nhau, hơn nữa còn đánh túi bụi.
Cổ Thanh Phong nhìn một lát liền không có hứng thú, đang muốn dò xét ở phía trước chợt phát hiện không hợp lý.
Tại vùng núi hoang vu này này có một ngọn núi nhỏ không đáng chú ý, mặt ngoài của ngọn núi nhỏ này có ánh sang nhà nhạt ánh sáng đang tán loạn như phù văn của Đạo Huyền đồng đạo.
Cổ Thanh Phong cẩn thận tìm tòi điều tra, khá lắm!
Thế mà lại là một trận pháp.
Hơn nữa còn là một trận pháp tự nhiên nhỏ.
Loại trận pháp này sau khi vận chuyển sẽ hòa làm một với thiên nhiên, tan biến trong vô hình mắt thường không thể cảm nhận được, thần thức cũng rất khó có thể dò xét ra. Thông thường loại trận pháp này nhiều khi dùng để ẩn tàng động phủ.
Lúc này, tiểu trận pháp tự nhiên sở dĩ phát ra ánh sáng, là bởi vì kết cấu của trận pháp đang tán loạn, không bao lâu nữa sẽ sụp đổ một cách triệt để.
Cổ Thanh Phong trước kia thường đào bới động phủ như này, đối với thứ đồ chơi này vô cùng quen thuộc biết một cách rõ ràng. Kết cấu của tiểu trận pháp tự nhiên nếu như bị tán loạn, chỉ có một khả năng đó chính là khô kiệt trận nhãn.Trận nhãn là ngọn nguồn duy trì vận chuyển của trận pháp thông thường một khi khô kiệt sẽ như người mất đi linh hồn, cơ thể sẽ già yếu. Mà trận pháp cũng như vậy trận nhãn khô kiệt không có linh khí duy trì kết cấu trận pháp sẽ tán loạn.
Chả trách mấy người kia đang đánh nhau, hóa ra là tranh đoạt động phủ ẩn tàng trong tiểu trận pháp tự nhiên.
Cổ Thanh Phong đang do dự xem có cần tới đó xem xét hay không thì lúc đó, đột nhiên có một vị nữ tử tới, sau khi nữ tử này tới không nói nhiều lời sử dụng phi đao, một đao bổ đôi tiểu trận pháp tự nhiên đang tán loạn.
Một trận lốp bốp giòn vang, tiểu trận pháp tự nhiên tán loạn triệt để. Ngọn núi nhỏ hoang vu lúc trước cũng biến mất, không thấy đâu nữa ngược lại hiện ra một cửa hang. Cửa hang xuất hiện ánh sáng tím xanh, từng tia sương mù màu tím xanh tràn ngập ra ngoài.
Đây là... Mộ Vân Tức tím xanh?
Đây chính là một loại linh tức hiếm có, nếu bên trong một động phủ tràn ra loại linh tức này, trong đó tất nhiên sẽ cất giấu bảo bối.
Cổ Thanh Phong không do dự nữa, nhanh chóng thu hồi Thần Thức chuẩn bị chạy tới đó xem.
Người của Lý gia ngang ngược, làm càn ở chỗ phái Vân Hà, Phí Khuê sớm đã nhìn không vừa mắt không biết làm thế nào mà Lý gia đại gia tộc hiển hách ở vùng Thanh Dương lại cấu kết trưởng lão Kim Đức. Xem như hắn thấy không vừa mắt cũng không làm gì được.
Mới tận mắt nhìn thấy một chiêu Viêm Lôi Thuật đại viên mãn của Cổ Thanh Phong đánh cho Lý Xán bong da tróc thịt, mà Lý Tử Hành đứng đó cũng chỉ có thể giương mắt nhìn điều này thật sự khiến Phí Khuê xả được cơn giận.
Còn có chân nhân Phi Tuyết kia nữa.
Hắn và chân nhân Phi Tuyết xem như là đệ tử một thời biết các nàng ấy từ nhỏ đã cao ngạo ghê gớm, bao nhiêu năm qua Phí Khuê không ít lần bị nàng ta làm nhục, vừa nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của chân nhân Phi Tuyết, Phí Khuê suýt chút nữa đã không nhịn được mà hát vang một bài.
Mặc dù hắn không biết Cổ Thanh Phong là ai.
Cũng không biết Cổ Thanh Phong rốt cục có năng lực mạnh đến mức nào.
Có thể nói đối với Cổ Thanh Phong hoàn toàn không biết gì cả.
Có điều Phí Khuê là một người thức thời, biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi.
Cổ Thanh Phong liếc nhìn cơ thể tròn vo cực giống chú chuột mập lùn này cười nói: “Cái mông này của ngươi ngược lại vỗ rất nhẵn.”
“Công tử nói đùa tiểu nhân thật sự bội phục người.” Vừa nói, Phí Khuê lại vỗ mông ngựa lần nữa.
Cổ Thanh Phong lắc đầu ngăn lại nói: “Được rồi, ý tứ là được rồi lão gia không phải nói là trở thành đệ tử trong môn là sẽ đi tranh mười hai viện tịch thủ gì đó sao? Ngươi giúp ta an bài một chút.”
Lần này thức tỉnh, Cổ Thanh Phong mặc dù còn không biết mình phải là gì, muốn làm gì có điều dù thế nào đi nữa cũng không thể đợi ở phái Vân Hà đến khi hết thời gian. Muốn mau chóng giúp Hỏa Đức giải quyết thỏa đáng chuyện này cũng dễ dàng rút ra mà rời đi.
“Công tử, việc tranh đoạt mười hai viện thủ tịch sợ là phải đợi.”
“Để làm gì?”
"Là thế này, mỗi năm khi thi đấu mới có thể tranh đoạt vị trí mười hai viện thủ tịch.”
“Phải thi đấu sao? Ngày mai ta không thể đi đoạt sao?”
“Công tử, như vậy không phủ hợp với quy củ của Vân Hà phái.” Phí Khuê cười khổ nói: “Hơn nữa coi như người đi đoạt cũng không tìm thấy người, thủ tịch của mười hai viện đa số đều đi ra ngoài rèn luyện, không đi ra ngoài thì cũng bế quan đợi đến khi tái đấu mới ra.”
“Thế này…” Cổ Thanh Phong lấy ra một quả hồng diệp yêu ăn rồi hỏi: “Thế khi nào thi đấu?”
“Vẫn còn hơn một tháng nữa.”
“Lâu như vậy, không có cách nào khác sao?”
“Công tử, không biết lão gia có từng nói với người hay không, kế hoạch của chúng ta buộc phải làm theo điều lệ không thì đến cuối rất khó xử lý.”
Hỏa Đức ngược lại có từng nói phải làm việc theo điều lệ. Mặc dù đối với Cổ Thanh Phong chuyện này hoàn toàn là vẽ vời thêm chuyện, có điều Hỏa Đức đã lăn lộn ở phái Vân Hà bảy tám tram năm rồi với tình hình của Hỏa Đức mà nói không có ai rõ ràng hơn ông ta. Ông ta nói làm việc theo điều lệ, đương nhiên sẽ có lý riêng.
“Được, hơn một tháng thì hơn một tháng đi cũng chỉ có thể đành như vậy thôi.”
"Công tử, hôm nay người mệt rồi, nếu cần gì cứ việc căn dặn tiểu nhân, tiểu nhân nhất định sẽ làm thỏa đáng cho người.”
“Có gì cần chứ?”
Cổ Thanh Phong xoa cằm suy nghĩ trả lời: “Ngươi đi làm một chút tài nguyên mang về cho ta.”
“Không biết công tử cần gì tài nguyên?”
“Tinh thể Phong Vũ Ngân Phách, ngọc Cửu Liệt Tình Lâm, đá Xích Đồng Huyền Nguyệt…”
Cổ Thanh Phong nói một mạch ba bốn mươi loại tài nguyên, Phí Khuê nghe mà mờ mịt bởi vì những tài nguyên này hắn chưa từng nghe thấy loại nào. Đương nhiên không biết thì không biết, Phí Khuê không hề nói ra. Nếu không chuyện này cũng quá mất mặt rồi, nghĩ là đáp ứng trước rồi đi ra ngoài hỏi xem.
Trở lại viện phía sau núi Linh Ẩn.
Cổ Thanh Phong uống mấy ly, tùy ý nói chuyện với Vương Đại Sơn đến tối lại tu luyện.
Hỏa Đức mang tới một ít đan dược và linh thạch đã bị ông ta luyện hóa từ lâu.
Cổ Thanh Phong cũng chỉ có thể hấp thụ linh khí của phái Vân Hà trước.
Phải nói linh khí của phái Vân Hà cũng xem như không tệ.
Dù sao chiếm lấy một linh mạch Viêm Dương Hỏa Chi, loại linh mạch này sẽ sinh ra linh khí Hỏa Chi, thuộc về linh khí Ngũ Hành so với linh khí thông thường trong trời đất tốt hơn một chút. Hơn nữa linh khí Hỏa Chi tương đối mạnh, dùng để rèn luyện thân thể đả thông kinh mạch cũng phù hợp, có điều chuyển thành linh lực cũng tương đối mạnh mẽ. Năm đó phái Vân Hà sở dĩ có thể trở thành môn phái mạnh nhất của vùng thành Thanh Dương, chính là dựa vào linh mạch Hỏa Chi này.
Linh khí Hỏa Chi đối với người tu hành thông thường mà nói tác dụng có lẽ rất lớn, nhưng đối với Cổ Thanh Phong mà nói, thứ đồ chơi này chính là như thể tác dụng với hắn không lớn. Dù sao thì cơ thể của hắn cũng từng dùng lửa Cửu U luyện, đây chính là Tổ Hỏa linh khí Hỏa Chi nhỏ nhoi trước mắt cũng chẳng bằng cặn bã.
Hấp thụ một lát, Cổ Thanh Phong cũng không tiếp tục nữa sử dụng Thần Thức, Thần Du.
Sự tồn tại của Thần Thức, là một loại tập trung đồng thể bát thức mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý, thuộc về ý niệm tinh thần, cũng là một loại cảm nhận. Có thể cảm nhận sự tồn tại của tất cả những thứ nhỏ bé, cũng có thể cảm nhận được thứ mà mắt không thể nhìn thấy, mũi không thể ngửi được, tai không nghe thấy.
Mỗi người bẩm sinh đều có Thần Thức, chỉ cần kích thích phát ra là có thể. Thứ đồ chơi này không có cách thức tu luyện gì cả, chỉ có thể tu luyện từng tí từng chút. Thần Thức càng mạnh đồ vật có thể cảm nhận được càng nhỏ bé phạm vi cảm nhận được càng rộng.
Giờ phút này, Cổ Thanh Phong đang sử dụng Thần Thức của mình đi dạo bên ngoài, suy nghĩ không biết có thể tìm được chút đồ gì tốt không.
Bình thường có rất ít người có thể sử dụng Thần Thức rời ra bên ngoài, cho dù có thể rời ra cũng không dám rời quá xa. Nếu như một khi gặp phải cái gì bất ngờ, Thần thức gặp phải áp chế, sẽ ảnh hưởng tới ý thức của cơ thể. Nếu ý thức mà bị tán loạn vậy sẽ trở thành người thực vật.
Có điều, Cổ Thanh Phong căn bản không quan tâm thần trí của hắn rất mạnh dù cho sau khi bị thiên đạo xét xử, Thần Thức cũng chịu ảnh hưởng nhất định kém rất xa lúc trước.
Chính là vì cái gọi là lạc đà chết gầy còn hơn ngựa béo, huống hồ Thần Thức của Cổ Thanh Phong vẫn còn chưa chết gầy, chỉ là tạm thời suy yếu mà thôi cho dù như vậy, cũng không phải ai có thể lay động.
Cổ Thanh Phong vừa dùng Thần Thức đi dạo, vừa quan sát cảnh sắc của vùng Thanh Dương.
So với ký ức thuở thiếu thời đã khác rất nhiều.
Năm trăm năm trước, vùng Thanh Dương được cho là vùng thâm sơn cùng cốc, đất rộng mà hiếm người.
Bây giờ dường như màu mỡ hơn rất nhiều, khắp nơi đều là sơn trang muôn hình muôn vẻ hơn nữa môn phái tu hành cũng nhiều hơn trước kia.
Điều này không khỏi làm cho Cổ Thanh Phong cảm thán một câu, sự khôi phục của vạn vật ảnh hưởng đúng là không nhỏ.
Đương nhiên, khôi phục thì khôi phục cũng không có nghĩa là sau khi khôi phục sa mạc liền có thể biến thành thảo nguyên.
Vùng Thanh Dương rất nhiều nơi vẫn như cũ là một mảng hoang vu.
Thần Thức phóng qua một vùng núi hoang vu, ở đây vậy mà có người đang đánh nhau, hơn nữa còn đánh túi bụi.
Cổ Thanh Phong nhìn một lát liền không có hứng thú, đang muốn dò xét ở phía trước chợt phát hiện không hợp lý.
Tại vùng núi hoang vu này này có một ngọn núi nhỏ không đáng chú ý, mặt ngoài của ngọn núi nhỏ này có ánh sang nhà nhạt ánh sáng đang tán loạn như phù văn của Đạo Huyền đồng đạo.
Cổ Thanh Phong cẩn thận tìm tòi điều tra, khá lắm!
Thế mà lại là một trận pháp.
Hơn nữa còn là một trận pháp tự nhiên nhỏ.
Loại trận pháp này sau khi vận chuyển sẽ hòa làm một với thiên nhiên, tan biến trong vô hình mắt thường không thể cảm nhận được, thần thức cũng rất khó có thể dò xét ra. Thông thường loại trận pháp này nhiều khi dùng để ẩn tàng động phủ.
Lúc này, tiểu trận pháp tự nhiên sở dĩ phát ra ánh sáng, là bởi vì kết cấu của trận pháp đang tán loạn, không bao lâu nữa sẽ sụp đổ một cách triệt để.
Cổ Thanh Phong trước kia thường đào bới động phủ như này, đối với thứ đồ chơi này vô cùng quen thuộc biết một cách rõ ràng. Kết cấu của tiểu trận pháp tự nhiên nếu như bị tán loạn, chỉ có một khả năng đó chính là khô kiệt trận nhãn.Trận nhãn là ngọn nguồn duy trì vận chuyển của trận pháp thông thường một khi khô kiệt sẽ như người mất đi linh hồn, cơ thể sẽ già yếu. Mà trận pháp cũng như vậy trận nhãn khô kiệt không có linh khí duy trì kết cấu trận pháp sẽ tán loạn.
Chả trách mấy người kia đang đánh nhau, hóa ra là tranh đoạt động phủ ẩn tàng trong tiểu trận pháp tự nhiên.
Cổ Thanh Phong đang do dự xem có cần tới đó xem xét hay không thì lúc đó, đột nhiên có một vị nữ tử tới, sau khi nữ tử này tới không nói nhiều lời sử dụng phi đao, một đao bổ đôi tiểu trận pháp tự nhiên đang tán loạn.
Một trận lốp bốp giòn vang, tiểu trận pháp tự nhiên tán loạn triệt để. Ngọn núi nhỏ hoang vu lúc trước cũng biến mất, không thấy đâu nữa ngược lại hiện ra một cửa hang. Cửa hang xuất hiện ánh sáng tím xanh, từng tia sương mù màu tím xanh tràn ngập ra ngoài.
Đây là... Mộ Vân Tức tím xanh?
Đây chính là một loại linh tức hiếm có, nếu bên trong một động phủ tràn ra loại linh tức này, trong đó tất nhiên sẽ cất giấu bảo bối.
Cổ Thanh Phong không do dự nữa, nhanh chóng thu hồi Thần Thức chuẩn bị chạy tới đó xem.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook