Tôi Trở Thành Quả Phụ Khi Còn Trẻ
-
12: Ngủ Cả Đêm
Kỷ Khinh Khinh không lưu tình chút nào đem Lục Lệ Hành chặn ở ngoài cửa.
Ngủ cả đêm?
Làm gì nha!
Trai đơn gái chiếc, mới vừa kết hôn không tới hai ngày liền muốn cùng nhau ngủ, về sau thì sao?
Kỷ Khinh Khinh tức đến không thở được.
Nhưng ở trong phòng suy nghĩ một vòng, Kỷ Khinh Khinh bình tĩnh lại.
Hai ngày nay Lục Lệ Hành hồi quang phản chiếu dường như quá dài, làm cô nhiều lần đã quên Lục Lệ Hành kỳ thật là một người bệnh sắp chết.
Cô mở cửa phòng he hé, cách kẹt cửa nhìn người đứng bồi hồi ngoài cửa, thân mặc bộ đồ ở nhà rộng thùng thình.
Hành lang áng sáng tôi tối, chỉ có một cái đèn nho nhỏ màu da cam trên trần chiếu vào trên vai Lục Lệ Hành.
Cô không thấy rõ biểu tình Lục Lệ Hành dưới ánh đèn mỏng manh, chỉ thấy được anh như dựa vào trong một bóng đêm sâu không thấy đáy, lẻ loi một mình.
Cô mở cửa ra, ánh sáng sáng ngời trong phòng trong nháy mắt trào ra, xua tan hắc ám vô tận phía sau Lục Lệ Hành.
“Anh vừa rồi nói cái gì?”
“Chúng ta ngủ cả đêm.”
Kỷ Khinh Khinh hỏi: “Ngủ như thế nào?”
“Cô ngủ bên trái, tôi ngủ bên phải.”
Kỷ Khinh Khinh chớp mắt, “Chỉ có ngủ?”
Lục Lệ Hành hỏi lại: “Trừ bỏ ngủ, cô nghĩ đến phát sinh chuyện gì?”
“……” Nghe một chút nghe một chút, có đáng tức hay không!
“Lúc uống nước không cẩn thận làm giường đệm bị ướt, đã quá muộn không muốn phiền toái dì Bùi, cô nếu cảm thấy không tiện…”
Kỷ Khinh Khinh kéo cửa ra, “Vào đi.”
Cô không thể thật sự làm một người bệnh đi ngủ thư phòng hoặc là sô pha đi?
Căn phòng Kỷ Khinh Khinh ở là dì Bùi cố ý thu dọn một căn phòng cho khách có toilet riêng, hướng đông có một cửa sổ sát đát, trong phòng có tủ quần áo cùng bàn hóa trang, tuy rằng không thể so với phòng ngủ chính của Lục Lệ Hành, nhưng cũng thật thoải mái.
Lục gia đã lâu hoàn toàn không có phụ nữ đến ở, trong phòng Kỷ Khinh Khinh cùng phòng của đàn ông thật bất đồng, lớn nhất là ở chỗ, chăn của Kỷ Khinh Khinh có mùi hương.
Không phải nước hoa sang quý mà là một mùi hương đặc thù, hương vị thuộc về phụ nữ.
Mùi hương này lan tràn đến mỗi góc trong phòng.
Từ khi bước vào phòng Kỷ Khinh Khinh, trong nháy mắt Lục Lệ Hành đã cảm thấy được.
Bên trong Kỷ Khinh Khinh mặc một áo ngủ tơ lụa hai dây, bên ngoài có khoác áo lụa đến đùi, đồ ngủ này đặc điểm là thật nhẹ nhàng thoải mái trên người, sờ lên xúc cảm cùng tiếp xúc với thân thể không sai biệt lắm, bình thường Kỷ Khinh Khinh ăn mặc thật thoải mái, nhưng hiện tại cùng chung chăn gối với người khác…
Áo ngủ này là không thể mặc.
Nghĩ nghĩ, Kỷ Khinh Khinh đi toilet thay đổi một bộ áo ngủ có tay thật bảo thủ, đến khi cô ra tới nơi, Lục Lệ Hành đứng ở mép giường nhìn cái giường như suy tư gì.
Hai người đứng ở mép giường ăn ý trầm mặc một lát, đều vì buổi tối hôm nay cùng chung chăn gối mà cảm thấy đau đầu.
“Anh yên tâm, tôi ngủ rất thành thật, giường một mét tám, đủ hai chúng ta ngủ.
Tôi ngủ bên này anh ngủ bên kia, lấy gối đầu làm trung gian, không được lại đây, không cho chạm vào tôi, không được chiếm tiện nghi của tôi.”
Lục Lệ Hành nhìn cô một cái, “Tôi chiếm tiện nghi gì của cô?”
“Tôi là phụ nữ, như anh nói, rất có nữ tính, đàn ông đều thích kiểu phụ nữ như tôi vậy!”
“… Tôi sẽ không chiếm tiện nghi cô.” Lục Lệ Hành đối với lời ca ngợi Kỷ Khinh Khinh hôm nay, tự đáy lòng cảm thấy thật hối hận.
“Vậy ngủ đi.”
Hai người lên giường.
Kỷ Khinh Khinh kiệt lực nằm dựa vào mép giường, tránh xa đường phân giới.
Lục Lệ Hành: “……”
Không nói là trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng ngày thường tiệc rượu yến hội tiến đến gần phụ nữ cũng không ít, anh khủng bố như vậy sao?
Đây cũng không thể quái Kỷ Khinh Khinh, từ nhỏ đến lớn số lần cô tiếp xúc đến người khác phái có thể đếm trên đầu ngón tay, cô cùng đàn ông nắm tay cũng chưa có, hiện tại khen ngược, trực tiếp từ mẫu thai solo độc thân hơn hai mươi năm, một sớm bay vọt thành phụ nữ có chồng.
Không quen, đặc biệt không quen.
Kỷ Khinh Khinh oa oa ở trong chăn, bó tay bó chân súc thành một cục, trên giường đệm có thể trực quan cảm nhận được lún xuống một chút, một mùi hương của đàn ông chậm rãi từ trong chăn, trong không khí lan nhiễm tới đây, làm tim Kỷ Khinh Khinh phanh phanh đập thật nhanh, trên mặt nóng bỏng, chạm cũng không dám chạm vào.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô ngủ cùng giường với đàn ông.
Sau một lúc lâu, Kỷ Khinh Khinh từ trong chăn nhô đầu ra, nhìn Lục Lệ Hành nghẹn ra một câu, “Nếu không tôi ngủ ở thư phòng hoặc là sô pha?”
Lục Lệ Hành mí mắt đóng chặt, “Ngủ.”
“…… A.”
Tắt đèn.
Kỷ Khinh Khinh trợn tròn mắt, ngủ không được.
Lục Lệ Hành nhắm mắt lại, đồng dạng ngủ không được.
Đôi mắt Kỷ Khinh Khinh mỏi mệt, nhưng trong đầu như một cuộn chỉ rối, rung động ong ong.
Lục Lệ Hành còn đầy đủ tinh thần, trước kia chừng ngủ trước một giờ sáng, hiện tại thời gian này chưa phải là thời gian để ngủ.
Ước chừng đã qua một giờ, Kỷ Khinh Khinh thật cẩn thận động đậy cái tay tê mỏi, nhô đầu ra khỏi chăn, miệng mở to hô hấp vài cái.
Lục Lệ Hành bên gối cô tựa hồ đã ngủ rồi, hô hấp vững vàng, khuôn mặt an tường, Kỷ Khinh Khinh lặng lẽ vươn ngón tay ra tới gần anh.
Còn tốt, còn thở.
Nghĩ nghĩ, lại sờ sờ trán anh, sờ nữa sờ trán của mình, độ ấm không khác nhau gì mấy.
Lục Lệ Hành mở mắt ra, sâu kín tới một câu: “Yên tâm, tôi còn chưa có chết.”
Kỷ Khinh Khinh trên mặt cười xấu hổ, chậm rãi thu hồi dừng tay lại ở giữa không trung.
“Anh còn chưa ngủ? Tôi chính là lo lắng cho anh…”
Lục Lệ Hành nhắm hai mắt ừ một tiếng, “Nếu cô không lại đây xem tôi chết hay chưa, tôi hiện tại hẳn là đã ngủ rồi.”
“……”
Kỷ Khinh Khinh câm miệng không nói.
Trong phòng an tĩnh chỉ nghe thấy hô hấp của đối phương.
Kỷ Khinh Khinh nằm nghiêng ở gối đầu nhìn sườn mặt Lục Lệ Hành, mũi cao thẳng, mặt mày thâm thúy, ban ngày nhìn qua rất lạnh lẽo là người khó tiếp cận, hiện tại nhìn lại cảm thấy khuôn mặt thật nhu hòa.
Hai ngày này ở chung, nếu không có ở bệnh viện một lần lại một lần chẩn bệnh, cô thật sự khó mà tin được người đàn ông này bị bệnh nguy kịch.
Kỷ Khinh Khinh trải qua sinh ly tử biệt chỉ có một lần.
Đó là khi cô còn nhỏ, hàng xóm là một bà lão làm đường hồ lô, ốm đau trên giường hơn một tháng, đột nhiên có một ngày có thể xuống giường, còn rất có tinh thần nói chuyện với cô, làm đường hồ lô mà cô thèm thuồng, lúc ấy cô còn nhỏ, cho rằng bà còn khỏe, còn quấn lấy đòi bà làm mấy cái, kết quả ngày hôm sau người ta phát hiện bà đã qua đời.
Sau này lớn lên nhớ lại, cô mới hiểu được đây là hồi quang phản chiếu.
Lục Lệ Hành cũng sẽ như vậy sao?
Cô miên man suy nghĩ.
Có thể hay không cũng giống bà làm hô lô, đột nhiên qua đời.
Có thể hay không……
Kỷ Khinh Khinh đột nhiên mở to hai mắt, nhìn về người đàn ông nằm phía bên kia gối.
Sẽ không sẽ không, lúc ban ngày thân thể Lục Lệ Hành nhìn qua vẫn khỏe như vậy, không có khả năng có cái gì ngoài ý muốn.
Cẩn thận nghĩ nghĩ, Kỷ Khinh Khinh xoay người đưa lưng về phía Lục Lệ Hành, lấy ra di động.
Cô không học qua hộ lý, nhưng lúc bác sĩ dặn dò cô ở bên cạnh có nghe, nhớ rõ bác sĩ có nói quá, theo trạng huống thân thể Lục Lệ Hành hiện tại, tốt nhất là ngày thường mỗi giờ quan sát một lần, để ngừa vạn nhất.
Cô cài di động định bảy lần báo thức, mỗi giờ chấn động một lần cho đến 7 giờ sáng mai, sau đó nhét di động vào dưới gối đầu mình.
Nhắm mắt lại ngủ.
Cho đến khi Kỷ Khinh Khinh hô hấp đã bình ổn, Lục Lệ Hành lúc này mới mở to mắt, nhìn chăm chú cô.
Cả bao nhiêu năm tiệc rượu các loại thường gặp đủ loại phụ nữ trang điểm kiều diễm, nước hoa sặc mũi, lại không có quá nhiều hảo cảm, hôm nay thấy Kỷ Khinh Khinh đầu bù tóc rối mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình, lôi thôi lếch thếch, lại ngoài ý muốn thấy thuận mắt.
Trên người Kỷ Khinh Khinh truyền đến mùi hương nhàn nhạt xâm nhập khoang mũi, mùi hương này làm anh một ngày căng chặt thần kinh chậm rãi thả lỏng xuống, tư thái lơi lỏng nhắm mắt lại.
Cò vài phần buồn ngủ.
Có lẽ hôm nay anh có thể mau đi vào giấc ngủ.
Giây tiếp theo một cánh tay mềm mại duỗi lại, đặt trước ngực Lục Lệ Hành.
Kỷ Khinh Khinh mặc áo có tay, nhưng khi ngủ tay áo đã bị kéo nhếch lên, cánh tay nóng bỏng kia đụng phải da thịt Lục Lệ Hành, Kỷ Khinh Khinh mơ mơ hồ hồ cảm giác được chỗ kia có chút lạnh, cảm thấy thật thoải mái, tay hướng lên thêm bắt đầu vuốt ve.
Trên bụng nhỏ truyền đến một luồng nóng bỏng, Lục Lệ Hành thấp giọng tê một tiếng, cúi đầu liền thấy cái tay kia của Kỷ Khinh Khinh vói vào trong áo ngủ của anh, chậm rãi mò lên trên…
Lục Lệ Hành bắt được cái tay không an phận kia, khống chế động tác của cô, hô hấp tăng cao thêm, hầu kết bất an lăn lộn, một cảm xúc khô nóng từ dưới bụng nhỏ lan tràn đến toàn thân.
Anh là đàn ông, có bản năng đàn ông nên có.
Cảm giác được có người bắt lấy tay mình, Kỷ Khinh Khinh bất an giật giật người.
Lục Lệ Hành thở sâu.
Có người, mặt ngoài nhìn qua quy quy củ củ, đến lúc ngủ rồi lại là như vậy…
Nóng như vậy sao?
Lục Lệ Hành không còn lời nào để nói, đem cái tay kia từ trên người mình bắt ra, ném đi xuống.
Kỷ Khinh Khinh trở mình, mang đi hơn nửa tấm chăn trên người Lục Lệ Hành.
Mùa thu độ ấm có chút thấp, đêm khuya có phần lạnh lẽo, Lục Lệ Hành duỗi tay đi lấy lại chăn, nhưng chăn kia bị Kỷ Khinh Khinh ôm thật chặt, trong nhất thời anh không kéo lại được.
Lục Lệ Hành nhìn Kỷ Khinh Khinh tư thế ngủ không quy củ chút nào, lại nhìn đến cái gối phân chia hai bên, bất đắc dĩ nằm xuống.
Năm phút sau, một cái chân duỗi lại đây.
Lục Lệ Hành mặt vô biểu tình đẩy cái chân trên đùi mình ra, nhân cơ hội đoạt chút chăn trở lại.
Nhưng chăn này vừa đắp lên, một chân một tay lại lần nữa tiến qua, gắt gao ôm chặt đồng thời cả người cả chăn, không chỉ có thế, còn bá chiếm gối đầu của anh.
Lục Lệ Hành cứ như vậy bị Kỷ Khinh Khinh khóa lại trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu, không thể động đậy.
“Kỷ Khinh Khinh!” Lục Lệ Hành nghiến răng nghiến lợi, đẩy đẩy cô.
Không phản ứng, hoàn toàn ngủ như chết.
Lục Lệ Hành thở sâu, lao lực đem tay từ trong chăn ra, dịch tay và chân Kỷ Khinh Khinh từ trên người mình ra, tính cả chăn đem cô đưa đến bên kia giường, còn chính mình tắc chiếm một bên giường kia, bảo trì một khoảng cách đặc biệt an toàn với Kỷ Khinh Khinh.
Cơ hồ cả cái giường đều đưa cho Kỷ Khinh Khinh lăn, Lục Lệ Hành tưởng, cái này sẽ không qua đây trở lại?
Mười phút sau, Kỷ Khinh Khinh lại lăn lại đây.
Lục Lệ Hành:……
Như thế nào mà con gái hiện tại ngủ đến như vậy?
Lục Lệ Hành nhớ tới Kỷ Khinh Khinh nói câu kia “tôi ngủ rất thành thật.”
Cái này kêu thành thật?
Lục Lệ Hành lần đầu tiên cảm thấy phụ nữ so Lục thị muốn khó thu phục hơn nhiều.
Đau đầu!
Liền rất đau đầu!
Vẫn là vô kế khả thi đau đầu!
Anh mệt mỏi, suốt đêm công tác cũng chưa mệt như vậy.
Lại một lần đẩy Kỷ Khinh Khinh ra, Lục Lệ Hành đơn giản ngồi dậy, anh thật muốn nhìn xem người phụ nữ này buổi tối hôm nay rốt cuộc muốn lăn đến như thế nào!
Cùng lắm thì không ngủ.
Dù sao Kỷ Khinh Khinh lăn đến như vậy, anh cũng không thể ngủ được.
Rạng sáng một giờ, đồng hồ báo thức trong di động chấn một chút, Kỷ Khinh Khinh đột nhiên bừng tỉnh, nhìn giường đệm hỗn độn trước mặt, ngốc ra một lát.
Cô nửa ngồi trên giường mờ mịt nhìn bốn phía, cuối cùng dừng lại trên người Lục Lệ Hành, đại não choáng váng, lúc này mới phản ứng lại được, duỗi ngón tay ra sờ dưới mũi Lục Lệ Hành xem hô hấp của anh như thế nào, lại sờ trán xem nhiệt độ cơ thể, sau thấy tất cả đều bình thường, cô nhẹ nhàng thở ra, ngã đầu xuống liền ngủ.
Không đến một phút đồng hồ, Kỷ Khinh Khinh hô hấp bình ổn lên.
Lần thứ hai di động chấn động, đôi mắt Kỷ Khinh Khinh đều mở không ra, mơ mơ màng màng tắt đi chấn động, tay vẫn cầm di động mắt nhắm mắt mở.
Lúc Lục Lệ Hành cho rằng cô đã ngủ, Kỷ Khinh Khinh duỗi tay mạnh mẽ vạch mắt mình ra, vỗ vỗ mặt làm cho mình tỉnh táo lại, sau đó mơ màng bò dậy, vươn tay sờ dưới mũi Lục Lệ Hành, lại sờ sờ trán, ghé vào trước ngực nghe tim đập, thấy không có gì dị thường mới yên tâm ngủ tiếp.
Ánh trăng xuyên qua bức màn màu vàng cam, chiếu qua cửa sổ rải ánh bàn bạc xuống đầy đất.
Lục Lệ Hành mở hai mắt, nương theo ánh trăng mỏng manh trong phòng nhìn về phía Kỷ Khinh Khinh, chống tay dựa nửa người trên nhìn cô chăm chú.
Không biết cảm xúc gì.
Sau một hồi lâu, anh duỗi tay vòng tới dưới gối đầu cô, lấy ra di động, đem 5 cái báo thức còn lại tắt đi.
***
Sáng sớm hôm sau, chân trời sáng lên một tầng ráng màu sặc sỡ mênh mông, dì Bùi đã chuẩn bị xong bữa sáng, đem đến phòng Lục Lệ Hành, đẩy cửa ra, phòng trống vắng không một bóng người.
“Thiếu gia?” Dì Bùi đẩy cửa toilet, không thấy người.
Dì Bùi hoảng hốt một chút, sau đó cùng với vài người tìm khắp biệt thự từ trên xuống dưới cũng không thấy Lục Lệ Hành đâu.
Một người bệnh nặng sáng sớm có thể đi đâu?
Dì Bùi này trong lòng nôn nóng, cũng không dám gạt, trực tiếp đem việc này nói cho Lục lão tiên sinh.
Lão tiên sinh vừa nghe, thật ra lại không gấp như dì Bùi, ông làm dì Bùi trước bình tĩnh lại, Lục Lệ Hành không phải người không biết nặng nhẹ, tình trạng thân thể như vậy, anh sẽ không chạy loạn, “Đã đi tìm khắp nơi sao?”
Dì Bùi nghĩ nghĩ, “Còn có phòng nhị thiếu gia cùng phòng phu nhân chưa đi tìm.”
“Đi xem.”
Dì Bùi mang theo người mở phòng Lục Lệ Đình ra, chẳng những Lục Lệ Hành không ở đó, Lục Lệ Đình cũng không.
“Suốt ngày chạy ra ngoài!” Nhìn căn phòng trống rỗng, Lục lão tiên sinh cực kỳ bất mãn.
Lục Lệ Hành bệnh thành như vậy, còn cả ngày chạy ra bên ngoài.
Dì Bùi cũng không dám nói chuyện vì Lục Lệ Đình, chỉ cười cười, “Lão tiên sinh, tìm được thiếu gia quan trọng hơn.”
Lục lão tiên sinh xoay người đi.
Đứng trước cửa phòng Kỷ Khinh Khinh, dì Bùi gõ gõ cửa, không ai trả lời, dì Bùi nói thầm có chút kỳ quái.
Kỷ Khinh Khinh bình thường giống nhau là 7 giờ dậy, hiện tại đã 8 giờ, như thế nào chút động tĩnh cũng không có?
Dì Bùi lại gõ gõ, vẫn như cũ không có ai đáp lại.
Bà nhìn mắt Lục lão tiên sinh, ông tị hiềm xoay người sang chỗ khác, dì Bùi lúc này mới mở cửa phòng ra.
“Này…… Thiếu gia…… Phu nhân……” Dì Bùi nghẹn họng nhìn trân trối nhìn hết thảy trước mắt.
Trên cái giường rộng một mét tám, chăn bị đá tới một góc đầu giường, hơn một nửa kéo dài trên mặt đất, Kỷ Khinh Khinh cả người như bạch tuộc bám trên người Lục Lệ Hành, một chân gác qua đùi Lục Lệ Hành, một tay ôm ở phần eo, đầu cô gối lên trên vai anh, cơ hồ đem Lục Lệ Hành thành gối ôm.
Mà áo ngủ trên người Lục Lệ Hành bị kéo lên trên, cơ bụng rắn chắc lộ ra, trên bụng còn quấn quanh một cái cánh tay trắng nõn thon dài.
Hai người ngủ thật sự sâu, đối với một loạt động tĩnh vừa rồi không có phản ứng chút nào.
Nghe được thanh âm, Lục Lệ Hành trước hết tỉnh lại.
Đầu tiên xuyên qua mi mắt là một cánh tay trắng nõn, đầu tóc lộn xộn mà mềm mại che hơn phân nửa khuôn mặt mình, anh vuốt vuốt tóc từ trên mặt xuống, sau mơ mơ màng màng nhìn đến hướng phát ra thanh âm, thấy dì Bùi đang nghẹn họng nhìn trân trối, cùng với vẻ mặt vui mừng của Lục lão tiên sinh.
“Làm gì a…… Ồn muốn chết……” Kỷ Khinh Khinh mơ mơ màng màng tỉnh lại, ấn đường nhíu chặt, bực bội phải rời giường, hai mắt gian nan mở ra một khe hở nhỏ, thấy một tảng lớn da thịt lõa lồ, cánh tay cường kiện hữu lực, cùng với… mặt Lục Lệ Hành, thình lình xuất hiện trước mặt cô.
“Lục Lệ Hành!!! Anh lưu manh!!!”
Lục Lệ Hành: ???.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook