Tôi Ném Bạn Trai Lên Bàn Mổ
-
Chương 42: Cặn bã 4: Lâm Thanh Hải
Lâm Thanh Hải luôn đồng ý với mọi thứ Diệp Uẩn Thanh yêu cầu. Cô muốn trực tiếp nhìn thấy Hoắc Tranh thì anh ta sẽ chiều theo cô bé
Sau khi xác nhận tình trạng sức khỏe hiện tại của Diệp Uẩn Thanh thích hợp để đi ra ngoài, Lâm Thanh Hải đã đích thân lái xe chở cô đi đến nơi mà anh ta đã điều tra được.
Chiếc xe càng đi càng xa, hướng tới phía ngoại ô có dân cư thưa thớt hơn, cho đến khi nhìn thấy một nhóm tòa nhà được canh gác nghiêm ngặt.
Tòa nhà chiếm một diện tích rộng lớn, với những bức tường cao màu trắng, cánh cổng vừa cao vừa đơn giản, bên trong thấp thoáng những ngôi nhà nằm rải rác với phong cách độc đáo.
Phía trên cổng có treo một tấm biển, hóa ra là viện điều dưỡng tư nhân.
Khu điều dưỡng nằm dưới chân một ngọn núi xanh tươi, khung cảnh xung quanh rất đẹp, hoa thơm chim hót. Tới nơi đây, chỉ cần hít thở không khí tươi mát trong lành cũng đã đủ thấm vào ruột gan.
Nhưng dù khung cảnh có đẹp đến đâu cũng không thể che giấu sự thật rằng đây là một viện điều dưỡng.
Diệp Uẩn Thanh ngẩng đầu nhìn viện điều dưỡng, trong lòng cảm thấy bồn chồn bất an. Cô ta khó chịu cắn môi, nhìn Lâm Thanh Hải với đầy vẻ bất lực: “Thanh Hải, lời anh nói là thật ư, A Tranh thật sự đang ở đây à?”
Lâm Thanh Hải thương hại nhìn cô bé, dùng bàn tay đặt nhẹ lên lưng cô ta vì lo lắng cô ta không chịu nổi đả kích mà ngất đi: “Nếu em cảm thấy không thoải mái thì chúng ta hãy rời khỏi nơi này, có gì lại tính sau nhé.”
“Không!” Diệp Uẩn Thanh rõ ràng trông rất đáng thương nhưng vẫn bướng bỉnh lắc đầu, từng giọt nước mắt trong suốt liên tiếp rơi xuống theo động tác của cô ta, “Em muốn biết rốt cuộc A Tranh đã xảy ra chuyện gì? Vì sao anh ấy lại ở chỗ này? Em là vợ chưa cưới của anh ấy, không thể không biết gì được.”
Cô gái mong manh yếu đuối như hoa bách hợp nghẹn ngào nức nở khiến trong lòng Lâm Thanh Hải dấy lên từng cơn đau đơn dồn dập, đôi mắt đen dưới cặp kính của anh ta phủ lên một tầng căm ghét đối với Hoắc Tranh.
Nếu sớm biết gã ta sẽ khiến Thanh Thanh không vui như vậy thì ngay từ đầu anh ta đã không buông tay giao người cho gã.
“Em đừng khóc,” Lâm Thanh Hải sợ mình làm cho làn da vô cùng mịn màng của cô bé bị thương nên anh ta cẩn thận lau nước mắt trên mặt cô, dịu dàng nói: “Chỉ cần em muốn, anh sẽ luôn giúp em đạt được. “
Vì vậy em đừng khóc nhé, cô bé anh yêu.
“Vâng!” Diệp Uẩn Thanh nín khóc mỉm cười, nhìn anh ta đầy tin tưởng, “Anh tốt với em quá.”
Họ đã gọi người và bảo vệ đã mở cổng cho họ vào.
Trong viện dưỡng lão, một bác sĩ mặc áo blouse đi trước dẫn đường và dừng lại ở lối vào sân.
Khu điều dưỡng cao cấp này chỉ dành cho những người giàu có, nhà họ Hoắc cũng không đối xử tệ với Hoắc Tranh về mặt này.
Lúc này Phùng phu nhân vẫn chưa qua đời, Hoắc Tranh cũng chưa hoàn toàn suy sụp, trong lòng gã vẫn còn chút niềm tin níu giữ. Nhà họ Hoắc đưa gã vào đây là vì bọn họ hy vọng Hoắc Tranh có thể vượt qua được cú sốc này và có thêm động lực. Chỉ cần vượt qua được bước này thì sự khuất nhục nhất thời tính là gì chứ?
Tất nhiên, việc người thừa kế tương lai của nhà họ Hoắc phải vào viện điều dưỡng đã được giấu kín với bên ngoài. May mắn thay, nhà họ Hoắc có cổ phần ở viện điều dưỡng nên họ có khả năng ngăn chặn việc tin tức bị tiết lộ.
Chỉ là trên đời này có tiền mua tiên cũng được. Lâm Thanh Hải cực kỳ chú ý đến Hoắc Tranh. Sau khi hỏi thăm và dùng một số thủ đoạn, anh ta đã mua chuộc được giám đốc viện điều dưỡng nên ông ta đã nhắm mắt làm ngơ cho bọn họ vào.
Bất cứ điều gì Diệp Uẩn Thanh muốn đạt được, Lâm Thanh Hải dù liều mạng cũng cố gắng hoàn thành. Nếu cô muốn biết Hoắc Tranh ở đâu thì anh ta liền dẫn cô tới.
Bác sĩ ho khan, nhỏ giọng giải thích: “Bệnh nhân mà các anh muốn gặp đang ở bên trong. Tuy nhiên hiện tại tâm lý của anh ấy cực kỳ bất ổn, không chịu được sự kích thích, đặc biệt là anh ấy từ chối bất kỳ người phụ nữ nào tiếp cận.” Ánh mắt dè dặt nhắc nhở: “Trước mắt chỉ có nhân viên nam mới được đến gần anh ấy. Nếu cô đây muốn thăm anh ấy thì đứng bên ngoài nhìn là được, không cần trực tiếp gặp bệnh nhân.”
Diệp Uẩn Thanh dùng đôi tay mảnh khảnh che miệng lại, nước mắt rơi xuống như trân châu, vừa khóc vừa hỏi: “Tại sao, tại sao A Tranh đang khỏe mạnh lại biến thành thế này?”
Bác sĩ nhìn cô với vẻ cảm thông, sau đó nói: “Đã đến giờ anh Hoắc đi dạo rồi, tôi sẽ dẫn anh ấy đi. Hai người có thể ở đây mười phút, nhớ là không được tới gần anh ấy nhé.”
Ông ta gật đầu rồi bước vào sân.
Trong sân có không dưới mười người chăm sóc chuyên nghiệp, nhiệm vụ của họ là bảo vệ Hoắc Tranh, giải quyết các vấn đề tâm lý và phòng ngừa gã bị gặp bất kỳ vấn đề ngoài ý muốn nào.
Diệp Uẩn Thanh mở to đôi mắt và nhìn thấy bóng dáng Hoắc Tranh từ từ xuất hiện trong tầm nhìn của mình, xung quanh là một nhóm người mặc đồng phục màu trắng.
Gần hai tháng sau khi đối phương biến mất, cuối cùng cô cũng nhìn thấy chồng sắp cưới của mình.
Gã đã sụt cân rất nhiều, râu ria xồm xoàm và gò má nhô lên giống như biến thành một người khác. Đôi mắt gã luôn tối tăm, lúc nào cũng dùng ánh mắt đầy cảnh giác để nhìn ngó xung quanh giống như một con thỏ con mắc bẫy đang đề phòng thợ săn. Vẻ ngoài điển trai cao quý của gã đã không còn nữa.
Diệp Uẩn Thanh che miệng thật chặt, cố gắng kìm nén sự kinh hãi, nếu không cô ta sợ mình sẽ khóc rống lên mất.
Cô ta lặng lẽ rơi lệ, khóc đến mức nghẹn ngào trong cổ họng, khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần tái nhợt không còn chút máu.
“Thanh Thanh!” sắc mặt Lâm Thanh Hải thay đổi rõ rệt, anh ta vội vàng bế người rời đi nơi này và mặc kệ mọi chuyện khác.
Diệp Uẩn Thanh rúc vào trong ngực Lâm Thanh Hải, thân thể nhỏ bé run lên vì khóc khiến trái tim Lâm Thanh Hải cũng run rẩy theo.
Tuy rằng khuôn mặt anh ta vẫn nhẹ nhàng điềm tĩnh như cũ nhưng trong lòng lại nổi lên một cỗ lửa giận dữ dội, Hoắc Tranh thật đáng chết.
Đồng tử của anh ta bị phủ lên một bóng đen dày đặc, anh ta thở dài: “Em chỉ lo nghĩ đau lòng cho anh ta mà quên mất mình cũng bị bệnh ư? Nếu em xảy ra chuyện gì thì hai bác phải làm sao đây, còn cả anh nữa…”
Anh ta lau mặt, như thể biết mình đã lỡ miệng, không tự giác mà quay đầu đi.
“Thanh Hải, em xin lỗi,” Diệp Uẩn Thanh cũng cảm thấy trái tim đau âm ỉ, cô ta lập tức nhẹ giọng khóc nức nở, “Nhưng em buồn quá, sao bỗng nhiên A Tranh lại biến thành thế này? Có phải em quá vô trách nhiệm không, chồng sắp cưới bị bệnh mà không hề hay biết?”
Lâm Thanh Hải quay mặt đi, lau nước mắt cho cô ta và cười khẩy nói: “Việc này không liên quan gì đến em, chỉ tại anh ta kém cỏi, chọc giận người khác mà thôi.”
Vì muốn hoàn thành tâm nguyện của Diệp Uẩn Thanh nên đương nhiên anh ta đã hỏi thăm mọi chuyện rõ ràng.
Mặc dù việc Hoắc Tranh bị Phùng phu nhân bắt đi là bí mật và nhà họ Hoắc cũng giấu kín như bưng nhưng người ngoài cũng không phải kẻ ngốc, luôn có một số ít người biết được đêm đó Phùng phu nhân xuất hiện ở nhà họ Phùng cùng với tác phong hành sự của bà ta, thêm vào đó là việc Hoắc thị có thêm mười mấy dự án, người sáng suốt suy nghĩ một chút liền có thể hiểu được nguyên nhân.
Mọi người sẽ không thảo luận công khai vì sợ xúc phạm đến nhà họ Hoắc, nhưng trong lòng họ đều ngầm hiểu và không nói ra.
“Chọc giận người khác?” Diệp Uẩn Thanh bối rối chớp mắt, bàn tay nhỏ nhắn yết ớt đặt trên cánh tay anh ta, vội vàng nói: “Anh nói cho em biết đi, Thanh Hải, anh hãy nói cho em biết, A Tranh đã chọc giận ai, chẳng lẽ là chị gái em?” Cô ta kinh hoảng lắc đầu, “Không, chắc hẳn là không phải rồi.”
“Chị gái em?” Lâm Thanh Hải nhạy bén bắt được cái tên này, nghi hoặc nói: “Hoắc Tranh từng chọc giận Diệp Uẩn Ninh à?”
Diệp Uẩn Thanh khịt mũi, nói một cách thành thật và ngây thơ: “Cách đây một thời gian, trợ lý của A Tranh đột nhiên bắt cóc chị em, may mà không thực hiện được, chị em vẫn bình yên vô sự. A Tranh nói chuyện này không liên quan đến anh ấy, em tin anh ấy. Em cũng gọi điện cho chị để giải thích nhưng chị không bắt máy, không biết có phải chị ấy hiểu lầm A Tranh không?”
Cô cau mày buồn bã như thể điều này khiến cô cảm thấy khó chịu.
Trong mắt Lâm Thanh Hải tràn đầy cảnh giác cùng chán ghét, anh ta kéo cô lại, nghiêm túc nói: “Hứa với anh, phải chú ý đề phòng chị gái em. Sau này nhất định không được gặp riêng cô ta, biết không?”
Diệp Uẩn Thanh hoang mang nghiêng đầu, chần chờ: “Nhưng chị ấy là chị gái của em mà.”
Lâm Thanh Hải thở dài: “Em đã quên những gì anh nói với em rồi à? Chị gái em từ nhỏ đã ghen ghét, oán hận em. Cô ta ước gì em không được sinh ra, cô ta cũng muốn đuổi em ra khỏi nhà. Một người lòng dạ đen tối, có thù tất báo như vậy không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu. Em ngây thơ như vậy, anh lo lắng cô ta sẽ ra tay với em.”
Lâm Thanh Hải vô cùng lo lắng, Thanh Thanh của anh ta quá thiện lương tốt đẹp, một bên tình nguyện coi người ta là người thân mà lại không biết đối phương ở sau lưng cô ác độc như thế nào. Anh ta thật lo lắng cô phải chịu khổ những lúc không có mình.
Quên đi, chỉ cần có mình để ý một chút, Diệp Uẩn Ninh sẽ không làm gì được.
Diệp Uẩn Thanh cái hiểu cái không gật đầu, sau đó hỏi sang chuyện cũ: “Vậy A Tranh đã chọc giận ai?”
Trong mắt Lâm Thanh Hải hiện lên vẻ mỉa mai, anh ta thật sự muốn nói huỵch toẹt hết ra tai tiếng của Hoắc Tranh.
Nhưng khi chạm vào đôi mắt trong sáng của Diệp Uẩn Thanh, lời nói của anh ta đã bị nuốt chửng trong miệng. Anh ta sợ Diệp Uẩn Thanh sẽ không thể chịu đựng được sự thật đột ngột được tiết lộ.
Cho dù là ai thì khi biết được người chồng sắp cưới yêu quý của mình bị một bà lão bắt đi làm công cụ chăn gối suốt một tháng, cuối cùng gặp vấn đề về tâm lý và phải vào viện điều dưỡng, cũng không chịu nổi khoảng cách lớn như thế, rốt cuộc trước đây hình tượng của Hoắc Tranh quá hoàn hảo.
“Anh hãy nói cho em biết đi,” Diệp Uẩn Thanh cắn môi, nghiêm túc nói: “Em muốn biết sự thật còn hơn là chẳng hay biết gì.”
“Cơ thể của em…” Anh ta lo lắng cho sức khỏe của Diệp Uẩn Thanh hơn là nhìn Hoắc Tranh tàn tạ, mất đi vị trí trong lòng cô ta.
“Cơ thể của em đã tốt hơn trước nhiều rồi, anh cứ nói đi, em có thể chịu đựng được.” Diệp Uẩn Thanh nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay anh ta, khiến anh ta khó có thể từ chối yêu cầu của cô.
“Được rồi, vậy anh sẽ nói cho em.” Lâm Thanh Hải hạ quyết tâm.
Bây giờ sự tình đã đến mức này, Diệp Uẩn Thanh sớm muộn cũng sẽ biết được sự thật, đau dài không bằng đau ngắn, tốt nhất là nên sớm để cô nhìn thấy sự thê thảm của Hoắc Tranh rồi nhanh chóng gạt anh ta ra khỏi trái tim.
May mắn thay bây giờ hai người mới đính hôn chứ chưa chính thức kết hôn nên không cần phải làm thủ tục gì để chia tay.
Lâm Thanh Hải đại khái kể lại cho Diệp Uẩn Thanh một năm một mười những gì mà anh ta đã hỏi thăm được trong khoảng thời gian này, đồng thời luôn chú ý đến biểu hiện của cô, nếu có chuyện gì thì lập tức gọi bác sĩ.
Trái tim Diệp Uẩn Thanh đập kịch liệt, trong lúc nhất thời cô ta không thể thở nổi. Sau lời kể Lâm Thanh Hải, bàn tay nhỏ bé của cô vô thức đưa lên miệng, cô ta sợ bản thân sẽ nôn ra mất.
Sao chuyện đó có thể xảy ra được chứ?
Làm sao Hoắc Tranh quyền lực, kiêu ngạo và cao quý lại có thể bị đùa giỡn như một món đồ chơi, hơn nữa người đùa bỡn gã còn là một bà lão gần đất xa trời?
Nước mắt của cô ta đong đầy trên khóe mắt. Cô ta nhìn Lâm Thanh Hải một cách vô cùng đáng thương để xác thực: “Anh hãy nói cho em rằng đây không phải sự thật đi, anh đang lừa em phải không?”
Lâm Thanh Hải đẩy gọng kính lên, ánh mắt cực kỳ dịu dàng nhưng lời nói lại vô cùng lạnh lùng: “Đúng là Hoắc Tranh bị người ta chơi trên giường, bây giờ anh ta đã bẩn thỉu rồi, không còn xứng với em nữa.”
Bẩn thỉu, bẩn thỉu!
Hai chữ đó văng vẳng bên tai, hơi thở của Diệp Uẩn Thanh trở nên gấp gáp, tầm nhìn tối sầm, cuối cùng cô ta không chịu nổi sự kích thích mà hôn mê bất tỉnh.
Sau khi xác nhận tình trạng sức khỏe hiện tại của Diệp Uẩn Thanh thích hợp để đi ra ngoài, Lâm Thanh Hải đã đích thân lái xe chở cô đi đến nơi mà anh ta đã điều tra được.
Chiếc xe càng đi càng xa, hướng tới phía ngoại ô có dân cư thưa thớt hơn, cho đến khi nhìn thấy một nhóm tòa nhà được canh gác nghiêm ngặt.
Tòa nhà chiếm một diện tích rộng lớn, với những bức tường cao màu trắng, cánh cổng vừa cao vừa đơn giản, bên trong thấp thoáng những ngôi nhà nằm rải rác với phong cách độc đáo.
Phía trên cổng có treo một tấm biển, hóa ra là viện điều dưỡng tư nhân.
Khu điều dưỡng nằm dưới chân một ngọn núi xanh tươi, khung cảnh xung quanh rất đẹp, hoa thơm chim hót. Tới nơi đây, chỉ cần hít thở không khí tươi mát trong lành cũng đã đủ thấm vào ruột gan.
Nhưng dù khung cảnh có đẹp đến đâu cũng không thể che giấu sự thật rằng đây là một viện điều dưỡng.
Diệp Uẩn Thanh ngẩng đầu nhìn viện điều dưỡng, trong lòng cảm thấy bồn chồn bất an. Cô ta khó chịu cắn môi, nhìn Lâm Thanh Hải với đầy vẻ bất lực: “Thanh Hải, lời anh nói là thật ư, A Tranh thật sự đang ở đây à?”
Lâm Thanh Hải thương hại nhìn cô bé, dùng bàn tay đặt nhẹ lên lưng cô ta vì lo lắng cô ta không chịu nổi đả kích mà ngất đi: “Nếu em cảm thấy không thoải mái thì chúng ta hãy rời khỏi nơi này, có gì lại tính sau nhé.”
“Không!” Diệp Uẩn Thanh rõ ràng trông rất đáng thương nhưng vẫn bướng bỉnh lắc đầu, từng giọt nước mắt trong suốt liên tiếp rơi xuống theo động tác của cô ta, “Em muốn biết rốt cuộc A Tranh đã xảy ra chuyện gì? Vì sao anh ấy lại ở chỗ này? Em là vợ chưa cưới của anh ấy, không thể không biết gì được.”
Cô gái mong manh yếu đuối như hoa bách hợp nghẹn ngào nức nở khiến trong lòng Lâm Thanh Hải dấy lên từng cơn đau đơn dồn dập, đôi mắt đen dưới cặp kính của anh ta phủ lên một tầng căm ghét đối với Hoắc Tranh.
Nếu sớm biết gã ta sẽ khiến Thanh Thanh không vui như vậy thì ngay từ đầu anh ta đã không buông tay giao người cho gã.
“Em đừng khóc,” Lâm Thanh Hải sợ mình làm cho làn da vô cùng mịn màng của cô bé bị thương nên anh ta cẩn thận lau nước mắt trên mặt cô, dịu dàng nói: “Chỉ cần em muốn, anh sẽ luôn giúp em đạt được. “
Vì vậy em đừng khóc nhé, cô bé anh yêu.
“Vâng!” Diệp Uẩn Thanh nín khóc mỉm cười, nhìn anh ta đầy tin tưởng, “Anh tốt với em quá.”
Họ đã gọi người và bảo vệ đã mở cổng cho họ vào.
Trong viện dưỡng lão, một bác sĩ mặc áo blouse đi trước dẫn đường và dừng lại ở lối vào sân.
Khu điều dưỡng cao cấp này chỉ dành cho những người giàu có, nhà họ Hoắc cũng không đối xử tệ với Hoắc Tranh về mặt này.
Lúc này Phùng phu nhân vẫn chưa qua đời, Hoắc Tranh cũng chưa hoàn toàn suy sụp, trong lòng gã vẫn còn chút niềm tin níu giữ. Nhà họ Hoắc đưa gã vào đây là vì bọn họ hy vọng Hoắc Tranh có thể vượt qua được cú sốc này và có thêm động lực. Chỉ cần vượt qua được bước này thì sự khuất nhục nhất thời tính là gì chứ?
Tất nhiên, việc người thừa kế tương lai của nhà họ Hoắc phải vào viện điều dưỡng đã được giấu kín với bên ngoài. May mắn thay, nhà họ Hoắc có cổ phần ở viện điều dưỡng nên họ có khả năng ngăn chặn việc tin tức bị tiết lộ.
Chỉ là trên đời này có tiền mua tiên cũng được. Lâm Thanh Hải cực kỳ chú ý đến Hoắc Tranh. Sau khi hỏi thăm và dùng một số thủ đoạn, anh ta đã mua chuộc được giám đốc viện điều dưỡng nên ông ta đã nhắm mắt làm ngơ cho bọn họ vào.
Bất cứ điều gì Diệp Uẩn Thanh muốn đạt được, Lâm Thanh Hải dù liều mạng cũng cố gắng hoàn thành. Nếu cô muốn biết Hoắc Tranh ở đâu thì anh ta liền dẫn cô tới.
Bác sĩ ho khan, nhỏ giọng giải thích: “Bệnh nhân mà các anh muốn gặp đang ở bên trong. Tuy nhiên hiện tại tâm lý của anh ấy cực kỳ bất ổn, không chịu được sự kích thích, đặc biệt là anh ấy từ chối bất kỳ người phụ nữ nào tiếp cận.” Ánh mắt dè dặt nhắc nhở: “Trước mắt chỉ có nhân viên nam mới được đến gần anh ấy. Nếu cô đây muốn thăm anh ấy thì đứng bên ngoài nhìn là được, không cần trực tiếp gặp bệnh nhân.”
Diệp Uẩn Thanh dùng đôi tay mảnh khảnh che miệng lại, nước mắt rơi xuống như trân châu, vừa khóc vừa hỏi: “Tại sao, tại sao A Tranh đang khỏe mạnh lại biến thành thế này?”
Bác sĩ nhìn cô với vẻ cảm thông, sau đó nói: “Đã đến giờ anh Hoắc đi dạo rồi, tôi sẽ dẫn anh ấy đi. Hai người có thể ở đây mười phút, nhớ là không được tới gần anh ấy nhé.”
Ông ta gật đầu rồi bước vào sân.
Trong sân có không dưới mười người chăm sóc chuyên nghiệp, nhiệm vụ của họ là bảo vệ Hoắc Tranh, giải quyết các vấn đề tâm lý và phòng ngừa gã bị gặp bất kỳ vấn đề ngoài ý muốn nào.
Diệp Uẩn Thanh mở to đôi mắt và nhìn thấy bóng dáng Hoắc Tranh từ từ xuất hiện trong tầm nhìn của mình, xung quanh là một nhóm người mặc đồng phục màu trắng.
Gần hai tháng sau khi đối phương biến mất, cuối cùng cô cũng nhìn thấy chồng sắp cưới của mình.
Gã đã sụt cân rất nhiều, râu ria xồm xoàm và gò má nhô lên giống như biến thành một người khác. Đôi mắt gã luôn tối tăm, lúc nào cũng dùng ánh mắt đầy cảnh giác để nhìn ngó xung quanh giống như một con thỏ con mắc bẫy đang đề phòng thợ săn. Vẻ ngoài điển trai cao quý của gã đã không còn nữa.
Diệp Uẩn Thanh che miệng thật chặt, cố gắng kìm nén sự kinh hãi, nếu không cô ta sợ mình sẽ khóc rống lên mất.
Cô ta lặng lẽ rơi lệ, khóc đến mức nghẹn ngào trong cổ họng, khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần tái nhợt không còn chút máu.
“Thanh Thanh!” sắc mặt Lâm Thanh Hải thay đổi rõ rệt, anh ta vội vàng bế người rời đi nơi này và mặc kệ mọi chuyện khác.
Diệp Uẩn Thanh rúc vào trong ngực Lâm Thanh Hải, thân thể nhỏ bé run lên vì khóc khiến trái tim Lâm Thanh Hải cũng run rẩy theo.
Tuy rằng khuôn mặt anh ta vẫn nhẹ nhàng điềm tĩnh như cũ nhưng trong lòng lại nổi lên một cỗ lửa giận dữ dội, Hoắc Tranh thật đáng chết.
Đồng tử của anh ta bị phủ lên một bóng đen dày đặc, anh ta thở dài: “Em chỉ lo nghĩ đau lòng cho anh ta mà quên mất mình cũng bị bệnh ư? Nếu em xảy ra chuyện gì thì hai bác phải làm sao đây, còn cả anh nữa…”
Anh ta lau mặt, như thể biết mình đã lỡ miệng, không tự giác mà quay đầu đi.
“Thanh Hải, em xin lỗi,” Diệp Uẩn Thanh cũng cảm thấy trái tim đau âm ỉ, cô ta lập tức nhẹ giọng khóc nức nở, “Nhưng em buồn quá, sao bỗng nhiên A Tranh lại biến thành thế này? Có phải em quá vô trách nhiệm không, chồng sắp cưới bị bệnh mà không hề hay biết?”
Lâm Thanh Hải quay mặt đi, lau nước mắt cho cô ta và cười khẩy nói: “Việc này không liên quan gì đến em, chỉ tại anh ta kém cỏi, chọc giận người khác mà thôi.”
Vì muốn hoàn thành tâm nguyện của Diệp Uẩn Thanh nên đương nhiên anh ta đã hỏi thăm mọi chuyện rõ ràng.
Mặc dù việc Hoắc Tranh bị Phùng phu nhân bắt đi là bí mật và nhà họ Hoắc cũng giấu kín như bưng nhưng người ngoài cũng không phải kẻ ngốc, luôn có một số ít người biết được đêm đó Phùng phu nhân xuất hiện ở nhà họ Phùng cùng với tác phong hành sự của bà ta, thêm vào đó là việc Hoắc thị có thêm mười mấy dự án, người sáng suốt suy nghĩ một chút liền có thể hiểu được nguyên nhân.
Mọi người sẽ không thảo luận công khai vì sợ xúc phạm đến nhà họ Hoắc, nhưng trong lòng họ đều ngầm hiểu và không nói ra.
“Chọc giận người khác?” Diệp Uẩn Thanh bối rối chớp mắt, bàn tay nhỏ nhắn yết ớt đặt trên cánh tay anh ta, vội vàng nói: “Anh nói cho em biết đi, Thanh Hải, anh hãy nói cho em biết, A Tranh đã chọc giận ai, chẳng lẽ là chị gái em?” Cô ta kinh hoảng lắc đầu, “Không, chắc hẳn là không phải rồi.”
“Chị gái em?” Lâm Thanh Hải nhạy bén bắt được cái tên này, nghi hoặc nói: “Hoắc Tranh từng chọc giận Diệp Uẩn Ninh à?”
Diệp Uẩn Thanh khịt mũi, nói một cách thành thật và ngây thơ: “Cách đây một thời gian, trợ lý của A Tranh đột nhiên bắt cóc chị em, may mà không thực hiện được, chị em vẫn bình yên vô sự. A Tranh nói chuyện này không liên quan đến anh ấy, em tin anh ấy. Em cũng gọi điện cho chị để giải thích nhưng chị không bắt máy, không biết có phải chị ấy hiểu lầm A Tranh không?”
Cô cau mày buồn bã như thể điều này khiến cô cảm thấy khó chịu.
Trong mắt Lâm Thanh Hải tràn đầy cảnh giác cùng chán ghét, anh ta kéo cô lại, nghiêm túc nói: “Hứa với anh, phải chú ý đề phòng chị gái em. Sau này nhất định không được gặp riêng cô ta, biết không?”
Diệp Uẩn Thanh hoang mang nghiêng đầu, chần chờ: “Nhưng chị ấy là chị gái của em mà.”
Lâm Thanh Hải thở dài: “Em đã quên những gì anh nói với em rồi à? Chị gái em từ nhỏ đã ghen ghét, oán hận em. Cô ta ước gì em không được sinh ra, cô ta cũng muốn đuổi em ra khỏi nhà. Một người lòng dạ đen tối, có thù tất báo như vậy không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu. Em ngây thơ như vậy, anh lo lắng cô ta sẽ ra tay với em.”
Lâm Thanh Hải vô cùng lo lắng, Thanh Thanh của anh ta quá thiện lương tốt đẹp, một bên tình nguyện coi người ta là người thân mà lại không biết đối phương ở sau lưng cô ác độc như thế nào. Anh ta thật lo lắng cô phải chịu khổ những lúc không có mình.
Quên đi, chỉ cần có mình để ý một chút, Diệp Uẩn Ninh sẽ không làm gì được.
Diệp Uẩn Thanh cái hiểu cái không gật đầu, sau đó hỏi sang chuyện cũ: “Vậy A Tranh đã chọc giận ai?”
Trong mắt Lâm Thanh Hải hiện lên vẻ mỉa mai, anh ta thật sự muốn nói huỵch toẹt hết ra tai tiếng của Hoắc Tranh.
Nhưng khi chạm vào đôi mắt trong sáng của Diệp Uẩn Thanh, lời nói của anh ta đã bị nuốt chửng trong miệng. Anh ta sợ Diệp Uẩn Thanh sẽ không thể chịu đựng được sự thật đột ngột được tiết lộ.
Cho dù là ai thì khi biết được người chồng sắp cưới yêu quý của mình bị một bà lão bắt đi làm công cụ chăn gối suốt một tháng, cuối cùng gặp vấn đề về tâm lý và phải vào viện điều dưỡng, cũng không chịu nổi khoảng cách lớn như thế, rốt cuộc trước đây hình tượng của Hoắc Tranh quá hoàn hảo.
“Anh hãy nói cho em biết đi,” Diệp Uẩn Thanh cắn môi, nghiêm túc nói: “Em muốn biết sự thật còn hơn là chẳng hay biết gì.”
“Cơ thể của em…” Anh ta lo lắng cho sức khỏe của Diệp Uẩn Thanh hơn là nhìn Hoắc Tranh tàn tạ, mất đi vị trí trong lòng cô ta.
“Cơ thể của em đã tốt hơn trước nhiều rồi, anh cứ nói đi, em có thể chịu đựng được.” Diệp Uẩn Thanh nhẹ nhàng lắc lắc cánh tay anh ta, khiến anh ta khó có thể từ chối yêu cầu của cô.
“Được rồi, vậy anh sẽ nói cho em.” Lâm Thanh Hải hạ quyết tâm.
Bây giờ sự tình đã đến mức này, Diệp Uẩn Thanh sớm muộn cũng sẽ biết được sự thật, đau dài không bằng đau ngắn, tốt nhất là nên sớm để cô nhìn thấy sự thê thảm của Hoắc Tranh rồi nhanh chóng gạt anh ta ra khỏi trái tim.
May mắn thay bây giờ hai người mới đính hôn chứ chưa chính thức kết hôn nên không cần phải làm thủ tục gì để chia tay.
Lâm Thanh Hải đại khái kể lại cho Diệp Uẩn Thanh một năm một mười những gì mà anh ta đã hỏi thăm được trong khoảng thời gian này, đồng thời luôn chú ý đến biểu hiện của cô, nếu có chuyện gì thì lập tức gọi bác sĩ.
Trái tim Diệp Uẩn Thanh đập kịch liệt, trong lúc nhất thời cô ta không thể thở nổi. Sau lời kể Lâm Thanh Hải, bàn tay nhỏ bé của cô vô thức đưa lên miệng, cô ta sợ bản thân sẽ nôn ra mất.
Sao chuyện đó có thể xảy ra được chứ?
Làm sao Hoắc Tranh quyền lực, kiêu ngạo và cao quý lại có thể bị đùa giỡn như một món đồ chơi, hơn nữa người đùa bỡn gã còn là một bà lão gần đất xa trời?
Nước mắt của cô ta đong đầy trên khóe mắt. Cô ta nhìn Lâm Thanh Hải một cách vô cùng đáng thương để xác thực: “Anh hãy nói cho em rằng đây không phải sự thật đi, anh đang lừa em phải không?”
Lâm Thanh Hải đẩy gọng kính lên, ánh mắt cực kỳ dịu dàng nhưng lời nói lại vô cùng lạnh lùng: “Đúng là Hoắc Tranh bị người ta chơi trên giường, bây giờ anh ta đã bẩn thỉu rồi, không còn xứng với em nữa.”
Bẩn thỉu, bẩn thỉu!
Hai chữ đó văng vẳng bên tai, hơi thở của Diệp Uẩn Thanh trở nên gấp gáp, tầm nhìn tối sầm, cuối cùng cô ta không chịu nổi sự kích thích mà hôn mê bất tỉnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook