Dung Huyên hôm nay dùng cơm tối cùng với Mộc Tiêu và Đồng Nguyệt. Sau khi về nhà cô liền trở về phòng chuẩn bị làm bài tập.

Thiệp chúc mừng đã làm gần xong, chỉ cần trang trí thêm một chút là có thể đem đi tặng.

Cô nghiêm túc ở trên mặt trên tấm thiệp vẽ tranh, viết chữ. Chờ đến khi tiếng chuông điểm 0 giờ vang lên cô mới dừng bút. Thiệp chúc mừng còn thiếu một chút nữa là hoàn thành, dù sao mấy ngày gần đây cũng không có gặp được Cố Dã. Dung Huyên định khi nào Cố Dã đến đón mình đi đến tiệc từ thiện cô sẽ đưa quà cho anh.

Ngày hôm sau đến lượt Dung Huyên cùng một bạn khác trong lớp dọn vệ sinh cho nên cô đi học sớm hơn Dung Di một chút. Tài xế sẽ đưa cô đến trường sau đó nhanh chóng quay về nhà chuẩn bị đưa Dung Di đi học.

Có điều Dung Huyên ăn xong bữa sáng, chuẩn bị ra khỏi cửa liền ngoài ý muốn nhìn thấy một người.

Cố Dã

Sao anh lại đến đây?

Thời điểm Dung Huyên còn đang nghi hoặc, Cố Dã tay đút túi chậm rãi đi về phía cô. Anh đã đứng ở đây được một lúc, đầu tóc cùng quần áo đều sương sớm làm ướt.

Rạng sáng tháng một thời tiết lạnh thấu xương, Dung Huyên hoàn toàn không ngờ đến lúc này sẽ nhìn thấy Cố Dã ở ngoài cửa nhà mình.

Anh không an ổn ở trong nhà, chạy đến nơi này làm gì?

Cố Dã nhìn thấy nghi hoặc trong mắt Dung Huyên, nghiêng đầu cười "Anh ở nhà nằm mơ"

Dung Huyên ngây ra một lúc, an tĩnh chớp chớp mắt, chờ anh nói tiếp.

"Sau đó, anh mơ thấy em bị chị kế bắt nạt, em khóc rất thảm , đôi mắt đỏ cả lên, đáng thương không chịu được"

"Cho nên, anh liền chạy đến đây"

Dung Huyên cắn môi, nhất thời không biết nói cái gì mới tốt. Chỉ là một giấc mơ mà thôi, cũng không phải là sự thật, hơn nữa ông bà ta đã nói tất cả những gì xảy ra trong mơ đều tương phản với hiện thực sao? Trong mộng cô bị khi dễ nhưng hiện thực có khi chính là cô đi khi dễ người ta.

Trên thực tế rất nhiều người đều không coi việc trong mơ là sự thật, sau khi tỉnh dậy cũng chỉ mỉm cười cho qua nhưng cố tình tên Cố Dã này lại ngốc nghếch tin là thật, sáng sớm tinh mơ liền chạy tới đây.

Có điều ở trong mơ cô khóc rất thảm là cái quỷ gì?

Chẳng nhẽ trong ấn tượng của anh, cô chính là một đứa con gái thích khóc nhè sao?

Nguyên thân tính cách âm u lại cố chấp, nếu cô ấy phải chịu ủy khuất, khả năng sẽ trực tiếp nổi giận hoặc là cùng chị kế đánh một trận hoặc là ném đồ vật. Sau đó mẹ kế cùng chị kế lại tiếp tục bày kế hãm hại nguyên thân. Nhưng cô sẽ không như vậy, cô sẽ nghĩ cách ăn miếng trả miếng.

Còn khóc ....

Dung Huyên rũ mắt nhìn mũi chân.

Có đôi khi, khóc lóc chẳng có tác dụng gì.

Cố Dã dậm dậm chân, vừa rồi đứng có chút lâu , chân anh bởi vì lạnh quá nên hiện tại có chút tê dại. Cố Dã hỏi tiếp "Cho nên, cô ta có bắt nạt em không?"

Cố Dã trước đó khi nói chuyện cùng ông Lục đã biết được rất nhiều chuyện của Dung Huyên, cũng như hiểu biết phần nào về hoàn cảnh của cô hiện tại.

Ba không thương, mẹ kế cùng chị kế khắc nghiệt mà cô lại một thân một mình sống trong một gia đình như vậy.

Thật ra anh biết việc xấu trong nhà không nên để cho người ngoài biết, có một chút chuyện, ông Lục đáng lẽ không nên cho anh biết. Nhưng ông vẫn nói ra, chuyện này chứng tỏ ông tín nhiệm anh, đem anh trở thành người một nhà. Bởi vì chỉ có người trong nhà mới có quyền được biết chuyện xấu trong nhà.

Trước khi ngủ anh đã suy nghĩ rất nhiều, từ lần đầu tiên nhìn thấy Dung Huyên ở tiệc đính hôn đến lần đầu tiên cô viết chữ lên trên tay anh ở trên xe, cùng với thời điểm anh hướng cô nói muốn quà sinh nhật.

Trong ấn tượng của anh, thân hình cô vẫn luôn đều thực đơn bạc, tinh tế, cả người an tĩnh lại ngoan ngoãn. Hơn nữa cô còn không nói được, nếu như bị chị kế bắt nạt thì phải làm sao đây?

Cho nên sau khi anh nằm mơ thấy cô bị chị kế bắt nạt mới có thể nhanh chóng chạy đến đây.

Dung Huyên mím môi, viết lên tay anh "Không, có. Trước, đi, lên, xe, đi" Nhiệt độ ngoài trời thấp như vậy, nếu cứ đứng đó cả người sẽ bị đông lạnh mất.

Tài xế Dung gia đã đứng chờ ở một bên. Buổi sáng Cố Dã là gọi xe đi đến , sau khi nhìn thấy chữ Dung Huyên viết liền tự giác đi vào ngồi phía sau xe.

Vừa vào trong xe, hơi ấm từ máy sưởi tỏa ra xua bớt đi cái lạnh trên người anh. Dung Huyên cầm lấy khăn lông mới đưa cho Cố Dã để anh lau tóc.

Tài xế nhìn Cố Dã , chủ động chào hỏi "Cố thiếu hôm nay đến sớm vậy?"

Cố Dã 'ừ' một tiếng.

EQ của tài xế vẫn còn đủ xài. Anh ta đem tốc độ xe giảm đến mức thấp nhất, ở dưới đường cái sáng sớm, lái xe như rùa bò.

Giờ này , trên đường cái đều là học sinh đi đến trường học, có đi xe điện, có đi ô tô, có đi xe đạp, nhưng mặc kệ là ai đều vội vội vàng vàng, muốn mau chóng đến trường. Có người nhìn thấy tài xế lái xe chậm như vậy, cảm thấy có chút bực bội.

Nếu không phải chiếc xe này là siêu xe, người ngồi trong xe cũng không dễ chọc, phỏng chừng sớm đã có người tới gõ cửa xe.

Cố Dã cho dù đến trường muộn cũng không sao cả, giáo viên chủ nhiệm lớp sẽ không nói gì anh. Có điều anh tuy rằng tùy hứng nhưng cũng cảm thấy bản thân đi xe làm cản trở người khác là không đúng, học sinh đến trường muộn sẽ bị phạt lao động, người đi làm đến công ty muộn sẽ bị trừ tiền lương.

Vì thế anh mở miệng nói với tài xế "Chú đi như bình thường đi. Ngày thường đi với tốc độ như thế nào, bây giờ liền đi với tốc độ như thế đó, đừng làm ảnh hưởng đến những người khác đi đường"

Tài xế nghe thấy vậy liền vội gật đầu, dẫm chân ga, từ 10 mã lập tức nhảy đến 60 mã.

Anh ta trong lòng đối với Cố Dã có chút ngoài ý muốn. Anh ta vẫn luôn cho rằng Cố Dã chính là một tên nhị thế tổ đầy ích kỷ, bởi vì đầu thai tốt cho nên đời này cơm áo không lo, ngày thường chỉ biết tùy hứng làm bậy. Trong ấn tượng của anh ta, phú nhị đại đều là những kẻ chỉ biết ăn uống chơi bời, tố chất không tốt nhưng anh ta không ngờ nhân phẩm của Cố Dã dường như không quá tệ? Anh cư nhiên còn biết nghĩ cho người khác.

Dung Huyên đối với chuyện này chẳng hề cảm thấy kinh ngạc, Cố Dã nếu như không tốt thì đã chẳng thể làm nam chủ.

Sau khi tới trường học, Dung Huyên cùng Cố Dã cùng nhau xuống xe.

Ở cổng trường học có người của hội học sinh đứng gác, Cố Dã không phải là học sinh trong trường, tự nhiên không thể đi vào.

Dung Huyên mím môi, dừng bước chân.

Cố Dã đi theo sau cô tự nhiên cũng dừng lại theo. Anh tự động vươn tay ra, chuẩn bị cho Dung Huyên viết chữ lên đó.

Dung Huyên ở trong lòng bàn tay anh nhẹ viết "Tôi, muốn, đi, vào"

Cố Dã 'ừ' một tiếng nhưng trước khi cô đi vào, anh vẫn không quên xác nhận lại một lần nữa "Cho nên, chị kế của em không có bắt nạt em?"

Dung Huyên hiện tại có chút tò mò, nếu Dung Di thực sự bắt nạt cô, vậy Cố Dã sẽ làm như thế nào?

Cô tiếp tục viết "Ngày, hôm, nay,không, có"

Cố Dã nhìn thấy mấy chữ này, mày nhăn lại "Cho nên, ngày thường cô ta đều bắt nạt em?"

Dung Huyên nghĩ đến trong truyện Dung Di thường xuyên ngáng chân nguyên thân cùng với việc ở lễ đính hôn, Dung Di đẩy ngã nguyên thân, chậm rãi gật gật đầu. Có điều cô không muốn Cố Dã tham dự vào chuyện này. Nếu Cố Dã tham sự vậy mối liên quan của cô cùng anh liền sâu thêm một bậc, như vậy thật không tốt.

Cô nhớ rõ trong cốt truyện ban đầu không hề có một màn này, sau khi nữ phụ cùng nam chủ từ hôn liền thực dứt khoát, không còn liên hệ gì với nhau nữa. Khả năng tiểu thuyết này là sân nhà của nữ chủ cho nên chuyện của nữ phụ không được miêu tả nhiều lắm.

Cô ở trên tay Cố Dã viết "Tôi, có, thể, tự, mình, giải, quyết"

Cố Dã cong môi "Em giải quyết như thế nào? Em mắng cũng không mắng được, đánh .... Em nhìn cái thân thể gầy yếu của mình đi, phỏng chừng đánh cũng không đánh lại cô ta. Hơn nữa trong nhà còn có mẹ ruột của cô ta, sao, em định một chọi hai?"

Dung Huyên trợn tròn mắt nhìn Cố Dã.

Cô thật ra không có yếu đến như vậy.

Nhưng từ miệng Cố Dã nói ra, tình thế của cô hình như rất thảm.

Cố Dã bị Dung Huyên trừng mắt liền giơ hai tay đầu hàng, lùi một bước, cười nói "Được được được, anh biết rồi, em có thể tự mình giải quyết, ok?"

Dung Huyên cắn môi.

Thời gian không còn sớm, cô nên nhanh chóng đi vào lớp cùng bạn học trực nhật.

Cô hướng Cố Dã vẫy vẫy tay sau đó liền xoay người đi vào trong trường.

Vừa vào lớp, cô liền nhìn thấy Đồng Nguyệt đang cùng Mộc Tiêu ghé vào nhau nói chuyện gì đó.

"Tớ hôm nay lại nhìn thấy vị hôn phu của Dung Huyên, thật con mẹ nó đẹp trai. Cậu không biết đâu, anh ấy là người duy nhất mà tớ cảm thấy giá trị nhan sắc có thể đánh bại mấy anh con lai"

"Cậu nói như vậy khiến tớ càng thêm tò mò"

Đồng Nguyệt hứng thú bừng bừng mà nói "Sau đó, cậu có biết tớ nhìn thấy cái gì không? Tớ nhìn thấy Dung Huyên viết chữ lên lòng bàn tay của vị hôn phu của cậu ấy, sau đó anh chàng kia vẻ mặt đầy nghiêm túc nhìn cậu ấy viết chữ. Hai người bọn họ cực kỳ nghiêm túc, một màn này miễn bàn có bao nhiêu ngọt ngào"

Mộc Tiêu oa oa kêu to "Sao cậu lại không gọi tớ, tớ cũng muốn nhìn a!"

Đồng Nguyệt 'ai nha' một tiếng "Lúc đó ai mà như nhiều được như vậy, hơn nữa, khi đó hội học sinh còn đang thúc giục tớ mang thẻ học sinh ra. Tớ có muốn nán lại thêm cũng không có cách"

Mộc Tiêu kinh hô "Đây là cốt truyện phim thần tượng gì vậy! Hai người bọn họ cứ như vậy ở ngoài cổng trường show ân ái, giáo viên không có nói gì sao?"

Đồng Nguyệt cười ha ha "Cũng vừa khéo, khi ấy thầy giáo trực ban có chuyện rời đi, chỉ có mấy người của hội học sinh ở đó. Mấy nữ sinh kia đều nhìn chằm chằm vị hôn phu của Dung Huyên, nhìn đến không chớp mắt, thật sự là cười chết tớ, ha ha ha ha"

Mộc Tiêu nghe đến đây vẻ mặt hưng phấn "Dung Huyên có nhìn thấy cậu không?"

Đồng Nguyệt lắc đầu "Khi đó trong mắt cậu ấy nào còn có thể nhìn thấy người khác, tớ đi ngang qua chỗ họ mà cậu ấy cũng không phát hiện ra"

Mộc Tiêu ôm mặt nói "Vị hôn phu của cậu ấy thật ôn nhu, cư nhiên còn đưa cậu ấy đến trường. Đáng tiếc hôm nay tớ không có đến sớm, không thể tận mắt nhìn thấy một màn này.

Đồng Nguyệt xua xua tay, cười tủm tỉm "Không cần nóng vội, lần sau khẳng định sẽ có cơ hội. Cậu xem hiện tại vị hôn phu của cậu ấy tần suất xuất hiện rất cao nha, tớ đã thực quen mắt"

Mộc Tiêu đột nhiên nhớ đến cái gì đó, hỏi "Cậu có chụp ảnh không?"

Đồng Nguyệt vỗ trán "Lúc ấy nhìn quá mê mẩn, quên mất không có chụp lại"

Mộc Tiêu thở dài "Cậu đó"

Lúc này, các cô mới nhìn thấy Dung Huyên đang chậm rãi đi tới.

Đồng Nguyệt cùng Mộc Tiêu dừng cuộc nói chuyện, vẻ mặt ái muội nhìn Dung Huyên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương