Tối Cường Tiên Đế Tại Đô Thị
Chương 11: Lại một tên não tàn

Tên phục vụ viên kia hiển nhiên không ngờ Diệp Lăng lại dám trực tiếp mắng mình, nhất thời ngây ngẩn cả người.



Chẳng qua khi phục hồi lại tinh thần, sắc mặt tên phục vụ viên này âm trầm xuống, nói:



“Mày chửi ai? Mày có ngon mắng lại lần nữa?”



"Qua đây.. qua đây tao chửi lại.”



Khuôn mặt Diệp Lăng lộ ra chút hài hước, vẫy vẫy tay gọi tên phục viên.



Tên phục vụ viên này đứng hơi xa, nghe không có rõ, thấy Diệp Lăng như vậy tưởng là sợ, trong lòng không khỏi cười lạnh, tên kia không biết nơi này là ai bảo kê, dám đến gây sự!



Gã vừa đi về phía Diệp Lăng, vừa cười lạnh nói:



“Thế nào? Sợ thật sao?”



“Tao sợ, haha sợ con em mày!”



Diệp Lăng vừa dứt lời, một bạt bàn tay liền quất tới, chỉ nghe thấy bốp một tiếng, phục vụ viên kia máu mũi lập tức phun ra, đầu đập xuống đất.



“Mày dám đánh tao?!”



Người bán hàng cảm giác đầu có chút choáng váng, khuôn mặt trái nóng hừng hực bốc lên, xưng thành một cục.



“Tao đánh mày thì làm sao? Mày làm gì được tao?”



Diệp Lăng cảm thấy chưa đã, bước lên phía trước, không nói hai lời, lại đánh tên phục vụ viên thêm mấy cái, làm tên bán hàng kia như cái đầu heo.



Gã thực sự không nghĩ ra, chỉ là một tên quê mùa không biết từ cái xó xỉnh nào chui ra lại hung hăng càn quấy như vậy, hắn không sợ chết à?



“ĐMM!”



Tên bán hàng đứng dậy, chửi tục một tiếng, đánh ra một quyền hướng tới Diệp Lăng.



Nhưng dù sao tên bán hàng này cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, vô luận là sức mạnh hay tốc độ, ở trong mắt Diệp Lăng đều là trò trẻ con.



“Ầm!”



Diệp Lăng tung một cước thẳng tới khuôn mặt của hắn, ầm một tiếng, trên mặt hắn hiện tên một cái dấu dày to đùng, nhìn giống như là hình xăm vậy.



Một cước này làm tên phục vụ bị rơi mất hai cái răng.



Bây giờ nhìn lại cái tên phục vụ này nào có uy phong vừa rồi nữa, mặt mũi thì toàn là máu, miệng cũng có, bây giờ nhìn gã chẳng khác nào cái đầu heo vừa mới mổ.



Diệp Lăng ghét nhất là loại người như thế này, mắt chó coi thường người khác, kiếp trước thời điểm tu vi hắn còn rất thấp cũng bị người khác xem thường không khác gì con vật.



Nhưng lúc đó Diệp Lăng không có biện pháp, chỉ có thể nhịn.



Nhưng bây giờ là ở chỗ này...



Còn nhịn cái gì a, chỉ cần có một chút tu vi thôi, là hắn ở đây có thể xưng bá thiên hạ!





“Mày... mày giỏi”



Phục vụ viên cũng coi như cứng đầu, răng cửa đều bị đá bay vẫn nói mơ hồ:



"Tiểu tử, mày không biết nơi này là địa bàn của ai à? Chờ đó tao!



Nói xong, gã liền móc điện thoại di động.



“Alo, Phong... Phong ca phải không?”



“Phong ca, em là Tiểu Vương đây... Em bị người khác đánh, có người gây sự ở trong cửa hàng, Phong ca có thể tới đây giúp em không?”



“Như vậy thì tốt, cám ơn Phong ca, đêm nay em sẽ tìm hai em gái xinh tươi mọng nước cho anh.”



“Dạ, em ở đây chờ Phong ca đến.”



Vừa cúp điện thoại, tên phục vụ lập tức thu hồi vẻ nịnh nọt, hung tợn nói:



“Mày có bản lĩnh thì chờ ở chỗ này!”



“Tao đây cũng không định đi."



Diệp Lăng tiến lên đi một bước, phục vụ viên này lập tức lui về sau mấy bước, trên mặt lộ ra e ngại.



“Ah, một phế vật, cũng học người ta trang bức.”



Diệp Lăng thì thầm một tiếng, đi lên lầu.



Phục vụ viên kia cũng không dám nói thêm gì nữa, rất sợ Diệp Lăng cho gã thêm vài chén huyết tương, đến lúc đó, sợ rằng mình sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai.



“Mày chờ đi, chút nữa Phong ca sẽ đến, mày sẽ biết tay đấy!”



Người bán hàng xem theo bóng Diệp Lăng, cắn răng nghiến lợi thầm nghĩ.



Diệp Lăng cũng không để ý tới ai là Phong ca, lấy thực lực hắn là Hậu Thiên Sơ Kỳ thì sợ ai, ngoài ra hắn có thể trong nháy mắt lao ra hơn 10m, so với hắn thì mấy tên kia thì tính là cái đồ chơi gì?



Tùy ý đi tới lầu hai, Diệp Lăng lẩm bẩm:



"Một cái tiệm lớn như vậy, sao chỉ có mình hắn bán hàng?”



Thật tình là như vậy, nơi đây dĩ nhiên lại không có người khác.



Ở lầu hai nhìn một hồi, Diệp Lăng lắc lắc đầu thở dài.



“Thực sự là bẫy người mà, rõ ràng là chưa đến trăm năm, lại nói cái gì hai trăm năm, còn cửa hiệu trăm năm lâu đời? Hoàn toàn là nói bậy.”



Diệp Lăng cầm một gốc cây Hoàng linh lên ngửi, lẩm bẩm:



“Cái này miễn cưỡng có thể luyện chế được rồi.”



“Chắc có thể luyện ra Cảm Mạo Đan...”



Diệp Lăng kích thích một hồi.





Đời trước lúc hắn vừa mới tu luyện, hắn thật sự là rất nghèo, thế cho nên về sau trở thành Tiên Đế, điên cuồng thu thập tài vật, hơn nữa cực kỳ keo kiệt, trở thành Tiên Đế keo kiệt nhất ở Tu Chân.



Trọng sinh đến nơi đây, lại bởi vì tiền mà bị ném bỏ, Diệp Lăng sao có thể không phiền não?



Diệp Lăng có tự tin, nếu như dùng những loại trung dược này, chắc chắn có thể luyện chế Cảm Mạo Đan mạnh hơn ‘Thuốc cảm mạo’ ít nhất mười lần.



Có thể nói, ăn một viên Cảm Mạo Đan là có thể thấy hiệu quả ngay.



Đây không phải là nổ, mà bởi vì thủ đoạn luyện đan của Diệp Lăng rất ngưu bức a!



“Tên nào dám ở chỗ này nháo sự? Lẽ nào không biết nơi này là địa bàn của lão tử sao?”



Đúng lúc này, một tiếng rống to từ ngoài cửa tiệm truyền vào.



Lấy thực lực của Diệp Lăng đã sớm biết ai đến.



Hắn lập tức lắc đầu, nói:



“Lại một tên não tàn.”



Vương Hải chính là người bán hàng kia, gã còn đang suy nghĩ Phong ca sao còn chưa tới, ngay khi gã đang thầm nghĩ thì Kiều Phong đã đến rồi.



“Phong ca, anh nhất định phải trả thù cho em!”



Vừa nhìn thấy Kiều Phong, Vương Hải giống như là chó gặp được phân, ngay lập tức nhào tới.



Ngoại hình Kiều Phong cao lớn thô kệch, trên thân chỉ mặc một chiếc áo mỏng lộ vai hở ngực, thấy Vương Hải máu me đầy mặt thì vội vàng né qua một bên.



“Hôm nay lão tử mới mua bộ đồ mới, ngươi cút sang một bên tránh làm bẩn đồ của ta.”



Kiều Phong không vui nói.



Vương Hải sững sờ, sau đó lập tức nịnh hót nói:



“Phong ca, tên kia đang ở trên lầu, thằng đó dĩ nhiên dám gây sự ở chỗ này, hơn nữa em nói ra đại danh của anh mà nó không thèm quan tâm mà còn.. đánh em thành bộ dáng này.”



“Mày chính là một phế vật, lão tử cũng muốn nhìn xem nó là thằng nào mà dám gây chuyện ở địa bàn của lão tử.”



Kiều Phong lộ vẻ khinh thường nhìn Vương Hải một cái, hướng trên lầu quát to:



“Mày có bản lĩnh thì lăn xuống cho lão tử, dám gây chuyện ở địa bàn tao, mày đúng là chán sống rồi!”



Diệp Lăng lập tức chấn kinh .



Đây chính là xã hội đen trong truyền thuyết sao?



Cái quái gì vậy, não tàn đến mức nào a!



Kỳ thực Diệp Lăng thật là hiểu lầm, những tên như thế này chỉ là một ít người địa phương thôi, dựa vào bản thân có chút thực lực, ức hiếp kẻ yếu, chỉ là một vài tên côn đồ đầu đường xó chợ.



Nếu so sánh bọn chúng với xã hội đen, hoàn toàn là chênh lệch giữa trời và đất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương