Tối Cường Nam Thần (Nam Thần Mạnh Nhất)
Quyển 8 - Chương 425: Phiên ngoại 9: Thất Tinh Thảo (2)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mùa xuân năm ấy, liên minh Võ Lâm chuyên nghiệp chính thức được thành lập, ban lãnh đạo gửi thông cáo kêu gọi cao thủ khắp nơi lập đội tham gia giải chuyên nghiệp. Các bang lớn ở khu Một cũng tự lập đội tuyển riêng, các bang như Trường An, Hoa Hạ và Lạc Hoa Từ đều lần lượt tuyên bố thành lập đội tuyển. Nhưng bang hội mạnh nhất khu Một là Thất Tinh Thảo lại chậm chạp không thấy tin tức gì.

Lúc đó Tiêu Tư Kính đang theo cha mẹ ra nước ngoài nghỉ phép nên offline một tuần, đến khi hắn về nước thì mọi thứ đã thay đổi khôn lường, Trường An, Hoa Hạ và Lạc Hoa Từ đã đi mời chào thu thập các cao thủ trong game về dưới chướng. Còn Thất Tinh Thảo vì vắng mặt hội trưởng ngay trong thời khắc mấu chốt, mấy cao thủ đánh đấu trường lợi hại đã bị đào đi mất.

Lúc đó Lưu Xuyên ở bang Hoa Hạ, cao thủ nhiều như mây, Lưu Xuyên thuở niên thiếu dã tâm bừng bừng, hắn không chỉ kéo cao thủ của Hoa Hạ vào đội tuyển mà thậm chí khi nghe thấy Thất Tinh Thảo chưa lập đội còn to gan tung cành oliu ra với Tiêu Tư Kính, phát huy bản lĩnh mặt dày đào người, liệt ra cho Tiêu Tư Kính một đống lý do –

“Nếu cậu tới Hoa Hạ thì quán quân của mùa giải đầu tiên chắc chắn sẽ là chúng ta.”

“Hoa Hạ bọn tôi vừa lúc đang thiếu một đại sư mạnh, vị trí này vừa nhìn đã biết là dành cho cậu, cậu có biết hông?”

“Tới đi, tới Bắc Kinh tôi bao ăn bao ở, muốn điều kiện gì cứ việc đề xuất, chúng ta cùng lấy cúp về.”

Tiêu Tư Kính bình tĩnh nói: “Hội trưởng Hoa Hạ này, cậu dám đào tường lên tận đầu tôi à?”

Lưu Xuyên gửi tới một dãy icon mặt cười, nhanh chóng đánh chữ: “Chẳng phải cậu không định lập đội sao? Nể cậu là bạn bè, tôi nói thật với cậu thế này, mấy năm nay eSports phát triển với tốc độ chóng mặt, tôi khá xem trọng tương lai của liên minh Võ Lâm chuyên nghiệp, chế độ đánh giải, bố trí thi đấu, hình thức ganh đua đều đang trong giai đoạn tìm tòi. Các tuyển thủ cũng không có kinh nghiệm thi đấu, nếu muốn có được thành tích tốt thì hiện tại chính là thời cơ tốt nhất.”

Những lời này Lưu Xuyên nói không sai. Việc tạo ra thần thoại mà những người đi sau không thể với tới được chỉ có thể hành động ngay trong thời kỳ chập chững này. Mỗi ngành nghề khi mới quật khởi đều là thời điểm phù hợp nhất để làm nên tên tuổi, người nào có thể bắt được thời cơ này chắc chắn sẽ trở thành đại thần đứng trên đỉnh cao nhất của kim tự tháp.

Nghĩ mà xem, nếu Tiêu Tư Kính đồng ý với Lưu Xuyên, gia nhập Hoa Hạ làm đội phó thì Hoa Hạ chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh, việc giành cúp vô địch của Hoa Hạ trong mùa giải đầu tiên hoàn toàn chẳng có gì bất ngờ. Nhưng Tiêu Tư Kính là người chỉ vì vậy mà nhận lời Lưu Xuyên sao?

“Nếu đúng như cậu nói, vậy tôi cũng mang Thất Tinh Thảo đi lấy cúp chứ không theo cậu vào Hoa Hạ lấy quán quân với cậu.” Tiêu Tư Kính quyết đoán nói, “Tôi không quen nghe theo lệnh người khác, tôi và cậu có cách suy nghĩ giống nhau, chúng ta thích hợp làm đối thủ chứ không phải đồng đội.”

Lưu Xuyên giật mình, mỉm cười: “Được rồi, thực ra tôi cũng nghĩ cậu sẽ không đồng ý, vậy gặp nhau ở sân thi đấu.”

Tiêu Tư Kính quyết đoán từ chối khiến Lưu Xuyên rất vui mừng, cũng từ ngày đó mà Lưu Xuyên nhận định trong lòng – đây là một đối thủ đáng để hắn tôn trọng.

***

Nhưng lập đội đâu phải dễ dàng, nhất là lúc đó Tiêu Tư Kính lại ra nước ngoài nên đánh mất cơ hội, mấy cao thủ mạnh nhất trong Thất Tinh Thảo đều bị ba nhà Trường An, Hoa Hạ và Lạc Hoa Từ dùng điều kiện có lời để đào đi mất. Trong bang Thất Tinh Thảo liên tục nổi lên tin đồn rằng Tam Tư Đại Sư sẽ không đánh giải chuyên nghiệp, Tô Thế Luân không liên lạc được với hắn, đành phải tự mình chuẩn bị thành lập đội tuyển.

Đến khi Tiêu Tư Kính online, Tô Thế Luân lập tức nhắn tin cho hắn: “Anh có muốn đi đánh giải chuyên nghiệp không?”

Tiêu Tư Kính không trả lời ngay.

Tô Thế Luân nói tiếp: “Mấy ngày nay anh không onl, để tôi nói qua tình hình cho anh. Bên nhà phát hành đã công bố quy tắc của mùa giải chuyên nghiệp đầu tiên. Vòng bảng và playoffs khác nhau rất nhiều, kho bản đồ thi đấu cũng có thêm mấy chục bản đồ mới với độ khó cao. So với đấu trường trong game thì giải chuyên nghiệp sẽ có tính khiêu chiến hơn nhiều. Ba nhà Trường An, Hoa Hạ và Lạc Hoa Từ đều đã xác nhận lập đội dự thi, hay chúng ta cũng lập một đội thử xem sao?”

Lúc này Tiêu Tư Kính mới đánh chữ: “Lập đội cũng không phải chuyện đơn giản, cần xin tài trợ, chuẩn bị phòng huấn luyện, còn phải gom đủ đội viên, sau này thi đấu cũng cực kỳ vất vả, cậu thực sự muốn đi con đường này sao?”

Tô Thế Luân quyết đoán đánh chữ: “Tôi rất muốn được trải nghiệm cảm giác làm tuyển thủ chuyên nghiệp.” Dừng một chút lại nói tiếp: “Về chuyện tài chính thì anh khỏi phải lo, mấy ngày nay tôi có liên hệ vài doanh nghiệp, có bên đồng ý tài trợ Thất Tinh Thảo chúng ta lập đội. Phòng huấn luyện thì có thể tạm thời mượn quán net của chú hai tôi mở. Mọi thứ đã sắp xếp xong hết rồi, chỉ chờ mỗi hội trưởng anh thôi, anh tới đây được không?”

Tiêu Tư Kính hoàn toàn không ngờ khi mà hắn không có mặt thì hội phó Luân Hồi Vãng Sinh đã chuẩn bị được nhiều thứ như thế. Hắn vốn còn tưởng việc lập đội Thất Tinh Thảo sẽ vô cùng gian nan, hôm nay nghe người kia nói, Tiêu Tư Kính không khỏi vui mừng. Có một hội phó hành động nhanh gọn như thế, thân làm hội trưởng hắn cũng hơi xấu hổ, đành nhắn lại: “Tôi tới gặp cậu rồi chúng ta nói tiếp. Cậu ở đâu?”

Tô Thế Luân nói: “Tôi ở Thanh Đảo, khi nào anh định tới? Tôi sẽ đến đón anh.”

Đó là lần đầu gặp mặt của hai người họ.

Tiêu Tư Kính vừa đáp xuống sân bay Thanh Đảo thì nhận được cuộc gọi: “Alo, Tam Tư Đại Sư phải không? Anh xuống sân bay chưa?”

Giọng nói của người kia nghe qua cực kỳ trong sáng, còn mang theo ý cười, đúng là giọng của Luân Hồi Vãng Sinh mà hắn từng nghe thấy trong game.

Tiêu Tư Kính thấp giọng nói: “Tôi vừa đến, cậu đang ở đâu?”

Bên kia lập tức đáp lại: “Tôi đợi anh ở cổng ra sân bay, mặc áo phông màu trắng và quần dài màu be…”

Tiêu Tư Kính quét mắt qua liền thấy quả nhiên cách đó không xa có một thiếu niên mặc áo phông trắng phối với quần dài màu be, dáng của người nọ rất đẹp, đôi chân thẳng lại dài, tay đang cầm di động gọi điện, trên mặt còn đeo một cặp kính râm lớn màu đen, trông chẳng khác nào fashionista.

(Fashionista: Là những người mặc đẹp, biết nhìn nhận thời trang theo con mắt nghệ thuật và luôn bắt kịp những xu hướng đang thịnh hành.)

– chính là cậu ta.

Tiêu Tư Kính không khỏi mỉm cười, nói: “Quay đầu lại, hướng ba giờ.”

Tô Thế Luân nghi hoặc quay đầu thì thấy một người đang đi tới chỗ mình, bước đi người nọ rất vững vàng, không hề hoang mang, tuy còn chưa tròn 20 tuổi nhưng khuôn mặt anh tuấn cùng dáng người cao lớn lại khiến hắn nhìn thành thục hơn bạn bè cùng trang lứa. Đặc biệt là đôi mắt đen sâu thẳm khiến người ta thậm chí không dám nhìn thẳng.

Tô Thế Luân giật mình, rõ ràng không thể ngờ người điều khiển đại sư đầu trọc trong game lại đẹp trai như vậy.

Tiêu Tư Kính bình tĩnh đi tới trước mặt anh, chủ động vươn tay nói: “Luân Hồi Vãng Sinh à?”

Tô Thế Luân định thần lại, lập tức tháo kính, vươn tay bắt tay với hắn, nói: “Xin chào, hoàn toàn không liên tưởng được anh là Tam Tư Đại Sư trong game.”

Nhìn thấy đôi mắt tràn đầy sửng sốt sau cặp kính, Tiêu Tư Kính không khỏi mỉm cười: “Vậy cậu nghĩ Tam Tư Đại Sư trông như thế nào?”

Tô Thế Luân nói: “Tôi vẫn nghĩ anh là tên con trai mặt đầy mụn suốt ngày rúc trong game.”

Tiêu Tư Kính: “…” Thực ra hắn cũng cho rằng như vậy, chẳng ngờ Tô Thế Luân vừa có gu ăn mặc lại còn rất dễ nhìn.

Hai người nhìn nhau một lát, Tô Thế Luân mới mỉm cười nói: “Xem ra chúng ta đã vượt qua được giai đoạn bạn game gặp mặt rồi, ấn tượng đầu tiên… thế nào?”

Tiêu Tư Kính nói: “Rất tốt.”

“Phải rồi, tôi phải gọi anh là gì?” Tô Thế Luân nói, “Ngoài đời mà gọi ‘Tam Tư Đại Sư’ có vẻ hơi sai nhỉ?”

“Tiêu Tư Kính, tên do cha đặt, ‘Tư’ trong ‘Quân tử cửu tư’, ‘Sự tư kính, Nghi tư vấn’ (*) … có ý là không biết phải hỏi, cân nhắc cẩn thận rồi mới hành động.” Tiêu Tư Kính vừa đánh tên mình vào điện thoại cho Tô Thế Luân xem, vừa nghiêm túc trả lời.

Tô Thế Luân nhìn ba chữ này, không khỏi cười nói: “Cha anh hiểu biết rộng ghê.”

“Còn cậu? Tên là gì?”

“Tô Thế Luân, Tô trong Tô Châu, Thế trong thế giới, Luân trong luân hồi.”

Tiêu Tư Kính thầm nhắc lại cái tên này một lần, cảm giác gọi tên rất thuận miệng.

Lần đầu tiên gặp gỡ của hai người bắt đầu từ màn tự giới thiệu như vậy.

***

Tô Thế Luân nhiệt tình kéo Tiêu Tư Kính đi ăn trưa, một bữa chuyên hải sản, trên bàn nào là tôm hùm, cua, sò, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, bàn bạc lại tình hình thành lập đội tuyển Thất Tinh Thảo thật rõ ràng.

Tài chính cho đội tuyển đã có, tuy không nhiều nhưng vẫn miễn cưỡng trụ được cho đến hết mùa giải đầu tiên. Hai người bàn bạc cẩn thận một phen, thuận tiện ấn định địa điểm thành lập đội tuyển.

Lúc này Tô Thế Luân mới nói: “Tôi chưa thông báo cho những thành viên khác, định xong xuôi hết mọi việc mới gọi họ qua đây gặp mặt. Bắt đầu từ hôm nay, anh chính là đội trưởng của Thất Tinh Thảo, thời gian họp đội tùy anh quyết.”

Tiêu Tư Kính nhíu mày: “Cậu dốc nhiều sức cho đội tuyển như thế, cậu phải làm đội trưởng mới phải.”

Vốn ban đầu khi làm các công tác chuẩn bị lập đội thì hắn lại đang ở nước ngoài, cũng không để tâm mấy chuyện này. Đến khi về nước thì Tô Thế Luân đã làm xong đâu vào đó, tài trợ là Tô Thế Luân xin, ký túc cho đội viên cũng là Tô Thế Luân thuê, thậm chí quán net dùng làm phòng huấn luyện tạm thời cũng là Tô Thế Luân tìm. Tiêu Tư Kính dường như chưa đóng góp được gì, để hắn ăn không mà hưởng thành quả của người ta, đương nhiên hắn sẽ không đồng ý.

Tô Thế Luân biết mối băn khoăn của hắn, nghiêm túc nói: “Đội trưởng giống như xương sống của một đội tuyển, bảo tôi làm mấy việc vặt còn được chứ dẫn dắt đội ngũ thì tôi không có cái khí chất như anh, tôi cảm thấy anh thích hợp làm đội trưởng hơn tôi, đừng từ chối được không? Tôi làm đội phó giúp đỡ anh, anh làm đội trưởng, tôi tin anh có thể trở thành một đội trưởng tốt.”

Nhìn thấy ánh mắt tín nhiệm của anh, Tiêu Tư Kính trầm mặc một lát, đành không lấn cấn nữa, gật đầu nói: “Được rồi, vậy để tôi thử xem sao.”

Tô Thế Luân mỉm cười, mở lon bia đưa cho hắn: “Nào, vì đội tuyển Thất Tinh Thảo của chúng ta, cạn ly.”

“Cạn ly.” Tiêu Tư Kính cụng ly với anh, hai người nhìn nhau mỉm cười.

Xem như đội tuyển Thất Tinh Thảo đã chính thức được thành lập, tuy rằng chỉ có hai người là đội trưởng và đội phó, nhưng bọn họ đều nhìn thấy được sự kiên định và tin tưởng vào tương lai của đội tuyển trong mắt đối phương.

***

Vốn tưởng đây sẽ là bữa cơm trưa cực kỳ ngon lành, chẳng ngờ Tiêu Tư Kính lại dị ứng với cua, ăn mấy miếng thì cả người nổi mẩn đỏ. Tô Thế Luân lập tức bắt xe đưa hắn tới bệnh viện, bị bác sĩ mắng cho một trận.

“Người nhà cái kiểu gì thế? Biết cậu ta dị ứng cua còn tống cho ăn một đống thế à?”

“Người nhà” Tô Thế Luân bất đắc dĩ đứng đó cúi đầu chịu mắng: “Xin lỗi, từ nay về sau tuyệt đối không dám cho anh ấy ăn cua nữa…”

Đến khi bác sĩ xử lý xong, Tô Thế Luân đưa Tiêu Tư Kính về khách sạn, nghi hoặc nói: “Sao anh không nói với tôi chuyện mình bị dị ứng cua?”

Tiêu Tư Kính nghiêm túc nói: “Trước đây chưa ăn bao giờ, tôi cũng không biết mình mẫn cảm với thịt cua như thế.”

Tô Thế Luân khiếp sợ nói: “Trước đây chưa ăn cua bao giờ sao?”

Tiêu Tư Kính gật đầu: “Cha mẹ không thích ăn hàng, bình thường chỉ ăn ở nhà. Những khi ra ngoài liên hoan thì tôi cũng không ăn hải sản, tại bóc vỏ quá phiền toái.”

Tô Thế Luân: “…”

Nói vậy thì hôm nay là lần đầu tiên Tiêu Tư Kính ăn hải sản, chẳng ngờ cua Thanh Đảo quá lợi hại khiến hắn knock-out. Tô Thế Luân nghĩ đến đây không khỏi buồn cười, nhìn cậu trai mặt đầy nghiêm túc, nhịn không được nói: “Vậy từ hôm nay anh phải nhớ thật kỹ, ăn cua sẽ bị dị ứng, về sau tuyệt đối không được ăn cua, mấy thứ như bánh bao gạch cua hay dimsum nhân cua cũng không được đụng vào.”

Tiêu Tư Kính nghiêm nghị gật đầu: “Biết rồi.”

Tô Thế Luân đưa Tiêu Tư Kính tới khách sạn xong xuôi mới xoay người rời đi.

Nào ngờ Tiêu Tư Kính lại đột nhiên gọi anh lại, nói: “Xin lỗi vì hôm nay đã làm phiền cậu như vậy.”

Rõ ràng đang muốn nói tới chuyện dị ứng đi viện.

Tô Thế Luân nhìn những vết tàn nhang trên mặt hắn, không khỏi cười nói: “Không cần khách sáo. Dù sao tôi cũng biết hết lịch sử đen tối của anh rồi. Yên tâm đi, tôi không nói cho người khác đâu. Nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai tôi qua đón anh, chúng ta cùng đi xem ký túc với quán net.”

“Được.” Sau khi nhìn theo bóng người kia rời đi, Tiêu Tư Kính mới xoay người về phòng tắm rửa.

Nói ra cũng thật xui xẻo, từ bé đến giờ hắn vốn không thích ăn hải sản, hôm nay Tô Thế Luân đề nghị đi ăn hải sản cũng không phản đối. Cuối cùng ăn được bữa cua đầu đời thì dị ứng khiến người nọ chê cười. Nhưng kỳ lạ là Tiêu Tư Kính cũng không cảm thấy mất mặt, có lẽ là vì sự lo lắng tràn đầy trên mặt Tô Thế Luân khi đưa hắn tới bệnh viện, không lộ ra chút mất kiên nhẫn nào.

– cảm giác khi có một người nắm giữ nhiều bí mật của mình, cũng là người cùng mình trải qua rất nhiều chuyện có một không hai rất kỳ diệu, tựa như hai người lại càng hiểu nhau hơn, trái tim cũng gần lại với nhau hơn vậy.

Tuy hắn và Tô Thế Luân chỉ là bạn trong game, nhưng hai người nói chuyện lại ăn ý như bạn bè lâu năm, có lẽ đây chính là duyên phận chăng?

Mọi người vẫn nói bạn trong game đến khi gặp sẽ thất vọng tràn trề, nhưng Tiêu Tư Kính lại có cảm giác rất thoải mái khi ở cùng với người bạn cùng trang lứa Tô Thế Luân này. Tô Thế Luân mặc quần áo đơn giản gọn gàng, mang tới cho người ta cảm giác nhẹ nhàng, khoan khoái lại sạch sẽ. Anh rất thích cười, nhất là đôi mắt mỗi khi mỉm cười lại trở nên lấp loáng đen láy, cực kỳ xinh đẹp. Giọng nói cũng êm tai, còn rất biết cách gợi chủ đề nói chuyện, dù lần đầu gặp mặt cũng không hề ngại ngần xấu hổ.

Tiêu Tư Kính nghĩ, có lẽ mình và Tô Thế Luân sẽ trở thành bạn tốt, tuy lần đầu gặp mặt đã vướng phải chuyện không vui vẻ gì, nhưng phần nhiều vẫn là sự tán thưởng và yêu thích đối với người nọ. Hơn nữa chuyện thành lập đội tuyển Thất Tinh Thảo cũng rất thuận lợi.

Nếu có một đồng đội như vậy ở bên, tương lai thi đấu cùng với nhau chắc hẳn sẽ rất thú vị nhỉ?

***

Tối hôm đó, Tiêu Tư Kính nằm trên giường suy nghĩ rất nhiều, về duyên phận của hắn và Tô Thế Luân, về chuyện thành lập liên minh chuyên nghiệp, cũng như về tương lai của đội tuyển Thất Tinh Thảo.

Tuy hiện tại Thất Tinh Thảo chỉ là một đội ngũ rơm rác của vài người tạo nên, vì lý do lập đội muộn nên chắc chắn sẽ vất vả hơn trong việc mời chào tuyển thủ, chắc chắn sẽ kém cỏi hơn Hoa Hạ, Trường An và Lạc Hoa Từ rất nhiều. Nhưng Tiêu Tư Kính lại ngập tràn tin tưởng với đội ngũ này – hắn tin rằng, nếu trước đây mình và Tô Thế Luân còn có thể từ hai con gà mà tạo nên cả một bang hội Thất Tinh Thảo trong game thì bọn họ cũng có thể cùng nhau dẫn dắt đội tuyển Thất Tinh Thảo, gây dựng nên một khoảng trời thuộc về mình.

Chỉ là, khi đó không ai trong bọn họ ngờ được, vậy mà bọn họ lại sóng vai bên nhau đi được hết bảy năm.
Hết chương 425.

Khổng Tử nói: “Quân tử cửu tư: Thị tư minh, thính tư thông, sắc tư ôn, mạo tư cung, ngôn tư trung, sự tư kính, nghi tư vấn, phẫn tư nan, kiến đắc tư nghĩa”. Nghĩa là người quân tử có chín điều phải thận trọng suy tư: Lúc nhìn suy nghĩ cho phân minh, lúc nghe suy nghĩ cho thông suốt, sắc mặt giữ ôn hòa, thái độ giữ cung kính, ngôn từ giữ sự thành tín, làm việc cho nghiêm cẩn, có sự nghi hoặc thì phải hỏi, trước khi phẫn nộ phải nghĩ phẫn nộ sẽ làm khó xử, gặp lợi phải suy nghĩ xem mình có xứng đáng hay không.

Sự tư kính, Nghi tư vấn: Trong công việc thì phải có tinh thần trách nhiệm. Khi có vấn đề nào đó chưa hiểu thì nhất định phải tìm hiểu, tìm ra được đáp án chính xác.

Đọc thêm về bảy điều quân tử còn lại tại đây.

19f8e06adcd24b6d90c270fac6723803jpeg

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương