Tôi Cam Đoan, Sẽ Không Đánh Chết Cậu!
-
Chương 37: Lại ăn vạ
Sự kiện “Sắc ma Thành Tây”, độ hot của việc này còn có chưa giảm, mà công việc của Ngô Song thì không thể đình. Lão Du đã đem chuyện tuyển chọn đại tổ trưởng ra bàn bạc lại. Các tổ bắt đầu âm thầm tranh cao thấp với nhau. Ngô Song là lãnh đạo tổ a, tất nhiên không thể để tụt lại, buộc nhân viên tăng ca không biết ngày đêm. Ngay cả người luôn luôn tan làm đúng giờ là Phương Thiếu Tắc cũng “chăm chỉ” không ít.
Nhưng mà người khác chăm chỉ là vì công việc, còn nguyên nhân chủ yếu Phương Thiếu Tắc chăm chỉ lại vì Ngô Song. Bưng trà rót nước, hỏi han ân cần, hắn làm không ít. Chỉ là, Ngô Song một chút cũng không thấy cảm kích thôi.
Bận rộn như vậy không được bao lâu, lại có chuyện xảy ra.
Hôm nay, Ngũ Hoa đi lấy đồ chuyển phát nhanh, khi trở về vẻ mặt rất hưng phấn, đem về một cái hộp thật lớn, hô to: “Đây đây đây, chị Ngô Song có đồ chuyển phát nhanh đây.”
Cô vừa nói xong, tất cả mọi người đều ngừng tay, đi lại chỗ Ngũ Hoa. Ở thời đại toàn dân đều mua hàng online, Ngô Song luôn luôn là một trường hợp đặc biệt, cũng không bao giờ thấy cô mua hàng online, hiện giờ lại phá lệ, tất nhiên sẽ khiến cho mọi người tò mò.
“Đây là cái gì? Rất lớn nha!”
“Không nặng đâu, không phải là có người ái mộ chị Ngô Song, muốn tạo sự bất ngờ chứ?”
.........
Trong khi mọi người đang thảo luận, trùng hợp Ngô Song đi ra pha cà phê.
Ngũ Hoa chạy nhanh đem cái hộp đưa qua: “Chị Ngô Song, có người gửi đồ chuyển phát nhanh cho chị.”
“Tôi?” Ngô Song cũng có chút kinh ngạc, buông cái ly trong tay, nhận lấy cái hộp.
“Chị Ngô Song, chị mua thứ gì sao?”
Ngô Song lắc đầu, nhìn hộp đồ trước sau đánh giá một chút. Một cái hộp rất lớn, khối lượng không nặng, đoán không ra là ai gửi.
“Chi bằng mở ra xem một chút.” Phương Thiếu Tắc đối với món đồ chuyển phát nhanh này có biểu hiện rất kỳ lạ.
Ngô Song nhìn hắn một cái, bắt đầu hoài nghi có phải tiểu tử này lại tạo cho cô sự bất ngờ gì không?
Vẻ mặt Phương Thiếu Tắc rất vô tội nhìn Ngô Song.
Ánh mắt dò hỏi không có kết quả, Ngô Song quyết định mở ra xem. Không nghĩ tới, khi mở ra đã dẫn đến một trận hoảng sợ thét chói tai.
Trong hộp chuyển phát nhanh là một con búp bê Tây Dương dính đầy máu, tròng mắt đều bị móc xuống, nhìn rất kinh khủng.
Hiếm khi được nhận chuyển phát nhanh, ai ngờ lại là trò đùa ác ý. Tuy rằng Ngô Song không có bị dọa cho hoảng sợ, nhưng mày vẫn nhíu lại.
“Ai ghê tởm như vậy chứ, chúng ta báo cảnh sát đi!” Bị dọa như vậy, trong lòng Ngũ Hoa với Tiểu Trà đầy căm phẫn.
“Không cần thiết.” Ngô Song cản bọn họ lại, “Người ấu trĩ như vậy, không cần bận tâm. Phi Đao, cậu đem vật này ném đi, những người khác tiếp tục làm việc.”
“Nhưng mà.....”
“Các người muốn không làm nữa sao?” Ngô Song trừng mắt liếc một cái, không còn việc gì trở vào phòng.
Nếu lão đại đã nói như vậy, dù cho mọi người không cam lòng cũng chỉ có thể bỏ qua, từng người trở về chỗ ngồi.
Phi Đao cầm hộp chuyển phát nhanh chuẩn bị đi ném, Phương Thiếu Tắc tiến lên đoạt lại: “Tôi rảnh nhất, để tôi đi cho.”
“Ném ra xa một chút.” Phi Đao nói.
“Tôi mà làm việc, anh cứ yên tâm.” Phương Thiếu Tắc cười tủm tỉm nói xong, xoay người, cả khuôn mặt đều trầm xuống.
............
Đã xảy ra trò đùa ác ý như vậy, đổi lại là người khác có lẽ đã sớm bị dọa cho mất mật, nhưng Ngô Song lại giống như không có chuyện gì, cứ theo lẽ thường tăng ca tới tận khuya.
Hầu như mọi người trong công ty đã về hết, Ngô Song cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm. Vừa mở cửa đã bị người ngồi xổm ở cửa hù cho hoảng sợ, nhìn kỹ thấy là Phương Thiếu Tắc, đã vậy còn ngủ mất rồi.
“Phương Thiếu Tắc.” Ngô Song kêu, hắn không tỉnh, cô dứt khoát dùng chân đá vào người hắn.
Phương Thiếu Tắc lập tức tỉnh lại, thoán lớn tiếng hỏi: “Ai? Ai dám đá tôi?”
Ngô Song đầu đầy hắc tuyến: “Tôi còn chưa hỏi cậu, ngồi xổm ở đây làm gì?”
"Thì ra là chị sao!” Phương Thiếu Tắc nhẹ nhàng thở ra, rất tự nhiên tiến đến gần Ngô Song, cười tủm tỉm nói, “Tôi chờ ở chỗ này đương nhiên là vì bảo vệ chị đó!”
“Dựa vào cậu?” Ngô Song khinh thường nhìn hắn một cái, cất bước rời đi.
"Này, chị đừng đi mà, từ từ chờ tôi với!” Phương Thiếu Tắc chạy nhanh đuổi kịp, vừa đi vừa nói chuyện, “Chị đừng đi nhanh như vậy, tôi đưa chị trở về, đã trễ thế này để một cô gái về nhà một mình không an toàn.”
Ngô Song không để ý đến hắn, cố tình đi trước.
Phương Thiếu Tắc vì thế nên vẫn tiếp tục giống mấy bà thím lảm nhảm, ở một bên lầm bầm lầu bầu: “Chị cũng đừng cậy mạnh mà ỷ y, rõ ràng có người muốn đe doạ chị. Hôm nay gửi búp bê dính máu, mai không chừng sẽ làm ra chuyện gì bất lợi đối với chị thì sao. Nhưng mà chị yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi, có tôi ở đây nhất định sẽ không để chị bị tổn thương……”
Hắn lải nhải như vậy từ trong thang máy đến khi ra ngoài cổng công ty, nghe vậy Ngô Song không thể nhịn được nữa, dừng chân lại, nói: “Cậu đưa tôi về nhà, tôi mới càng không an toàn……”
Lời còn chưa nói xong, Phương Thiếu Tắc đã đi lên trước, rất tự nhiên nắm lấy tay cô, lập tức đi về phía trước.
Ngô Song sợ ngây người, bị hắn kéo đi được vài bước, lúc này mới lấy lại tinh thần, vùng thoát khỏi tay hắn: “Phương Thiếu Tắc, cậu làm gì vậy?”
“Đưa chị về nhà.” Hắn trả lời tỉnh queo.
“Tôi là hỏi cậu dắt…… Dắt tay tôi làm gì?” mặt Ngô Song có chút đỏ lên.
Phương Thiếu Tắc sửng sốt một chút: “Chị là bạn gái tôi, tôi dắt tay chị không phải rất bình thường sao?"
“Ai là bạn gái cậu, cậu không được nói bậy!”
“Không phải sao?” Phương Thiếu Tắc hỏi lại.
“khi nào tôi đồng ý làm bạn gái cậu, cậu nói cứ như đúng rồi vậy.” Ngô Song tức giận.
“Nhưng mà chị đang đeo vòng cổ tôi tặng đó.”
Hắn vừa nói xong, mặt Ngô Song càng đỏ hơn, chính cô cũng không biết ma xui quỷ khiến như thế nào, lại đeo vòng cổ Phương Thiếu Tắc tặng mình. Nhưng không phải chỉ là một cái vòng cổ thôi sao, lại không thể chứng minh cái gì, đúng không?
“Tôi chỉ là tùy tiện đeo thôi, không chứng minh được gì.” Ngô Song mạnh miệng.
“Hơn nữa chị còn giúp tôi gội đầu.”
“Đó là bởi vì cậu bị thương.”
“Đấy, tôi còn vì chị mà bị thương!” Người nào đó chớp thời cơ nói, hai mắt sáng lấp lánh.
Ngô Song đã hoàn toàn hết chỗ nói rồi, thật lâu sau nghẹn ra một câu: “Vậy tôi cám ơn cậu nha.”
“Không cần cảm ơn, chỉ cần chị đồng ý làm bạn gá tôi, vết thương nhỏ này tính là cái gì, có chết tôi cũng cam lòng.”
Phương Thiếu Tắc nói lời này xong, còn cười tủm tỉm, giống như hạng công tử không đứng đắn. Nhưng mà nhớ tới ngày đó hắn không suy nghĩ gì đã chặn lại con dao kia giúp mình, Ngô Song biết, cậu thanh niên trước mắt này cũng không phải đang nói giỡn.
Cô đã không thể ngăn cản được trái tim đang đập rộn ràng trong lòng ngực, sợ chỉ cần hắn thả thính thêm chút nữa, cô sẽ phải buông phải vũ khí đầu hàng mất.
“Đừng nói bậy.” Ngô Song nhanh chóng tránh ánh mắt qua một bên, không dám nhìn thẳng Phương Thiếu Tắc.
Nhưng Phương Thiếu Tắc lại không buông tha cô, bước lại gần, truy vấn: “Tôi nói những câu đó là thật, chị đồng ý với tôi đi?”
“Không đồng ý.”
“Tôi vì chị mà bị thương, chị thật sự một chút cũng không cảm động sao?”
“Không cảm động.” Ngô Song máy móc trả lời, rất sợ nhiều lời thêm một chữ cũng sẽ bại lộ nội tâm của mình.
“Thật sự không cảm động?”
“Đừng hỏi, tôi không thích cậu!” Ngô Song đẩy hắn ra, có chút mất khống chế.
Phương Thiếu Tắc bị đẩy đến lui về phía sau vài bước, đứng yên, biểu tình từ kinh ngạc trở nên thất vọng, từ thất vọng biến thành nghẹn khuất.
“Được, xem như chị lợi hại!” Hắn tới tới lui lui đi vài vòng tại chỗ, dừng lại nói, “Coi như tôi xui xẻo vì chị đỡ một dao, ai kêu tôi thích chị như vậy, là tôi tự mình đa tình, đáng đời tôi, tôi đành chịu!”
Ngô Song vẫn đứng đó không nhúc nhích, trong lòng có chút khó chịu.
Nhưng chung quy hắn vẫn không cam lòng, bỗng nhiên lại thay đổi chủ ý: “Không được, sao tôi có thể nhận như vậy, chị cũng không phải bạn gái tôi, dựa vào cái gì tôi phải đỡ một dao này chứ? Chị phải bồi thường cho tôi đi!”
“Vậy cậu muốn như thế nào?”
Phương Thiếu Tắc nhìn Ngô Song không chớp mắt, bỗng nhiên ánh mắt sáng ngời, toàn bộ đều sáng rọi lên: “Có! Vậy chị hôn tôi một cái đi, coi như là bồi thường!”
Ngô Song sửng sốt, lấy lại tinh thần: “Cậu nằm mơ!"
Phương Thiếu Tắc vén tay áo lên, nói: “Chị nhìn xem, chị nhìn xem, đến bây giờ tôi đã kết vảy đâu, sẹo này chính là tôi phải mang theo cả đời. Về sau tôi cưới vợ, chị nói xem, tôi phải giải thích với người ta như thế nào? Tôi vì chị trả giá lớn như vậy, chị chỉ hôn tôi một cái cũng không chịu, trái tim tôi đau quá mà! Sao mệnh của tôi lại khổ vậy chứ!”
Tiểu tử này giở trò rắn không xong, liền đứng bên đường khóc lóc kể lể. Tuy rằng xung quanh không có đông người, nhưng mà hắn nháo lên như vậy, lập tức liền khiến cho mọi người vây xem.
“Được rồi, đừng náo loạn.” Ngô Song hạ giọng khuyên bảo.
"Được cái gì mà được, một chút tôi cũng không được! Vết thương của tôi rất đau, tim tôi càng đau hơn. Chị đã không hôn tôi thì thôi, còn không cho tôi nháo một chút, tôi đến hít thở cũng không thông chị biết không?”
Ngô Song không thể nhịn được nữa: “Phương Thiếu Tắc, cậu im miệng ngay cho tôi!”
“Tôi……” Phương Thiếu Tắc còn muốn nói.
Ngô Song đi về phía hắn.
Phương Thiếu Tắc lập tức ngậm miệng, hai mắt trông mong nhìn thẳng Ngô Song: “Chị chịu hôn tôi?”
Ngô Song tiếp tục bước lại gần hắn.
“Đừng đừng đừng, chị để tôi chuẩn bị cái đã.” Phương Thiếu Tắc kích động sửa sang lại quần áo một chút, khom người xuống, nhắm mắt lại, “Đến đây đi, tráng sĩ, không cần quá ôn nhu với tôi đâu!”
⊙﹏⊙
Ngô Song đánh một quyền vào bụng hắn.
Phương Thiếu Tắc thống khổ mà khom lưng ôm bụng, “Chị cũng quá độc ác, không hôn thì thôi, làm gì đánh tôi, tôi……” Nói đến một nửa, hắn ngừng lại, thấy một vật thể quen thuộc lúc ẩn lúc hiện trước mắt mình.
Là cái chìa khóa! Ngô Song giao chìa khóa!
“Chị đây là……” Phương Thiếu Tắc đã quên đau, nghi hoặc hỏi.
“Bồi thường.”
“Bồi thường?”
“Bồi thường cho vết thương của cậu.”
Hai mắt Phương Thiếu Tắc chợt sáng ngời: “Vậy tôi lại có thể đến nhà chị?”
Ngô Song không nói chuyện, trực tiếp buông lỏng tay ra, chìa khóa từ trong tay cô rơi xuống. Phương Thiếu Tắc chạy nhanh tiến lên chụp được, nắm trong tay như bảo bối.
“Về nhà.” Ngô Song nói xong, xoay người liền rời đi.
“Tuân lệnh, nữ vương đại nhân!” Phương Thiếu Tắc tung ta tung tăng đuổi theo cô.
Đánh một quyền lại cho viên đường, giờ phút này, trong lòng Phương Thiếu Tắc ngọt ra mật, nào còn nhớ rõ vừa rồi là bị cô đánh?
Mắt thấy hai người càng đi càng xa, ba người mặc đồ đen, đeo kính đen, đeo khẩu trang kín mít lén lút nhảy ra từ góc khuất.
Ngũ Hoa: “Tôi đã nói hai người bọn họ có điểm bấy thường mà!”
Tiểu Trà: “Trách không được tiểu tử này chê anh họ của tôi già!”
Cái lẩu: “Chúng ta còn đứng đây làm gì? Tôi muốn đi ăn bữa ăn khuya.”
“……”
___________...__________
Nhưng mà người khác chăm chỉ là vì công việc, còn nguyên nhân chủ yếu Phương Thiếu Tắc chăm chỉ lại vì Ngô Song. Bưng trà rót nước, hỏi han ân cần, hắn làm không ít. Chỉ là, Ngô Song một chút cũng không thấy cảm kích thôi.
Bận rộn như vậy không được bao lâu, lại có chuyện xảy ra.
Hôm nay, Ngũ Hoa đi lấy đồ chuyển phát nhanh, khi trở về vẻ mặt rất hưng phấn, đem về một cái hộp thật lớn, hô to: “Đây đây đây, chị Ngô Song có đồ chuyển phát nhanh đây.”
Cô vừa nói xong, tất cả mọi người đều ngừng tay, đi lại chỗ Ngũ Hoa. Ở thời đại toàn dân đều mua hàng online, Ngô Song luôn luôn là một trường hợp đặc biệt, cũng không bao giờ thấy cô mua hàng online, hiện giờ lại phá lệ, tất nhiên sẽ khiến cho mọi người tò mò.
“Đây là cái gì? Rất lớn nha!”
“Không nặng đâu, không phải là có người ái mộ chị Ngô Song, muốn tạo sự bất ngờ chứ?”
.........
Trong khi mọi người đang thảo luận, trùng hợp Ngô Song đi ra pha cà phê.
Ngũ Hoa chạy nhanh đem cái hộp đưa qua: “Chị Ngô Song, có người gửi đồ chuyển phát nhanh cho chị.”
“Tôi?” Ngô Song cũng có chút kinh ngạc, buông cái ly trong tay, nhận lấy cái hộp.
“Chị Ngô Song, chị mua thứ gì sao?”
Ngô Song lắc đầu, nhìn hộp đồ trước sau đánh giá một chút. Một cái hộp rất lớn, khối lượng không nặng, đoán không ra là ai gửi.
“Chi bằng mở ra xem một chút.” Phương Thiếu Tắc đối với món đồ chuyển phát nhanh này có biểu hiện rất kỳ lạ.
Ngô Song nhìn hắn một cái, bắt đầu hoài nghi có phải tiểu tử này lại tạo cho cô sự bất ngờ gì không?
Vẻ mặt Phương Thiếu Tắc rất vô tội nhìn Ngô Song.
Ánh mắt dò hỏi không có kết quả, Ngô Song quyết định mở ra xem. Không nghĩ tới, khi mở ra đã dẫn đến một trận hoảng sợ thét chói tai.
Trong hộp chuyển phát nhanh là một con búp bê Tây Dương dính đầy máu, tròng mắt đều bị móc xuống, nhìn rất kinh khủng.
Hiếm khi được nhận chuyển phát nhanh, ai ngờ lại là trò đùa ác ý. Tuy rằng Ngô Song không có bị dọa cho hoảng sợ, nhưng mày vẫn nhíu lại.
“Ai ghê tởm như vậy chứ, chúng ta báo cảnh sát đi!” Bị dọa như vậy, trong lòng Ngũ Hoa với Tiểu Trà đầy căm phẫn.
“Không cần thiết.” Ngô Song cản bọn họ lại, “Người ấu trĩ như vậy, không cần bận tâm. Phi Đao, cậu đem vật này ném đi, những người khác tiếp tục làm việc.”
“Nhưng mà.....”
“Các người muốn không làm nữa sao?” Ngô Song trừng mắt liếc một cái, không còn việc gì trở vào phòng.
Nếu lão đại đã nói như vậy, dù cho mọi người không cam lòng cũng chỉ có thể bỏ qua, từng người trở về chỗ ngồi.
Phi Đao cầm hộp chuyển phát nhanh chuẩn bị đi ném, Phương Thiếu Tắc tiến lên đoạt lại: “Tôi rảnh nhất, để tôi đi cho.”
“Ném ra xa một chút.” Phi Đao nói.
“Tôi mà làm việc, anh cứ yên tâm.” Phương Thiếu Tắc cười tủm tỉm nói xong, xoay người, cả khuôn mặt đều trầm xuống.
............
Đã xảy ra trò đùa ác ý như vậy, đổi lại là người khác có lẽ đã sớm bị dọa cho mất mật, nhưng Ngô Song lại giống như không có chuyện gì, cứ theo lẽ thường tăng ca tới tận khuya.
Hầu như mọi người trong công ty đã về hết, Ngô Song cũng thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm. Vừa mở cửa đã bị người ngồi xổm ở cửa hù cho hoảng sợ, nhìn kỹ thấy là Phương Thiếu Tắc, đã vậy còn ngủ mất rồi.
“Phương Thiếu Tắc.” Ngô Song kêu, hắn không tỉnh, cô dứt khoát dùng chân đá vào người hắn.
Phương Thiếu Tắc lập tức tỉnh lại, thoán lớn tiếng hỏi: “Ai? Ai dám đá tôi?”
Ngô Song đầu đầy hắc tuyến: “Tôi còn chưa hỏi cậu, ngồi xổm ở đây làm gì?”
"Thì ra là chị sao!” Phương Thiếu Tắc nhẹ nhàng thở ra, rất tự nhiên tiến đến gần Ngô Song, cười tủm tỉm nói, “Tôi chờ ở chỗ này đương nhiên là vì bảo vệ chị đó!”
“Dựa vào cậu?” Ngô Song khinh thường nhìn hắn một cái, cất bước rời đi.
"Này, chị đừng đi mà, từ từ chờ tôi với!” Phương Thiếu Tắc chạy nhanh đuổi kịp, vừa đi vừa nói chuyện, “Chị đừng đi nhanh như vậy, tôi đưa chị trở về, đã trễ thế này để một cô gái về nhà một mình không an toàn.”
Ngô Song không để ý đến hắn, cố tình đi trước.
Phương Thiếu Tắc vì thế nên vẫn tiếp tục giống mấy bà thím lảm nhảm, ở một bên lầm bầm lầu bầu: “Chị cũng đừng cậy mạnh mà ỷ y, rõ ràng có người muốn đe doạ chị. Hôm nay gửi búp bê dính máu, mai không chừng sẽ làm ra chuyện gì bất lợi đối với chị thì sao. Nhưng mà chị yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi, có tôi ở đây nhất định sẽ không để chị bị tổn thương……”
Hắn lải nhải như vậy từ trong thang máy đến khi ra ngoài cổng công ty, nghe vậy Ngô Song không thể nhịn được nữa, dừng chân lại, nói: “Cậu đưa tôi về nhà, tôi mới càng không an toàn……”
Lời còn chưa nói xong, Phương Thiếu Tắc đã đi lên trước, rất tự nhiên nắm lấy tay cô, lập tức đi về phía trước.
Ngô Song sợ ngây người, bị hắn kéo đi được vài bước, lúc này mới lấy lại tinh thần, vùng thoát khỏi tay hắn: “Phương Thiếu Tắc, cậu làm gì vậy?”
“Đưa chị về nhà.” Hắn trả lời tỉnh queo.
“Tôi là hỏi cậu dắt…… Dắt tay tôi làm gì?” mặt Ngô Song có chút đỏ lên.
Phương Thiếu Tắc sửng sốt một chút: “Chị là bạn gái tôi, tôi dắt tay chị không phải rất bình thường sao?"
“Ai là bạn gái cậu, cậu không được nói bậy!”
“Không phải sao?” Phương Thiếu Tắc hỏi lại.
“khi nào tôi đồng ý làm bạn gái cậu, cậu nói cứ như đúng rồi vậy.” Ngô Song tức giận.
“Nhưng mà chị đang đeo vòng cổ tôi tặng đó.”
Hắn vừa nói xong, mặt Ngô Song càng đỏ hơn, chính cô cũng không biết ma xui quỷ khiến như thế nào, lại đeo vòng cổ Phương Thiếu Tắc tặng mình. Nhưng không phải chỉ là một cái vòng cổ thôi sao, lại không thể chứng minh cái gì, đúng không?
“Tôi chỉ là tùy tiện đeo thôi, không chứng minh được gì.” Ngô Song mạnh miệng.
“Hơn nữa chị còn giúp tôi gội đầu.”
“Đó là bởi vì cậu bị thương.”
“Đấy, tôi còn vì chị mà bị thương!” Người nào đó chớp thời cơ nói, hai mắt sáng lấp lánh.
Ngô Song đã hoàn toàn hết chỗ nói rồi, thật lâu sau nghẹn ra một câu: “Vậy tôi cám ơn cậu nha.”
“Không cần cảm ơn, chỉ cần chị đồng ý làm bạn gá tôi, vết thương nhỏ này tính là cái gì, có chết tôi cũng cam lòng.”
Phương Thiếu Tắc nói lời này xong, còn cười tủm tỉm, giống như hạng công tử không đứng đắn. Nhưng mà nhớ tới ngày đó hắn không suy nghĩ gì đã chặn lại con dao kia giúp mình, Ngô Song biết, cậu thanh niên trước mắt này cũng không phải đang nói giỡn.
Cô đã không thể ngăn cản được trái tim đang đập rộn ràng trong lòng ngực, sợ chỉ cần hắn thả thính thêm chút nữa, cô sẽ phải buông phải vũ khí đầu hàng mất.
“Đừng nói bậy.” Ngô Song nhanh chóng tránh ánh mắt qua một bên, không dám nhìn thẳng Phương Thiếu Tắc.
Nhưng Phương Thiếu Tắc lại không buông tha cô, bước lại gần, truy vấn: “Tôi nói những câu đó là thật, chị đồng ý với tôi đi?”
“Không đồng ý.”
“Tôi vì chị mà bị thương, chị thật sự một chút cũng không cảm động sao?”
“Không cảm động.” Ngô Song máy móc trả lời, rất sợ nhiều lời thêm một chữ cũng sẽ bại lộ nội tâm của mình.
“Thật sự không cảm động?”
“Đừng hỏi, tôi không thích cậu!” Ngô Song đẩy hắn ra, có chút mất khống chế.
Phương Thiếu Tắc bị đẩy đến lui về phía sau vài bước, đứng yên, biểu tình từ kinh ngạc trở nên thất vọng, từ thất vọng biến thành nghẹn khuất.
“Được, xem như chị lợi hại!” Hắn tới tới lui lui đi vài vòng tại chỗ, dừng lại nói, “Coi như tôi xui xẻo vì chị đỡ một dao, ai kêu tôi thích chị như vậy, là tôi tự mình đa tình, đáng đời tôi, tôi đành chịu!”
Ngô Song vẫn đứng đó không nhúc nhích, trong lòng có chút khó chịu.
Nhưng chung quy hắn vẫn không cam lòng, bỗng nhiên lại thay đổi chủ ý: “Không được, sao tôi có thể nhận như vậy, chị cũng không phải bạn gái tôi, dựa vào cái gì tôi phải đỡ một dao này chứ? Chị phải bồi thường cho tôi đi!”
“Vậy cậu muốn như thế nào?”
Phương Thiếu Tắc nhìn Ngô Song không chớp mắt, bỗng nhiên ánh mắt sáng ngời, toàn bộ đều sáng rọi lên: “Có! Vậy chị hôn tôi một cái đi, coi như là bồi thường!”
Ngô Song sửng sốt, lấy lại tinh thần: “Cậu nằm mơ!"
Phương Thiếu Tắc vén tay áo lên, nói: “Chị nhìn xem, chị nhìn xem, đến bây giờ tôi đã kết vảy đâu, sẹo này chính là tôi phải mang theo cả đời. Về sau tôi cưới vợ, chị nói xem, tôi phải giải thích với người ta như thế nào? Tôi vì chị trả giá lớn như vậy, chị chỉ hôn tôi một cái cũng không chịu, trái tim tôi đau quá mà! Sao mệnh của tôi lại khổ vậy chứ!”
Tiểu tử này giở trò rắn không xong, liền đứng bên đường khóc lóc kể lể. Tuy rằng xung quanh không có đông người, nhưng mà hắn nháo lên như vậy, lập tức liền khiến cho mọi người vây xem.
“Được rồi, đừng náo loạn.” Ngô Song hạ giọng khuyên bảo.
"Được cái gì mà được, một chút tôi cũng không được! Vết thương của tôi rất đau, tim tôi càng đau hơn. Chị đã không hôn tôi thì thôi, còn không cho tôi nháo một chút, tôi đến hít thở cũng không thông chị biết không?”
Ngô Song không thể nhịn được nữa: “Phương Thiếu Tắc, cậu im miệng ngay cho tôi!”
“Tôi……” Phương Thiếu Tắc còn muốn nói.
Ngô Song đi về phía hắn.
Phương Thiếu Tắc lập tức ngậm miệng, hai mắt trông mong nhìn thẳng Ngô Song: “Chị chịu hôn tôi?”
Ngô Song tiếp tục bước lại gần hắn.
“Đừng đừng đừng, chị để tôi chuẩn bị cái đã.” Phương Thiếu Tắc kích động sửa sang lại quần áo một chút, khom người xuống, nhắm mắt lại, “Đến đây đi, tráng sĩ, không cần quá ôn nhu với tôi đâu!”
⊙﹏⊙
Ngô Song đánh một quyền vào bụng hắn.
Phương Thiếu Tắc thống khổ mà khom lưng ôm bụng, “Chị cũng quá độc ác, không hôn thì thôi, làm gì đánh tôi, tôi……” Nói đến một nửa, hắn ngừng lại, thấy một vật thể quen thuộc lúc ẩn lúc hiện trước mắt mình.
Là cái chìa khóa! Ngô Song giao chìa khóa!
“Chị đây là……” Phương Thiếu Tắc đã quên đau, nghi hoặc hỏi.
“Bồi thường.”
“Bồi thường?”
“Bồi thường cho vết thương của cậu.”
Hai mắt Phương Thiếu Tắc chợt sáng ngời: “Vậy tôi lại có thể đến nhà chị?”
Ngô Song không nói chuyện, trực tiếp buông lỏng tay ra, chìa khóa từ trong tay cô rơi xuống. Phương Thiếu Tắc chạy nhanh tiến lên chụp được, nắm trong tay như bảo bối.
“Về nhà.” Ngô Song nói xong, xoay người liền rời đi.
“Tuân lệnh, nữ vương đại nhân!” Phương Thiếu Tắc tung ta tung tăng đuổi theo cô.
Đánh một quyền lại cho viên đường, giờ phút này, trong lòng Phương Thiếu Tắc ngọt ra mật, nào còn nhớ rõ vừa rồi là bị cô đánh?
Mắt thấy hai người càng đi càng xa, ba người mặc đồ đen, đeo kính đen, đeo khẩu trang kín mít lén lút nhảy ra từ góc khuất.
Ngũ Hoa: “Tôi đã nói hai người bọn họ có điểm bấy thường mà!”
Tiểu Trà: “Trách không được tiểu tử này chê anh họ của tôi già!”
Cái lẩu: “Chúng ta còn đứng đây làm gì? Tôi muốn đi ăn bữa ăn khuya.”
“……”
___________...__________
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook