Tội Ái An Cách Nhĩ – Lê Minh Thiên
-
Chương 11-4: Trang viên Charles Mander
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thân Nghị chỉ tốn chưa tới mười phút đã có mặt tại phòng tranh, vừa chạy vào cửa liền la lên, “Oss! Nhện xanh lại xuất hiện?”
An Cách Nhĩ đang gác đầu trên đùi Mạc Phi, Mạc Phi còn đang ngoáy lỗ tai cho hắn, đây là nghề mới mà Mạc Phi mới học gần đây, An Cách Nhĩ vô cùng hưởng thụ. Tuy rằng hắn cảm thấy việc này không có gì khó khăn, hắn cũng muốn ngoáy lỗ tai cho Mạc Phi một lần, nhưng để an toàn, Mạc Phi kiên quyết không cho hắn đụng vào tai mình.
“Nhện xanh là cái gì vậy?” An Cách Nhĩ lười biếng ấn chuột, mắt nhìn máy tính, “Vừa rồi tôi có tìm thử, trong tự nhiên cũng đâu có con nhện nào màu xanh đâu, chẳng lẽ là giống mới?”
“Là thuốc phiện loại mới, hơn nữa có tác dụng phụ rất mạnh, từng xuất hiện một lần sau đó thì biến mất.”
“Tác dụng phụ?” An Cách Nhĩ khó hiểu, “Tác dụng phụ của thuốc phiện chẳng phải là gây nghiện ư?”
“An Cách Nhĩ, thứ này thật sự rất khủng bố, cậu thử nghĩ đi, trong tự nhiên có rất nhiều con màu xanh, tại sao lại không gọi là sâu xanh hay bọ ngựa linh tinh mà lại là nhện xanh?” Oss còn nghiêm túc nhắc nhở.
An Cách Nhĩ nhìn hắn thật lâu, “Bọ ngựa có thể cắn nhện!”
“An Cách Nhĩ.” Thân Nghị cắt ngang, “Người dùng nhện xanh, tác dụng phụ sẽ không phác tác ngay.”
An Cách Nhĩ ngẩng mặt nhìn Thân Nghị, “Là bị cái gì?”
Thân Nghị tựa hồ có chút do dự, ánh mắt không tự giác nhìn Mạc Phi. An Cách Nhĩ hơi nhướn mày, “Nga… có khuynh hướng bạo lực?”
Động tác của Mạc Phi dừng lại, ngẩng đầu nhìn Thân Nghị.
Thân Nghị gật đầu, “Đúng vậy, bình thường sẽ theo chu kỳ ba tháng hoặc ba năm, một khi phát tác, người đó sẽ trở nên rất kích động với mọi người xung quanh, khi đã ra tay thì sẽ không dừng lại được, hơn nữa hình như do tuyến adrenalin phân bố quá nhiều, vì thế trở nên vô cùng phá hoại. Loại thuốc này tương đối nguy hiểm, chúng tôi không xác định được mục đích của nó là gì, rốt cuộc là khai phá ngành thuốc phiện hay là một loại thuốc nguy hiểm khác.”
Thân Nghị nói xong, thấy Mạc Phi vẫn nhìn mình, áy náy gật đầu, “Đúng vậy Mạc Phi, ngay từ đầu tôi đã chú ý tới cậu, nghi ngờ cậu có phải là người mang theo mầm bệnh hay không, tôi còn lấy mẫu tóc của cậu về phân tích, kết quả chứng minh cậu không có. Bởi vậy tôi cũng điều tra bối cảnh gia đình của cậu, cho nên cũng có thể cho qua…”
Mạc Phi gật đầu, “Cám ơn.”
Thân Nghị càng thêm xấu hổ, đứng lên, lúc này Emma vừa lúc bước từ bếp ra, đưa cho ông một ly trà sữa ấm. Thân Nghị đỏ mặt nhìn mọi người, hình tượng tóc bạc phóng khoáng đúng là có chút nhìn không hợp, làm cho An Cách Nhĩ ôm Ace cười không ra tiếng.
“Hai giáo viên đánh với Mạc Phi năm đó, chính là dùng loại thuốc này?” An Cách Nhĩ tò mò.
“Hai người đó là người bệnh, đều đưa đi cải tạo, một người sau khi đã cai được đột nhiên mất tích, còn người kia…” Thân Nghị nói tới đây, nhíu mày.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“An Cách Nhĩ, nếu cậu có hứng thú, cậu có thể đi xem.” Lời của Thân Nghị làm An Cách Nhĩ giật mình, “Vẫn còn bị giam? Nghĩa là vẫn chưa bỏ được sau nhiều năm như vậy?”
Thân Nghị chỉ chỉ đầu, “Hắn dùng quá nhiều, hơn nữa có thể chất nhạy cảm, tác dụng phụ thể hiện rất rõ ràng. Có một lần quá cuồng tính, đã đánh rất nhiều người, sau khi đưa vào bệnh viện tâm thần thì vẫn điên như cũ, luôn luôn nóng nảy, còn đánh bác sĩ và y tá. Nhưng nguyên nhân căn bệnh của hắn đến bây giờ vẫn chưa biết rõ, bác sĩ chỉ nói trong não bộ của hắn có chút biến hóa kì lạ, chưa từng gặp qua trước kia. Hắn bây giờ giống như một con thú cáu kỉnh bị giam trong bệnh viện tâm thần, dùng làm vật nghiên cứu.”
Mạc Phi cũng không nghĩ tới lại nghiêm trọng như thế, lúc đó căn bản không hề chú ý, lại nghĩ hai người đó chỉ là thầy giáo nho nhã bình thường, kết cục thì lại thảm thế này.
“Người mất tích kia vẫn chưa tìm được?”
“Đúng vậy, giống như bốc hơi vậy.” Thân Nghị ngồi xuống, theo thói quen muốn lấy thuốc ra hút, Emma lại ngồi bên cạnh, Thân Nghị không tự giác cất vào, An Cách Nhĩ lại ôm cổ Ace cười không ngừng.
Emma khó hiểu nhìn hắn, “Cháu sao vậy An Cách Nhĩ?”
An Cách Nhĩ xoay người, để Mạc Phi ngoáy lỗ tai bên kia, tay chơi đùa với mấy cút áo của Mạc Phi, “Mạc Phi, có phải Emma rất đáng yêu không?”
Mạc Phi gật đầu, cũng mỉm cười.
“Khụ khụ.” Thân Nghị ho khan mấy tiếng, xua đi xấu hổ, “Nghiêm túc mà nói, muốn làm một người bốc hơi là chuyện không hề dễ dàng.”
“Hủy thi diệt tích, chôn vào một ngọn núi nào đó là được, nhưng bình thường đều phải có lý do.” Oss hiển nhiên đã cùng nghiên cứu vụ này rất lâu với Thân Nghị, hết sức quen thuộc với các manh mối, “Lần cuối cùng xuất hiện là ở thành phố S, tới siêu thị mua một chai nước, từ đó trở đi thì không thấy nữa.”
“Mạc Phi.” An Cách Nhĩ vươn tay nhẹ nhàng kéo áo hắn, “Mạc Thiện tốt nghiệp cùng trường với anh phải không?”
Mạc Phi gật đầu, “Đúng vậy.”
“Chắc là phải điều tra nhiều lắm đi.” An Cách Nhĩ nhún vai, “Quan hệ thầy cô giáo với học sinh, còn thêm n mối quan hệ khác, không phải thứ tôi thích.”
“An Cách Nhĩ, chúng tôi đã điều tra qua, có vài thùng tư liệu ý.” Thân Nghị kích động nhìn An Cách Nhĩ, “Cậu hứng thú với vụ này?”
An Cách Nhĩ do dự một lát, than thở, “Ân… Vài thùng hả, phải lâu lắm mới xem hết.”
“An Cách Nhĩ.” Mạc Phi đột nhiên nói, “Anh xem giúp em ha?”
An Cách Nhĩ ngẩng mặt lên, có chút bất ngờ, Mạc Phi để ý vụ án này?
“An Cách Nhĩ…” Mạc Phi còn chưa dứt lời, chỉ thấy An Cách Nhĩ ngồi dậy. Mạc Phi lập tức thu bông ngoáy tai, khó hiểu nhìn hắn, mấy ngày nay An Cách Nhĩ rất thích ngoáy tai, bình thường phải ngoáy nửa ngày mới chịu ngồi dậy, hôm nay sao lại…
An Cách Nhĩ sau khi ngồi dậy, liền hỏi Thân Nghị, “Tư liệu đâu? Tôi muốn xem.”
Oss và Thân Nghị liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy vô cùng vui mừng, vốn tưởng rằng vụ án khổng lồ phức tạp thế này An Cách Nhĩ sẽ không có hứng thú, thế mà hắn lại đồng ý.
Lúc hai người chuẩn bị đi lấy tư liệu, Mạc Phi thấp giọng nói với An Cách Nhĩ, “Có phải rất miễn cưỡng?”
An Cách Nhĩ vươn tay, nhẹ nhàng sờ tóc Mạc Phi, nói một câu không hề suy nghĩ, “Mạc Phi, gần đây tóc dài ra rồi đó.”
“Hả?” Mạc Phi cũng sờ sờ, “Để lát anh cắt…”
“Tại sao?” An Cách Nhĩ khó hiểu, đứng lên, đi tìm xung quanh. Hồi nãy Emma đi mua đồ chơi, có một sợi ruy băng rớt trên bàn, hắn cầm lên cắt một đoạn, ra phía sau Mạc Phi.
“An Cách Nhĩ, em muốn làm gì?” Mạc Phi bất đắc dĩ hỏi An Cách Nhĩ đang cầm tóc mình.
“Cột lại!” An Cách Nhĩ nghiêm túc nói, “Đừng cắt, nuôi tóc dài luôn đi!”
“Vậy sao được…” Mạc Phi xin tha, vươn tay nắm tay An Cách Nhĩ, “Đừng phá, ra đường sẽ bị người ta cười!”
“Ý, tóc còn xoăn tự nhiên nè Mạc Phi.” An Cách Nhĩ tựa như không để ý, mạnh mẽ cột tóc, “Đẹp lắm đó!”
Emma bưng tách trà ra, cũng gật đầu, “Nhìn được lắm, trưởng thành hơi lúc trước.”
Mạc Phi cảm thấy mình là một người đã lớn, còn là nam, tự nhiên nuôi tóc dài, rất không tự nhiên.
“Không được cắt đó nha Mạc Phi!” An Cách Nhĩ chọt chọt mũi hắn, nghiêm túc nói, “Chừng nào tôi cho mới được cắt!”
Mạc Phi ngồi đối diện An Cách Nhĩ, khó khi nào thấy bộ dáng nghiêm túc này của hắn, cũng có chút khó xử, đúng là không còn cách nào khác!
Emma thở dài, “An Cách Nhĩ, không được bá đạo như vậy.”
An Cách Nhĩ vươn tay sờ tóc Mạc Phi, “Không được cắt, cháu muốn nhìn xem lúc anh ấy để tóc dài sẽ có bộ dáng thế nào!”
Emma giận tái mặt, “Phải nghĩ tới cảm giác của Mạc Phi.”
An Cách Nhĩ nheo mắt lại, Mạc Phi gật đầu, “Không sao đâu bà, muốn tóc dài thì tóc dài.”
Emma bất đắc dĩ, “Mạc Phi, đừng chiều hư nó, tóc của cháu thì phải để cháu quyết định chứ.”
Mạc Phi cười cười, thấy An Cách Nhĩ đang đứng chọt lỗ tai Ace, vươn tay kéo cổ tay hắn, thấp giọng nói, “Nuôi tóc dài đi, anh cũng muốn nhìn thử.”
“Thật sao?” An Cách Nhĩ tựa vào lưng ghế, đưa mặt tới nhìn hắn.
“Ừ.” Mạc Phi nhẹ nhàng gật đầu, “Em nói cái gì anh đều làm cái đó.”
An Cách Nhĩ ngẩn người, Mạc Phi vươn tay sờ lỗ tai hắn, “Không sao đâu.”
An Cách Nhĩ nhìn chằm chằm Mạc Phi thật lâu, vươn tay nắm mũi hắn, “Nói phải giữ lời.”
Mạc Phi gật đầu, “Ừ.”
Emma lẳng lặng uống trà nhìn hai người, trong lòng dâng lên một tia nghi ngờ thản nhiên. Sự yên tĩnh quá bình lặng, mỗi ngày trôi qua như thế này sẽ không có cách nào giữ được cho đến mãi mãi, cảm thấy An Cách Nhĩ và Mạc Phi đang ở một mức cân bằng vi diệu, có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào.
Hình thức hai người ở chung rất kì lạ, An Cách Nhĩ lạnh lùng mơ hồ lại rất tin Mạc Phi. Mà một người đã từng không thể khống chế cảm xúc như Mạc Phi, bất kì lúc nào cũng có thể bạo phát, lại rất nghe lời An Cách Nhĩ.
Emma đã lớn tuổi như thế, lần đầu tiên có cảm giác hoang mang với một cặp tình nhân, cũng không hiểu sao bản thân lại sinh ra bất an. Rõ ràng hai đứa nó rất xứng đôi, rất hạnh phúc, tại sao mình lại phải lo lắng?
Chốc lát sau, Oss và Thân Nghị đã trở lại, trong tay ôm mấy cái thùng, đều là tư liệu.
An Cách Nhĩ chỉ sô pha, Thân Nghị đặt tư liệu xuống, Ace đang nằm trên ghế, hiển nhiên cũng bị mấy cái thùng làm giật mình, lui ra một góc, dùng chân trước kéo Eliza lại, nhẹ nhàng liếm lông, Eliza giật giật lỗ tai, dựa vào chân Ace tiếp tục ngủ!
An Cách Nhĩ tìm một góc độ thoải mái, dựa vào, vươn tay lấy tư liệu, mở ra xem.
Thân Nghị và Oss ngồi bên cạnh, chờ An Cách Nhĩ xem xong tư liệu, mong hắn có thể tìm ra manh mối mới cho vụ án đã bám bụi này.
Rốt cuộc Oss cũng chú ý tới tóc của Mạc Phi, nhịn không được phì cười một tiếng.
Mạc Phi đang rót trà cho An Cách Nhĩ, nghe thấy tiếng cười, khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn.
“Ha ha!” Oss chỉ vào Mạc Phi, “Kiểu tóc này không tồi nha, Tây lắm đó!”
Mạc Phi vươn tay sờ ‘đuôi thỏ’, cười cười, “Ân, cảm giác rất mát.”
“Mà nè Mạc Phi, hình như cậu cao lên phải không?” Thân Nghị có thể đã vài ngày không gặp Mạc Phi, cầm tách cà phê ngẩng mặt nhìn hắn, “Hay là vấn đề góc độ?”
“Cao hơn đó.” An Cách Nhĩ lật xem tư liệu, lơ đãng nói, “Bây giờ Mạc Phi cao 182,4cm. So với lần trước chú nhìn thấy hắn thì cao hơn 1,2cm. Nhưng gần đây thì không tăng cân, còn giảm nữa chứ.”
Thân Nghị và Oss há to miệng, “Chính xác vậy á?”
An Cách Nhĩ ngẩng mặt lên, có vẻ đắc ý, “Đương nhiên rồi, ngày nào tôi cũng dùng mọi phương pháp để đo mà!”
Oss và Thân Nghị bắt đầu rối rắm cái gọi là ‘mọi phương pháp’.
An Cách Nhĩ đang cúi đầu xem tư liệu, bên ngoài đột nhiên có người bấm chuông, “Có bưu kiện!”
Mạc Phi ra ngoài ký nhận, theo thói quen, hỏi, “Của An Cách Nhĩ?”
“Không phải, là của một người tên Mạc Phi.” Nhân viên chuyển phát đưa giấy cho Mạc Phi ký nhận.
Mạc Phi hơi ngẩn người, khó hiểu nhìn bưu kiện, “Từ đâu gửi tới?”
“Ai nha, địa chỉ không rõ lắm, nhưng có ghi tên.” Nhân viên chuyển phát híp mắt nhìn, “Tên tiếng Anh a, Spider, là người nước ngoài?”
Mọi người đều không nói gì nhưng trong lòng vẫn có nghi hoặc — Spider… Con nhện?
Sau khi ký nhận, mang bưu kiện vào nhà, Thân Nghị kiểm tra một chút, chiếc thùng rất nhẹ, bên trong chắc là không có mấy thứ bom linh tinh gì đó.
Thân Nghị và Oss cẩn thận mở thùng ra, thứ bên trong làm mọi người vô cùng khó hiểu.
Bên trong có một bộ quần áo rất đẹp. Còn có một cành hoa hồng. Hoa hồng màu đen, dây ruy băng cột trên cành cũng màu đen, có chút quen mắt…
Mạc Phi theo bản năng sờ ra sau, tháo dây ruy bằng An Cách Nhĩ cột cho hắn, đem ra so sánh…
An Cách Nhĩ ngẩng mặt lên, nhíu mày — Giống y như đúc.
Thân Nghị cầm bộ quần áo lên, phát hiện được may rất khéo, thoạt nhìn mang phong cách cổ điển, kiểu nam. Ở vị trí ngực trái có thêu hình một con nhện rất tinh xảo.
Bên trong chiếc túi áo có một tấm danh thiếp. Rút ra liền thấy kí hiệu hình vương miện mà họ đã nhìn đến chán, mặt trái có viết một dòng chữ. Từ khi nhận được danh thiếp in hình vương miện, đây là lần đầu tiên xuất hiện chữ viết.
“Spider của trang viên Charles Mander.” Mạc Phi nhíu mày đọc một lần, “Là cái gì?”
“Trang viên Charles Mander?” Thân Nghị nghe xong cũng mơ hồ, là ở đâu?
“Nga, trang viên Charles Mander!” Emma bỗng nhiên ngẩng mặt lên, “Là tên của một cuốn tiểu thuyết.”
“Trong tiểu thuyết viết về cái gì thế bà?” An Cách Nhĩ xoay đầu nhìn Emma, “Bà đọc rồi?”
“Lúc trước bà đã từng đọc, là tiểu thuyết ở giai đoạn đầu.” Emma cười, “Bây giờ đã bị cấm xuất bản.”
“Tại sao?” Thân Nghị khó hiểu, “Đề cập tới nội dung không tốt?”
“Là một câu chuyện tà ác, nhưng cũng rất đẹp, lúc đó có rất nhiều độc giả.” Emma nói tới đây, hưng sửng sốt, “Thật kỳ lạ, là trùng hợp ư?”
An Cách Nhĩ nhìn bà, “Sao lại kì lạ?”
“Trang viên Charles Mander là một câu chuyện về khế ước giữa ác ma và quỷ hồn.” Emma nói xong, tầm mắt rơi xuống Mạc Phi, “Quỷ hồn kia để tóc dài, dùng ruy băng màu đen để cột, mà bề ngoài thì được miêu tả rất giống Mạc Phi nha. Còn nữa, ký kết khế ước tử thần cùng hắn chính là một con nhện có màu xanh.”
Oss lấy sợi ruy băng trong tay Mạc Phi, “Có điềm xấu rồi!”
Thân Nghị chỉ chú ý tới một thứ, “Con nhện có màu xanh…”
“Cụ thể là sao vậy bà?” An Cách Nhĩ hỏi.
“Nga, trang viên Charles Mander là một trang viên của một đại công tước Nga, ông xây cho người vợ quá cố của mình, mời một người làm vườn trẻ tuổi anh tuấn tới làm, cả vườn hoa đều được trồng hoa hồng đỏ. Nhưng ở đó đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, toàn bộ trở thành phế tích. Sau khi người làm vườn kia tỉnh lại thì trở thành hồn ma. Hắn muốn rời khỏi đó nhưng không có cách nào ra được. Có một ngày, có một con nhện xanh nói với hắn, chỉ cần hắn trồng được một vạn cành hoa hồng đen, hắn mới được tự do, còn không thì hắn sẽ bị giam ở đây mãi mãi. Mặt khác, ở đó không được xuất hiện bất cứ cành hoa hồng đỏ nào, nếu không người làm vườn sẽ bị phạt. Vì thế người làm vườn đi trồng hoa, mãi cho đến khi trồng được 999 cành hoa hồng đen. Đột nhiên có một ngày, hắn tìm được một hạt giống không nảy mầm, bảo tồn giống hoa hồng đỏ.” Emma nói tới đây, giống như nhớ lại câu chuyện đó, “Hồn ma kia lặng lẽ bỏ nó đi…”
“Sau đó?”
“Sau đó nhện xanh phát hiện ra. Thì ra khi hắn còn sống, hắn có hậu duệ là ác ma, cho nên mới có thể trồng được hoa hồng đen. Thần chết muốn nuôi dưỡng hắn trở thành ma vương, cho nên phải thử hắn một lần. Sau lần thử nghiệm, thần chết phát hiện người làm vườn rất ghét bóng tối, chỉ hướng về ánh sáng bừng bừng chiếu rọi.” Emma nói xong, nhíu mày, “Dưới cơn tức giận, thần chết đã bóp méo linh hồn của người làm vườn.”
“Sau đó hắn biến thành người xấu?” An Cách Nhĩ tò mò.
“Không biết…” Emma lắc đầu, “Câu chuyện kể đến lúc thần chết bóp méo linh hồn hắn, thì bị lưu đày ở vườn hoa đó, nhện xanh bắt hắn trồng một vạn cành hoa hồng đen. Nếu hắn không trồng được, sẽ dùng búa đánh tan linh hồn hắn, nhưng người làm vườn vẫn luôn để ý tới cành hoa hồng đỏ kia.”
An Cách Nhĩ sờ cằm, “Tình tiết chẳng rõ ràng gì cả.”
“Sao lại gửi thứ này cho Mạc Phi?” Tù trước tới nay Oss vẫn luôn không có hứng thú với mấy câu chuyện xưa, thực tế vẫn là quan trọng nhất.
“Bộ này làm theo dáng người.” An Cách Nhĩ mở miệng.
“Có ý gì?” Thân Nghị nghe không hiểu.
“Lúc nãy tôi có nói, Mạc Phi mấy ngày nay cao thêm 1,2cm nhưng bởi vì bận rộn nên gầy đi 0,3kg; so với lúc trước rõ ràng gầy hơn một chút. Nhưng bộ quần áo này nhìn rất vừa, giống như dựa theo thân hình hiện tại để may vậy.” Ánh mắt An Cách Nhĩ phức tạp, nhìn bộ quần áo kia.
“Là trùng hợp đi?” Oss cầm bộ quần áo, ướm thử cho Mạc Phi, “Loại này lớn nhỏ gì cũng vậy, người cao là mặc được, An Cách Nhĩ đừng nghi thần nghi quỷ.”
“Không giống nha!” Emma bước tới, lật xem đường may, “Thật lợi hại, là thủ công cao cấp đó.”
“Vậy chắc hẳn là hắn quen Mạc Phi rồi?” Oss kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm nói lúc trước đã tìm được một căn phòng dùng để theo dõi, đừng nói là còn căn khác nữa nha?
An Cách Nhĩ giật lấy bộ đồ, so người Mạc Phi, lập tức bĩu môi, đưa cho Oss, “Đem đi đốt liền!”
“Hả?” Oss cầm bộ quần áo nhìn An Cách Nhĩ, “Nhìn rất đắc tiền đó.”
An Cách Nhĩ kéo Mạc Phi tới ngồi xuống, tiếp tục xem tư liệu.
Oss không nói nữa, phỏng chừng An Cách Nhĩ đã có tính toán, dù sao, có người cố ý nhắm vào Mạc Phi, An Cách Nhĩ chắc chắn sẽ không tha thứ.
Mạc Phi cũng không nói thêm, cùng An Cách Nhĩ xem tư liệu, sắc trời cũng dần tối.
Thân Nghị và Oss ở lại ăn cơm, bỗng nhiên nhận được điện thoại từ cảnh cục.
Sau khi cúp máy, Thân Nghị cau mày gọi An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, tạm thời bỏ qua đống tư liệu này đi.”
An Cách Nhĩ ngẩng đầu, “Sao thế?”
Thân Nghị nhìn thoáng qua cành hoa hồng, thấp giọng nói, “Có một chuyện kì lạ vừa xảy ra!”
Hết chương 4.
Editor: Chào mừng gia nhập tập đoàn những vụ án dài lê thê của Nhã =)) Giống y chang SCI luôn rồi =)) Còn 2 vụ nữa sẽ kết thúc Lê Minh Thiên ~ Và các bạn cũng hãy chuẩn bị tinh thần là Phi ảnh sẽ đi nha ~ Vì vụ mở đầu cho Thần Hi Thiên là Mạc Phi trở về:3
Còn đây là Mạc Phi mà Nhã vừa vẽ cách đây không lâu, đúng là để tóc dài rất hợp, trời ơi phong trần a ~~~~
Thân Nghị chỉ tốn chưa tới mười phút đã có mặt tại phòng tranh, vừa chạy vào cửa liền la lên, “Oss! Nhện xanh lại xuất hiện?”
An Cách Nhĩ đang gác đầu trên đùi Mạc Phi, Mạc Phi còn đang ngoáy lỗ tai cho hắn, đây là nghề mới mà Mạc Phi mới học gần đây, An Cách Nhĩ vô cùng hưởng thụ. Tuy rằng hắn cảm thấy việc này không có gì khó khăn, hắn cũng muốn ngoáy lỗ tai cho Mạc Phi một lần, nhưng để an toàn, Mạc Phi kiên quyết không cho hắn đụng vào tai mình.
“Nhện xanh là cái gì vậy?” An Cách Nhĩ lười biếng ấn chuột, mắt nhìn máy tính, “Vừa rồi tôi có tìm thử, trong tự nhiên cũng đâu có con nhện nào màu xanh đâu, chẳng lẽ là giống mới?”
“Là thuốc phiện loại mới, hơn nữa có tác dụng phụ rất mạnh, từng xuất hiện một lần sau đó thì biến mất.”
“Tác dụng phụ?” An Cách Nhĩ khó hiểu, “Tác dụng phụ của thuốc phiện chẳng phải là gây nghiện ư?”
“An Cách Nhĩ, thứ này thật sự rất khủng bố, cậu thử nghĩ đi, trong tự nhiên có rất nhiều con màu xanh, tại sao lại không gọi là sâu xanh hay bọ ngựa linh tinh mà lại là nhện xanh?” Oss còn nghiêm túc nhắc nhở.
An Cách Nhĩ nhìn hắn thật lâu, “Bọ ngựa có thể cắn nhện!”
“An Cách Nhĩ.” Thân Nghị cắt ngang, “Người dùng nhện xanh, tác dụng phụ sẽ không phác tác ngay.”
An Cách Nhĩ ngẩng mặt nhìn Thân Nghị, “Là bị cái gì?”
Thân Nghị tựa hồ có chút do dự, ánh mắt không tự giác nhìn Mạc Phi. An Cách Nhĩ hơi nhướn mày, “Nga… có khuynh hướng bạo lực?”
Động tác của Mạc Phi dừng lại, ngẩng đầu nhìn Thân Nghị.
Thân Nghị gật đầu, “Đúng vậy, bình thường sẽ theo chu kỳ ba tháng hoặc ba năm, một khi phát tác, người đó sẽ trở nên rất kích động với mọi người xung quanh, khi đã ra tay thì sẽ không dừng lại được, hơn nữa hình như do tuyến adrenalin phân bố quá nhiều, vì thế trở nên vô cùng phá hoại. Loại thuốc này tương đối nguy hiểm, chúng tôi không xác định được mục đích của nó là gì, rốt cuộc là khai phá ngành thuốc phiện hay là một loại thuốc nguy hiểm khác.”
Thân Nghị nói xong, thấy Mạc Phi vẫn nhìn mình, áy náy gật đầu, “Đúng vậy Mạc Phi, ngay từ đầu tôi đã chú ý tới cậu, nghi ngờ cậu có phải là người mang theo mầm bệnh hay không, tôi còn lấy mẫu tóc của cậu về phân tích, kết quả chứng minh cậu không có. Bởi vậy tôi cũng điều tra bối cảnh gia đình của cậu, cho nên cũng có thể cho qua…”
Mạc Phi gật đầu, “Cám ơn.”
Thân Nghị càng thêm xấu hổ, đứng lên, lúc này Emma vừa lúc bước từ bếp ra, đưa cho ông một ly trà sữa ấm. Thân Nghị đỏ mặt nhìn mọi người, hình tượng tóc bạc phóng khoáng đúng là có chút nhìn không hợp, làm cho An Cách Nhĩ ôm Ace cười không ra tiếng.
“Hai giáo viên đánh với Mạc Phi năm đó, chính là dùng loại thuốc này?” An Cách Nhĩ tò mò.
“Hai người đó là người bệnh, đều đưa đi cải tạo, một người sau khi đã cai được đột nhiên mất tích, còn người kia…” Thân Nghị nói tới đây, nhíu mày.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“An Cách Nhĩ, nếu cậu có hứng thú, cậu có thể đi xem.” Lời của Thân Nghị làm An Cách Nhĩ giật mình, “Vẫn còn bị giam? Nghĩa là vẫn chưa bỏ được sau nhiều năm như vậy?”
Thân Nghị chỉ chỉ đầu, “Hắn dùng quá nhiều, hơn nữa có thể chất nhạy cảm, tác dụng phụ thể hiện rất rõ ràng. Có một lần quá cuồng tính, đã đánh rất nhiều người, sau khi đưa vào bệnh viện tâm thần thì vẫn điên như cũ, luôn luôn nóng nảy, còn đánh bác sĩ và y tá. Nhưng nguyên nhân căn bệnh của hắn đến bây giờ vẫn chưa biết rõ, bác sĩ chỉ nói trong não bộ của hắn có chút biến hóa kì lạ, chưa từng gặp qua trước kia. Hắn bây giờ giống như một con thú cáu kỉnh bị giam trong bệnh viện tâm thần, dùng làm vật nghiên cứu.”
Mạc Phi cũng không nghĩ tới lại nghiêm trọng như thế, lúc đó căn bản không hề chú ý, lại nghĩ hai người đó chỉ là thầy giáo nho nhã bình thường, kết cục thì lại thảm thế này.
“Người mất tích kia vẫn chưa tìm được?”
“Đúng vậy, giống như bốc hơi vậy.” Thân Nghị ngồi xuống, theo thói quen muốn lấy thuốc ra hút, Emma lại ngồi bên cạnh, Thân Nghị không tự giác cất vào, An Cách Nhĩ lại ôm cổ Ace cười không ngừng.
Emma khó hiểu nhìn hắn, “Cháu sao vậy An Cách Nhĩ?”
An Cách Nhĩ xoay người, để Mạc Phi ngoáy lỗ tai bên kia, tay chơi đùa với mấy cút áo của Mạc Phi, “Mạc Phi, có phải Emma rất đáng yêu không?”
Mạc Phi gật đầu, cũng mỉm cười.
“Khụ khụ.” Thân Nghị ho khan mấy tiếng, xua đi xấu hổ, “Nghiêm túc mà nói, muốn làm một người bốc hơi là chuyện không hề dễ dàng.”
“Hủy thi diệt tích, chôn vào một ngọn núi nào đó là được, nhưng bình thường đều phải có lý do.” Oss hiển nhiên đã cùng nghiên cứu vụ này rất lâu với Thân Nghị, hết sức quen thuộc với các manh mối, “Lần cuối cùng xuất hiện là ở thành phố S, tới siêu thị mua một chai nước, từ đó trở đi thì không thấy nữa.”
“Mạc Phi.” An Cách Nhĩ vươn tay nhẹ nhàng kéo áo hắn, “Mạc Thiện tốt nghiệp cùng trường với anh phải không?”
Mạc Phi gật đầu, “Đúng vậy.”
“Chắc là phải điều tra nhiều lắm đi.” An Cách Nhĩ nhún vai, “Quan hệ thầy cô giáo với học sinh, còn thêm n mối quan hệ khác, không phải thứ tôi thích.”
“An Cách Nhĩ, chúng tôi đã điều tra qua, có vài thùng tư liệu ý.” Thân Nghị kích động nhìn An Cách Nhĩ, “Cậu hứng thú với vụ này?”
An Cách Nhĩ do dự một lát, than thở, “Ân… Vài thùng hả, phải lâu lắm mới xem hết.”
“An Cách Nhĩ.” Mạc Phi đột nhiên nói, “Anh xem giúp em ha?”
An Cách Nhĩ ngẩng mặt lên, có chút bất ngờ, Mạc Phi để ý vụ án này?
“An Cách Nhĩ…” Mạc Phi còn chưa dứt lời, chỉ thấy An Cách Nhĩ ngồi dậy. Mạc Phi lập tức thu bông ngoáy tai, khó hiểu nhìn hắn, mấy ngày nay An Cách Nhĩ rất thích ngoáy tai, bình thường phải ngoáy nửa ngày mới chịu ngồi dậy, hôm nay sao lại…
An Cách Nhĩ sau khi ngồi dậy, liền hỏi Thân Nghị, “Tư liệu đâu? Tôi muốn xem.”
Oss và Thân Nghị liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy vô cùng vui mừng, vốn tưởng rằng vụ án khổng lồ phức tạp thế này An Cách Nhĩ sẽ không có hứng thú, thế mà hắn lại đồng ý.
Lúc hai người chuẩn bị đi lấy tư liệu, Mạc Phi thấp giọng nói với An Cách Nhĩ, “Có phải rất miễn cưỡng?”
An Cách Nhĩ vươn tay, nhẹ nhàng sờ tóc Mạc Phi, nói một câu không hề suy nghĩ, “Mạc Phi, gần đây tóc dài ra rồi đó.”
“Hả?” Mạc Phi cũng sờ sờ, “Để lát anh cắt…”
“Tại sao?” An Cách Nhĩ khó hiểu, đứng lên, đi tìm xung quanh. Hồi nãy Emma đi mua đồ chơi, có một sợi ruy băng rớt trên bàn, hắn cầm lên cắt một đoạn, ra phía sau Mạc Phi.
“An Cách Nhĩ, em muốn làm gì?” Mạc Phi bất đắc dĩ hỏi An Cách Nhĩ đang cầm tóc mình.
“Cột lại!” An Cách Nhĩ nghiêm túc nói, “Đừng cắt, nuôi tóc dài luôn đi!”
“Vậy sao được…” Mạc Phi xin tha, vươn tay nắm tay An Cách Nhĩ, “Đừng phá, ra đường sẽ bị người ta cười!”
“Ý, tóc còn xoăn tự nhiên nè Mạc Phi.” An Cách Nhĩ tựa như không để ý, mạnh mẽ cột tóc, “Đẹp lắm đó!”
Emma bưng tách trà ra, cũng gật đầu, “Nhìn được lắm, trưởng thành hơi lúc trước.”
Mạc Phi cảm thấy mình là một người đã lớn, còn là nam, tự nhiên nuôi tóc dài, rất không tự nhiên.
“Không được cắt đó nha Mạc Phi!” An Cách Nhĩ chọt chọt mũi hắn, nghiêm túc nói, “Chừng nào tôi cho mới được cắt!”
Mạc Phi ngồi đối diện An Cách Nhĩ, khó khi nào thấy bộ dáng nghiêm túc này của hắn, cũng có chút khó xử, đúng là không còn cách nào khác!
Emma thở dài, “An Cách Nhĩ, không được bá đạo như vậy.”
An Cách Nhĩ vươn tay sờ tóc Mạc Phi, “Không được cắt, cháu muốn nhìn xem lúc anh ấy để tóc dài sẽ có bộ dáng thế nào!”
Emma giận tái mặt, “Phải nghĩ tới cảm giác của Mạc Phi.”
An Cách Nhĩ nheo mắt lại, Mạc Phi gật đầu, “Không sao đâu bà, muốn tóc dài thì tóc dài.”
Emma bất đắc dĩ, “Mạc Phi, đừng chiều hư nó, tóc của cháu thì phải để cháu quyết định chứ.”
Mạc Phi cười cười, thấy An Cách Nhĩ đang đứng chọt lỗ tai Ace, vươn tay kéo cổ tay hắn, thấp giọng nói, “Nuôi tóc dài đi, anh cũng muốn nhìn thử.”
“Thật sao?” An Cách Nhĩ tựa vào lưng ghế, đưa mặt tới nhìn hắn.
“Ừ.” Mạc Phi nhẹ nhàng gật đầu, “Em nói cái gì anh đều làm cái đó.”
An Cách Nhĩ ngẩn người, Mạc Phi vươn tay sờ lỗ tai hắn, “Không sao đâu.”
An Cách Nhĩ nhìn chằm chằm Mạc Phi thật lâu, vươn tay nắm mũi hắn, “Nói phải giữ lời.”
Mạc Phi gật đầu, “Ừ.”
Emma lẳng lặng uống trà nhìn hai người, trong lòng dâng lên một tia nghi ngờ thản nhiên. Sự yên tĩnh quá bình lặng, mỗi ngày trôi qua như thế này sẽ không có cách nào giữ được cho đến mãi mãi, cảm thấy An Cách Nhĩ và Mạc Phi đang ở một mức cân bằng vi diệu, có thể bị phá vỡ bất cứ lúc nào.
Hình thức hai người ở chung rất kì lạ, An Cách Nhĩ lạnh lùng mơ hồ lại rất tin Mạc Phi. Mà một người đã từng không thể khống chế cảm xúc như Mạc Phi, bất kì lúc nào cũng có thể bạo phát, lại rất nghe lời An Cách Nhĩ.
Emma đã lớn tuổi như thế, lần đầu tiên có cảm giác hoang mang với một cặp tình nhân, cũng không hiểu sao bản thân lại sinh ra bất an. Rõ ràng hai đứa nó rất xứng đôi, rất hạnh phúc, tại sao mình lại phải lo lắng?
Chốc lát sau, Oss và Thân Nghị đã trở lại, trong tay ôm mấy cái thùng, đều là tư liệu.
An Cách Nhĩ chỉ sô pha, Thân Nghị đặt tư liệu xuống, Ace đang nằm trên ghế, hiển nhiên cũng bị mấy cái thùng làm giật mình, lui ra một góc, dùng chân trước kéo Eliza lại, nhẹ nhàng liếm lông, Eliza giật giật lỗ tai, dựa vào chân Ace tiếp tục ngủ!
An Cách Nhĩ tìm một góc độ thoải mái, dựa vào, vươn tay lấy tư liệu, mở ra xem.
Thân Nghị và Oss ngồi bên cạnh, chờ An Cách Nhĩ xem xong tư liệu, mong hắn có thể tìm ra manh mối mới cho vụ án đã bám bụi này.
Rốt cuộc Oss cũng chú ý tới tóc của Mạc Phi, nhịn không được phì cười một tiếng.
Mạc Phi đang rót trà cho An Cách Nhĩ, nghe thấy tiếng cười, khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn.
“Ha ha!” Oss chỉ vào Mạc Phi, “Kiểu tóc này không tồi nha, Tây lắm đó!”
Mạc Phi vươn tay sờ ‘đuôi thỏ’, cười cười, “Ân, cảm giác rất mát.”
“Mà nè Mạc Phi, hình như cậu cao lên phải không?” Thân Nghị có thể đã vài ngày không gặp Mạc Phi, cầm tách cà phê ngẩng mặt nhìn hắn, “Hay là vấn đề góc độ?”
“Cao hơn đó.” An Cách Nhĩ lật xem tư liệu, lơ đãng nói, “Bây giờ Mạc Phi cao 182,4cm. So với lần trước chú nhìn thấy hắn thì cao hơn 1,2cm. Nhưng gần đây thì không tăng cân, còn giảm nữa chứ.”
Thân Nghị và Oss há to miệng, “Chính xác vậy á?”
An Cách Nhĩ ngẩng mặt lên, có vẻ đắc ý, “Đương nhiên rồi, ngày nào tôi cũng dùng mọi phương pháp để đo mà!”
Oss và Thân Nghị bắt đầu rối rắm cái gọi là ‘mọi phương pháp’.
An Cách Nhĩ đang cúi đầu xem tư liệu, bên ngoài đột nhiên có người bấm chuông, “Có bưu kiện!”
Mạc Phi ra ngoài ký nhận, theo thói quen, hỏi, “Của An Cách Nhĩ?”
“Không phải, là của một người tên Mạc Phi.” Nhân viên chuyển phát đưa giấy cho Mạc Phi ký nhận.
Mạc Phi hơi ngẩn người, khó hiểu nhìn bưu kiện, “Từ đâu gửi tới?”
“Ai nha, địa chỉ không rõ lắm, nhưng có ghi tên.” Nhân viên chuyển phát híp mắt nhìn, “Tên tiếng Anh a, Spider, là người nước ngoài?”
Mọi người đều không nói gì nhưng trong lòng vẫn có nghi hoặc — Spider… Con nhện?
Sau khi ký nhận, mang bưu kiện vào nhà, Thân Nghị kiểm tra một chút, chiếc thùng rất nhẹ, bên trong chắc là không có mấy thứ bom linh tinh gì đó.
Thân Nghị và Oss cẩn thận mở thùng ra, thứ bên trong làm mọi người vô cùng khó hiểu.
Bên trong có một bộ quần áo rất đẹp. Còn có một cành hoa hồng. Hoa hồng màu đen, dây ruy băng cột trên cành cũng màu đen, có chút quen mắt…
Mạc Phi theo bản năng sờ ra sau, tháo dây ruy bằng An Cách Nhĩ cột cho hắn, đem ra so sánh…
An Cách Nhĩ ngẩng mặt lên, nhíu mày — Giống y như đúc.
Thân Nghị cầm bộ quần áo lên, phát hiện được may rất khéo, thoạt nhìn mang phong cách cổ điển, kiểu nam. Ở vị trí ngực trái có thêu hình một con nhện rất tinh xảo.
Bên trong chiếc túi áo có một tấm danh thiếp. Rút ra liền thấy kí hiệu hình vương miện mà họ đã nhìn đến chán, mặt trái có viết một dòng chữ. Từ khi nhận được danh thiếp in hình vương miện, đây là lần đầu tiên xuất hiện chữ viết.
“Spider của trang viên Charles Mander.” Mạc Phi nhíu mày đọc một lần, “Là cái gì?”
“Trang viên Charles Mander?” Thân Nghị nghe xong cũng mơ hồ, là ở đâu?
“Nga, trang viên Charles Mander!” Emma bỗng nhiên ngẩng mặt lên, “Là tên của một cuốn tiểu thuyết.”
“Trong tiểu thuyết viết về cái gì thế bà?” An Cách Nhĩ xoay đầu nhìn Emma, “Bà đọc rồi?”
“Lúc trước bà đã từng đọc, là tiểu thuyết ở giai đoạn đầu.” Emma cười, “Bây giờ đã bị cấm xuất bản.”
“Tại sao?” Thân Nghị khó hiểu, “Đề cập tới nội dung không tốt?”
“Là một câu chuyện tà ác, nhưng cũng rất đẹp, lúc đó có rất nhiều độc giả.” Emma nói tới đây, hưng sửng sốt, “Thật kỳ lạ, là trùng hợp ư?”
An Cách Nhĩ nhìn bà, “Sao lại kì lạ?”
“Trang viên Charles Mander là một câu chuyện về khế ước giữa ác ma và quỷ hồn.” Emma nói xong, tầm mắt rơi xuống Mạc Phi, “Quỷ hồn kia để tóc dài, dùng ruy băng màu đen để cột, mà bề ngoài thì được miêu tả rất giống Mạc Phi nha. Còn nữa, ký kết khế ước tử thần cùng hắn chính là một con nhện có màu xanh.”
Oss lấy sợi ruy băng trong tay Mạc Phi, “Có điềm xấu rồi!”
Thân Nghị chỉ chú ý tới một thứ, “Con nhện có màu xanh…”
“Cụ thể là sao vậy bà?” An Cách Nhĩ hỏi.
“Nga, trang viên Charles Mander là một trang viên của một đại công tước Nga, ông xây cho người vợ quá cố của mình, mời một người làm vườn trẻ tuổi anh tuấn tới làm, cả vườn hoa đều được trồng hoa hồng đỏ. Nhưng ở đó đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, toàn bộ trở thành phế tích. Sau khi người làm vườn kia tỉnh lại thì trở thành hồn ma. Hắn muốn rời khỏi đó nhưng không có cách nào ra được. Có một ngày, có một con nhện xanh nói với hắn, chỉ cần hắn trồng được một vạn cành hoa hồng đen, hắn mới được tự do, còn không thì hắn sẽ bị giam ở đây mãi mãi. Mặt khác, ở đó không được xuất hiện bất cứ cành hoa hồng đỏ nào, nếu không người làm vườn sẽ bị phạt. Vì thế người làm vườn đi trồng hoa, mãi cho đến khi trồng được 999 cành hoa hồng đen. Đột nhiên có một ngày, hắn tìm được một hạt giống không nảy mầm, bảo tồn giống hoa hồng đỏ.” Emma nói tới đây, giống như nhớ lại câu chuyện đó, “Hồn ma kia lặng lẽ bỏ nó đi…”
“Sau đó?”
“Sau đó nhện xanh phát hiện ra. Thì ra khi hắn còn sống, hắn có hậu duệ là ác ma, cho nên mới có thể trồng được hoa hồng đen. Thần chết muốn nuôi dưỡng hắn trở thành ma vương, cho nên phải thử hắn một lần. Sau lần thử nghiệm, thần chết phát hiện người làm vườn rất ghét bóng tối, chỉ hướng về ánh sáng bừng bừng chiếu rọi.” Emma nói xong, nhíu mày, “Dưới cơn tức giận, thần chết đã bóp méo linh hồn của người làm vườn.”
“Sau đó hắn biến thành người xấu?” An Cách Nhĩ tò mò.
“Không biết…” Emma lắc đầu, “Câu chuyện kể đến lúc thần chết bóp méo linh hồn hắn, thì bị lưu đày ở vườn hoa đó, nhện xanh bắt hắn trồng một vạn cành hoa hồng đen. Nếu hắn không trồng được, sẽ dùng búa đánh tan linh hồn hắn, nhưng người làm vườn vẫn luôn để ý tới cành hoa hồng đỏ kia.”
An Cách Nhĩ sờ cằm, “Tình tiết chẳng rõ ràng gì cả.”
“Sao lại gửi thứ này cho Mạc Phi?” Tù trước tới nay Oss vẫn luôn không có hứng thú với mấy câu chuyện xưa, thực tế vẫn là quan trọng nhất.
“Bộ này làm theo dáng người.” An Cách Nhĩ mở miệng.
“Có ý gì?” Thân Nghị nghe không hiểu.
“Lúc nãy tôi có nói, Mạc Phi mấy ngày nay cao thêm 1,2cm nhưng bởi vì bận rộn nên gầy đi 0,3kg; so với lúc trước rõ ràng gầy hơn một chút. Nhưng bộ quần áo này nhìn rất vừa, giống như dựa theo thân hình hiện tại để may vậy.” Ánh mắt An Cách Nhĩ phức tạp, nhìn bộ quần áo kia.
“Là trùng hợp đi?” Oss cầm bộ quần áo, ướm thử cho Mạc Phi, “Loại này lớn nhỏ gì cũng vậy, người cao là mặc được, An Cách Nhĩ đừng nghi thần nghi quỷ.”
“Không giống nha!” Emma bước tới, lật xem đường may, “Thật lợi hại, là thủ công cao cấp đó.”
“Vậy chắc hẳn là hắn quen Mạc Phi rồi?” Oss kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm nói lúc trước đã tìm được một căn phòng dùng để theo dõi, đừng nói là còn căn khác nữa nha?
An Cách Nhĩ giật lấy bộ đồ, so người Mạc Phi, lập tức bĩu môi, đưa cho Oss, “Đem đi đốt liền!”
“Hả?” Oss cầm bộ quần áo nhìn An Cách Nhĩ, “Nhìn rất đắc tiền đó.”
An Cách Nhĩ kéo Mạc Phi tới ngồi xuống, tiếp tục xem tư liệu.
Oss không nói nữa, phỏng chừng An Cách Nhĩ đã có tính toán, dù sao, có người cố ý nhắm vào Mạc Phi, An Cách Nhĩ chắc chắn sẽ không tha thứ.
Mạc Phi cũng không nói thêm, cùng An Cách Nhĩ xem tư liệu, sắc trời cũng dần tối.
Thân Nghị và Oss ở lại ăn cơm, bỗng nhiên nhận được điện thoại từ cảnh cục.
Sau khi cúp máy, Thân Nghị cau mày gọi An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, tạm thời bỏ qua đống tư liệu này đi.”
An Cách Nhĩ ngẩng đầu, “Sao thế?”
Thân Nghị nhìn thoáng qua cành hoa hồng, thấp giọng nói, “Có một chuyện kì lạ vừa xảy ra!”
Hết chương 4.
Editor: Chào mừng gia nhập tập đoàn những vụ án dài lê thê của Nhã =)) Giống y chang SCI luôn rồi =)) Còn 2 vụ nữa sẽ kết thúc Lê Minh Thiên ~ Và các bạn cũng hãy chuẩn bị tinh thần là Phi ảnh sẽ đi nha ~ Vì vụ mở đầu cho Thần Hi Thiên là Mạc Phi trở về:3
Còn đây là Mạc Phi mà Nhã vừa vẽ cách đây không lâu, đúng là để tóc dài rất hợp, trời ơi phong trần a ~~~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook