Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)
-
Chương 18: Cách Hủy Diệt Bài Hát Tốt Nhất (2)
Không do dự gì mà Lâm Uyên trực tiếp mở ra hai cái Thanh Đồng bảo rương trước. Về phần cái Thanh Đồng bảo rương thứ 3 thì hắn quyết định tạm thời để lại.
【 Thanh Đồng bảo rương mở ra: Lấy được bài hát « Cá Lớn » 】
【 Thanh Đồng bảo rương mở ra: Lấy được bài hát « Dịch Nhiên Dịch Bạo Tạc » 】
Xem ra hệ thống cũng biết là ở cái Tần Châu "quê hương của Âm nhạc hương" này, thì khen thưởng liên quan đến âm nhạc là có giá trị cao nhất, cho nên đồ vật mở ra từ Thanh Đồng bảo rương trên cơ bản đều liên quan tới âm nhạc.
Lâm Uyên nói: "Bạch ngân bảo rương cũng mở ra đi."
Ngay sau đó, Lâm Uyên cảm thấy trước mắt thoáng qua một đạo quang mang:
【 Bạch ngân bảo rương mở ra: Đạt được ca khúc Đàn dương cầm « Mộng Trung Hôn Lễ » 】
Mở ra Bạch ngân bảo rương còn mang hiệu ứng cơ à?
Tuy nhiên phần thưởng này quả thật không tệ, lại chính là « Mộng Trung Hôn Lễ »!
Giá trị của cái khúc Đàn dương cầm này cao hơn rất nhiều so với các ca khúc mở trước, vì dù sao đây cũng là một trong các tác phẩm tiêu biểu của đại sư Đàn dương cầm Richard Clayderman vào kiếp trước của hắn. Có vô số người thích ca khúc kinh điển này!
Khó trách tại sao nó lại ở bên trong bạch ngân bảo rương.
Nếu như hắn tìm cơ hội để tuyên bố ra ngoài bài hát Đàn dương cầm mà ai cũng khoái này, thì hắn liền có thể cho mình tăng lên không ít danh vọng rồi.
Lâm Uyên hết sức mong đợi
Tuy nhiên hắn không thể phát hành nó một cách qua loa được.
Giống như « Sinh Như Hạ Hoa » muốn thành công thì vẫn cần phải mượn tài nguyên của công ty Tinh Mang. Nếu như không có một cái công ty tốt hoặc là một cơ hội tốt, thì hiệu suất đạt được danh vọng cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Nghĩ tới đây, Lâm Uyên bỗng nhiên có một nghi vấn mà tự hỏi: "Nếu như mình không công khai thân phận phát hành tác phẩm chân thật của mình, thì giá trị danh vọng mà mình đạt được có thể bị suy giảm hay không nhỉ?"
Dường như Hệ thống cũng lười đánh chữ mà nó trực tiếp dùng giọng nói cơ giới không chút tình cảm nào để trả lời ở trong đầu Lâm Uyên: "Không biết! Như cái thân phận Tiện Ngư này, bản thân nó đã chỉ hướng vào kí chủ, vì vậy dù cho kí chủ có ở trước màn hay là ẩn ở phía sau màn thì đều giống nhau."
Ra là vậy!
Giống như câu "bạn tốt nhất của Giản Dịch cùng Hạ Phồn". Cái câu này miêu tả chính là chỉ hướng về phía mình. Chỉ cần cái hướng cuối cùng không có vấn đề là được.
Lâm Uyên tự nghĩ là thế nào mình lại có chút giống thực thể bí ẩn Cthulhu nhỉ?
Lâm Uyên lại hỏi: "Để tạo thành danh vọng thì tiêu chuẩn cụ thể là gì?"
Hệ thống trả lời: "Cái gọi là danh vọng chính là lượng công nhận từ công chúng đối với tác phẩm. Bởi vì công chúng thưởng thức « Sinh Như Hạ Hoa » xuất phát từ nội tâm, cho nên khi cái bài hát này được công chúng yêu thích thì sẽ chuyển hóa thành giá trị danh vọng. Cụ thể tác phẩm có thể chuyển hóa ra bao nhiêu giá trị danh vọng thì phải xem trình độ yêu thích của công chúng đối với tác phẩm."
"Ồ!"
Lâm Uyên lần đầu tiên ăn được thơm ngọt từ danh vọng, cho nên hắn lại càng để ý thêm đối với cái này. So với việc khổ cực đi làm nhiệm vụ, thì quả nhiên khen thưởng từ danh vọng mới là thơm nhất.
Đương nhiên rồi!
Vì thịt muỗi cũng là thịt mà!
Lâm Uyên sẽ không bởi vì khen thưởng chỉ có một Thanh Đồng bảo rương mà ghét bỏ, do vậy cái gì liên quan tới nhiệm vụ thì Lâm Uyên vẫn phải cố hết sức để hoàn thành.
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Uyên bỗng nhiên vang lên.
Anh mở ra xem thì thấy lại là nhóm tập thể @ của lớp học.
Một người trong nhóm @All, phụ trách bài chuyên ngành là Hoàng lão sư lên tiếng: "Các vị đồng học, cuối tuần này sẽ có thêm một cái đại đề mục liên quan tới âm nhạc a! Các cậu đều biết ca khúc « Sinh Như Hạ Hoa » rồi phải không? Mời mọi người làm chuẩn bị trước thời hạn. Từ góc độ Soạn nhạc hãy tìm ra nguyên nhân trọng điểm khiến cho bài hát này thành công! Đây là đề mục do lão sư tôi đặt, vì tôi cảm thấy được là lần sau nó nhất định sẽ ở bên trong đề thi!"
Lúc này trong nhóm nhất thời là một mảnh gào thét bi thương.
"Không nên đâu Lão sư!"
"Lão sư à!!!"
Lão sư:
"Đây là bài hát mà tôi thích nhất gần đây!"
Sinh viên:
"Cho nên đây cũng là một ca khúc chuyển từ thích đến thi sao?"
"Các vị, tôi đã có thể tuyên bố trước thời hạn, tôi không thích nghe bài hát « Sinh Như Hạ Hoa » nữa rồi."
Nhưng người thích bài hát « Sinh Như Hạ Hoa » này còn rất nhiều a.
Mà Lỗ Tấn đã nói qua: “Ở nơi có sinh viên hệ âm nhạc, biện pháp tốt nhất để hủy diệt một ca khúc chính là để cho bài hát này trở thành bài tập.”
Lâm Uyên bây giờ thì lại rất cao hứng.
Hắn ngược lại với các bạn học trong lớp vì hệ thống cũng không thể khấu trừ đi số danh vọng đã cung cấp cho anh.
Về phần sau này bọn họ có còn thích « Sinh Như Hạ Hoa » hay không thì Lâm Uyên cũng không quan tâm.
Bởi vì phía sau hắn vẫn còn có các bài hát còn lại cơ mà.
Hơn nữa Lâm Uyên rất có lòng tin đối với đề thi này, bởi vì thời điểm hệ thống cung cấp ca khúc thì đồng thời nó cũng cung cấp thêm tài liệu cảm hứng sáng tác để tham khảo.
"Bài tập là bài hát kia sao?"
Số lượng thông báo tin nhắn trong nhóm mới nửa phút liền đã 99+ rồi.
Có một ít sinh viên xuất hiện chậm nhưng lại kéo xuống nên chỉ có thể truy hỏi các đồng học trong nhóm.
"Ai hỏi lại về « Sinh Như Hạ Hoa » là muốn chết a!"
Đây là câu trả lời tới từ Trưởng Nhóm, tuy cách cái màn ảnh mà cũng có thể cảm nhận được oán niệm từ cậu ta, vì thế cậu ta còn cố ý bổ sung một câu: "Tôi ghét Tiện Ngư!"
"Thêm tôi một!"
"Thêm tôi hai!"
"Thêm tôi ba!"
...
Lúc này đội ngũ lớp học thập phần đoàn kết.
Lâm Uyên chỉ biết đánh chuỗi im lặng tuyệt đối, vì nếu bây giờ hắn cưỡng ép phá hư đội hình, thì hắn cảm thấy sẽ bị những người này nhằm vào đả kích. Ngay sau đó hắn lại bình thường trở lại mà tự nhủ:
Kẻ bị mọi người ghét chính là Tiện Ngư, còn Lâm Uyên tôi đâu có quan hệ gì đâu nè!
…
Ca khúc Cá Lớn: https://www.youtube.com/watch?v=4niya85N1ts
Ca khúc Dịch Nhiên Dịch Bạo Tạc: https://youtu.be/dMuoxRQw-ZM
Ca khúc Mộng Trung Hôn Lễ (hôn lễ trong mơ): https://www.youtube.com/watch?v=FoCG-WNsZio
.
【 Thanh Đồng bảo rương mở ra: Lấy được bài hát « Cá Lớn » 】
【 Thanh Đồng bảo rương mở ra: Lấy được bài hát « Dịch Nhiên Dịch Bạo Tạc » 】
Xem ra hệ thống cũng biết là ở cái Tần Châu "quê hương của Âm nhạc hương" này, thì khen thưởng liên quan đến âm nhạc là có giá trị cao nhất, cho nên đồ vật mở ra từ Thanh Đồng bảo rương trên cơ bản đều liên quan tới âm nhạc.
Lâm Uyên nói: "Bạch ngân bảo rương cũng mở ra đi."
Ngay sau đó, Lâm Uyên cảm thấy trước mắt thoáng qua một đạo quang mang:
【 Bạch ngân bảo rương mở ra: Đạt được ca khúc Đàn dương cầm « Mộng Trung Hôn Lễ » 】
Mở ra Bạch ngân bảo rương còn mang hiệu ứng cơ à?
Tuy nhiên phần thưởng này quả thật không tệ, lại chính là « Mộng Trung Hôn Lễ »!
Giá trị của cái khúc Đàn dương cầm này cao hơn rất nhiều so với các ca khúc mở trước, vì dù sao đây cũng là một trong các tác phẩm tiêu biểu của đại sư Đàn dương cầm Richard Clayderman vào kiếp trước của hắn. Có vô số người thích ca khúc kinh điển này!
Khó trách tại sao nó lại ở bên trong bạch ngân bảo rương.
Nếu như hắn tìm cơ hội để tuyên bố ra ngoài bài hát Đàn dương cầm mà ai cũng khoái này, thì hắn liền có thể cho mình tăng lên không ít danh vọng rồi.
Lâm Uyên hết sức mong đợi
Tuy nhiên hắn không thể phát hành nó một cách qua loa được.
Giống như « Sinh Như Hạ Hoa » muốn thành công thì vẫn cần phải mượn tài nguyên của công ty Tinh Mang. Nếu như không có một cái công ty tốt hoặc là một cơ hội tốt, thì hiệu suất đạt được danh vọng cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Nghĩ tới đây, Lâm Uyên bỗng nhiên có một nghi vấn mà tự hỏi: "Nếu như mình không công khai thân phận phát hành tác phẩm chân thật của mình, thì giá trị danh vọng mà mình đạt được có thể bị suy giảm hay không nhỉ?"
Dường như Hệ thống cũng lười đánh chữ mà nó trực tiếp dùng giọng nói cơ giới không chút tình cảm nào để trả lời ở trong đầu Lâm Uyên: "Không biết! Như cái thân phận Tiện Ngư này, bản thân nó đã chỉ hướng vào kí chủ, vì vậy dù cho kí chủ có ở trước màn hay là ẩn ở phía sau màn thì đều giống nhau."
Ra là vậy!
Giống như câu "bạn tốt nhất của Giản Dịch cùng Hạ Phồn". Cái câu này miêu tả chính là chỉ hướng về phía mình. Chỉ cần cái hướng cuối cùng không có vấn đề là được.
Lâm Uyên tự nghĩ là thế nào mình lại có chút giống thực thể bí ẩn Cthulhu nhỉ?
Lâm Uyên lại hỏi: "Để tạo thành danh vọng thì tiêu chuẩn cụ thể là gì?"
Hệ thống trả lời: "Cái gọi là danh vọng chính là lượng công nhận từ công chúng đối với tác phẩm. Bởi vì công chúng thưởng thức « Sinh Như Hạ Hoa » xuất phát từ nội tâm, cho nên khi cái bài hát này được công chúng yêu thích thì sẽ chuyển hóa thành giá trị danh vọng. Cụ thể tác phẩm có thể chuyển hóa ra bao nhiêu giá trị danh vọng thì phải xem trình độ yêu thích của công chúng đối với tác phẩm."
"Ồ!"
Lâm Uyên lần đầu tiên ăn được thơm ngọt từ danh vọng, cho nên hắn lại càng để ý thêm đối với cái này. So với việc khổ cực đi làm nhiệm vụ, thì quả nhiên khen thưởng từ danh vọng mới là thơm nhất.
Đương nhiên rồi!
Vì thịt muỗi cũng là thịt mà!
Lâm Uyên sẽ không bởi vì khen thưởng chỉ có một Thanh Đồng bảo rương mà ghét bỏ, do vậy cái gì liên quan tới nhiệm vụ thì Lâm Uyên vẫn phải cố hết sức để hoàn thành.
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Uyên bỗng nhiên vang lên.
Anh mở ra xem thì thấy lại là nhóm tập thể @ của lớp học.
Một người trong nhóm @All, phụ trách bài chuyên ngành là Hoàng lão sư lên tiếng: "Các vị đồng học, cuối tuần này sẽ có thêm một cái đại đề mục liên quan tới âm nhạc a! Các cậu đều biết ca khúc « Sinh Như Hạ Hoa » rồi phải không? Mời mọi người làm chuẩn bị trước thời hạn. Từ góc độ Soạn nhạc hãy tìm ra nguyên nhân trọng điểm khiến cho bài hát này thành công! Đây là đề mục do lão sư tôi đặt, vì tôi cảm thấy được là lần sau nó nhất định sẽ ở bên trong đề thi!"
Lúc này trong nhóm nhất thời là một mảnh gào thét bi thương.
"Không nên đâu Lão sư!"
"Lão sư à!!!"
Lão sư:
"Đây là bài hát mà tôi thích nhất gần đây!"
Sinh viên:
"Cho nên đây cũng là một ca khúc chuyển từ thích đến thi sao?"
"Các vị, tôi đã có thể tuyên bố trước thời hạn, tôi không thích nghe bài hát « Sinh Như Hạ Hoa » nữa rồi."
Nhưng người thích bài hát « Sinh Như Hạ Hoa » này còn rất nhiều a.
Mà Lỗ Tấn đã nói qua: “Ở nơi có sinh viên hệ âm nhạc, biện pháp tốt nhất để hủy diệt một ca khúc chính là để cho bài hát này trở thành bài tập.”
Lâm Uyên bây giờ thì lại rất cao hứng.
Hắn ngược lại với các bạn học trong lớp vì hệ thống cũng không thể khấu trừ đi số danh vọng đã cung cấp cho anh.
Về phần sau này bọn họ có còn thích « Sinh Như Hạ Hoa » hay không thì Lâm Uyên cũng không quan tâm.
Bởi vì phía sau hắn vẫn còn có các bài hát còn lại cơ mà.
Hơn nữa Lâm Uyên rất có lòng tin đối với đề thi này, bởi vì thời điểm hệ thống cung cấp ca khúc thì đồng thời nó cũng cung cấp thêm tài liệu cảm hứng sáng tác để tham khảo.
"Bài tập là bài hát kia sao?"
Số lượng thông báo tin nhắn trong nhóm mới nửa phút liền đã 99+ rồi.
Có một ít sinh viên xuất hiện chậm nhưng lại kéo xuống nên chỉ có thể truy hỏi các đồng học trong nhóm.
"Ai hỏi lại về « Sinh Như Hạ Hoa » là muốn chết a!"
Đây là câu trả lời tới từ Trưởng Nhóm, tuy cách cái màn ảnh mà cũng có thể cảm nhận được oán niệm từ cậu ta, vì thế cậu ta còn cố ý bổ sung một câu: "Tôi ghét Tiện Ngư!"
"Thêm tôi một!"
"Thêm tôi hai!"
"Thêm tôi ba!"
...
Lúc này đội ngũ lớp học thập phần đoàn kết.
Lâm Uyên chỉ biết đánh chuỗi im lặng tuyệt đối, vì nếu bây giờ hắn cưỡng ép phá hư đội hình, thì hắn cảm thấy sẽ bị những người này nhằm vào đả kích. Ngay sau đó hắn lại bình thường trở lại mà tự nhủ:
Kẻ bị mọi người ghét chính là Tiện Ngư, còn Lâm Uyên tôi đâu có quan hệ gì đâu nè!
…
Ca khúc Cá Lớn: https://www.youtube.com/watch?v=4niya85N1ts
Ca khúc Dịch Nhiên Dịch Bạo Tạc: https://youtu.be/dMuoxRQw-ZM
Ca khúc Mộng Trung Hôn Lễ (hôn lễ trong mơ): https://www.youtube.com/watch?v=FoCG-WNsZio
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook