Tình Yêu Của Anh Sáng Như Biển Sao
-
Chương 4: Giáo sư Ôn Diễn Thâm
Editor: Mèo
Trên đường đến phòng học, Lưu Giai Hiểu chọc Lâm Thanh An: “Cậu nhóc khi nãy nhìn cũng không tệ, có vẻ ngây thơ, sao cậu không suy nghĩ xem xét thử xem?”
Lâm Thanh An nghiêng đầu, cười khẽ: “Lúc nãy tớ đã nói rồi, người tớ thích, là quân nhân.” Ánh mắt Lâm Thanh An tràn đầy sự ngưỡng mộ và thích thú.
Lưu Giai Hiểu giật mình, thiếu nữ nở nụ cười dưới ánh mặt trời rực rỡ, đẹp như một bức tranh.
Cuộc đời Lâm Thanh An, vốn dĩ đã là của Bạc Tông, không có chỗ dành cho những người khác.
Hôm nay là khóa học sinh lý, may mắn là hôm nay không phải vị giáo sư lần trước mà Lâm Thanh An đã chạy ra ngoài, biệt hiệu là Lão thái thái, tính tình hung dữ lại thù dai. Nghe đâu lần trước đã rất tức giận khi Lâm Thanh An trốn học.
Bọn họ đi đến phòng học có cấu trúc hình bậc thang, lớp học đã kín chỗ. Lâm Thanh An nhìn thấy Lý Ngọc, vẫy tay với cô ấy. Lý Ngọc mở miệng, giọng rất nhỏ: ” Tới đây.”
Lâm Thanh An nhìn qua khẩu hình miệng, nhận ra, kéo Lam Tịch cùng Lưu Giai Hiểu đi tới.
Lý Ngọc lấy ly nước và sách vở cầm lên khỏi ba chỗ ngồi, nhàn nhạt nói: “Ngồi đi.”
Lam Tịch vui vẻ: “Cảm ơn cậu Lý Ngọc. Không nghĩ là cậu sẽ giữ chỗ cho bọn tớ.” Nói xong cô cũng ngồi xuống bên cạnh Lý Ngọc.
“Cảm ơn.” Sau khi nói xong Lâm Thanh An cũng ngồi xuống. Cô cũng không nghĩ đến việc Lý Ngọc sẽ giành chỗ cho bọn họ.
Lam Tịch ngồi bên cạnh Lý Ngọc, Lâm Thanh An ngồi cạnh Lam Tịch, bên tay phải là Lưu Giai Hiểu.
Người ngồi đằng sau Lâm Thanh An than vãn: “Thế quái nào hôm nay lớp nhiều người đến như vậy?”
Lam Tịch ra vẻ thần bí, kề tai Lâm Thanh An khẽ nói: “Tớ nghe nói hôm nay có giáo sư mới, tên là Ôn Diễn Thâm bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền.”
Lâm Thanh An thắc mắc, tại sao kiếp trước chưa từng nghe qua người giáo sư này?
Lam Tịch tiếp tục ghé sát tai Lâm Thanh An. Mỗi ngày học sinh đều thấy giáo sư này lái xe sang trọng, lâu lâu lại đổi xe.
Nói chưa được bao nhiêu thì giáo sư đã đến.
Lâm Thanh An quan sát khuôn mặt của giáo sư, có tiền hay không thì không biết, nhưng đúng là rất đẹp trai.
Lam Tịch thấp giọng hỏi: “Sao, cậu thấy đẹp trai không?”
“Ừ”. Lâm Thanh An thành thật gật đầu: “Rất đẹp.”
Lưu Giai Hiểu trợn mắt, trừng một cái: “Sao cậu nói thích quân nhân, tại sao bây giờ lại nhìn giáo sư Ôn không chớp mắt?”
“Tớ là đang thưởng thức cái đẹp. Bất cứ ai thấy những cái đẹp, đều sẽ không thể kìm lòng mà ngắm nhìn.”
“Câu hỏi này mời bạn học số 1036 trả lời.”
Giọng nói lọt vào tai này, có thể để người khác có thai không chừng.
Lam Tịch và Lưu Giai Hiểu mỗi người bày ra vẻ mặt say mê: “Qủa nhiên, người đã đẹp, giọng nói lại còn hay quá đi.”
Mặt Lâm Thanh An đen lại, đứng lên. Mấy cô ơi đừng ngồi đó mà say với mê nữa, ai có thể nói cho tôi biết giáo sư đang hỏi cái gì đi!
Ôn Diễn Thâm xuống bục giảng, đi đến chỗ Lâm Thanh An: “Thế nào? Bạn học này không trả lời được sao?”
Lý Ngọc rất muốn nói cho Lâm Thanh An, nhưng kẹt ở giữa là Lam Tịch, mà giáo sư cũng đang đến đây.
“Xin lỗi giáo sư. Câu hỏi này em không nghe rõ, có thể lặp lại câu hỏi một lần nữa được không ạ?”
“Dựa theo khái niệm về tử vong, trường hợp nào cho rằng đã chết, không thể điều trị được nữa?”
Lâm Thanh An trả lời: “Khi não bộ đã ngừng hoạt động thì xác định đã tử vong, tiếp tục chữa trị đều không có ý nghĩa nữa.”
Ôn Diễn Thâm gật đầu: “Mời ngồi.”
Dù gì Lâm Thanh An cũng đã tốt nghiệp qua một lần rồi, những câu hỏi này đối với cô có thể nói là khá đơn giản.
Ngồi xuống, cô nhéo Lam Tịch và Lưu Giai Hiểu mỗi người một cái, bọn họ đau, lập tức ngồi thẳng lên: “Shh. Cậu làm gì thế?”
Lâm Thanh An trừng mắt: “Đau cho các cậu nhớ lâu vào. Các cậu chữa bệnh mê trai đi, cứ thấy trai đẹp là quên hết mọi thứ.”
Lam Tịch và Lưu Giai Hiểu mếu máo, oan ức nhìn nhau.
Đến trưa, Lý Ngọc cùng các cô đi ăn cơm. Lý Ngọc trời sinh tính cách lạnh lùng, đối xử với mọi người không mấy niềm nở, nhiệt tình. Hôm nay cô giúp bọn họ giữ chỗ, Lâm Thanh An không khỏi giật mình.
Cơm nước xong xuôi, bốn cô gái cùng về kí túc xá nghỉ ngơi cho buổi chiều có giờ giải phẫu.
Lâm Thanh An và Lý Ngọc không lo lắng. Bởi vì Lâm Thanh An đã từng trải qua, trước khi trọng sinh, cô đã là một bác sĩ. Phòng giải phẫu đều đã đi vào, chút chuyện nhỏ này không để trong lòng.
Lý Ngọc thì rất thích y học, thường xuyên xem video về y học, hơn nữa cô lại có thiên phú. Đương nhiên cũng không lo lắng.
Còn Lam Tịch và Lưu Giai Hiểu cùng nhau ôm lấy ngực mà cảm thán. Làm sao đây? Làm sao bây giờ? Mẹ nó giải phẫu thật đáng sợ.
Lý Ngọc đang đọc sách, Lâm Thanh An lên giường nằm, đặt đồng hồ báo thức rồi chợp mắt.
Đồng hồ báo thức reo lên, Lâm Thanh An tỉnh lại vẫn thấy Lý Ngọc đang đọc sách.
Đúng là, không sợ người khác thông minh hơn mình. Mà sợ người khác không những thông minh còn chăm chỉ hơn.
Âm thanh báo thức rất nhỏ, chỉ có Lưu Giai Hiểu tỉnh dậy còn Lam Tịch vẫn ngủ.
Lay người Lam Tịch, thấy cô mở mắt. Lâm Thanh An đi rửa mặt.
Trên đường đến phòng học, Lưu Giai Hiểu chọc Lâm Thanh An: “Cậu nhóc khi nãy nhìn cũng không tệ, có vẻ ngây thơ, sao cậu không suy nghĩ xem xét thử xem?”
Lâm Thanh An nghiêng đầu, cười khẽ: “Lúc nãy tớ đã nói rồi, người tớ thích, là quân nhân.” Ánh mắt Lâm Thanh An tràn đầy sự ngưỡng mộ và thích thú.
Lưu Giai Hiểu giật mình, thiếu nữ nở nụ cười dưới ánh mặt trời rực rỡ, đẹp như một bức tranh.
Cuộc đời Lâm Thanh An, vốn dĩ đã là của Bạc Tông, không có chỗ dành cho những người khác.
Hôm nay là khóa học sinh lý, may mắn là hôm nay không phải vị giáo sư lần trước mà Lâm Thanh An đã chạy ra ngoài, biệt hiệu là Lão thái thái, tính tình hung dữ lại thù dai. Nghe đâu lần trước đã rất tức giận khi Lâm Thanh An trốn học.
Bọn họ đi đến phòng học có cấu trúc hình bậc thang, lớp học đã kín chỗ. Lâm Thanh An nhìn thấy Lý Ngọc, vẫy tay với cô ấy. Lý Ngọc mở miệng, giọng rất nhỏ: ” Tới đây.”
Lâm Thanh An nhìn qua khẩu hình miệng, nhận ra, kéo Lam Tịch cùng Lưu Giai Hiểu đi tới.
Lý Ngọc lấy ly nước và sách vở cầm lên khỏi ba chỗ ngồi, nhàn nhạt nói: “Ngồi đi.”
Lam Tịch vui vẻ: “Cảm ơn cậu Lý Ngọc. Không nghĩ là cậu sẽ giữ chỗ cho bọn tớ.” Nói xong cô cũng ngồi xuống bên cạnh Lý Ngọc.
“Cảm ơn.” Sau khi nói xong Lâm Thanh An cũng ngồi xuống. Cô cũng không nghĩ đến việc Lý Ngọc sẽ giành chỗ cho bọn họ.
Lam Tịch ngồi bên cạnh Lý Ngọc, Lâm Thanh An ngồi cạnh Lam Tịch, bên tay phải là Lưu Giai Hiểu.
Người ngồi đằng sau Lâm Thanh An than vãn: “Thế quái nào hôm nay lớp nhiều người đến như vậy?”
Lam Tịch ra vẻ thần bí, kề tai Lâm Thanh An khẽ nói: “Tớ nghe nói hôm nay có giáo sư mới, tên là Ôn Diễn Thâm bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền.”
Lâm Thanh An thắc mắc, tại sao kiếp trước chưa từng nghe qua người giáo sư này?
Lam Tịch tiếp tục ghé sát tai Lâm Thanh An. Mỗi ngày học sinh đều thấy giáo sư này lái xe sang trọng, lâu lâu lại đổi xe.
Nói chưa được bao nhiêu thì giáo sư đã đến.
Lâm Thanh An quan sát khuôn mặt của giáo sư, có tiền hay không thì không biết, nhưng đúng là rất đẹp trai.
Lam Tịch thấp giọng hỏi: “Sao, cậu thấy đẹp trai không?”
“Ừ”. Lâm Thanh An thành thật gật đầu: “Rất đẹp.”
Lưu Giai Hiểu trợn mắt, trừng một cái: “Sao cậu nói thích quân nhân, tại sao bây giờ lại nhìn giáo sư Ôn không chớp mắt?”
“Tớ là đang thưởng thức cái đẹp. Bất cứ ai thấy những cái đẹp, đều sẽ không thể kìm lòng mà ngắm nhìn.”
“Câu hỏi này mời bạn học số 1036 trả lời.”
Giọng nói lọt vào tai này, có thể để người khác có thai không chừng.
Lam Tịch và Lưu Giai Hiểu mỗi người bày ra vẻ mặt say mê: “Qủa nhiên, người đã đẹp, giọng nói lại còn hay quá đi.”
Mặt Lâm Thanh An đen lại, đứng lên. Mấy cô ơi đừng ngồi đó mà say với mê nữa, ai có thể nói cho tôi biết giáo sư đang hỏi cái gì đi!
Ôn Diễn Thâm xuống bục giảng, đi đến chỗ Lâm Thanh An: “Thế nào? Bạn học này không trả lời được sao?”
Lý Ngọc rất muốn nói cho Lâm Thanh An, nhưng kẹt ở giữa là Lam Tịch, mà giáo sư cũng đang đến đây.
“Xin lỗi giáo sư. Câu hỏi này em không nghe rõ, có thể lặp lại câu hỏi một lần nữa được không ạ?”
“Dựa theo khái niệm về tử vong, trường hợp nào cho rằng đã chết, không thể điều trị được nữa?”
Lâm Thanh An trả lời: “Khi não bộ đã ngừng hoạt động thì xác định đã tử vong, tiếp tục chữa trị đều không có ý nghĩa nữa.”
Ôn Diễn Thâm gật đầu: “Mời ngồi.”
Dù gì Lâm Thanh An cũng đã tốt nghiệp qua một lần rồi, những câu hỏi này đối với cô có thể nói là khá đơn giản.
Ngồi xuống, cô nhéo Lam Tịch và Lưu Giai Hiểu mỗi người một cái, bọn họ đau, lập tức ngồi thẳng lên: “Shh. Cậu làm gì thế?”
Lâm Thanh An trừng mắt: “Đau cho các cậu nhớ lâu vào. Các cậu chữa bệnh mê trai đi, cứ thấy trai đẹp là quên hết mọi thứ.”
Lam Tịch và Lưu Giai Hiểu mếu máo, oan ức nhìn nhau.
Đến trưa, Lý Ngọc cùng các cô đi ăn cơm. Lý Ngọc trời sinh tính cách lạnh lùng, đối xử với mọi người không mấy niềm nở, nhiệt tình. Hôm nay cô giúp bọn họ giữ chỗ, Lâm Thanh An không khỏi giật mình.
Cơm nước xong xuôi, bốn cô gái cùng về kí túc xá nghỉ ngơi cho buổi chiều có giờ giải phẫu.
Lâm Thanh An và Lý Ngọc không lo lắng. Bởi vì Lâm Thanh An đã từng trải qua, trước khi trọng sinh, cô đã là một bác sĩ. Phòng giải phẫu đều đã đi vào, chút chuyện nhỏ này không để trong lòng.
Lý Ngọc thì rất thích y học, thường xuyên xem video về y học, hơn nữa cô lại có thiên phú. Đương nhiên cũng không lo lắng.
Còn Lam Tịch và Lưu Giai Hiểu cùng nhau ôm lấy ngực mà cảm thán. Làm sao đây? Làm sao bây giờ? Mẹ nó giải phẫu thật đáng sợ.
Lý Ngọc đang đọc sách, Lâm Thanh An lên giường nằm, đặt đồng hồ báo thức rồi chợp mắt.
Đồng hồ báo thức reo lên, Lâm Thanh An tỉnh lại vẫn thấy Lý Ngọc đang đọc sách.
Đúng là, không sợ người khác thông minh hơn mình. Mà sợ người khác không những thông minh còn chăm chỉ hơn.
Âm thanh báo thức rất nhỏ, chỉ có Lưu Giai Hiểu tỉnh dậy còn Lam Tịch vẫn ngủ.
Lay người Lam Tịch, thấy cô mở mắt. Lâm Thanh An đi rửa mặt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook