Tình Ơi Là Tình
-
Chương 12: Những si mê của Paula
Paula si mê cuộc sống và Erich. cả hai là một đối với Paula. vậy thì lao đến với cả hai!
Tuy nhiên, khi Erich rốt cuộc rời khỏi căn phòng khách kiêm bếp sạch sẽ của bố mẹ Paula, trong tim có mô tơ, trong bao tử có bánh ngọt và rượu, trong đầu chẳng có gì, vì gã đã nhắn xong tin mà gã cần nhắn, lúc đó thì gã không còn nhớ gì đến một con người bằng xương bằng thịt là Paula, mà chỉ nhớ đến một cô gái đã làm cho gã một việc mà đàn bà luôn luôn làm cho gã, nghĩa là cho gã ăn, cho gã ăn, cho gã ăn, và tận tuỵ hầu hạ gã như ông thánh sống. vậy nên không nhớ đến một con người nào đó, mà nhớ đến tác dụng của họ, nghĩa là hơi nóng dễ chịu của rượu trong bao tử và cảm giác no nê ngọt ngào, của bánh ngọt, cũng trong bao tử. và cà phê cũng khá đấy, cà phê hạt chính cống.
Với Erich thì tất cả những thứ ấy hoàn toàn tách khỏi những gì mà gã luôn làm với các bà khách nghỉ hè, họ là những sinh vật sống thật sự hơn đối với gã, vì họ lúc nào cũng được lựa chọn trong nhiều khả năng khác nhau, ví dụ như đi xem thác nước hay lên núi, đi khiêu vũ hay chơi bowling. nhiều lựa chọn tự do đến mức ấy làm Erich sợ.
Song những khách nghỉ hè ấy là một loại phụ nữ khác hẳn, hoặc họ là phụ nữ, còn mẹ gã và Paula có lẽ chẳng phải là phụ nữ, hay ngược lại, nghĩa là một loại phụ nữ khác không liên tục dúi cho ta thứ gì, không săn sóc ta, mà chính họ muốn được người khác dúi cho thứ gì, mặc dù họ thường giàu có, chứ không phải phụ nữ để lấy làm vợ như xung quanh vẫn hay nói đến.
Trái với loại đó là: phụ nữ để lấy làm vợ, những người muốn được người khác dúi cho thứ gì sau khi cưới, nhưng dù vậy hi hữu lắm họ mới đợi được đủ lâu đến lúc thành công. vì thế nên: nếu nghĩ tới đàn bà - một sự kiện hiếm hoi ở Erich, chỉ xảy ra khi gã có nhu cầu mà chỉ suy nghĩ không thôi thì quả là không thoả mãn nổi nhu cầu đó - Erich nghĩ tới hai loại đàn bà, nghĩa là Erich nghĩ đến đàn bà thuộc loại không phải đàn bà đối với gã, vì họ giống như bà mẹ vô giới tính của gã luôn tống đồ ăn thức uống vào mõm gã, rồi đến những đàn bà thuộc loại không phải đàn bà đối với gã, vì đối với Erich họ không được phép là đàn bà, vì họ ngủ với bất kỳ ai mà không cần yêu, hứa hôn hay cưới người đó và nói chung không biết lau quét cả một ngôi nhà được.
Tuy nhiên rất hiếm người trong số đó có ít nhất một ngôi nhà. tuy nhiên Erich không cần biết đó là đàn bà hay không phải đàn bà hay chẳng là ai cả.
Chẳng bao giờ Erich nghĩ đến đàn bà, còn nếu có thì đó là loại đàn bà không phải là đàn bà, vì vậy mà đối với Erich không có đàn bà, vì những đàn bà mà Erich biết thì thực tế không phải là đàn bà.
Erich cảm nhận được tác dụng của đàn bà chứ không cảm nhận được chính đàn bà. vì vậy và cũng vì nhiều nguyên nhân khác, Erich chỉ nghĩ đến xe cộ của mình.
Vì vậy và cũng vì nhiều nguyên nhân khác, trong giây phút này Paula nghĩ đến Erich và nghĩ cách trở thành vợ gã, sẽ khó đấy, nhưng nhất định phải làm được.
Trong thời gian tiếp theo, nghề may tử tế rên rỉ ca thán vì đột nhiên không rõ tại sao nó biến thành một công việc chán ngắt và tồi tệ: Paula, nếu bây giờ mi không chăm chút đến ta thì rồi đây ta sẽ không còn là cuộc sống tươi đẹp cho mi nữa như dự định ban đầu của ta. ta sẽ đột ngột, nhanh đến mức mi không nhận ra, không còn là một phần trong cuộc đời mi nữa.
Nhưng Paula có lắng nghe nghề may tử tế nói gì nữa đâu cơ chứ.
Nghĩa là trong khi Paula ngồi may thì cô nghĩ đến cuộc đời tuyệt hảo sẽ đến với cô nhanh hơn nhiều cùng với Erich, nhanh hơn cuộc đời tử tế mãi hai năm nữa mới đến cùng với nghề may, khi cô học nghề xong. còn cuộc đời tuyệt hảo thì biết đâu mai đã có thể bắt đầu rồi!
Paula, hãy luôn luôn sẵn sàng.
Tuyệt hảo bao giờ cũng hơn tử tế.
Người ta nên bắt gặp hạnh phúc riêng ở một người khác hơn là ở mình, như mẹ cô, bà cô, chị cô đấy, họ đi tìm hạnh phúc của mình ở người khác và chẳng thấy, người ta nên bắt gặp hạnh phúc riêng ở một người khác và cũng tìm thấy hạnh phúc ở họ, hơn là người ta tự kiến tạo hạnh phúc riêng hoặc không tìm thấy hạnh phúc riêng, và tuổi trẻ đã trôi qua mất rồi.
Hạnh phúc làm từ một con người xương thịt thì hơn là từ sợi tơ, chỉ gai hay sợi lanh vô hồn.
Làm sao để thành vợ Erich và cũng được Erich nhận ra là đàn bà? không phải lên gấu, thùa khuyết, may đột, may diềm, may nổi nữa, hay làm qua loa xong chuyện thì thôi.
Erich cắt cỏ cho bò.
Erich tiếp tục cắt cỏ cho bò.
Erich cắt cỏ cho bò hôm nay đã là ngày thứ một tỉ. bên cạnh công việc trong rừng Erich vẫn luôn phải cắt cỏ cho bò. và nhiều nhiều công việc khác nữa, như cắt cỏ cho bò, dọn phân trong chuồng, chở phân ra đồng, cắt cỏ cho bò, lần nữa, lần cuối cùng, cắt cỏ cho bò và khối việc nữa.
Paula đến thăm mẹ Erich và những người xung quanh bà, những người xung quanh Erich thì đúng hơn, mọi thứ đều xoay quanh tâm điểm Erich, người đang cắt cỏ cho bò, dường như ngày nào cũng làm việc đó. cháu chào bác, cháu đem bánh ngọt đến, mẹ cháu gửi lời chào. chúc bác ngon miệng.
mẹ của Erich ngạc nhiên, vì đó là chuyện không bình thường, khi người ta có gì đó mà lại Tự nguyện đem cho, dù chỉ là một mẩu bé tí, chuyện đó chưa hề xảy ra, ở đây thì ai cũng cố nhận được gì mà không muốn có đi có lại bao giờ, ở đây ai cũng cố nhận được mọi thứ, miễn phí thì càng tốt. nhưng nói chung người ta biết rằng KHÔNG THỂ bỗng dưng nhận được gì miễn phí cả, kể cả bệnh nặng, cho nên mẹ Erich ngạc nhiên tại sao đột nhiên có cái bánh ngọt miễn phí thản nhiên tiến vào nhà. rất cám ơn. cho bác gửi lời chào. song, như đã nói, vì cơ may được tặng thứ gì chỉ xảy ra một lần trong thiên niên kỷ, vì vậy mẹ Erich suy nghĩ tiếp. con bé này làm thế với mục đích gì nhỉ? nhà ta có thứ gì giá trị để nó hy vọng một tích tắc là ta sẽ đưa ra, là nó sẽ được nhận? phải là thứ gì đó, tối thiểu có giá trị cao hơn chiếc bánh chút xíu, nói cho cùng người ta luôn luôn muốn thu hoạch nhiều hơn khoản đầu tư vào. con bé này không thể hy vọng thật sự rằng nhà này lại xuất ra miễn phí bất cứ thứ gì, kể cả ghét bẩn dưới móng tay, con bé này chi ra một miếng bánh ngọt thì sẽ thu về nhiều nhất là một miếng mỡ hun khói, miếng nạc nhà này tự ăn lấy, mà nó cũng chưa kể là nó muốn có một miếng mỡ hun khói hay mấy quả trứng hay một lọ mận ngâm đường. hay là nó lại định muốn xin chút mứt nhừ tự nấu lấy? thế thì hãy còng lưng khuân thêm bánh ngọt nữa đến đây nhé, đến mùng thất nhé, bà mày đang nhớ lại nấu mứt nhừ vất vả ra sao đây, đi mà ăn mứt nhừ của nhà mày ấy!
Paula tự định đoạt cuộc đời mình, và cho đến giờ cô chỉ nhận được thái độ nghi ngại, vô ơn và hiểu lầm.
Kệ, Paula rất năng động. cô hái hoa khi hoa đã nở hoặc có khi sớm hơn, như thế thì chúng sẽ nở ra trong cốc nước hoặc trong chiếc bình sứ đẹp trong phòng kín. chỉ mình ta sẽ được tận hưởng chúng, hoặc một người thân cận.
Nhưng rồi sẽ đến một ngày chứng tỏ vấn đề không phải mứt nhừ. giả sử đó là mứt nhừ thì Paula đã nói gì đụng đến đề tài mứt nhừ sau cái bánh thứ tám. cô đâu có dở hơi đến mức khuân mười cái bánh đến đây đổi lấy một lọ mứt nhừ, khi chỉ cần tám cái bánh là đã được một lọ rồi!
Vậy Paula muốn gì, cô muốn gì nhiều vậy?
Erich lại cắt cỏ cho bò. em giúp anh khuân cỏ vào nhé, cô hỏi. Paula không mặc quần áo thích hợp để khuân cỏ, mà hợp với nhà thờ, song cô có đến nhà thờ bao giờ đâu, vì bố mẹ cô cũng chẳng bao giờ đến nhà thờ, vì đến đó có được gì đâu. Erich quan sát Paula như quan sát một con bọ vô hại mà ta không nhất thiết lấy chân di cho chết khi ta đang trong tâm trạng vui vẻ. Erich không quan sát Paula một cách ác ý. Erich quan sát Paula mà lại cũng như không quan sát. em sẽ bị giây vết cỏ lên áo dài đấy, gã nói, trông em như sắp đến nhà thờ, em có thể đến đó ngay được đấy, trông em như thế kia mà. không, em giúp anh, Erich, lúc nào anh cũng phải làm việc vất vả mà! ừ, việc vất vả thật đấy, nhưng làm việc ngoài không khí trong lành là tốt, chứ phải làm việc trong không khí tù hãm ở các nhà máy thì anh chết mất, thậm chí cả phụ nữ yếu ớt cũng phải làm việc ở đó, Erich đá thêm. anh nói đúng, Paula đáp lại ý của Erich vừa nói ra, giữa hai người đã nhịp nhàng một âm hưởng mới, âm hưởng của đồng cảm. nghe nói làm việc ngoài không khí trong lành khoẻ hơn làm trong nhà máy, em đã đọc về chuyện đó.
Erich không đọc chuyện đó, vì gã chỉ đọc mấy cuốn sách mỏng về chiến tranh thế giới, nhưng gã cũng nghe nói làm việc ngoài không khí trong lành khoẻ hơn và sảng khoái hơn. anh nói đúng, Paula đá thêm, không khí trong lành và công việc ở đó đem lại cơ bắp, sức khoẻ và má hồng. nhưng anh rất vâm, Erich ạ. và khoẻ mạnh. đó là cuộc trò chuyện thực sự đầu tiên giữa Erich và Paula, một cuộc chuyện trò có người này nói và người kia trả lời một cách hợp ý. trong giây phút ấy Erich bất giác nghĩ rằng Paula có vẻ cũng là một cá nhân, như gã là một cá nhân vậy.
Erich đã lơ mơ nắm được cốt lõi vấn đề.
Về mẹ mình thì Erich lại đi chệch vấn đề. Erich chỉ cảm nhận được những tác động đến từ phía bà: nấu ăn, cọ rửa, chửi bới, doạ đánh, cọ rửa, và lại nấu ăn.
Paula đã có câu trả lời đáp lại ý Erich nói ra.
Erich đã trực tiếp nhìn thấy hệ quả của một trong những hành vi của gã.
Bù lại, Paula được phép giúp khuân giỏ đựng cỏ.
Đây là khoảnh khắc mà Erich và Paula lần đầu tiên cùng làm việc gì đó với nhau, đó là khuân giỏ đựng cỏ.
Trong tương lai, khi Erich và Paula làm việc gì đó với nhau thì họ sẽ khoá cửa phòng lại hoặc vào rừng.
Trong tương lai sẽ không ai được chứng kiến họ cùng làm việc gì đó với nhau.
Cũng trong tương lai, đôi khi Erich và Paula tương hỗ cho nhau, ví dụ như Erich ra đòn còn Paula ăn đòn, hoặc Erich ốm và Paula chăm sóc gã, hoặc cả hai cùng cưa gỗ, hoặc Paula nấu và Erich ăn.
Thông thường, dư luận hay đàm tiếu về những người như Paula. về đại ý thì những chuyện tiếu lâm ấy nói lên rằng giống đàn bà ấy ngu bao nhiêu thì ngoan bấy nhiêu.
Nhưng ngoan thật đấy chứ.
Trong giây phút đó, mẹ Erich suy ngẫm về chuyện cùng nhau khuân giỏ đựng cỏ. lần này bà nghĩ khá nhanh, mặc dù bộ não bà ít khi hoạt động.
Paula không muốn bơ và pho-mát, không muốn sữa cũng chẳng rượu vang hay mứt nhừ. vậy nghĩa là Paula muốn con người đã dùng tiền bạc và sức lao động của mình để đóng vai trò chủ đạo trong việc tạo ra những sản phấm ấy: đó là Erich.
Nhưng ngoan thật đấy chứ!
KHÔNG! mẹ Erich nghĩ.
Tuy nhiên, khi Erich rốt cuộc rời khỏi căn phòng khách kiêm bếp sạch sẽ của bố mẹ Paula, trong tim có mô tơ, trong bao tử có bánh ngọt và rượu, trong đầu chẳng có gì, vì gã đã nhắn xong tin mà gã cần nhắn, lúc đó thì gã không còn nhớ gì đến một con người bằng xương bằng thịt là Paula, mà chỉ nhớ đến một cô gái đã làm cho gã một việc mà đàn bà luôn luôn làm cho gã, nghĩa là cho gã ăn, cho gã ăn, cho gã ăn, và tận tuỵ hầu hạ gã như ông thánh sống. vậy nên không nhớ đến một con người nào đó, mà nhớ đến tác dụng của họ, nghĩa là hơi nóng dễ chịu của rượu trong bao tử và cảm giác no nê ngọt ngào, của bánh ngọt, cũng trong bao tử. và cà phê cũng khá đấy, cà phê hạt chính cống.
Với Erich thì tất cả những thứ ấy hoàn toàn tách khỏi những gì mà gã luôn làm với các bà khách nghỉ hè, họ là những sinh vật sống thật sự hơn đối với gã, vì họ lúc nào cũng được lựa chọn trong nhiều khả năng khác nhau, ví dụ như đi xem thác nước hay lên núi, đi khiêu vũ hay chơi bowling. nhiều lựa chọn tự do đến mức ấy làm Erich sợ.
Song những khách nghỉ hè ấy là một loại phụ nữ khác hẳn, hoặc họ là phụ nữ, còn mẹ gã và Paula có lẽ chẳng phải là phụ nữ, hay ngược lại, nghĩa là một loại phụ nữ khác không liên tục dúi cho ta thứ gì, không săn sóc ta, mà chính họ muốn được người khác dúi cho thứ gì, mặc dù họ thường giàu có, chứ không phải phụ nữ để lấy làm vợ như xung quanh vẫn hay nói đến.
Trái với loại đó là: phụ nữ để lấy làm vợ, những người muốn được người khác dúi cho thứ gì sau khi cưới, nhưng dù vậy hi hữu lắm họ mới đợi được đủ lâu đến lúc thành công. vì thế nên: nếu nghĩ tới đàn bà - một sự kiện hiếm hoi ở Erich, chỉ xảy ra khi gã có nhu cầu mà chỉ suy nghĩ không thôi thì quả là không thoả mãn nổi nhu cầu đó - Erich nghĩ tới hai loại đàn bà, nghĩa là Erich nghĩ đến đàn bà thuộc loại không phải đàn bà đối với gã, vì họ giống như bà mẹ vô giới tính của gã luôn tống đồ ăn thức uống vào mõm gã, rồi đến những đàn bà thuộc loại không phải đàn bà đối với gã, vì đối với Erich họ không được phép là đàn bà, vì họ ngủ với bất kỳ ai mà không cần yêu, hứa hôn hay cưới người đó và nói chung không biết lau quét cả một ngôi nhà được.
Tuy nhiên rất hiếm người trong số đó có ít nhất một ngôi nhà. tuy nhiên Erich không cần biết đó là đàn bà hay không phải đàn bà hay chẳng là ai cả.
Chẳng bao giờ Erich nghĩ đến đàn bà, còn nếu có thì đó là loại đàn bà không phải là đàn bà, vì vậy mà đối với Erich không có đàn bà, vì những đàn bà mà Erich biết thì thực tế không phải là đàn bà.
Erich cảm nhận được tác dụng của đàn bà chứ không cảm nhận được chính đàn bà. vì vậy và cũng vì nhiều nguyên nhân khác, Erich chỉ nghĩ đến xe cộ của mình.
Vì vậy và cũng vì nhiều nguyên nhân khác, trong giây phút này Paula nghĩ đến Erich và nghĩ cách trở thành vợ gã, sẽ khó đấy, nhưng nhất định phải làm được.
Trong thời gian tiếp theo, nghề may tử tế rên rỉ ca thán vì đột nhiên không rõ tại sao nó biến thành một công việc chán ngắt và tồi tệ: Paula, nếu bây giờ mi không chăm chút đến ta thì rồi đây ta sẽ không còn là cuộc sống tươi đẹp cho mi nữa như dự định ban đầu của ta. ta sẽ đột ngột, nhanh đến mức mi không nhận ra, không còn là một phần trong cuộc đời mi nữa.
Nhưng Paula có lắng nghe nghề may tử tế nói gì nữa đâu cơ chứ.
Nghĩa là trong khi Paula ngồi may thì cô nghĩ đến cuộc đời tuyệt hảo sẽ đến với cô nhanh hơn nhiều cùng với Erich, nhanh hơn cuộc đời tử tế mãi hai năm nữa mới đến cùng với nghề may, khi cô học nghề xong. còn cuộc đời tuyệt hảo thì biết đâu mai đã có thể bắt đầu rồi!
Paula, hãy luôn luôn sẵn sàng.
Tuyệt hảo bao giờ cũng hơn tử tế.
Người ta nên bắt gặp hạnh phúc riêng ở một người khác hơn là ở mình, như mẹ cô, bà cô, chị cô đấy, họ đi tìm hạnh phúc của mình ở người khác và chẳng thấy, người ta nên bắt gặp hạnh phúc riêng ở một người khác và cũng tìm thấy hạnh phúc ở họ, hơn là người ta tự kiến tạo hạnh phúc riêng hoặc không tìm thấy hạnh phúc riêng, và tuổi trẻ đã trôi qua mất rồi.
Hạnh phúc làm từ một con người xương thịt thì hơn là từ sợi tơ, chỉ gai hay sợi lanh vô hồn.
Làm sao để thành vợ Erich và cũng được Erich nhận ra là đàn bà? không phải lên gấu, thùa khuyết, may đột, may diềm, may nổi nữa, hay làm qua loa xong chuyện thì thôi.
Erich cắt cỏ cho bò.
Erich tiếp tục cắt cỏ cho bò.
Erich cắt cỏ cho bò hôm nay đã là ngày thứ một tỉ. bên cạnh công việc trong rừng Erich vẫn luôn phải cắt cỏ cho bò. và nhiều nhiều công việc khác nữa, như cắt cỏ cho bò, dọn phân trong chuồng, chở phân ra đồng, cắt cỏ cho bò, lần nữa, lần cuối cùng, cắt cỏ cho bò và khối việc nữa.
Paula đến thăm mẹ Erich và những người xung quanh bà, những người xung quanh Erich thì đúng hơn, mọi thứ đều xoay quanh tâm điểm Erich, người đang cắt cỏ cho bò, dường như ngày nào cũng làm việc đó. cháu chào bác, cháu đem bánh ngọt đến, mẹ cháu gửi lời chào. chúc bác ngon miệng.
mẹ của Erich ngạc nhiên, vì đó là chuyện không bình thường, khi người ta có gì đó mà lại Tự nguyện đem cho, dù chỉ là một mẩu bé tí, chuyện đó chưa hề xảy ra, ở đây thì ai cũng cố nhận được gì mà không muốn có đi có lại bao giờ, ở đây ai cũng cố nhận được mọi thứ, miễn phí thì càng tốt. nhưng nói chung người ta biết rằng KHÔNG THỂ bỗng dưng nhận được gì miễn phí cả, kể cả bệnh nặng, cho nên mẹ Erich ngạc nhiên tại sao đột nhiên có cái bánh ngọt miễn phí thản nhiên tiến vào nhà. rất cám ơn. cho bác gửi lời chào. song, như đã nói, vì cơ may được tặng thứ gì chỉ xảy ra một lần trong thiên niên kỷ, vì vậy mẹ Erich suy nghĩ tiếp. con bé này làm thế với mục đích gì nhỉ? nhà ta có thứ gì giá trị để nó hy vọng một tích tắc là ta sẽ đưa ra, là nó sẽ được nhận? phải là thứ gì đó, tối thiểu có giá trị cao hơn chiếc bánh chút xíu, nói cho cùng người ta luôn luôn muốn thu hoạch nhiều hơn khoản đầu tư vào. con bé này không thể hy vọng thật sự rằng nhà này lại xuất ra miễn phí bất cứ thứ gì, kể cả ghét bẩn dưới móng tay, con bé này chi ra một miếng bánh ngọt thì sẽ thu về nhiều nhất là một miếng mỡ hun khói, miếng nạc nhà này tự ăn lấy, mà nó cũng chưa kể là nó muốn có một miếng mỡ hun khói hay mấy quả trứng hay một lọ mận ngâm đường. hay là nó lại định muốn xin chút mứt nhừ tự nấu lấy? thế thì hãy còng lưng khuân thêm bánh ngọt nữa đến đây nhé, đến mùng thất nhé, bà mày đang nhớ lại nấu mứt nhừ vất vả ra sao đây, đi mà ăn mứt nhừ của nhà mày ấy!
Paula tự định đoạt cuộc đời mình, và cho đến giờ cô chỉ nhận được thái độ nghi ngại, vô ơn và hiểu lầm.
Kệ, Paula rất năng động. cô hái hoa khi hoa đã nở hoặc có khi sớm hơn, như thế thì chúng sẽ nở ra trong cốc nước hoặc trong chiếc bình sứ đẹp trong phòng kín. chỉ mình ta sẽ được tận hưởng chúng, hoặc một người thân cận.
Nhưng rồi sẽ đến một ngày chứng tỏ vấn đề không phải mứt nhừ. giả sử đó là mứt nhừ thì Paula đã nói gì đụng đến đề tài mứt nhừ sau cái bánh thứ tám. cô đâu có dở hơi đến mức khuân mười cái bánh đến đây đổi lấy một lọ mứt nhừ, khi chỉ cần tám cái bánh là đã được một lọ rồi!
Vậy Paula muốn gì, cô muốn gì nhiều vậy?
Erich lại cắt cỏ cho bò. em giúp anh khuân cỏ vào nhé, cô hỏi. Paula không mặc quần áo thích hợp để khuân cỏ, mà hợp với nhà thờ, song cô có đến nhà thờ bao giờ đâu, vì bố mẹ cô cũng chẳng bao giờ đến nhà thờ, vì đến đó có được gì đâu. Erich quan sát Paula như quan sát một con bọ vô hại mà ta không nhất thiết lấy chân di cho chết khi ta đang trong tâm trạng vui vẻ. Erich không quan sát Paula một cách ác ý. Erich quan sát Paula mà lại cũng như không quan sát. em sẽ bị giây vết cỏ lên áo dài đấy, gã nói, trông em như sắp đến nhà thờ, em có thể đến đó ngay được đấy, trông em như thế kia mà. không, em giúp anh, Erich, lúc nào anh cũng phải làm việc vất vả mà! ừ, việc vất vả thật đấy, nhưng làm việc ngoài không khí trong lành là tốt, chứ phải làm việc trong không khí tù hãm ở các nhà máy thì anh chết mất, thậm chí cả phụ nữ yếu ớt cũng phải làm việc ở đó, Erich đá thêm. anh nói đúng, Paula đáp lại ý của Erich vừa nói ra, giữa hai người đã nhịp nhàng một âm hưởng mới, âm hưởng của đồng cảm. nghe nói làm việc ngoài không khí trong lành khoẻ hơn làm trong nhà máy, em đã đọc về chuyện đó.
Erich không đọc chuyện đó, vì gã chỉ đọc mấy cuốn sách mỏng về chiến tranh thế giới, nhưng gã cũng nghe nói làm việc ngoài không khí trong lành khoẻ hơn và sảng khoái hơn. anh nói đúng, Paula đá thêm, không khí trong lành và công việc ở đó đem lại cơ bắp, sức khoẻ và má hồng. nhưng anh rất vâm, Erich ạ. và khoẻ mạnh. đó là cuộc trò chuyện thực sự đầu tiên giữa Erich và Paula, một cuộc chuyện trò có người này nói và người kia trả lời một cách hợp ý. trong giây phút ấy Erich bất giác nghĩ rằng Paula có vẻ cũng là một cá nhân, như gã là một cá nhân vậy.
Erich đã lơ mơ nắm được cốt lõi vấn đề.
Về mẹ mình thì Erich lại đi chệch vấn đề. Erich chỉ cảm nhận được những tác động đến từ phía bà: nấu ăn, cọ rửa, chửi bới, doạ đánh, cọ rửa, và lại nấu ăn.
Paula đã có câu trả lời đáp lại ý Erich nói ra.
Erich đã trực tiếp nhìn thấy hệ quả của một trong những hành vi của gã.
Bù lại, Paula được phép giúp khuân giỏ đựng cỏ.
Đây là khoảnh khắc mà Erich và Paula lần đầu tiên cùng làm việc gì đó với nhau, đó là khuân giỏ đựng cỏ.
Trong tương lai, khi Erich và Paula làm việc gì đó với nhau thì họ sẽ khoá cửa phòng lại hoặc vào rừng.
Trong tương lai sẽ không ai được chứng kiến họ cùng làm việc gì đó với nhau.
Cũng trong tương lai, đôi khi Erich và Paula tương hỗ cho nhau, ví dụ như Erich ra đòn còn Paula ăn đòn, hoặc Erich ốm và Paula chăm sóc gã, hoặc cả hai cùng cưa gỗ, hoặc Paula nấu và Erich ăn.
Thông thường, dư luận hay đàm tiếu về những người như Paula. về đại ý thì những chuyện tiếu lâm ấy nói lên rằng giống đàn bà ấy ngu bao nhiêu thì ngoan bấy nhiêu.
Nhưng ngoan thật đấy chứ.
Trong giây phút đó, mẹ Erich suy ngẫm về chuyện cùng nhau khuân giỏ đựng cỏ. lần này bà nghĩ khá nhanh, mặc dù bộ não bà ít khi hoạt động.
Paula không muốn bơ và pho-mát, không muốn sữa cũng chẳng rượu vang hay mứt nhừ. vậy nghĩa là Paula muốn con người đã dùng tiền bạc và sức lao động của mình để đóng vai trò chủ đạo trong việc tạo ra những sản phấm ấy: đó là Erich.
Nhưng ngoan thật đấy chứ!
KHÔNG! mẹ Erich nghĩ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook