Tĩnh Nữ Truyền
-
Quyển 6 - Chương 1-2
Vu Lam sững sờ, "Phu nhân của ta?" Hắn không hiểu nhìn nàng, "Liên quan gì tới nàng ta? Nàng ta chỉ là một phu nhân trên danh nghĩa, một ngày không ra cổng trước không bước cổng trong, trừ việc tính kế những nữ nhân hao tổn tâm cơ vọng tưởng gả vào ra, chẳng hề làm gì cả!"
"Tốt! Chàng lại dám giúp nàng ta nói chuyện!?" Quân Phi Oánh bị lời nói bênh vực của Vu Lam làm cho tức giận, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm với giọng điệu căm hận nói: "Rõ ràng chính là lỗi của nàng ta! Chàng xem thử chàng đã cưới loại phu nhân gì vào cửa vậy, thế mà lại dạy nữ nhi chúng ta dạy thành loại không biết xấu hổ như vậy!"
"Phó Oánh?" Lần này, Vu Lam lại càng không hiểu, "Mấy tháng trước, Phó Oánh đã bỏ nhà ra đi, bảo là muốn đuổi theo Phượng Duy Tĩnh, nghĩa tử của Phượng Vu Dực, vốn ta thấy bám víu Phượng Vu Dực không tồi, nên cứ mặc nàng, sao lúc này lại nhắc đến nàng?"
"Hừ! Chàng biết con đuổi theo người khác, lại không biết con đuổi theo tới Hí Triều quốc!" Nói đến đây, Quân Phi Oánh cũng không còn dáng vẻ bất lực, Dieenndkdan/leeequhydonnn nhu nhược như vừa rồi, ngược lại mang vẻ mặt phẫn hận, "Chàng càng không biết, nhi tử của chúng ta nhi tử cũng được phái đi Hí Triều quốc!"
Lúc này, Vu Lam nghe thấy Quân Phi Oánh nói, cái hiểu cái không, trong đầu giống như thoáng qua gì đó, rồi lại không bắt được, vì vậy cũng đành tiếp tục nghe Quân Phi Oánh nói.
"Mấy ngày trước đây, chàng biết Long Doanh nói gì với muội không? Hắn nói, nhi tử của chúng ta lưỡng tình tương duyệt với một nữ tử ở Hí Triều quốc, tư định cả đời, cuối cùng được quốc quân Hí Triều quốc gả đi!" Trên gương mặt Quân Phi Oánh lần lượt thay đổi sắc thái vừa điên cuồng vừa thương tiếc, đi từng bước một tới gần Vu Lam, "Chàng có biết hắn đã nói cho muội nữ nhi nhà đó là ai không?!"
Vu Lam không phải người ngu, khi Quân Phi Oánh nói ra những lời này, hắn cũng đã bắt được tia sáng lóe lên trong đầu kia!
Bị ý nghĩ trong lòng làm cho hít thở không thông, trên gương mặt Vu Lam cũng không còn bình tĩnh nữa, sắc mặt hắn tái nhợt mà kinh ngạc, cả người đều run rẩy, hai chân mềm nhũn, tê liệt ngã ngồi trên ghế.
"Xem ra chàng đã đoán được!" Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên đau đớn của Vu Lam, trong mắt Quân Phi Oánh cũng lóe ra tia sáng đau khổ, cất cao giọng nói: "Hắn nói, đó là thiên kim của tể tướng Lộng Phong quốc Vu Lam, Vu Phó Oánh!!!"
"Không!" Vu Lam yếu đuối vô lực kêu lên một tiếng, không có phản ứng gì nữa!
"Không? Muội cũng muốn không!" Quân Phi Oánh giống như đã dùng hết tất cả hơi sức, lập tức mềm yếu quỳ trên mặt đất, "Hắn muốn dể Quân nhi làm con cờ hòa thân giữa hai nước, hắn muốn để nữ nhi chúng ta tới hòa thân! Chẳng lẽ bi kịch của muội sẽ tiếp tục xảy ra trên người hai đứa con của mình sao? Tại sao muội làm vật hy sinh hòa thân còn chưa đủ, còn muốn để con gái của muội cũng trở thành vật hy sinh sao?! Trên lưng còn đeo thảm kịch huynh muội loạn luân!" Trái tim Quân Phi Oánh gần như sụp đổ, nước mắt chảy xuống, trên đất rất nhanh đã thấm ướt một mảnh.
"Chẳng lẽ, ban đầu chỉ điểm Sa Y Hãn kích động Long Doanh xuất binh Lộng Phong quốc, là một quyết định sai lầm sao. . . . . ." Hai mắt Vu Lam tan rã, trong miệng lầm bầm thì thầm, "Hôm nay lại khiến con ta bị trừng phạt như vậy. . . . . ."
Trong lúc nhất thời, bên trong phòng trừ tiếng khóc bị đè nén ra, không còn tiếng động gì cả.
Hồi lâu sau, khi Quân Phi Oánh mở miệng lần nữa, trong giọng điệu có sự quyết tuyệt, "Muội quyết không thể để xảy ra chuyện như vậy! die,n; da.nlze.qu;ydo/nn Muội nhất định phải ngăn cản hôn sự này!" Nói xong, nàng đưa tầm mắt như thiêu đốt lửa cháy hừng hực nhìn Vu Lam, "Lam ca, xem ra kế hoạch của chúng ta phải thực hiện trước rồi!"
Vu Lam dần dần thu hồi ánh mắt tan rã, trong mắt cùng nổi lên ngọn lửa hừng hực, "Xem ra nàng đã quyết định."
"Không sai." Vẻ mặt Quân Phi Oánh kiên quyết, "Vì Quân nhi và Phó Oánh, muội nhất định phải ngăn cản hòa thân; huống chi, mặc dù lần này kế hoạch tấn công Lộng Phong quốc, dùng binh lực của Việt Sa quốc kiềm chế Lộng Phong quốc cũng không thành công, chàng cũng không thể nhân cơ hội lấy được binh quyền từ trong tay Phượng Nhâm Ngạo, nhưng nhờ có thiên tai ở Lộng Phong quốc, tất cả binh lực Lộng Phong quốc đều được điều đến sông Mịch La và thành Á Lý, vì vậy cũng có trợ giúp cho kế hoạch của chàng; còn nữa, muội nghe Long Doanh nói, lần này để Long Ứng Thiên và Phượng Tĩnh Xu của Lộng Phong quốc cùng phụ trách cái gì mà nghiên cứu phát triển nông vụ sa mạc, nếu như một khi thành công, Long Ứng Thiên sẽ lập được kỳ công, đến lúc đó, chỉ sợ vị trí thái tử của hắn sẽ không ai có thể rung chuyển được! Cho nên, đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta!"
Vu Lam thay đổi đủ loại sắc mặt, tính toán nói: "Người trong gia tộc của ta và nàng, tất nhiên không thể dùng, những năm này, người trong gia tộc thấy ta thăng chức rất nhanh đều tới nịnh bợ ta, bọn họ trừ việc gây phiền toái và tham lam tiền tài của ta ra, cái gì cũng không giúp được một tay, không thể trợ giúp gì cho ta, vả lại trong lòng ta còn ôm hận bọn họ, vì vậy cũng không trọng dụng bọn họ, vì vậy hai người chúng ta đã cắt đứt con đường gia tộc ủng hộ; nếu muốn bức vua thoái vị, hình như chỉ có ba con đường có thể làm được, một là mượn binh nước khác, hai là điều động quân binh nội bộ Lộng Phong quốc, ba là tìm kiếm người trong giang hồ giúp một tay."
Quân Phi Oánh nghe Vu Lam nói như vậy, vội vàng ngồi xuống bên cạnh hắn hỏi: "Trong ba con đường này, chàng có ý kiến gì?"
"Cái thứ nhất, mượn binh nước khác, Việt Sa quốc vạn lần không được có thể; mà Hí Triều quốc , nghe tin tức trong triều, đã ngày càng thân cận với Lộng Phong quốc, cũng không thể tùy tiện mượn binh bọn họ, tránh để binh không mượn được, ngược lại đả thảo kinh xà; chỉ có Xuyên Vân quốc luôn luôn thần bí, có lẽ còn có cách. Lần trước các quốc gia đến tham gia thọ yến của Phượng Vu Dực, ta đã mơ hồ cảm thấy vương gia Đông Phương Bân của Xuyên Vân quốc, cũng không như lời đồn, tay chân tình thâm với quốc quân Xuyên Vân quốc Đông Phương Tĩnh Húc, người này lòng dạ thâm sâu, có lẽ chúng ta có thể thăm dò hắn một chút."
Quân Phi Oánh vừa nghe Vu Lam nói đến đây người, lập tức nói: "Đừng dò xét, người này quả thật rất có mưu kế! Lần trước Sa Y Hãn quay về, đã từng mơ hồ nói với muội, người khích lệ hắn kích động Việt Sa quốc xuất binh ngoại trừ muội ra, dieendaanleequuydonn chính là Đông Phương Bân! Hắn bí mật hẹn Sa Y Hãn mấy lần, người này tâm cơ thâm trầm, làm việc cẩn thận, rất biết nói bóng nói gió bắt được lòng người, chẳng qua chỉ viết mấy dòng chữ bằng nước trên bàn đã thuyết phục được Sa Y Hãn! Chỉ là, Lam ca, nếu chúng ta mượn binh, đến lúc đó phải ngàn vạn chú ý không để bị hắn cắn ngược lại!"
Sắc mặt Vu Lam thâm trầm, "Không ngờ vẫn còn một con sói như hắn núp ở phía sau! Cũng được, hiện tại chúng ta phải dùng chỗ của hắn, tạm thời không cần quan tâm những thứ này!"
"Vậy chàng nói điều động binh lực nội bộ Lộng Phong quốc, là làm thế nào?" Quân Phi Oánh hỏi.
"Từ xưa tới nay, việc giả truyền thánh chỉ không phải không có!" Vu Lam chậm rãi nói, dưới ánh mắt của Quân Phi Oánh tiếp tục nói: "Ta đã lấy được mẫu binh phù, chỉ đợi tìm được người tài ba đúc ra, chế binh phù, đến lúc đó lấy giả làm thật, quân đội Lộng Phong quốc sẽ để mặc ta điều khiển rồi!"
"Nay khắp thiên hạ lại có ai dám mạo hiểm bị chặt đầu để chế ra binh phù chứ?" Quân Phi Oánh khổ não nói.
"Yên tâm đi! Ta đây tự có cách! Nghe nói chỗ đó được xưng thiên hạ đệ nhất Xảo Tượng lâi, trừ thợ tinh xảo, sư phụ có tay nghề đủ để lấy giả làm thật ra, bọn họ cũng sẽ dựa theo yêu cầu của khách nhân ký kết hiệp nghị bảo mật, chỉ cần ký kết phần hiệp nghị này, dù cầm đao đặt trên cổ của bọn họ, bọn họ cũng sẽ không tiết lộ nửa chữ! Hơn nữa, nếu như đến lúc đó vẫn chưa yên tâm, ta sẽ. . . . . ." Vu Lam ra dấu hiệu đưa tay đặt trên cổ, sau đó nói: "Như vậy, sẽ không sợ bị tiết lộ! Chỉ là, con đường giang hồ này, ngược lại có chút khó giải quyết. . . . . ." Nói tới cái thứ ba, sắc mặt Vu Lam cũng nhẹ nhõm không ít, "Muốn tìm được một tổ chức sát thủ tuyệt đối sẽ không thất thủ tới trợ giúp, xem ra vẫn có chút khó khăn! Chuyện này ngược lại tương đối cấp bách."
"Quân Cơ xử!" Nghe thấy lời Vu Lam nói, Quân Phi Oánh bật thốt lên.
"Quân Cơ xử?" Vu Lam nhìn nàng.
"Đúng, Lam ca, tìm Quân Cơ xử đi!" Nhớ lại tổ chức sát thủ nhiều lần hại nàng thất bại, lúc này trong lòng Quân Phi Oánh không còn hận bọn họ nữa, mà thêm chút vui mừng, "Muội vẫn luôn tìm người của Phi Tuyệt lâu làm việc, nhưng bọn họ lại nhiều lần thua trên tay Quân Cơ xử, thực lực của bọn họ tuyệt đối không có vấn đề! Huống chi muội cũng nghe nói, bởi vì có Quân Cơ xử nổi dậy, khiến Phi Tuyệt lâu không còn quang cảnh như xưa, Quân Cơ xử nhận ủy thác không chỉ chưa từng thất bại, hơn nữa giống Xảo Tượng lâu, lấy việc giữ bí mật để nổi danh!"
Vu Lam vừa nghe, trên mặt vui mừng, "Như vậy rất tốt!" Nhưng lại có chút không yên tâm, "Cứ vậy đi! Ta đi tìm người của Quân Cơ xử, hai chúng ta mỗi người một phần, chia nhau làm việc thì thế nào?"
"Không," Quân Phi Oánh lắc đầu, "Chỗ của chàng nguy hiểm hơn nơi này nhiều, Long Doanh không có lòng phòng bị với muội, muội sẽ rất dễ dàng đắc thủ, nhưng chàng thì không, bên cạnh Phượng Nhâm Ngạo còn có một Phượng Vu Tường, Die nd da nl e q uu ydo n vì vậy chàng mang theo toàn bộ người Quân Cơ xử đi tương đối an toàn một chút. Chỗ này của muội, tìm Phi Tuyệt lâu không được việc gì thì đủ rồi!"
"Được rồi! Cứ quyết định như vậy đi, thời gian cụ thể làm việc, chúng ta. . . . . ."
Đêm dần dần khuya, sâu trong chùa miếu, giọng nói nhỏ nhẹ, thật lâu không ngừng. . . . .
"Tốt! Chàng lại dám giúp nàng ta nói chuyện!?" Quân Phi Oánh bị lời nói bênh vực của Vu Lam làm cho tức giận, đôi mắt đẫm lệ nhìn chằm chằm với giọng điệu căm hận nói: "Rõ ràng chính là lỗi của nàng ta! Chàng xem thử chàng đã cưới loại phu nhân gì vào cửa vậy, thế mà lại dạy nữ nhi chúng ta dạy thành loại không biết xấu hổ như vậy!"
"Phó Oánh?" Lần này, Vu Lam lại càng không hiểu, "Mấy tháng trước, Phó Oánh đã bỏ nhà ra đi, bảo là muốn đuổi theo Phượng Duy Tĩnh, nghĩa tử của Phượng Vu Dực, vốn ta thấy bám víu Phượng Vu Dực không tồi, nên cứ mặc nàng, sao lúc này lại nhắc đến nàng?"
"Hừ! Chàng biết con đuổi theo người khác, lại không biết con đuổi theo tới Hí Triều quốc!" Nói đến đây, Quân Phi Oánh cũng không còn dáng vẻ bất lực, Dieenndkdan/leeequhydonnn nhu nhược như vừa rồi, ngược lại mang vẻ mặt phẫn hận, "Chàng càng không biết, nhi tử của chúng ta nhi tử cũng được phái đi Hí Triều quốc!"
Lúc này, Vu Lam nghe thấy Quân Phi Oánh nói, cái hiểu cái không, trong đầu giống như thoáng qua gì đó, rồi lại không bắt được, vì vậy cũng đành tiếp tục nghe Quân Phi Oánh nói.
"Mấy ngày trước đây, chàng biết Long Doanh nói gì với muội không? Hắn nói, nhi tử của chúng ta lưỡng tình tương duyệt với một nữ tử ở Hí Triều quốc, tư định cả đời, cuối cùng được quốc quân Hí Triều quốc gả đi!" Trên gương mặt Quân Phi Oánh lần lượt thay đổi sắc thái vừa điên cuồng vừa thương tiếc, đi từng bước một tới gần Vu Lam, "Chàng có biết hắn đã nói cho muội nữ nhi nhà đó là ai không?!"
Vu Lam không phải người ngu, khi Quân Phi Oánh nói ra những lời này, hắn cũng đã bắt được tia sáng lóe lên trong đầu kia!
Bị ý nghĩ trong lòng làm cho hít thở không thông, trên gương mặt Vu Lam cũng không còn bình tĩnh nữa, sắc mặt hắn tái nhợt mà kinh ngạc, cả người đều run rẩy, hai chân mềm nhũn, tê liệt ngã ngồi trên ghế.
"Xem ra chàng đã đoán được!" Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên đau đớn của Vu Lam, trong mắt Quân Phi Oánh cũng lóe ra tia sáng đau khổ, cất cao giọng nói: "Hắn nói, đó là thiên kim của tể tướng Lộng Phong quốc Vu Lam, Vu Phó Oánh!!!"
"Không!" Vu Lam yếu đuối vô lực kêu lên một tiếng, không có phản ứng gì nữa!
"Không? Muội cũng muốn không!" Quân Phi Oánh giống như đã dùng hết tất cả hơi sức, lập tức mềm yếu quỳ trên mặt đất, "Hắn muốn dể Quân nhi làm con cờ hòa thân giữa hai nước, hắn muốn để nữ nhi chúng ta tới hòa thân! Chẳng lẽ bi kịch của muội sẽ tiếp tục xảy ra trên người hai đứa con của mình sao? Tại sao muội làm vật hy sinh hòa thân còn chưa đủ, còn muốn để con gái của muội cũng trở thành vật hy sinh sao?! Trên lưng còn đeo thảm kịch huynh muội loạn luân!" Trái tim Quân Phi Oánh gần như sụp đổ, nước mắt chảy xuống, trên đất rất nhanh đã thấm ướt một mảnh.
"Chẳng lẽ, ban đầu chỉ điểm Sa Y Hãn kích động Long Doanh xuất binh Lộng Phong quốc, là một quyết định sai lầm sao. . . . . ." Hai mắt Vu Lam tan rã, trong miệng lầm bầm thì thầm, "Hôm nay lại khiến con ta bị trừng phạt như vậy. . . . . ."
Trong lúc nhất thời, bên trong phòng trừ tiếng khóc bị đè nén ra, không còn tiếng động gì cả.
Hồi lâu sau, khi Quân Phi Oánh mở miệng lần nữa, trong giọng điệu có sự quyết tuyệt, "Muội quyết không thể để xảy ra chuyện như vậy! die,n; da.nlze.qu;ydo/nn Muội nhất định phải ngăn cản hôn sự này!" Nói xong, nàng đưa tầm mắt như thiêu đốt lửa cháy hừng hực nhìn Vu Lam, "Lam ca, xem ra kế hoạch của chúng ta phải thực hiện trước rồi!"
Vu Lam dần dần thu hồi ánh mắt tan rã, trong mắt cùng nổi lên ngọn lửa hừng hực, "Xem ra nàng đã quyết định."
"Không sai." Vẻ mặt Quân Phi Oánh kiên quyết, "Vì Quân nhi và Phó Oánh, muội nhất định phải ngăn cản hòa thân; huống chi, mặc dù lần này kế hoạch tấn công Lộng Phong quốc, dùng binh lực của Việt Sa quốc kiềm chế Lộng Phong quốc cũng không thành công, chàng cũng không thể nhân cơ hội lấy được binh quyền từ trong tay Phượng Nhâm Ngạo, nhưng nhờ có thiên tai ở Lộng Phong quốc, tất cả binh lực Lộng Phong quốc đều được điều đến sông Mịch La và thành Á Lý, vì vậy cũng có trợ giúp cho kế hoạch của chàng; còn nữa, muội nghe Long Doanh nói, lần này để Long Ứng Thiên và Phượng Tĩnh Xu của Lộng Phong quốc cùng phụ trách cái gì mà nghiên cứu phát triển nông vụ sa mạc, nếu như một khi thành công, Long Ứng Thiên sẽ lập được kỳ công, đến lúc đó, chỉ sợ vị trí thái tử của hắn sẽ không ai có thể rung chuyển được! Cho nên, đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta!"
Vu Lam thay đổi đủ loại sắc mặt, tính toán nói: "Người trong gia tộc của ta và nàng, tất nhiên không thể dùng, những năm này, người trong gia tộc thấy ta thăng chức rất nhanh đều tới nịnh bợ ta, bọn họ trừ việc gây phiền toái và tham lam tiền tài của ta ra, cái gì cũng không giúp được một tay, không thể trợ giúp gì cho ta, vả lại trong lòng ta còn ôm hận bọn họ, vì vậy cũng không trọng dụng bọn họ, vì vậy hai người chúng ta đã cắt đứt con đường gia tộc ủng hộ; nếu muốn bức vua thoái vị, hình như chỉ có ba con đường có thể làm được, một là mượn binh nước khác, hai là điều động quân binh nội bộ Lộng Phong quốc, ba là tìm kiếm người trong giang hồ giúp một tay."
Quân Phi Oánh nghe Vu Lam nói như vậy, vội vàng ngồi xuống bên cạnh hắn hỏi: "Trong ba con đường này, chàng có ý kiến gì?"
"Cái thứ nhất, mượn binh nước khác, Việt Sa quốc vạn lần không được có thể; mà Hí Triều quốc , nghe tin tức trong triều, đã ngày càng thân cận với Lộng Phong quốc, cũng không thể tùy tiện mượn binh bọn họ, tránh để binh không mượn được, ngược lại đả thảo kinh xà; chỉ có Xuyên Vân quốc luôn luôn thần bí, có lẽ còn có cách. Lần trước các quốc gia đến tham gia thọ yến của Phượng Vu Dực, ta đã mơ hồ cảm thấy vương gia Đông Phương Bân của Xuyên Vân quốc, cũng không như lời đồn, tay chân tình thâm với quốc quân Xuyên Vân quốc Đông Phương Tĩnh Húc, người này lòng dạ thâm sâu, có lẽ chúng ta có thể thăm dò hắn một chút."
Quân Phi Oánh vừa nghe Vu Lam nói đến đây người, lập tức nói: "Đừng dò xét, người này quả thật rất có mưu kế! Lần trước Sa Y Hãn quay về, đã từng mơ hồ nói với muội, người khích lệ hắn kích động Việt Sa quốc xuất binh ngoại trừ muội ra, dieendaanleequuydonn chính là Đông Phương Bân! Hắn bí mật hẹn Sa Y Hãn mấy lần, người này tâm cơ thâm trầm, làm việc cẩn thận, rất biết nói bóng nói gió bắt được lòng người, chẳng qua chỉ viết mấy dòng chữ bằng nước trên bàn đã thuyết phục được Sa Y Hãn! Chỉ là, Lam ca, nếu chúng ta mượn binh, đến lúc đó phải ngàn vạn chú ý không để bị hắn cắn ngược lại!"
Sắc mặt Vu Lam thâm trầm, "Không ngờ vẫn còn một con sói như hắn núp ở phía sau! Cũng được, hiện tại chúng ta phải dùng chỗ của hắn, tạm thời không cần quan tâm những thứ này!"
"Vậy chàng nói điều động binh lực nội bộ Lộng Phong quốc, là làm thế nào?" Quân Phi Oánh hỏi.
"Từ xưa tới nay, việc giả truyền thánh chỉ không phải không có!" Vu Lam chậm rãi nói, dưới ánh mắt của Quân Phi Oánh tiếp tục nói: "Ta đã lấy được mẫu binh phù, chỉ đợi tìm được người tài ba đúc ra, chế binh phù, đến lúc đó lấy giả làm thật, quân đội Lộng Phong quốc sẽ để mặc ta điều khiển rồi!"
"Nay khắp thiên hạ lại có ai dám mạo hiểm bị chặt đầu để chế ra binh phù chứ?" Quân Phi Oánh khổ não nói.
"Yên tâm đi! Ta đây tự có cách! Nghe nói chỗ đó được xưng thiên hạ đệ nhất Xảo Tượng lâi, trừ thợ tinh xảo, sư phụ có tay nghề đủ để lấy giả làm thật ra, bọn họ cũng sẽ dựa theo yêu cầu của khách nhân ký kết hiệp nghị bảo mật, chỉ cần ký kết phần hiệp nghị này, dù cầm đao đặt trên cổ của bọn họ, bọn họ cũng sẽ không tiết lộ nửa chữ! Hơn nữa, nếu như đến lúc đó vẫn chưa yên tâm, ta sẽ. . . . . ." Vu Lam ra dấu hiệu đưa tay đặt trên cổ, sau đó nói: "Như vậy, sẽ không sợ bị tiết lộ! Chỉ là, con đường giang hồ này, ngược lại có chút khó giải quyết. . . . . ." Nói tới cái thứ ba, sắc mặt Vu Lam cũng nhẹ nhõm không ít, "Muốn tìm được một tổ chức sát thủ tuyệt đối sẽ không thất thủ tới trợ giúp, xem ra vẫn có chút khó khăn! Chuyện này ngược lại tương đối cấp bách."
"Quân Cơ xử!" Nghe thấy lời Vu Lam nói, Quân Phi Oánh bật thốt lên.
"Quân Cơ xử?" Vu Lam nhìn nàng.
"Đúng, Lam ca, tìm Quân Cơ xử đi!" Nhớ lại tổ chức sát thủ nhiều lần hại nàng thất bại, lúc này trong lòng Quân Phi Oánh không còn hận bọn họ nữa, mà thêm chút vui mừng, "Muội vẫn luôn tìm người của Phi Tuyệt lâu làm việc, nhưng bọn họ lại nhiều lần thua trên tay Quân Cơ xử, thực lực của bọn họ tuyệt đối không có vấn đề! Huống chi muội cũng nghe nói, bởi vì có Quân Cơ xử nổi dậy, khiến Phi Tuyệt lâu không còn quang cảnh như xưa, Quân Cơ xử nhận ủy thác không chỉ chưa từng thất bại, hơn nữa giống Xảo Tượng lâu, lấy việc giữ bí mật để nổi danh!"
Vu Lam vừa nghe, trên mặt vui mừng, "Như vậy rất tốt!" Nhưng lại có chút không yên tâm, "Cứ vậy đi! Ta đi tìm người của Quân Cơ xử, hai chúng ta mỗi người một phần, chia nhau làm việc thì thế nào?"
"Không," Quân Phi Oánh lắc đầu, "Chỗ của chàng nguy hiểm hơn nơi này nhiều, Long Doanh không có lòng phòng bị với muội, muội sẽ rất dễ dàng đắc thủ, nhưng chàng thì không, bên cạnh Phượng Nhâm Ngạo còn có một Phượng Vu Tường, Die nd da nl e q uu ydo n vì vậy chàng mang theo toàn bộ người Quân Cơ xử đi tương đối an toàn một chút. Chỗ này của muội, tìm Phi Tuyệt lâu không được việc gì thì đủ rồi!"
"Được rồi! Cứ quyết định như vậy đi, thời gian cụ thể làm việc, chúng ta. . . . . ."
Đêm dần dần khuya, sâu trong chùa miếu, giọng nói nhỏ nhẹ, thật lâu không ngừng. . . . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook