Yến Thanh Hành cụp mắt nhìn bàn tay hai người đan vào nhau, khẽ gật đầu.
Màn hình lớn đã bắt đầu chiếu phim, cô gái bị lạc đường lúc nửa đêm, xông vào một tòa lâu đài cổ, trong tòa lâu đài tối đen như mực, đến một ngọn đèn cũng không có.
Yến Thanh Hành xem rất nghiêm túc, chân mày hơi nhíu, ánh mắt có vẻ nghi hoặc.
Lâm Tục nhìn mà buồn cười, có thể xem phim kinh dị nghiêm túc thế này, cũng chỉ có Yến Thanh Hành mà thôi.
Trong phim, cô gái dựa vào đèn pin trong điện thoại, đi từng bước lên tầng.
Trong tòa lâu đài cổ yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Vào lúc cô gái tưởng trong tòa lâu đài không có bóng người, đèn pin cầm tay bỗng chiếu vào một chiếc giày da đen.
Đi dọc theo chiếc dày lên trên là quần tây, áo sơ mi, cùng với áo choàng màu đen.

Lên trên nữa là gương mặt tuấn tú nhưng trắng bệch của một người đàn ông, cùng với hai cái răng nanh lộ ra bên mép anh ta.
Là ma cà rồng!
Cô gái sợ đến mức lập tức quay người chạy thục mạng, nhưng mới quay đầu đã đâm vào người đàn ông nọ.
Gã đàn ông thò tay giữ cằm cô gái, ghé mũi vào ngửi gáy cô, cười hài lòng: “Cô gái, máu của cô ngọt thật đấy, làm nô lệ máu của ta đi.”
Cô gái kinh hoàng vùng vẫy, lại bị gã đàn ông cắn vào cổ.
Răng nanh của ma cà rồng đâm vào mạch máu, dòng máu tuyệt vời vỗ về con ma nóng nảy.
Ma cà rồng không uống nhiều, dù sao loài người rất yếu ớt, hiếm lắm mới gặp được một kho máu ngon, đương nhiên phải nuôi dưỡng cẩn thận.
Gã đàn ông thu răng nanh lại, nhốt cô gái vào một căn phòng, uy hiếp: “Cô ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ta, không được chạy trốn, biết chưa? Nếu chọc giận ta, cô không gánh nổi hậu quả đâu.”
Yến Thanh Hành hút một hơi trà sữa, đây là phim kinh dị ư?
Đây thật sự là phim kinh dị hả?
Yến Thanh Hành nghiêng đầu nhìn Lâm Tục.
Lâm Tục thản nhiên nhìn lại, mắt hỏi sao vậy.
Từ vẻ mặt bình tĩnh của Lâm Tục, Yến Thanh Hành không nhìn ra điều gì, cậu đành lắc đầu, đưa mắt quay trở lại với bộ phim.
Cô gái bị nhốt trong tòa lâu đài cổ của ma cà rồng, bị ma cà rồng ép buộc mỗi ngày, bị bắt làm một kho máu hình người.
Lâm Tục nắm tay Yến Thanh Hành, khẽ nói: “Ma cà rồng đáng sợ quá à.”
Yến Thanh Hành:…
Nếu Lâm Tục không nói câu này bằng chất giọng bình tĩnh đến vậy, có lẽ cậu sẽ tin.
Sau đó, ngày này qua tháng khác, ma cà rồng lại trót phải lòng cô gái kia.


Cô gái kia cũng phát hiện ra điểm sáng của ma cà rồng.

Cuối cùng, cô gái biến thành ma cà rồng, hai người sống hạnh phúc bên nhau.
Yến Thanh Hành mặt không đổi sắc đi ra khỏi phòng chiếu.
Lâm Tục nhịn cười: “Phim hay không?”
Yến Thanh Hành há miệng, lại ngậm lấy ống hút trà sữa, hút hết ngụm trà sữa cuối cùng.
Yến Thanh Hành ném ly trà sữa vào thùng rác: “Anh cố ý à?”
Lâm Tục chân thành nói: “Anh thật sự không biết.”
Yến Thanh Hành nhìn vẻ mặt ngập tràn sự vô tội của Lâm Tục, mím môi.
Lâm Tục xoa đầu cậu.
Xem phim xong mới hơn chín giờ, hai người đi về dọc theo con đường quốc lộ.
Dần vào cuối thu, gió đêm hơi lạnh.
Đây không phải lần đầu tiên Yến Thanh Hành đi chung với Lâm Tục, nhưng lần này hoàn toàn khác với mọi khi.
Đây là lần đầu tiên cậu và Lâm Tục cùng đi trên phố với thân phận là người yêu.
Hai người tựa sát gần nhau, tiếng ma sát của vải áo khoác gần ngay bên tai.
Yến Thanh Hành nghiêng đầu nhìn Lâm Tục.
Lâm Tục bị cậu nhìn đến nỗi lỗ tai nóng bừng, sờ tai, hỏi: “Sao vậy?”
“Ngày mai anh đến thư viện học không?”
Lâm Tục:??
Yến Thanh Hành nghiêng đầu: “Không được à?”
Lâm Tục ho nhẹ một tiếng: “Được.”
Lâm Tục ảo não gãi đầu.
“Giờ đang được nghỉ mà sao em vẫn muốn học thế?” Lâm Tục thắc mắc.
Yến Thanh Hành co bàn tay đang buông bên hông, nói: “Hôm qua em làm bài thi tháng không tốt.”
Lâm Tục sững người.
Hắn quên mất, Yến Thanh Hành vừa mới nhảy lớp.
“Môn nào thi không tốt?”
“Toán.”

Lâm Tục: “Không sao, anh bổ túc cho em.”
Yến Thanh Hành ngước nhìn hắn, ánh mắt lấp lánh nụ cười trong veo: “Vâng.”

Hôm qua Lâm Tục đã đặt trước phòng đào tạo của thư viện, hắn quét thẻ mượn đọc, dẫn Yến Thanh Hành vào phòng.
Yến Thanh Hành mang đề thi tháng đến.
Hết giờ thi, phiếu đáp án phải nộp lên, đề thi thì được học sinh giữ lại đợi sửa bài.
Lâm Tục cầm đề thi của Yến Thanh Hành, căn cứ vào phần nháp trên đó, hắn có thể đoán được điểm của Yến Thanh Hành.
Trong mắt Lâm Tục, điểm số này vô cùng thêm thảm, nhưng Yến Thanh Hành lại thoáng thở phào.
Phần trắc nghiệm sai mất ba câu, điền vào chỗ trống sai một câu, không tính là tệ lắm.
Lâm Tục lấy sách giáo khoa của Yến Thanh Hành, lật qua một lượt, kết hợp với tài liệu giảng dạy của ban khoa học xã hội, giảng bài cho Yến Thanh Hành.
“Phần hệ tọa độ cực dùng sin và cos biểu thị là được, sau đó dạng thức này có thể chuyển thành thế này, thay số vào là giải ra được rồi.”
Giọng Lâm Tục rất dễ nghe, hơi khàn, giảng bài rất rõ ràng.
Yến Thanh Hành tính lại một lần theo cách hắn giảng.
Ánh nắng sớm ngày thu xuyên qua ô cửa kính, chiếu lên móng tay xinh đẹp của chàng thiếu niên, bụi bặm bay lơ lửng trong không khí chuyển động vòng quanh gò má của cậu, những sợi lông tơ nhỏ xíu dường như hiện rõ trong nắng.
Tim Lâm Tục đập như trống dồn.
Yến Thanh Hành tính toán xong, đẩy tờ đề sang cho Lâm Tục xem: “Em tính thế này đúng chưa?”
Lâm Tục ho khan, ánh mắt rời khỏi gương mặt của Yến Thanh Hành, liếc nhìn đáp án mà Yến Thanh Hành đã tính ra: “Ừm, đúng rồi.”
Yến Thanh Hành nhạy bén chú ý thấy giọng của Lâm Tục khàn hơn một chút, thắc mắc hay là hắn bị ốm: “Anh thấy khó chịu à?”
Vành tai Lâm Tục nóng bừng: “Khụ khụ, không!”
Yến Thanh Hành nửa tin nừa ngờ.
“Không sao, làm bài đi.” Lâm Tục đẩy tờ đề lại.
Yến Thanh Hành không nhìn đề thi, nhìn chằm chằm Lâm Tục với đôi mắt ướt sũng.
Lâm Tục nghĩ mình điên thật rồi.
Dường như Yến Thanh Hành chỗ nào cũng đẹp, đẹp đến độ ngắm thế nào cũng không đủ.
Hắn hơi nghiêng người, kề sát Yến Thanh Hành.
Tiếng hít thở của Yến Thanh Hành rất nhẹ, nhưng cơ thể cậu dường như có mùi hương thoang thoảng, rất thơm.

Mí mắt Yến Thanh Hành giần giật, cậu không quen với việc Lâm Tục đột nhiên ghé sát tới, nhưng không tránh đi.
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn bằng nắm tay của một đứa trẻ sơ sinh, hơi thở đôi bên quấn quýt vào nhau.
Lâm Tục cầm lòng chẳng đặng, vươn tay ra, nâng mặt Yến Thanh Hành lên.
Trong bóng râm giữa không gian ngập nắng, có một nụ hôn khe khẽ chạm vào trái tim hai người.

Sau kỳ nghỉ quốc khánh, cuộc sống của các học sinh cấp ba khôi phục lại như thường.
Cách Lâm Tục và Yến Thanh Hành ở bên nhau dường như không có gì thay đổi, lại dường như đã thay đổi ít nhiều.
Chiều nào Lâm Tục cũng chạy đến cửa lớp 16 đón Yến Thanh Hành.
Cuối tuần, trường trung học trực thuộc và trung học số 1 hẹn nhau thi đấu bóng rổ.
Trường trung học số 1 có thể coi là đối thủ truyền kiếp của trường trung học trực thuộc.
Không giống với trường trung học trực thuộc nằm ở trên núi, trường trung học số 1 nằm ở trung tâm thành phố, mùa tuyển sinh năm nào hai trường cũng tranh giành thí sinh đến độ đỏ mặt tía tai.
Trận bóng rổ lần này diễn ra ở trường trung học số 1.
Thân là đội trưởng kiêm thành viên chủ chốt của đội bóng rổ trường, Lâm Tục đương nhiên phải dẫn đội xông lên.
Bảy người đi thi đấu, nhưng trên xe buýt trường lại có chín người.
Trừ bảy người trong đội ra còn có Yến Thanh Hành đi theo diện người nhà.

Người còn lại thì là người nhà của Tống Vân Hy – cậu học sinh lớp 10 mới được tuyển vào đội bóng, cũng là hai cậu trai mà lần trước Yến Thanh Hành bắt gặp ở trên sân bóng.
Tống Vân Hy và người nhà của cậu ta ngồi cùng hàng với hai bọn họ, bên trái bên phải.
Tống Vân Hy tựa trên vai người nhà mình, ngáp một cái, giọng nói vẫn còn vẻ ngái ngủ: “Tớ mệt quá, ngủ một lát, đến nơi thì gọi tớ.”
Cậu trai bên cạnh dường như khẽ hôn lên đỉnh đầu cậu ta, nói: “Biết rồi.”
Yến Thanh Hành nhúc nhích lỗ tai.
Không biết có phải là ảo giác hay không, cậu cứ cảm thấy giọng cậu trai kia nói với Tống Vân Hy dịu dàng hơn lần trước.
Ánh mắt Yến Thanh Hành liên tục nhìn sang thu hút sự chú ý của Lâm Tục.
Lâm Tục kéo tay cậu, định kéo sự chú ý của bạn trai về.
Yến Thanh Hành quay đầu nhìn hắn, dùng ánh mắt hỏi sao vậy.
Lâm Tục: “Em nhìn hai người họ làm gì?”
Lâm Tục không nhịn được bật cười.
Lâm Tục húng hắng: “Cười gì?”
“Bọn họ giống chúng mình.”
Giống? Giống gì?
Lâm Tục sững sờ, ánh mắt bất giác chuyển sang bên cạnh.
Nhóc tiền đạo lớp 10 mới được tuyển vào đang ngả người ngủ trên vai cậu trai bên cạnh, cậu trai hơi nghiêng người, hạ thấp bả vai, cố gắng để nhóc tiền đạo ngủ thoải mái một chút.
Lâm Tục:???

Giới trẻ ngày nay đều bạo thế à?!
Lâm Tục hừ nhẹ, nắm tay Yến Thanh Hành, vỗ vai mình bồm bộp, không cam lòng thua kém: “Nếu em mệt thì cũng tựa vào vai anh ngủ đi.”
Yến Thanh Hành ừm một tiếng, khóe mắt cong cong: “Không sao, em không mệt.”
Không biết Lâm Tục có mất mát hay không, lạnh nhạt nói: “Ồ.”
Xe buýt tiến vào trường trung học số 1, mọi người lục tục xuống xe.
Đội trường thi đấu, Yến Thanh Hành và cậu người nhà còn lại ngồi trên khán đài bên cạnh sân vận động.
Trận bóng rổ diễn ra trong hai hiệp chính và một hiệp phụ, cuối cùng trường trung học trực thuộc thắng 2:1, mọi người trong đội quyết định đi liên hoan.
Địa điểm liên hoan là một quán lẩu gần đó, cả đám ngồi chung một bàn.
“Anh Tục, uống rượu không?” Một thành viên trong đội lật thực đơn, ngẩng đầu hỏi.
Lâm Tục quay đầu nhìn Yến Thanh Hành.
Đàn ông ưu tú phải biết lắng nghe ý kiến của vợ.
“Đừng uống.” Yến Thanh Hành khẽ nói.
Lâm Tục gật đầu, phẩy tay: “Không uống được, lát nữa mà say thì ai đưa cậu về?”
Cậu thành viên trong đội chớp mắt mông lung: “… Được rồi.”
“Chúng ta vẫn là trẻ vị thành niên, đừng uống rượu thì hơn.” Tống Vân Hy cũng phụ họa.
Thấy Lâm Tục và Tống Vân Hy đều nói vậy, thành viên trong đội cũng không nói gì nữa, đổi thành đồ uống bình thường.
“Hôm nay chơi sướng thật, không ngờ đội của trường trung học số 1 năm nay mạnh như vậy!”
“Nhưng chúng ta vẫn thắng đấy thôi!”
“Haizz, cơ mà hết cuối tuần rồi, ngày mai vẫn phải tiếp tục đi học!”
“Không biết bao giờ mới có thể tốt nghiệp, học cấp ba chán vc!”
“Chuẩn, anh tao lên đại học rồi ngày nào cũng ăn chơi nhảy múa, hâm mộ vãi.”
Lâm Tục chợt nảy ra một suy nghĩ, ghé sát vào tai Yến Thanh Hành khẽ nói: “Chúng ta sẽ vào chung một trường đại học chứ?”
Yến Thanh Hành ừm đáp tiếng, đôi mắt ngập tràn ánh sáng trong veo, giống như viên hổ phách xinh đẹp.
Lâm Tục cười toét miệng, bàn tay núp dưới gầm bàn phủ lên bàn tay đang đặt trên đầu gối của Yến Thanh Hành.
Yến Thanh Hành trở lòng bàn tay, cùng Lâm Tục đan mười ngón tay vào nhau.
Lời hứa của thiếu niên vừa bền lâu vừa đẹp đẽ, giờ này phút này, họ đều cho rằng đây là lời hứa trọn đời.
Nhưng Yến Thanh Hành không biết, lời hứa này cuối cùng không thể thực hiện được.
Giống như câu nói cậu đã đọc được trong sách: Họ không thể cưới nhau ở tuổi đôi mươi, bởi vì họ còn quá non trẻ.

(*)
(*) Trích từ Tình yêu thời thổ tả..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương