Tín Đồ Shopping Mini
-
Chương 15
VẬY LÀ GIỜ tôi không nói chuyện với mẹ và cũng hầu như không nói chuyện với Luke.
Chuyện cũng đã được hơn một tuần rồi. Hôm nay Bảo mẫu Sue sẽ tới, và tôi đã hoàn toàn sẵn sàng. Tôi cảm thấy như một võ sĩ giác đấu, sẵn sàng lên đấu trường, với toàn bộ dùi cui giáo mác vung vẩy. Nhưng tôi vẫn bực Luke. Thực ra, càng lúc càng giận. Làm sao anh có thể sắp xếp toàn bộ chuyện này mà không bàn trước với tôi? Chúng tôi đang ăn sáng và nói với nhau chưa nổi hai từ. Dĩ nhiên là không ai nhắc tới Bảo mẫu Sue.
"Con muốn uống thêm sữa không Minne?" tôi nói bằng giọng lạnh lùng, với người qua Luke lấy cái bình. Luke thở dài.
"Becky, chúng ta không thể tiếp tục thế này. Chúng ta cần nói chuyện."
"Ừ được. Mình nói chuyện đi." Tôi nhún vai. "Về cái gì? Thời tiết nhé?"
"Ừm… về công việc của em thì sao?"
"Ổn cả." Tôi cố tình khuấy cà phê ầm ĩ.
"Tuyệt quá!" Giọng Luke nghe nhiệt thành đến độ tôi muốn nhăn mặt. "Mọi việc bên anh cũng rất thuận lợi. Có vẻ như bọn anh sắp hẹn gặp được Christian Scott-Hughes rồi. Suốt hơn một năm qua khách hàng này đã mong sắp xếp được một cuộc gặp với ông ấy, nên giờ họ đang sướng run."
Ối chà. Làm như tôi quan tâm tới một cuộc họp chán ngắt với Christian Scott-Hughes vậy.
"Tuyệt," tôi lịch sự nói.
"Không may là hôm nay anh sẽ phải sa thải trợ lý cá nhân. Chẳng phải việc gì tốt lành lắm." Anh thở dài. "Anh cũng không nghĩ sẽ phải làm việc này."
Gì cơ? Anh định làm gì cơ?
Tôi ngẩng đầu lên, không thể giữ điệu bộ xa cách thêm nữa. Anh sắp sửa đuổi việc Bonnie ư? Sao anh có thể đuổi việc Bonnie? Chị ấy hoàn hảo mà! Chị ấy đáng yêu mà!
"Nhưng... em tưởng anh quý chị ấy," tôi nói, cố gắng làm ra vẻ chỉ hơi hơi quan tâm. "Em tưởng chị ấy là trợ lý tốt nhất anh từng có."
"Anh cũng tưởng như vậy. Nhưng gần đây chị ấy trở nên…" Luke ngập ngừng. "Anh chỉ có thể nói là không đúng mực."
Tôi không thể hình dung ra Bonnie lại có phút nào không đúng mực.
"Ý anh là sao? Chị ấy đã làm gì?"
"Kỳ quặc lắm." Luke vắt tay lên trán, trông bối rối. "Hầu như lúc nào chị ấy cũng hành xử khéo léo và kín đáo đến hoàn hảo. Thế rồi đùng một cái chị ấy lượn vào phần lãnh địa mà, nói thẳng ra, chẳng phải việc của mình. Như kiểu bình luận gel tắm của anh, đại loại vậy." Luke nhíu mày. "Anh thực sự nghĩ đó là một hành vi thiếu chuyên nghiệp, em có thấy thế không?"
Tôi cảm thấy màu đỏ đang bò lên má. "Ờ… chắc thế…"
"Ngoài ra còn nhiều bình luận khác cơ, còn tọc mạch và riêng tư hơn. Thành thật mà nói, anh đâu có thuê chị ấy để cho anh ý kiến về gia đình hay nhà cửa của anh. Hay là cách chọn cà vạt."
Chết tiệt. Chết tiệt. Tất cả là lỗi của tôi. Khốn nỗi tôi không thể nói ra chính xác điều đó. Tôi có thể sao?
"Ồ, em nghĩ anh nên cho chị ấy thêm một cơ hội," tôi vội nói. "Anh cũng đâu có muốn làm chị ấy buồn, phải không? Có lẽ chị ấy chỉ cố bắt chuyện với anh thôi. Em chắc rằng chị ấy sẽ không bao giờ tọc mạch nữa đâu. Thực ra thì em khẳng định đấy."
Bởi vì tôi sẽ lập tức gọi điện bảo chị ngừng đưa ra mấy gợi ý đó ngay.
Luke nhìn tôi kỳ lạ. "Chuyện này thì liên quan gì tới em? Em còn hầu như không biết chị ấy."
"Em chỉ có linh cảm mạnh mẽ rằng ai cũng nên có thêm cơ hội! Và em nghĩ anh nên cho trợ lý của anh một cơ hội nữa. Tên chị ấy là gì ấy nhỉ, Bobbie à?" tôi vờ ngây thơ nói thêm.
"Bonnie," Luke sửa lại.
"Bonnie." Tôi gật đầu. "Em mới gặp chị ấy một lần, hồi tiệc Giáng sinh," tôi nói thêm cho thêm đáng tin.
Tôi lấm lét liếc Luke, nhưng hình như anh không nghi ngờ gì. Ơn Chúa.
"Anh phải đi đây." Anh đứng dậy, lau miệng. "Tóm lại... anh hy vọng hôm nay sẽ suôn sẻ." Anh hôn Minnie. "Chúc may mắn, con gái rượu."
"Nó có đi thi Olympics đâu," tôi sẵng giọng đáp "Nó không cần may mắn."
"Thôi được rồi, dù sao cũng cho anh biết mọi chuyện diễn biến ra sao nhé." Anh ngập ngừng ngại ngần. "Becky… anh hiểu cảm giác của em. Nhưng anh thực lòng nghĩ đây có thể là bước đột phá mà chúng ta cần."
Tôi thậm chí còn chẳng buồn trả lời anh. Không đời nào có chuyện một mụ chuyên gia bắt trẻ con huấn luyện lại tạo được bất cứ "bước đột phá" nào trong nhà tôi.
MƯỜI GIỜ SÁNG tôi đã sẵn sàng nghênh đón bà ta. Nhà cửa đã sẵn sàng, tôi đã sẵn sàng, thậm chí Minnie cũng đã diện xong cái tạp dề Marie Chantal ngây thơ nhất.
Tôi đã nghiên cứu xong. Trước hết, tôi tìm kiếm website của Bảo mẫu Sue và đọc hết các trang. (Xui xẻo là vẫn chưa có dòng nào về trại huấn luyện, chỉ có một thông điệp nói: Loạt chương trình mới về quản lý hành vi trẻ em và người lớn sẽ được tiến hành sớm — đánh dấu vào đây để xem chi tiết. Hừ. Bà ta úp mở như vậy tôi cũng chẳng ngạc nhiên gì.)
Rồi tôi đã mua hết đống DVD của bà ta và xem lần lượt từng đĩa. Và tập nào cũng na ná. Lúc nào cũng có một gia đình với trẻ con thì chạy như giặc, bố mẹ thì cãi vã, thường xuyên có một cái tủ lạnh cũ hỏng vứt ngoài vườn hoặc mấy cái ổ điện nguy hiểm hoặc đại loại vậy. Thế rồi Bảo mẫu Sue đi vào, xem xét kỹ hai bên rồi nói, "Tôi muốn xem nhà Ellise thực sự là ai," câu này có nghĩa là, "Các người đã phạm một đống sai lầm nhưng tôi sẽ chưa cho các người biết là sai ở đâu đâu."
Nhân vật bố mẹ luôn kết thúc bằng một màn la hét rồi nức nở trên vai Bảo mẫu Sue kể lể chuyện đời mình. Và tuần nào bà ta cũng lôi ra cái hộp giấy ăn nho nhỏ đó rồi nghiêm trang nói, "Tôi nghĩ còn có nhiều vấn đề hơn là chuyện hành vi của trẻ, phải không?" thế rồi họ gật đầu và phun ra hết về đời sống tình dục hoặc khó khăn nghề nghiệp hay bi kịch gia đình rồi bật nhạc buồn và cuối cùng thì ta cũng khóc lóc theo.
Tôi muốn nói là tất cả đều có công thức, và chỉ có những kẻ dở hơi toàn tập mới bị trò đó lừa gạt.
Và giờ, cứ từ đó suy ra, thì bà ta sẽ tua lại vở kịch đó rồi đưa hết bọn trẻ ra trại huấn luyện, nơi nào đó thật khó nhằn như Utah hay Arizona, và như thế thì khi họ đoàn tụ, ta còn có các chương trình ti vi hay hơn.
Chậc, ở đây thì không được đâu. Đừng hòng.
Tôi nhìn quanh bếp, kiểm tra xem mọi thứ đã đâu vào đấy chưa. Tôi đã gắn một bản đồ sao lấp lánh ánh vàng khổng lồ lên tủ lạnh, dán chữ Bậc Thang Hư[1] lên bậc dưới cùng của cầu thang, và trên bàn đã có một chồng đồ chơi giáo dục. Nhưng chỉ cần may mắn một chút thì màn chào đón đầu tiên từ ngoài sẽ có tác dụng và bà ta thậm chí sẽ chẳng vào được tới đây.
[1] Naughty Step (Bậc thang Hư) là một trong các phương pháp uốn nắn hành vi cho trẻ nhỏ. Mỗi lần trẻ nghịch ngợm hoặc cư xử không phải phép, phụ huynh sẽ buộc trẻ đứng tại vị trí bậc thang đó (hoặc một vị trí quy định trước trong nhà) như một hình thức phạt.
Điều ta không thể làm với Bảo mẫu Sue là nói, "Con tôi chẳng có vấn đề gì cả," bởi vì sau đó thể nào bà ta cũng bới được vài cái. Nên tôi sẽ phải thông minh hơn thế.
Chuông cửa reo, người tôi lập tức cứng đờ.
"Ra đây nào Minnie," tôi lẩm bẩm. "Mình đi tống cổ mụ chuyên gia trẻ em khó chịu này nào."
Tôi mở cửa - và bà ta ở đó. Đích thị Bảo mẫu Sue, với mái tóc vàng hoe cắt ngắn đã thành thương hiệu, mặt mũi thanh tú và son môi hồng. Ngoài đời trông bà ta nhỏ nhắn hơn trên ti vi, với quần jean và sơ mi kẻ, áo jacket kiểu kỵ sĩ. Tôi cứ tưởng bà ta sẽ diện đồng phục xanh da trời, đội mũ như trên ti vi. Thực ra tôi suýt nữa thì nghĩ nhạc nền sẽ cất lên cùng một giọng thuyết minh: "Hôm nay, Bảo mẫu Sue đã được gọi đến nhà Brandon…"
"Rebecca phải không? Tôi là Bảo mẫu Sue," bà ta nói bằng giọng miền Tây Nam khó nghe quen thuộc.
"Bảo mẫu Sue! Ơn trời! Được gặp bà tôi mừng quá!" tôi nói rất kịch. "Chúng tôi đã hết cách rồi! Bà phải giúp chúng tôi, ngay tại đây, ngay lúc này!"
"Thật sao?" Bảo mẫu Sue trông có vẻ kinh ngạc.
"Vâng! Chồng tôi chưa giải thích chúng tôi đang tuyệt vọng đến mức nào sao? Đây là Minnie, con gái hai tuổi của chúng tôi."
"Xin chào Minnie. Cháu có khỏe không?" Nanny cúi xuống nói chuyện với Minnie và tôi sốt ruột chờ bà ta ngẩng lên.
"Bà không thể tin nổi chúng tôi gặp nhiều vấn đề thế nào với Minnie đâu. Thật xấu hổ. Thật mất mặt. Nói ra điều này tôi cũng khổ tâm lắm." Tôi để giọng mình run rẩy một tí. "Con bé không chịu học cách thắt dây giày. Tôi đã cố... chồng tôi đã cố... ai cũng đã cố. Nhưng nó cứ không chịu!"
Một khoảng dừng, trong lúc đó tôi giữ vẻ mặt bà-mẹ-lo-lắng tuyệt đối không suy suyển. Bảo mẫu Sue trông đã hơi bối rối rồi. Ha.
"Rebecca," bà ta nói. "Minnie vẫn còn rất nhỏ. Tôi sẽ không trông mong bất cứ đứa trẻ hai tuổi nào có thể tự buộc dây giày đâu."
"Ôi!" Mặt tôi lập tức sáng bừng. "Ôi, tôi đã hiểu rồi. Ừ, thế thì ổn rồi! Chúng tôi chẳng gặp phải vấn đề nào với con bé nữa. Cảm ơn bà rất nhiều, Bảo mẫu Sue, bà cứ gửi hóa đơn cho chồng tôi ấy. Tôi không nên giữ bà ở đây lâu thêm nữa - tạm biệt."
Rồi tôi đóng sầm cửa trước khi bà ta kịp đáp lời.
Thành công rồi! Tôi đập tay với Minnie và đang định vào bếp làm một thanh Kit Kat ăn mừng thì chuông cửa lại reo lần nữa.
Bà ta còn chưa chịu đi sao?
Tôi nhòm qua lỗ khóa và bà ta vẫn ở đó, đang kiên nhẫn chờ trên bậc cửa.
Bà ta muốn gì nữa thế nhỉ? Bà ta đã giải quyết vấn đề cho chúng tôi rồi. Bà ta có thể đi.
"Rebecca?" Giọng bà vọng qua cửa. "Cô có ở đó không?"
"Xin chào!" Minnie la vọng ra.
"Suỵt!" tôi rít lên. "Yên lặng nào!"
"Rebecca, chồng cô nhờ tôi đánh giá con gái cô rồi báo lại kết quả cho cả cô và anh ấy. Tôi không thể làm việc đó sau một phút gặp gỡ được"
"Nó không cần đánh giá gì đâu!" tôi hét vọng qua cửa.
Bảo mẫu Sue không phản ứng lại, chỉ đứng đợi với nụ cười kiên nhẫn như cũ. Bà ta không muốn một ngày nghỉ sao?
Tôi cảm thấy hơi hụt hẫng, thú thật là thế. Tôi tưởng bà ta sẽ cuốn gói. Nhưng nhỡ bà ta lại bảo với Luke là tôi không cho bà ta vào thì sao? Nhỡ cuối cùng chúng tôi lại cãi nhau to một trận nữa?
Ôi trời ơi. Có khi sẽ đơn giản hơn nếu tôi cứ để bà ta vào, cứ để bà ta làm cái việc gọi là "đánh giá", rồi mới tống khứ bà ta.
"Được rồi." Tôi mở toang cửa. "Vào đi. Nhưng con gái tôi không có vấn đề gì đâu đấy. Tôi biết chính xác bà sẽ làm gì và sẽ nói gì. Chúng tôi còn có cả cái Bậc Thang Hư rồi cơ."
"Trời ơi." Mắt Bảo mẫu Sue ánh lên một chút. "Chậc, thế là cô đã đi trước một bước rồi sao?" Bà ta bước vào mỉm cười với Minnie, rồi với tôi. "Xin đừng lo lắng hay e sợ. Tôi chỉ muốn quan sát một ngày bình thường của mẹ con cô thôi. Cứ tự nhiên và làm những gì thường ngày cô vẫn làm. Tôi muốn xem những người nhà Brandon thực sự là ai"
Biết ngay mà! Bà ta đã đặt cho chúng tôi cái bẫy đầu tiên. Trên ti vi thì hoặc là cả gia đình đều chẳng có kế hoạch nào cho ngày hôm đấy hoặc là con họ không chịu tắt ti vi, rồi cả nhà cãi nhau ầm ĩ. Nhưng tôi bắt bài bà ta rồi. Để phòng trước, tôi đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này - thực ra tôi thậm chí còn duyệt trước một lần với Minnie.
"Ôi, thế nào bây giờ nhỉ," tôi nói bằng giọng ra vẻ trầm ngâm. "Con nghĩ sao Minnie? Làm bánh một chút nhỉ?" Tôi tặc lưỡi. "Nhưng mẹ vừa nhớ ra nhà mình vừa hết bột mì trồng bằng phương pháp hữu cơ xay bằng cối đá. Hay là mình làm nhà từ thùng các tông nhé, rồi con sơn nó bằng sơn không chì."
Tôi nhìn Minnie đầy ngụ ý. Đấy là dấu hiệu nhắc vở cho nó. Con bé sẽ phải nói, "Đi bộ! Thiên nhiên!" Tôi đã dạy nó xong xuôi hết rồi. Nhưng, thay vì thế, nó cứ dán mắt vào ti vi trong phòng khách.
"Lợn Peppa," nó mở miệng. "Lợn Peppa của con..."
"Chúng ta không thể đi xem một chú lợn thật được, con yêu!" tôi vội cắt ngang. "Nhưng mình ra ngoài đi dạo ngoài thiên nhiên và thảo luận về môi trường nào!"
Tôi hơi bị tự hào về ý tưởng đi bộ trong thiên nhiên. Vừa được coi là cách dạy con tốt vừa dễ ợt. Ta chỉ việc đi lòng vòng và liên tục nói, "Kia quả sồi kìa! Kìa con sóc kìa!" Bảo mẫu Sue sẽ phải bó tay. Bà ta sẽ phải cho chúng tôi 10/10 điểm và bảo rằng bà ta không thể cải thiện một gia đình hoàn hảo, và sẽ tới lượt Luke bị điều tra toàn diện.
Khi diện áo khoác và ủng (ủng Ugg hồng xinh xắn - dễ thương cực kỳ) cho Minnie xong, tôi với lấy túi xách và lôi ra bốn dải ruy băng nhung màu tím sẫm đã được khâu thành nơ gắn băng khóa nhám Velcro ở mặt sau. Tôi vừa làm tối qua, và trông chúng khá đẹp.
"Tốt hơn là mình mang theo Ruy Băng Hư," tôi cố tình nói thật to.
"Ruy Băng Hư?" Bảo mẫu Sue lịch sự hỏi lại.
"Vâng, tôi để ý thấy trong các chương trình của bà trên ti vi, khi ra ngoài bà không dùng phương pháp Bậc Thang Hư được. Nên tôi đã sáng tạo ra 'Ruy Băng Hư'. Rất đơn giản nhưng hiệu quả. Mỗi lần trẻ không nghe lời thì chỉ việc đính cái đó lên áo khoác của trẻ bằng băng khóa nhám."
"Tôi hiểu rồi." Bảo mẫu Sue không mạo muội đưa ra ý kiến gì, nhưng rõ ràng là vì bà ta đang sôi lên vì ghen tức và ước gì đã nghĩ ra trước tôi.
Thật tình tôi nghĩ mình có thể trở thành một chuyên gia trẻ em. Tôi có nhiều ý tưởng hơn Bảo mẫu Sue nhiều, và tôi còn có thể cho lời khuyên về thời trang nữa chứ.
Tôi dẫn Minnie ra khỏi nhà và chúng tôi bắt đầu đi dọc lối xe. "Minnie, nhìn kìa, con chim!" Tôi chỉ vào một sinh vật nào đó đang vỗ cánh bay khỏi một ngọn cây. "Có khi nó đang bị đe dọa tuyệt chủng đấy," tôi nghiêm trang nói. "Chúng ta phải bảo vệ cuộc sống hoang dã."
"Một con bồ câu ư?" Bảo mẫu Sue ôn tồn nói. "Loài đó có khả năng bị tuyệt chủng sao?"
"Tôi đang sống xanh mà." Tôi bắn cho bà ta một cái nhìn tóe lửa. Bà ta không biết tí gì về môi trường hay sao?
Chúng tôi thả bộ một lát, tôi đã chỉ ra được vài con sóc. Giờ chúng tôi đang tiến lại dãy cửa hàng cuối con đường, và tôi không thể ngăn mình liếc sang phải một cái, chỉ để xem shop đồ cổ mới có hàng gì về.
"Cửa hàng!" Minnie nói, giật giật tay tôi.
"Không, chúng ta sẽ không đi mua sắm đâu con." Tôi nở với con bé một nụ cười trìu mến. "Chúng ta đang đi dạo giữa thiên nhiên, con nhớ không? Nhìn ngắm thiên nhiên. "
"Cửa hàng! Taxi!" Con bé tự tin trỏ tay về phía con đường và hét thậm chí còn to hơn, "Taxi! Taxiiii!" Sau một lát, chiếc taxi đầu hàng bình bịch chạy về phía chúng tôi.
"Minnie! Chúng ta sẽ không gọi taxi! Tôi không hiểu sao con bé lại làm thế," tôi vội nói thêm với Bảo mẫu Sue. "Không phải là lúc nào chúng tôi cũng gọi taxi đâu…"
" Taxiiii!" Minnie lại đang giở bộ mặt đỏ bừng và cặp mắt hình viên đạn ấy ra rồi. Ôi trời ơi. Tôi không thể để một trận ăn vạ ầm ĩ xảy ra ở đây trước mặt Bảo mẫu Sue được. Có lẽ chúng tôi có thể bắt taxi ở đâu đó.
"Minnie!" một giọng hoan hỉ oang oang vang lên. "Cô bé khách sộp nhất của tôi thế nào rồi?"
Chết tiệt. Đó là Pete, người chuyên chở chúng tôi đến Kingston mua sắm.
Ý tôi là, cũng không thường xuyên đến thế.
"Thỉnh thoảng Pete chở chúng tôi tới... tới trung tâm giáo dục qua các trò chơi," tôi bảo Bảo mẫu Sue.
"Vậy," Pete nhoài người ra khỏi cửa sổ xe. "Hôm nay đi đâu đây, hai người đẹp của tôi?"
"Star-bucks," Minnie phát âm luôn cái từ đó trước khi tôi kịp phản ứng. "Star-bucks - cửa hàng."
"Như thường lệ chứ gì?" Pete vui vẻ nói. "Nhảy lên thôi."
Tôi cảm thấy màu đỏ tràn lên mặt.
"Chúng ta sẽ không đi Starbucks, Minnie!" tôi như rít lên. "Thật là một… một ý tưởng điên rồ! Chú đưa bọn cháu tới trung tâm giáo dục qua các trò chơi được không Pete? Cái trung tâm ở Leatherhead mà mình vẫn hay đi ấy?"
Ánh mắt tôi nhìn ông không dứt, thầm mong ông sẽ không nói, "Cô đang nói về cái gì thế?"
"Bánh?" Minnie nhìn tôi hy vọng. "Bánh Starbucks?"
"Không, Minnie!" tôi nạt. "Con phải ngoan, nếu không mẹ đeo Ruy Băng Hư cho bây giờ." Tôi lấy đống ruy băng ra khỏi túi vẫy vẫy trước mặt con bé. Ngay lập tức Minnie chìa tay ra.
"Của con! Của connnn!"
Lẽ ra nó không nên muốn có Ruy Băng Hư mới phải chứ nhỉ?
"Thôi có khi để sau vậy," tôi nói, bối rối nhét lại dải ruy băng vào túi. Chỉ tại cái bà Bảo mẫu Sue này. Bà ta làm tôi lúng túng.
Chúng tôi vào xe, tôi thắt đai an toàn cho Minnie và Pete đánh xe khỏi lề.
"Rebecca," Bảo mẫu Sue ôn tồn nói, "nếu cô thực sự có việc cần làm thì đừng cảm thấy ngại vì tôi. Tôi sẽ rất hân hạnh được đi mua sắm hay làm bất cứ việc gì bình thường cô vẫn làm."
"Thì đây!" tôi cố gắng nghe giọng có vẻ tự nhiên. "Đây là việc hằng ngày đây! Vừa chơi vừa học! Ăn nhẹ đi này, con yêu," tôi quay sang Minnie nói thêm, và chìa ra một chiếc bích quy mua từ cửa hàng thực phẩm có lợi cho sức khỏe. Con bé nhìn cái bánh nghi ngại, liếm thử rồi quăng xuống sàn và hét lên, "Bánh xốp! Bánh xốp Starbucks!"
Mặt tôi đỏ rần rần.
"Starbucks là... tên con mèo nhà bạn tôi," tôi tuyệt vọng ứng biến. "Bánh xốp là tên một con mèo khác. Minnie yêu động vật lắm, đúng không con yêu?"
"Cô đã thấy cái thứ vô dụng đồ sộ đó chưa?" Giọng Pete hân hoan vọng lại từ ghế trước. "Cuối cùng thì họ cũng mở!"
Chúng tôi đến một ngã tư nơi con đường cắt với một xa lộ hai chiều và chờ đèn giữa một dòng xe cộ nối đuôi. Đột nhiên tôi thấy Pete đang chỉ vào một thứ. Đó là một biển quảng cáo đen trắng to đùng, trên đó viết:
HEATHFIEL VILLAGE!
TRUNG TM BÁN LẺ SANG TRỌNG
KHAI TRƯƠNG HÔM NAY!
Chà. Người ta đã bàn tán về việc mở cửa khu này cả thế kỷ nay rồi. Ánh mắt tôi trượt đi xa hơn xuống phía dưới tấm biển.
KHUYẾN MẠI ĐẶC BIỆT HÔM NAY!
KHÁCH NÀO CŨNG CÓ QUÀ!
Ở CUỐI ĐƯỜNG
Khách nào cũng có quà à?
Ý tôi là, có lẽ cũng chẳng có gì mà phải hào hứng. Có thể chỉ là một cái nến thơm bé tị ti hay một thanh sô cô la hay gì đấy đại loại vậy. Và chỗ này có lẽ cũng chẳng có gì hấp dẫn. Dù sao thì thậm chí tôi đâu có quan tâm tới một trung tâm mua sắm mới mở chứ, vì chúng tôi ra ngoài để mua sắm, phải không? Chúng tôi ra ngoài để làm những việc mang tính giáo dục và gắn kết mẹ con.
"Nhìn mây kìa con," tôi nói với Minnie, gượng gạo chỉ tay vào cánh cửa sổ đối diện. "Con có biết mây được tạo thành thế nào không, con yêu? Nhờ... ờ... nhờ nước đấy."
Mình định nói là nước bay hơi? Hay hơi nước ấy nhỉ?
"Burberry," Pete thích thú nói. "Giờ thì cũng có hàng chất lượng tốt. Con rể tôi cứ mua đủ thứ hàng nhái Hồng Kông và nó bảo..."
Burberry? Đầu tôi quay phắt lại và tôi lại trông thấy một pa nô quảng cáo khổng lồ nữa - lần này trên đó đề tên tất cả các hãng đồ hiệu có trong trung tâm.
Burberry. Matthew Williamson. Dolce & Gabbana. Ôi trời ơi.
Anya Hindmarch. Temperley. Vivienne Westwood? Tất cả đều khuyến mại? Chỉ cách tôi vài mét?
Chiếc taxi lại nhích về phía trước, và tôi cảm thấy nguy cấp. Một phút nữa thôi là chúng tôi sẽ đi qua lối vào. Sẽ quá muộn mất.
OK, nghĩ kỹ một chút nào. Lý lẽ một chút nào. Tôi biết là chúng tôi nên tới Leatherhead và nhảy nhót quanh cái nhà bóng. Nhưng vấn đề là… Bảo mẫu Sue đã nói bà ta không phiền nếu chúng tôi đi mua sắm cơ mà. Bà ta thực sự đã nói như thế.
Không phải là tôi định mua gì cho bản thân. Hiển nhiên rồi. Tôi sẽ giữ lời chứ. Nhưng đây là một trung tâm mua sắm mới toanh, đẹp tới tầm nghệ thuật, đã giảm giá lại còn tặng quà khuyến mại. Chúng tôi không thể cứ thế mà lái xe qua được. Như thế thật... thật không phải. Thật vô ơn. Đi ngược lại quy luật tự nhiên. Và tôi được phép mua đồ cho Minnie chứ, phải không? Một phần nhiệm vụ của người mẹ là lo việc ăn mặc cho con.
Tôi liếc danh sách đó một lần nữa. Petit Bateau. Ralph Lauren. Girls and Boys. Funky Kid. Baby in Urbe. Tôi cảm thấy ngạt cả thở. Còn gì phải nghĩ ngợi nữa chứ.
"Bà biết đấy, tôi cần mua cho Minnie mấy đôi tất mới." Tôi cố làm ra vẻ điềm nhiên. "Nên chúng ta có thể tạt vào trung tâm thương mại mới này một lúc thay vì tới chỗ kia. Tôi chỉ nghĩ vậy thôi. Bà thấy thế nào?"
"Tuỳ cô." Bảo mẫu Sue giơ tay lên. "Hoàn toàn tùy ý cô."
"Vậy thì, ừm, Pete ơi, chú có thể cho bọn cháu vào trung tâm mua sắm kia được không?" tôi cất giọng. "Cám ơn chú nhiều."
"Thế thì tôi nên dọn dẹp cốp xe nhỉ?" Ông ta quay lại nhe răng cười với tôi. "Lấy chỗ sẵn sàng cho đống túi sắp tới."
Tôi yếu ớt cười đáp lại. Tí nữa tôi sẽ bảo Bảo mẫu Sue là khiếu hài hước của ông ta rất lập dị.
"Cô có thích shopping không, Rebecca?" Bảo mẫu Sue ôn tồn hỏi.
Tôi dừng chốc lát để suy nghĩ cho kỹ.
"Không phải là thích," cuối cùng tôi nói. "Tôi sẽ không dùng từ thích. Ý tôi là, đó là việc cần làm, đúng không? Giữ cho tủ thực phẩm đầy." Tôi làm mặt thê thảm nhún vai. "Đó là công việc phải làm đối với bất cứ người mẹ có trách nhiệm nào."
Chúng tôi đỗ xe ở lối vào chính, nơi có những cánh cửa kính khổng lồ dẫn vào một đại sảnh mênh mông trang trí bằng những cây cọ, trên một bức tường thép là thác nước giả đổ xuống. Khi chúng tôi vừa bước vào, tôi đã thấy ngay biển hiệu Valentino và Jimmy Choo nhấp nháy chào tôi từ đằng xa xa. Không khí tràn ngập mùi bánh quế và tiếng máy pha cà phê cappuccino, hòa cùng hương nước hoa hàng hiệu, mùi đồ da đắt tiền và... sự mới mẻ.
"Vậy giờ cô cần đi đâu?" Bảo mẫu Sue nói, nhìn quanh. "Cô định mua tất, nhỉ?"
"Tôi... ừm..."
Tôi hầu như không thể suy nghĩ rõ ràng được nữa. Mulberry ở ngay phía trước và lúc nãy tôi đã tia được một chiếc túi xách tuyệt nhất trên đời trong cửa sổ rồi. "Ừm…" Tôi buộc mình tập trung. "Vâng. Tất chân."
Tất trẻ em. Không phải Valentino. Không phải Jimmy Choo. Không phải Mulberry. Ôi trời ơi, cái túi đó giá bao nhiêu tiền nhỉ...
Thôi ngay. Không được nhìn. Mình sẽ không mua gì cho bản thân hết. Mình thậm chí còn không nghĩ tới điều đó cơ mà.
"Của con! Búp bê của coooon!" Giọng Minnie lôi tôi lại hiện tại. Nó đang đứng ngoài gian Gucci, chỉ một cô ma nơ canh.
"Không phải búp bê đâu con yêu, đấy là ma nơ canh! Đi nào." Tôi cầm tay con bé thật chắc rồi dắt nó ra chỗ bản đồ hướng dẫn. "Chúng ta phải mua mấy đôi tất cho con."
Chúng tôi tiến về Khu Trẻ Em, toàn bộ các gian hàng bán đồ trẻ em đều tập trung ở đó. Có một chú hề chào khách, các quầy ê hề đồ chơi, và cả khu vực trông như một khu hội chợ.
"Sách!" Minnie ngay lập tức phi thẳng tới một trong số các gian hàng và vớ lấy một cuốn sách có hình tiên nữ trên bìa. "Sách của con."
Ha! Tôi đắc thắng liếc nhìn Bảo mẫu Sue. Con gái tôi chọn sách giáo dục, chứ không phải mấy đồ chơi nhựa rác rưởi!
"Dĩ nhiên con có thể mua sách, Minnie," tôi nói to. Chúng ta sẽ mua bằng tiền tiêu vặt của con. Tôi đang dạy Minnie cách lên kế hoạch tài chính," tôi quay sang Bảo mẫu Sue nói thêm. "Tôi đã ghi lại toàn bộ chi tiêu từ tiền tiêu vặt của con bé."
Tôi lôi cuốn sổ xinh xắn màu hồng hiệu Smythson có đề chữ Tiền tiêu vặt của Minnie ngay trên bìa ra. (Tôi đã đặt in riêng. Khá là đắt, nhưng đó là một khoản đầu tư cho việc hình thành trách nhiệm tài chính của con gái tôi.)
"Đàn ông!" Ngoài cuốn sách Minnie còn vớ thêm một con rối. "Đàn ông của con! Của connn!"
"Ờ..." Tôi nghi ngại nhìn con rối. Trông cũng khá dễ thương, và chúng tôi cũng chưa có con rối nào. "Ồ, thôi được rồi. Miễn là con trả bằng tiền tiêu vặt của con. Con có hiểu không, con yêu?" tôi nói siêu rõ ràng. "Phải mua bằng tiền tiêu vặt của con."
"Trời đất ơi!" Bảo mẫu Sue thốt lên khi chúng tôi tiến lại quầy thanh toán. "Minnie có bao nhiêu tiền tiêu vặt vậy?"
"Năm mươi xu một tuần," tôi vừa đáp vừa lục tìm ví. "Nhưng chúng tôi tạo dựng một hệ thống cho phép con bé tiêu trước trả sau. Như thế sẽ dạy cho nó cách chi tiêu trong giới hạn."
"Tôi không hiểu," Bảo mẫu Sue không buông tha. "Chi tiêu trong giới hạn theo kiểu gì được?"
Thật tình! Bà ta hơi bị chậm hiểu so với một người được gọi là chuyên gia.
"Bởi vì tất cả đều được ghi lại trong sổ. " Tôi nguệch ngoạc giá của cuốn sách và con rối rồi đóng sập sổ lại, cười toe với Minnie. "Mình đi tìm tất cho con thôi, con yêu."
Trời ạ, tôi yêu Funky Kid. Mỗi mùa họ lại đổi trang trí cửa hàng, hôm nay toàn bộ chỗ đó được thiết kế như một trang trại, với dầm gỗ và rơm giả. Nó có đủ thứ áo quần tuyệt đẹp cho trẻ em, như những chiếc cardigan đan tay độc đáo có mũ và áo khoác ba lớp đáp hình trang trí. Tôi đã tìm được mấy đôi tất đáng yêu kinh khủng, quanh cổ tất có hình quả anh đào và chuối, hạ giá một nửa còn 4,99 bảng. Tôi lấy mỗi loại hai đôi bỏ vào giỏ.
"Xong," Bảo mẫu Sue hùng hồn nói. "Làm tốt lắm. Chúng ta ra quầy thanh toán được chưa?"
Tôi không đáp. Tôi còn đang bận chú ý tới một giá áo choàng không tay xinh xắn. Tôi nhớ đã thấy chúng trong ca ta lô rồi. May bằng vải nhung sọc mịn màu xanh lá bạc hà, thêu viền gấu. Dễ thương tuyệt đỉnh, mà lại giảm giá những 70 phần trăm! Tôi nhìn lướt qua giá một lượt - nhưng chẳng còn cái nào cỡ 2-3 tuổi cả. Dĩ nhiên là không còn rồi. Tất cả đã bị khuân đi sạch. Chết tiệt thật.
"Xin lỗi?" tôi hỏi một cô bán hàng đi ngang qua. "Cô còn cái nào cỡ hai-ba tuổi mặc được không?"
Ngay lập tức cô ta nhăn mặt. "Xin lỗi. Tôi không nghĩ là chúng tôi còn cái nào cỡ đó. Nhiều người thích quá mà."
"Minnie cần một chiếc áo khoác không tay sao?" Bảo mẫu Sue đã xuất hiện ngay sau lưng tôi hỏi han.
Tôi bắt đầu phát ốm vì cái bà Bảo mẫu Sue cùng mấy câu hỏi vô nghĩa của bà ta rồi đâỵ.
"Hời quá mà," tôi nhẹ nhàng nói. "Tôi luôn nghĩ rằng, là một bậc cha mẹ có trách nhiệm, ta luôn phải lựa đồ sao cho có lợi nhất mà mua, bà có đồng ý như vậy không, Bảo mẫu Sue? Thực ra..." Cảm hứng đột ngột đến với tôi "...tôi nghĩ mình có thể dự trữ cho sang năm."
Tôi vớ lấy một chiếc cỡ 3-4 tuổi. Hoàn hảo! Sao mình không nghĩ ra từ trước cơ chứ? Tôi lấy thêm một chiếc màu đỏ nữa và tiến về giá áo mưa màu hồng nhạt có mũ in hoa. Họ không có cỡ nhỏ - nhưng tôi đã tìm thấy một cái cỡ 7-8. Ý tôi là, khi nào bảy tuổi thì Minnie cũng vẫn cần áo mưa chứ, phải không?"
Lại còn có cả một chiếc áo khoác nhung xinh không chịu nổi, cỡ 12, mà chỉ có £20, hạ giá từ £120! Không mua thì sẽ là một sai lầm toàn tập!
Vừa chất thêm quần áo vào giỏ tôi vừa không thể tin được mình lại biết nhìn xa trông rộng đến thế. Trên thực tế tôi đã mua cho Minnie tất cả những món đồ chính yếu để dùng trong mười năm tới đây, ở giá hạ không thể thấp hơn nữa! Rồi tôi sẽ chẳng cần mua sắm gì thêm cho nó nữa!
Khi thanh toán, tôi cảm thấy một vầng hào quang mãn nguyện lan toả. Mình hẳn đã tiết kiệm được hàng trăm bảng.
"Ừm!" Bảo mẫu Sue hình như không thốt nên lời khi cô bán hàng giao cho tôi ba chiếc túi to bự. "Cô mua hơn một đôi tất nhiều quá. Một đôi tất mà thế này thì kể cũng quá nhiều!"
"Chỉ là tính xa thôi mà." Tôi giở ngay giọng bà mẹ thông thái ra. "Trẻ con lớn nhanh lắm, ta phải chuẩn bị chứ. Mình đi làm tách cà phê đi?"
"Starbucks?" Minnie chen vào ngay lập tức. Nó đã chăm chú quan sát tôi nãy giờ và khăng khăng đòi mặc cái áo mưa cỡ 7-8 màu hồng nhạt, dù cái áo dài quét đất. "Bánh xốp Starbucks?"
"Có khi chúng ta đành phải đến một chuỗi cà phê nào đó thôi." Tôi cố gắng sao cho giọng nghe có vẻ tiếc nuối. "Ở đây có lẽ không có chỗ nào chuyên bán thực phẩm hữu cơ có lợi cho sức khỏe đâu."
Tôi xem bản đồ - và để tới được khu ẩm thực, chúng tôi sẽ phải đi qua dãy shop đồ hiệu. Cũng được. Tôi sẽ không sao. Tôi sẽ cố không ngó nghiêng.
Khi ba chúng tôi khởi hành, mắt tôi vẫn tập trung hướng thẳng về phía trước, nhìn cái tác phẩm điêu khắc hiện đại bằng kim loại nhọn hoắt treo lủng liểng trên trần nhà. Sẽ ổn thôi. Sẽ tốt đẹp cả. Thực ra, tôi cũng đã quen với việc không mua sắm rồi đấy chứ. Tôi còn hầu như không nhớ nó tí nào...
Ối ối, kia có phải là chiếc áo khoác Burberry có đăng ten từng được lên sàn catwalk không? Ngay ở kia, bên trong cửa sổ. Không biết bao nhiêu tiền nhỉ...
Không. Bước tiếp đi Becky. Đừng nhìn lại. Tôi chỉ dám ti hí mắt thôi. Được rồi. Tốt rồi. Nếu mình không thấy rõ shop đó...
"Cô không sao chứ?" Bảo mẫu Sue chợt để ý tới tôi. "Becky, cô có bị ốm không?"
"Tôi khỏe mà!" Giọng tôi nghe hơi kỳ một chút. Đã lâu quá rồi tôi không mua sắm. Tôi có thể cảm thấy một kiểu ức chế đang chất chồng lên trong tôi, một dạng tuyệt vọng chỉ chực chờ bùng nổ.
Nhưng tôi phải lờ nó đi. Tôi đã hứa với Luke. Tôi đã hứa.
Nghĩ về cái gì khác đi nào. Đúng rồi. Như cái hồi tôi đi học lớp tiền sản, họ bảo ta phải tập trung thở để quên đi cái đau. Tôi sẽ thở đúng cách để quên đi việc mua sắm.
Hít vào... thở ra... hít vào... ôi trời ơi, váy Temperley kìa!
Chân tôi đứng khựng lại. Đó là một chiếc váy dự tiệc màu trắng-vàng ánh kim, trong một shop tên là Đầm 50%. Nó có những họa tiết thêu đẹp sững sờ quanh cổ, dài quét đất và trông như một thứ vừa mang về từ thảm đỏ. Bên nó là tấm biển đề GIẢM THÊM 20% HÔM NAY.
Tôi trân trân nhìn qua cửa kính mà các ngón tay cứ siết chặt quai túi.
Mình không thể mua nó. Thậm chí mình không được phép nhìn.
Nhưng không hiểu sao… tôi cũng không thể nhúc nhích. Chân tôi như đã cắm rễ xuống mặt sàn đá cẩm thạch bóng loáng.
"Rebecca?" Bảo mẫu Sue đã dừng bước. Bà ta ngó cái váy rồi tặc lưỡi không bằng lòng. "Mấy cái váy này đắt kinh khủng khiếp, đúng không? Ngay cả khi đã hạ giá."
Bà ta chỉ có thể nói thế thôi sao? Đây còn là chiếc váy đẹp nhất trên thế giới, và hạ chỉ còn một phần nhỏ nguyên giá, và giá như tôi chưa hứa cái việc ngu xuẩn ấy với Luke...
Ôi trời ơi. Tôi nghĩ ra giải pháp rồi. Thực ra đây có thể là giải pháp cho rất nhiều thứ.
"Minnie." Tôi đột ngột quay sang con bé. "Con yêu, cô bé cưng của mẹ." Tôi cúi xuống dịu dàng nựng con bé. "Con yêu... con có muốn có một chiếc váy Temperley làm quà tặng sinh nhật hai mốt tuổi không?"
Minnie không đáp, chỉ vì nó không hiểu tôi đang đề nghị mua cho cái gì. Ai lại không muốn có quà sinh nhật hai mươi mốt tuối là váy Temperley cơ chứ? Và đến lúc con bé hai mươi mốt, chiếc váy sẽ trở thành một món đồ vintage quý hiếm! Tất cả bạn bè nó sẽ phải ghen tị! Tất cả sẽ nói, "Trời ơi, Minnie, ước gì mẹ tớ cũng mua cho tớ một chiếc váy như vậy từ hồi tớ lên hai." Người ta sẽ gọi Minnie là Cô gái mặc váy Temperly vintage.
Và tôi có thể mượn nó cái váy để diện trong bữa tiệc sinh nhật Luke. Chỉ để thử cho nó xem í mà.
"Bánh xốp?" Minnie nói, đầy hy vọng.
"Váy," tôi đanh thép nói. "Đây là cho con, Minnie! Đây là quà sinh nhật của con." Tràn trề quyết tâm, tôi dắt con bé vào cửa hàng, phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của Bảo mẫu Sue. Tôi chỉ mất mười giây để lướt qua toàn bộ chỗ đó và khẳng định chiếc váy Temperley đó là thứ tốt nhất họ có. Tôi biết đó là một món hời.
"Xin chào!" tôi nói không kịp thở với cô bán hàng. "Tôi muốn mua chiếc váy Temperley kia. Ít nhất thì... ừm, mua cho con gái tôi. Mua trước ấy mà," tôi nói, khẽ cười đế thêm. "Làm quà sinh nhật hai mốt tuổi cho nó."
Cô bán hàng nhìn Minnie chằm chặp. Rồi nhìn tôi. Rồi quay sang các đồng nghiệp cầu cứu.
"Tôi chắc chắn khi nào lớn lên con tôi cũng mặc cùng cỡ như tôi thôi," tôi nói thêm. "Nên tôi sẽ thử mặc trước. Con có thích chiếc váy dễ thương này không, Minnie?"
"Không váy." Lông mày nó nhăn lại thành một cú nhíu.
"Con yêu, là váy Temperley đấy." Tôi nâng tà váy lên cho nó xem. "Con sẽ đẹp tuyệt trần khi mặc nó! Một ngày nào đó."
"Không váy!" Nó chạy sang phía tường bên kia và bắt đầu trèo vào một ngăn chứa đồ để mở.
"Minnie!" tôi kêu lên. "Ra ngay! Xin lỗi..." tôi ngoái lại nói thêm với cô bán hàng.
"Bánh xốp!" nó hét, trong khi tôi vật lộn lôi nó ra. "Muốn bánh xốp!"
"Chúng ta sẽ mua bánh xốp sau khi mua váy," tôi dỗ. "Nhanh thôi mà…"
"Không váy!" Không hiểu bằng cách nào nó đã chuồi khỏi tay tôi và chạy vụt vào chỗ cửa sổ trưng bày. "Búp bê! Búp bê của con!"
Giờ thì nó đã vớ được một con ma nơ canh không mặc gì.
"Minnie, làm ơn thôi đi, con yêu." Tôi cố không để cơn điên tiết lộ ra trong giọng nói. "Quay lại đây ngay!"
"Búp bê của con!" Con bé lôi cả con ma nơ canh ra khỏi bệ, cho nó đổ kềnh xuống sàn đánh rầm rồi bắt đầu ôm lấy. "Của connnn!"
"Buông ngay ra, Minnie!" tôi nói. "Đấy không phải búp bê! Nó nghĩ đấy là búp bê," tôi nói thêm với cô bán hàng, định sẽ khiến cô ta cười xòa. "Trẻ con buồn cười nhỉ?"
Cô bán hàng không cười lại, thậm chí mỉm cười cũng không.
"Chị làm ơn bế cháu ra được không?" cô nói.
"Dĩ nhiên rồi! Xin lỗi…" Mặt đỏ bừng, tôi lấy hết sức bình sinh lôi Minnie ra khỏi chỗ đó. Nhưng nó cứ bám chặt như đỉa.
"Thôi nào, Minnie!" tôi cố nói giọng dỗ dành thư thái. "Thôi nào con yêu. Con ra đi."
"Không!" nó ré lên. "Búp bê của connn!"
"Có chuyện gì thế?" có tiếng ai đó vang lên sau lưng tôi. "Con bé kia đang làm gì vậy? Không ai kiểm soát nó được sao?"
Ruột gan tôi lộn tùng phèo. Tôi biết cái giọng bỉ bôi độc địa đó. Tôi quay phắt lại - biết ngay, đó chính là cô tiên đã cấm chúng tôi không được vào hang Ông già Noel. Cô ta vẫn còn nguyên bộ móng màu tía và cái khe ngực nhuộm da màu rám nắng lố bịch đó, nhưng lúc này cô ta đang diện một bộ vét đen có phù hiệu đề Trợ lý Giám đốc.
"Là chị!" Mắt cô ta nheo lại.
"Ô, xin chào," tôi căng thẳng nói. "Rất vui được gặp lại cô. Ông già Noel có khỏe không?"
"Chị làm ơn đưa đứa trẻ kia ra ngoài được không?" cô ta nói bằng giọng sắc nhọn.
"Ơ... OK. Không vấn đề gì."
Tôi nhìn Minnie, vẫn đang sống chết dính chặt lấy con ma nơ canh. Cách duy nhất để tôi có thể lôi nó ra khỏi đó là gỡ từng ngón tay ra một. Tôi sẽ cần có mười bàn tay để làm việc đó.
"Liệu chúng tôi có thể... mua con ma nơ canh này được không?"
Nhìn nét mặt của cô tiên nhuộm da, tôi ước gì mình đừng hỏi câu đó.
"Thôi nào Minnie." Tôi cố làm ra giọng vui tươi hớn hở, như một bà mẹ trong quảng cáo bột giặt. "Tạm biệt búp bê đi con!"
"Khôngggg!" Nó giữ lấy còn chặt hơn.
"Buông ra ngay!" Với toàn bộ sức lực, tôi đã gỡ được một tay con bé ra, nhưng nó đã ngay lập tức bám chặt trở lại.
"Của connn!"
"Bắt con gái chị buông con ma nơ canh đó ra ngay!" cô tiên quát. "Các khách hàng khác đang tới kìa! Lôi nó ra!"
"Tôi đang cố đây!" tôi tuyệt vọng nói. "Minnie, mẹ sẽ mua cho con một con búp bê. Mẹ sẽ mua cho con hai con búp bê!"
Một nhóm con gái xách túi mua sắm đã đứng lại xem chúng tôi, một cô còn bắt đầu cười.
"Minnie, con sẽ phải đeo Ruy Băng Hư!" Mặt mũi tôi đã nóng bừng, đỏ lựng. "Và sẽ phải đứng ở chỗ Bậc Thang Hư! Con sẽ không bao giờ được mua cho cái gì nữa! Ông già Noel sẽ chuyển tới Sao Hỏa và cả Cô Tiên Răng cũng vậy..." Tôi chộp lấy chân nó, nhưng nó đã đá cho tôi một phát trúng ống quyển. "Ái! Minnie!"
"Búp bêêêê!" nó nhì nhèo.
"Thôi được rồi," cô tiên bật ra dữ tợn. "Lấy con ma nơ canh đó đi! Lấy con ma nơ canh khốn kiếp đó đi!"
"Lấy đi?" tôi nhìn cô ta trân trối, hoang mang.
"Đúng! Sao cũng được! Rồi đi đi cho tôi nhờ! Đi! Biến!"
Minnie vẫn đang nằm sóng soài trên con ma nơ canh, sống chết giữ chặt. Ngượng chín mặt, tôi dùng cả hai tay nhặt nó lên, lôi xềnh xệch đi như thể nó là một xác chết. Hồng hộc thở vì gắng sức, nhưng bằng cách nào đó tôi đã lôi được nó ra ngoài - thả xuống sàn và ngẩng lên.
Bảo mẫu Sue đã theo chúng tôi ra ngoài, tay vẫn xách ba túi đồ tôi vừa mua. Giờ bà ta đang lặng lẽ quan sát tôi và Minnie, nét mặt khó hiểu.
Và đột nhiên tôi như bừng tỉnh. Tôi nhìn mọi việc vừa xảy ra dưới con mắt của Bảo mẫu Sue. Tôi nuốt khan vài lần, cố gắng nghĩ ra vài bình luận vui vẻ như kiểu "Trẻ con ấy mà, ha." Nhưng tôi chẳng nghĩ ra câu nào và, dù sao đi nữa, miệng tôi cũng đã khô ran vì lo lắng. Sao tôi có thể để chuyện này xảy ra? Trong series truyền hình của bà ta, chưa ai từng bị tống cổ ra khỏi một cửa hàng. Tôi còn tồi tệ hơn tất cả các gia đình có tủ lạnh vứt trong vườn đó.
Bà ta sẽ đánh giá ra sao đây? Bà ta sẽ nói gì với Luke đây? Bà ta sẽ khuyên anh gì đây?
"Giờ cô đã mua sắm xong chưa?" bà ta vẫn nói bằng cái giọng dễ chịu bình thường đó, như thể không phải ai đi qua cũng đang nhìn chúng tôi chằm chặp vậy.
Tôi lặng lẽ gật đầu, mặt muốn bốc cháy.
"Minnie," Bảo mẫu Sue nói. "Bác nghĩ là cháu đang làm đau cô búp bê tội nghiệp ấy đấy. Giờ mình buông cô ấy ra nhé, rồi bác sẽ mua cho cháu món gì đó ngon ngon? Chúng ta cũng có thể mua búp bê cho cháu nữa."
Minnie quay đầu nhìn Bảo mẫu Sue nghi ngờ một lát - rồi buông con ma nơ canh ra.
"Ngoan lắm," Bảo mẫu Sue nói. "Mình sẽ để cô ấy lại đây, tại nhà của cô ấy." Bà ta dựng con ma nơ canh lên, dựa nó vào cửa. "Rồi, giờ mình đi mua cái gì cho cháu uống nhé. Nói, 'Vâng, thưa Bảo mẫu Sue' nào."
"Vâng, thưa Bảo mẫu Sue," Minnie ngoan ngoãn nhắc lại.
Hả? Bà ta làm thế nào ấy nhỉ?
"Rebecca, cô không đi sao?"
Bằng cách nào đó tôi đã nhấc được chân lên đi cùng họ. Bảo mẫu Sue bắt đầu nói chuyện, nhưng tôi chẳng thể nghe được từ nào. Tôi đang sợ chết khiếp đây. Bà ta sắp viết báo cáo bảo rằng Minnie cần được điều trị đặc biệt tại trại huấn luyện. Tôi biết bà ta sẽ viết mà. Và Luke sẽ nghe lời bà ta. Tôi biết phải làm sao đây?
♥♥♥
ĐẾN CHÍN GIỜ tối hôm đó tôi đã lo lắng phát điên, cứ loanh quanh mãi trong nhà chờ Luke về.
Đây là thời khắc tồi tệ nhất trong cuộc hôn nhân của chúng tôi. Tệ chưa từng thấy. Tệ hơn những lần khác cả triệu lần. Bởi vì, nếu điều tôi lo lắng xảy ra, tôi sẽ buộc phải đưa Minnie đi thật xa, tới một trại tị nạn an toàn, không bao giờ gặp lại Luke nữa, thay tên đổi họ theo luật hành động đơn phương và cố tìm quên trong rượu và ma túy.
Bạn biết đấy. Viễn cảnh tình huống xấu nhất.
Nghe tiếng chìa khóa anh mở cửa, tôi cứng đờ người.
"Becky?" Anh xuất hiện trên ngưỡng cửa bếp. "Anh cứ chờ em gọi điện mãi! Tình hình thế nào?"
"Ổn cả! Bọn em đi mua sắm và… ờ... uống cà phê." Nghe giọng tôi giả tạo hết mức, nhưng Luke hình như hoàn toàn không để ý, càng chứng tỏ anh thờ ơ tới mức độ nào.
"Thế bà ấy nói gì về Minnie?"
"Không nhiều. Anh biết đấy. Em nghĩ là bà ấy sẽ báo cáo lại sau. Khi đã có kết luận."
"Ừm." Luke gật đầu, nới lỏng cà vạt. Anh tiến đến chỗ cái tủ lạnh, rồi dừng lại bên bàn. "Điện thoại của em nháy kìa."
"Ôi thật ạ?" tôi nói bằng giọng ngạc nhiên cường điệu. "Trời ạ. Chắc là em lại có tin nhắn đấy! Anh nghe hộ em được không? Em mệt quááá đi mất."
"Nếu em muốn." Luke nhìn tôi kỳ lạ, cầm điện thoại lên, vừa bấm số hộp thư thoại vừa lấy một chai bia khỏi tủ lạnh.
"Là bà ấy đấy." Anh ngẩng lên, đột nhiên tập trung. "Là Bảo mẫu Sue."
"Thật ư?" tôi cố kêu giọng kinh ngạc. "Ừm... bật loa to lên anh!"
Khi những nguyên âm kéo dài kiểu miền Tây Nam quen thuộc đó vang vọng khắp bếp, cả hai chúng tôi đều lắng nghe, không nhúc nhích.
"… báo cáo đầy đủ sẽ tới sau. Nhưng tôi phải nói rằng Minnie là một đứa trẻ đáng yêu. Khoảng thời gian ở bên vợ và con gái anh thật là dễ chịu. Kỹ năng dạy con của Becky là số một thiên hạ, và tôi không thể chẩn đoán ra bất cứ vấn đề gì trong gia đình anh. Giỏi lắm! Tạm biệt."
"Chà!" tôi kêu lên khi điện thoại tắt sáng. "Tuyệt thế nhỉ! Chúng ta có thể để toàn bộ vụ này sau lưng và tiếp tục sống đời mình."
Luke vẫn không nhúc nhích. Giờ anh quay lại nhìn tôi một cú thật lâu và cương quyết.
"Becky."
"Dạ?" tôi nở một nụ cười căng thẳng.
"Có thể nào đó tình cờ là Janice, giả giọng miền Tây không?"
Cái gì? Sao anh có thể nói như vậy?
Ý tôi là, OK, thì đó là Janice, nhưng bà ấy đã ngụy trang giọng nói hoàn hảo rồi mà. Tôi thấy rất ấn tượng.
"Không!" tôi nổi giận. "Đó là Bảo mẫu Sue thật, và em cảm thấy xúc phạm khi anh hỏi như thế."
"Được. Thế để anh gọi điện tán chuyện với bà ấy nhé." Anh lôi điện thoại của mình ra.
"Không, đừng!" tôi thất thanh.
Sao anh lại thiếu tin tưởng đến vậy? Đó là một nhược điểm rất lớn trong tính cách. Tôi sẽ bảo với anh như vậy, một ngày nào đó.
"Anh sẽ làm phiền bà ấy đấy," tôi ứng biến. "Gọi điện muộn thế này thật trái quy tắc xã hội."
"Em chỉ lo có thế thôi sao?" Anh nhướng mày. "Trái quy tắc xã hội?"
"Vâng," tôi nói cứng. "Dĩ nhiên rồi."
"Ừ, thế để anh viết email."
Ôi trời. Chuyện chệch khỏi dự tính rồi. Mình phải câu giờ mới được, ít nhất là thế.
"OK, OK! Đó là Janice," tôi tuyệt vọng nói khi anh đã bắt đầu bấm bấm phím. "Nhưng em không còn lựa chọn nào khác! Luke, chuyện rất khủng khiếp. Đó là một thảm họa. Minnie lại bị cấm cửa khỏi một cửa hàng, nó ăn cắp một ma nơ canh và Bảo mẫu Sue không nói gì cả, chỉ nhìn bọn em bằng ánh mắt đó. Em biết bà ta sắp sửa khuyên gì rồi, nhưng em không thể gửi Minnie đến một trại huấn luyện nào đó tận Utah được, em không thể. Và nếu anh ép em, thì em sẽ phải xin lệnh của tòa, mình sẽ ra tòa và mọi chuyện sẽ giống như trong Kramer vs. Kramer, con bé sẽ bị chấn thương tâm lý cả đời, và tất cả đều tại anh!"
Không hiểu từ đâu nước mắt bắt đầu dàn dụa trên mặt tôi.
"Hả?" Luke trân trân nhìn tôi ngờ vực. "Utah ấy à?"
"Hoặc là Arizona. Hay chỗ quái quỷ nào đấy. Em không thể, Luke ạ." Tôi dụi mắt, cảm thất y hệt như Meryl Streep trong Kramer vs. Kramer. "Đừng yêu cầu điều đó ở em."
"Anh có yêu cầu điều đó ở em đâu! Chúa ơi!" Anh dường như choáng váng tột độ. "Chết tiệt, ai đã đề cập tới Utah thế?"
"Em… ờ..." Giờ thì tôi không chắc lắm. Nhưng tôi biết có người đã nhắc tới nó.
"Anh thuê bà này vì nghĩ bà ấy có thể cho chúng ta một số lời khuyên về chăm sóc con. Nếu bà ấy có ích thì mình dùng. Không thì thôi."
Nghe Luke nói cứ tỉnh bơ, khiến tôi chớp mắt nhìn anh kinh ngạc.
Anh chưa từng xem chương trình đó, đột nhiên tôi nhớ ra. Anh không biết về cái vụ Bảo mẫu Sue sẽ tự dưng xen vào đời ta rồi thay đổi mọi thứ và đến cuối tập nào ta cũng nức nở trên vai bà.
"Anh tin vào việc lắng nghe các chuyên gia," Luke vẫn đang điềm tĩnh nói. "Giờ khi bà ấy đã gặp Minnie, chúng ta nên lắng nghe lời khuyên của bà ấy. Nhưng chỉ khi nó hợp lý thôi. Đồng ý không?"
Làm sao anh có thể khiến một tình huống đang giống như một cái lưới nhện to đùng rối rắm rút gọn lại chỉ còn một sợi tơ duy nhất? Anh làm thế nào vậy?
"Em không thể gửi Minnie đi xa." Giọng tôi vẫn còn rưng rưng. "Anh sẽ phải dùng vũ lực mới chia tách được mẹ con em."
"Becky, sẽ không có vũ lực gì cả," Luke kiên nhẫn nói. "Chúng ta sẽ hỏi Bảo mẫu Sue xem có thể làm gì ngoài gửi con bé đi xa. Được chưa? Kịch kết thúc nhé?"
Tôi cảm thấy hơi hụt hẫng. Thật tình, tôi đã hoàn toàn sẵn sàng cho nhiều kịch tính hơn nữa.
"OK," cuối cùng tôi nói.
Luke mở bia và cười toe với tôi. Rồi anh chau mày băn khoăn. "Cái gì đây?" Anh gỡ một tấm thiệp chỉ chỗ bị dính vào đáy chai. "Chúc mừng sinh nhật Mike. Mike là ai thế?"
Khỉ thật. Sao nó lại ở đó nhỉ?
"Không hiểu nữa!" tôi giật khỏi tay anh và vội vã vo tròn lại. "Kỳ ghê. Chắc là em tiện tay lấy ở cửa hàng. Bọn mình... ờ... xem ti vi không?"
Điểm thuận lợi trong việc có nhà riêng của mình là chúng tôi sẽ không phải suốt ngày xem bi-a nữa. Hoặc là chương trình điều tra thực tế. Hoặc phim tài liệu về chiến tranh lạnh. Chúng tôi chỉ việc rúc lên sofa bên ánh lò sưởi bập bùng. Luke đang lướt qua các kênh một lượt thì chợt ngừng lại quay sang tôi.
"Becky... em không nghĩ là anh sẽ gửi Minnie đi xa thật đấy chứ? Ý anh là, em nghĩ anh là loại cha như vậy sao?"
Trông anh hơi bối rối, và tôi thấy hơi tội lỗi một tẹo. Sự thật là, đúng là tôi nghĩ thế.
"Ờ..." Tôi chưa kịp trả lời anh thì điện thoại reo. "Là Suze," tôi lo lắng nói. "Tốt hơn là để em nghe đã..." Tôi vội lao ra khỏi phòng, hít một hơi thật sâu. "Chào, Suze à?"
Sau trận cãi vã nho nhỏ lần trước tôi đã nhắn tin cho Suze mấy lần, nhưng chúng tôi vẫn chưa nói chuyện lại. Cô ấy vẫn còn giận tôi sao? Tôi có dám nhắc lại chuyện bánh quy đặc biệt kia không?
"Cậu đã đọc tờ Style Central chưa?" Giọng cô oang oang trên điện thoại, làm tôi hơi choáng. "Cậu đã thấy chưa? Tớ vừa mới có báo giao đến nhà. Không thể tin nổi vào mắt mình nữa."
"Gì cơ? À ý cậu là bài phỏng vấn Tarkie chứ gì? Trông có được không? Danny bảo Tarquin rất táo bạo..."
" 'Táo bạo' ấy hả? Hắn gọi như thế là táo bạo hả? Chọn từ hay đấy. Nhưng tớ còn có thể chọn được từ hay hơn kìa."
Giọng Suze có một vẻ châm biếm kỳ quặc. Có chuyện gì thế nhỉ? Suze có mỉa mai ai bao giờ đâu?
"Suze... cậu có ổn không?" tôi lo lắng nói.
"Không, tớ không ổn! Lẽ ra tớ không bao giờ nên để Tarkie đi tới buổi chụp hình đó mà không có tớ đi cùng! Lẽ ra tớ không bao giờ nên tin Danny. Tớ nghĩ gì mà lại làm thế kia chứ? Các tư vấn viên của Tarkie đâu hết rồi? Ai biên tập cái ảnh đó? Vì có là ai thì tớ cũng sẽ kiện..."
"Suze!" tôi cố cắt ngang dòng suối ngôn từ của cô. "Nói cho tớ đi, có chuyện gì không ổn vậy?"
"Họ cho Tarkie mặc một bộ bó thít!" cô như bùng nổ. "Không ổn ở chỗ đó đấy! Trông anh ấy như một thằng người mẫu pê đê!"
Ôi trời. Vấn đề với Tarquin là trông anh có một vẻ rất... dị tính luyến ái. Mà Suze thì khá là nhạy cảm về chuyện đó.
"Thôi nào Suze," tôi dỗ dành. "Mình chắc chắn trông anh ấy không giống đồng tính đâu..."
"Có, có đấy! Người ta cố tình làm thế! Thậm chí họ còn chả thèm nhắc đến việc anh ấy đã có vợ có con! Cả bài chỉ toàn là về Ngài Tarquin sexy với cơ ngực quý tộc và cái gì ở dưới kilt[2] của chàng? Và họ đã dùng đủ loại từ viết tắt đầy gợi ý…" Tôi đã nghe thấy cả tiếng run rẩy của Suze rồi đây này. "Tớ sẽ giết Danny. Giết!"
[2] Váy của người miền núi Scotland.
Chắc hẳn cô đang quá khích rồi. Nhưng nói đi phải nói lại, cô ấy có thể trở nên khá dữ tợn và hung hăng nếu chuyện liên quan tới bất cứ ai cô ấy thương yêu.
♥♥♥
Những người đã biết về bữa tiệc
Tôi
Suze
Tarquin
Danny
Jess
Tom
Bố
Mẹ
Janice
Martin
Bonnie
Ba cô ngồi nghe lỏm ở bàn bên
Gary
Thợ sửa ống nước nhà Janice
Rupert và Harry ở dịch vụ tổ chức The Service
Erica
Giám đốc Marketing của Bollinger, Dom Perignon, Bacardi, Veuve Clicquot, Party Time Beverages, Jacob's Creek, Vang nổ Kentish English
Cliff
Thợ sửa móng (tôi stress quá, tôi phải nói chuyện với ai đó, và cô ấy đã hứa không buôn lung tung rồi)
165 khách mời (chưa kể nhân viên Brandon C)
500 độc giả của Style Central
Tổng cộng = 693
Lạy Chúa.
Chuyện cũng đã được hơn một tuần rồi. Hôm nay Bảo mẫu Sue sẽ tới, và tôi đã hoàn toàn sẵn sàng. Tôi cảm thấy như một võ sĩ giác đấu, sẵn sàng lên đấu trường, với toàn bộ dùi cui giáo mác vung vẩy. Nhưng tôi vẫn bực Luke. Thực ra, càng lúc càng giận. Làm sao anh có thể sắp xếp toàn bộ chuyện này mà không bàn trước với tôi? Chúng tôi đang ăn sáng và nói với nhau chưa nổi hai từ. Dĩ nhiên là không ai nhắc tới Bảo mẫu Sue.
"Con muốn uống thêm sữa không Minne?" tôi nói bằng giọng lạnh lùng, với người qua Luke lấy cái bình. Luke thở dài.
"Becky, chúng ta không thể tiếp tục thế này. Chúng ta cần nói chuyện."
"Ừ được. Mình nói chuyện đi." Tôi nhún vai. "Về cái gì? Thời tiết nhé?"
"Ừm… về công việc của em thì sao?"
"Ổn cả." Tôi cố tình khuấy cà phê ầm ĩ.
"Tuyệt quá!" Giọng Luke nghe nhiệt thành đến độ tôi muốn nhăn mặt. "Mọi việc bên anh cũng rất thuận lợi. Có vẻ như bọn anh sắp hẹn gặp được Christian Scott-Hughes rồi. Suốt hơn một năm qua khách hàng này đã mong sắp xếp được một cuộc gặp với ông ấy, nên giờ họ đang sướng run."
Ối chà. Làm như tôi quan tâm tới một cuộc họp chán ngắt với Christian Scott-Hughes vậy.
"Tuyệt," tôi lịch sự nói.
"Không may là hôm nay anh sẽ phải sa thải trợ lý cá nhân. Chẳng phải việc gì tốt lành lắm." Anh thở dài. "Anh cũng không nghĩ sẽ phải làm việc này."
Gì cơ? Anh định làm gì cơ?
Tôi ngẩng đầu lên, không thể giữ điệu bộ xa cách thêm nữa. Anh sắp sửa đuổi việc Bonnie ư? Sao anh có thể đuổi việc Bonnie? Chị ấy hoàn hảo mà! Chị ấy đáng yêu mà!
"Nhưng... em tưởng anh quý chị ấy," tôi nói, cố gắng làm ra vẻ chỉ hơi hơi quan tâm. "Em tưởng chị ấy là trợ lý tốt nhất anh từng có."
"Anh cũng tưởng như vậy. Nhưng gần đây chị ấy trở nên…" Luke ngập ngừng. "Anh chỉ có thể nói là không đúng mực."
Tôi không thể hình dung ra Bonnie lại có phút nào không đúng mực.
"Ý anh là sao? Chị ấy đã làm gì?"
"Kỳ quặc lắm." Luke vắt tay lên trán, trông bối rối. "Hầu như lúc nào chị ấy cũng hành xử khéo léo và kín đáo đến hoàn hảo. Thế rồi đùng một cái chị ấy lượn vào phần lãnh địa mà, nói thẳng ra, chẳng phải việc của mình. Như kiểu bình luận gel tắm của anh, đại loại vậy." Luke nhíu mày. "Anh thực sự nghĩ đó là một hành vi thiếu chuyên nghiệp, em có thấy thế không?"
Tôi cảm thấy màu đỏ đang bò lên má. "Ờ… chắc thế…"
"Ngoài ra còn nhiều bình luận khác cơ, còn tọc mạch và riêng tư hơn. Thành thật mà nói, anh đâu có thuê chị ấy để cho anh ý kiến về gia đình hay nhà cửa của anh. Hay là cách chọn cà vạt."
Chết tiệt. Chết tiệt. Tất cả là lỗi của tôi. Khốn nỗi tôi không thể nói ra chính xác điều đó. Tôi có thể sao?
"Ồ, em nghĩ anh nên cho chị ấy thêm một cơ hội," tôi vội nói. "Anh cũng đâu có muốn làm chị ấy buồn, phải không? Có lẽ chị ấy chỉ cố bắt chuyện với anh thôi. Em chắc rằng chị ấy sẽ không bao giờ tọc mạch nữa đâu. Thực ra thì em khẳng định đấy."
Bởi vì tôi sẽ lập tức gọi điện bảo chị ngừng đưa ra mấy gợi ý đó ngay.
Luke nhìn tôi kỳ lạ. "Chuyện này thì liên quan gì tới em? Em còn hầu như không biết chị ấy."
"Em chỉ có linh cảm mạnh mẽ rằng ai cũng nên có thêm cơ hội! Và em nghĩ anh nên cho trợ lý của anh một cơ hội nữa. Tên chị ấy là gì ấy nhỉ, Bobbie à?" tôi vờ ngây thơ nói thêm.
"Bonnie," Luke sửa lại.
"Bonnie." Tôi gật đầu. "Em mới gặp chị ấy một lần, hồi tiệc Giáng sinh," tôi nói thêm cho thêm đáng tin.
Tôi lấm lét liếc Luke, nhưng hình như anh không nghi ngờ gì. Ơn Chúa.
"Anh phải đi đây." Anh đứng dậy, lau miệng. "Tóm lại... anh hy vọng hôm nay sẽ suôn sẻ." Anh hôn Minnie. "Chúc may mắn, con gái rượu."
"Nó có đi thi Olympics đâu," tôi sẵng giọng đáp "Nó không cần may mắn."
"Thôi được rồi, dù sao cũng cho anh biết mọi chuyện diễn biến ra sao nhé." Anh ngập ngừng ngại ngần. "Becky… anh hiểu cảm giác của em. Nhưng anh thực lòng nghĩ đây có thể là bước đột phá mà chúng ta cần."
Tôi thậm chí còn chẳng buồn trả lời anh. Không đời nào có chuyện một mụ chuyên gia bắt trẻ con huấn luyện lại tạo được bất cứ "bước đột phá" nào trong nhà tôi.
MƯỜI GIỜ SÁNG tôi đã sẵn sàng nghênh đón bà ta. Nhà cửa đã sẵn sàng, tôi đã sẵn sàng, thậm chí Minnie cũng đã diện xong cái tạp dề Marie Chantal ngây thơ nhất.
Tôi đã nghiên cứu xong. Trước hết, tôi tìm kiếm website của Bảo mẫu Sue và đọc hết các trang. (Xui xẻo là vẫn chưa có dòng nào về trại huấn luyện, chỉ có một thông điệp nói: Loạt chương trình mới về quản lý hành vi trẻ em và người lớn sẽ được tiến hành sớm — đánh dấu vào đây để xem chi tiết. Hừ. Bà ta úp mở như vậy tôi cũng chẳng ngạc nhiên gì.)
Rồi tôi đã mua hết đống DVD của bà ta và xem lần lượt từng đĩa. Và tập nào cũng na ná. Lúc nào cũng có một gia đình với trẻ con thì chạy như giặc, bố mẹ thì cãi vã, thường xuyên có một cái tủ lạnh cũ hỏng vứt ngoài vườn hoặc mấy cái ổ điện nguy hiểm hoặc đại loại vậy. Thế rồi Bảo mẫu Sue đi vào, xem xét kỹ hai bên rồi nói, "Tôi muốn xem nhà Ellise thực sự là ai," câu này có nghĩa là, "Các người đã phạm một đống sai lầm nhưng tôi sẽ chưa cho các người biết là sai ở đâu đâu."
Nhân vật bố mẹ luôn kết thúc bằng một màn la hét rồi nức nở trên vai Bảo mẫu Sue kể lể chuyện đời mình. Và tuần nào bà ta cũng lôi ra cái hộp giấy ăn nho nhỏ đó rồi nghiêm trang nói, "Tôi nghĩ còn có nhiều vấn đề hơn là chuyện hành vi của trẻ, phải không?" thế rồi họ gật đầu và phun ra hết về đời sống tình dục hoặc khó khăn nghề nghiệp hay bi kịch gia đình rồi bật nhạc buồn và cuối cùng thì ta cũng khóc lóc theo.
Tôi muốn nói là tất cả đều có công thức, và chỉ có những kẻ dở hơi toàn tập mới bị trò đó lừa gạt.
Và giờ, cứ từ đó suy ra, thì bà ta sẽ tua lại vở kịch đó rồi đưa hết bọn trẻ ra trại huấn luyện, nơi nào đó thật khó nhằn như Utah hay Arizona, và như thế thì khi họ đoàn tụ, ta còn có các chương trình ti vi hay hơn.
Chậc, ở đây thì không được đâu. Đừng hòng.
Tôi nhìn quanh bếp, kiểm tra xem mọi thứ đã đâu vào đấy chưa. Tôi đã gắn một bản đồ sao lấp lánh ánh vàng khổng lồ lên tủ lạnh, dán chữ Bậc Thang Hư[1] lên bậc dưới cùng của cầu thang, và trên bàn đã có một chồng đồ chơi giáo dục. Nhưng chỉ cần may mắn một chút thì màn chào đón đầu tiên từ ngoài sẽ có tác dụng và bà ta thậm chí sẽ chẳng vào được tới đây.
[1] Naughty Step (Bậc thang Hư) là một trong các phương pháp uốn nắn hành vi cho trẻ nhỏ. Mỗi lần trẻ nghịch ngợm hoặc cư xử không phải phép, phụ huynh sẽ buộc trẻ đứng tại vị trí bậc thang đó (hoặc một vị trí quy định trước trong nhà) như một hình thức phạt.
Điều ta không thể làm với Bảo mẫu Sue là nói, "Con tôi chẳng có vấn đề gì cả," bởi vì sau đó thể nào bà ta cũng bới được vài cái. Nên tôi sẽ phải thông minh hơn thế.
Chuông cửa reo, người tôi lập tức cứng đờ.
"Ra đây nào Minnie," tôi lẩm bẩm. "Mình đi tống cổ mụ chuyên gia trẻ em khó chịu này nào."
Tôi mở cửa - và bà ta ở đó. Đích thị Bảo mẫu Sue, với mái tóc vàng hoe cắt ngắn đã thành thương hiệu, mặt mũi thanh tú và son môi hồng. Ngoài đời trông bà ta nhỏ nhắn hơn trên ti vi, với quần jean và sơ mi kẻ, áo jacket kiểu kỵ sĩ. Tôi cứ tưởng bà ta sẽ diện đồng phục xanh da trời, đội mũ như trên ti vi. Thực ra tôi suýt nữa thì nghĩ nhạc nền sẽ cất lên cùng một giọng thuyết minh: "Hôm nay, Bảo mẫu Sue đã được gọi đến nhà Brandon…"
"Rebecca phải không? Tôi là Bảo mẫu Sue," bà ta nói bằng giọng miền Tây Nam khó nghe quen thuộc.
"Bảo mẫu Sue! Ơn trời! Được gặp bà tôi mừng quá!" tôi nói rất kịch. "Chúng tôi đã hết cách rồi! Bà phải giúp chúng tôi, ngay tại đây, ngay lúc này!"
"Thật sao?" Bảo mẫu Sue trông có vẻ kinh ngạc.
"Vâng! Chồng tôi chưa giải thích chúng tôi đang tuyệt vọng đến mức nào sao? Đây là Minnie, con gái hai tuổi của chúng tôi."
"Xin chào Minnie. Cháu có khỏe không?" Nanny cúi xuống nói chuyện với Minnie và tôi sốt ruột chờ bà ta ngẩng lên.
"Bà không thể tin nổi chúng tôi gặp nhiều vấn đề thế nào với Minnie đâu. Thật xấu hổ. Thật mất mặt. Nói ra điều này tôi cũng khổ tâm lắm." Tôi để giọng mình run rẩy một tí. "Con bé không chịu học cách thắt dây giày. Tôi đã cố... chồng tôi đã cố... ai cũng đã cố. Nhưng nó cứ không chịu!"
Một khoảng dừng, trong lúc đó tôi giữ vẻ mặt bà-mẹ-lo-lắng tuyệt đối không suy suyển. Bảo mẫu Sue trông đã hơi bối rối rồi. Ha.
"Rebecca," bà ta nói. "Minnie vẫn còn rất nhỏ. Tôi sẽ không trông mong bất cứ đứa trẻ hai tuổi nào có thể tự buộc dây giày đâu."
"Ôi!" Mặt tôi lập tức sáng bừng. "Ôi, tôi đã hiểu rồi. Ừ, thế thì ổn rồi! Chúng tôi chẳng gặp phải vấn đề nào với con bé nữa. Cảm ơn bà rất nhiều, Bảo mẫu Sue, bà cứ gửi hóa đơn cho chồng tôi ấy. Tôi không nên giữ bà ở đây lâu thêm nữa - tạm biệt."
Rồi tôi đóng sầm cửa trước khi bà ta kịp đáp lời.
Thành công rồi! Tôi đập tay với Minnie và đang định vào bếp làm một thanh Kit Kat ăn mừng thì chuông cửa lại reo lần nữa.
Bà ta còn chưa chịu đi sao?
Tôi nhòm qua lỗ khóa và bà ta vẫn ở đó, đang kiên nhẫn chờ trên bậc cửa.
Bà ta muốn gì nữa thế nhỉ? Bà ta đã giải quyết vấn đề cho chúng tôi rồi. Bà ta có thể đi.
"Rebecca?" Giọng bà vọng qua cửa. "Cô có ở đó không?"
"Xin chào!" Minnie la vọng ra.
"Suỵt!" tôi rít lên. "Yên lặng nào!"
"Rebecca, chồng cô nhờ tôi đánh giá con gái cô rồi báo lại kết quả cho cả cô và anh ấy. Tôi không thể làm việc đó sau một phút gặp gỡ được"
"Nó không cần đánh giá gì đâu!" tôi hét vọng qua cửa.
Bảo mẫu Sue không phản ứng lại, chỉ đứng đợi với nụ cười kiên nhẫn như cũ. Bà ta không muốn một ngày nghỉ sao?
Tôi cảm thấy hơi hụt hẫng, thú thật là thế. Tôi tưởng bà ta sẽ cuốn gói. Nhưng nhỡ bà ta lại bảo với Luke là tôi không cho bà ta vào thì sao? Nhỡ cuối cùng chúng tôi lại cãi nhau to một trận nữa?
Ôi trời ơi. Có khi sẽ đơn giản hơn nếu tôi cứ để bà ta vào, cứ để bà ta làm cái việc gọi là "đánh giá", rồi mới tống khứ bà ta.
"Được rồi." Tôi mở toang cửa. "Vào đi. Nhưng con gái tôi không có vấn đề gì đâu đấy. Tôi biết chính xác bà sẽ làm gì và sẽ nói gì. Chúng tôi còn có cả cái Bậc Thang Hư rồi cơ."
"Trời ơi." Mắt Bảo mẫu Sue ánh lên một chút. "Chậc, thế là cô đã đi trước một bước rồi sao?" Bà ta bước vào mỉm cười với Minnie, rồi với tôi. "Xin đừng lo lắng hay e sợ. Tôi chỉ muốn quan sát một ngày bình thường của mẹ con cô thôi. Cứ tự nhiên và làm những gì thường ngày cô vẫn làm. Tôi muốn xem những người nhà Brandon thực sự là ai"
Biết ngay mà! Bà ta đã đặt cho chúng tôi cái bẫy đầu tiên. Trên ti vi thì hoặc là cả gia đình đều chẳng có kế hoạch nào cho ngày hôm đấy hoặc là con họ không chịu tắt ti vi, rồi cả nhà cãi nhau ầm ĩ. Nhưng tôi bắt bài bà ta rồi. Để phòng trước, tôi đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này - thực ra tôi thậm chí còn duyệt trước một lần với Minnie.
"Ôi, thế nào bây giờ nhỉ," tôi nói bằng giọng ra vẻ trầm ngâm. "Con nghĩ sao Minnie? Làm bánh một chút nhỉ?" Tôi tặc lưỡi. "Nhưng mẹ vừa nhớ ra nhà mình vừa hết bột mì trồng bằng phương pháp hữu cơ xay bằng cối đá. Hay là mình làm nhà từ thùng các tông nhé, rồi con sơn nó bằng sơn không chì."
Tôi nhìn Minnie đầy ngụ ý. Đấy là dấu hiệu nhắc vở cho nó. Con bé sẽ phải nói, "Đi bộ! Thiên nhiên!" Tôi đã dạy nó xong xuôi hết rồi. Nhưng, thay vì thế, nó cứ dán mắt vào ti vi trong phòng khách.
"Lợn Peppa," nó mở miệng. "Lợn Peppa của con..."
"Chúng ta không thể đi xem một chú lợn thật được, con yêu!" tôi vội cắt ngang. "Nhưng mình ra ngoài đi dạo ngoài thiên nhiên và thảo luận về môi trường nào!"
Tôi hơi bị tự hào về ý tưởng đi bộ trong thiên nhiên. Vừa được coi là cách dạy con tốt vừa dễ ợt. Ta chỉ việc đi lòng vòng và liên tục nói, "Kia quả sồi kìa! Kìa con sóc kìa!" Bảo mẫu Sue sẽ phải bó tay. Bà ta sẽ phải cho chúng tôi 10/10 điểm và bảo rằng bà ta không thể cải thiện một gia đình hoàn hảo, và sẽ tới lượt Luke bị điều tra toàn diện.
Khi diện áo khoác và ủng (ủng Ugg hồng xinh xắn - dễ thương cực kỳ) cho Minnie xong, tôi với lấy túi xách và lôi ra bốn dải ruy băng nhung màu tím sẫm đã được khâu thành nơ gắn băng khóa nhám Velcro ở mặt sau. Tôi vừa làm tối qua, và trông chúng khá đẹp.
"Tốt hơn là mình mang theo Ruy Băng Hư," tôi cố tình nói thật to.
"Ruy Băng Hư?" Bảo mẫu Sue lịch sự hỏi lại.
"Vâng, tôi để ý thấy trong các chương trình của bà trên ti vi, khi ra ngoài bà không dùng phương pháp Bậc Thang Hư được. Nên tôi đã sáng tạo ra 'Ruy Băng Hư'. Rất đơn giản nhưng hiệu quả. Mỗi lần trẻ không nghe lời thì chỉ việc đính cái đó lên áo khoác của trẻ bằng băng khóa nhám."
"Tôi hiểu rồi." Bảo mẫu Sue không mạo muội đưa ra ý kiến gì, nhưng rõ ràng là vì bà ta đang sôi lên vì ghen tức và ước gì đã nghĩ ra trước tôi.
Thật tình tôi nghĩ mình có thể trở thành một chuyên gia trẻ em. Tôi có nhiều ý tưởng hơn Bảo mẫu Sue nhiều, và tôi còn có thể cho lời khuyên về thời trang nữa chứ.
Tôi dẫn Minnie ra khỏi nhà và chúng tôi bắt đầu đi dọc lối xe. "Minnie, nhìn kìa, con chim!" Tôi chỉ vào một sinh vật nào đó đang vỗ cánh bay khỏi một ngọn cây. "Có khi nó đang bị đe dọa tuyệt chủng đấy," tôi nghiêm trang nói. "Chúng ta phải bảo vệ cuộc sống hoang dã."
"Một con bồ câu ư?" Bảo mẫu Sue ôn tồn nói. "Loài đó có khả năng bị tuyệt chủng sao?"
"Tôi đang sống xanh mà." Tôi bắn cho bà ta một cái nhìn tóe lửa. Bà ta không biết tí gì về môi trường hay sao?
Chúng tôi thả bộ một lát, tôi đã chỉ ra được vài con sóc. Giờ chúng tôi đang tiến lại dãy cửa hàng cuối con đường, và tôi không thể ngăn mình liếc sang phải một cái, chỉ để xem shop đồ cổ mới có hàng gì về.
"Cửa hàng!" Minnie nói, giật giật tay tôi.
"Không, chúng ta sẽ không đi mua sắm đâu con." Tôi nở với con bé một nụ cười trìu mến. "Chúng ta đang đi dạo giữa thiên nhiên, con nhớ không? Nhìn ngắm thiên nhiên. "
"Cửa hàng! Taxi!" Con bé tự tin trỏ tay về phía con đường và hét thậm chí còn to hơn, "Taxi! Taxiiii!" Sau một lát, chiếc taxi đầu hàng bình bịch chạy về phía chúng tôi.
"Minnie! Chúng ta sẽ không gọi taxi! Tôi không hiểu sao con bé lại làm thế," tôi vội nói thêm với Bảo mẫu Sue. "Không phải là lúc nào chúng tôi cũng gọi taxi đâu…"
" Taxiiii!" Minnie lại đang giở bộ mặt đỏ bừng và cặp mắt hình viên đạn ấy ra rồi. Ôi trời ơi. Tôi không thể để một trận ăn vạ ầm ĩ xảy ra ở đây trước mặt Bảo mẫu Sue được. Có lẽ chúng tôi có thể bắt taxi ở đâu đó.
"Minnie!" một giọng hoan hỉ oang oang vang lên. "Cô bé khách sộp nhất của tôi thế nào rồi?"
Chết tiệt. Đó là Pete, người chuyên chở chúng tôi đến Kingston mua sắm.
Ý tôi là, cũng không thường xuyên đến thế.
"Thỉnh thoảng Pete chở chúng tôi tới... tới trung tâm giáo dục qua các trò chơi," tôi bảo Bảo mẫu Sue.
"Vậy," Pete nhoài người ra khỏi cửa sổ xe. "Hôm nay đi đâu đây, hai người đẹp của tôi?"
"Star-bucks," Minnie phát âm luôn cái từ đó trước khi tôi kịp phản ứng. "Star-bucks - cửa hàng."
"Như thường lệ chứ gì?" Pete vui vẻ nói. "Nhảy lên thôi."
Tôi cảm thấy màu đỏ tràn lên mặt.
"Chúng ta sẽ không đi Starbucks, Minnie!" tôi như rít lên. "Thật là một… một ý tưởng điên rồ! Chú đưa bọn cháu tới trung tâm giáo dục qua các trò chơi được không Pete? Cái trung tâm ở Leatherhead mà mình vẫn hay đi ấy?"
Ánh mắt tôi nhìn ông không dứt, thầm mong ông sẽ không nói, "Cô đang nói về cái gì thế?"
"Bánh?" Minnie nhìn tôi hy vọng. "Bánh Starbucks?"
"Không, Minnie!" tôi nạt. "Con phải ngoan, nếu không mẹ đeo Ruy Băng Hư cho bây giờ." Tôi lấy đống ruy băng ra khỏi túi vẫy vẫy trước mặt con bé. Ngay lập tức Minnie chìa tay ra.
"Của con! Của connnn!"
Lẽ ra nó không nên muốn có Ruy Băng Hư mới phải chứ nhỉ?
"Thôi có khi để sau vậy," tôi nói, bối rối nhét lại dải ruy băng vào túi. Chỉ tại cái bà Bảo mẫu Sue này. Bà ta làm tôi lúng túng.
Chúng tôi vào xe, tôi thắt đai an toàn cho Minnie và Pete đánh xe khỏi lề.
"Rebecca," Bảo mẫu Sue ôn tồn nói, "nếu cô thực sự có việc cần làm thì đừng cảm thấy ngại vì tôi. Tôi sẽ rất hân hạnh được đi mua sắm hay làm bất cứ việc gì bình thường cô vẫn làm."
"Thì đây!" tôi cố gắng nghe giọng có vẻ tự nhiên. "Đây là việc hằng ngày đây! Vừa chơi vừa học! Ăn nhẹ đi này, con yêu," tôi quay sang Minnie nói thêm, và chìa ra một chiếc bích quy mua từ cửa hàng thực phẩm có lợi cho sức khỏe. Con bé nhìn cái bánh nghi ngại, liếm thử rồi quăng xuống sàn và hét lên, "Bánh xốp! Bánh xốp Starbucks!"
Mặt tôi đỏ rần rần.
"Starbucks là... tên con mèo nhà bạn tôi," tôi tuyệt vọng ứng biến. "Bánh xốp là tên một con mèo khác. Minnie yêu động vật lắm, đúng không con yêu?"
"Cô đã thấy cái thứ vô dụng đồ sộ đó chưa?" Giọng Pete hân hoan vọng lại từ ghế trước. "Cuối cùng thì họ cũng mở!"
Chúng tôi đến một ngã tư nơi con đường cắt với một xa lộ hai chiều và chờ đèn giữa một dòng xe cộ nối đuôi. Đột nhiên tôi thấy Pete đang chỉ vào một thứ. Đó là một biển quảng cáo đen trắng to đùng, trên đó viết:
HEATHFIEL VILLAGE!
TRUNG TM BÁN LẺ SANG TRỌNG
KHAI TRƯƠNG HÔM NAY!
Chà. Người ta đã bàn tán về việc mở cửa khu này cả thế kỷ nay rồi. Ánh mắt tôi trượt đi xa hơn xuống phía dưới tấm biển.
KHUYẾN MẠI ĐẶC BIỆT HÔM NAY!
KHÁCH NÀO CŨNG CÓ QUÀ!
Ở CUỐI ĐƯỜNG
Khách nào cũng có quà à?
Ý tôi là, có lẽ cũng chẳng có gì mà phải hào hứng. Có thể chỉ là một cái nến thơm bé tị ti hay một thanh sô cô la hay gì đấy đại loại vậy. Và chỗ này có lẽ cũng chẳng có gì hấp dẫn. Dù sao thì thậm chí tôi đâu có quan tâm tới một trung tâm mua sắm mới mở chứ, vì chúng tôi ra ngoài để mua sắm, phải không? Chúng tôi ra ngoài để làm những việc mang tính giáo dục và gắn kết mẹ con.
"Nhìn mây kìa con," tôi nói với Minnie, gượng gạo chỉ tay vào cánh cửa sổ đối diện. "Con có biết mây được tạo thành thế nào không, con yêu? Nhờ... ờ... nhờ nước đấy."
Mình định nói là nước bay hơi? Hay hơi nước ấy nhỉ?
"Burberry," Pete thích thú nói. "Giờ thì cũng có hàng chất lượng tốt. Con rể tôi cứ mua đủ thứ hàng nhái Hồng Kông và nó bảo..."
Burberry? Đầu tôi quay phắt lại và tôi lại trông thấy một pa nô quảng cáo khổng lồ nữa - lần này trên đó đề tên tất cả các hãng đồ hiệu có trong trung tâm.
Burberry. Matthew Williamson. Dolce & Gabbana. Ôi trời ơi.
Anya Hindmarch. Temperley. Vivienne Westwood? Tất cả đều khuyến mại? Chỉ cách tôi vài mét?
Chiếc taxi lại nhích về phía trước, và tôi cảm thấy nguy cấp. Một phút nữa thôi là chúng tôi sẽ đi qua lối vào. Sẽ quá muộn mất.
OK, nghĩ kỹ một chút nào. Lý lẽ một chút nào. Tôi biết là chúng tôi nên tới Leatherhead và nhảy nhót quanh cái nhà bóng. Nhưng vấn đề là… Bảo mẫu Sue đã nói bà ta không phiền nếu chúng tôi đi mua sắm cơ mà. Bà ta thực sự đã nói như thế.
Không phải là tôi định mua gì cho bản thân. Hiển nhiên rồi. Tôi sẽ giữ lời chứ. Nhưng đây là một trung tâm mua sắm mới toanh, đẹp tới tầm nghệ thuật, đã giảm giá lại còn tặng quà khuyến mại. Chúng tôi không thể cứ thế mà lái xe qua được. Như thế thật... thật không phải. Thật vô ơn. Đi ngược lại quy luật tự nhiên. Và tôi được phép mua đồ cho Minnie chứ, phải không? Một phần nhiệm vụ của người mẹ là lo việc ăn mặc cho con.
Tôi liếc danh sách đó một lần nữa. Petit Bateau. Ralph Lauren. Girls and Boys. Funky Kid. Baby in Urbe. Tôi cảm thấy ngạt cả thở. Còn gì phải nghĩ ngợi nữa chứ.
"Bà biết đấy, tôi cần mua cho Minnie mấy đôi tất mới." Tôi cố làm ra vẻ điềm nhiên. "Nên chúng ta có thể tạt vào trung tâm thương mại mới này một lúc thay vì tới chỗ kia. Tôi chỉ nghĩ vậy thôi. Bà thấy thế nào?"
"Tuỳ cô." Bảo mẫu Sue giơ tay lên. "Hoàn toàn tùy ý cô."
"Vậy thì, ừm, Pete ơi, chú có thể cho bọn cháu vào trung tâm mua sắm kia được không?" tôi cất giọng. "Cám ơn chú nhiều."
"Thế thì tôi nên dọn dẹp cốp xe nhỉ?" Ông ta quay lại nhe răng cười với tôi. "Lấy chỗ sẵn sàng cho đống túi sắp tới."
Tôi yếu ớt cười đáp lại. Tí nữa tôi sẽ bảo Bảo mẫu Sue là khiếu hài hước của ông ta rất lập dị.
"Cô có thích shopping không, Rebecca?" Bảo mẫu Sue ôn tồn hỏi.
Tôi dừng chốc lát để suy nghĩ cho kỹ.
"Không phải là thích," cuối cùng tôi nói. "Tôi sẽ không dùng từ thích. Ý tôi là, đó là việc cần làm, đúng không? Giữ cho tủ thực phẩm đầy." Tôi làm mặt thê thảm nhún vai. "Đó là công việc phải làm đối với bất cứ người mẹ có trách nhiệm nào."
Chúng tôi đỗ xe ở lối vào chính, nơi có những cánh cửa kính khổng lồ dẫn vào một đại sảnh mênh mông trang trí bằng những cây cọ, trên một bức tường thép là thác nước giả đổ xuống. Khi chúng tôi vừa bước vào, tôi đã thấy ngay biển hiệu Valentino và Jimmy Choo nhấp nháy chào tôi từ đằng xa xa. Không khí tràn ngập mùi bánh quế và tiếng máy pha cà phê cappuccino, hòa cùng hương nước hoa hàng hiệu, mùi đồ da đắt tiền và... sự mới mẻ.
"Vậy giờ cô cần đi đâu?" Bảo mẫu Sue nói, nhìn quanh. "Cô định mua tất, nhỉ?"
"Tôi... ừm..."
Tôi hầu như không thể suy nghĩ rõ ràng được nữa. Mulberry ở ngay phía trước và lúc nãy tôi đã tia được một chiếc túi xách tuyệt nhất trên đời trong cửa sổ rồi. "Ừm…" Tôi buộc mình tập trung. "Vâng. Tất chân."
Tất trẻ em. Không phải Valentino. Không phải Jimmy Choo. Không phải Mulberry. Ôi trời ơi, cái túi đó giá bao nhiêu tiền nhỉ...
Thôi ngay. Không được nhìn. Mình sẽ không mua gì cho bản thân hết. Mình thậm chí còn không nghĩ tới điều đó cơ mà.
"Của con! Búp bê của coooon!" Giọng Minnie lôi tôi lại hiện tại. Nó đang đứng ngoài gian Gucci, chỉ một cô ma nơ canh.
"Không phải búp bê đâu con yêu, đấy là ma nơ canh! Đi nào." Tôi cầm tay con bé thật chắc rồi dắt nó ra chỗ bản đồ hướng dẫn. "Chúng ta phải mua mấy đôi tất cho con."
Chúng tôi tiến về Khu Trẻ Em, toàn bộ các gian hàng bán đồ trẻ em đều tập trung ở đó. Có một chú hề chào khách, các quầy ê hề đồ chơi, và cả khu vực trông như một khu hội chợ.
"Sách!" Minnie ngay lập tức phi thẳng tới một trong số các gian hàng và vớ lấy một cuốn sách có hình tiên nữ trên bìa. "Sách của con."
Ha! Tôi đắc thắng liếc nhìn Bảo mẫu Sue. Con gái tôi chọn sách giáo dục, chứ không phải mấy đồ chơi nhựa rác rưởi!
"Dĩ nhiên con có thể mua sách, Minnie," tôi nói to. Chúng ta sẽ mua bằng tiền tiêu vặt của con. Tôi đang dạy Minnie cách lên kế hoạch tài chính," tôi quay sang Bảo mẫu Sue nói thêm. "Tôi đã ghi lại toàn bộ chi tiêu từ tiền tiêu vặt của con bé."
Tôi lôi cuốn sổ xinh xắn màu hồng hiệu Smythson có đề chữ Tiền tiêu vặt của Minnie ngay trên bìa ra. (Tôi đã đặt in riêng. Khá là đắt, nhưng đó là một khoản đầu tư cho việc hình thành trách nhiệm tài chính của con gái tôi.)
"Đàn ông!" Ngoài cuốn sách Minnie còn vớ thêm một con rối. "Đàn ông của con! Của connn!"
"Ờ..." Tôi nghi ngại nhìn con rối. Trông cũng khá dễ thương, và chúng tôi cũng chưa có con rối nào. "Ồ, thôi được rồi. Miễn là con trả bằng tiền tiêu vặt của con. Con có hiểu không, con yêu?" tôi nói siêu rõ ràng. "Phải mua bằng tiền tiêu vặt của con."
"Trời đất ơi!" Bảo mẫu Sue thốt lên khi chúng tôi tiến lại quầy thanh toán. "Minnie có bao nhiêu tiền tiêu vặt vậy?"
"Năm mươi xu một tuần," tôi vừa đáp vừa lục tìm ví. "Nhưng chúng tôi tạo dựng một hệ thống cho phép con bé tiêu trước trả sau. Như thế sẽ dạy cho nó cách chi tiêu trong giới hạn."
"Tôi không hiểu," Bảo mẫu Sue không buông tha. "Chi tiêu trong giới hạn theo kiểu gì được?"
Thật tình! Bà ta hơi bị chậm hiểu so với một người được gọi là chuyên gia.
"Bởi vì tất cả đều được ghi lại trong sổ. " Tôi nguệch ngoạc giá của cuốn sách và con rối rồi đóng sập sổ lại, cười toe với Minnie. "Mình đi tìm tất cho con thôi, con yêu."
Trời ạ, tôi yêu Funky Kid. Mỗi mùa họ lại đổi trang trí cửa hàng, hôm nay toàn bộ chỗ đó được thiết kế như một trang trại, với dầm gỗ và rơm giả. Nó có đủ thứ áo quần tuyệt đẹp cho trẻ em, như những chiếc cardigan đan tay độc đáo có mũ và áo khoác ba lớp đáp hình trang trí. Tôi đã tìm được mấy đôi tất đáng yêu kinh khủng, quanh cổ tất có hình quả anh đào và chuối, hạ giá một nửa còn 4,99 bảng. Tôi lấy mỗi loại hai đôi bỏ vào giỏ.
"Xong," Bảo mẫu Sue hùng hồn nói. "Làm tốt lắm. Chúng ta ra quầy thanh toán được chưa?"
Tôi không đáp. Tôi còn đang bận chú ý tới một giá áo choàng không tay xinh xắn. Tôi nhớ đã thấy chúng trong ca ta lô rồi. May bằng vải nhung sọc mịn màu xanh lá bạc hà, thêu viền gấu. Dễ thương tuyệt đỉnh, mà lại giảm giá những 70 phần trăm! Tôi nhìn lướt qua giá một lượt - nhưng chẳng còn cái nào cỡ 2-3 tuổi cả. Dĩ nhiên là không còn rồi. Tất cả đã bị khuân đi sạch. Chết tiệt thật.
"Xin lỗi?" tôi hỏi một cô bán hàng đi ngang qua. "Cô còn cái nào cỡ hai-ba tuổi mặc được không?"
Ngay lập tức cô ta nhăn mặt. "Xin lỗi. Tôi không nghĩ là chúng tôi còn cái nào cỡ đó. Nhiều người thích quá mà."
"Minnie cần một chiếc áo khoác không tay sao?" Bảo mẫu Sue đã xuất hiện ngay sau lưng tôi hỏi han.
Tôi bắt đầu phát ốm vì cái bà Bảo mẫu Sue cùng mấy câu hỏi vô nghĩa của bà ta rồi đâỵ.
"Hời quá mà," tôi nhẹ nhàng nói. "Tôi luôn nghĩ rằng, là một bậc cha mẹ có trách nhiệm, ta luôn phải lựa đồ sao cho có lợi nhất mà mua, bà có đồng ý như vậy không, Bảo mẫu Sue? Thực ra..." Cảm hứng đột ngột đến với tôi "...tôi nghĩ mình có thể dự trữ cho sang năm."
Tôi vớ lấy một chiếc cỡ 3-4 tuổi. Hoàn hảo! Sao mình không nghĩ ra từ trước cơ chứ? Tôi lấy thêm một chiếc màu đỏ nữa và tiến về giá áo mưa màu hồng nhạt có mũ in hoa. Họ không có cỡ nhỏ - nhưng tôi đã tìm thấy một cái cỡ 7-8. Ý tôi là, khi nào bảy tuổi thì Minnie cũng vẫn cần áo mưa chứ, phải không?"
Lại còn có cả một chiếc áo khoác nhung xinh không chịu nổi, cỡ 12, mà chỉ có £20, hạ giá từ £120! Không mua thì sẽ là một sai lầm toàn tập!
Vừa chất thêm quần áo vào giỏ tôi vừa không thể tin được mình lại biết nhìn xa trông rộng đến thế. Trên thực tế tôi đã mua cho Minnie tất cả những món đồ chính yếu để dùng trong mười năm tới đây, ở giá hạ không thể thấp hơn nữa! Rồi tôi sẽ chẳng cần mua sắm gì thêm cho nó nữa!
Khi thanh toán, tôi cảm thấy một vầng hào quang mãn nguyện lan toả. Mình hẳn đã tiết kiệm được hàng trăm bảng.
"Ừm!" Bảo mẫu Sue hình như không thốt nên lời khi cô bán hàng giao cho tôi ba chiếc túi to bự. "Cô mua hơn một đôi tất nhiều quá. Một đôi tất mà thế này thì kể cũng quá nhiều!"
"Chỉ là tính xa thôi mà." Tôi giở ngay giọng bà mẹ thông thái ra. "Trẻ con lớn nhanh lắm, ta phải chuẩn bị chứ. Mình đi làm tách cà phê đi?"
"Starbucks?" Minnie chen vào ngay lập tức. Nó đã chăm chú quan sát tôi nãy giờ và khăng khăng đòi mặc cái áo mưa cỡ 7-8 màu hồng nhạt, dù cái áo dài quét đất. "Bánh xốp Starbucks?"
"Có khi chúng ta đành phải đến một chuỗi cà phê nào đó thôi." Tôi cố gắng sao cho giọng nghe có vẻ tiếc nuối. "Ở đây có lẽ không có chỗ nào chuyên bán thực phẩm hữu cơ có lợi cho sức khỏe đâu."
Tôi xem bản đồ - và để tới được khu ẩm thực, chúng tôi sẽ phải đi qua dãy shop đồ hiệu. Cũng được. Tôi sẽ không sao. Tôi sẽ cố không ngó nghiêng.
Khi ba chúng tôi khởi hành, mắt tôi vẫn tập trung hướng thẳng về phía trước, nhìn cái tác phẩm điêu khắc hiện đại bằng kim loại nhọn hoắt treo lủng liểng trên trần nhà. Sẽ ổn thôi. Sẽ tốt đẹp cả. Thực ra, tôi cũng đã quen với việc không mua sắm rồi đấy chứ. Tôi còn hầu như không nhớ nó tí nào...
Ối ối, kia có phải là chiếc áo khoác Burberry có đăng ten từng được lên sàn catwalk không? Ngay ở kia, bên trong cửa sổ. Không biết bao nhiêu tiền nhỉ...
Không. Bước tiếp đi Becky. Đừng nhìn lại. Tôi chỉ dám ti hí mắt thôi. Được rồi. Tốt rồi. Nếu mình không thấy rõ shop đó...
"Cô không sao chứ?" Bảo mẫu Sue chợt để ý tới tôi. "Becky, cô có bị ốm không?"
"Tôi khỏe mà!" Giọng tôi nghe hơi kỳ một chút. Đã lâu quá rồi tôi không mua sắm. Tôi có thể cảm thấy một kiểu ức chế đang chất chồng lên trong tôi, một dạng tuyệt vọng chỉ chực chờ bùng nổ.
Nhưng tôi phải lờ nó đi. Tôi đã hứa với Luke. Tôi đã hứa.
Nghĩ về cái gì khác đi nào. Đúng rồi. Như cái hồi tôi đi học lớp tiền sản, họ bảo ta phải tập trung thở để quên đi cái đau. Tôi sẽ thở đúng cách để quên đi việc mua sắm.
Hít vào... thở ra... hít vào... ôi trời ơi, váy Temperley kìa!
Chân tôi đứng khựng lại. Đó là một chiếc váy dự tiệc màu trắng-vàng ánh kim, trong một shop tên là Đầm 50%. Nó có những họa tiết thêu đẹp sững sờ quanh cổ, dài quét đất và trông như một thứ vừa mang về từ thảm đỏ. Bên nó là tấm biển đề GIẢM THÊM 20% HÔM NAY.
Tôi trân trân nhìn qua cửa kính mà các ngón tay cứ siết chặt quai túi.
Mình không thể mua nó. Thậm chí mình không được phép nhìn.
Nhưng không hiểu sao… tôi cũng không thể nhúc nhích. Chân tôi như đã cắm rễ xuống mặt sàn đá cẩm thạch bóng loáng.
"Rebecca?" Bảo mẫu Sue đã dừng bước. Bà ta ngó cái váy rồi tặc lưỡi không bằng lòng. "Mấy cái váy này đắt kinh khủng khiếp, đúng không? Ngay cả khi đã hạ giá."
Bà ta chỉ có thể nói thế thôi sao? Đây còn là chiếc váy đẹp nhất trên thế giới, và hạ chỉ còn một phần nhỏ nguyên giá, và giá như tôi chưa hứa cái việc ngu xuẩn ấy với Luke...
Ôi trời ơi. Tôi nghĩ ra giải pháp rồi. Thực ra đây có thể là giải pháp cho rất nhiều thứ.
"Minnie." Tôi đột ngột quay sang con bé. "Con yêu, cô bé cưng của mẹ." Tôi cúi xuống dịu dàng nựng con bé. "Con yêu... con có muốn có một chiếc váy Temperley làm quà tặng sinh nhật hai mốt tuổi không?"
Minnie không đáp, chỉ vì nó không hiểu tôi đang đề nghị mua cho cái gì. Ai lại không muốn có quà sinh nhật hai mươi mốt tuối là váy Temperley cơ chứ? Và đến lúc con bé hai mươi mốt, chiếc váy sẽ trở thành một món đồ vintage quý hiếm! Tất cả bạn bè nó sẽ phải ghen tị! Tất cả sẽ nói, "Trời ơi, Minnie, ước gì mẹ tớ cũng mua cho tớ một chiếc váy như vậy từ hồi tớ lên hai." Người ta sẽ gọi Minnie là Cô gái mặc váy Temperly vintage.
Và tôi có thể mượn nó cái váy để diện trong bữa tiệc sinh nhật Luke. Chỉ để thử cho nó xem í mà.
"Bánh xốp?" Minnie nói, đầy hy vọng.
"Váy," tôi đanh thép nói. "Đây là cho con, Minnie! Đây là quà sinh nhật của con." Tràn trề quyết tâm, tôi dắt con bé vào cửa hàng, phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của Bảo mẫu Sue. Tôi chỉ mất mười giây để lướt qua toàn bộ chỗ đó và khẳng định chiếc váy Temperley đó là thứ tốt nhất họ có. Tôi biết đó là một món hời.
"Xin chào!" tôi nói không kịp thở với cô bán hàng. "Tôi muốn mua chiếc váy Temperley kia. Ít nhất thì... ừm, mua cho con gái tôi. Mua trước ấy mà," tôi nói, khẽ cười đế thêm. "Làm quà sinh nhật hai mốt tuổi cho nó."
Cô bán hàng nhìn Minnie chằm chặp. Rồi nhìn tôi. Rồi quay sang các đồng nghiệp cầu cứu.
"Tôi chắc chắn khi nào lớn lên con tôi cũng mặc cùng cỡ như tôi thôi," tôi nói thêm. "Nên tôi sẽ thử mặc trước. Con có thích chiếc váy dễ thương này không, Minnie?"
"Không váy." Lông mày nó nhăn lại thành một cú nhíu.
"Con yêu, là váy Temperley đấy." Tôi nâng tà váy lên cho nó xem. "Con sẽ đẹp tuyệt trần khi mặc nó! Một ngày nào đó."
"Không váy!" Nó chạy sang phía tường bên kia và bắt đầu trèo vào một ngăn chứa đồ để mở.
"Minnie!" tôi kêu lên. "Ra ngay! Xin lỗi..." tôi ngoái lại nói thêm với cô bán hàng.
"Bánh xốp!" nó hét, trong khi tôi vật lộn lôi nó ra. "Muốn bánh xốp!"
"Chúng ta sẽ mua bánh xốp sau khi mua váy," tôi dỗ. "Nhanh thôi mà…"
"Không váy!" Không hiểu bằng cách nào nó đã chuồi khỏi tay tôi và chạy vụt vào chỗ cửa sổ trưng bày. "Búp bê! Búp bê của con!"
Giờ thì nó đã vớ được một con ma nơ canh không mặc gì.
"Minnie, làm ơn thôi đi, con yêu." Tôi cố không để cơn điên tiết lộ ra trong giọng nói. "Quay lại đây ngay!"
"Búp bê của con!" Con bé lôi cả con ma nơ canh ra khỏi bệ, cho nó đổ kềnh xuống sàn đánh rầm rồi bắt đầu ôm lấy. "Của connnn!"
"Buông ngay ra, Minnie!" tôi nói. "Đấy không phải búp bê! Nó nghĩ đấy là búp bê," tôi nói thêm với cô bán hàng, định sẽ khiến cô ta cười xòa. "Trẻ con buồn cười nhỉ?"
Cô bán hàng không cười lại, thậm chí mỉm cười cũng không.
"Chị làm ơn bế cháu ra được không?" cô nói.
"Dĩ nhiên rồi! Xin lỗi…" Mặt đỏ bừng, tôi lấy hết sức bình sinh lôi Minnie ra khỏi chỗ đó. Nhưng nó cứ bám chặt như đỉa.
"Thôi nào, Minnie!" tôi cố nói giọng dỗ dành thư thái. "Thôi nào con yêu. Con ra đi."
"Không!" nó ré lên. "Búp bê của connn!"
"Có chuyện gì thế?" có tiếng ai đó vang lên sau lưng tôi. "Con bé kia đang làm gì vậy? Không ai kiểm soát nó được sao?"
Ruột gan tôi lộn tùng phèo. Tôi biết cái giọng bỉ bôi độc địa đó. Tôi quay phắt lại - biết ngay, đó chính là cô tiên đã cấm chúng tôi không được vào hang Ông già Noel. Cô ta vẫn còn nguyên bộ móng màu tía và cái khe ngực nhuộm da màu rám nắng lố bịch đó, nhưng lúc này cô ta đang diện một bộ vét đen có phù hiệu đề Trợ lý Giám đốc.
"Là chị!" Mắt cô ta nheo lại.
"Ô, xin chào," tôi căng thẳng nói. "Rất vui được gặp lại cô. Ông già Noel có khỏe không?"
"Chị làm ơn đưa đứa trẻ kia ra ngoài được không?" cô ta nói bằng giọng sắc nhọn.
"Ơ... OK. Không vấn đề gì."
Tôi nhìn Minnie, vẫn đang sống chết dính chặt lấy con ma nơ canh. Cách duy nhất để tôi có thể lôi nó ra khỏi đó là gỡ từng ngón tay ra một. Tôi sẽ cần có mười bàn tay để làm việc đó.
"Liệu chúng tôi có thể... mua con ma nơ canh này được không?"
Nhìn nét mặt của cô tiên nhuộm da, tôi ước gì mình đừng hỏi câu đó.
"Thôi nào Minnie." Tôi cố làm ra giọng vui tươi hớn hở, như một bà mẹ trong quảng cáo bột giặt. "Tạm biệt búp bê đi con!"
"Khôngggg!" Nó giữ lấy còn chặt hơn.
"Buông ra ngay!" Với toàn bộ sức lực, tôi đã gỡ được một tay con bé ra, nhưng nó đã ngay lập tức bám chặt trở lại.
"Của connn!"
"Bắt con gái chị buông con ma nơ canh đó ra ngay!" cô tiên quát. "Các khách hàng khác đang tới kìa! Lôi nó ra!"
"Tôi đang cố đây!" tôi tuyệt vọng nói. "Minnie, mẹ sẽ mua cho con một con búp bê. Mẹ sẽ mua cho con hai con búp bê!"
Một nhóm con gái xách túi mua sắm đã đứng lại xem chúng tôi, một cô còn bắt đầu cười.
"Minnie, con sẽ phải đeo Ruy Băng Hư!" Mặt mũi tôi đã nóng bừng, đỏ lựng. "Và sẽ phải đứng ở chỗ Bậc Thang Hư! Con sẽ không bao giờ được mua cho cái gì nữa! Ông già Noel sẽ chuyển tới Sao Hỏa và cả Cô Tiên Răng cũng vậy..." Tôi chộp lấy chân nó, nhưng nó đã đá cho tôi một phát trúng ống quyển. "Ái! Minnie!"
"Búp bêêêê!" nó nhì nhèo.
"Thôi được rồi," cô tiên bật ra dữ tợn. "Lấy con ma nơ canh đó đi! Lấy con ma nơ canh khốn kiếp đó đi!"
"Lấy đi?" tôi nhìn cô ta trân trối, hoang mang.
"Đúng! Sao cũng được! Rồi đi đi cho tôi nhờ! Đi! Biến!"
Minnie vẫn đang nằm sóng soài trên con ma nơ canh, sống chết giữ chặt. Ngượng chín mặt, tôi dùng cả hai tay nhặt nó lên, lôi xềnh xệch đi như thể nó là một xác chết. Hồng hộc thở vì gắng sức, nhưng bằng cách nào đó tôi đã lôi được nó ra ngoài - thả xuống sàn và ngẩng lên.
Bảo mẫu Sue đã theo chúng tôi ra ngoài, tay vẫn xách ba túi đồ tôi vừa mua. Giờ bà ta đang lặng lẽ quan sát tôi và Minnie, nét mặt khó hiểu.
Và đột nhiên tôi như bừng tỉnh. Tôi nhìn mọi việc vừa xảy ra dưới con mắt của Bảo mẫu Sue. Tôi nuốt khan vài lần, cố gắng nghĩ ra vài bình luận vui vẻ như kiểu "Trẻ con ấy mà, ha." Nhưng tôi chẳng nghĩ ra câu nào và, dù sao đi nữa, miệng tôi cũng đã khô ran vì lo lắng. Sao tôi có thể để chuyện này xảy ra? Trong series truyền hình của bà ta, chưa ai từng bị tống cổ ra khỏi một cửa hàng. Tôi còn tồi tệ hơn tất cả các gia đình có tủ lạnh vứt trong vườn đó.
Bà ta sẽ đánh giá ra sao đây? Bà ta sẽ nói gì với Luke đây? Bà ta sẽ khuyên anh gì đây?
"Giờ cô đã mua sắm xong chưa?" bà ta vẫn nói bằng cái giọng dễ chịu bình thường đó, như thể không phải ai đi qua cũng đang nhìn chúng tôi chằm chặp vậy.
Tôi lặng lẽ gật đầu, mặt muốn bốc cháy.
"Minnie," Bảo mẫu Sue nói. "Bác nghĩ là cháu đang làm đau cô búp bê tội nghiệp ấy đấy. Giờ mình buông cô ấy ra nhé, rồi bác sẽ mua cho cháu món gì đó ngon ngon? Chúng ta cũng có thể mua búp bê cho cháu nữa."
Minnie quay đầu nhìn Bảo mẫu Sue nghi ngờ một lát - rồi buông con ma nơ canh ra.
"Ngoan lắm," Bảo mẫu Sue nói. "Mình sẽ để cô ấy lại đây, tại nhà của cô ấy." Bà ta dựng con ma nơ canh lên, dựa nó vào cửa. "Rồi, giờ mình đi mua cái gì cho cháu uống nhé. Nói, 'Vâng, thưa Bảo mẫu Sue' nào."
"Vâng, thưa Bảo mẫu Sue," Minnie ngoan ngoãn nhắc lại.
Hả? Bà ta làm thế nào ấy nhỉ?
"Rebecca, cô không đi sao?"
Bằng cách nào đó tôi đã nhấc được chân lên đi cùng họ. Bảo mẫu Sue bắt đầu nói chuyện, nhưng tôi chẳng thể nghe được từ nào. Tôi đang sợ chết khiếp đây. Bà ta sắp viết báo cáo bảo rằng Minnie cần được điều trị đặc biệt tại trại huấn luyện. Tôi biết bà ta sẽ viết mà. Và Luke sẽ nghe lời bà ta. Tôi biết phải làm sao đây?
♥♥♥
ĐẾN CHÍN GIỜ tối hôm đó tôi đã lo lắng phát điên, cứ loanh quanh mãi trong nhà chờ Luke về.
Đây là thời khắc tồi tệ nhất trong cuộc hôn nhân của chúng tôi. Tệ chưa từng thấy. Tệ hơn những lần khác cả triệu lần. Bởi vì, nếu điều tôi lo lắng xảy ra, tôi sẽ buộc phải đưa Minnie đi thật xa, tới một trại tị nạn an toàn, không bao giờ gặp lại Luke nữa, thay tên đổi họ theo luật hành động đơn phương và cố tìm quên trong rượu và ma túy.
Bạn biết đấy. Viễn cảnh tình huống xấu nhất.
Nghe tiếng chìa khóa anh mở cửa, tôi cứng đờ người.
"Becky?" Anh xuất hiện trên ngưỡng cửa bếp. "Anh cứ chờ em gọi điện mãi! Tình hình thế nào?"
"Ổn cả! Bọn em đi mua sắm và… ờ... uống cà phê." Nghe giọng tôi giả tạo hết mức, nhưng Luke hình như hoàn toàn không để ý, càng chứng tỏ anh thờ ơ tới mức độ nào.
"Thế bà ấy nói gì về Minnie?"
"Không nhiều. Anh biết đấy. Em nghĩ là bà ấy sẽ báo cáo lại sau. Khi đã có kết luận."
"Ừm." Luke gật đầu, nới lỏng cà vạt. Anh tiến đến chỗ cái tủ lạnh, rồi dừng lại bên bàn. "Điện thoại của em nháy kìa."
"Ôi thật ạ?" tôi nói bằng giọng ngạc nhiên cường điệu. "Trời ạ. Chắc là em lại có tin nhắn đấy! Anh nghe hộ em được không? Em mệt quááá đi mất."
"Nếu em muốn." Luke nhìn tôi kỳ lạ, cầm điện thoại lên, vừa bấm số hộp thư thoại vừa lấy một chai bia khỏi tủ lạnh.
"Là bà ấy đấy." Anh ngẩng lên, đột nhiên tập trung. "Là Bảo mẫu Sue."
"Thật ư?" tôi cố kêu giọng kinh ngạc. "Ừm... bật loa to lên anh!"
Khi những nguyên âm kéo dài kiểu miền Tây Nam quen thuộc đó vang vọng khắp bếp, cả hai chúng tôi đều lắng nghe, không nhúc nhích.
"… báo cáo đầy đủ sẽ tới sau. Nhưng tôi phải nói rằng Minnie là một đứa trẻ đáng yêu. Khoảng thời gian ở bên vợ và con gái anh thật là dễ chịu. Kỹ năng dạy con của Becky là số một thiên hạ, và tôi không thể chẩn đoán ra bất cứ vấn đề gì trong gia đình anh. Giỏi lắm! Tạm biệt."
"Chà!" tôi kêu lên khi điện thoại tắt sáng. "Tuyệt thế nhỉ! Chúng ta có thể để toàn bộ vụ này sau lưng và tiếp tục sống đời mình."
Luke vẫn không nhúc nhích. Giờ anh quay lại nhìn tôi một cú thật lâu và cương quyết.
"Becky."
"Dạ?" tôi nở một nụ cười căng thẳng.
"Có thể nào đó tình cờ là Janice, giả giọng miền Tây không?"
Cái gì? Sao anh có thể nói như vậy?
Ý tôi là, OK, thì đó là Janice, nhưng bà ấy đã ngụy trang giọng nói hoàn hảo rồi mà. Tôi thấy rất ấn tượng.
"Không!" tôi nổi giận. "Đó là Bảo mẫu Sue thật, và em cảm thấy xúc phạm khi anh hỏi như thế."
"Được. Thế để anh gọi điện tán chuyện với bà ấy nhé." Anh lôi điện thoại của mình ra.
"Không, đừng!" tôi thất thanh.
Sao anh lại thiếu tin tưởng đến vậy? Đó là một nhược điểm rất lớn trong tính cách. Tôi sẽ bảo với anh như vậy, một ngày nào đó.
"Anh sẽ làm phiền bà ấy đấy," tôi ứng biến. "Gọi điện muộn thế này thật trái quy tắc xã hội."
"Em chỉ lo có thế thôi sao?" Anh nhướng mày. "Trái quy tắc xã hội?"
"Vâng," tôi nói cứng. "Dĩ nhiên rồi."
"Ừ, thế để anh viết email."
Ôi trời. Chuyện chệch khỏi dự tính rồi. Mình phải câu giờ mới được, ít nhất là thế.
"OK, OK! Đó là Janice," tôi tuyệt vọng nói khi anh đã bắt đầu bấm bấm phím. "Nhưng em không còn lựa chọn nào khác! Luke, chuyện rất khủng khiếp. Đó là một thảm họa. Minnie lại bị cấm cửa khỏi một cửa hàng, nó ăn cắp một ma nơ canh và Bảo mẫu Sue không nói gì cả, chỉ nhìn bọn em bằng ánh mắt đó. Em biết bà ta sắp sửa khuyên gì rồi, nhưng em không thể gửi Minnie đến một trại huấn luyện nào đó tận Utah được, em không thể. Và nếu anh ép em, thì em sẽ phải xin lệnh của tòa, mình sẽ ra tòa và mọi chuyện sẽ giống như trong Kramer vs. Kramer, con bé sẽ bị chấn thương tâm lý cả đời, và tất cả đều tại anh!"
Không hiểu từ đâu nước mắt bắt đầu dàn dụa trên mặt tôi.
"Hả?" Luke trân trân nhìn tôi ngờ vực. "Utah ấy à?"
"Hoặc là Arizona. Hay chỗ quái quỷ nào đấy. Em không thể, Luke ạ." Tôi dụi mắt, cảm thất y hệt như Meryl Streep trong Kramer vs. Kramer. "Đừng yêu cầu điều đó ở em."
"Anh có yêu cầu điều đó ở em đâu! Chúa ơi!" Anh dường như choáng váng tột độ. "Chết tiệt, ai đã đề cập tới Utah thế?"
"Em… ờ..." Giờ thì tôi không chắc lắm. Nhưng tôi biết có người đã nhắc tới nó.
"Anh thuê bà này vì nghĩ bà ấy có thể cho chúng ta một số lời khuyên về chăm sóc con. Nếu bà ấy có ích thì mình dùng. Không thì thôi."
Nghe Luke nói cứ tỉnh bơ, khiến tôi chớp mắt nhìn anh kinh ngạc.
Anh chưa từng xem chương trình đó, đột nhiên tôi nhớ ra. Anh không biết về cái vụ Bảo mẫu Sue sẽ tự dưng xen vào đời ta rồi thay đổi mọi thứ và đến cuối tập nào ta cũng nức nở trên vai bà.
"Anh tin vào việc lắng nghe các chuyên gia," Luke vẫn đang điềm tĩnh nói. "Giờ khi bà ấy đã gặp Minnie, chúng ta nên lắng nghe lời khuyên của bà ấy. Nhưng chỉ khi nó hợp lý thôi. Đồng ý không?"
Làm sao anh có thể khiến một tình huống đang giống như một cái lưới nhện to đùng rối rắm rút gọn lại chỉ còn một sợi tơ duy nhất? Anh làm thế nào vậy?
"Em không thể gửi Minnie đi xa." Giọng tôi vẫn còn rưng rưng. "Anh sẽ phải dùng vũ lực mới chia tách được mẹ con em."
"Becky, sẽ không có vũ lực gì cả," Luke kiên nhẫn nói. "Chúng ta sẽ hỏi Bảo mẫu Sue xem có thể làm gì ngoài gửi con bé đi xa. Được chưa? Kịch kết thúc nhé?"
Tôi cảm thấy hơi hụt hẫng. Thật tình, tôi đã hoàn toàn sẵn sàng cho nhiều kịch tính hơn nữa.
"OK," cuối cùng tôi nói.
Luke mở bia và cười toe với tôi. Rồi anh chau mày băn khoăn. "Cái gì đây?" Anh gỡ một tấm thiệp chỉ chỗ bị dính vào đáy chai. "Chúc mừng sinh nhật Mike. Mike là ai thế?"
Khỉ thật. Sao nó lại ở đó nhỉ?
"Không hiểu nữa!" tôi giật khỏi tay anh và vội vã vo tròn lại. "Kỳ ghê. Chắc là em tiện tay lấy ở cửa hàng. Bọn mình... ờ... xem ti vi không?"
Điểm thuận lợi trong việc có nhà riêng của mình là chúng tôi sẽ không phải suốt ngày xem bi-a nữa. Hoặc là chương trình điều tra thực tế. Hoặc phim tài liệu về chiến tranh lạnh. Chúng tôi chỉ việc rúc lên sofa bên ánh lò sưởi bập bùng. Luke đang lướt qua các kênh một lượt thì chợt ngừng lại quay sang tôi.
"Becky... em không nghĩ là anh sẽ gửi Minnie đi xa thật đấy chứ? Ý anh là, em nghĩ anh là loại cha như vậy sao?"
Trông anh hơi bối rối, và tôi thấy hơi tội lỗi một tẹo. Sự thật là, đúng là tôi nghĩ thế.
"Ờ..." Tôi chưa kịp trả lời anh thì điện thoại reo. "Là Suze," tôi lo lắng nói. "Tốt hơn là để em nghe đã..." Tôi vội lao ra khỏi phòng, hít một hơi thật sâu. "Chào, Suze à?"
Sau trận cãi vã nho nhỏ lần trước tôi đã nhắn tin cho Suze mấy lần, nhưng chúng tôi vẫn chưa nói chuyện lại. Cô ấy vẫn còn giận tôi sao? Tôi có dám nhắc lại chuyện bánh quy đặc biệt kia không?
"Cậu đã đọc tờ Style Central chưa?" Giọng cô oang oang trên điện thoại, làm tôi hơi choáng. "Cậu đã thấy chưa? Tớ vừa mới có báo giao đến nhà. Không thể tin nổi vào mắt mình nữa."
"Gì cơ? À ý cậu là bài phỏng vấn Tarkie chứ gì? Trông có được không? Danny bảo Tarquin rất táo bạo..."
" 'Táo bạo' ấy hả? Hắn gọi như thế là táo bạo hả? Chọn từ hay đấy. Nhưng tớ còn có thể chọn được từ hay hơn kìa."
Giọng Suze có một vẻ châm biếm kỳ quặc. Có chuyện gì thế nhỉ? Suze có mỉa mai ai bao giờ đâu?
"Suze... cậu có ổn không?" tôi lo lắng nói.
"Không, tớ không ổn! Lẽ ra tớ không bao giờ nên để Tarkie đi tới buổi chụp hình đó mà không có tớ đi cùng! Lẽ ra tớ không bao giờ nên tin Danny. Tớ nghĩ gì mà lại làm thế kia chứ? Các tư vấn viên của Tarkie đâu hết rồi? Ai biên tập cái ảnh đó? Vì có là ai thì tớ cũng sẽ kiện..."
"Suze!" tôi cố cắt ngang dòng suối ngôn từ của cô. "Nói cho tớ đi, có chuyện gì không ổn vậy?"
"Họ cho Tarkie mặc một bộ bó thít!" cô như bùng nổ. "Không ổn ở chỗ đó đấy! Trông anh ấy như một thằng người mẫu pê đê!"
Ôi trời. Vấn đề với Tarquin là trông anh có một vẻ rất... dị tính luyến ái. Mà Suze thì khá là nhạy cảm về chuyện đó.
"Thôi nào Suze," tôi dỗ dành. "Mình chắc chắn trông anh ấy không giống đồng tính đâu..."
"Có, có đấy! Người ta cố tình làm thế! Thậm chí họ còn chả thèm nhắc đến việc anh ấy đã có vợ có con! Cả bài chỉ toàn là về Ngài Tarquin sexy với cơ ngực quý tộc và cái gì ở dưới kilt[2] của chàng? Và họ đã dùng đủ loại từ viết tắt đầy gợi ý…" Tôi đã nghe thấy cả tiếng run rẩy của Suze rồi đây này. "Tớ sẽ giết Danny. Giết!"
[2] Váy của người miền núi Scotland.
Chắc hẳn cô đang quá khích rồi. Nhưng nói đi phải nói lại, cô ấy có thể trở nên khá dữ tợn và hung hăng nếu chuyện liên quan tới bất cứ ai cô ấy thương yêu.
♥♥♥
Những người đã biết về bữa tiệc
Tôi
Suze
Tarquin
Danny
Jess
Tom
Bố
Mẹ
Janice
Martin
Bonnie
Ba cô ngồi nghe lỏm ở bàn bên
Gary
Thợ sửa ống nước nhà Janice
Rupert và Harry ở dịch vụ tổ chức The Service
Erica
Giám đốc Marketing của Bollinger, Dom Perignon, Bacardi, Veuve Clicquot, Party Time Beverages, Jacob's Creek, Vang nổ Kentish English
Cliff
Thợ sửa móng (tôi stress quá, tôi phải nói chuyện với ai đó, và cô ấy đã hứa không buôn lung tung rồi)
165 khách mời (chưa kể nhân viên Brandon C)
500 độc giả của Style Central
Tổng cộng = 693
Lạy Chúa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook