NGAY KHI nhìn thấy mẹ, tôi thấy lo lắng. Bà đang đứng cạnh bố ở Sân ga số 4, cẩn thận quan sát cổng đến, và khi mẹ nhìn thấy tôi, cả khuôn mặt bà bừng sáng vì lo lắng pha lẫn vui mừng. Bà đã rất sửng sốt khi tôi bảo sẽ về nhà mà không có Luke - thật ra, tôi đã phải cam đoan mấy lần với mẹ rằng mọi chuyện giữa chúng tôi vẫn ổn.

Rồi tôi đã phải bảo đảm với bà rằng tôi không bị đuổi việc.

Và rồi hứa rằng tôi không hề bị những kẻ cho vay nặng lãi quốc tế săn đuổi.

Bạn biết đấy, khi nghĩ lại về một vài năm vừa qua, đôi khi tôi cũng hơi buồn vì đã bắt bố mẹ phải chịu đựng bao nhiêu chuyện.

“Becky! Graham, con bé đây rồi!” Mẹ chạy tới, huých một gia đình đội khăn xếp ra khỏi lối đi. “Becky, con yêu! Con khỏe chứ? Luke thế nào rồi? Mọi thứ ổn cả chứ?”

“Chào mẹ,” tôi nói và ôm lấy bà. “Con khỏe. Luke có gửi lời hỏi thăm tới mọi người. Mọi chuyện ổn cả.”

Trừ một việc nhỏ xíu - con đã lên kế hoạch cho một đám cưới hoành tráng ở New York sau lưng mẹ.

Thôi nào, tôi kiên quyết chỉ thị cho lý trí của mình khi bố hôn tôi và cầm lấy hành lí của tôi. Nhắc chuyện đó chẳng ích gì. Thậm chí nghĩ đến việc đó cũng chẳng ích gì. Tôi sẽ nói đến chuyện đó sau, khi tất cả chúng tôi đã ở nhà, khi có hoàn cảnh thuận lợi tự nhiên giữa cuộc trò chuyện.

Chắc chắn sẽ có lúc thuận lợi tự nhiên như thế.

“Vậy Becky, con còn nghĩ đến chuyên kết hôn ở Mỹ không?”

“À, mẹ ạ. Thật vui là mẹ lại hỏi về chuyện đó... ”

Chính xác. Tôi sẽ chờ một cơ hội nào đó tương tự như thế.

Nhưng dù tôi có tỏ vẻ thoải mái hết sức thì tôi vẫn không thể nghĩ đến bất cứ chuyện gì khác. Trong suốt lúc bố mẹ tìm xe ô tô, cãi nhau về việc lối nào là lối ra, và tranh cãi về việc 3,60 bảng có phải là một mức giá hợp lý cho một tiếng đồng hồ đỗ xe hay không, lòng tôi rối như tơ vò mà cứ mỗi khi những từ đám cưới, Luke, New York hay Mỹ được nhắc đến là lại trở nên rối hơn nữa, dù chỉ là thoáng qua.

Chuyện này cũng giống như khi tôi thông báo với bố mẹ rằng tôi sẽ lấy Chứng chỉ Giáo dục Phổ thông Trung học Toán Cao cấp. Tom nhà kế bên cũng đang học Toán Cao cấp và Janice thì rất tự mãn về việc đó, thế là tôi bảo bố mẹ là tôi cũng sẽ học. Rồi khi những kỳ thi bắt đầu, tôi phải vờ như tôi phải làm bài kiểm tra (thay vào đó, tôi đã ở Topshop suốt 3 tiếng đồng hồ). Và khi có kết quả thì bố mẹ luôn nói “Nhưng con được gì từ môn Toán Cao cấp đó chứ?”

Vậy là sau đó, tôi bịa chuyện rằng việc chấm điểm môn Toán sẽ tốn nhiều thời gian hơn các môn khác vì nó khó hơn. Và tôi thực lòng nghĩ rằng họ sẽ tin tôi, nhưng rồi sau đó Janice chạy vào và nói “Tom được điểm A môn Toán Cao cấp, còn Becky được điểm gì?”

Tom chết tiệt.

“Con vẫn chưa hỏi gì về đám cưới cả,” mẹ nói khi chúng tôi phóng xe dọc đường A3 về Oxshott.

“Ôi thế á! Con chưa hỏi sao?” Tôi cố nói với giọng thật hồ hởi. “Vậy, ờ... chuyện chuẩn bị thế nào rồi ạ?”

“Nói thật thì chúng ta cũng chưa làm được gì nhiều,” bố nói khi chúng tôi đến chỗ rẽ sang Oxshott.

“Lúc này vẫn còn sớm mà,” mẹ nói một cách thoải mái.

“Chỉ là một đám cưới,” bố nói thêm. “Theo bố thì người ta cứ bồn chồn lo lắng quá đà về những chuyện này. Ta có thể giải quyết mọi việc một lúc vào phút cuối cùng mà.”

“Chắc chắn rồi!” Tôi nói một cách nhẹ nhõm. “Con không thể đồng ý hơn được nữa!”

Chà, tạ ơn Chúa vì điều đó. Tôi ngả người ra ghế và cảm thấy mối lo âu trút khỏi người. Điều này sẽ khiến mọi việc dễ dàng hơn rất nhiều. Nếu bố mẹ chưa sắp xếp gì nhiều, sẽ không mất thời gian để hủy bỏ. Thực ra, nghe có vẻ như bố mẹ thực sự không bận tâm lắm về việc này. Ồ, chuyện này sẽ ổn cả thôi. Tôi đã lo lắng không đâu rồi!

“À, Suzie đã gọi điện đấy.” Mẹ nói khi chúng tôi bắt đầu về đến gần nhà. “Con bé hỏi con muốn gặp mặt ngay hôm nay không? Mẹ nghĩ hẳn là con muốn... Ồ, và mẹ nên nói trước với con.” Bà quay người lại. “Tom và Lucy.”

“Dạ vâng?” tôi sẵn lòng lắng nghe những thông tin chi tiết về phòng bếp mới nhất mà họ vừa lắp đặt, hay về việc Lucy mới được thăng chức.

“Chúng chia tay rồi,” mẹ hạ giọng, dù chỉ có ba người chúng tôi trong xe.

“Chia tay?” tôi nhìn mẹ, sửng sốt. “Mẹ không đùa chứ? Nhưng họ chỉ mới kết hôn được có...”

“Thậm chí là chưa tới hai năm. Janice bị sốc lắm, như con có thể tưởng tượng đấy.”

“Nhưng đã có chuyện gì xảy ra?” tôi thẫn thờ hỏi, và mẹ mím môi.

“Cô nàng Lucy đó bỏ đi cùng một tay trống.”

“Một tay trống?”

“Trong một ban nhạc. Hình như cậu ta còn có một cái khuyên ở...” Mẹ chựng lại một cách không hài lòng, và đầu óc tôi đảo điên cuồng qua tất cả các khả năng, mà một vài trong số đó hẳn là mẹ tôi chưa bao giờ nghe nói đến (Nói thật thì tôi cũng chưa bao giờ nghe nói đến cho tới khi chuyển tới WestVillage.) “Núm vú,” cuối cùng mẹ tôi thốt ra, và tôi thấy nhẹ nhõm hẳn.

“Nói tóm lại là Lucy đã bỏ đi... cùng với một tay trống... có một cái khuyên ở núm vú.”

“Anh ta sống trong một chiéc xe moóc,” bố nói thêm, bật đèn hiệu rẽ trái.

“Sau tất cả những việc mà Tom đã làm trong nhà kính trồng cây đáng yêu đó,” Mẹ lắc đầu nói. “Một số cô nàng chẳng biết ơn gì cả.”

Tôi không thể hiểu nổi chuyện này. Lucy làm việc cho Ngân hàng Đầu tư của Wetherby. Cô ấy và Tom sống ở Reigate. Rèm cửa của họ rất hợp với ghế sofa. Làm thế quái nào mà cô ấy có thể gặp một tay trống có khuyên ở núm vú?

Đột nhiên tôi nhớ tới cuộc nói chuyện mà tôi vô tình nghe được ngoài vườn lần cuối tôi ở đây. Lucy không hẳn là có vẻ hạnh phúc. Nhưng lúc đó cô ấy cũng không có vẻ gì là sắp sửa chạy trốn cả.

“Thế Tom thế nào ạ?”

“Nó đang chống chọi với việc đó,” bố nói. “Bây giờ cậu ta đang ở nhà với Janice và Martin, tội nghiệp thằng bé.”

“Nếu con hỏi mẹ, thì cậu ta đã không còn vướng bận chuyện đó nữa rồi,” mẹ quả quyết nói. “Mẹ chỉ thấy thương cho Janice thôi. Sau đám cưới đáng yêu mà cô ấy đã tổ chức. Tất cả bọn họ đều bị cô nàng đó lừa cả.”

Chúng tôi đỗ xe ngoài nhà, trước sự ngạc nhiên của tôi, có hai chiếc xe tải trắng đang đỗ trong đường xe vào.

“Chuyện gì thế ạ?” Tôi hỏi.

“Không có gì,” mẹ trả lời.

“Sửa ống nước ấy mà.” Bố nói.

Nhưng vẻ mặt cả 2 người đều hơi lạ. Mắt mẹ sáng long lanh, mẹ liếc nhìn bố vài lần khi chúng tôi đi tới cửa chính.

“Nào, con sẵn sàng chưa?” bố bỗng nhiên nói. Ông đút chìa khóa vào ổ khóa và mở cửa.

“Ngạc nhiên chưa này!” bố và mẹ cùng đồng thanh reo lên, và hàm dưới của tôi như rớt xuống đất.

Giấy dán tường cũ ở sảnh biến mất. Chiếc thảm cũ ở sảnh cũng biến mất. Toàn bộ nơi này đã được làm lại với những màu tươi mới, sáng sủa, thảm chùi chân màu nhạt và đèn mới ở khắp nơi. Khi tôi đưa mắt lên, thật không tin nổi, tôi thấy một người đàn ông mặc quần áo bảo hộ lao động đang sơn lại lan can cầu thang; trên chiếu nghỉ còn có 2 người nữa đang đứng trên thang lắp một cái chúc đài. Khắp nơi là mùi sơn và mùi mới. Và tiền đã được chi ra.

“Bố mẹ đã sửa chữa lại nhà,” tôi yếu ớt nói.

“Cho đám cưới đấy!” mẹ vừa nói vừa cười rạng rỡ với tôi.

“Mẹ đã nói...” tôi nuốt nước miếng. “Mẹ đã nói bố mẹ chưa chuẩn bị gì nhiều.”

“Bố mẹ muốn làm con ngạc nhiên mà!”

“Con nghĩ sao, Becky?” bố nói, chỉ xung quanh. “Con có thích không? Có đúng kiểu con thích không?”

Giọng bố hơi bông đùa. Nhưng tôi có thể thấy là việc tôi có thích hay không thực sự rất quan trọng với ông. Với cả hai. Bố mẹ làm tất cả những điều này vì tôi.

“Thật... tuyệt vời,” tôi khàn khàn nói. “Thực sự rất đáng yêu.”

“Nào, ra xem vườn đi nào!” mẹ nói và tôi đờ đẫn theo mẹ, qua cánh cửa sổ Pháp, nơi tôi thấy cả một đội làm vườn mặc đồng phục đang trồng hoa.

“Họ đang trồng chữ ‘Luke và Becky’ bằng hoa păng xê!” mẹ nói. “Vừa kịp cho tháng Sáu. Chúng ta sẽ có cả vòi nước đặc biệt nữa, ngay cạnh lối vào lều rạp. Mẹ đã thấy kiểu đó trong Modern Garden.”

“Nghe có vẻ... tuyệt quá.”

“Vào ban đêm nó sẽ sáng lên, vậy nên khi chúng ta bắn pháo hoa...”

“Pháo hoa nào cơ ạ?” Tôi hỏi, và mẹ nhìn tới với vẻ kinh ngạc.

“Mẹ đã gửi fax cho con về pháo hoa rồi mà, Becky! Đừng bảo là con quên rồi nhé.”

“Không! Đương nhiên là không rồi!”

Tâm trí tôi vụt quay trở lại với chồng fax mà mẹ đã gửi tôi, những thứ mà tôi đã đút xuống dưới gầm giường một cách tội lỗi, một số được đọc lướt qua, một số hoàn toàn không sờ đến.

Tôi đang làm gì thế này? Sao tôi lại không để ý đến những gì đang diễn ra?

“Becky, con yêu, trông con không được khỏe lắm,” mẹ nói. “Hẳn là con mệt sau chuyến bay. Đi uống tách cà phê đi con.”

Chúng tôi bước vào bếp, và tôi cảm thấy nỗi sợ hãi mới thít chặt lấy ruột gan tôi.

“Mẹ cho lắp đặt cả một cái bếp mới nữa ư?”

“Ồ không!” mẹ hoan hỉ nói. “Bố mẹ chỉ sơn lại các phần trong bếp thôi. Trông chúng đẹp đấy chứ? Nào, ăn chút bánh sừng bò nhé. Bánh của cửa hàng bánh mới đấy.”

Bà đưa cho tôi một giỏ bánh - nhưng tôi chẳng thể ăn nổi. Tôi thấy phát ốm.

“Becky?” Mẹ chăm chú nhìn tôi. “Có chuyện gì không ổn sao?”

“Không,” tôi nói vội. “Không có gì ạ. Tất cả đều... hoàn hảo.”

Tôi sẽ phải làm gì đây?

“Mẹ biết đấy... con nghĩ con cần đi gỡ đồ khỏi va li,” tôi nói và cố nặn ra một nụ cười yếu ớt. “Sắp xếp một chút ấy mà.”

Khi tôi đóng cửa phòng phía sau lưng mình, nụ cười yếu ớt kia vẫn đang còn trên mặt tôi, nhưng bên trong thì tim tôi đập thình thình như điên dại.

Mọi thứ không như dự định.

Mọi thứ không hề như đã dự định. Giấy dán tường mới? Vòi phun nước? Màn bắn pháo hoa? Sao tôi lại chẳng biết tí gì về những việc này? Lẽ ra tôi phải đoán ra chứ. Tất cả điều này là lỗi của tôi. Ôi chúa ơi, chúa ơi...

Làm sao tôi có thể bảo bố mẹ phải hủy tất cả những thứ này? Sao tôi có thể làm vậy?

Tôi không thể.

Nhưng tôi phải làm.

Nhưng tôi không thể, tôi không thể.

Đây là đám cưới của tôi, tôi kiên quyết nhắc nhở bản thân, cố gắng lấy lại sự tự tin của mình ở New York. Tôi có thể tổ chức cưới ở nơi tôi muốn.

Nhưng những lời cảnh báo sai trái cứ vang lên trong đầu tôi, làm tôi phải nhăn mặt. Có thể lúc đầu đúng thế thật. Trước khi mọi việc hoàn thành, trước khi có bất cứ nỗ lực nào được tạo ra. Nhưng giờ đây... đây không còn chỉ là đám cưới của tôi nữa. Đây là món quà bố mẹ dành cho tôi. Là món quà lớn nhất mà bố mẹ trao cho tôi trong cuộc đời, họ đã đổ vào đó tất cả tình yêu và sự quan tâm.

Và tôi đang định từ chối nó. Cám ơn, nhưng không.

Tôi đã nghĩ gì vậy?

Tim đập thình thịch, tôi lục túi áo tìm tờ ghi chép mà tôi đã viết vội trên máy bay, cố gắng nhớ ra tất cả những lý lẽ biện hộ cho mình.

Những nguyên nhân vì sao đám cưới của chúng ta

nên được tổ chức ở Plaza:

1. Bố mẹ không thích một chuyến du lịch đến New York miễn mọi chi phí sao?

2. Plaza là một khách sạn cực lớn.

3. Bố mẹ sẽ không phải động tay động chân làm gì hết.

4. Một cái lều rạp chỉ làm cho vườn nhà bố mẹ lộn xộn mà thôi.

5. Bố mẹ sẽ không phải mời dì Sylvia...

6. Bố mẹ sẽ có khung ảnh Tiffany miễn phí...

Chúng có vẻ có sức thuyết phục khi tôi viết ra. Giờ thì chúng cứ như trò hề. Bố mẹ chẳng biết gì về Plaza. Sao họ lại muốn bay tới một cái khách sạn ăn chơi đua đòi mà họ chưa từng để mắt tới? Sao họ lại muốn bỏ việc chủ trì đám cưới mà họ mơ ước bấy lâu? Tôi là cô con gái duy nhất của họ. Đứa con độc nhất của họ cơ mà.

Vậy... tôi sẽ phải làm gì đây?

Tôi ngồi nhìn chăm chú vào trang giấy, thở mạnh, để mặc cho những ý nghĩ đánh nhau. Tôi tuyệt vọng quờ quạng tìm một giải pháp, một cái khe hở để luồn lách qua, nhất định không bỏ cuộc chừng nào chưa thử đến khả năng cuối cùng. Vòng quanh vòng quanh.

“Becky?”

Mẹ đi vào khiến tôi bắt đầu cảm thấy tội lỗi và vò chặt danh sách trong tay.

“Mẹ!” tôi rạng rỡ nói. “Ô! cà phê. Tuyệt quá!”

“Nó được lọc hết caffeine rồi đấy,” mẹ nói và đưa tôi một cái tách có viết Bạn Không cần Phải Phát Điên Lên Khi Tổ Chức Một Đám Cưới Nhưng Mẹ Bạn Thì cần. “Mẹ nghĩ có thể gần đây con uống cà phê không có caffeine.”

“Không ạ,” tôi ngạc nhiên nói. “Nhưng không sao cả.”

“Con cảm thấy thế nào?” mẹ ngồi xuống ngay cạnh tôi và tôi lén lút chuyển mẩu giấy xoắn chặt từ tay này sang tay khác. “Hơi mệt à? Hẳn là thấy buồn nôn nữa. ”

“Không tệ lắm đâu ạ.” Tôi buông một tiếng thở dài nặng nề hơn dự định. “Thế nhưng thức ăn trên máy bay chán thật. ”

“Con cần phải giữ gìn sức khỏe!” mẹ cầm lấy cánh tay tôi. “Giờ thì mẹ có thứ này dành cho con, con yêu.” Mẹ đưa tôi một mẩu giấy. “Con nghĩ sao?”

Tôi mở cuộn giấy ra và hoang mang nhìn nó chăm chú. Đó là thông tin chi tiết về nhà. Một căn nhà 4 phòng ngủ ở Oxshott, nói một cách chính xác.

“Đẹp phải không?” khuôn mặt mẹ trở nên rạng rỡ. “Nhìn xem những chi tiết này này!”

“Bố mẹ định chuyển nhà sao?”

“Không phải là bố mẹ, ngốc ạ! Các con sẽ chỉ ở cách bố mẹ có một góc phố thôi! Nhìn này, trong nhà có hẳn lò nướng âm, hai phòng tắm nối liền phòng vệ sinh... ”

“Mẹ à, bọn con sống ở New York mà.”

“Bây giờ là thế. Nhưng các con sẽ không muốn ở New York cả đời, đúng không? Không phải là lâu dài.”

Trong giọng nói của bà bất chợt lộ ra vẻ lo lắng; và dù bà đang cười, tôi vẫn có thể thấy sự căng thẳng trong mắt bà. Tôi mở miệng để trả lời - rồi nhận ra rằng, thật đáng ngạc nhiên, tôi và Luke chưa bao giờ nói chuyện nghiêm túc với nhau về tương lai lâu dài cả.

Tôi nghĩ tôi luôn cho rằng chúng tôi sẽ quay lại Anh một ngày nào đó. Nhưng là khi nào?

“Các con không định ở đó mãi mãi đấy chứ?” mẹ nói thêm và bật cười nho nhỏ.

“Con không biết,” tôi bối rối nói. “Con không biết là bọn con muốn gì nữa.”

“Con không thể phát triển một tổ ấm trong cái căn hộ chật hẹp đó được! Con sẽ muốn về nhà! Con sẽ muốn có một căn nhà xinh đẹp có vườn! Nhất là vào thời điểm này. ”

“Thời điểm này thì sao?”

“Thời điểm...” bà khua tay thành hình vòng tròn.

“Gì cơ ạ?”

“Ôi Becky.” Mẹ thở dài. “Mẹ có thể hiểu được nếu con có chút ngại ngùng khi nói với người khác. Nhưng không sao đâu con yêu! Ngày nay thì việc đó hoàn toàn có thể chấp nhận được mà. Không có gì là nhơ nhuốc cả.”

“Nhơ nhuốc? Mẹ đang nói...”

“Điều duy nhất bố mẹ cần biết...” - bà ngưng lại một cách tế nhị - “là cần phải nới váy ra bao nhiêu? Bao lâu rồi?”

Nới váy? Cái quái gì…

Chờ chút.

“Mẹ! Không phải mẹ có cái ý nghĩ rằng con... con...” Tôi làm cái cử chỉ ra hiệu y như mẹ đã làm.

“Vậy là con không có ư?” khuôn mặt mẹ xị xuống thất vọng.

“Không! Đương nhiên là không! Sao mà mẹ có thể nghĩ vậy cơ chứ?”

“Con nói có chuyện quan trọng muốn nói với bố mẹ!” mẹ nói, bào chữa bằng cách nhấp một ngụm cà phê. “Không phải là chuyện về Luke, không phải là công việc và cũng chẳng phải là tay quản lý nhà băng của con. Và Suzie sắp có em bé, mà 2 đứa lúc nào cũng làm giống như nhau nên bố mẹ đoán...”

“Chà, con không có thai, được rồi chứ ạ? Và con cũng không nghiện ma túy, trước khi mẹ hỏi tới.”

“Vậy con định nói gì với bố mẹ?” mẹ đặt tách cà phê xuống băn khoăn nhìn tôi. “Điều gì mà quan trọng tới mức con phải về nhà?”

Im lặng bao trùm căn phòng. Những ngón tay tôi siết chặt tách cà phê.

Là nó đây. Đây chính là lúc để mào đầu câu chuyện đây. Đây là cơ hội để thổ lộ tất cả. Nói với mẹ về Plaza. Nếu tôi định sẽ nói. Tôi phải nói ngay bây giờ. Trước khi bố mẹ đi xa hơn. Trước khi bố mẹ đổ thêm tiền.

“À, là…” tôi hắng giọng. “Việc là thế này...”

Tôi ngừng lại và nhấp một ngụm cà phê. Cổ họng tôi nghẹt lại và tôi thấy hơi buồn nôn. Sao tôi lại có thể làm như vậy?

Tôi nhắm mắt lại và cho phép sự lộng lẫy củaPlaza lóe lên trước mắt, cố gắng khơi gợi lại tất cả những sự náo nhiệt và quyến rũ. Những căn phòng mạ vàng, sự lộng lẫy ngự trị khắp nơi. Hình ảnh chính tôi đang lướt trên sàn nhảy rộng lớn bóng loáng trước đám đông ngưỡng mộ.

Nhưng không hiểu sao... nó không mê hoặc như trước nữa. Không hiểu sao nó dường như không có sức thuyết phục nữa.

Ôi Chúa ơi. Tôi muốn gì đây? Tôi thực sự muốn gì?

“Mẹ biết rồi!”

Tôi ngước lên nhìn mẹ đang nhìn tôi chăm chú trong hoảng hốt. “Mẹ biết rồi! Con và Luke đã xa cách nhau phải không?”

“Mẹ...”

“Mẹ biết mà! Mẹ đã nói với bố con mấy lần, ‘Tôi có thể cảm nhận được từ trong tâm can mình rằng Becky quay về nhà là để hủy đám cưới này.’ Ông ấy bảo là vớ vẩn, nhưng mẹ cứ cảm thấy như vậy thôi, ở đây này.” Mẹ vỗ ngực mình. “Một người mẹ luôn biết những điều này. Và mẹ đúng phải không? Con thực sự muốn hủy đám cưới phải không?”

Tôi nhìn mẹ trân trối. Bà biết tôi về nhà để hủy đám cưới. Sao mẹ lại biết điều đó?

“Becky? Con ổn chứ?” mẹ choàng một cánh tay qua vai tôi. “Con yêu, nghe này. Bố mẹ không bận tâm đâu. Bố mẹ luôn muốn những điều tốt đẹp nhất cho con. Và nếu điều đó có nghĩa là phải hủy đám cưới thì đó sẽ là việc bố mẹ sẽ làm. Con yêu, con không cần phải cứ tiếp tục nếu không chắc chắn một trăm phần trăm. Một trăm phần trăm!”

“Nhưng... nhưng bố mẹ đã bỏ biết bao công sức...” Tôi lẩm bẩm. “Bố mẹ đã tiêu biết bao nhiêu tiền...”

“Đó không phải là vấn đề! Tiền không phải là vấn đề!” Mẹ ôm chặt lấy tôi. “Becky, nếu con có gì đó không chắc chắn, bố mẹ sẽ hủy đám cưới ngay lập tức. Bố mẹ chỉ muốn con hạnh phúc. Đó là tất cả những gì bố mẹ mong muốn.”

Mẹ có vẻ quá thấu hiểu và thông cảm, trong một lát tôi không nói nổi nên lời. Mẹ là thế đấy, luôn đáp ứng mọi thứ mà tôi đòi hỏi khi về nhà. Không chất vấn, không buộc tội. Không gì cả ngoài tình yêu và sự ủng hộ.

Và khi tôi nhìn khuôn mặt quen thuộc dễ chịu hiền hậu của bà, không nghi ngờ gì, đó là điều không thể.

“Không sao cả đâu,” cuối cùng tôi nói. “Mẹ, Luke và con chưa xa nhau đâu. Lễ... lễ cưới vẫn diễn ra.” Tôi xoa mặt. “Mẹ biết đấy, con nghĩ con sẽ ra ngoài và… hít thở một chút.”

Khi tôi bước vào vườn, một vài người làm vườn làm thuê quay lại chào. “Xin chào,” tôi mỉm cười yếu ớt đáp lại. Tôi cảm thấy mình bị hoang tưởng tột độ, như thể bí mật của tôi quá lớn, tôi phải làm cách nào đó tống khứ nó đi. Như thể người ta hẳn là phải thấy bí mật đó, lôi nó ra khỏi người tôi, hoặc trôi bồng bềnh trên đầu tôi bằng chữ in hoa bong bóng.

Tôi có kế hoạch khác cho lễ cưới.

Cùng ngày với lễ cưới này.

Bố mẹ tôi không biết gì cả.

Phải, tôi biết tôi đang gặp rắc rối.

Phải, tôi biết tôi ngu ngốc.

Ồ, cứ cáu đi và để tôi yên, các người không thấy là tôi stress đến mức nào à?

“Chào Becky.”

Tôi ngạc nhiên quay lại. Đứng ở hàng rào vườn bên cạnh và buồn rầu nhìn tôi là Tom.

“Chào anh, Tom!” tôi nói, cố gắng che giấu sự ngạc nhiên khi thấy anh ta.

Nhưng... ôi trời. Trông anh ta thật kinh khủng, xanh xao, tàn tạ và mặc thứ quần áo thật sự kinh khủng. Không phải Tom là vua sành điệu - nhưng hồi ở bên Lucy, anh ta cũng có được cái mã ngoài trông tạm ổn. Thực ra, tóc anh ta đã từng khá hợp thời trang. Nhưng giờ anh ta quay lại với mái tóc nhờn bóng và chiếc áo va rơi nâu sẫm mà Janice tặng anh ta Giáng sinh năm năm về trước.

“Em rất tiếc khi nghe nói về...” Tôi lúng túng ngưng nói.

“Không sao.”

Anh ta khòng vai xuống vẻ khổ sở và ngó quanh nhìn những thợ làm vườn đang đào bới, cắt xén phía sau tôi. “Thế việc chuẩn bị đám cưới đến đâu rồi?”

“Ồ... ổn,” tôi rạng rỡ nói. “Anh biết đấy, đến lúc này thì toàn danh sách thôi. Những việc phải làm, những thứ cần kiểm tra, những chi tiết nhỏ nhặt nhất để... để... hoàn thành...”

Như thể tôi phải kìm nén để không lôi chuyện kết hôn vào. Ôi Chúa ơi. Chúa ơi.

“Thế... ờ, bố mẹ anh khỏe chứ?”

“Anh nhớ lễ cưới của bọn anh đã được chuẩn bị như thế nào.” Tom lắc đầu. “Giờ cứ như là hàng nghìn năm trước. Những con người khác.”

“Ồ, Tom.” Tôi cắn môi. “Em xin lỗi. Hãy đổi chủ...”

“Em biết điều gì tồi tệ nhất không?” Tom lờ tôi đi, nói tiếp.

“Ơ...” Tóc của anh, tôi suýt chút nữa là buột miệng nói vậy.

“Điều tồi tệ nhất là, anh cứ nghĩ mình hiểu Lucy. Bọn anh hiểu nhau. Nhưng suốt thời gian đó...” Anh ta ngừng lại, thọc tay vào túi lấy chiếc khăn tay và xì mũi. “Ý anh là, bây giờ khi nghĩ lại, đương nhiên anh có thể nhìn thấy những dấu hiệu.”

“Thật sao?”

“Ồ phải,” Tom nói. “Anh đã không chỉ là tình cờ bắt gặp họ.” “Như là...” tôi nhẹ nhàng gợi ý, cố không để lộ mình tò mò tới cỡ nào.

“Chà.” Anh ta suy nghĩ trong giây lát. “Như cái cách cô ấy cứ luôn miệng bảo nếu cô ấy phải sống ở Reigate dù chỉ một phút thì thà tự bắn vào đầu mình còn hơn. ”

“Đúng,” tôi nói, hơi ngạc nhiên.

“Rồi lần cô ấy gào thét điên cuồng ở FurntureVillage...”

“Gào thét?”

“Cô ấy bắt đầu gào thét, ‘Tôi 27 tuổi! Tôi 27 tuổi! Tôi đang làm cái quái gì ở đây thế này?’ Cuối cùng bảo vệ phải đến trấn an cô ấy.”

“Nhưng em không hiểu. Em nghĩ cô ấy yêu Reigate! Hai người dường như rất...”

Bảnh chọe là từ mà tôi đang tìm.

“Rất... hạnh phúc!”

“Cô ấy đã hạnh phúc cho tới khi tất cả những món quà cưới được mở ra,” Tom trầm ngâm nói. “Nhưng rồi... giống như cô ấy đột nhiên nhìn quanh và nhận ra… đây là cuộc sống hiện tại của mình. Và cô ấy không thích những gì mình đã nhìn thấy. Bao gồm cả anh, anh nghĩ vậy.”

“Ôi, Tom.”

“Cô ấy bắt đầu nói rằng cô ấy chán khu ngoại thành phát ốm lên rồi, và cô ấy muốn được tận hưởng chút hương vị cuộc sống khi còn trẻ. Nhưng anh nghĩ, bọn anh vừa mới sơn lại nhà, mới làm được một nửa nhà kính, đấy không phải là lúc chuyển nhà...” Anh ngước lên, đôi mắt đầy đau khổ. “Lẽ ra anh nên nghe lời, đúng không? Có lẽ anh thậm chí nên có hình xăm nữa.”

“Cô ấy muốn anh xăm?”

“Để hợp với cái của cô ấy.”

Lucy Webster với một cái hình xăm! Tôi gần như muốn phá lên cười. Nhưng rồi, khi thấy khuôn mặt đáng thương của Tom, tôi cảm thấy sự tức giận dâng lên. Được rồi, Tom và tôi không thực sự thân thiết trong những năm qua. Nhưng anh không đáng bị như thế này. Anh là anh. Và nếu Lucy không hạnh phúc với điều đó, vậy sao cô ta lại kết hôn với anh làm gì?

“Tom, anh không thể tự trách mình như vậy được,” tôi kiên quyết nói, “có vẻ như Lucy có những vấn đề riêng của cô ta.”

“Em nghĩ vậy sao?”

“Đưong nhiên. Cô ta đã rất may mắn khi có được anh. Cô ta thật ngốc nghếch vì đã không trân trọng điều đó.” Tôi bốc đồng nghiêng mình qua hàng rào và ôm lấy anh ta. Khi tôi buông ra, anh nhìn tôi với đôi mắt tròn to, như mắt cún con.

“Em lúc nào cũng hiểu anh, Becky”

“Chà, chúng ta đã biết nhau một thời gian dài mà.”

“Không có ai hiểu anh như em cả.”

Cánh tay anh vẫn quàng trên vai tôi, và chẳng có vẻ gì là có ý định buông ra, vậy nên tôi lùi lại, lấy cớ chỉ về phía ngôi nhà, nơi một người đàn ông mặc đồ bảo hộ đang sơn khung cửa sổ.

“Anh có thấy những gì mà bố mẹ em làm không? Thật không thể tin được.”

“Ồ, phải. Họ thực sự đã đồng lòng làm việc. Anh nghe nói về buổi trình diễn pháo hoa. Hẳn là em rất phấn khởi.”

“Em thực sự mong đợi đấy,” tôi nói một cách máy móc. Đó là điều mà tôi nói ngay lập tức, mỗi khi ai đó nhắc đến đám cưới với tôi. Nhưng giờ, khi tôi thấy ngôi nhà cũ thân quen của mình đang được trang hoàng, như một quý cô đang trang điểm, tôi bắt đầu cảm thấy một cảm giác kỳ lạ. Một cái giật mạnh, kỳ lạ trong tim.

Và đột nhiên, tôi nhận ra mình đang trông ngóng nó.

Tôi mong đợi được nhìn thấy khu vườn chúng tôi được trang hoàng bóng bay. Nhìn thấy mẹ ăn mặc thật đẹp và tràn đầy hạnh phúc. Chuẩn bị sẵn sàng trong phòng riêng, trước bàn trang điểm của chính mình. Nói lời tạm biệt ra trò với cuộc sống cũ. Không phải là trong một phòng suite lạ lẫm nào đó ở một khách sạn… mà là ở đây. Ở nhà, nơi tôi đã lớn lên.

Khi ở New York, tôi đã không thể tưởng tượng được đám cưới này. Nó có vẻ nhỏ bé và nhàm chán so với sự lộng lẫy của Plaza. Nhưng giờ tôi ở đây, thì chính Plaza bắt đầu trở nên phi thực. Chính là Plaza đang dần trôi tuột đi, giống như một kỳ nghỉ kỳ thú xa xôi, thứ mà tôi cũng đã bắt đầu quên đi. Tôi đã từng rất vui khi đóng vai một cô dâu công chúa ở New York, nếm những món ăn xa hoa, thảo luận về champagne và những giỏ hoa trị giá hàng triệu đô la. Nhưng vấn đề chính là ở đó. Tôi chỉ đóng một vai trong đó thôi.

Sự thật là, tôi thuộc về nơi này. Ngay tại đây, trong khu vườn nước Anh mà tôi đã biết suốt cuộc đời mình.

Vậy tôi sẽ làm gì đây?

Liệu tôi có thực sự sẽ...?

Tôi thậm chí không dám nghĩ đến nó.

Tôi thậm chí có thực sự nghĩ đến việc hủy một đám cưới siêu đắt, siêu hoành tráng, siêu to kia chăng?

Chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi cũng khiến cho bụng dạ tôi quặn lại. “Becky?” giọng mẹ cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi và tôi ngước lên nhìn với vẻ ngạc nhiên, thấy mẹ đang đứng ở cửa kính, cầm một chiếc khăn trải bàn. “Becky! Con có điện thoại trong nhà.”

“Ồ vâng. Ai đấy ạ?”

“Một ai đó tên Robin,” mẹ nói “Chào Tom thân mến!”

“Robin?” tôi bối rối nghĩ khi bước về phía ngôi nhà. “Robin ai nhỉ?”

Tôi không chắc là tôi có biết Robin nào không. Ngoài Robin Anderson, người làm việc cho Investment Monthly, nhưng tôi gần như không quen anh ta, thật là...

“Mẹ nghe không rõ họ lắm, mẹ e là vậy,” mẹ nói “Nhưng cô ấy có vẻ rất dễ thương. Cô ấy nói cô ấy gọi từ New York...”

Robyn?

Đột nhiên tôi không thể nhúc nhích được. Tôi bị nỗi sợ hãi giữ chặt trên bậc thềm hè.

Robyn gọi điện…tới đây?

Không thể nào. Robyn không thuộc về thế giới này, chị ta thuộc về New York. Điều này giống như người ta quay ngược về quá khứ và đảo lộn Chiến tranh Thế giới lần thứ II vậy.

“Cô ấy là bạn con à?” mẹ hồn nhiên hỏi. “Mẹ và cô ấy đã có cuộc nói chuyện nho nhỏ về lễ cưới...” Mặt đất như chao đảo dưới chân tôi.

“Chị ta... đã nói gì?” Tôi cố nói.

“Không có gì cụ thể lắm!” Mẹ nhìn tôi ngạc nhiên. “Cô bé hỏi mẹ sẽ mặc màu gì... và cô ấy cứ nói gì đó rất lạ về những tay chơi violon. Con không muốn có các nghệ sĩ violon ở lễ cưới của con đấy chứ, con yêu?”

“Đương nhiên không!” giọng tôi vang lên the thé. “Con cần nghệ sĩ violon làm gì cơ chứ?”

“Becky, con yêu, con ổn chứ?” mẹ chăm chú nhìn tôi. “Mẹ bảo cô ấy gọi lại cho con sau nhé?”

“Không! Đừng nói chuyện với cô ấy nữa! Ý con là... không sao. Con sẽ nghe điện thoại ạ.”

Tôi vội vàng chạy vào nhà, tim đập thình thịch. Tôi sẽ nói gì đây? Liệu có nên báo cho chị ta biết là tôi đã đổi ý?

Khi tôi vừa nhấc máy, tôi thấy mẹ cũng theo tôi đi vào trong. Ôi chúa ơi, làm sao tôi có thể xử lý được tình huống này đây?

“Chào Robyn!” Tôi cố lấy giọng thật tự nhiên. “Chị khỏe chứ?”

Được rồi. Tôi sẽ chỉ cần làm cho chị ta cúp máy càng sớm càng tốt.

“Chào Becky! Tôi rất vui đã có cơ hội nói chuyện với mẹ cô!” Robyn nói. “Bà có vẻ là một quý bà đáng yêu. Tôi thật muốn gặp mẹ cô quá!”

“Tôi cũng vậy. Tôi nói bằng giọng nồng nhiệt nhất có thể. Tôi rất mong hai người... gặp nhau.”

“Dù tôi rất ngạc nhiên là bà không biết gì về dàn nhạc dây. Chậc, cô phải cập nhật thông tin cho mẹ mình chứ, Becky!”

“Tôi biết...” Tôi nói sau một hồi im lặng. “Tôi cũng khá bận...”

“Tôi có thể hiểu được điều đó,” Robyn nói đầy cảm thông. “Hay là tôi gửi cho bà một tập thông tin nhé? Chuyển phát nhanh cũng dễ mà. Như vậy bà có thể có được một cái nhìn tổng thể về mọi việc! Cô có thể cho tôi địa chỉ... ”

“Không!” Tôi kêu lên trước khi kịp ngăn mình lại. “Ý tôi là... đừng lo. Tôi sẽ lo mọi chuyện. Thật đấy. Đừng... gửi bất cứ thứ gì. Tuyệt đối không nhé. ”

“Thậm chí cả mấy tờ thực đơn cũng không sao? Tôi chắc là mẹ cô sẽ rất muốn xem đấy! ”

“Không! Không gì cả!”

Tay tôi nắm chặt ống nghe còn mặt tôi túa đầy mồ hôi. Tôi thậm chí còn không dám nhìn mẹ.

“Chà, thôi được!” Rốt cuộc Robyn nói. “Cô là chủ mà! Nào, tôi đã nói chuyện với Sheldon Lloyd về việc sắp xếp bàn...”

Trong khi chị ta cứ lảm nhảm thì tôi liếc mắt nhìn mẹ, lúc này cách tôi chưa đầy một mét. Mẹ có nghe thấy rõ cuộc trò chuyện trên điện thoại không? Hay mẹ chỉ nghe được từ Plaza? Hay mẹ chỉ lõm bõm nghe được mấy từ “đám cưới” và “phòng khiêu vũ”?

“Đúng rồi,” tôi đáp mà chẳng hiểu chút nào về những gì Robyn đang nói, “Nghe được đấy.” Tôi vặn dây máy quanh ngón tay. “Nhưng… nhưng nghe này, Robyn. Chuyện là thế này, tôi đã về nhà để hoàn toàn không phải nghĩ nhiều đến mấy chuyện đó nữa. Vậy chị có thể không gọi tới đây cho tôi nữa được không?”

“Cô không muốn cập nhật thông tin sao?” Robyn kinh ngạc hỏi.

“Không. Vậy cũng không sao mà. Chị cứ... làm việc của chị, và tôi sẽ bắt kịp mọi việc khi tôi quay lại vào tuần tới.”

“Không vấn đề gì. Tôi hiểu, cô cần có thời gian nghỉ ngơi! Becky, tôi hứa, trừ trường hợp khẩn cấp, tôi sẽ để cô yên. Giờ thì hãy có một kỳ nghỉ tuyệt vời nhé!”

“Cảm ơn chị. Sẽ như vậy. Tạm biệt Robyn.”

Tôi đặt điện thoại xuống, run lên vì nhẹ nhõm. Tạ ơn Chúa, chị ta đi rồi.

Nhưng vẫn chưa thấy an toàn. Robyn giờ đã có số điện thoại ở đây. Chị ta có thể gọi tới bất cứ lúc nào... Ý tôi là, điều gì có thể được coi là khẩn cấp trong việc lên kế hoạch đám cưới? Có thể là bất cứ chuyện gì. Có thể là một cánh hoa hồng đặt sai chỗ. Và chị ta sẽ chỉ cần nói sai một từ với mẹ là cả hai sẽ nhận ra chuyện gì đang diễn ra. Mẹ sẽ lập tức nhận ra tôi về nhà để làm gì; tôi định nói gì.

Bà sẽ đau lòng lắm. Tôi không thể để điều đó xảy ra.

Được rồi, tôi có hai lựa chọn. Số 1: thúc bố mẹ chuyển nhà ngay lập tức. Số 2…

“Mẹ nghe này,” tôi quay sang nói. “Người phụ nữ tên Robyn đó, chị ta…”

“Ừ?”

“Chị ta... bị loạn trí.”

“Loạn trí?” Mẹ nhìn tôi. “con nói vậy nghĩa là sao, con yêu?”

“Chị ta... chị ta yêu Luke!”

“Ôi Chúa ơi!”

“Vâng, và chị ta có cái ảo tưởng kỳ cục là sắp kết hôn với anh ấy.”

“Kết hôn với Luke?” mẹ há hốc mồm kinh ngạc.

“Vâng! Ở khách sạn Plaza! Hình như chị ta còn cố... ừm... đặt chỗ ở đó. Bằng tên con!”

Những ngón tay tôi đan xoắn vào nhau thành những gút phức tạp. Tôi điên mất rồi! Mẹ sẽ không bao giờ tin điều đó. Không bao giờ. Không phải là trong hàng triệu...

“Con biết đấy, điều đó không làm mẹ ngạc nhiên lắm!” Mẹ nói. “Mẹ có thể đoán ngay ra được là cô ấy có chút gì đó hơi kỳ lạ. Toàn mấy chuyện vớ vẩn về violon! Và cô ấy có vẻ bị ám ảnh bởi màu váy mà mẹ sẽ mặc...”

“Ồ, cô ấy hoàn toàn bị ám ảnh rồi. Vậy nên... nếu cô ta có gọi lại, mẹ cứ bịa lý do gì đó rồi cúp máy nhé. Và dù cô ta có nói gì, thậm chí dù nghe có hợp lý, đáng tin đến đâu... cũng đừng tin nhé. Mẹ hứa nhé?”

“Được rồi con yêu,” mẹ gật đầu nói. “Con nói thế nào mẹ sẽ làm thế đó.”

Khi mẹ đi vào bếp, tôi nghe thấy mẹ nói “Cô gái tội nghiệp. Con nên lấy làm tiếc cho họ, thật đấy. Graham, ông có nghe thấy không? Cái cô gái gọi cho Becky từ Mỹ ấy, cô ta yêu Luke đấy!”

Tôi không thể đương đầu với việc này nữa.

Tôi cần gặp Suze.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương