Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh
-
334: Tôi Làm Một Thương Nhân Nho Nhỏ Là Được Rồi
“Vậy thì cảm ơn cậu.” Lạc Ứng Vinh đã nghe nói về y thuật cao minh của Triệu Đại Vĩ từ chỗ Bùi Hi Mính.
Còn về việc cao minh thế nào, nhìn triệu chứng mất cảm giác đau của Bùi Hi Mính được Triệu Đại Vĩ chữa khỏi đã có thể thấy đại khái rồi.
Triệu Đại Vĩ bắt mạch cho Lạc Ứng Vinh hai phút.
Nguyên nhân rất đơn giản, bệnh này của Lạc Ứng Vinh hơi kỳ lạ.
Lạc Ứng Vinh thấy Triệu Đại Vĩ bắt mạch lâu như vậy, trong lòng cũng hơi sốt ruột: “Triệu tổng, có vấn đề gì sao?”
Triệu Đại Vĩ: “Có vấn đề.”
“Trên người ông trúng ba vết dao, nhưng bây giờ chưa hồi phục hoàn toàn.”
“Quan trọng nhất là, ngoài vết thương do dao ra thì hình như còn có dấu hiệu trúng độc.
Triệu Đại Vĩ đưa ra kết luận dựa vào mạch tượng và vẻ mặt của Lạc Ứng Vinh.
“Trúng độc?” Lạc Ứng Vinh rất ngạc nhiên: “Không thể nào?”
“Chỉ là trúng độc nhẹ, chắc là uống phải thuốc không nên uống.”
“Vì ông bị thương do dao đã làm tổn hại nặng đến nguyên khí.
Tuy độc tố lúc này chưa cao lắm nhưng rất ảnh hưởng đến việc hồi phục nguyên khí.
Đây cũng là nguyên nhân vết thương của ông cứ dai dẳng, khó trị.”
Nghe Triệu Đại Vĩ giải thích, Lạc Ứng Vinh nói: “Tôi hiểu rồi, có thể là tôi uống thuốc tây quá nhiều mới dẫn đến tình trạng này.
Bác sĩ cũng từng nói, có thuốc có độc tố nhất định, sử dụng lâu dài sẽ không tốt cho sức khỏe.”
“Nhưng đáng tiếc là tôi đã phụ thuộc vào thuốc, một khi dừng uống thuốc sẽ vô cùng khó chịu.”
Lạc Khúc Thần bên cạnh cũng gật đầu.
Đây là một trong những nguyên nhân bác sĩ khác bó tay với vết thương của Lạc Ứng Vinh.
Không đúng.
Cậu ta thấy Triệu Đại Vĩ trẻ tuổi như vậy, vừa nãy bắt mạch lâu như thế, nên cậu ta nghĩ rằng y thuật của Triệu Đại Vĩ cũng chỉ có thế, có thể trị cho Bùi Hi Mính chỉ là mèo mù vớ phải chuột chết mà thôi.
Lúc Lạc Khúc Thần nghi ngờ nghiêm trọng về y thuật của Triệu Đại Vĩ, anh chợt nói: “Thế thì tôi hiểu rồi.”
Anh nở nụ cười hờ hững: “Nếu tôi đoán không nhầm thì thuốc tây ông uống là thuốc bổ thận đúng chứ?”
“Cái này mà Triệu tổng cũng biết?” Gương mặt già nua của Lạc Ứng Vinh đỏ lên.
Bình thường ông ta giấu thuốc rất kỹ, không muốn để người khác biết, kết quả Triệu Đại Vĩ lại nói thẳng.
“Vì thận trừ độc, độc tố của ông tích tụ sâu như vậy, mà dựa vào điều kiện của ông không thể trừ độc, có thể thấy chắc hẳn do thận có vấn đề.”
“Những bệnh khác chắc hẳn ông sẽ không uống thuốc mãi.
Tôi từng thấy, những vết thương khác khá ổn, nhưng tổn thương nguyên khí quá lớn.”
Lạc Ứng Vinh nghe vậy thì lòng tin đối với y thuật của Triệu Đại Vĩ tăng thêm chút.
“Thế phải làm sao?”
Ông ta rất muốn biết Triệu Đại Vĩ có cách giải quyết trạng thái nghiện thuốc uống thuốc của ông ta không.
Lạc Khúc Thần đứng bên cạnh nhìn màn này, trong lòng bực bội, vì sự thật chứng minh Triệu Đại Vĩ thật sự rất giỏi, cậu ta không thể so với anh.
“Rất đơn giản.” Triệu Đại Vĩ nói.
“Có thể là thần kinh thận có gì đó, làm thông tin đến não xảy ra vấn đề, tôi nắn lại giúp ông là được.”
Triệu Đại Vĩ bảo Lạc Ứng Vinh quay lưng lại.
Anh ấn ấn sau lưng Lạc Ứng Vinh tầm hơn mười phút, dựa vào từng tia long khí chữa lành vết thương thận và thận khí.
Sau đó, anh buông lỏng tay, nói: “Không sao rồi.
Kế tiếp ông uống thuốc Đông y là được.”
“Nếu ông không tin tôi, có thể không uống thuốc gì cả, dừng thuốc hai hôm, xem thử có cảm giác gì không ổn không.
Nếu không có cảm giác không thoải mái trước đó thì có thể nói là bệnh trạng của ông gần như biến mất rồi.”
“Nhưng thuốc trước kia không thể uống nữa, nếu không thói quen sẽ khiến bệnh của ông tái phát lại.”
Cái khác thì Lạc Ứng Vinh không biết, nhưng sau khi Triệu Đại Vĩ ấn ấn một chút thì cảm thấy rất thoải mái.
Ông ta nói: “Tôi tin cậu!”
“Thậm chí bây giờ tôi còn có cảm giác, cảm thấy tinh thần của mình tốt hơn trước nhiều!”
Câu này khiến Lạc Khúc Thần như hóc xương cá.
Tuy cậu ta không ưa Triệu Đại Vĩ, nhưng thấy bệnh của chú Lạc Ứng Vinh có thể tốt lên, tâm trạng cậu ta cũng miễn cưỡng tốt hơn một chút.
Triệu Đại Vĩ kê đơn cho Lạc Ứng Vinh.
Lạc Ứng Vinh nhận đơn thuốc xong, bèn nói: “Cảm ơn Triệu tổng đã chữa trị, không biết chi phí hết bao nhiêu?”
Ông ta không thể để Triệu Đại Vĩ trị bệnh miễn phí được.
Lúc này, Bùi Hi Mính ở bên cạnh cười nói: “Chắc chắn Triệu tổng sẽ không lấy bao nhiêu tiền của ông đâu, nên lần này có thể cần ông giúp đỡ.”
“Ồ?” Lạc Ứng Vinh ngạc nhiên.
Triệu Đại Vĩ cũng thắc mắc, thầm nhủ mình vẫn chưa nói gì mà, chị biết tôi cần giúp đỡ?
Tôi cần được giúp đỡ cái gì tôi còn chưa biết…
Triệu Đại Vĩ mù mịt.
Bùi Hi Mính nói: “Là chuyện liên quan đến Tưởng Tử Phi.”
“Triệu tổng, hay là cậu nói thẳng đi?”
Ánh mắt cô ta nhìn về phía Triệu Đại Vĩ như đã biết rõ tất cả.
Triệu Đại Vĩ ngạc nhiên, hơi chấn động, sau đó anh nói: “Không biết Lạc cục có biết Tưởng Tử Phi không?”
“Có biết, sau Hà Long Cường và Tô Chấn Nghiệp, Tưởng Tử Phi là thế lực lớn nhất Khâu Dã.” Ánh mắt Lạc Ứng Vinh hơi trầm xuống.
Triệu Đại Vĩ nói: “Tôi đã khuyên Tưởng Tử Phi bỏ thế lực ở Khâu Dã, nhưng với vị trí của anh ta bây giờ, dù bản thân muốn bỏ cũng sẽ có hậu hoạ rất lớn.”
“Cách nghĩ của tôi là, sau Hà Long Cường và Tô Chấn Nghiệp, chắc hẳn Khâu Dã không thể có côn đồ lớn như thế nữa.”
“Nên không biết Lạc cục có cách nào có thể để Tưởng Tử Phi an toàn rút khỏi chuyện tranh đoạt thế lực của Khâu Dã không?”
Lạc Ứng Vinh: “…”
Người ngạc nhiên nhất là Lạc Khúc Thần: “Cậu lại có thể bảo Tưởng Tử Phi bỏ địa vị hiện tại của mình?”
Nếu không phải Triệu Đại Vĩ trịnh trọng nói chuyện này thì chắc chắn cậu ta sẽ nghĩ Triệu Đại Vĩ đang chém gió.
Lạc Ứng Vinh cũng rất ngạc nhiên nhìn Triệu Đại Vĩ.
Câu vừa nãy của anh khiến ông ta dao động.
Thân là cục trưởng trước đây của Khâu Dã, trong lòng ông ta rất rõ, thế lực Khâu Dã ăn sâu bén rễ, khó giải quyết thế nào.
Hơn nữa trị an của Khâu Dã cũng vài mấy thế lực này mà luôn trong trạng thái bất ổn.
Bây giờ Triệu Đại Vĩ nói, Khâu Dã không nên xuất hiện thế lực lớn như Hà Long Cường và Tô Chấn Nghiệp, điều này khiến trong lòng Lạc Ứng Vinh nảy sinh cảm giác đồng tình sâu sắc.
“Đây là chuyện tốt.”
“Vấn đề này rất dễ giải quyết, tôi xử lý giúp cho, chỉ cần Tưởng Tử Phi thật sự muốn từ bỏ địa vị hiện tại.”
Triệu Đại Vĩ biết chuyện này đã xong.
“Yên tâm, về phía Tưởng Tử Phi thì chắc chắn không có vấn đề.” Triệu Đại Vĩ cười nói: “Đợi Tưởng Tử Phi vừa lui, khi ấy thế lực ngầm của Khâu Dã sẽ như rồng không đầu, đến lúc đó trấn áp bằng sấm sét, chỉ cần giữ một hai tháng thì chắc hẳn tương lai Khâu Dã có thể yên bình hơn nhiều.”
Trong lòng Lạc Ứng Vinh tán thưởng.
“Nếu cậu làm chính trị, tôi đảm bảo, cậu có thể thăng cấp lên vị trí cao rất nhanh.” Lạc Ứng Vinh nói.
Thủ đoạn và năng lực của Triệu Đại Vĩ chắc chắn là một bước lên mây, không gì cản nổi.
“Tôi làm thương nhân nho nhỏ là được rồi.”
Triệu Đại Vĩ không muốn làm quan, bó tay trói chân, vẫn là làm một thương nhân ung dung thoải mái hơn.
…
Triệu Đại Vĩ và mấy người Lạc Ứng Vinh ăn cơm ở nhà họ Bùi.
Lúc Lạc Ứng Vinh và Lạc Khúc Thần rời đi, anh tò mò hỏi Bùi Hi Mính: “Chị Mính, sao chỉ biết tôi muốn xử lý chuyện của Tưởng Tử Phi, chẳng lẽ chị Thục Quân đã nói với chị?”
Bùi Hi Mính quở trách: “Đừng coi thường tôi.”
“Bây giờ Tưởng Tử Phi đã là hoàng đế của thế giới ngầm Khâu Dã, cây lớn đón gió.
Mà Tưởng Tử Phi luôn là ô dù của khách sạn Long Hồ, lại có quan hệ thân thích với Hứa Thục Quân, nên tôi đoán chắc cậu sẽ không mặc kệ anh ta.”
“Vì vậy, hành động của cậu không khó đoán.”
Triệu Đại Vĩ nghe vậy, bắt đầu nhìn Bùi Hi Mính bằng ánh mắt khác.
Bùi Hi Mính nói tiếp: “Tôi còn có thể nói cho cậu biết một tin tức khác.”
“Cha ruột của Tô Chấn Nghiệp là Hoàng Kim Long, Tô Chấn Nghiệp theo họ mẹ.
Mà Hoàng Kim Long là tội phạm quan trọng đang bị truy nã quốc tế.”
“Lần này, cậu ra tay với Tô Chấn Nghiệp, không biết có dẫn đến sự chú ý của Hoàng Kim Long không?”
“Tóm lại, cậu phải chú ý một chút, đừng nghĩ Tô Chấn Nghiệp ngồi tù rồi thì cậu có thể vô tư.”
Triệu Đại Vĩ không lo lắng chút nào, cười nói:“Cảm ơn chị đã nhắc nhở.
Nhưng nếu Hoàng Kim Long đến, tôi bắt ông ta là được rồi.
Không biết, nếu bắt được tội phạm quan trọng truy nã quốc tế như Hoàng Kim Long thì trong thành phố có thể khen thưởng tôi bao nhiêu tiền.”
Bùi Hi Mính trợn mắt nhìn Triệu Đại Vĩ..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook