Đến giờ tay Trà Trà vẫn còn run, sắc mặt tái nhợt, trong lòng rất khó chịu.
Nhiều năm qua, cô mơ hồ cảm nhận được sự kỳ quái giữa cha mẹ khi ở chung.

Sau khi về nhà họ Giang, mẹ cô không bao giờ ra ngoài làm việc.

Trà Trà cứ nghĩ rằng do mẹ cô tự nguyện, nhưng bây giờ có vẻ như không phải vậy.

Không lâu sau khi tin nhắn của cô được gửi đi, Vu Cố gọi điện đến.

Giọng anh dịu dàng, điềm tĩnh: "Đừng sợ, cha mẹ em nói gì?"
Sau khi Trà Trà nghe thấy giọng nói của anh, cô đã bình tĩnh lại rất nhiều.

Cô khoanh chân ngồi xếp bằng trên giường, cắn môi dưới, không biết nên kể lại như thế nào.

Cô nói: "Sau khi họ cãi nhau vào ngày hôm nay, em đã suy nghĩ kỹ.

Hình như mấy năm nay cha em quản mẹ rất chặt.

Trước đó em nghĩ mẹ thích yên tĩnh, lại không quen giao tiếp với người lạ nên bà ấy không thích ra ngoài lắm.

Nhưng có vẻ như không phải vậy."
Vào năm lớp 11, mẹ cô đóng cửa hàng hoa ở đường nhà họ Gia.

Cô rất tiếc nuối.

Lúc đó mẹ cô bình tĩnh nói: “Con sắp học hết cấp ba rồi, mẹ muốn dành thêm thời gian bên con.”
Sau khi cô trúng tuyển đại học, cửa hàng hoa không mở cửa lại một lần nào nữa.

Mẹ cô không còn ra ngoài để đi tập hát.

Sau đó, bà tìm được một công việc làm giáo viên, nhưng trước khi bà ấy ký hợp đồng, thì đã hủy mà không có bất kì lí do nào.

Cha cô hầu như không bao giờ đưa mẹ đi dự tiệc nơi khác ngoài nhà họ Giang.

Khi cô còn nhỏ, nếu quá dính lấy mẹ cô, cha cô sẽ không vui.
Mọi chuyện như thế này, được xâu chuỗi lại với nhau.
Vu Cố nói: “Đừng sợ, có lẽ ngày mai bọn họ sẽ làm hòa thôi.”
Trà Trà buồn rầu ủ rũ: “Em thật sự chưa bao giờ nghe thấy mẹ nói những lời khó nghe như vậy.”
Cô vô thức cắn môi dưới: “Em cảm thấy còn có nhiều chuyện khác mà em không hay biết.”
Vu Cố là một người biết lắng nghe, nghe xong liền nói: “Không sao đâu, đừng hoảng sợ, hiểu rõ toàn bộ câu chuyện thì ổn rồi.”
Trà Trà cau mày: “Vâng.” Cô nói,“ Ngày mai em sẽ hỏi mẹ em chuyện gì đã xảy ra.”
Sáng hôm sau, Trà Trà không thể gặp mẹ.
Sau khi thức dậy, cô được biết từ người quản gia rằng tối hôm qua cha cô đã lái xe đưa mẹ cô ra ngoài.

Không biết họ đã đi đâu.

Trà Trà gọi cho mẹ nhưng không gọi được.

Điện thoại vẫn luôn báo người dùng bận không thể nghe máy, sau đó thì tắt máy.
Cô lo lắng đến mức bắt đầu gọi cho cha mình, mất một thời gian lâu mới có người bắt máy.

Trà Trà cẩn thận hỏi: “Cha, cha đưa mẹ đi đâu vậy?”
Giang Thừa Chu liếc nhìn người bên gối, khàn giọng nói: “Mẹ con gần đây không được khỏe, cha sẽ ở nông thôn với mẹ con một thời gian.

Con không cần lo lắng.”
Trà Trà siết chặt tay, "Con nói chuyện với mẹ được không? Không ai bắt máy điện thoại của mẹ."
Giang Thừa Chu miễn cưỡng nói chuyện với con gái ngay cả khi vô cùng bực bội: "Mẹ con ngủ quên mất rồi.

Gọi lại sau nhé.” Dừng một chút, ông nói: “Anh trai con đang ở nhà.


Nếu con có chuyện gì không giải quyết được thì cứ tìm anh trai trước, biết chưa?”
Sau khi cúp điện thoại, Trà Trà càng nghĩ càng thấy không đúng, trong lòng càng cảm thấy khó chịu.

Cô thay một bộ quần áo, cầm lấy chìa khóa trên bàn, vội vàng mang giày thể thao chạy ra ngoài, bắt taxi lập tức đến dưới tầng công ty anh trai.

Lễ tân nhận ra cô gái xinh xắn trước mặt là em gái sếp, nên đã tiếp đón ân cần và mời cô vào thang máy.

Giang Châu vừa họp xong liền nhìn thấy em gái vội vàng xuất hiện trước mặt, theo bản năng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Hơi thở hỗn loạn của Trà Trà dần dần bình tĩnh lại, một lúc sau mới nói chuyện được: “Anh hai, anh có biết cha đưa mẹ đi đâu không?”
Giang Châu mím môi im lặng.

Vài phút sau, anh nhíu mày đẹp lại, “Em hỏi cái này làm gì?”
Trà Trà chỉ nghĩ rằng anh trai cô cũng giống như cô, không biết chuyện gì.

Cô nắm lấy tay anh trai, lo lắng đến mức nấc lên: "Tối hôm qua em nghe cha mẹ cãi nhau ở dưới lầu, tranh cãi rất ầm ĩ.

Em rất lo lắng cho mẹ."
Giang Châu không giống như em gái được bảo vệ rất tốt từ khi còn nhỏ.

Đối với chuyện của cha mẹ, không phải Giang Châu hoàn toàn không biết gì.
Từ khi còn rất nhỏ, Giang Châu đã biết lý do vì sao mẹ lại bỏ rơi họ.

Ký ức của Giang Châu trước năm tuổi đều là về ngôi biệt thự cấm ra vào, cho dù người sống trong đó là mẹ anh.

Cơ hội để anh nhìn thấy bà cũng không có nhiều.
Mỗi một lần đều rất ngắn.

Cha anh ấy là một người đàn ông có tính chiếm hữu đến mức khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Ông ấy quá cố chấp và cực đoan, chiếm đoạt bằng vũ lực, chỉ quan tâm đến việc thỏa mãn bản thân, không bao giờ quan tâm đến cảm xúc của người khác.

Vì vậy sau này, mẹ anh đã cố gắng hết sức để trốn thoát.

Trong gần mười năm kể từ ngày bà bỏ đi, cha anh càng thêm điên cuồng.
Những năm gần đây, tuy tính tình của cha anh đã đỡ hơn nhưng đôi khi cách cư xử của ông vẫn khiến người ta cảm thấy khó thở.

Giang Châu không làm gì được, đây không phải chuyện anh có thể xen vào.

Anh không thể quản được ông ấy.
Giang Châu vẫn không định cho em gái mình biết quá nhiều, có thể giấu thì giấu, anh nói: "Khi em còn sống ở ký túc xá trường, hai người cũng hay cãi nhau.

Anh hứa với em là hai ngày nữa mẹ sẽ về."
Trà Trà cúi gằm mặt, trong lòng vẫn còn lo lắng.

Nhưng ba ngày sau, cha mẹ cô vẫn chưa về nhà.

Tin vui duy nhất là điện thoại của mẹ cô có thể bắt máy được.

Sở Thanh Ánh ngồi ở bên bệ cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài cửa kính, bà nói với Trà Trà qua điện thoại di động: “Mẹ không sao.” Sau hai giây: “Trà Trà, mẹ muốn ly hôn với cha con.”
Giọng điệu của bà rất nhẹ, như thể đang nói về điều gì đó không quan trọng.

Trước khi Sở Thanh Ánh quyết định nói với con gái về điều đó, bà cũng lo lắng rằng cô sẽ phản đối.

Trong mắt mọi người, chồng bà là người có quyền lực, đẹp trai, cho bà có đủ tiền bạc, địa vị.

Hơn mười năm nay ông chưa từng có tai tiếng với người phụ nữ nào, dường như bà không có gì không bằng lòng.
Nhưng từ năm bà gặp ông ở tuổi hai mươi, cuộc đời bà đã trở thành một cơn ác mộng.

Trà Trà nghe vậy cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên.


Sau một lúc lâu im lặng mới hỏi: “Mẹ, mẹ không yêu cha sao?”
Sở Thanh Ánh biết Giang Thừa Chu đang đứng sau lưng mình, bà khẽ ừ, nhẹ giọng lại lạnh lùng: "Đúng vậy, mẹ không yêu ông ấy."
Sở Thanh Ánh nói thêm: "Con không cần phải lo lắng về việc phải chọn cha hay mẹ, con đã là người lớn rồi."
"Vâng, con biết rồi”
“Ngày kia mẹ sẽ về nhà, đi ngủ sớm đi.”
“Mẹ.”
“Ừ.”
“Dù mẹ có làm gì đi nữa, con sẽ ủng hộ mẹ.” Trà Trà nói.

Mũi Sở Thanh Ánh hơi cay: “Được rồi.”
Cả đêm Trà Trà không ngủ, cô luôn cảm thấy mẹ cô vì cô mới có thể chấp nhận cuộc hôn nhân không có tình yêu này.

Kết hôn với người mình không yêu, chỉ nghĩ về điều đó thôi đã thấy đau rồi.

Trà Trà vùi mình dưới chăn bông, cô tự trách mình và cảm thấy tội lỗi.

Có phải khi còn nhỏ cô luôn mong có một người cha toàn năng như những đứa trẻ khác?
Có phải vì cô luôn hỏi trước mặt mẹ rằng những đứa trẻ khác có cha, nhưng cô thì không.

Đó là lý do tại sao mẹ cô sống nhiều năm như vậy với một người mà bản thân không hề yêu.

Trà Trà càng nghĩ càng đau đầu, nên trốn trong chăn bông, nước mắt ướt đẫm gối.
Mấy ngày nay tâm trạng cô đều không tốt.

Vì vậy Vu Cố đã chở cô đến hồ để thư giãn.
Không có nhiều người ở bên hồ Tương vào ban đêm, hai người ngồi cạnh nhau trên một chiếc ghế dài bên hồ.

Một vầng trăng sáng được phản chiếu trên mặt nước hồ gợn sóng.

Vu Cố nhận ra tâm trạng cô không tốt, anh kiên nhẫn dỗ dành cô, sau đó hỏi: “Trong lòng vẫn không thoải mái sao?”
Nước mắt của Trà Trà rơi xuống.

Cô cúi gằm mặt, nước mắt ướt đẫm má cô, lại không phát ra âm thanh nào.
Hai bên hồ chỉ có mấy ngọn đèn đường, không sáng lắm, trong ánh đèn mờ ảo cũng khó có thể nhìn rõ nét mặt của cô.

Vu Cố dùng ngón tay bóp nhẹ cằm cô và nâng mặt cô lên.

Quả nhiên anh nhìn thấy những vệt ướt trên má, anh thở dài.

Ngón tay trắng nõn của anh nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên má thiếu nữ, vừa lau nước mắt vừa dỗ dành cô, anh nói: “Tại sao em lại khóc?”
Cô lau mắt: “Em cũng không muốn khóc, nhưng em không nhịn được.”
Vu Cố không cảm thấy cô yếu đuối: “Hãy khóc nếu em muốn, anh sẽ không cười em đâu."
Trà Trà siết chặt lấy ngón tay của anh, nhìn chằm chằm anh không chớp mắt với đôi mắt ướt sũng.

Cảm giác tội lỗi đã đè nặng cô trong nhiều ngày, cuối cùng cô đã có thể nói ra.

Cô nghẹn ngào nói: "Mẹ em không yêu cha chút nào.

Bà ấy cưới cha chỉ để em có một gia đình đầy đủ thôi.".

Vu Cố giơ tay đặt xuống lưng cô: "Nói từ từ, đừng vội, anh đang nghe đây.”
Mấy ngày nay Trà Trà đã biết được rất nhiều điều từ quản gia, chẳng hạn như khi mẹ và cha cô mới ở cùng nhau, bà ấy mới chỉ là sinh viên năm hai.

Sau đó bà ấy đã bị buộc thôi học.

Ngay cả đại học còn chưa học xong.

Lại ví dụ như lúc đó mẹ cô trốn khỏi nhà họ Giang, cũng không có hiểu lầm gì cả.

Bên nhau vui vẻ chia tay yên bình, thế nhưng mẹ cô còn không có sự tự do cơ bản nhất.
Trà Trà càng nghĩ càng thấy đáng sợ, sởn hết gai ốc, lạnh hết cả sống lưng.
Tình yêu của ai đó sao có thể vặn vẹo được như vậy? Làm sao mà cha cô lại có thể đối xử với mẹ như vậy?
Thảo nào Trà Trà luôn cảm thấy mẹ mình ở nhà luôn cười miễn cưỡng, buồn bực không vui.
Sau khi Trà Trà nói những điều này, tiếng nấc nghẹn ngào, khuôn mặt đẫm nước mắt, cuối cùng cô hỏi: "Làm thế nào mà cha có thể làm như thế? Ông ấy làm như vậy là không đúng.”
Vu Cố rũ mí mắt xuống, lông mi dài nhỏ tạo thành bóng mờ.

Trong lòng anh nghĩ, nếu là anh, anh cũng muốn giấu người trong lòng mình đi.
Nhưng loại chuyện này, Vu Cố nhất định sẽ không nói ra trước mặt Trà Trà.

Cô nhóc nhát gan, khả năng chịu đựng cũng không cao.
Những suy nghĩ xấu xa trong đầu anh sẽ làm cô sợ hãi chạy mất.

Vu Cố giả vờ nói: “Cha em thực sự quá cực đoan.” Anh xoa tóc cô: “Bây giờ nói cho anh biết, em cảm thấy tốt hơn chưa?”
Trà Trà sụt sịt: “Tốt hơn nhiều rồi.”
Hơn mười giờ tối, Vu Cố chở cô về nhà, đứng ở cổng, Trà Trà ôm eo anh không muốn buông tay.

Vu Cố nhẹ hôn khóe miệng cô, mặt mày nở nụ cười: “Nhóc dính người.”
Trà Trà cũng rướn cổ lên, cố hết sức vươn đến môi anh, hôn anh.

Mỗi ngày, cô đều thích anh nhiều hơn một chút.
Vu Cố nhìn cô bước vào sân, ngồi trong xe một lúc, ngọn lửa trên chiếc bật lửa dần tắt, điếu thuốc cầm trên tay vẫn chưa đốt.

Vu Cố cau mày, trên mặt hơi mờ mịt và buồn bã.
Điều này thật sự khó làm mà.

Anh không ngại đóng vai bạn trai tốt trước mặt Trà Trà.

Nhưng thói hư tật xấu trong xương cốt của người đàn ông cũng thường ảnh hưởng đến anh.

Nếu.

Vu Cố lập giả thiết một cái nếu như…
Nếu họ thuận lợi kết hôn trong tương lai, những việc anh ngầm làm không chắc chắn sẽ cực đoan hơn những gì cha cô đã làm.

Suy nghĩ lung tung gần nửa tiếng, Vu Cố không nghĩ ra cách nào tốt để hai bên đều thuận lợi.

Điện thoại vang lên, anh bắt máy, người đầu dây bên kia lịch sự lên tiếng: "Vu tiên sinh, ngày mai chúng tôi sẽ cử người đến đón ngài đi sự kiện.

Ngài vui lòng gửi địa chỉ tới WeChat của tôi."
Vu Cố nói, "Xin lỗi, ngày mai tôi có việc phải làm nên tôi không thể đi được."
“Hả? Chúng ta đã hẹn trước rồi mà? Ngài có chuyện quan trọng gì vậy? Chúng ta có thể thương lượng được không? "
"Tôi muốn chăm sóc bạn gái của tôi."
Sự kiện này là thầy để anh thay thế ông ta tham gia, đi hay không thật ra cũng không có chuyện gì lớn.
Sau khi cúp điện thoại, Vu Cố khởi động xe và lái ra khỏi khu biệt thự.
Phòng ngủ của Vu Cố có một ngăn kéo khóa, bên trong đầy ảnh của Trà Trà, hầu hết đều là chụp lén.

Đó là góc nhìn của kẻ nhìn trộm.

[?]
Vu Cố phát hiện tình yêu có thể gây nghiện, con người là sinh vật càng có nhiều thì càng muốn nhiều hơn.

Trước kia anh mơ được ôm Trà Trà.

Sau đó là hôn.

Bây giờ lại muốn hòa làm một với cô.
Vào buổi tối trước khi đi ngủ, Vu Cố vẫn gọi điện thoại với cô như thường lệ.

Nói chuyện với cô bằng một giọng khàn nhẹ, đồng thời phía bên kia đối mặt với cô trong bức ảnh, động tác đê tiện, trượt lên trượt xuống.

Trà Trà không nghe thấy giọng nói của cậu một lúc lâu: "Anh có nghe không á? Anh ngủ chưa?"
Một tiếng rên rỉ vang lên, Trà Trà sững sờ một lúc, âm thanh này có chút kỳ lạ, cô hỏi: "Sao vậy?"
Vu Cố cúi đầu nhìn lướt qua ảnh của cô, màu sắc đặc quánh làm nhòe ảnh cô.
Trên mặt vẫn còn nét đỏ bừng vừa dứt, anh bình tĩnh, giọng nói gợi cảm, “Ừ, suýt nữa thì ngủ quên mất rồi.”
Trà Trà: “Vậy mau đi ngủ đi.”
Vu Cố lấy ra hai chiếc khăn giấy, chậm rãi và tỉ mỉ lau bức ảnh trên tay, cậu nói, "Trà Trà, chúc em ngủ ngon đi."

“Ngủ ngon.”
“Được.” Vu Cố hài lòng cười: “Ngủ sớm đi.”
Mỗi bức ảnh của cô đều là báu vật đối với Vu Cố.

Cho dù có bị làm bẩn, anh cũng không nỡ vứt bỏ.

Vu Cố cất những bức ảnh đã được làm sạch vào ngăn kéo, sau đó đứng dậy rời khỏi giường, đi vào phòng tắm để tắm nước lạnh.

Vừa rồi chẳng qua là uống rượu độc để làm dịu cơn khát.

*
Thẩm Chấp đã quen với việc thức dậy mỗi sáng trong căn phòng cũ ở ngõ nhà họ Gia.

Ban đầu hắn sẽ khó chịu, và hắn không có một chút thông cảm nào cho căn phòng đã phải chịu đựng tất cả nỗi đau của hắn.

Nhưng khi số lần càng nhiều, hắn dứt khoát chuyển về ngõ nhà họ Gia để sống ở đó.

Thẩm Chấp nhấn mạnh rằng hắn muốn xé bỏ bộ mặt đạo đức giả tốt bụng của Vu Cố.

Hắn thật sự đã tìm thấy rất nhiều thông tin hữu dụng.

Thẩm Chấp cũng có thể kiên nhẫn được, điều tương tự cũng tồn tại được, phải đợi đến đòn cuối cùng trí mạng mới giết được anh.

Hắn sẽ không cho Vu Cố cơ hội sống sót, để cho Trà Trà hoàn toàn hết hy vọng với Vu Cố.

Thẩm Chấp nhìn thấy ánh mắt Trà Trà nhìn Vu Cố.

Ánh mắt của cô tràn đầy niềm yêu thích không thể che giấu.

Hắn cũng đã thấy Trà Trà ăn mặc lộng lẫy vì anh, đã nhìn thấy họ nắm tay nhau đi dạo trong trường một cách công khai.

Mà hắn và Trà Trà đã trở thành hai đường thẳng song song không giao nhau.
Buổi sáng Thẩm Chấp dậy rửa mặt, đánh răng, thay quần áo.

Lúc đi ra ngoài, trong tiềm thức đợi ngoài cổng sân mấy phút, sau đó chợt nhận ra mình không còn học cấp ba nữa.

Họ đã chuyển đi.

Sẽ không có ai đứng ở cửa với chiếc cặp nhỏ trên lưng, chờ đợi hắn.
Thẩm Chấp khóa trái cửa với khuôn mặt lạnh lùng, từng bước giẫm lên phiến đá xanh.

Trên cổ chân như bị gắn xiềng xích, lê từng bước nặng nề rồi chậm rãi rời khỏi đây.
Dưới gốc cây ngô đồng, mấy bà lão vừa ăn sáng vừa tán gẫu cùng nhau nhìn hắn cười, “Cái đuôi nhỏ của cậu đâu rồi?”
Thẩm Chấp trầm mặc không nói.

Các bà lão cười nhạo hắn, "Có phải là chạy đi với người khác rồi không? Thảo nào con bé muốn bỏ chạy, ai bảo cậu mặc kệ con bé, té ngã cũng không đỡ nó."
Thật ra các bà lão này đều già cả mắt mờ, đã nhiều năm không thấy hắn nên vốn dĩ không nhận ra hắn là ai.
Có nhiều hơn một cặp thanh mai trúc mã trong con hẻm này.

Họ thích trêu đùa những người trẻ tuổi khi họ nhìn thấy chúng.

"Có phải cô ấy bỏ chạy vì cậu thích người con gái khác không? Đừng làm cho người ta buồn chứ."
Thẩm Chấp chỉ đi về phía trước.

Anh ta nghĩ đến Khương Diệu Nhan.

Hắn không có tiếp xúc nhiều với cô ta, nhưng là không phải không hề tiếp xúc.

Có lẽ Khương Diệu Nhan đã nghe bạn cùng phòng nói rằng hắn bị ốm.

Cho đu là hắn chưa bao giờ trả lời, cô ta vẫn sẽ gửi tin nhắn cho hắn mỗi ngày.

Tối hôm qua cô ta nói: “Anh không sai, chỉ là lúc đó anh không yêu cô ấy.

Nếu bây giờ anh nhầm lẫn áy náy với tình yêu thì càng khiến cô ấy tổn thương.”
Thẩm Chấp không quan tâm đến chuyện Khương Diệu Nhan nói.

Hắn hiếm khi nói chuyện với Khương Diệu Nhan một cách lạnh lùng như vậy, từng chữ từng chữ: “Cô không có tư cách quản tôi và Trà Trà.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương