Tiểu Quận Chúa Trọng Sinh Gả Cho Nịnh Thần
-
Chương 43
Đối với mấy đề tài của nữ tử, Vân Đình ngồi bên cạnh không có chút hứng thú nào, nhưng hắn muốn ở cùng muội muội nhiều hơn một chút nên cũng không rời đi, chỉ ngồi đó dùng ánh mắt cưng chiều nhìn các nàng.
Một người là nương tử, một người là muội muội, hắn hy vọng các nàng có thể hòa thuận ở chung với nhau.
Nhưng Vân Đình cũng không nghĩ tới, muội muội từ trước đến giờ tính tình luôn có chút lạnh nhạt lại nhiệt tình với nương tử như vậy, thật không hổ là muội muội của hắn, sở thích cũng giống hắn y hệt.
Vân Tích bị ca ca nhà mình nhìn như thế, trong lòng mơ hồ dậy sóng.
"Tẩu tử, Tích nhi không kén ăn đâu, tẩu tử làm cái gì cũng được." Vừa nói, nàng vừa ngắm nhìn bốn phía, "Tích nhi đã lâu không hồi phủ rồi, muốn đi khắp nơi dạo một chút, không biết tẩu tử có thể đi cùng hay không?"
Tần Nam Tinh nghe thấy lời này đương nhiên lập tức đáp ứng, sau đó ánh mắt xinh đẹp khẽ chuyển, nhìn về phía Vân Đình, "Ta cùng muội muội đi dạo xung quanh một chút, phu quân có muốn đi cùng không?"
Vốn dĩ cũng không kiên nhẫn nghe mấy chuyện của nữ tử, thế nên khi nghe nương tử hỏi, Vân Đình lập tức lắc đầu, "Nếu Tích nhi muốn nương tử đi cùng, vậy thì làm phiền nương tử." Ngay sau đó, hắn nhìn về phía Vân Tích, "Đừng có làm tẩu tử muội mệt mỏi."
"Ca ca yên tâm, Tích nhi biết." Vân Tích khẽ cười một tiếng, "Ca ca xem tẩu tử như bảo bối, đương nhiên Tích nhi cũng phải xem như bảo bối chứ."
Nghe lời này của Vân Tích, Tần Nam Tinh tức giận trợn mắt nhìn Vân Đình một cái, nói bậy cái gì, chỉ đi xung quanh dạo một chút mà thôi, sao có thể mệt chứ?
Dẫu sao muội muội vẫn còn ở đây, Tần Nam Tinh đương nhiên sẽ cho Vân Đình mặt mũi trước mặt Vân Tích.
Nàng chỉ nở một nụ cười quyến rũ với Vân Đình.
Trừ Vân Đình, ai cũng không nhìn ra nụ cười này của Tần Nam Tinh có ẩn chứa sự nguy hiểm.
Chờ hai nữ tử rời đi, lúc này Phất Tô mới tiến lên, "Tướng, Tướng quân, mới vừa rồi Đại tiểu thư nghe thấy ngài và phu nhân.
.
."
Thần sắc Vân Đình đột nhiên lạnh xuống, tách trà trong tay bay về phía Phất Tô.
Xoảng.
Chén trà vỡ vụn bên người Phất Tô, theo đó là giọng nói lạnh lùng của Vân Đình: "Còn dám nói! Thân là thị vệ của ta lại dám để người khác đến gần phòng chính."
Phất Tô phịch một cái quỳ xuống, mồ hôi lạnh trên trán đua nhau túa ra, "Thuộc hạ biết tội."
Đoạn thời gian này, Đại tướng quân luôn cư xử hiền hòa với mọi người, ngày nào cũng treo ý cười trên mặt, tâm tình rất tốt, khiến hắn thiếu chút nữa đã quên mất bộ dạng của Đại tướng quân trước khi có phu nhân.
Vân Đình cất giọng lạnh lẽo khiếp người: "Ném tất cả thủ vệ đã dẫn Đại tiểu thư vào Tinh Vân các vào hầm tối nghiêm trị."
"Vâng." Cả người Phất Tô lạnh như băng.
Quả nhiên cho dù là Đại tiểu thư cũng không thể tiến vào cấm địa của Đại tướng quân.
Mà Tinh Vân các chính là cấm địa.
Ở bên kia, Tần Nam Tinh cũng không ý thức được, tâm trạng của Vân Đình thoạt nhìn cũng không tốt như vậy.
Vân Tích và Tần Nam Tinh đi vào một cái lương đình bên cạnh nhà thủy tạ.
"Sắc mặt tẩu tử có vẻ không tốt, có phải là mệt rồi không? Hay là chúng ta qua bên kia nghỉ một chút." Vân Tích chỉ vào lương đình nói.
Nghe lời này của Vân Tích, trong nháy mắt Tần Nam Tinh lại nhớ tới chuyện sáng nay, dung nhan vốn đã hoa lệ lại càng thêm xinh đẹp dịu dàng, "Để muội muội chê cười rồi."
Vân Tích nghe như vậy lập tức nở nụ cười hiền hòa khéo léo, quan tâm nói: "Tẩu tử đừng nghĩ quá nhiều."
"Được rồi." Đôi mắt hoa đào của Tần Nam Tinh khẽ giương lên, đối với muội muội hiểu mình như vậy, nàng rất là yêu thích, "Muội chẳng giống ca ca của muội chút nào."
Hai người cùng nhau vào lương đình, sau đó Tần Nam Tinh phân phó nha hoàn chuẩn bị trà bánh.
Nhìn phong cảnh bên ngoài lương đình, từng cơn gió nhẹ nhàng thổi, khẽ chạm vào lòng người.
Nghe được lời của của Tần Nam Tinh, giọng nói Vân Tích mang theo chút hoài niệm: "Khi còn bé, ca ca vì bảo vệ muội nên lúc nào cũng bày ra bộ dạng...!nhưng thật ra huynh ấy rất thiện lương và dịu dàng, ca ca rất tốt, tẩu tử gả cho ca ca chắc chắn sẽ hạnh phúc."
Chẳng biết tại sao, nàng luôn cảm thấy trong lời nói của Vân Tích có gì đó kỳ quái.
Nhưng Tần Nam Tinh cũng không nghĩ nhiều, nàng chỉ cho là nàng ấy đang nhớ về mấy chuyện thuở nhỏ thôi.
Giữa nữ tử, chủ đề nói chuyện vẫn luôn rất nhiều, đại khái là Vân Tích cảm thấy mình ở trước mặt tẩu tử hoài niệm về mấy chuyện của nàng và ca ca trong quá khứ cũng không ổn, nên nàng đã nhanh chóng chủ động đổi chủ đề.
Hai người bắt đầu trò chuyện về đồ trang sức, y phục.
Chờ đến lúc chuẩn bị dùng bữa trưa, các nàng đã hẹn sau khi dùng xong bữa trưa sẽ đi ra ngoài dạo một chút.
Mặc dù Tần Nam Tinh đã chuẩn bị lễ vật gặp mặt từ trước, nhưng bởi vì sáng hôm nay quá mức vội vàng nên chưa kịp đưa.
Nếu bây giờ nàng lại tặng thì có vẻ như cố tình làm vậy.
Thế nên buổi chiều lúc ra ngoài đi dạo, Tần Nam Tinh muốn mua cho nàng ấy mấy bộ trang sức hoặc y phục, không phải nữ tử đều thích những thứ này sao?
Sau khi dùng xong bữa trưa.
Vân Đình thấy nương tử và muội muội muốn đi dạo phố, hắn cũng không ngăn cản, chỉ phân phó Phất Tô đi theo.
Phất Tô vẫn luôn muốn lấy công chuộc tội, đây không phải là cơ hội tốt sao.
Nghe được lệnh của Tướng quân, tinh thần lập tức phấn chấn, buổi chiều hắn nhất định phải bảo vệ phu nhân và Đại tiểu thư thật tốt!
Để cho Tướng quân biết, hắn không phải là người vô dụng.
Cửa phủ Đại tướng quân.
Vân Tích lên xe ngựa trước, sau đó nàng đưa tay về phía Tần Nam Tinh, "Tẩu tử, chúng ta ngồi chung xe ngựa đi."
"Được."
Tần Nam Tinh leo lên sau, chẳng biết tại sao nàng luôn cảm thấy trong xe ngựa có mùi thơm là lạ.
"Muội muội, huân hương trong xe ngựa là loại nào vậy, vì sao ta chưa bao giờ ngửi thấy loại này." Tần Nam Tinh yêu cái đẹp như mạng.
Về phương diện hương liệu, nàng luôn khổ công luyện tập, nhất là khi biết được Vân Đình thích mùi hương trên người mình.
So với người bình thường, khứu giác của nàng cũng nhạy cảm hơn một chút.
Vân Tích nghe xong, cánh tay trắng muốt đang chăm trà hơi ngừng lại, ngay sau đó nở nụ cười trả lời, "Chẳng qua chỉ là hương hoa quế bình thường mà thôi.
Nếu tẩu tử thích, khi trở về ta sẽ tặng tẩu tử một ít."
Chóp mũi tinh xảo của Tần Nam Tinh khẽ nhúc nhích, quả thật trong hương này có ngửi thấy mùi hoa quế nhàn nhạt, nhưng hương liệu chính dường như cũng không phải là hoa quế.
Nếu muội muội không muốn nói, Tần Nam Tinh cũng không hỏi nhiều, "Để cho muội muội chê cười rồi, chẳng qua là tẩu tử ta tương đối nhạy cảm với hương liệu mà thôi."
Nếu nói là thích thì cũng chưa đến mức đó.
Nàng không thích thương liệu quá nồng, chỉ thích những mùi hương thoang thoảng, ví như hương hoa chi tử.
Cầm tách trà Vân Tích đưa tới, Tần Nam Tinh để gần chóp mũi khẽ ngửi một chút, mùi thơm của trà xanh rốt cuộc cũng khiến mũi của nàng dễ chịu hơn một chút.
Trong lúc nói chuyện với Vân Tích.
Xe ngựa đã chạy đến cửa hàng trang sức lớn nhất kinh thành – Ngọc Hoa lâu.
Cứ ba tháng, Ngọc Hoa lâu sẽ cho ra mắt một lượng lớn đồ trang sức mới, mà bây giờ đã gần cuối xuân đầu hè, đương nhiên nơi này cũng bắt đầu bán rất nhiều loại trang sức tinh xảo chưa từng thấy.
Giá cả cực cao, nhưng chế tác vô cùng đẹp đẽ sang trọng lại hoa lệ, nên nơi này rất được các quý nhân yêu thích.
Các nàng tới rất đúng lúc, hôm nay có không ít phu nhân quý nữ tới Ngọc Hoa lâu chọn đồ mua sắm.
"Ngọc Hoa lâu vẫn náo nhiệt như vậy." Từ xe ngựa, Vân Tích bước xuống, nhìn đoàn người nối liền không dứt, nàng xúc động cảm thán một tiếng.
"Xuống đây đi, mấy ngày nay chắc là có đồ trang sức mới." Tần Nam Tinh là khách quen của Ngọc Hoa lâu, phần lớn đồ trang sức của nàng đều được mua ở đây.
Lúc này, ông chủ Ngọc Hoa lâu vừa nhìn thấy Tần Nam Tinh dẫn theo một phu nhân xinh đẹp tới, lập tức bỏ qua những vị khách khác, tự mình ra ngoài nghênh đón, "Quận chúa tốt lành, đã thật lâu không thấy Quận chúa ghé thăm tiểu điếm."
"Ông chủ Đổng, lấy tất cả đồ trang sức tốt nhất, mới nhất của lần này đem hết ra đây để cho muội muội của bản Quận chúa chọn." Ngón tay nhỏ nhắn hết sức xinh đẹp của Tần Nam Tinh khẽ vuốt tóc mai, mặt đầy ý cười.
"Mời Quận chúa vào phòng trong chờ một lát, tiểu nhân sẽ sai người đưa tới ngay, Quận chúa cứ từ từ chọn." Đối với vị khách quý như Tần Nam Tinh, ông chủ Đổng đương nhiên phải tiếp đãi đặc biệt.
Những quý nữ tiểu thư khác đều chỉ có thể ở ngoài lựa chọn, còn Tần Nam Tinh lại có thể dẫn theo Vân Tích vào bên trong vừa uống trà vừa tỉ mỉ chọn lựa từng món, đây chính là tiếp đãi đặc biệt.
"Tẩu tử thật quen thuộc với nơi này." Vân Tích rất tò mò nhưng lại dè dặt quan sát xung quanh, "Trước kia ta cũng chưa từng vào nơi này lần nào."
Tần Nam Tinh trả lời không chút để ý: "Có lẽ do ta là khách quen của nơi này, ông chủ sợ khách quen lâu năm chạy mất."
Vựa lúc đó, ông chủ đem đồ trang sức mới đi vào, nghe được mấy lời này của Tần Nam Tinh, ông cười híp mắt mở miệng: "Quận chúa nói đùa, trên dưới Ngọc Hoa lâu chúng ta đều tôn kính Quận chúa."
Ai ngờ, ông chủ vừa vào cửa, bên ngoài đã truyền tới tiếng nói của một nữ tử vừa vênh váo lại hống hách: "Ông chủ Đổng, kẻ nào đến lại để ông phải tự mình phục vụ, ngay cả trâm ngọc bản tiểu thư đã chọn cũng bị cầm đi lấy lòng."
Ông chủ Đổng nghe thấy những lời này thì lập tức xoay người, muốn ngăn những người ở bên ngoài dòm ngó vào trong này.
"Chức nhi, chớ có làm loạn." Tiếp theo đó một giọng nữ dịu dàng khác truyền tới.
"Ngọc tỷ tỷ, ta không có làm loạn, ông chủ của cửa hàng này rõ ràng đang xem thường chúng ta, ta muốn nhìn một chút xem bên trong đến cùng là quý nhân phương nào! Ngài đường đường là Hoàng tử phi tương lai, sao có thể bị những thứ tiện dân này chế giễu." Giọng nữ cao ngạo cất lên ngày càng sắc bén.
Sắc mặt ông chủ Đổng ngày càng không tốt, tiện dân sao?
"Tống tiểu thư, cái cửa hàng trang sức của tiện dân như tiểu nhân không cung nghênh được đại Phật tôn quý như ngài, mời ngài rời đi cho." Tượng đất cũng cũng biết tức giận vậy, huống chi là lão Đổng ông đây ở kinh thành này cũng được coi là một nhân vật đáng nhắc tới.
"Ông chủ Đổng chớ có tức giận, Cầm nhi tuổi nhỏ, tính cách xưa nay lại tùy ý, ngài chớ có so đo với muội ấy." Giọng nữ kia vẫn dịu dàng như cũ.
Tần Nam Tinh nghe cuộc nói chuyện bên ngoài vẫn muốn tiếp tục, thần sắc lạnh xuống, ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, "Ông chủ Đổng, còn không vào đây, muốn để bản Quận chúa chờ bao lâu nữa."
Mặc dù lời này không thể nói là khách khí nhưng ông chủ Đổng biết, đây là Quận chúa đang giúp ông giải vây.
Ông lập tức cung kính trả lời: "Tiểu nhân tới ngay."
Rất nhanh, cửa phòng lại bị người bên ngoài đẩy vào, "Tần Nam Tinh, lại là ngươi."
Tần Nam Tinh chậm rãi ngước mắt, khuôn mặt nhăn nhó của Tống Nhã Chức lập tức đập vào mắt nàng, bên cạnh nàng ta còn có một nữ tử mặc váy dài màu hồng phấn, trông có vẻ rất dịu dàng trầm tĩnh.
Nếu nàng nhớ không nhầm, người có khuê danh là Ngọc, quanh thân lại tỏa ra khí chất như vậy, hẳn là Nhị tiểu thư dòng chính của phủ Quốc công.
Nhưng sao nàng lại không biết Nhị tiểu thư dòng chính của phủ Quốc công muốn gả cho hoàng tử, một chút động tĩnh cũng không có, chờ khi trở về nhất định phải hỏi Vân Đình xem nàng ấy gả cho vị hoàng tử nào?
Nghĩ đến hôm đó gặp mấy vị hoàng tử ở Ninh An cung, Tần Nam Tinh cúi đầu che giấu thần sắc.
Môi đỏ kiều diễm khẽ mở, Tần Nam Tinh cười như không cười nhìn Tống Nhã Chức, "Lời này cũng là lời mà bản Quận chúa muốn nói, sao lại là ngươi, đúng là âm hồn bất tán."
"Tần Nam Tinh, ngươi chớ có đắc ý!" Mỗi lần Tống Nhã Chức gặp phải Tần Nam Tinh, nàng ta như không còn là chính mình nữa.
"Chức nhi." Diệp Đàn Ngọc khẽ trách một tiếng, Tống Nhã Chức nhất thời không lên tiếng nữa.
Thấy Tống Nhã Chức yên tĩnh lại, Diệp Đàn Ngọc mới tiến lên đối diện với Tần Nam Tinh thi một cái lễ: "Quận chúa, biệt lai vô dạng*, vừa nãy đã thất lễ rồi."
*Biệt lai vô dạng: nghĩa gốc là "Người vẫn khỏe từ lần cuối chúng ta gặp nhau chứ?".
Tuy nhiên câu này lại thường được được xem như một câu chào hỏi, đại ý là "Rất vui khi được gặp lại." hoặc là "Lâu rồi không gặp."
"Diệp tiểu thư vẫn giống như năm đó." Đôi mắt hoa đào của Tần Nam Tinh nổi lên gợn sóng, không nhanh không chậm trả lời.
Sau đó tựa như chuyện náo loạn khi nãy không có bất kỳ ảnh hưởng gì tới Tần Nam Tinh, nàng cất giọng nói: "Nếu đã không có chuyện gì, bản Quận chúa muốn cùng muội muội chọn đồ trang sức."
"Quấy rầy rồi." Diệp Đàn Ngọc lại thi lễ, sau đó lập tức kéo Tống Nhã Chức rời đi.
Ai ngờ, một khắc sau, lại nghe thấy nữ tử nãy giờ vẫn ngồi đưa lưng về phía cửa gian nan nói: "Ngọc nhi."
Diệp Đàn Ngọc đáy mắt vụt qua vẻ kinh ngạc, vẻ mặt ôn nhu có chút vỡ vụn, vui vẻ nói: "Tích tỷ tỷ!"
Tần Nam Tinh ngồi bên cạnh nhìn cảnh các nàng ôm nhau khóc, đuôi mắt khẽ nâng, không ngờ lại quen biết với tiểu cô tử nhà mình, nghe giọng điệu này xem ra quan hệ cũng không tệ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook