“Muốn dẫn ta về núi ở á?” Đông Tảo ngồi trong chậu nước, cho là mình nghe nhầm, hỏi.

“Ừ.” Tiêu Tuy đứng trước tủ quần áo, tự mình giúp Đông Tảo thu dọn y phục “Chuyện gần đây đều giải quyết xong rồi, có chút rảnh, có thể về đó ở nửa tháng.”

Vợ ngày nào cũng làm ổ trong chậu nước, hiếm khi được ôm một cái thì lại sợ nóng không cho ngủ, đổi lại là ai thì cũng không chịu nổi!

Vừa hay triều chính gần đây bình yên, ngoại trừ chuyện Hoàng Đế phong phi thì không còn chuyện gì khác. Đến cả Hoàng Đế cũng dẫn theo Trắc Phi đi nghỉ hè ở sơn trang. Thế nhưng Tiêu Tuy lười đối phó với những tình huống giả tạo này, cho nên hắn cảm thấy so ra thì về núi nghỉ cùng Đông Tảo lại có phần thú vị hơn.

Tỳ nữ béo biết hai người định lên núi thì lo lắng không thôi. Trước hai ngày đã vội vàng chuẩn bị, lúc đi rồi vẫn còn lôi kéo Đông Tảo dặn dò.

“Chăn mỏng đã cầm chưa? Buổi tối trên núi có thể lạnh đấy.”

“Đúng là sẽ lạnh.” Đông Tảo ngẫm nghĩ, đồng ý đáp. Nhưng nó có da có lông, nó không sợ lạnh. Nó nói chuyện thản nhiên khiến tỳ nữ béo đỏ ửng cả mặt. Có điều, nghĩ nghĩ, nó lại lập tức bổ sung “Mang một ít cho Tiêu Tuy là được.”

Thu dọn qua loa một hồi, Tiêu Tuy dẫn theo Đông Tảo gọn nhẹ lên đường, tự mình đánh ngựa điều xe.

“Trên núi mát lắm.” Suốt dọc đường đi, Đông Tảo không ngừng nói về quê hương của mình “Mấy loại như hổ cọp gì đó không có đâu. Hè còn nhiều trái cây để ăn, bình yên cực kì.”

Lúc đến chân núi, hai người gặp mấy người nông dân đang làm việc trên đồng. Bọn họ thấy xe ngựa có vẻ như muốn lên núi, liền ngăn lại hỏi “Muốn lên núi sao?”

Tiêu Tuy mặc y phục dân dã, mặc dù không che được khí chất dung mạo, nhưng cũng đủ để không ai đoán ra được thân phận của hắn.

Nghe lão nông hỏi, hắn đáp “Vâng.”

“Ai, núi không lên được đâu!” Lão nông liên tục xua tay, khuyên nhủ “Núi này từ năm ngoái bắt đầu có dã thú, tháng trước chúng còn xuống thôn hại chết hai người. Các ngươi đi như vậy là toi mạng đó.”

Đông Tảo vội hóa thành hình người, thò đầu qua khung cửa thăm dò “Dã thú?”

Nó nhớ làm gì có bóng dáng dã thú nào xuất hiện trên núi đâu nhỉ.

Tiêu Tuy tạ ơn lão nông, nhưng vẫn quyết định lên núi.

Mấy người ở phía sau xe nhìn nhau, lắc đầu.

“Xem chừng chỉ mai là thành hai bộ hài cốt thôi.”

Xe ngựa vượt qua con đường xóc nảy tiến về phía trước, mãi cho đến khi vó ngựa không cách nào cất nổi nữa, một dáng cây đại thụ mới hiện ra trong tầm mắt.

Đông Tảo hóa thành chim, nhìn qua cửa sổ thấy cái cây kia xong thì lùi lại, cười híp mắt nói với Tiêu Tuy “Chính là ngọn núi kia rồi, ta còn giấu nhiều đồ ăn ngon trong cái hốc cây ở đó lắm.”

Nói thì nói thế, nhưng lúc đến nơi, Đông Tảo bay đi tìm đồ thì chỉ còn thấy cái hốc cây trống rỗng và mấy mảnh lá rách.

“Rõ ràng ta cất nhiều đồ ăn ngon mà.” Đông Tảo nhíu mày, quay đầu nhìn Tiêu Tuy “Ta không lừa ngươi đâu.”

Tiêu Tuy xoa xoa gò má nó “Không sao.”

Hắn vốn cũng không trông cậy vào mấy thứ đồ Đông Tảo cất giấu sẽ đủ để bọn họ no bụng.

Sắc trời chưa muộn, trên núi hãy còn nhiều thứ có thể ăn. Đông Tảo dẫn Tiêu Tuy đến cái hồ nhỏ cách đó không xa. Nước trong hồ trong suốt thấy đáy, ánh mặt trời chiếu vào, lộ rõ đàn cá đang chậm chạp bơi qua bơi lại.

Đông Tảo ngồi trên bờ, hai chân ngâm trong nước. Tiêu Tuy vén quần, cởi giày lội xuống. Hắn mắt chuẩn tay nhanh, dùng kiếm đâm mỗi nhát một con. Cá ở đây không có kẻ địch, nên con nào con nấy béo tròn mập mạp.

Trong xe ngựa chỉ có ít hoa quả, gia bị, và cái lò có thể sinh ra lửa nho nhỏ. Dù sao, điều kiện ở đây cũng không tiện mang theo quá nhiều đồ.

Hai người bên này nhóm lửa nướng cá, trong Tĩnh Vương phủ, tỳ nữ béo lại có chút lo lắng “Ta chuẩn bị nhiều đồ như vậy mà không mang theo. Rõ ràng là một tên miệng lúc nào cũng tóp tép, trên núi thì có gì ăn ngon được chứ?”

Tỳ nữ gầy vừa ra khỏi phòng chủ tử cũng nói “Kỳ lạ, mang cả Mập Mập đi hay sao mà không thấy.”

Tuy tỳ nữ béo đã sơ sơ nghi ngờ việc Đông Tảo có thể chính là Mập Mập, nhưng nàng vẫn không nói ra mà chỉ mập mờ đáp “Chắc thế.”

Mèo trắng và mèo đen được Đông Tảo dặn dò từ trước, ủ rũ ghé vào dưới hành lang ngủ gật.

Một canh giờ đầu tiên sau khi Đông Đông đi, chúng thật nhớ thật nhớ nó…

Chạng vạng, sắc trời còn chưa hoàn toàn tối đen, nhưng trong rừng đã vang lên âm thanh quái dị, không biết có bao nhiêu cặp mắt đang ẩn núp trong bụi cỏ trông ngóng.

Đông Tảo ngâm nga một điệu hát dân gian, đảo quanh Tiêu Tuy. Nó không giúp được gì, chỉ có thể ở cạnh nhìn xem.

Tiêu Tuy lấy ra cái hũ nhỏ, sau khi cho gạo và nước thì mắc lên giá, treo trên trên đống lửa. Còn cá thì hắn xâu thành chuỗi bằng nhánh cây, mượn chút lửa nhỏ thừa ra để nướng. Chưa đầy một lúc, không khí đã tản đầy hương thơm.

Trên núi dù mát mẻ, nhưng ngồi cạnh đống lửa vẫn có chút nóng. Đông Tảo lúc ở dưới núi thoải mái đã quen, lại cảm thấy xung quanh không có người ngoài, nên rất tự nhiên giơ tay muốn cởi y phục. Tiêu Tuy quay lại nhìn, thấy nó đã cởi được một nửa khuy áo, lộ ra bờ ngực thì vội kêu ngừng “Mặc lại đi.”

“Sao chứ?” Đông Tảo kéo vạt áo “Nóng mà.”

“Bị người khác thấy thì làm sao?” Tiêu Tuy hỏi.

“Ở đây làm gì có ai.” Đông Tảo vô cùng kiên quyết muốn cởi.

Tiêu Tuy đặt cá lên kệ, đứng dậy nửa ôm Đông Tảo vào trong xe ngựa “Ngươi cách xa ra sẽ không nóng nữa.”

Chuyện bên cạnh hắn có mấy người ám vệ, Tiêu Tuy không muốn nói cho Đông Tảo biết.

Đông Tảo mở to con mắt tròn xoe, đang định nói gì đó, Tiêu Tuy đã cúi đầu hôn lên miệng, lên hai má nó.

Anh hùng khó qua ải mĩ nhân, Đông Tảo được dỗ dành, sướng đến mức muốn hô to Tiêu Tuy tiểu bảo bối.

Ai da, tiểu bảo bối làm nũng, bản thân đúng là khó cưỡng mà!

Đông Tảo ngoan ngoãn cài lại khuy áo.

Ánh trăng trong sáng, chiếu khắp núi rừng.

Đông Tảo hóa thành hình chim, đậu trên cành cây ríu rít, vô cùng vui vẻ.

Tiêu Tuy đốt hương muỗi xung quanh xe ngựa xong, ngẩng đầu gọi Đông Tảo “Đông Tảo, xuống đây.”

Trong xe ngựa đã được thu dọn sạch sẽ, trải sẵn chăn đệm. Không gian cũng đủ lớn, hai người Đông Tảo vừa Tiêu Tuy nằm mà vẫn còn thừa chỗ.

Đông Tảo đứng cạnh cái hốc cây của mình, hết nhìn Tiêu Tuy lại nhìn hốc cây, do dự nói “Ta không ngủ hốc cây nhỏ lâu lắm rồi.”

Tiêu Tuy chưa được thỏa mãn dục vọng nói “Ngươi cũng chưa ngủ ta lâu lắm rồi.”

Đông Tảo đập cánh, tiếc nuối liếc nhìn hốc cây, áy náy nói với nó “Trưa mai ta quay lại ngủ ngươi vậy.”

Nó có chút không hiểu mấy chuyện tình tam thê tứ thiếp ngẫu nhiên được nhắc tới trong truyện. Chẳng qua mới có một cái hốc cây với một tiểu bảo bối, Đông Tảo đã thấy mệt mỏi rồi. Thế mà còn đến một vài người nữa, còn không phải muốn nổ chết nó sao?

Hai người lăn qua lăn lại đủ kiểu đến nửa đem, Tiêu Tuy ôm Đông Tảo đến bên hồ rửa mặt. Nó mềm nhũn nằm trong vòng tay Tiêu Tuy.

Giừa núi rừng yên ắng, giống như chỉ còn lại hai bọn họ, xuyên qua con đường được ánh trăng chiếu sáng.

Lúc về lại xe ngựa, Đông Tảo cũng đã nghỉ được một lúc, nên lấy lại được chút tinh thần. Nó ghé vào trên người Tiêu Tuy, ngón tay gảy gảy tóc hắn, trong lúc vô tình, ánh mắt đảo qua một sợi bạc “A Xuân nói cái này phải nhổ.” Đông Tảo nói “Nếu không sẽ càng ngày càng nhiều.”

Nó nói xong, tỉ mỉ tách sợi tóc kia ra, dùng sức nhổ.

Tiêu Tuy thấy nhói lên một cái, nghiêng đầu nhìn. Đông Tảo giơ sợi tóc ra tranh công.

“Xem này, tay nghề của ta chuẩn không.”

Tóc bạc.

Tiêu Tuy tiếp nhận, ánh mắt không rời.

Đông Tảo ghé vào cạnh hắn, hăng hái tìm tóc bạc, tìm rồi lại tìm, không biết có phải may mắn hay không, nó tìm được ba cái liên tiếp.

Đối với Đông Tảo, đây giống như một cuộc đi tìm vật báu, nhưng với Tiêu Tuy lại không hề dễ chịu chút nào.

Trước khi Đông Tảo xuất hiện, hắn chưa từng thấy thời gian trôi nhanh. Vậy mà sau khi Đông Tảo xuất hiện, thi thoảng hắn lại nghĩ, có phải chính sự thờ ơ khi đó đã mang đến trừng phạt cho tương lai của hắn và Đông Tảo?

Chắc chắn hắn sẽ chết trước Đông Tảo. Và lúc ấy, nếu như Đông Tảo hãy còn là một thiếu niên, thì phải làm sao mới tốt?

E là hắn cũng chỉ là vị khách qua đường trong đời Đông Tảo. Tóc bạc chẳng qua là một lời nhắc nhở.

Đông Tảo không cho sự lo lắng của Tiêu Tuy là đúng. Nó thân thiết ghé vào tai Tiêu Tuy, nhỏ giọng nói “Thật ra ta vẫn len lén xem rất nhiều sách, trên sách nói, ta có thể đưa tinh khí vào cơ thể ngươi, giúp ngươi sống lâu hơn. Mà cho dù không thể, ngươi cũng không cần sợ.” Đông Tảo ôm mặt Tiêu Tuy, chậm rãi hôn lên miệng hắn, ánh mắt trong sáng “Nếu ngươi có chết, ta cũng sẽ chết cùng ngươi.”

Nó nói đúng vẻ không quan tâm, như thể sinh mạng là thứ đồ có thể tùy ý vứt bỏ.

Tiêu Tuy biết lúc này, hắn hẳn là nên từ chối Đông Tảo, nói với nó cho dù có ra sao thì nó cũng phải sống thật tốt. Thế nhưng, cổ họng hắn nghẹn ứ, một chữ cũng không nói ra được.

Đông Tảo ôm hắn, thi thoảng lại hôn mặt, hôn miệng Tiêu Tuy. Lần đầu tiên, vai trò của cả hai bị đảo ngược, Đông Tảo nhỏ giọng dỗ dành Tiêu Tuy đi ngủ.

Hôm sau, mặt trời lên cao, cả hai mới chịu tỉnh.

Đông Tảo không thích mặc quần áo, ở trong núi hóa thành chim tự do bay nhảy.

Thói quen tích lũy lâu năm khiến nó bận bịu đến tận trưa, tìm kiếm rất nhiều quả nhỏ về nhét vào trong hốc cây. Thậm chí, nó còn đuổi theo Tiêu Tuy nói “Trước khi chúng ta đi, ngươi giúp ta bịt cái hốc cây lại nhé, đừng để chúng bị trộm đi.”

Cái hốc cây của Đông Tảo nằm trên một cây đại thụ vô cùng to lớn, vững vàng bám trụ tại mảnh đất này.

Tiêu Tuy đi tới, giơ tay tỳ vào thân cây. Bỗng nhiên, đầu ngón tay hắn sinh ra một trận đau đớn.

Vỏ cây bị nứt nẻ, nên làm xước ngón tay hắn. Giọt máu rơi ra, nháy mắt đã bị đại thụ hấp thu.

Cây đại thu rì rào lay động, giống như lay động cả mặt đất.

Đông Tảo trừng mắt nhìn cái nhà hơn ba mươi năm của mình nháy mắt tỏa sáng hóa thành một cây trâm gỗ rơi trên mặt đất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương