Cậu nhìn hắn, hai người đều không nói một lời, cả hai đều đang đuổi theo những suy nghĩ riêng của mình.

Tâm trạng của cậu lúc này vô cùng rối bời, người bạn mà cậu từng ước sẽ cùng làm bạn đến cuối đời giờ lại đối xử với cậu như vậy cũng chỉ vì người đàn ông trước mắt.

Nhưng mà nhìn hắn, cậu lại không nỡ buông lời trách mắng....lỗi cũng không phải là do hắn mà ra, hắn đâu có cố ý chứ?

Móng tay đâm vào da thịt nhưng cậu lại không cảm thấy đau đớn, nỗi đau trong tâm hồn cậu không tìm được lối thoát nên nó chỉ đang cố gắng để kiềm chế lại.

Một khi nhắm mắt lại, hình ảnh ấy lại hiện lên, muốn không nghĩ đến nó nữa thì không nghĩ nhưng trong lòng vẫn chính là nặng trĩu.

Còn Taehyung lại đang mông lung trong biển cả, có phải hắn đã làm điều gì thật sự có lỗi với cậu không?

Nhìn những giọt nước mắt đau xót của cậu, hắn dường như không thể hình dung ra được những gì cậu đã chịu đựng.

Thử nghĩ mà xem, một người mà bản thân đã sớm coi như là tri kỷ, chắc chắn sẽ tin tưởng tuyệt đối vô điều kiện, nay lại trở mặt với nhau....

Thì ra mọi thứ chỉ là dối trá, nhưng không thể phủ nhận đó là những ngày tháng rất vui vẻ của JungKook, nhắm mắt lại, nước mắt vẫn tuôn rơi nhưng người ta không nhìn thấu được suy nghĩ của JungKook nữa.

"Tiểu Kookie...."

Hắn không thể để cậu một mình đấu tranh tâm lý như vậy, hắn không thích dáng vẻ này của cậu chút nào, JungKook thường ngày tuy có chút ngốc nghếch nhưng lại vô cùng đáng yêu giờ tìm lại nhưng không thấy.

Taehyung bước đến bên cạnh giường JungKook, hắn nhìn dáng vẻ cậu vô cùng đáng thương, có lẽ do khóc quá nhiều mà cả đôi mắt và gò má đều sưng phồng lên.

"Anh đừng đến nữa!"


JungKook ngước mắt lên nhìn hắn, mọi lí do mà Nayeon đã đối xử như vậy với mình chính là do Taehyung, nhưng hắn bây giờ lại ân cần chăm sóc cậu như vậy.

Ánh mắt của hắn như thể đang an ủi bản thân mình, nhưng làm sao có thể chứ?

Làm sao mà dễ dàng tha thứ được?

"Em cứ đánh tôi đi"

Bỗng nhiên, Taehyung nói, cậu kinh ngạc không biết nói gì.

Không chỉ mỗi cậu, cả hắn cũng vậy, mình đang nói cái gì, tại sao mình lại nói như vậy hắn đều không biết.

Điều duy nhất hắn biết ngay lúc này chính là hi vọng cậu sẽ ổn hơn.

"Đúng vậy, tôi nói em đánh tôi đi!"

Nghe Taehyung nói như thế, JungKook như vỡ oà ra mà nức nở, hắn ngồi xuống bên giường của cậu và nhìn cậu.

JungKook nghĩ đến những lời cay đắng của Im Nayeon mà đau khổ, cậu giơ tay lên toan tát vào mặt hắn nhưng cuối cùng bàn tay lại như vô lực rơi xuống trên gò má cương nghị.

Cho dù là vô tình đi chăng nữa chẳng phải Taehyung vẫn là kẻ khiến Im Nayeon như vậy với cậu sao?

Nghĩ thế, cậu đấm vào ngực hắn thật mạnh, từng âm thanh vang lên chỉ càng khiến cậu muốn khóc thêm nữa. Khóc đi, khóc đến khi đã thoả mãn rồi thì dừng lại!

Không biết đã qua bao lâu, JungKook như ngã vào người hắn, những vết bầm trên người khiến cậu vô cùng đau nhức nhưng trong thâm tâm cậu cảm thấy mình đã ổn hơn rất nhiều.


Taehyung nhìn JungKook mà thấy xót thay, trên thế gian này sao lại có những con người tin tưởng người khác đến thế?

Mặc dù đã biết mình bị lừa dối nhưng không hề tức giận mà ngược lại chính là đau khổ, ai lại nỡ làm tổn thương một con người như thế chứ?

Cảm giác được người trong lòng còn đang nấc lên từng nhịp, vô thức bàn tay Taehyung vòng ra sau lưng JungKook vỗ nhẹ vài cái.

Cái nhiệt độ ấm áp này....nó khiến JungKook cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết, giống như được trở lại làm một cậu bé nhỏ trong vòng tay của các bác trong cô nhi viện.

Dần dần mí mắt cậu muốn cụp xuống nhưng ngay lúc này, lại có tiếng kéo cửa vang lên, hình như là y tá vào thay nước truyền.

JungKook không muốn quay mặt ra ngoài vì không ai muốn bị lộ ra gương mặt sưng phù này cả, thế là cậu vẫn ngụp mặt vào trong lồng ngực của Taehyung.

Cô y tá kia liền cảm thấy ngại ngùng, quả nhiên lời đồn của Kim tổng phu nhân là sự thật, rõ ràng là Kim tổng đang dỗ dành phu nhân vĩ đại của mình mà.

Nghĩ thế, cô y tá cũng lùi ra phía sau, cô kéo nhẹ cửa lại và không quên xin lỗi.

"Xin lỗi đã làm phiền, tôi sẽ trở lại sau!




Xin lỗi đã làm phiền?

Cái gì vậy, cô y tá đang nói cái gì mà làm phiền chứ?

Bỗng nhiên JungKook nhìn thấy Taehyunh đang gật gù, tay còn lại làm dấu hiệu ý bảo không sao.


"Sao....sao anh bảo cô ấy đi ra?"

Do vừa nín khóc nên JungKook cũng vẫn còn bị nấc, âm thanh nghe có chút đáng yêu.

Từ góc độ này nhìn lên Taehyung, cậu có thể thấy vài cọng râu lún phún đã muốn mọc, hắn hôm nay dĩ nhiên là chưa cạo râu rồi!

Cũng như JungKook, Taehyung nhìn xuống phát hiện lông mi cậu thật dài, do nước mắt mà ướt đẫm càng trở nên uỷ mị.

"Chẳng phải cô ấy làm phiền chúng ta sao?"

Jungkook không cho là đúng, vào thay nước truyền là công việc của cô ấy, có gì là làm phiền chứ?

Cậu và hắn có phải cũng đang làm cái gì mờ ám đâu....khoan đã!

"Anh có vấn đề à, tôi chỉ không muốn cô ấy nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của tôi nên mới núp vào đây thôi mà? Anh nghĩ cái gì đấy?"

Nhìn JungKook vừa rồi còn khóc nức nở bây giờ lại còn dư sức mà cãi nhau, tâm trạng Taehyung cũng bớt nặng nề đi một chút.

Hắn thật sự thích cái cảm giác nhìn cậu từ phía trên này nha, giống như là cậu chỉ có thể nhìn hắn thôi vậy, xem ra chiều cao cũng không quan trọng lắm.

"Em núp vào ngực tôi á? Xong rồi còn ngủ luôn mà?"

Taehyung cũng không bỏ lỡ cơ hội mà chọc ghẹo cậu một phen, cậu khóc đến tóc hai bên mặt cũng ướt sủng giống như là mèo con vừa tắm xong vậy.

Hắn thật không biết từ khi nào mà hắn lại có thể nghĩ ra được nhiều phép só sánh kì lạ như vậy nữa, thật ra từ lúc đi học môn văn luôn là môn mà hắn không có gì để tự hào nhất.

"Không phải mà....mệt anh quá tôi chỉ không muốn cô ấy thấy thôi mà Taehyung....hu hu hu anh bắt nạt tôi...."

JungKook vừa mới khóc xong nên tâm tình còn đang rất bất ổn, lại còn bị hắn trêu chọc nên giận quá mà khóc tiếp, cậu đập đầu vào ngực hắn một lần nữa.


Cái áo sơ mi trắng giờ đây lại thấm nước như muốn thấy được cơ thể vạm vỡ của hắn ở bên trong.

Taehyung nhìn JungKook vừa khóc lại khóc tiếp khiến hắn thật không biết làm sao, hắn thật sự không có cố ý đâu mà.

Không biết làm sao mà lúc này hắn chỉ còn có thể cười trừ, sau này phải ghi vào sổ đen, không được chọc con trai mà trai qoẹo sau khi họ vừa khóc, bởi vì họ sẽ tiếp tục khóc.

"Đừng khóc nữa, thật đấy, tôi không cố ý đâu Tiểu Kookie!"

Thấy cậu còn khóc to hơn làm hắn vô cùng lúng túng, dỗ dành con bé con của hắn khó như thế này sao, cậu quá mức nhạy cảm mà, hoặc là chỉ có mỗi mình JungKook thôi.

Cuộc đời hắn chưa bao giờ trải qua những chuyện như thế này cả, như những người khác mà dám khóc trước mặt hắn đã sớm bị hắn đá ra ngoài rồi.

"Tôi sai rồi! Tôi sai rồi! Em đánh tôi đi!"

Taehyung không còn nghĩ ra được diệu kế gì khác đành lấy chiêu cũ ra sử dụng, thân thể này có thể hi sinh vì tất cả.

Bỗng dưng, JungKook ngẩng đầu lên nhìn Taehyung, hắn cảm giác thành công sắp đến gần.

"Anh nghĩ tôi là con nít sao? Hứ....huhuhu!"

----------

"Bác sĩ anh tránh cái đầu qua để tôi còn coi nữa, thật sự không thể tin Kim tổng của chúng ta còn có một mặt này nha!"

"Đúng vậy, đúng vậy, cô thấy không? Kim tổng là đang nhận sai đó!"

"Hai người nhỏ tiếng một chút, bị nghe được là xách vali rời khỏi đấy nhé, như vậy xem ra phu nhân nhà chúng ta rất được lòng Kim tổng rồi!"

Nghĩ vậy, ba người cũng vui vẻ cười hí hí, cái cảm giác nhìn lén này thật không tệ a~

Sau đó, cả ba cùng rút điện thoại ra quay quay chụp chụp cái gì đó, dự là tối nay sẽ vô cùng nổi tiếng!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương