Tiểu Minh Tinh
Chương 7

Cơ thể bị ác ý áp đảo, thân ảnh người kia chặn lại ánh sáng trong xe, trong không gian mờ mờ không thể nhận rõ ý cười trong đôi mắt kia mang hàm ý gì. Đôi môi bất ngờ tiến tới, Kiều Ứng theo phản xạ nghiêng đầu qua một bên, nhưng mà người kia cũng không có ý định hôn môi, bất quá là dán sát bên tai hắn, dùng thanh âm trầm thấp nói: “Anh đỏ mặt a, Kiều Ứng.”

Nghe như đang trêu ghẹo khiêu khích, hô hấp Kiều Ứng trở nên dồn dập, chóp mũi ngửi được vị nước hoa nhàn nhạt trên người Thẩm Liễm, bất đồng với mùi nước hoa nam giới hay dùng, đó là mùi nước hoa thoáng tản ra vị ngọt, mang theo hương vị gợi cảm quyến rũ. Trong cơ thể bỗng nhiên cuộn lên một cỗ dục vọng khó nhịn, Kiều Ứng không thể không thừa nhận, hắn đang ở bị người đàn ông này mê hoặc.

Kiều Ứng từ trước đến nay không phải là người cam tâm bị người khác quản chế.

“Trêu chọc tôi là rất không sáng suốt a, Thẩm Liễm.” Thanh âm trầm thấp đột nhiên kéo theo một nụ cười, Kiều Ứng đưa hai tay lên, xoay người một cái đem Thẩm Liễm đặt ở dưới thân, cúi đầu thưởng thức một tia kinh ngạc hiện trên mặt hắn, “Sự kiềm chế của con người là có giới hạn, anh xác định thật sự muốn tiếp tục?”

Thẩm Liễm đột nhiên bị áp đảo dưới thân hắn, thoáng chốc kinh ngạc qua đi, trong con ngươi cũng mang theo ý cười: “Anh không phải đối với đàn ông không có hứng thú sao?”

“Vốn là không có.” Đầu ngón tay Kiều Ứng ngả ngớn dọc theo lông mày Thẩm Liễm chậm rãi đi xuống, xẹt qua sống mũi thẳng tắp của hắn, tới đôi môi hơi mỏng mang theo chút bạc tình, cuối cùng ngả ngớn nâng nhẹ cằm hắn, “Bất quá khuôn mặt xinh đẹp thế này, người mong nhớ hẳn là rất nhiều đi? Gặp phải tôi hậu quả cũng không hay ho lắm đâu, anh thật sự hiểu rõ chứ?”

Càng là sinh vật xinh đẹp thì càng chứa đầy kịch độc, mang theo gương mặt xinh đẹp khí chất cao quý, lúc nào cũng tản ra vẻ tuấn tú cùng nghiêm nghị, Thẩm Liễm quả thật là một người đàn ông tràn ngập mị lực. Đối mặt với một người đàn ông chủ động khiêu khích như vậy, Kiều Ứng đã kiềm chế, đã kháng cự, nhưng là Thẩm Liễm một lần lại một lần dây dưa, ngay tại trong bầu không khí mờ ám này, Kiều Ứng bỗng nhiên cảm thấy, tựa hồ không tất yếu phải kiên trì đối nghịch với dục vọng của mình như vậy.

Ngươi tình ta nguyện từ trước đến nay là quy tắc ngầm trong giới này, năm đó khi Kiều Ứng đường công danh rộng mở, không biết bao nhiêu người dàn dựng muốn bò lên giường hắn. Hắn đích xác đối với đàn ông không có hứng thú gì, cũng chưa từng thử qua cùng đàn ông trên giường. Bất quá mọi việc đều có ngoại lệ, ít nhất giờ phút này Kiều Ứng không phủ nhận, hắn đích xác đối Thẩm Liễm có chút động tâm.

“Gặp phải anh sẽ có hậu quả gì?” Nụ cười của Thẩm Liễm tràn ngập sự quyến rũ, “Không bằng đến thử xem, có lẽ không phải là chuyện xấu.”

Vừa dứt lời, môi Kiều Ứng liền hạ xuống. Thẩm Liễm chủ động vươn tay kéo cổ hắn lại, làm nụ hôn thêm sâu sắc. Môi lưỡi dây dưa xen lẫn tiếng thở dốc ám muội của cả hai, có chút khẩn cấp cởi áo đối phương, tháo bỏ thắt lưng, ngón tay mang theo dục vọng vói vào, an ủi lẫn nhau. Đôi bên nhiệt tình như hỏa, trong không gian chật hẹp còn thay đổi vài tư thế cùng vị trí, đến khi Kiều Ứng có chút choáng váng từ trận tình cảm mãnh liệt này rốt cuộc hơi tỉnh táo lại, mới phát giác mình không biết khi nào lại bị Thẩm Liễm đem đặt ở dưới thân.

Trong không khí còn tản ra hơi thở tình dục nồng đậm, hai người đều thở hổn hển không nói gì. Dù sao cũng là ở trong thùng xe, trước đó cũng không làm tốt công tác chuẩn bị, huống hồ còn bận tâm công việc ngày mai, Thẩm Liễm cùng Kiều Ứng đều không có ý làm đến cùng, nhưng là mới chỉ hôn môi âu yếm lẫn nhau mà thôi, tình cảnh liền đã kịch liệt như thế, Kiều Ứng cảm thấy mình quả thực là điên rồi.

Hơi bình tĩnh một chút, Kiều Ứng liền đẩy Thẩm Liễm còn đang ép sát trên người mình ra, đưa tay hé mở cửa kính xe, làm cho mùi mồ hôi cùng mùi vị tình dục trong thùng xe tản đi. Hắn nửa ngồi dậy, vừa định lấy ra điếu thuốc, Thẩm Liễm liền lại lần nữa đè xuống người hắn, vẫn còn muốn vuốt ve tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của hắn.

“Anh còn chưa đủ?” Kiều Ứng giọng khàn khàn, đẩy tay hắn ra, “Ngày mai còn buổi quay a, trở về chỗ ngồi của anh đi.”

“Thực quá đáng a.” Thẩm Liễm mang theo ý trêu chọc nhìn hắn, “Vừa mới còn nhiệt tình như vậy, thoáng cái lại lãnh đạm như thế.”

Kiều Ứng quay đầu đi, nhìn bóng đêm dày đặc ngoài cửa sổ xe, xung quanh một mảnh yên ắng, tất cả mọi người đều đã ngủ say, không ai lại nghĩ hắn cùng Thẩm Liễm ở trong xe, mới vừa rồi đã xảy ra loại chuyện gì. Hắn nghĩ đầu óc mình thực không tỉnh táo, thoáng cái đã bị dụ dỗ, thế nhưng thật sự cùng Thẩm Liễm… Trong lúc nhất thời lại thấy đau đầu, chính mình bị Thẩm Liễm khơi dậy tính tình, còn nói cái gì “Gặp phải tôi hậu quả cũng không hay ho lắm đâu”, hiện tại xem ra, gặp phải Thẩm Liễm mới thật là hậu quả không hay ho đi?

Chưa bao giờ thất thường như vậy, Kiều Ứng cần phải hút gấp một điếu thuốc, để trấn định lại chuyện vừa rồi hắn có chút không khống chế được.

Thẩm Liễm nhìn Kiều Ứng nghiêng đầu hướng ra ngoài cửa sổ, châm một điếu thuốc, mặt vô biểu tình hít vào nhả khói ra. Giống như vừa rồi người ốm ấp hắn, cùng hắn sa vào cơn lốc xoáy tình dục, căn bản cùng người đàn ông trước mắt này không chút nào liên quan. Đột nhiên trước mặt tựa hồ lại xuất hiện hình tượng vai diễn kinh điển của Kiều Ứng mười năm trước, thiếu niên được một người phụ nữ bao dưỡng, mỗi lần sau khi người phụ nữ đó ngủ say, thiếu niên ấy đều nửa thân trên để trần ngồi ở mép giường, không chút biểu tình hút thuốc.

Không có tình yêu, chỉ có tình dục, mới có thể xuất hiện cảnh tượng như vậy.

Chính là thiếu niên năm đó, cuối cùng vẫn là động tâm với người phụ nữ kia, muốn yêu cô ấy, mới phát giác sinh mệnh của cô đã gần kết thúc rồi. Thẩm Liễm chậm rãi ngồi ngay ngắn, cũng rút ra một điếu thuốc, hắn nghĩ Kiều Ứng tại nơi này thoáng cái đã bị mình chinh phục, nhưng mà hiện tại xem ra, tựa hồ thiếu chút nữa mất đi lý trí, chỉ có chính mình mà thôi.

“Lần sau đổi chỗ khác đi.” Thẩm Liễm có chút không chút để ý nói với Kiều Ứng, “Hoàn hảo làm một lần.”

Kiều Ứng không nói tiếng nào, không biết là không nghe thấy, hay là không muốn đáp lại.

“Chính anh nói a, bảo tôi hiểu rõ thế nào là đến trêu chọc anh.” Thẩm Liễm tươi cười mang theo một chút ác ý, chậm rãi tiến đến bên tai Kiều Ứng, “Tôi đã hiểu rõ rồi, anh cũng không nên sợ hãi mà chạy trốn.”

Thân thể Kiều Ứng hơi rung động một chút, điệu bộ bị sặc khói có chút chật vật.

Thẩm Liễm không tiếng động cười rộ lên, vừa lòng thối lui, sửa sang lại quần áo một chút, quay về chỗ ngồi của mình.

Hắn chỉ kém thành công một bước, Kiều Ứng đã động tâm, chính là vẫn chưa chịu ngừng đấu tranh. Bất quá, hắn có thừa nhẫn nại, cũng biết nên làm gì dụ dỗ người kia, cho dù đối phương là Kiều Ứng, thế nào kiêu ngạo, thế nào khó có thể tiếp cận, khó có thể phục tùng, chỉ cần phá bỏ vẻ cứng rắn bên ngoài của hắn, chạm đến bên trong mềm mại, tới được trái tim hắn, cũng sẽ không xa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương