Cái gọi là vác bao đất kỳ thật là một phương pháp giết người thường thấy nhất trong ngục giam.

Ngục tốt thiện tâm một chút thì sẽ cho phạm nhân uống say, ác tâm chút thì trực tiếp trói phạm nhân lại, sau đó lấy một bao đầy bùn đất đè lên người phạm nhân, thông thường mà nói, một đêm là có thể đè chết người, hơn nữa sau đó cũng chẳng nghiệm ra thương tích.

Trong ngục giam âm lạnh, từ xưa đến nay đã là giết người như cỏ không nghe tiếng. Phi hình giết người kiểu này đã là chuyện thường, cũng là lệ thường, những người ở lâu trên quan trường đều biết rõ.

Cho nên, Lưu Minh cũng không coi là đại sự gì, phái quản gia đến, theo lệ thông báo một tiếng, cho bọn sai dịch chuẩn bị sẵn sàng, buổi tối sẽ ra tay.

Thông thường mà nói, nghe Huyện thái gia phân phó như vậy, ngục tốt đều sẽ nghe lệnh làm việc. Vốn trong nhà giam tăm tối không thấy mặt trời này, những chuyện bỉ ổi rất nhiều, nếu ngươi nhìn không thuận mắt thì đừng ăn cơm nghề này. Hơn nữa, thay Huyện thái gia làm đại sự rồi, sau đó Huyện thái gia cũng tất không bạc đãi.

Nhưng tình hình lần này lại khác biệt. Đừng nói là từ trên xuống dưới, tất cả ngục tốt đều đã cầm rất nhiều ưu đãi từ Phong Kính Tiết, chỉ trên tình cảm mà nói, sống cùng Phong Kính Tiết đã như bằng hữu. Bàn tay tàn nhẫn này, thật sự khó mà hạ xuống.

Cũng không trách được Vương Đại Bảo vừa nghe lời này, lập tức đen mặt, căm giận chửi nhỏ: “Lão đó giết mới…”

Những người khác mặc dù không mắng ra, nhưng sắc mặt biểu tình cũng chẳng khác lắm.

Mọi người đều thích Phong Kính Tiết, không chỉ vì Phong Kính Tiết cho bạc hào phóng, cũng không chỉ vì Phong Kính Tiết có thể giúp họ rất nhiều, nhiều hơn là bởi, Phong Kính Tiết đối đãi họ là thái độ họ chưa bao giờ cảm nhận được.

Vừa không cao cao tại thượng như người làm quan, coi thường nhưng cũng không thể rời họ. Cũng không giống bọn tiểu dân, đầu cúi thấp, ánh mắt thù hằn lại không thể không lấy lòng họ.

Vừa không có sự cao ngạo lạnh lùng khinh thường của đám sĩ tử danh lưu, cũng không có sự kiêu hoành tự đại của phú thương cự cổ, cho rằng vung hai đồng là có thể làm tổ tông.

Thái độ của Phong Kính Tiết với họ là bình thản thong dong nhưng cũng không mất đi sự thân thiết, cùng họ nói cười, cùng họ chơi đùa. Không so đo thân phận, không quan tâm địa vị, không để ý tình cảnh. Đối đãi hoàn toàn bình đẳng thế này, là thân thiết và tự tại mà phần lớn nha sai từ sau khi ăn cơm nghề này chưa từng được cảm thụ lại.

Cũng bởi vậy, trong lòng mỗi người đều không thể chỉ coi Phong Kính Tiết đơn thuần là một phạm nhân béo bở. Phải giết chết người hôm qua còn cùng họ đùa giỡn uống rượu, sáng nay còn đang tươi cười kể những câu chuyện truyền kỳ cho họ, khiến lòng người ta lập tức thắt lại.

Sắc mặt Vương Đại Bảo ba hồi trắng ba hồi xanh, một lúc lâu sau mới nói: “Công tử yên tâm, chúng ta tất sẽ không gia hại cậu, chỉ báo lên trên là đã chiếu quy củ làm xong. Kéo dài tới khi ông ta từ nhiệm cũng không có việc gì.”

Còn chưa đợi Phong Kính Tiết trả lời, ngục tốt tới báo tin bên cạnh đã nói ngay: “Chỉ sợ là không thể, quản gia nói, buổi tối ông ta sẽ tự mình đến xem ra tay.”

Mấy ngục tốt nhìn nhau thất sắc, Phong Kính Tiết lại như không nghe thấy, tiếp tục tự đi rót rượu cho mình.

Vương Đại Bảo nhớn nhác: “Đã là lúc nào rồi, Phong công tử, sao cậu còn uống rượu?”

Phong Kính Tiết đối với việc một lao đầu vừa hung ác vừa ngang tàng, lại dùng khẩu khí hệt như Phúc bá nhà mình, cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, bất giác cười nói: “Vác thì vác, ngày trước khi còn buôn bán trên sa mạc, hàng hóa nhiều nặng ta đều đã từng vác, uống cho say trước, lúc vác sẽ không quá khó chịu.”

Vương Đại Bảo xanh xám mặt mày, một phen hất bay cả bầu rượu, nghiến răng nói: “Nếu không thì chúng ta nghĩ cách thả cậu ra ngoài…”

Phong Kính Tiết nhất thời không cứu kịp, hết sức tiếc hận nhìn cả bình mỹ tửu kia bị lãng phí, đang buồn bực, chợt nghe lời này, hơi động dung, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lúc này mới cười: “Thả như thế nào? Thả công khai? Các ngươi không cần mạng nữa? Ngầm thả? Hoặc phóng hỏa trong lao rồi nói là người đều đã chết cháy? Vậy các ngươi cũng không thoát được can hệ. Cho dù hắn sắp từ nhiệm, một ngày là Huyện thái gia thì quản chặt các ngươi một ngày, không hài lòng, mấy chục gậy đánh xuống, có thể đánh người tàn phế. Các ngươi đừng lo lắng cho ta. Phải làm cái gì thì cứ làm cái đó, cứ yên tâm là ta không chết được đâu.”

Mọi người đều dùng ánh mắt bi thống nhìn y, đủ thấy những lời y nói trên cơ bản là không có ai thật sự nghe lọt được.

Phong Kính Tiết thở dài lắc đầu: “Nói mấy trăm lần rồi, ta trên thông thiên văn dưới tường địa lý, có thể chữa bệnh, giỏi trị quốc, biết thi thư, thiện võ nghệ, đâu dễ chết như vậy…”

Với trò tự biên tự diễn của Phong đại công tử, chẳng ai còn tâm tình mà nghe cho hết. Bất quá, sau khi vắt óc suy nghĩ, không còn kế gì hay, cũng chẳng còn ai ngăn cản y uống rượu, ngược lại đi lấy rượu thịt ngon nhất, chỉ là người người biểu tình trầm trọng túc mục, hiển nhiên trong đầu đã cho đây là rượu chặt đầu.

Khi quản gia tâm phúc của Lưu Minh nửa đêm vào ngục, Phong Kính Tiết sớm đã say đến mơ mơ hồ hồ, nhân sự không biết.

Quản gia ngược lại cũng không lấy làm lạ, bình thường muốn cho người vác bao đất, thường sẽ cố ý để phạm nhân say khướt. Cho nên lão cũng chỉ cho đây là một trong những chuẩn bị mà chúng ngục tốt trước đó đã làm tốt, liền ra lệnh dọn một gian lao phòng cách biệt đơn độc, bắt đầu làm việc.

Phong Kính Tiết say mèm, không biết việc ngoài thân, mặc người bỏ mình xuống đất, trực tiếp đè bao đất lên người.

Quản gia cực không hài lòng với việc chúng ngục tốt làm ăn lần lữa kéo dài, một bao đất lấy mất cả buổi, khó khăn đem tới, đất bên trong lại ít đến mức chỉ sợ ngay cả tiểu hài cũng đè không chết.

Mẹ kiếp, sáng sớm đã truyền tin, bảo chúng chuẩn bị tốt, chính là chuẩn bị như vậy đó sao?

Trong tiếng mắng chửi thấp mà phẫn nộ của lão, chúng ngục tốt không thể không quay đi kiếm thêm đất, không ngờ khéo như vậy, tự dưng lại bị hỏng xẻng.

Quản gia giận dữ nhảy như loi choi, quát lên từng tiếng: “Hỏng xẻng thì các ngươi lấy tay đào cho ta.”

Tóm lại sau một chuỗi những việc ngoài ý, đến quá nửa đêm, một bao đất to đùng mới rốt cuộc hoàn công. Quản gia tuy rằng giận dữ vô cùng, nhưng chúng ngục tốt cũng chẳng cách nào kéo dài thời gian nữa, đành phải đặt cả bao đất lên người Phong Kính Tiết.

Quản gia sợ họ làm việc không dụng tâm, bước đến gần, trợn tròn mắt mà nhìn chòng chọc. Cho dù họ muốn có động tác cũng không thể.

Mắt thấy đã đè thật, quản gia hơi yên lòng, an tâm ngồi trước bàn, một đĩa lạc một chút rượu, ngồi ăn từ từ, những người khác lòng như lửa đốt nhưng cũng hết cách.

Mấy canh giờ đằng đẵng vô cùng trôi qua, sắc trời đã sáng, quản gia lúc này mới đến gần, ngồi xổm xuống, lấy tay thử hơi thở của Phong Kính Tiết. Lần này thử quả nhiên không có hơi thở, bao đất nặng thế này, đè trên người lâu như vậy, đè chết tươi vốn là đương nhiên.

Quản gia thở phào nhẹ nhõm, bỏ xuống tảng đá lớn trong lòng, lúc này mới đứng lên phân phó: “Hai ngày sau, chờ thái gia đã rời chức, truyền đi tin tử của y, cứ nói là nhiễm bệnh cấp tính.”

Chúng ngục tốt trầm mặc cúi đầu, đều không ra tiếng, coi như là ngầm đồng ý.

Quản gia cũng chẳng quan tâm, chỉ coi như mình đã hoàn thành một đại sự, cao cao hứng hứng rời khỏi, trong đầu còn đang tính toán, gặp lão gia rồi phải cáo tội bọn người này, làm việc thật sự quá lề mề vô dụng.

Chúng ngục tốt cung kính tiễn ra cửa lao, chờ lão vừa đi xa, lập tức chạy về như bay.

Vương Đại Bảo lao đi nhanh nhất, xông thẳng đằng trước, tuy trong lòng biết không thể, lại vẫn ôm hy vọng vạn nhất, chỉ mong kịp thời bỏ bao đất ra, có thể cứu được người.

Hắn thở hồng hộc chạy đến gian lao phòng đơn độc, vừa giật cửa, mắt rất nhanh chóng trừng đến to nhất.

Bao đất cần ba bốn ngục tốt hợp lực mới có thể khiêng lên kia, bị một bàn tay không chút để ý tung ra nhẹ như không, Phong Kính Tiết từ từ đứng dậy, hoạt động gân cốt: “Đè cả đêm, xương cốt cũng cứng cả lại.”

Mắt Vương Đại Bảo trừng thẳng Phong Kính Tiết, miệng mở ra rốt cuộc không thể ngậm lại.

Sau lưng hắn, tiếng bước chân rầm rầm truyền đến, những ngục tốt khác cũng lần lượt chạy đến, thế là, ào ào rớt cằm.

Phong Kính Tiết lắc đầu vặn lưng, hoạt động thân thể xong liền ngẩng đầu, thấy ngần ấy khuôn mặt đang ngây ra như phỗng, bất giác nở nụ cười: “Các ngươi làm sao vậy…”

Vương Đại Bảo run rẩy đưa tay chỉ y: “Cậu… cậu, cậu, ta… ta…”

“Cậu cậu ta ta cái gì, yên tâm, ta là người, không phải quỷ.” Phong Kính Tiết cười cười bước đến gần, đưa tay ra, “Không tin thì sờ thử, vẫn còn ấm đấy.”

Vương Đại Bảo đến lúc này mới hơi hoàn hồn: “Cậu, cậu, cậu sao lại không việc gì…”

Phong Kính Tiết thở dài lắc đầu: “Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, ta có thể chữa bệnh, giỏi trị quốc, biết thi thư, thiện võ nghệ, những thứ cần biết trên đời này ta đều biết, bản lĩnh bằng trời thế này, đương nhiên không dễ chết như vậy, sao các ngươi lại chẳng ghi nhớ chứ.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương