“Mẹ Vương đầu bị bệnh gần một tháng rồi, lúc đầu còn cho là bệnh vặt, mời thầy bốc thuốc, kết quả càng chữa càng nghiêm trọng, nằm liệt giường, Vương đầu là bà mẹ quả phụ này chịu đủ mọi gian khổ mà nuôi lớn, bây giờ còn chưa cho mẹ được hưởng chút phúc nào, đã mắt thấy không xong, tâm tình có thể tốt được sao?”

“Nếu thật sự là như vậy thì nên ở nhà trông mẹ, tội gì đến nhà giam tóm người bên cạnh trút giận.”

“Nếu có thể ở nhà trông nom, Vương đầu cần gì phải chạy tới, biến thành mọi người đều không tự tại. Gần đây Huyện thái gia chẳng biết vì chuyện gì mà mất hứng, cả ngày đanh mặt, hở chút là đòi đánh đòi phạt, với tình hình này, ai dám trốn trong nhà không ra làm việc. Vương đầu khổ sở trong lòng, lại lo lắng cho mẹ, cáu kỉnh một chút cũng là khó tránh khỏi, Phong công tử, cậu đừng đi kiếm xúi quẩy.”

Phong Kính Tiết nghe vậy không khỏi nghĩ, náo loạn cả buổi, người khởi xướng rốt cuộc lại thành chính y. Nếu không phải là người của y gây thêm phiền phức cho Lưu Minh, Lưu Minh đã không tóm cấp dưới trút giận, nếu không phải Vương Đại Bảo sợ Lưu Minh, nén đau bỏ mẫu thân ngã bệnh không để ý, cắn răng đi làm, đã không tóm người khác trút giận.

Y cười cười bảo: “Các ngươi giúp ta mời Vương đầu của các ngươi lại đây, cứ nói ta cũng có nghiên cứu y thuật, bảo hắn cho ta biết đôi chút tình trạng bệnh tật của mẹ hắn.”

Mấy ngục tốt cười rộ lên: “Phong công tử, cậu đừng có đùa…”

“Ta giống như đang nói đùa sao?” Phong Kính Tiết cười nói, “Ta thật sự thông thạo y thuật mà.”

Mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cùng nhau lắc đầu: “Phong công tử, cậu là phú hào một phương, không phải lang trung khắp phương, những lời chuyện phiếm này, không thể nói lung tung đâu, tâm tình Vương đầu rất kém. Mẹ ông ấy đã gặp rất nhiều đại phu có tiếng, không biết đã tiêu phí bao nhiêu bạc, chẳng có lấy một chút chuyển biến tốt đẹp, chuyện thế này cậu muốn lấy ra đùa giỡn, ông ấy thật có thể bất chấp tất cả mà liều mạng với cậu đó.”

Phong Kính Tiết thở dài, hơi bất đắc dĩ nhìn mọi người: “Ta tuy có tiền, không có nghĩa là ta không biết cái khác. Các ngươi không thể vì ta có tiền mà không tin ta chứ.”

Mọi người cùng cười: “Phong công tử, bọn ta không phải là không tin được cậu, bọn ta là vì tốt cho cậu mới khuyên.”

Phong Kính Tiết sờ sờ mũi, tựa tiếu phi tiếu nói: “Vậy nếu ta nói, ta trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, thông hiểu bách gia học thuyết, thi thư văn chương, *** thông đao thương côn bổng, các loại võ nghệ, thiện y thuật, thông lý trị quốc, những điều này các ngươi cũng đều tin được?”

Chúng ngục tốt cười rộ lên: “Chúng ta tin, chúng ta tin. Được cậu chiếu cố nhiều như vậy, cậu nói mặt trời mọc hướng tây chúng ta cũng tin.”

Phong Kính Tiết nhịn không được lại thở dài một hơi, đúng vậy, ai có thể tin, một thương nhân như y, trên cơ bản trừ sinh con thì không gì không biết.

Bất cứ người nào, đời thứ nhất chạy đi làm Ngự y, đời thứ hai đi làm Khâm thiên giám, đời thứ ba biên tu trong Hàn lâm viện, đời thứ tư thứ năm, trực tiếp xuất tướng nhập tướng đi trị quốc an bang, trên cơ bản, thiên văn địa lý, võ nghệ trên ngựa dưới ngựa, bản lĩnh trị quốc cứu người, thứ nên học phải học hết không thiếu.

Chỉ là bây giờ lời thật nói nhiều sẽ chỉ làm người ta coi là kẻ điên, cho nên lựa chọn cuối cùng của y, chỉ là nhướng mày trừng mắt: “Ta nói các vị, chẳng lẽ các ngươi thật định để Vương đầu của các ngươi cứ hung thần ác sát như vậy, ép các ngươi không dám thở mạnh, dù sao đại phu khám cũng chưa khởi sắc, sao không để ta thử một lần, thành rồi, mọi người đều được giải thoát, nếu bại, tự nhiên là lỗi của mình ta, liên quan gì tới các ngươi?”

Quan hệ lợi hại thế này vừa nói, mọi người lại cảm thấy có lý. Hiện tại Vương đầu như thế này, đừng nói các phạm nhân khó sống, ngay cả họ cũng cảm thấy vất vả. Dù sao việc đã đến nước này, thử một chút thì có gì không tốt, nếu thật sự thất bại, có Phong Kính Tiết, cũng chưa đến phiên người khác gánh tội thay.

Nghĩ vậy, lập tức có người vừa kéo vừa khuyên Vương Đại Bảo tới đây.

Vương Đại Bảo lúc đầu tự nhiên cũng không tin Phong Kính Tiết có thể trị bệnh, nhưng bị mọi người khuyên, Phong Kính Tiết lại dám vỗ ngực cam đoan, hắn cũng nghĩ đến cùng với để mẫu thân ở nhà chờ chết, không bằng cứ thử một lần. Liền kể lại tỉ mỉ bệnh trạng, từng gặp đại phu nào, các đại phu nói thế nào, đã dùng thuốc gì, phản ứng sau khi dùng thuốc, một loạt chi tiết nhất nhất nói ra.

Phong Kính Tiết nghe xong, suy tư một lúc, liền kê đơn thuốc, lại cẩn thận dặn dò Vương Đại Bảo về độ lửa liều lượng thời gian cùng với các vấn đề chi tiết trong việc chăm sóc thường ngày.

Vương Đại Bảo vốn đã nửa tin nửa ngờ, lại thấy phương thuốc kia đã chẳng có dược liệu đặc biệt quý báu gì, cũng chẳng có thuốc dẫn gì thập phần hiếm thấy, lòng tin với Phong Kính Tiết càng giảm.

Hắn ôm tâm tình ngựa chết chữa như ngựa sống mà nghe theo, những ngục tốt khác, chẳng ai ôm hy vọng quá lớn vào y thuật của Phong Kính Tiết.

Cũng bởi vậy, ngày hôm sau khi Vương Đại Bảo kích động ào vào lao phòng, cách cửa lao đã phục lạy Phong Kính Tiết, mọi người đều cảm thấy kinh ngạc không hiểu.

“Phong công tử, cậu thật sự là thần y, chỉ ba thang thuốc, mẹ ta sáng nay đã có thể từ trên giường ngồi dậy, *** thần khôi phục rất nhiều, xin Phong công tử phát từ bi, thi diệu thủ, cho mẹ ta có thể khang phục đi.”

Một câu như thế, khiến mọi người đều cảm thấy khiếp sợ, mà Phong Kính Tiết thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Kỳ thật thần y chưa bao giờ là thần tiên, tuy nói kiến thức y học của Phong Kính Tiết, chắc chắn có thể vỗ ngực tự xưng đệ nhất đương thời, nhưng không tự mình đi chẩn trị bệnh nhân, y cũng chẳng dám nói nhất định chữa được.

Chẩn đoán bệnh tình, trước giờ sai một ly đi một ngàn dặm, cái gọi là lấy chỉ cột lên tay người, dựa vào đó mà chẩn đoán bệnh tình, cái gọi là nghe người ta nói một hai câu tình trạng sinh bệnh, là có phán đoán, phương pháp trị liệu kiểu này trong mắt Phong Kính Tiết, kỳ thật bất quá là dùng tính mạng người bệnh để biểu hiện bản thân y thuật cao siêu mà thôi.

Rất nhiều loại bệnh, trạng huống tương tự, nhưng nguyên nhân hoàn toàn bất đồng. Y giả nếu tự giữ y thuật, không thể thường giữ tâm cảnh giác, cuối cùng có một ngày sẽ liên lụy người bệnh.

Từ bệnh tình người khác thuật lại, rất khó hoàn toàn chính xác khách quan, nếu muốn phụ trách bệnh nhân, nhìn nghe hỏi sờ thiếu một thứ cũng không được. Chỉ là y thân đang trong lao không tiện ra ngoài, Vương Đại Bảo cũng không thể đưa lão nhân bệnh tình nguy kịch nằm liệt giường đến nhà tù tăm tối.

Y cũng là bất đắc dĩ mới lấy kinh nghiệm của mình, cân nhắc dùng phương thuốc không tổn hại thân thể để thử bệnh tình. Nay gặp Vương Đại Bảo phản ứng thế này, đối với bệnh tình, y mới nắm chắc mười phần.

Lúc này y một thân thoải mái, không khỏi cười nói: “Ngươi yên tâm, ta có thể làm được, tự nhiên sẽ tận lực.”

Vương Đại Bảo nghe vậy, lại dập đầu liên tục năm sáu cái.

Trước giờ bệnh đi như kéo tơ, cái gọi là thần y một hai phương thuốc, tùy ý ra tay một lần, người chết sống lại mà xương trắng sinh thịt, kỳ thật phần lớn là thần thoại chí quái truyền kỳ tương truyền trong miệng thế nhân, càng truyền càng huyền bí mà thôi.

Mẫu thân Vương Đại Bảo theo phương thuốc của Phong Kính Tiết điều dưỡng chữa bệnh. Ước chừng hơn một tháng, trong một tháng này, Phong Kính Tiết thường nghe Vương Đại Bảo thuyết minh bệnh tình, thường xuyên thay đổi đôi chút phương thức trị liệu.

Nhưng vô luận thế nào, sự thật lão nhân vẫn trăm y vô hiệu dần dần chuyển biến tốt đẹp này, làm cho mọi người phải nhìn Phong Kính Tiết bằng cặp mắt khác xưa.

Hiện tại Phong Kính Tiết càng dương dương đắc ý, bốc phét rằng mình ngoại trừ sinh tiểu hài thì cái gì cũng biết. Những người khác cho dù không tin hết, cũng chẳng dám có tư thái phản đối.

Vương Đại Bảo đối với phạm nhân tuy hung ác, với mẫu thân lại hiếu thuận, cảm kích Phong Kính Tiết như vậy, càng chiếu cố y đến từng li từng tí. Xích sắt hình cụ gì đó, sớm đã bỏ sạch. Tìm một gian lao phòng có cửa sổ, có thể phơi nắng quét tước sạch sẽ, chỉ để mình Phong Kính Tiết ở. Cũng chẳng quan tâm để Huyện lệnh đại nhân biết được sẽ xúi quẩy, lại để Phong gia có thể đưa rượu ngon thức ngon vào lao phòng, thậm chí còn thường cho Phong gia phái hai cô nương xinh xắn đến đàn ca, cười nói giải sầu.

Bản thân Phong Kính Tiết ngược lại cảm thấy không ổn lắm, sau hai lần đến, bèn bảo các nàng không cần đến nữa. Chỉ là trong lao ngày ngày vô sự, không dễ xua bớt thời gian, bèn bảo người trong nhà đưa từng đống sách vào. Phúc bá lại nhớ tới chủ tử nhà mình là một tài tử, không có việc gì cũng thích phong nhã, bèn đem danh cầm đặt mua ngàn vàng, đàn hương mua từ dị quốc, bút mực thượng phẩm nhất, cờ vây chế từ ngọc thạch, đưa cả vào phòng giam.

Các ngục tốt khác mới đầu nhìn còn cảm thấy có chút không ổn, nhưng thứ nhất đã nhận của Phong gia không ít tiền, thứ hai lao đầu đã lên tiếng, họ cũng chẳng tiện nói gì thêm.

Hơn nữa, Phong Kính Tiết là người vui tính thân thiết, thường ngày cũng nói cười với họ không cố kỵ. Mọi người có chuyện gì thỉnh giáo, y hết thảy đều có thể giúp.

Nhà Tiểu Lý Tử trên dưới ba đời, mấy chục năm vất vả tích trữ được một một khoản tiền, đang phát sầu không biết mua đất tốt, hay mua cửa hàng tốt, hoặc là tự mình kinh doanh thì tốt. Phong Kính Tiết ngẫu nhiên biết được phiền não của gã, tùy ý chỉ điểm vài câu, lại đánh thức ngục tốt cả lao phòng.

Vị này chính là thần tài giỏi kinh doanh nhất, nhà ai có chút tiền để không, chưa biết làm sao sinh lời, tại sao không đi thỉnh giáo y.

Bệnh của mẹ Vương Đại Bảo chữa khỏi rồi, sai dịch trong nha môn đều biết ông chủ của Phong gia cư nhiên là vị thần y, ai có tam thân tứ thích đau đầu nhức óc, bệnh nhất thời không chữa khỏi, đều đến hỏi. Phong Kính Tiết có thể giúp là giúp ngay, cũng chưa từng ra vẻ thần y, không phải nghi nan tạp chứng tuyệt đối không chữa.

Dần dần, mọi người đều cảm thấy đã nhận ân tình, nhận sự giúp đỡ của y, rất nhiều chuyện, cũng liền mắt nhắm mắt mở cho xong.

Phong Kính Tiết ở trong lao đọc sách, đánh đàn, có khi còn vẽ tranh, hoặc là tự mình chơi cờ với mình, y lại cảm thấy buồn chán, coi có ngục tốt nào rảnh, hoặc là thoáng biểu lộ chút hứng thú, y liền kêu người qua, dạy chơi cờ đánh đàn.

Đám sai nha ăn cơm tù, tuy nói quyền lực trong tay không nhỏ, nhưng lại là thân phận bị người thượng vị coi thường, kẻ đã làm sai dịch, là không thể khảo công danh, bởi vậy đại bộ phận ngục tốt đều không đọc sách biết chữ.

Hôm nay trông thấy nhiều thư thư họa họa như vậy, không khỏi nhìn mãi.

Phong Kính Tiết thấy ai có hứng thú, sẽ cao hứng làm phu tử một hồi, dạy người đọc sách viết chữ, có khi thậm chí còn dạy họ vẽ vời.

Một gian nhà lao tử tù u ám, trái lại bỗng dưng có chút hơi thở phong nhã.

Người mong học chữ, muốn học chữ, sẽ hết sức quý trọng cầm sách không buông, cố gắng viết ra từng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.

Chỉ là những người muốn học chơi, cũng sẽ gảy đàn đến ma âm xuyên tai, khủng bố không hiểu, may mà Phong Kính Tiết vẫn có thể mỉm cười đáp lại, cứ như là tai chẳng phân biệt được ngũ âm vậy.

Có khi y rảnh đến chán ngắt, kéo đám nha dịch cùng chơi cờ, chơi một chọi một, thường là nhường đối phương đặt quân, đặt cả đống rồi y mới rề rà đặt quân cờ đầu tiên. Có lúc, đồng thời bày bảy tám bàn cờ, một mình y cùng bảy tám người đánh cờ như bay, thoạt nhìn là y lấy ít địch đông, chỉ tội nghiệp đám tân kỳ thủ bình thường mà nói, cả đời chẳng thể có quan hệ với phong nhã, nhìn bàn cờ nghẹn họng trố mắt, khốn khổ suy tư.

Đương nhiên, lạc thú của y chẳng phải luôn phong nhã, thỉnh thoảng cũng sẽ cùng mấy ngục tốt túm tụm ngồi xổm, la hét đổ xúc xắc đánh bạc.

Tóm lại, kiếp sống ngồi tù của Phong Kính Tiết, tự tại tiêu dao hiếm thấy. Chẳng những bản thân y sống tốt, ngay cả các phạm nhân khác trong tử lao cũng được may mắn theo.

Phong Kính Tiết nói, nhà tù quá ẩm ướt, quá dơ dáy, có hại cho thân thể, không chỉ phạm nhân chịu khổ, dù là ngục tốt ở trong hoàn cảnh này nhiều năm, cũng dễ dàng sinh bệnh.

Y là thần y, lời y nói ai dám không cho là thật? Thế là lao phòng được quét tước triệt để một phen, sự âm trầm ẩm ướt thối rữa bốc mùi khắp nơi cùng lũ chuột béo ban đầu, đều dần dần biến mất.

Phong Kính Tiết nói, vết thương để lâu không chữa sẽ dẫn tới ruồi nhặng cùng các thứ dơ bẩn, dễ dàng lan bệnh, hơn nữa người khác rên rỉ kêu thảm cũng sẽ khiến y không ngủ yên.

Thế là, các phạm nhân từng thụ hình, cho dù không có tiền ưu đãi gì, ngục tốt cũng sẽ sắp xếp đại phu khán chẩn giúp họ, làm chút xử lý cơ bản nhất cho hình thương của họ.

Hết thảy biến hóa trên cơ bản này, sai dịch trong nha môn đều nắm rõ, chỉ là từ trên xuống dưới, tất cả đều ra sức giấu giếm Lưu Minh đang bận gắng sức bên trên hòng đấu với Phong Kính Tiết.

Cứ như thế sau một khoảng thời gian, Huyện lệnh sắp thăng chức, có tân thái gia sắp tới nhậm chức, tin tức tốt lành này nhanh chóng truyền ra. Vương Đại Bảo hân hoan tìm Phong Kính Tiết chúc mừng: “Phong công tử, đại hỉ đại hỉ, sắp thoát khỏi nhà giam rồi.”

Phong Kính Tiết mới uống chút rượu, lười biếng ngủ gà ngủ gật dưới thái dương, nghe vậy chỉ hờ hững ừ một tiếng: “Sao, quan phụ mẫu của chúng ta rốt cuộc sắp thăng chức rồi?”

Vương Đại Bảo ngẩn ra: “Công tử biết?”

“Việc này ta vẫn biết, ta đoán, cũng chính là chuyện mấy ngày nay.” Phong Kính Tiết uể oải ngáp một cái.

“Vậy sao công tử không cao hứng?”

“Có gì đáng cao hứng? Làm quan đến đến đi đi, với ta chẳng qua là bạc không may thế thôi.” Y nhún vai, đột nhiên mỉm cười, “Hơn nữa, đại lão gia của chúng ta, vị tất có thể cho ta an nhàn vui vẻ, đợi đến lúc tân quan nhậm chức.”

Vương Đại Bảo sửng sốt: “Tân nhiệm thái gia hai hôm sẽ đến, còn có thể cho phép ông ta làm càn…”

Còn chưa nói xong, chợt nghe một tràng kêu la: “Vương đầu, không tốt rồi, không tốt rồi…” Theo tiếng, một ngục tốt chạy đến như bay.

“Xảy ra chuyện tày trời gì?” Vương Đại Bảo bất mãn nói, “Đáng để ngươi vừa kinh vừa gấp như vậy.”

Ngục tốt kia thở phì phò, nhìn nhìn Vương Đại Bảo, lại nhìn nhìn Phong Kính Tiết, lại nhìn lướt qua bốn phía, lúc này mới thấp giọng nói: “Lão gia, ông ta, ông ta… ông ta muốn hại tính mạng Phong công tử… Vừa rồi ông ta phái tổng quản qua, bảo chúng ta chuẩn bị một chút, buổi tối, phải cho công tử gia vác bao đất.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương