[Tiểu Lâu Truyền Thuyết] Quyển 3 - Bích Huyết Hán Khanh
-
Quyển 1 - Chương 8: Thế nào là hồng nhân
Địch Phi khẳng định y đã rất cố gắng, bất kỳ lúc nào, đối mặt với bất kỳ ai, y đều có thể thề lúc ấy y thật sự rất cố gắng. Y biết những vết sẹo trên người A Hán rất xấu, cho nên y xé quần áo A Hán nhưng ngay cả nhìn cũng không một lần. Y chỉ nhắm mắt hôn A Hán. Y chỉ xem đây là một trách nhiệm phải tận lực hoàn thành.
Có ải khó thì phá bỏ ải khó, có khó khăn thì giải quyết khó khăn, chưa từng trốn tránh, chưa từng thối lui, đây là tác phong của y.
Nhưng, cho dù nhắm mắt không nhìn, xúc cảm hai tay vẫn tố giác với y rằng thân thể người này kinh khủng thế nào.
Đây một khối cứng là sẹo gì, đây một khối xúc cảm rất thô lại là da gì, đây một khối bắp thịt có phải sớm đã hoại tử?
Cho dù không nghĩ nữa, cảm giác của tay vẫn cứ truyền vào đầu y một cách trung thực, y rất tự nhiên mà ở trong đầu tưởng tượng người trong lòng, những vết sẹo lớn bé khắp toàn thân cùng màu sắc bắp thịt vì bị thương mà đậm nhạt không đều.
Y cắn răng, ta nhẫn.
Tay từ từ trượt xuống, không có cảm giác mềm dẻo như thân thể những người bình thường, không có cảm giác bóng loáng như da thịt những người bình thường, hết thảy chạm tới, đều là thô ráp.
Y hít sâu, ta nhẫn.
Trong lúc vô ý chạm tới tay đối phương, những ngón tay mà khớp xương buông thõng, cơ bắp vỡ nát hoàn toàn không co giãn làm y liên tưởng đến trạng thái hư thối khi nhìn thấy trong nhà tù kia.
Y rùng mình, ta nhẫn.
Tay lại hướng xuống chút nữa, chân hơi dị dạng, y phải tách đôi chân kia ra, nhưng…
Không thể nhẫn được nữa.
Y bỗng đẩy A Hán ra sau, buông tay đứng lên, sắc mặt xanh xám.
A Hán bị đẩy ầm một tiếng ngã lại giường, bởi vì vị trí ngồi không đúng, ót trực tiếp va phải thành giường, vang một tiếng thật lớn.
Địch Phi nhíu mày, môi mấp máy, muốn hỏi một tiếng, rồi lại chuyển thành hừ lạnh.
A Hán ngược lại chẳng để bụng, lại ngồi dậy, nhìn người kia không hiểu.
Vừa rồi Địch Phi ôm, y cũng biết đây là muốn sủng ái y. Y cũng không phải hoàn toàn không hiểu, trước năm mười hai tuổi, trong nam xướng quán, nên học đều đã học xong.
Chỉ là bởi vì động tác của Địch Phi quá cứng nhắc, môi quá lạnh giá, không giống tình hình từng học lắm, y cũng không dám dùng những động tác vặn vẹo tới lui, mấy tiếng hừ hừ ha ha quyến rũ gì đó học được trong nam xướng quán kia, sợ không cẩn thận dùng sai chỗ.
Cho nên lúc này y chỉ mù mờ nhìn Địch Phi, không biết người kia có ý gì.
Địch Phi nhàn nhạt hỏi: “Ngươi muốn ta sủng ái ngươi, kỳ thật cũng là vì củng cố địa vị, vinh hoa phú quý, hưởng mãi không suy, có thể vĩnh viễn sống cuộc sống an ổn, khỏi cần nhọc lòng áo cơm nữa đúng không?”
A Hán hơi giật mình mở to mắt: “Đúng vậy đúng vậy, sao ông đoán ngay ra được, ông thật là thông minh quá.”
Địch Phi ngạc nhiên, y nói lời này hoàn toàn là vì cho mình một lối thoát, đã chuẩn bị tốt, vô luận A Hán có biện bạch thế nào, phân trần tình sâu thắm thiết thế nào, mình cũng chỉ làm như không tin, kiên trì ý kiến ban đầu, tuyệt đối không ngờ A Hán phối hợp như vậy, hoàn toàn thuận theo lời mình, việc này cũng quá…
Y trừng to mắt, hiếm khi giật mình mà nhìn A Hán, do dự cả buổi vẫn chẳng thể hiểu được, A Hán lời đó rốt cuộc có phải là trào phúng hay chế giễu, hoặc là thủ pháp dĩ thối vi tiến gì đó.
Nhưng giữa ánh mắt chờ đợi kia của A Hán, y ho khan một tiếng nói: “Đã như thế, cứ cách vài ngày ta lại qua đêm ở chỗ ngươi, ta chỉ làm chuyện của bản thân, không chạm ngươi, ngươi cũng không cần để ý tới ta. Chỉ cần để mọi người cho là ta tin sủng ngươi, địa vị của ngươi tự nhiên sẽ vững như bàn thạch, thế nào?”
“Được.” Mắt A Hán sáng lấp lánh, nam sủng mặc dù có thể ăn không uống không khỏi làm việc, công tác trên giường vẫn phải làm, tuy nói việc thể lực là do chủ nhân làm, nhưng ít nhiều vẫn phải bỏ chút sức lao động, hiện tại chủ nhân ngay cả những việc này cũng không để y làm, thật là quá quan tâm.
Y cảm động vô cùng: “Chủ nhân ông tốt quá, ông là chủ nhân tốt nhất trên đời, gặp được ông ta thật là quá may mắn.”
Mắt Địch Phi trừng càng to, đây, đây, đây, đây là chính thoại hay phản thoại, đây là khen y hay mắng y, từ lúc nào mà cả ý tứ trong biểu tình và lời nói của người khác y cư nhiên cũng bắt đầu phân không rõ.
Sau đó, A Hán lại nói thêm một câu khiến y gần như hộc máu.
“Việc này, chủ nhân, ta hiện tại có thể ngủ tiếp chứ?”
Mắt Địch Phi cơ bản đã có thể sánh bằng chuông đồng, y chầm chậm gật đầu, thanh âm cơ hồ rít ra từ kẽ răng: “Có thể.”
A Hán gật gật đầu, một lần nữa chui vào chăn, nhắm mắt, nhân sinh hạnh phúc ghê, chủ nhân của ta thật là người tốt đệ nhất thiên hạ. Trương Mẫn Hân, may mà cô chỉ cho ta một con đường sáng.
Địch Phi vẫn đứng tại chỗ, hệt như khúc gỗ, hoàn toàn mất đi năng lực hoạt động, y y y, thật sự cứ thế ngủ luôn.
Tuy nói mình ghét bỏ y, nhưng y là nam sủng nha, tốt xấu cũng phải nói mấy câu, ta không cần gì hết, chỉ cần chủ nhân, ta trung tâm cẩn cẩn với chủ nhân chứ. Tuy biết rõ thứ y muốn chính là vinh hoa phú quý, nhưng lời hình thức cũng phải nói vài câu chứ. Y cứ thế ngủ mất, vứt chủ nhân mình ở chỗ này.
Tuy rằng cái câu ngươi không cần để ý tới ta đó là mình nói, nhưng mà y chấp hành có phải cũng hơi triệt để quá.
Y là chủ nhân, chủ nhân nha, người này cư nhiên không nhìn y thêm một lần, lời khách khí cũng không nói một câu, chẳng có chút ý tứ chiêu đãi chăm sóc hầu hạ, từ đầu đến cuối cả giường cũng chưa xuống, hiện tại cứ thế trực tiếp đòi ngủ.
Đây tính là gì?
Bỡn cợt? Giận dỗi? Lạt mềm buộc chặt? Hay là khuê trung tình thú, thủ đoạn cầm tâm gì mới mà y hoàn toàn không hiểu.
Địch Phi cương lại tại chỗ, không động đậy nổi, chỉ ngạc nhiên nhìn A Hán, mãi đến khi tiếng ngáy của A Hán vang lên, y mới thật sự tin tưởng, người kia đã chân chân chính chính ngủ mất tiêu.
Sau khi ngủ một giấc tới chập tối, sau khi ném chủ nhân này qua một bên, cứ thế thoải thoải mái mái không hề áy náy ngủ giấc nữa.
Ngủ ngủ ngủ, chỉ biết ngủ, đúng là y như con heo.
Địch Phi chập tối đến phòng A Hán, để xây dựng sự thật là tin sủng y, không thể không nán lại nơi này tận đến sáng.
A Hán ngủ an an ổn ổn, y chỉ đành đứng đực ra, ngồi đực ra, bước qua bước lại, cảm thụ sự nhàm chán, cô độc, không vui, buồn bực, đủ loại cảm xúc tiêu cực.
Nghe từng tiếng ngáy, im lặng kiên trì chịu đựng thời gian, một lần lại một lần nghiến răng đến mức phát ra tiếng ken két đáng sợ, bàn tay nắm rồi buông, buông rồi nắm. Người này cư nhiên ngủ thật, đêm khuya như vậy lạnh như vậy dài như vậy mà tên này thật sự thoải mái mặc kệ y.
Địch Phi hít sâu, thở ra thật dài, ngồi xuống. Thôi thôi thôi, đêm dài đằng đẵng, không có gì để làm, không bằng cứ luyện công đi.
Y trầm ngưng nhắm mắt, thầm vận nội tức, thế nhưng vốn phải thiên địa đều quên, tại sao tiếng ngáy vang dội kia vẫn cứ đinh tai nhức óc, hại y cơ hồ cả chân khí cũng rẽ lối mà tẩu hỏa nhập ma.
Y không thể không nhắm mắt, tiếp tục hít sâu, không ngừng nói thầm trong lòng “Nói lời giữ lời, phải có chữ tín.” để phòng bản thân không nhẫn nại được nhảy dựng lên, một chưởng đánh chết A Hán, hoặc là dứt khoát tông cửa chạy lấy người.
Khổ sở chờ mãi, chẳng dễ dàng gì, đợi đến lúc trời vừa tờ mờ sáng, vị bá chủ một phương trẻ tuổi dũng hãn tiếng tăm lừng lẫy trong chốn giang hồ, chưa từng sợ hãi bất cứ tuyệt đại cao thủ nào này, quả thật chạy như trối chết.
Mà sau đó, viên nhà A Hán náo nhiệt đến không thể hơn nữa, vô số người tới bái phỏng, chuyện phiếm, tặng lễ, kết thân, hết thảy Địch Phi không biết, cũng chẳng buồn quan tâm.
A Hán thống khổ lắm, y không rõ vì sao lại có ngần ấy người từ sớm đến tối cứ phải lượn lờ trước mặt, nói không ngừng.
Y muốn ngủ, y muốn nghỉ ngơi, y muốn mặc kệ mọi thứ.
Khách tới chơi ngược lại không dám quấy rầy giấc ngủ của y, chỉ từng kẻ chờ đợi bên ngoài. Đợi từ sớm đến tối, một câu bất mãn cũng không có.
A Hán không thích xã giao, nhưng y không biết phải cự tuyệt thế nào, y cũng biết, đóng khách ở ngoài cửa là hành vi rất không lễ phép. May mà y là người rất thông minh, y nhanh chóng học được bảo hạ nhân đóng cả cửa chính cửa sổ mỗi khi có khách đến chơi, khiến ánh sáng hóa tối, mà bản thân thì ngồi trong góc phòng u ám nhất chiêu đãi khách.
Y từ từ luyện thành tuyệt chiêu ngồi ngay ngắn bất động, nhắm mắt ngủ, vừa ngủ vừa thường gật đầu với tiết tấu bất đồng, thỉnh thoảng lại ừ, à, ồ mấy tiếng.
Mà nhất nhất ứng phó như vậy, cư nhiên rất lâu vẫn không có ai phát hiện sự cổ quái trong đó. Y thích ngồi ở chỗ tối, lại có ai dám kêu y đứng dậy. Y không muốn đứng lên tiễn khách, lại có ai dám bất mãn mảy may.
Tóm lại, nói chung là, y hiện tại là hồng nhân, có thể xu nịnh y, đó chính là phúc phận.
Người được chủ thượng sủng ái, kiêu ngạo một chút, hờ hững một chút, cũng là đương nhiên.
Chỉ là, phải chăng thật sự có người trong lòng không để ý thì rất khó nói.
Người đến bái phỏng y, cố nhiên có đệ tử địa vị khá thấp trong trang, nhưng cũng có rất nhiều những quản sự, đàn chủ địa vị cực cao, vì tạo quan hệ tốt với trang chủ nên đến bái kiến y. Cũng có những đại thương gia có làm ăn lui tới với trang, để làm ăn lớn hơn cũng đến nịnh bợ tân sủng của Địch Phi. Thậm chí có cả nam sủng hoặc cơ thiếp của Địch Phi đến làm thân, cũng có một hai nam sủng cũ lúc trước ở cùng trong viên, sau vì việc ngũ đại bang mà đào vong, gần đây chạy về, dày mặt đến bắt quàng, tạo quan hệ.
Mà A Hán thì mặc kệ người tới là ai, đều đối xử như nhau, đãi ngộ như nhau. Những người này sau khi được A Hán tiếp đãi, cũng đều cười hì hì cáo từ.
Bất quá, nghe đâu có người vô cớ đánh gãy đầu sư tử đá trên đường, nghe đâu có người sau khi về nhà đã đập nát cái bàn tử đàn trong nhà, nghe đâu có người trong vòng một ngày đập vỡ tất cả khay chén trong phòng.
“Một kẻ xú bát quái như vậy, chẳng biết chủ thượng thích gì ở hắn?”
“Hừ, đây gọi là tiểu nhân đắc chí, thật cho là mình giỏi lắm ấy.”
“Chúng ta xem hắn có thể nhảy nhót mấy ngày.”
Những lời tương tự truyền lưu trong rất nhiều người, nhưng không ai dám nói trước mặt A Hán.
Bởi vì A Hán thật sự rất được sủng ái, bất kể có bận chừng nào, bất kể có mệt cỡ nào, cứ cách độ bảy ngày, Địch Phi sẽ qua đêm ở chỗ A Hán. Việc này với Địch Phi chưa bao giờ trường tình với bất kỳ ai mà nói, quả thật là chuyện khó tin, phàm thuộc hạ của Địch Phi, cùng tiểu bang tiểu phái dựa vào hơi thở của y, hoặc những thương hộ có qua lại với y, không thể không thừa nhận địa vị đặc thù của A Hán.
Cho nên, trong khoảng thời gian rất dài, tất cả bất mãn với A Hán, vẫn chỉ có thể kiềm nén trong tối, mọi người khi đối mặt với A Hán vẫn cười hơn hớn. Nơi A Hán ở, vĩnh viễn khách đến như mây, lễ vật các kiểu vẫn được đưa đến như nước chảy, các loại lễ đơn đều dài thật dài.
A Hán xưa nay vẫn lười để tâm mấy việc này, lễ vật quý trọng hay không y cũng hoàn toàn chẳng có khái niệm. Y chưa từng tra hỏi những lễ vật này, cũng chưa bao giờ xem xét lễ đơn. Người ta tặng là y nhận, nếu y không nhận, người ta sẽ quấn lấy không đi, ảnh hưởng việc nghỉ ngơi, y nhận, người ta lập tức mặt mày hớn hở. Để người ta cao hứng là một loại mỹ đức, y luôn rất thuận tiện với người.
Lúc này, kẻ hầu bên cạnh cũng sớm nhìn thấu chủ tử nhà mình hoàn toàn là kẻ hồ đồ. Hầu hạ y không cần cung kính, không cần chu đáo, chỉ cần để y ngủ ngon ăn ngon là được, thật là thoải mái.
Giương chiêu bài của y, cho dù là một người quét rác trong viên này, ra ngoài cũng xem như nhân vật vang leng keng, đi đến đâu cũng có người nịnh bợ. Dưới từ gác cổng, trên đến quản sự, người người đủ béo bở, tất cả người tặng lễ đều không quên một phần ưu đãi kia cho họ.
Quan trọng hơn là, A Hán người này dễ khống chế.
Chỉ cần thừa lúc y mơ hồ, nói một tiếng: “Công tử gia, chuyện của vị Lý đàn chủ này, cậu đã đáp ứng làm cho y.”
A Hán mơ mơ hồ hồ hỏi: “Ta đáp ứng rồi?”
“Đúng vậy.”
“Vậy ngươi ghi lại, ta làm cho y.”
“Được.” Quản sự mặt mày rạng rỡ múa bút thêm một nét thật nặng lên quyển sổ dày cộp.
Đây thật là chủ tử dễ bịp nhất. Người lại dễ nói chuyện, hơn nữa y từng nói, chỉ cần đã đáp ứng là nhất định làm được. Cũng phải, cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, nhận nhiều lễ trọng như vậy không thể không làm gì. Chẳng qua là bản thân y mơ hồ, chẳng buồn nhớ, mọi chuyện đều phải có người ghi giúp. Sau đó từng dạng cứ chiếu theo ghi chép mà làm là được.
Những việc lớn lớn nhỏ nhỏ này cũng không cần hoàn toàn xong xuôi, chỉ cần làm non nửa, thù lao sau đó đã đủ cho đám làm hạ nhân họ vinh hoa phú quý ba đời.
Theo chủ tử như vậy, thật là hạnh phúc.
Có ải khó thì phá bỏ ải khó, có khó khăn thì giải quyết khó khăn, chưa từng trốn tránh, chưa từng thối lui, đây là tác phong của y.
Nhưng, cho dù nhắm mắt không nhìn, xúc cảm hai tay vẫn tố giác với y rằng thân thể người này kinh khủng thế nào.
Đây một khối cứng là sẹo gì, đây một khối xúc cảm rất thô lại là da gì, đây một khối bắp thịt có phải sớm đã hoại tử?
Cho dù không nghĩ nữa, cảm giác của tay vẫn cứ truyền vào đầu y một cách trung thực, y rất tự nhiên mà ở trong đầu tưởng tượng người trong lòng, những vết sẹo lớn bé khắp toàn thân cùng màu sắc bắp thịt vì bị thương mà đậm nhạt không đều.
Y cắn răng, ta nhẫn.
Tay từ từ trượt xuống, không có cảm giác mềm dẻo như thân thể những người bình thường, không có cảm giác bóng loáng như da thịt những người bình thường, hết thảy chạm tới, đều là thô ráp.
Y hít sâu, ta nhẫn.
Trong lúc vô ý chạm tới tay đối phương, những ngón tay mà khớp xương buông thõng, cơ bắp vỡ nát hoàn toàn không co giãn làm y liên tưởng đến trạng thái hư thối khi nhìn thấy trong nhà tù kia.
Y rùng mình, ta nhẫn.
Tay lại hướng xuống chút nữa, chân hơi dị dạng, y phải tách đôi chân kia ra, nhưng…
Không thể nhẫn được nữa.
Y bỗng đẩy A Hán ra sau, buông tay đứng lên, sắc mặt xanh xám.
A Hán bị đẩy ầm một tiếng ngã lại giường, bởi vì vị trí ngồi không đúng, ót trực tiếp va phải thành giường, vang một tiếng thật lớn.
Địch Phi nhíu mày, môi mấp máy, muốn hỏi một tiếng, rồi lại chuyển thành hừ lạnh.
A Hán ngược lại chẳng để bụng, lại ngồi dậy, nhìn người kia không hiểu.
Vừa rồi Địch Phi ôm, y cũng biết đây là muốn sủng ái y. Y cũng không phải hoàn toàn không hiểu, trước năm mười hai tuổi, trong nam xướng quán, nên học đều đã học xong.
Chỉ là bởi vì động tác của Địch Phi quá cứng nhắc, môi quá lạnh giá, không giống tình hình từng học lắm, y cũng không dám dùng những động tác vặn vẹo tới lui, mấy tiếng hừ hừ ha ha quyến rũ gì đó học được trong nam xướng quán kia, sợ không cẩn thận dùng sai chỗ.
Cho nên lúc này y chỉ mù mờ nhìn Địch Phi, không biết người kia có ý gì.
Địch Phi nhàn nhạt hỏi: “Ngươi muốn ta sủng ái ngươi, kỳ thật cũng là vì củng cố địa vị, vinh hoa phú quý, hưởng mãi không suy, có thể vĩnh viễn sống cuộc sống an ổn, khỏi cần nhọc lòng áo cơm nữa đúng không?”
A Hán hơi giật mình mở to mắt: “Đúng vậy đúng vậy, sao ông đoán ngay ra được, ông thật là thông minh quá.”
Địch Phi ngạc nhiên, y nói lời này hoàn toàn là vì cho mình một lối thoát, đã chuẩn bị tốt, vô luận A Hán có biện bạch thế nào, phân trần tình sâu thắm thiết thế nào, mình cũng chỉ làm như không tin, kiên trì ý kiến ban đầu, tuyệt đối không ngờ A Hán phối hợp như vậy, hoàn toàn thuận theo lời mình, việc này cũng quá…
Y trừng to mắt, hiếm khi giật mình mà nhìn A Hán, do dự cả buổi vẫn chẳng thể hiểu được, A Hán lời đó rốt cuộc có phải là trào phúng hay chế giễu, hoặc là thủ pháp dĩ thối vi tiến gì đó.
Nhưng giữa ánh mắt chờ đợi kia của A Hán, y ho khan một tiếng nói: “Đã như thế, cứ cách vài ngày ta lại qua đêm ở chỗ ngươi, ta chỉ làm chuyện của bản thân, không chạm ngươi, ngươi cũng không cần để ý tới ta. Chỉ cần để mọi người cho là ta tin sủng ngươi, địa vị của ngươi tự nhiên sẽ vững như bàn thạch, thế nào?”
“Được.” Mắt A Hán sáng lấp lánh, nam sủng mặc dù có thể ăn không uống không khỏi làm việc, công tác trên giường vẫn phải làm, tuy nói việc thể lực là do chủ nhân làm, nhưng ít nhiều vẫn phải bỏ chút sức lao động, hiện tại chủ nhân ngay cả những việc này cũng không để y làm, thật là quá quan tâm.
Y cảm động vô cùng: “Chủ nhân ông tốt quá, ông là chủ nhân tốt nhất trên đời, gặp được ông ta thật là quá may mắn.”
Mắt Địch Phi trừng càng to, đây, đây, đây, đây là chính thoại hay phản thoại, đây là khen y hay mắng y, từ lúc nào mà cả ý tứ trong biểu tình và lời nói của người khác y cư nhiên cũng bắt đầu phân không rõ.
Sau đó, A Hán lại nói thêm một câu khiến y gần như hộc máu.
“Việc này, chủ nhân, ta hiện tại có thể ngủ tiếp chứ?”
Mắt Địch Phi cơ bản đã có thể sánh bằng chuông đồng, y chầm chậm gật đầu, thanh âm cơ hồ rít ra từ kẽ răng: “Có thể.”
A Hán gật gật đầu, một lần nữa chui vào chăn, nhắm mắt, nhân sinh hạnh phúc ghê, chủ nhân của ta thật là người tốt đệ nhất thiên hạ. Trương Mẫn Hân, may mà cô chỉ cho ta một con đường sáng.
Địch Phi vẫn đứng tại chỗ, hệt như khúc gỗ, hoàn toàn mất đi năng lực hoạt động, y y y, thật sự cứ thế ngủ luôn.
Tuy nói mình ghét bỏ y, nhưng y là nam sủng nha, tốt xấu cũng phải nói mấy câu, ta không cần gì hết, chỉ cần chủ nhân, ta trung tâm cẩn cẩn với chủ nhân chứ. Tuy biết rõ thứ y muốn chính là vinh hoa phú quý, nhưng lời hình thức cũng phải nói vài câu chứ. Y cứ thế ngủ mất, vứt chủ nhân mình ở chỗ này.
Tuy rằng cái câu ngươi không cần để ý tới ta đó là mình nói, nhưng mà y chấp hành có phải cũng hơi triệt để quá.
Y là chủ nhân, chủ nhân nha, người này cư nhiên không nhìn y thêm một lần, lời khách khí cũng không nói một câu, chẳng có chút ý tứ chiêu đãi chăm sóc hầu hạ, từ đầu đến cuối cả giường cũng chưa xuống, hiện tại cứ thế trực tiếp đòi ngủ.
Đây tính là gì?
Bỡn cợt? Giận dỗi? Lạt mềm buộc chặt? Hay là khuê trung tình thú, thủ đoạn cầm tâm gì mới mà y hoàn toàn không hiểu.
Địch Phi cương lại tại chỗ, không động đậy nổi, chỉ ngạc nhiên nhìn A Hán, mãi đến khi tiếng ngáy của A Hán vang lên, y mới thật sự tin tưởng, người kia đã chân chân chính chính ngủ mất tiêu.
Sau khi ngủ một giấc tới chập tối, sau khi ném chủ nhân này qua một bên, cứ thế thoải thoải mái mái không hề áy náy ngủ giấc nữa.
Ngủ ngủ ngủ, chỉ biết ngủ, đúng là y như con heo.
Địch Phi chập tối đến phòng A Hán, để xây dựng sự thật là tin sủng y, không thể không nán lại nơi này tận đến sáng.
A Hán ngủ an an ổn ổn, y chỉ đành đứng đực ra, ngồi đực ra, bước qua bước lại, cảm thụ sự nhàm chán, cô độc, không vui, buồn bực, đủ loại cảm xúc tiêu cực.
Nghe từng tiếng ngáy, im lặng kiên trì chịu đựng thời gian, một lần lại một lần nghiến răng đến mức phát ra tiếng ken két đáng sợ, bàn tay nắm rồi buông, buông rồi nắm. Người này cư nhiên ngủ thật, đêm khuya như vậy lạnh như vậy dài như vậy mà tên này thật sự thoải mái mặc kệ y.
Địch Phi hít sâu, thở ra thật dài, ngồi xuống. Thôi thôi thôi, đêm dài đằng đẵng, không có gì để làm, không bằng cứ luyện công đi.
Y trầm ngưng nhắm mắt, thầm vận nội tức, thế nhưng vốn phải thiên địa đều quên, tại sao tiếng ngáy vang dội kia vẫn cứ đinh tai nhức óc, hại y cơ hồ cả chân khí cũng rẽ lối mà tẩu hỏa nhập ma.
Y không thể không nhắm mắt, tiếp tục hít sâu, không ngừng nói thầm trong lòng “Nói lời giữ lời, phải có chữ tín.” để phòng bản thân không nhẫn nại được nhảy dựng lên, một chưởng đánh chết A Hán, hoặc là dứt khoát tông cửa chạy lấy người.
Khổ sở chờ mãi, chẳng dễ dàng gì, đợi đến lúc trời vừa tờ mờ sáng, vị bá chủ một phương trẻ tuổi dũng hãn tiếng tăm lừng lẫy trong chốn giang hồ, chưa từng sợ hãi bất cứ tuyệt đại cao thủ nào này, quả thật chạy như trối chết.
Mà sau đó, viên nhà A Hán náo nhiệt đến không thể hơn nữa, vô số người tới bái phỏng, chuyện phiếm, tặng lễ, kết thân, hết thảy Địch Phi không biết, cũng chẳng buồn quan tâm.
A Hán thống khổ lắm, y không rõ vì sao lại có ngần ấy người từ sớm đến tối cứ phải lượn lờ trước mặt, nói không ngừng.
Y muốn ngủ, y muốn nghỉ ngơi, y muốn mặc kệ mọi thứ.
Khách tới chơi ngược lại không dám quấy rầy giấc ngủ của y, chỉ từng kẻ chờ đợi bên ngoài. Đợi từ sớm đến tối, một câu bất mãn cũng không có.
A Hán không thích xã giao, nhưng y không biết phải cự tuyệt thế nào, y cũng biết, đóng khách ở ngoài cửa là hành vi rất không lễ phép. May mà y là người rất thông minh, y nhanh chóng học được bảo hạ nhân đóng cả cửa chính cửa sổ mỗi khi có khách đến chơi, khiến ánh sáng hóa tối, mà bản thân thì ngồi trong góc phòng u ám nhất chiêu đãi khách.
Y từ từ luyện thành tuyệt chiêu ngồi ngay ngắn bất động, nhắm mắt ngủ, vừa ngủ vừa thường gật đầu với tiết tấu bất đồng, thỉnh thoảng lại ừ, à, ồ mấy tiếng.
Mà nhất nhất ứng phó như vậy, cư nhiên rất lâu vẫn không có ai phát hiện sự cổ quái trong đó. Y thích ngồi ở chỗ tối, lại có ai dám kêu y đứng dậy. Y không muốn đứng lên tiễn khách, lại có ai dám bất mãn mảy may.
Tóm lại, nói chung là, y hiện tại là hồng nhân, có thể xu nịnh y, đó chính là phúc phận.
Người được chủ thượng sủng ái, kiêu ngạo một chút, hờ hững một chút, cũng là đương nhiên.
Chỉ là, phải chăng thật sự có người trong lòng không để ý thì rất khó nói.
Người đến bái phỏng y, cố nhiên có đệ tử địa vị khá thấp trong trang, nhưng cũng có rất nhiều những quản sự, đàn chủ địa vị cực cao, vì tạo quan hệ tốt với trang chủ nên đến bái kiến y. Cũng có những đại thương gia có làm ăn lui tới với trang, để làm ăn lớn hơn cũng đến nịnh bợ tân sủng của Địch Phi. Thậm chí có cả nam sủng hoặc cơ thiếp của Địch Phi đến làm thân, cũng có một hai nam sủng cũ lúc trước ở cùng trong viên, sau vì việc ngũ đại bang mà đào vong, gần đây chạy về, dày mặt đến bắt quàng, tạo quan hệ.
Mà A Hán thì mặc kệ người tới là ai, đều đối xử như nhau, đãi ngộ như nhau. Những người này sau khi được A Hán tiếp đãi, cũng đều cười hì hì cáo từ.
Bất quá, nghe đâu có người vô cớ đánh gãy đầu sư tử đá trên đường, nghe đâu có người sau khi về nhà đã đập nát cái bàn tử đàn trong nhà, nghe đâu có người trong vòng một ngày đập vỡ tất cả khay chén trong phòng.
“Một kẻ xú bát quái như vậy, chẳng biết chủ thượng thích gì ở hắn?”
“Hừ, đây gọi là tiểu nhân đắc chí, thật cho là mình giỏi lắm ấy.”
“Chúng ta xem hắn có thể nhảy nhót mấy ngày.”
Những lời tương tự truyền lưu trong rất nhiều người, nhưng không ai dám nói trước mặt A Hán.
Bởi vì A Hán thật sự rất được sủng ái, bất kể có bận chừng nào, bất kể có mệt cỡ nào, cứ cách độ bảy ngày, Địch Phi sẽ qua đêm ở chỗ A Hán. Việc này với Địch Phi chưa bao giờ trường tình với bất kỳ ai mà nói, quả thật là chuyện khó tin, phàm thuộc hạ của Địch Phi, cùng tiểu bang tiểu phái dựa vào hơi thở của y, hoặc những thương hộ có qua lại với y, không thể không thừa nhận địa vị đặc thù của A Hán.
Cho nên, trong khoảng thời gian rất dài, tất cả bất mãn với A Hán, vẫn chỉ có thể kiềm nén trong tối, mọi người khi đối mặt với A Hán vẫn cười hơn hớn. Nơi A Hán ở, vĩnh viễn khách đến như mây, lễ vật các kiểu vẫn được đưa đến như nước chảy, các loại lễ đơn đều dài thật dài.
A Hán xưa nay vẫn lười để tâm mấy việc này, lễ vật quý trọng hay không y cũng hoàn toàn chẳng có khái niệm. Y chưa từng tra hỏi những lễ vật này, cũng chưa bao giờ xem xét lễ đơn. Người ta tặng là y nhận, nếu y không nhận, người ta sẽ quấn lấy không đi, ảnh hưởng việc nghỉ ngơi, y nhận, người ta lập tức mặt mày hớn hở. Để người ta cao hứng là một loại mỹ đức, y luôn rất thuận tiện với người.
Lúc này, kẻ hầu bên cạnh cũng sớm nhìn thấu chủ tử nhà mình hoàn toàn là kẻ hồ đồ. Hầu hạ y không cần cung kính, không cần chu đáo, chỉ cần để y ngủ ngon ăn ngon là được, thật là thoải mái.
Giương chiêu bài của y, cho dù là một người quét rác trong viên này, ra ngoài cũng xem như nhân vật vang leng keng, đi đến đâu cũng có người nịnh bợ. Dưới từ gác cổng, trên đến quản sự, người người đủ béo bở, tất cả người tặng lễ đều không quên một phần ưu đãi kia cho họ.
Quan trọng hơn là, A Hán người này dễ khống chế.
Chỉ cần thừa lúc y mơ hồ, nói một tiếng: “Công tử gia, chuyện của vị Lý đàn chủ này, cậu đã đáp ứng làm cho y.”
A Hán mơ mơ hồ hồ hỏi: “Ta đáp ứng rồi?”
“Đúng vậy.”
“Vậy ngươi ghi lại, ta làm cho y.”
“Được.” Quản sự mặt mày rạng rỡ múa bút thêm một nét thật nặng lên quyển sổ dày cộp.
Đây thật là chủ tử dễ bịp nhất. Người lại dễ nói chuyện, hơn nữa y từng nói, chỉ cần đã đáp ứng là nhất định làm được. Cũng phải, cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, nhận nhiều lễ trọng như vậy không thể không làm gì. Chẳng qua là bản thân y mơ hồ, chẳng buồn nhớ, mọi chuyện đều phải có người ghi giúp. Sau đó từng dạng cứ chiếu theo ghi chép mà làm là được.
Những việc lớn lớn nhỏ nhỏ này cũng không cần hoàn toàn xong xuôi, chỉ cần làm non nửa, thù lao sau đó đã đủ cho đám làm hạ nhân họ vinh hoa phú quý ba đời.
Theo chủ tử như vậy, thật là hạnh phúc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook