Tiểu Đệ
-
Chương 40
Hành đi tới phía sau chợt nghe âm thanh rất lớn từ chiếc giường, theo âm thanh tìm kiếm, cửa trước mắt được mở ra, Thỏ con nghiêng ngả lảo đảo chạy ra, nhìn thấy hắn như là thấy cứu tinh.
Sử Kiến Nghiệp thấy Hành thì giữ chặt quần áo hắn.
“Cậu ta……, phiền anh nói một tiếng với lão đại, tôi phải đi trước.”
Hành giữ chặt cậu.
“Đừng a, lão đại sắp bàn xong công chuyện rồi, chờ một chút rồi cùng nhau về nhà.”
“Tôi không ở chỗ này nổi nữa đâu.”
Sử Kiến Nghiệp vừa nói tới đây, Tiểu Quai từ bên trong đuổi tới.
“Chạy cái gì vậy? Làm mẫu cho cậu xem tôi còn chưa nói thu học phí là đã nể mặt lão đại lắm rồi, người khác tôi còn không thèm dạy nữa là.”
“Mấy cái đó của cậu tôi học không được, cũng không muốn học.”
“Còn tỏ vẻ ngây thơ trong trắng cái gì, ‘làm’ cũng ‘làm’ rồi, tôi chỉ muốn dạy một ít kỹ thuật thôi.”
“Tôi là đàn ông!”
Sử Kiến Nghiệp thanh minh.
“Chính là bởi vì mọi người đều là đàn ông nên tôi mới phải dạy cậu, lão đại mê cậu nhiều mà còn dám tơ tưởng con đàn bà Vân Vân gì kia, nhìn thấy ả tôi đã muốn ói, cậu nghĩ mình tài giỏi hả, làm việc cũng chẳng nên hồn, leo lên giường lão đại vài lần rồi dựa hơi hả.”.
“Tiểu Quai, câm miệng!”
Hành đi tới ngăn lại.
“Hành đại ca tôi không có ý tứ gì khác, chính là chưa thấy qua ai tệ như cậu ta, dạy cậu ta kỹ thuật nghiệp vụ mà cậu ta không thèm học.”
“Nghiệp vụ của tôi là quản lý sổ sách!”
“Làm ơn đi, sớm nghe qua, khiến lão đại tổn thất lớn như vậy, nếu lão đại không sủng cậu, người như cậu không biết còn sống nổi không.”
Tiểu Quai chặn họng Sử Kiến Nghiệp.
Tiểu Quai lắc lắc đầu bỏ đi.
Ngồi trong xe trên đường về nhà, Sử Kiến Nghiệp mang theo tâm sự nặng nề rốt cục mở miệng hỏi.
“Lão đại anh không trách tôi sao?”
“Cậu làm sai chuyện gì sao?”
“Tôi hại anh tổn thất một ngàn vạn a.”
“Cậu nói chuyện đó? Sao lại nhắc tới nó?”
“Lão đại, anh nói tôi có phải là không nên đụng tới sổ sách tính toán không?”
Hành trừng mắt liếc nhìn cậu một cái, mắng.
“Ngu ngốc.”
“Hình Hiếu An nói cho tôi biết cậu làm cấp dưới cũng không sao, có điều rất dễ bị lừa.”
“Thật sao, nói thật, tôi hiện tại cũng chưa gặp lại Hình tổng, gặp anh cũng cảm thấy hổ thẹn vì mắc nợ.”
“Không sao, tôi không để ý, nuôi thú cưng chính là đốt tiền, trước kia con Thỏ cũng phá hỏng đồ vật của tôi không ít, nhưng cậu có từng nghe thấy chủ nhân bắt thú cưng đền tiền bao giờ chưa?”
“Nhưng đối với anh tôi dù sao cũng là một người sống mà.”
Mấy ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cậu, Sử Kiến Nghiệp mới cảm thấy bản thân hình như đã đánh giá cao địa vị của mình. Nếu đã là cấp bậc của thú cưng, vậy thì thực sự cái gì cũng không cần nói.
Buổi tối Cư Ứng Phong đang tắm trong nhà tắm, Sử Kiến Nghiệp ngồi trên giường nhìn con thỏ nằm úp sấp dưới chân giường.
“Con Thỏ, chủ nhân của mày chèn ép mày như vậy, mày chưa từng bỏ chạy hả?”
Con Thỏ nghe được từ chạy này thì tự động giật mình đứng lên, như là bị cái gì đó kích thích. Lúc này Cư Ứng Phong đi ra, Con Thỏ lập tức chạy lại gần, nhắm mắt theo đuôi cùng hắn đi tới giường, đem đầu đặt ở trên đôi giày của Cư Ứng Phong xong mới an tâm nằm úp sấp xuống.
Cư Ứng Phong sờ sờ đầu Con Thỏ.
“Cậu cùng Con Thỏ nói cái gì thế, khiến con chó ngốc này bị dọa đến vậy?”
“Tôi chỉ hỏi nó có từng bỏ chạy hay không?”
“Nó từng chạy rồi, tôi nhớ rõ có một lần con chó ngốc này động dục cùng một con chó cái bỏ chạy, tôi ở phía sau kêu nó thế nào cũng không thấy nó quay về liền tưởng đã mất nó, tôi mới nói mấy anh em đi tìm, có người anh em nói thấy người ta bắt nó đưa tới một quán thịt chó, mấy anh em đến trễ một chút thì nó đã thành bánh bao thịt chó. Nó trở về thì tôi liền đạp nó mấy phát hỏi nó còn chạy nữa không, con chó ngốc này run run chỉ dám dựa vô giày của tôi, từ đó về sau liền bị kích thích, vừa nghe tới từ chạy này tự nó đã bắt đầu sợ hãi, ghé vào bên chân tôi không chịu động.”
“Đáng thương a.”
“Ha ha, cậu cũng không cần tội nghiệp nó, chẳng qua người trong quán chỉ mới dội nước lạnh, nó không thể chết được, nhưng mà lại có thể dạy nó một bài học, xem nó về sau còn dám chạy hay không.”
Cư Ứng Phong đem một chân dẫm lên đầu con chó dùng sức đá một cái. Con chó kia cũng không phản kháng nghĩ chỉ là thói quen.
Sử Kiến Nghiệp thấy Hành thì giữ chặt quần áo hắn.
“Cậu ta……, phiền anh nói một tiếng với lão đại, tôi phải đi trước.”
Hành giữ chặt cậu.
“Đừng a, lão đại sắp bàn xong công chuyện rồi, chờ một chút rồi cùng nhau về nhà.”
“Tôi không ở chỗ này nổi nữa đâu.”
Sử Kiến Nghiệp vừa nói tới đây, Tiểu Quai từ bên trong đuổi tới.
“Chạy cái gì vậy? Làm mẫu cho cậu xem tôi còn chưa nói thu học phí là đã nể mặt lão đại lắm rồi, người khác tôi còn không thèm dạy nữa là.”
“Mấy cái đó của cậu tôi học không được, cũng không muốn học.”
“Còn tỏ vẻ ngây thơ trong trắng cái gì, ‘làm’ cũng ‘làm’ rồi, tôi chỉ muốn dạy một ít kỹ thuật thôi.”
“Tôi là đàn ông!”
Sử Kiến Nghiệp thanh minh.
“Chính là bởi vì mọi người đều là đàn ông nên tôi mới phải dạy cậu, lão đại mê cậu nhiều mà còn dám tơ tưởng con đàn bà Vân Vân gì kia, nhìn thấy ả tôi đã muốn ói, cậu nghĩ mình tài giỏi hả, làm việc cũng chẳng nên hồn, leo lên giường lão đại vài lần rồi dựa hơi hả.”.
“Tiểu Quai, câm miệng!”
Hành đi tới ngăn lại.
“Hành đại ca tôi không có ý tứ gì khác, chính là chưa thấy qua ai tệ như cậu ta, dạy cậu ta kỹ thuật nghiệp vụ mà cậu ta không thèm học.”
“Nghiệp vụ của tôi là quản lý sổ sách!”
“Làm ơn đi, sớm nghe qua, khiến lão đại tổn thất lớn như vậy, nếu lão đại không sủng cậu, người như cậu không biết còn sống nổi không.”
Tiểu Quai chặn họng Sử Kiến Nghiệp.
Tiểu Quai lắc lắc đầu bỏ đi.
Ngồi trong xe trên đường về nhà, Sử Kiến Nghiệp mang theo tâm sự nặng nề rốt cục mở miệng hỏi.
“Lão đại anh không trách tôi sao?”
“Cậu làm sai chuyện gì sao?”
“Tôi hại anh tổn thất một ngàn vạn a.”
“Cậu nói chuyện đó? Sao lại nhắc tới nó?”
“Lão đại, anh nói tôi có phải là không nên đụng tới sổ sách tính toán không?”
Hành trừng mắt liếc nhìn cậu một cái, mắng.
“Ngu ngốc.”
“Hình Hiếu An nói cho tôi biết cậu làm cấp dưới cũng không sao, có điều rất dễ bị lừa.”
“Thật sao, nói thật, tôi hiện tại cũng chưa gặp lại Hình tổng, gặp anh cũng cảm thấy hổ thẹn vì mắc nợ.”
“Không sao, tôi không để ý, nuôi thú cưng chính là đốt tiền, trước kia con Thỏ cũng phá hỏng đồ vật của tôi không ít, nhưng cậu có từng nghe thấy chủ nhân bắt thú cưng đền tiền bao giờ chưa?”
“Nhưng đối với anh tôi dù sao cũng là một người sống mà.”
Mấy ánh mắt đồng loạt nhìn về phía cậu, Sử Kiến Nghiệp mới cảm thấy bản thân hình như đã đánh giá cao địa vị của mình. Nếu đã là cấp bậc của thú cưng, vậy thì thực sự cái gì cũng không cần nói.
Buổi tối Cư Ứng Phong đang tắm trong nhà tắm, Sử Kiến Nghiệp ngồi trên giường nhìn con thỏ nằm úp sấp dưới chân giường.
“Con Thỏ, chủ nhân của mày chèn ép mày như vậy, mày chưa từng bỏ chạy hả?”
Con Thỏ nghe được từ chạy này thì tự động giật mình đứng lên, như là bị cái gì đó kích thích. Lúc này Cư Ứng Phong đi ra, Con Thỏ lập tức chạy lại gần, nhắm mắt theo đuôi cùng hắn đi tới giường, đem đầu đặt ở trên đôi giày của Cư Ứng Phong xong mới an tâm nằm úp sấp xuống.
Cư Ứng Phong sờ sờ đầu Con Thỏ.
“Cậu cùng Con Thỏ nói cái gì thế, khiến con chó ngốc này bị dọa đến vậy?”
“Tôi chỉ hỏi nó có từng bỏ chạy hay không?”
“Nó từng chạy rồi, tôi nhớ rõ có một lần con chó ngốc này động dục cùng một con chó cái bỏ chạy, tôi ở phía sau kêu nó thế nào cũng không thấy nó quay về liền tưởng đã mất nó, tôi mới nói mấy anh em đi tìm, có người anh em nói thấy người ta bắt nó đưa tới một quán thịt chó, mấy anh em đến trễ một chút thì nó đã thành bánh bao thịt chó. Nó trở về thì tôi liền đạp nó mấy phát hỏi nó còn chạy nữa không, con chó ngốc này run run chỉ dám dựa vô giày của tôi, từ đó về sau liền bị kích thích, vừa nghe tới từ chạy này tự nó đã bắt đầu sợ hãi, ghé vào bên chân tôi không chịu động.”
“Đáng thương a.”
“Ha ha, cậu cũng không cần tội nghiệp nó, chẳng qua người trong quán chỉ mới dội nước lạnh, nó không thể chết được, nhưng mà lại có thể dạy nó một bài học, xem nó về sau còn dám chạy hay không.”
Cư Ứng Phong đem một chân dẫm lên đầu con chó dùng sức đá một cái. Con chó kia cũng không phản kháng nghĩ chỉ là thói quen.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook