Tiếng Cười Trong Bóng Tối
-
Chương 17
“Có một người đàn ông nọ,” Rex nói khi hắn cùng Margot rẽ ngoặt ở góc phố, “một lần đánh mất chiếc khuy và đúng hai mươi năm sau, vào chính ngày đó, có vẻ là thứ Sáu, ông ta ăn một con cá to – nhưng không có viên kim cương nào bên trong cả. Đó là điều anh thích về sự trùng hợp.”
Quấn chặt người trong chiếc áo choàng bằng da hải cẩu, Margot rảo bước bên cạnh hắn. Rex túm lấy khuỷu tay cô và buộc cô dừng lại.
“Anh không bao giờ nghĩ sẽ gặp lại em. Làm thế nào em lại đến được chỗ đó? Anh không tin vào mắt mình được, như người mù vẫn nói. Hãy nhìn anh nào. Anh không chắc em trở nên đẹp hơn, nhưng anh vẫn thích em nhiều như cũ.”
Margot đột nhiên khóc nức nở và quay đi. Hắn kéo tay áo cô, nhưng cô quay người đi xa hơn. Họ quay tròn tại chỗ.
“Vì Chúa, em nói gì đi. Em sẽ đi đâu đây – đến chỗ anh hay chỗ em nào? Em bị làm sao thế?”
Cô rũ hắn ra vào rảo bước trở lại góc phố. Rex đi theo cô.
“Em bị cái quỷ gì thế này?” hắn bối rối hỏi lại.
Margot bước nhanh hơn. Hắn lại đuổi kịp cô.
“Hãy đi với anh, cái cô ngốc này,” Rex nói. “Nhìn xem, anh có cái gì đây này…” Hắn rút ví ra.
Margot lập lức dùng mu bàn tay tạt vào mặt hắn.
“Cái nhẫn trên ngón trỏ của em rất sắc đấy nhé,” hắn bình tĩnh nói. Và hắn vừa tiếp tục đi theo cô vừa vội vã lục lọi trong ví.
Margot chạy đến cổng vào ngôi nhà, mở khóa cửa. Rex cố dúi cái gì đó vào tay cô, nhưng đột nhiên hắn ngước mắt lên.
“Ồ, lại cái trò tinh quái ấy phải không?” hắn nói khi nhận ra lối cửa mà họ vừa đi ra.
Margot đẩy cửa ra mà không hề nhìn quanh.
“Đây, cầm lấy,” hắn thô bạo nói, và vì cô không chịu cầm, hắn dúi nó vào bên trong cổ áo lông của cô. Cánh cửa chắc hẳn đã sập đánh rầm, nếu đó không phải là loại cửa chống sập bằng khí nén. Hắn đứng đó, bấu bấu môi dưới, và rồi quay bước.
Margot mò mẫm dò đường qua bóng tối đến chân cầu thang tầng trệt, và đang sắp đi tiếp thì đột nhiên cảm thấy muốn ngất xỉu. Cô ngồi xuống một bậc thang và khóc nức nở như chưa từng nức nở bao giờ - kể cả khi hắn bỏ cô đi. Cô cảm thấy một cái gì đó nhàu nát chạm vào cổ mình, liền túm lấy. Đó là một mảnh giấy thô. Cô nhấn công tắc đèn và thấy mình đang cầm trong tay không phải tờ giấy bạc, mà là bức phác họa bằng chì: một cô gái nhìn từ phía sau, vai trần, chân trần, nằm trên giường, mặt quay vào tưởng. Phía dưới là ngày tháng, đầu tiên ghi bằng bút chì, sau đó viết đè lên bằng bút mực – ngày, tháng, năm khi hắn bỏ cô đi. Chính vì thế hắn đã bảo cô không được quay lại nhìn – vì hắn đang vẽ cô! Có thật là mới hai năm trôi quay kể từ hôm đó?
Ánh sáng vụt tắt nghe tách một tiếng, và Margot tựa người lên chấn song thang máy, lại khóc lần nữa. Cô khóc vì hắn bỏ cô đi lúc đó, vì hắn đã giấu cô tên thật và danh tiếng của mình, vì lẽ ra cô đã có thể hạnh phúc với hắn suốt thời gian đó nếu hắn ở lại, và vì nếu thế thì sau đó cô đã không rơi vào tay hai gã người Nhật rồi lão già và cả Albinus. Và rồi cô cũng khóc vì trong bữa tối Rex thì sờ đầu gối bên phải của cô, còn Albinus thì bên trái – như thể Thiên đường nằm bên tay phải, còn Địa ngục nằm bên tay trái cô vậy.
Cô dùng tay áo quệt mũi, mò mẫm trong bóng tối và nhấn công tắc đèn lần nữa. Ánh sáng làm cô bình tĩnh hơn đôi chút. Cô xem xét bức vẽ thêm lần nữa; nghĩ rằng dù nó có ý nghĩa với cô thế nào thì giữ nó cũng nguy hiểm, cô liền xé nó thành từng mảnh nhỏ rồi quăng qua chấn song xuống hố thang máy sâu hút. Việc này làm cô nhớ đến những năm tháng đầu tiên của tuổi thơ. Rồi cô rút gương bỏ túi ra, thoa phấn lên mặt trong một động tác đảo tròn mau lẹ, vừa làm vừa dẩu môi trên ra, đoạn đóng túi xách lại với một tiếng cạch dứt khoát và chạy lên cầu thang.
“Sao em về muộn thế?” Albinus hỏi.
Ông đã mặc quần áo ngủ.
Cô hổn hển giải thích rằng cô thấy khó tống khứ được ông von Ivanoff vì ông này cứ nài nỉ cô để ông lái xe đưa cô về.
“Đôi mắt người đẹp của mình mới lấp lánh làm sao,” ông lẩm bẩm, “và cô ấy cũng mệt mỏi và nóng nảy làm sao. Người đẹp của mình say rượu.”
“Không, đêm nay hãy để em yên,” Margot nhẹ nhàng đáp.
“Thỏ con của anh, anh xin mà,” Albinus van nài. “Anh đã chờ lâu như vậy.”
“Hãy chờ lâu thêm chút nữa. Trước hết em muốn biết một điều: anh đã làm gì xúc tiến vụ ly hôn chưa?”
“Ly hôn?” ông sửng sốt hỏi lại.
“Đôi khi tôi không hiểu được anh, Albert à. Rốt cuộc, chúng ta phải đặt mọi thứ vào đúng chỗ, phải không nào? Hay có lẽ anh định sau một thời gian sẽ bỏ tôi mà quay trở lại với cái bà Lizzy?”
“Bỏ em?”
“Đừng nhắc lại lời của tôi nữa, đồ ngốc. Không, anh không được đến gần tôi chừng nào anh còn chưa cho tôi một câu trả lời hợp lý.”
“Được thôi,” ông nói. “Thứ Hai tới anh sẽ nói chuyện với luật sư.”
“Thật đấy chứ? Anh hứa nhé?”
Quấn chặt người trong chiếc áo choàng bằng da hải cẩu, Margot rảo bước bên cạnh hắn. Rex túm lấy khuỷu tay cô và buộc cô dừng lại.
“Anh không bao giờ nghĩ sẽ gặp lại em. Làm thế nào em lại đến được chỗ đó? Anh không tin vào mắt mình được, như người mù vẫn nói. Hãy nhìn anh nào. Anh không chắc em trở nên đẹp hơn, nhưng anh vẫn thích em nhiều như cũ.”
Margot đột nhiên khóc nức nở và quay đi. Hắn kéo tay áo cô, nhưng cô quay người đi xa hơn. Họ quay tròn tại chỗ.
“Vì Chúa, em nói gì đi. Em sẽ đi đâu đây – đến chỗ anh hay chỗ em nào? Em bị làm sao thế?”
Cô rũ hắn ra vào rảo bước trở lại góc phố. Rex đi theo cô.
“Em bị cái quỷ gì thế này?” hắn bối rối hỏi lại.
Margot bước nhanh hơn. Hắn lại đuổi kịp cô.
“Hãy đi với anh, cái cô ngốc này,” Rex nói. “Nhìn xem, anh có cái gì đây này…” Hắn rút ví ra.
Margot lập lức dùng mu bàn tay tạt vào mặt hắn.
“Cái nhẫn trên ngón trỏ của em rất sắc đấy nhé,” hắn bình tĩnh nói. Và hắn vừa tiếp tục đi theo cô vừa vội vã lục lọi trong ví.
Margot chạy đến cổng vào ngôi nhà, mở khóa cửa. Rex cố dúi cái gì đó vào tay cô, nhưng đột nhiên hắn ngước mắt lên.
“Ồ, lại cái trò tinh quái ấy phải không?” hắn nói khi nhận ra lối cửa mà họ vừa đi ra.
Margot đẩy cửa ra mà không hề nhìn quanh.
“Đây, cầm lấy,” hắn thô bạo nói, và vì cô không chịu cầm, hắn dúi nó vào bên trong cổ áo lông của cô. Cánh cửa chắc hẳn đã sập đánh rầm, nếu đó không phải là loại cửa chống sập bằng khí nén. Hắn đứng đó, bấu bấu môi dưới, và rồi quay bước.
Margot mò mẫm dò đường qua bóng tối đến chân cầu thang tầng trệt, và đang sắp đi tiếp thì đột nhiên cảm thấy muốn ngất xỉu. Cô ngồi xuống một bậc thang và khóc nức nở như chưa từng nức nở bao giờ - kể cả khi hắn bỏ cô đi. Cô cảm thấy một cái gì đó nhàu nát chạm vào cổ mình, liền túm lấy. Đó là một mảnh giấy thô. Cô nhấn công tắc đèn và thấy mình đang cầm trong tay không phải tờ giấy bạc, mà là bức phác họa bằng chì: một cô gái nhìn từ phía sau, vai trần, chân trần, nằm trên giường, mặt quay vào tưởng. Phía dưới là ngày tháng, đầu tiên ghi bằng bút chì, sau đó viết đè lên bằng bút mực – ngày, tháng, năm khi hắn bỏ cô đi. Chính vì thế hắn đã bảo cô không được quay lại nhìn – vì hắn đang vẽ cô! Có thật là mới hai năm trôi quay kể từ hôm đó?
Ánh sáng vụt tắt nghe tách một tiếng, và Margot tựa người lên chấn song thang máy, lại khóc lần nữa. Cô khóc vì hắn bỏ cô đi lúc đó, vì hắn đã giấu cô tên thật và danh tiếng của mình, vì lẽ ra cô đã có thể hạnh phúc với hắn suốt thời gian đó nếu hắn ở lại, và vì nếu thế thì sau đó cô đã không rơi vào tay hai gã người Nhật rồi lão già và cả Albinus. Và rồi cô cũng khóc vì trong bữa tối Rex thì sờ đầu gối bên phải của cô, còn Albinus thì bên trái – như thể Thiên đường nằm bên tay phải, còn Địa ngục nằm bên tay trái cô vậy.
Cô dùng tay áo quệt mũi, mò mẫm trong bóng tối và nhấn công tắc đèn lần nữa. Ánh sáng làm cô bình tĩnh hơn đôi chút. Cô xem xét bức vẽ thêm lần nữa; nghĩ rằng dù nó có ý nghĩa với cô thế nào thì giữ nó cũng nguy hiểm, cô liền xé nó thành từng mảnh nhỏ rồi quăng qua chấn song xuống hố thang máy sâu hút. Việc này làm cô nhớ đến những năm tháng đầu tiên của tuổi thơ. Rồi cô rút gương bỏ túi ra, thoa phấn lên mặt trong một động tác đảo tròn mau lẹ, vừa làm vừa dẩu môi trên ra, đoạn đóng túi xách lại với một tiếng cạch dứt khoát và chạy lên cầu thang.
“Sao em về muộn thế?” Albinus hỏi.
Ông đã mặc quần áo ngủ.
Cô hổn hển giải thích rằng cô thấy khó tống khứ được ông von Ivanoff vì ông này cứ nài nỉ cô để ông lái xe đưa cô về.
“Đôi mắt người đẹp của mình mới lấp lánh làm sao,” ông lẩm bẩm, “và cô ấy cũng mệt mỏi và nóng nảy làm sao. Người đẹp của mình say rượu.”
“Không, đêm nay hãy để em yên,” Margot nhẹ nhàng đáp.
“Thỏ con của anh, anh xin mà,” Albinus van nài. “Anh đã chờ lâu như vậy.”
“Hãy chờ lâu thêm chút nữa. Trước hết em muốn biết một điều: anh đã làm gì xúc tiến vụ ly hôn chưa?”
“Ly hôn?” ông sửng sốt hỏi lại.
“Đôi khi tôi không hiểu được anh, Albert à. Rốt cuộc, chúng ta phải đặt mọi thứ vào đúng chỗ, phải không nào? Hay có lẽ anh định sau một thời gian sẽ bỏ tôi mà quay trở lại với cái bà Lizzy?”
“Bỏ em?”
“Đừng nhắc lại lời của tôi nữa, đồ ngốc. Không, anh không được đến gần tôi chừng nào anh còn chưa cho tôi một câu trả lời hợp lý.”
“Được thôi,” ông nói. “Thứ Hai tới anh sẽ nói chuyện với luật sư.”
“Thật đấy chứ? Anh hứa nhé?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook