Tiền Thế Đích Ái
-
Chương 3
1321711479_8501551223525649
Cậu trời sinh vốn là của tôi
Tô Triệt vốn không uống được rượu, ly thứ nhất khiến cậu đỏ mặt, ly thứ hai làm đôi con ngươi đen láy trở nên ướt át, ly thứ ba khiến cậu chân tay vô lực.
Hàn Vũ cũng không ngờ Tô Triệt lại say nhanh như vậy, hắn cũng không có ý chuốc say cậu a __________ ai lại trông cậy vào việc chuốc say một nam nhân bằng ba ly rượu sâm-panh cơ chứ! Cho dù nam nhân này thoạt nhìn thập phần nhã nhặn thanh tú đi chăng nữa.
Hàn Vũ bất đắc dĩ đỡ Tô Triệt lên xe, thay cậu thắt dây an toàn, hỏi: “Triệt, nhà cậu ở chỗ nào? Tôi đưa cậu về.”
Nhưng Tô Triệt đã không thể trả lời hắn, uy lực của ba ly sâm-panh hoàn toàn phát tác, ý thức Tô Triệt lâm vào mơ hồ, tuy rằng nghe loáng thoáng bên tai có ai đang hỏi mình nhưng cậu không có đủ khí lực để trả lời.
Hàn Vũ cười khổ lắc đầu, quyết định đưa Tô Triệt về nhà mình.
Kỳ thật Hàn Vũ biết địa chỉ nhà Tô Triệt, cũng như hắn biết rõ lý lịch sơ lược cuộc đời của cậu vậy _____ điều tra một người không có bối cảnh đặc thù về cơ bản cũng không phải chuyện khó khăn gì. Bất quá Hàn Vũ tạm thời không muốn để Tô Triệt biết mình điều tra cậu, có lẽ điều này sẽ làm Tô Triệt chán ghét hắn.
Tô Triệt là một nam nhân, tuy hơi gầy một chút nhưng cũng không nhẹ, hơn nữa người say rượu luôn nặng hơn so với bình thường.
Buổi tối tháng sáu vẫn thực oi bức, đến khi Hàn Vũ đỡ được Tô Triệt về đến phòng mình thì cả người hắn đã đầy mồ hôi, hiển nhiên Tô Triệt cũng không quá thoải mái, khuôn mặt đỏ ửng lên, trán thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.
Hàn Vũ đoán Tô Triệt có thể là người có chút tính khiết phích, bởi vì Tô Triệt nhìn qua thật sạch sẽ, sạch sẽ đến một hạt bụi nhỏ cũng không nhiễm đến ________ Hàn Vũ thích loại cảm giác này.
Hàn Vũ đỡ Tô Triệt vào phòng tắm, chuẩn bị sơ tẩy cho cậu, nếu trực tiếp để vậy đi ngủ nhất định sẽ không thoải mái.
Hắn cảm thấy mình lần đầu tiên săn sóc người khác như vậy.
Cởi ra áo sơ mi của Tô Triệt, thân hình gầy yếu lộ ra, xương quai xanh rõ ràng, vòng eo nhỏ bất giác khiến người ta nhớ đến cụm từ “thắt đáy lưng ong”, da thịt cậu ít khi phơi nắng nên hơi tái lại khiến cho hai điểm hồng anh trước ngực càng trở nên tiên diễm.
Hàn Vũ không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân có lẽ không thật sự là khác phái luyến.
Dường như cảm giác được điều gì, Tô Triệt hơi hơi hé mắt, con ngươi ướt át mờ mịt chăm chú nhìn người trước mắt, đôi môi do rượu mà trở nên hồng nhuận cũng hơi mở ra. Cậu như vậy quả thực là mời gọi vô thanh vô tức đối với Hàn Vũ.
Bụng dưới Hàn Vũ nảy lên một cỗ khô nóng, hắn cũng không tự cho mình là thánh nhân.
Hàn Vũ không có ý đè nén dục vọng của mình, chẳng sợ người trong lòng mình là nam nhân, chẳng sợ hắn cùng nam nhân này chỉ mới nhận thức nhau chưa đến một ngày, chẳng sợ làm như vậy rất có khả năng sẽ mang lại cho hắn rất nhiều phiền toái… Hàn Vũ vẫn quyết định: ‘chiếm lấy cậu ta!’
Hàn Vũ không chút chần chừ cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tô Triệt.
Đôi môi mềm mại, hương vị còn ngọt ngào hơn cả tưởng tượng của hắn cùng với vị rượu thản nhiên, Hàn Vũ hận không thể đem tất cả đều nuốt vào bụng.
Tô Triệt phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn, không thích ứng mà hơi cựa quậy, tựa như muốn thoát ra khỏi ôm ấp của Hàn Vũ, nhưng sự kháng cự vô lực ấy chỉ càng khiến dục hỏa của hắn dâng lên.
“Được rồi, mặc kệ ngày mai như thế nào, tối nay cậu đừng hòng trốn thoát!”
Hàn Vũ đặt Tô Triệt lên giường, chính mình cũng leo lên trên. Hắn hôn lên môi cậu, liếm lộng vành tai nhỏ bé của cậu, rồi đặt lên cần cổ trắng nõn một ấn kỹ đỏ tươi. Hàn Vũ thực tự nhiên làm những điều này, giống như hắn không phải lần đầu tiên ôm cậu, dường như thân thể này trời sinh chính là dành cho hắn.
Đôi mắt Tô Triệt mê mang ngập nước nhìn Hàn Vũ, cậu dường như có chút thanh tỉnh, nhưng là đối mặt với xâm phạm của Hàn Vũ, cậu lại không hề phản kháng, chỉ là hơi bất an co lại thân thể, đôi tay hơi run rẩy ôm lấy bờ vai Hàn Vũ.
“Vũ……”
Tô Triệt hàm hồ thấp giọng kêu, Hàn Vũ thích thanh âm này, thích thanh âm này gọi tên hắn.
Chỉ bôi trơn khuếch trương qua loa, Hàn Vũ liền tách đôi chân cậu ra, đem dục vọng nóng bỏng của mình chậm rãi tiến nhập thân thể cậu.
“Ân…… Không cần……”
Tô Triệt khổ sở rên rỉ, nơi riêng tư bị cưỡng chế tạo nên đau đớn khiến cậu muốn lập tức bỏ chạy, nhưng eo cậu đã sớm bị Hàn Vũ ôm lấy, cậu trốn không thoát, chỉ có thể mở rộng hai chân nghênh đón thứ cực nóng kia thong thả mà kiên định thâm nhập thân thể mình, càng lúc càng sâu hơn, sâu đến mức như bị xuyên thủng, Tô Triệt không thể cự tuyệt, cậu chỉ có thể ngửa đầu, há miệng thở dốc, tựa như có gì đó cũng sắp trôi tuột ra khỏi cổ họng.
“Thật khó chịu……”
Tô Triệt nỉ non kháng nghị nhưng thanh âm mềm mại như cầu xin ngoại trừ khiến Hàn Vũ càng thêm hưng phấn thì không còn tác dụng gì khác.
Huyệt khẩu co rút càng làm cho Hàn Vũ mê luyến, mà thần thái của Tô Triệt càng khiến hắn điên cuồng. Nam vật cương cứng như kêu gào: ‘Tiến vào cậu! Chà đạp cậu! Làm cậu đau! Làm cậu mất tự chủ! Làm cậu phải khóc lên cầu xin hắn!’
Hàn Vũ cơ hồ không thể khống chế dục vọng bùng nổ của mình nữa, hắn không bận tâm Tô Triệt lần đầu bị người ta tiến nhập không thể thừa nhận tình ái thô bạo như thế, hắn chỉ nhớ rõ dùng sức động thân đem chính mình hoàn toàn tiến vào, lại chậm rãi rút ra, sau đó lại một lần mạnh mẽ thâm nhập.
Tô Triệt chịu đau nhíu mày, đong đưa vòng eo mảnh khảnh như muốn thoát ra, nhưng như vậy chỉ khiến cho nhiệt vật kia ra vào càng sâu, càng nhanh hơn!
Đối mặt với thế công kịch liệt của Hàn Vũ, Tô Triệt rốt cục không nhịn được thấp giọng khóc nức nở, nước mắt từ khóe mắt không ngừng chảy xuống, bộ dáng yếu ớt như thế khiến Hàn Vũ chiếm được cực đại thỏa mãn.
“Cậu trời sinh là dành cho tôi!”
Hàn Vũ nói với Tô Triệt như vậy.
.
Cậu trời sinh vốn là của tôi
Tô Triệt vốn không uống được rượu, ly thứ nhất khiến cậu đỏ mặt, ly thứ hai làm đôi con ngươi đen láy trở nên ướt át, ly thứ ba khiến cậu chân tay vô lực.
Hàn Vũ cũng không ngờ Tô Triệt lại say nhanh như vậy, hắn cũng không có ý chuốc say cậu a __________ ai lại trông cậy vào việc chuốc say một nam nhân bằng ba ly rượu sâm-panh cơ chứ! Cho dù nam nhân này thoạt nhìn thập phần nhã nhặn thanh tú đi chăng nữa.
Hàn Vũ bất đắc dĩ đỡ Tô Triệt lên xe, thay cậu thắt dây an toàn, hỏi: “Triệt, nhà cậu ở chỗ nào? Tôi đưa cậu về.”
Nhưng Tô Triệt đã không thể trả lời hắn, uy lực của ba ly sâm-panh hoàn toàn phát tác, ý thức Tô Triệt lâm vào mơ hồ, tuy rằng nghe loáng thoáng bên tai có ai đang hỏi mình nhưng cậu không có đủ khí lực để trả lời.
Hàn Vũ cười khổ lắc đầu, quyết định đưa Tô Triệt về nhà mình.
Kỳ thật Hàn Vũ biết địa chỉ nhà Tô Triệt, cũng như hắn biết rõ lý lịch sơ lược cuộc đời của cậu vậy _____ điều tra một người không có bối cảnh đặc thù về cơ bản cũng không phải chuyện khó khăn gì. Bất quá Hàn Vũ tạm thời không muốn để Tô Triệt biết mình điều tra cậu, có lẽ điều này sẽ làm Tô Triệt chán ghét hắn.
Tô Triệt là một nam nhân, tuy hơi gầy một chút nhưng cũng không nhẹ, hơn nữa người say rượu luôn nặng hơn so với bình thường.
Buổi tối tháng sáu vẫn thực oi bức, đến khi Hàn Vũ đỡ được Tô Triệt về đến phòng mình thì cả người hắn đã đầy mồ hôi, hiển nhiên Tô Triệt cũng không quá thoải mái, khuôn mặt đỏ ửng lên, trán thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.
Hàn Vũ đoán Tô Triệt có thể là người có chút tính khiết phích, bởi vì Tô Triệt nhìn qua thật sạch sẽ, sạch sẽ đến một hạt bụi nhỏ cũng không nhiễm đến ________ Hàn Vũ thích loại cảm giác này.
Hàn Vũ đỡ Tô Triệt vào phòng tắm, chuẩn bị sơ tẩy cho cậu, nếu trực tiếp để vậy đi ngủ nhất định sẽ không thoải mái.
Hắn cảm thấy mình lần đầu tiên săn sóc người khác như vậy.
Cởi ra áo sơ mi của Tô Triệt, thân hình gầy yếu lộ ra, xương quai xanh rõ ràng, vòng eo nhỏ bất giác khiến người ta nhớ đến cụm từ “thắt đáy lưng ong”, da thịt cậu ít khi phơi nắng nên hơi tái lại khiến cho hai điểm hồng anh trước ngực càng trở nên tiên diễm.
Hàn Vũ không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân có lẽ không thật sự là khác phái luyến.
Dường như cảm giác được điều gì, Tô Triệt hơi hơi hé mắt, con ngươi ướt át mờ mịt chăm chú nhìn người trước mắt, đôi môi do rượu mà trở nên hồng nhuận cũng hơi mở ra. Cậu như vậy quả thực là mời gọi vô thanh vô tức đối với Hàn Vũ.
Bụng dưới Hàn Vũ nảy lên một cỗ khô nóng, hắn cũng không tự cho mình là thánh nhân.
Hàn Vũ không có ý đè nén dục vọng của mình, chẳng sợ người trong lòng mình là nam nhân, chẳng sợ hắn cùng nam nhân này chỉ mới nhận thức nhau chưa đến một ngày, chẳng sợ làm như vậy rất có khả năng sẽ mang lại cho hắn rất nhiều phiền toái… Hàn Vũ vẫn quyết định: ‘chiếm lấy cậu ta!’
Hàn Vũ không chút chần chừ cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tô Triệt.
Đôi môi mềm mại, hương vị còn ngọt ngào hơn cả tưởng tượng của hắn cùng với vị rượu thản nhiên, Hàn Vũ hận không thể đem tất cả đều nuốt vào bụng.
Tô Triệt phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn, không thích ứng mà hơi cựa quậy, tựa như muốn thoát ra khỏi ôm ấp của Hàn Vũ, nhưng sự kháng cự vô lực ấy chỉ càng khiến dục hỏa của hắn dâng lên.
“Được rồi, mặc kệ ngày mai như thế nào, tối nay cậu đừng hòng trốn thoát!”
Hàn Vũ đặt Tô Triệt lên giường, chính mình cũng leo lên trên. Hắn hôn lên môi cậu, liếm lộng vành tai nhỏ bé của cậu, rồi đặt lên cần cổ trắng nõn một ấn kỹ đỏ tươi. Hàn Vũ thực tự nhiên làm những điều này, giống như hắn không phải lần đầu tiên ôm cậu, dường như thân thể này trời sinh chính là dành cho hắn.
Đôi mắt Tô Triệt mê mang ngập nước nhìn Hàn Vũ, cậu dường như có chút thanh tỉnh, nhưng là đối mặt với xâm phạm của Hàn Vũ, cậu lại không hề phản kháng, chỉ là hơi bất an co lại thân thể, đôi tay hơi run rẩy ôm lấy bờ vai Hàn Vũ.
“Vũ……”
Tô Triệt hàm hồ thấp giọng kêu, Hàn Vũ thích thanh âm này, thích thanh âm này gọi tên hắn.
Chỉ bôi trơn khuếch trương qua loa, Hàn Vũ liền tách đôi chân cậu ra, đem dục vọng nóng bỏng của mình chậm rãi tiến nhập thân thể cậu.
“Ân…… Không cần……”
Tô Triệt khổ sở rên rỉ, nơi riêng tư bị cưỡng chế tạo nên đau đớn khiến cậu muốn lập tức bỏ chạy, nhưng eo cậu đã sớm bị Hàn Vũ ôm lấy, cậu trốn không thoát, chỉ có thể mở rộng hai chân nghênh đón thứ cực nóng kia thong thả mà kiên định thâm nhập thân thể mình, càng lúc càng sâu hơn, sâu đến mức như bị xuyên thủng, Tô Triệt không thể cự tuyệt, cậu chỉ có thể ngửa đầu, há miệng thở dốc, tựa như có gì đó cũng sắp trôi tuột ra khỏi cổ họng.
“Thật khó chịu……”
Tô Triệt nỉ non kháng nghị nhưng thanh âm mềm mại như cầu xin ngoại trừ khiến Hàn Vũ càng thêm hưng phấn thì không còn tác dụng gì khác.
Huyệt khẩu co rút càng làm cho Hàn Vũ mê luyến, mà thần thái của Tô Triệt càng khiến hắn điên cuồng. Nam vật cương cứng như kêu gào: ‘Tiến vào cậu! Chà đạp cậu! Làm cậu đau! Làm cậu mất tự chủ! Làm cậu phải khóc lên cầu xin hắn!’
Hàn Vũ cơ hồ không thể khống chế dục vọng bùng nổ của mình nữa, hắn không bận tâm Tô Triệt lần đầu bị người ta tiến nhập không thể thừa nhận tình ái thô bạo như thế, hắn chỉ nhớ rõ dùng sức động thân đem chính mình hoàn toàn tiến vào, lại chậm rãi rút ra, sau đó lại một lần mạnh mẽ thâm nhập.
Tô Triệt chịu đau nhíu mày, đong đưa vòng eo mảnh khảnh như muốn thoát ra, nhưng như vậy chỉ khiến cho nhiệt vật kia ra vào càng sâu, càng nhanh hơn!
Đối mặt với thế công kịch liệt của Hàn Vũ, Tô Triệt rốt cục không nhịn được thấp giọng khóc nức nở, nước mắt từ khóe mắt không ngừng chảy xuống, bộ dáng yếu ớt như thế khiến Hàn Vũ chiếm được cực đại thỏa mãn.
“Cậu trời sinh là dành cho tôi!”
Hàn Vũ nói với Tô Triệt như vậy.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook