Tiên Sở
Chương 129: Ma môn thánh nữ2

Sóng cuộn đầy trời, từng khối băng loạn vũ,những lão ma đầu như Nam cực tiêu diêu đại đế, Bắc cực lão tổ cưỡi mây lướt đến nơi,theo nhau gọi:

-"Nguyên quân, sự việc liên quan đến hưng vong của thần môn, mau đem thánh nữ cho bọn ta cùng hộ vệ."

-"Con bà nó,lão bà bà ngươi muốn lập công đầu cũng không nên đem tính mạng thánh nữ ra mạo hiểm chứ, mau giao thánh nữ ra đây!"

"Rầm" một tiếng,khí lãng cổ vũ, Bắc cực lão tổ cùng Bất Không giao thủ một chiêu, lập tức bị "Chu ma tứ phương quyết" đánh, "oa" lên một tiêng, khó khăn thoái lui về phía sau.

Nhân ảnh giao thoa, quang lãng bạo xạ,người của đạo phật ma các phái vừa truy theo không thôi, vừa đấu nhau kịch liệt.

Trong khoảnh khắc đã có người mấy người kêu thảm, ngã bay xuống băng hải.

Bích Hà nguyên quân khanh khách cười nói:

-"Thế mới đúng chứ! Thần môn đệ tử các vị nếu muốn kiến lập kỳ công, thì phải đoàn kết hỗ trợ bổn cung mới đúng."

Bộ pháp ả phiêu hốt quỷ dị, như cánh bước xuyên hoa bay ra khỏi đám người.

Pháp Tương đại sư trầm giọng nói:

-"A di đà phật, nữ thí chủ dừng bước!"

Hai tay khẽ rung lên,Tứ không bát kim quang bùng phát, đột nhiên biến thành cái bát lớn phương viên mười trường,như trời che đất úp thẳng xuống đầu Bích hà nguyên quân.

Trong sóng lớn phun đầy trời, Yến Tiểu Tiên hơi thở nghẹn lại, chỉ cảm thấy một cỗ hấp lực lớn đến khó tưởng tượng như dòng xoáy vù vù xoay chuyển, ý phục cùng mái tóc dài của nàng bị thổi bay tung lên, nếu như không có Bích Hà nguyên quân ôm lại, bản thân nàng cũng sớm bị hút bay lên trời rồi.

Mấy đệ tử ma môn xông tới bên cạnh "a" lên một tiếng kinh hô thất thanh, bị kéo bật lên trời, nháy mắt bị hút vào trong bát, máu tươi phun loạn, kêu lên thảm thiết, lập tức biến mất không thanh tích.

Bích Hà nguyên quân lạnh người, cố gắng chống cự, cười nói:

-"Người xuất gia một lòng từ bi, cứu một mạng người hơn xây bẩy tầng phù đồ, lão lừa trọc ngươi lại ra tay thâm độc thế?Thế hóa ra "Tứ đại giai không" có nghĩa là đem sinh linh trong thiên hạ giết sạch đi à?"

Nói đến câu cuối cùng, trên mặt lục quang lóe lên, sát cơ xuất hiện, kiều thanh quát:

-"đã thế, bổn cung cũng phải vay mận trả đào,tiễn ngươi về tây thiên!"

"oang" một tiếng, tay áo bay phần phật, tử hà thiên binh phát hào quang chói mắt cao mười mấy trượng, bắn tới ngực Pháp Tương.

Chân khí hai người không phân cao thấp, cự ly lại không quá hai mươi trượng,phương pháp vây ngụy cứu triệu này chẳng khác gì lấy mạng đổi mạng.Nếu Pháp Tương không thu lực bảo vệ mình, thì có thể giam ả vào trong bát, nhưng cũng cửu tử nhất sinh.

Pháp Tương mặt biến sắc, lập tức xoay người thu chưởng, tứ không bát phong lôi nộ hống, như thiểm điện xoay tròn, hứng tử hà thiên binh vào trong.

"Bùng" một tiếng, khi lãng cuồn cuộn, Tứ Không bát bắn vọt lên trời.

Bích Hà nguyên quân, Pháp Tương đều chấn động, thối lui về phía sau.

Vài đạo sĩ truy theo cùng bách hoa sứ bị khí lãng lan ra quét trúng, hứ một tiếng cũng không kịp, bị chém thành mấy đoạn, máu thịt bay đầy trời.

-"Yêu nữ chạy đi đâu!"

Bọn Tuệ Từ sư thái, Ngọc Hư Tử, Đỗ Thải Thạch xông ra được trùng vây, theo nhau đuổi đến, kiếm khí tung hoành, quang mang loạn vũ, vây ả ở trung tâm.

Bích Hà nguyên quân liên tiếp gặp cường địch,lại vừa mới đối đầu lưỡng bại câu lương, chân khí khó liên tục,khoảnh khắc đã chịu vài chỗ trọng thương, máu tươi phun trào, cho dù nguy hiểm, nhưng vẫn bảo vệ Yến Tiểu Tiên, sợ nàng bị thương.

Chính lúc này,chỉ nghe một tiếng gaoo như lôi đình cuồng hống, làm màng nhĩ mọi người muốn vỡ, khí huyết nhộn nhạo.

Theo âm thanh nhìn lại, trên biển gió tanh thổi đến, sóng lớn cuộn lên tận trời, một con bạch hổ khổng lồ từ băng dương vọt lên, há lớn miệng đầy máu, cất tiếng gào hống.

Cái đuôi khổng lồ quét qua, một đường kim quang sáng chói uốn vòng cung lăng không bay đến, khiến mười mấy người gần đó bị đánh nát thân.

-"Bạch hổ thần thú! Bạch hổ thần thú!"

Bọn người trong ma môn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, sĩ khí lên cao, hét gọi:

"là Kim Mẫu! Kim Mẫu đã đến rồi!"

Sắc mặt bọn Tuệ Từ sư thái thoáng biến đổi, ngưng thần nhìn tứ phía,nhưng không thấy có người hiện thân.

Kim mẫu nguyên quân vốn bị xưng là ma môn đệ nhất yêu nữ, tu vi hơn xa Tiêu Thái Chân, Bích Hà nguyên quân cùng Điện Mẫu.

Tương truyền bà vốn là nữ nô thổ phiền, sau đó trong núi Côn Lôn nhặt được một thanh Ngọc Thắng đao,trên đó có lưu lại bí phổ của Thái cổ Tây vương mẫu,sau khi tu thành kỳ công yêu pháp, tự mình lập phái.

Người đàn bà này tính tình nham hiểm nhẫn tâm, có thù tất báo,sau khi tu thành ma công, đã giết sạch cả nhà chủ nhân trước kia, những người đã từng khinh mạn vũ nhục bà cũng bị giết chẳng để lại một người.Năm đó từng một mình tung hoành thiên hạ,tổng cộng mấy mươi cao thủ các phái hợp sức hàng phục bà không được, ngược lại bị giết năm người, trọng thương mười mấy người, hung danh truyền khắp thiên hạ.

May là bà tuy hung tàn âm độc, nhưng tính tình cô ngạo tự đại, trước nay không hề qua lại với những yêu nhân ma môn khác.Trừ Lãng khung tỷ muội ra, những môn hạ đệ tử khác đều rất ít xuất hiện ở trung thổ.

Từ khi bà vô tình lấy được Khai Dương kiếm trong Bắc đẩu thần binh, càng ẩn cư ở Côn Lôn, bế môn tu luyện, ngay đến đệ tử thân tín cũng ít khi biết được tin tức gì,không ngờ hôm nay, lại đột nhiên cưỡi Bạch hổ trong tứ linh thần thú, hiện thân ở Bắc hải.

Còn chưa đợi mọi người hoàn hồn, cuồng phong nổi lên, bạch hổ thần thú hống lên giận dữ nhảy mạnh xuống phía Bích Hà nguyên quân.

Cự ly rất gần, Pháp Tương đại sư cùng Bất không không kịp tránh, đành xoay người vọt lên, quát lớn:

-"Nghiệt súc chịu chết!"

Con Bạch hổ nọ kim quang nộ phóng, thế như bão tố, Bất không pháp sư bị nó đập cho một cái, như diều đứt dây ngã bay về phía sau.

Tứ Không bát của pháp tương bị đuôi hổ quật xuống, vù vù cuồng chấn, tự hồ nắm không được,hắn vội vàng phi thân tránh né, một lần nữa cùng Bất không pháp sư giao thoa mãnh công, nhưng tư thế rất khó coi.

Quần hùng kinh hãi,bên ma môn chúng nhân lại hoan hô không dứt.

Ngọc Hư tử quát nói:

-"Không thể để cho nghiệt súc đoạt lấy yêu hồ!" Truyện được copy tại Truyện FULL

Kiếm quang lăng lệ như điện, một lần nữa như cuồng phong bạo vũ hướng Yến Tiểu Tiên tấn công tới.

Bọn người Đỗ Thải Thạch,Tuệ Từ sư thái cũng không dám chậm trễ, quát gọi:

-"Yến cô nương, sự việc liên quan đến thiên địa đại kiếp, lê dân chúng sinh, chúng tôi không thể tự chủ được,không còn cách nào khác!"

Nói rồi theo nhau lăng người tấn công tới.

Bích Hà nguyên quân một bề cố gắng chống đỡ, một bề khanh khách cười nói:

-"hay cho mấy câu đường hoàng "việc không thể tự chủ được"!Đến việc giết người mà cũng nói đạo đức đại nghĩa, đúng thật là người giả tạo hết chỗ nói mà!"

Ả tuy ma công cái thế, nhưng thế đơn lực cô,lại phải bảo vệ Yến Tiểu Tiên, dưới sự toàn lực vây công của mấy tuyệt đỉnh cao thủ đạo thủ đạo phật, làm sao có thế chống đỡ được.

Đánh được vài hiệp, Bích hà thần binh phập một tiếng vỡ tan,vai trái, chân phải đều bị kiếm khí xuyên qua, ngực thì bị điệt khổ mộc ngư đánh trúng, máu tươi cuồng phún.

Yến Tiêu Tiên bị chấn đến kinh mạch tê rần, muốn ngất đi, trong lòng vừa kinh hãi vừa buồn khổ nghĩ:

-"Không lẽ ta thật sự phải chết trong tay mấy lão tặc đạo ngốc ni này hay sao?"

Ý niệm chưa hết, đã nghe thấy một âm thanh lạnh lẽo nói:

-"các ngươi làm loạn Côn Lôn thì thôi, giờ lại còn dám đả thương thần môn thánh nữ, bổn cung há dễ dàng bỏ qua thế được sao?"

"oang" một tiếng lớn, bốn bề kim quang vạn đạo, sóng dâng cuồn cuộn, vọt lên trên cao mấy mươi trượng,chấn mấy đạo phật đệ tử vây phía trên liên tiếp kêu thảm,bắn vọt lên trời.

Ngọc Hư tử, Tuệ Từ sư thái hừ một tiếng, thân hình khẽ dao động, đồng thời thoái lui về phía sau, vừa kinh ngạc vừa tức giận, quát nói:

-"Cam Nam Trác Mã, quả nhiên là ngươi!"

Yến Tiểu Tiên giật mình, Cam Nam Trác mã chính là tên tây tạng của Côn Lôn Kim Mẫu.

Một đạo nhân ảnh xuyên qua làn nước vọt đến bên cạnh Yến Tiểu Tiên, vai phải bị nắm chặt, một trảo thủ như khóa sắt chế trụ nàng, đoạt ra bên ngoài.

Bích Hà nguyên quân oa lên một tiếng, phun ra một ngụm lớn máu tươi, cố gắng giữ nàng không bỏ, hổn hển nói:

-"Trác Mã tỷ tỷ, Thánh nữ là do bổn cung cứu được, tỷ nếu như cố ý cưỡng đoạt như vậy, bổn cung sẽ cho nàng một chưởng, tất cả cùng chết."

Người đó cười lạnh nói:

-"Ngươi nếu dám khinh cử vọng động, bổn cung cho ngươi hồn phi phách tán."

Ngữ điệu tuy lạnh lẽo thấu xương, nhưng tay lại hơi lỏng ra.

Yên Tiểu Tiên chuyển mắt đến nhìn, một nữ nhân tây tạng áo đen đang lạnh lùng nhìn nàng, tóc trắng như tuyết, mặt quang khiết như băng, hai mắt đẹp như thu thủy, nhưng làm người nhìn thấy phát lạnh, không dám nhìn thẳng, chính là Kim mẫu không nghi ngờ gì nữa.

Chéo phía sau lưng bà là một thanh bạch đồng kiếm hình dáng cổ kính, kim quang tỏa bốn phía, tay phải nắm một thanh đạo hình ngọc thắng tỏa ánh lục nhạt, dài độ một xích, khí mang lấp lánh, nghĩ chắc là thần khí "Thiên chi lệ" do Tây vương mẫu trong truyền thuyết lưu lại.

Bọn Ngọc Hư tử nhìn thấy thanh kiếm phía sau lưng bà, mắt như muốn phun lửa, quát nói:

-"yêu nữ! Mau giao ra Khai dương kiếm cùng hồ ly tinh, tự trói hai tay, nếu không người bị hồn phi phách tán chính là ngươi đó!"

Khóe miệng Kim mẫu khẽ nhếch lên một tia cười lạnh, không lý tới bọn họ, đôi môi khẽ mấy mấy niệm nhanh mấy pháp quyết,Khai Dương kiếm trong vỏ kêu đinh đinh như long ngâm bất tuyệt

Bạch Hổ thần thú ứng theo kiếm thanh nộ hồng, bay phốc lên phía trước, liên tiếp đánh lui Pháp Tương, Bất Không, sau đó chuyển thân phủ phục dưới chân bà,kêu lên ô ô, để cho Kim Mẫu cùng Bích Hà nguyên quân phiên thân ngồi lên.

Đạo Phật quần hùng vừa kinh hãi vừa tức giận, theo nhau vây lại xung quanh hô hoán:

-"yêu nữ chạy đi đâu! Còn không mau bò ra đây chịu chết!"

-"trên núi Côn Lôn không tìm thấy ngươi, là mạng ngươi lớn, giờ ngươi đã tự tìm đường chết, đạo gia thành toàn cho ngươi!"

Chỉ nghe "oang" một tiếng lớn, phía xa xa hồng hồng quang xung thiên, lại có tiếng âm nhạc réo rắt,tiếng tù hiệu cao vút.

Mọi người lạnh người, quay đầu nhìn theo hướng ấy, chỉ thấy trên băng dương mênh mang, buồm trắng phần phật, cờ ngũ sắc phất phơ, không biết từ đâu có nhiều thuyền hạm xuất hiện như vậy.

Những thuyền hạm ấu lớn nhỏ có hơn một trăm chiêc, chiếc thuyền đi đầu có trang bị mũi phá băng phép,hai bên thuyền gia cố thêm một vòng lan can hộ vệ,chính là loại chuyên môn dùng cho băng hải du tặc.

Trên mỗi lá cờ đều có thêu một con thanh long, giương nanh múa vuốt, oai phong lẫm lẫm.

-"Phù tang thanh long hạm đội!"

Quần hùng kinh hô thất thanh, bên ma môn thì nổi lên tiếng hoan hô không ngớt.

Khuôn mặt trắng xanh của Bích Hà nguyên quân hiện lên vẻ hoan hỉ, khanh khách cười nói:

-"Thánh nữ điện hạ, đây mới gọi là đến sớm không bằng đến đúng lúc,kẻ người sau cùng mới là kẻ cười thoải mãi nhất.Hồi sau sẽ là một vở kich hay đây!"

Đường Mộng Yểu ngưng thần nhìn về phía xa, chỉ thấy ở mũi con thuyền to nhất có đứng một người, thanh bào bay trong gió, râu dài phất phơ, chính là ma môn Thanh đế hôm đó suýt nữa giết chết Sở Dịch trên Hoa sơn.

Lòng nàng trầm xuống, trước mắt quần ma tụ tập, đạo phật các phải thì muốn giết Yến Tiểu Tiên trừ hậu hoạn,chính nàng cũng lòng rối bời, không ngờ lão ma đầu ấy lại đúng lúc khẩn cấp nhất đến cho tình thế thêm loạn.

Trong lúc kinh hãi hoảng loạn, nàng nhắm mắt lại, thầm tự nói với mình:

"Sở công tử à sở công tử, giờ huynh đang ở đâu? Mau đến cứu Yến cô nương đi!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương