Tiên Sinh! Vợ Ngài Lại Lên Báo!
-
Chương 25: Thời Hạn Bảo Quản Lâu Nhất Của Phụ Nữ Chỉ Có Ba Tháng.
Sở Mộ Phong.
Minh Ca in đậm cái tên này.
Nếu như tin đồn là thật thì Sở ảnh đế chính là tình địch của cô á nha, dựa vào tình địch tâm cơ để thượng vị, nhất định sẽ bị đại quân ngàn vạn fan hâm mộ của anh ta xé chết ấy nhỉ.
Đến lúc ấy, số lượng anti fan không ngừng tăng lên, đoán chừng rất nhanh liền xông phá âm trăm vạn, chờ đợi cô chỉ có một con đường bị xoá bỏ.
Không có lợi.
Phương án tác chiến A bị Minh Ca gạch bỏ.
Nghĩ lại nghĩ, cô đặt bút lần nữa.
Thuận tay viết nguệch ngoạc trên giấy, viết ra một cái tên khác: Cung Dã Huân.
Em trai ruột của Cung Dạ Yến, so với anh trai thần bí khiêm tốn thì vị này đã huênh hoang lại phô trương.
Là người mà đổi bạn gái cũng có để lên tiêu đề hot search.
Mà lại Cung nhị thiếu thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo, từ danh viện đến minh tinh, lại từ minh tinh tới người mẫu trẻ, khẩu vị phong phú không người nào giống người nào, vô cùng kỳ quặc…
Dựa theo lời nói chí lý của Cung nhị thiếu thì đối với anh ta mà nói, thời hạn bảo quản lâu nhất của phụ nữ chỉ có ba tháng.
Dù sao thì cho đến tận bây giờ Minh Ca vẫn chưa thấy qua người nào qua lại với vị này mà thời gian vượt quá ba tháng.
Cung Dã Huân yêu chơi, được giang hồ xưng là tiểu vương tử khách sạn ban đêm, nếu như ra tay từ phía anh ta bên này...
Minh Ca không nhịn được híp mắt lại, giương giương môi.
……
Lập ra phương án tác chiến đơn giản. Mẹ Dung ở ngoài cửa, gõ cửa gọi cô đi ăn cơm.
Minh Ca mở cửa ra, để lộ một khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, "Mẹ Dung, Minh Từ đâu?"
"Mẹ đang chuẩn bị đi gọi thiếu gia đây."
"Con đi cho."
"Cái này…" Mẹ Dung biết quan hệ của chị em hai người không tốt, hai bên nhìn nhau đều không thuận mắt, vừa gặp mặt liền đấm đá lẫn nhau, nói là như nước với lửa thì cũng không quá, nghe Minh Ca nói như thế, trong chốc lát không tránh khỏi có hơi do dự.
Nhưng, nhìn dáng vẻ cười trong trẻo của con gái, không nhìn ra chút thái độ thù địch nào, ngoan ngoãn lại xinh đẹp.
Mẹ Dung mềm lòng, "Vậy đại tiểu thư đi đi, nhưng nhất định không được cãi nhau đâu nhé."
"Ừm ừm ừm."
Minh Ca gật đầu, gật đầu. Tự tiễn mẹ Dung xuống lầu, sau đó thu lại vẻ mặt ngoan ngoãn, đi tới trước một cánh cửa.
Giơ tay.
Đập đập đập.
Không có động tĩnh.
Cô tiếp tục gõ, một tiếng dài, một tiếng ngắn, một tiếng nặng, một tiếng nhẹ.
"Tùng… tùng tùng tùng… tùng…" giống như gõ lung tung, loạn xà ngầu, âm thanh chói tai.
Ước chừng sau khi gõ mười mấy cái, đột nhiên cửa bị mạnh mẽ kéo ra từ bên trong lẫn bên ngoài, lộ ra một gương mặt khôi ngô chưa trưởng thành nhưng vẻ mặt lại cáu kỉnh.
Thiếu niên để quả đầu tóc xù thịnh hành đương thời, nhuộm thành màu vàng cỏ khô, trên người mặc áo đinh màu đen, trên tay áo và quần toàn là đinh tán sắc bén, trên cổ đeo tai nghe cỡ lớn, toàn bộ đều là đối lập với xu hướng.
Tên của thiếu niên không theo xu hướng này, gọi là Minh Từ.
Là em trai cô.
Ruột đó, loại cùng cha cùng mẹ ấy.
Minh Từ nhìn thấy cô, đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó gương mặt khôi ngô chưa trưởng thành hiện ra chút nóng nảy không nhẫn nại, "Gõ gõ gõ, gõ cái quỷ gì!"
Minh Ca lộ ra nụ cười mỉm.
Cô nói với chính mình, thế giới tốt đẹp như thế này, bổn tiểu thư không so đo với tên nhóc ngang bướng.
Cô mỉm cười, giống như đang nhìn một đứa trẻ nghịch ngợm vô cớ gây sự không hiểu chuyện, giọng điệu nhẹ nhàng hỏi: "Không gõ, em sẽ mở cửa sao?"
“…”
Nói có lý thật đấy, cậu ta vậy mà lại hết đường lý sự.
Còn có, ánh mắt đó của chị là ý gì hả?!
Trong lòng Minh Từ nổi lên một trận kỳ dị, trốn tránh ánh mắt kiểu mẹ già của Minh Ca, một tay mở cửa ra, kéo dép lê chạy tới ngồi xuống trước máy tính, nắm chặt chuột máy tính và bàn phím, chính là một hồi bùm bùm lạch cạch.
Trong phòng rất tối, rèm cửa bị kéo xuống, không thấy ánh sáng mặt trời, chỉ dư lại ánh sáng xanh yếu ớt của màn hình máy tính chiếu ra.
Minh Ca đi tới, kéo rèm cửa ra.
Ánh nắng tươi đẹp rực rỡ chói mắt lập tức chiếu vào phòng.
Minh Từ đang chơi game bị ánh sáng chói mắt, theo bản năng nhắm mắt lại.
Một cái thao tác sai sót.
Nhạc nền của trò chơi vang lên, “you have been slained (bạn đã bị quân địch giết chết.)"
Sau đó, màn hình máy tính tối xuống.
Đứa trẻ ngang bướng túm túm tóc, trong miệng mắng một tiếng "đù", cáu kỉnh đập chuột máy tính xuống đất, "Lại chết rồi!"
Đột nhiên cậu ta ngẩng đầu, nhíu mày nhìn kẻ đầu sỏ, "Minh Ca, chị cố ý đấy à?!"
Minh Ca in đậm cái tên này.
Nếu như tin đồn là thật thì Sở ảnh đế chính là tình địch của cô á nha, dựa vào tình địch tâm cơ để thượng vị, nhất định sẽ bị đại quân ngàn vạn fan hâm mộ của anh ta xé chết ấy nhỉ.
Đến lúc ấy, số lượng anti fan không ngừng tăng lên, đoán chừng rất nhanh liền xông phá âm trăm vạn, chờ đợi cô chỉ có một con đường bị xoá bỏ.
Không có lợi.
Phương án tác chiến A bị Minh Ca gạch bỏ.
Nghĩ lại nghĩ, cô đặt bút lần nữa.
Thuận tay viết nguệch ngoạc trên giấy, viết ra một cái tên khác: Cung Dã Huân.
Em trai ruột của Cung Dạ Yến, so với anh trai thần bí khiêm tốn thì vị này đã huênh hoang lại phô trương.
Là người mà đổi bạn gái cũng có để lên tiêu đề hot search.
Mà lại Cung nhị thiếu thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo, từ danh viện đến minh tinh, lại từ minh tinh tới người mẫu trẻ, khẩu vị phong phú không người nào giống người nào, vô cùng kỳ quặc…
Dựa theo lời nói chí lý của Cung nhị thiếu thì đối với anh ta mà nói, thời hạn bảo quản lâu nhất của phụ nữ chỉ có ba tháng.
Dù sao thì cho đến tận bây giờ Minh Ca vẫn chưa thấy qua người nào qua lại với vị này mà thời gian vượt quá ba tháng.
Cung Dã Huân yêu chơi, được giang hồ xưng là tiểu vương tử khách sạn ban đêm, nếu như ra tay từ phía anh ta bên này...
Minh Ca không nhịn được híp mắt lại, giương giương môi.
……
Lập ra phương án tác chiến đơn giản. Mẹ Dung ở ngoài cửa, gõ cửa gọi cô đi ăn cơm.
Minh Ca mở cửa ra, để lộ một khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, "Mẹ Dung, Minh Từ đâu?"
"Mẹ đang chuẩn bị đi gọi thiếu gia đây."
"Con đi cho."
"Cái này…" Mẹ Dung biết quan hệ của chị em hai người không tốt, hai bên nhìn nhau đều không thuận mắt, vừa gặp mặt liền đấm đá lẫn nhau, nói là như nước với lửa thì cũng không quá, nghe Minh Ca nói như thế, trong chốc lát không tránh khỏi có hơi do dự.
Nhưng, nhìn dáng vẻ cười trong trẻo của con gái, không nhìn ra chút thái độ thù địch nào, ngoan ngoãn lại xinh đẹp.
Mẹ Dung mềm lòng, "Vậy đại tiểu thư đi đi, nhưng nhất định không được cãi nhau đâu nhé."
"Ừm ừm ừm."
Minh Ca gật đầu, gật đầu. Tự tiễn mẹ Dung xuống lầu, sau đó thu lại vẻ mặt ngoan ngoãn, đi tới trước một cánh cửa.
Giơ tay.
Đập đập đập.
Không có động tĩnh.
Cô tiếp tục gõ, một tiếng dài, một tiếng ngắn, một tiếng nặng, một tiếng nhẹ.
"Tùng… tùng tùng tùng… tùng…" giống như gõ lung tung, loạn xà ngầu, âm thanh chói tai.
Ước chừng sau khi gõ mười mấy cái, đột nhiên cửa bị mạnh mẽ kéo ra từ bên trong lẫn bên ngoài, lộ ra một gương mặt khôi ngô chưa trưởng thành nhưng vẻ mặt lại cáu kỉnh.
Thiếu niên để quả đầu tóc xù thịnh hành đương thời, nhuộm thành màu vàng cỏ khô, trên người mặc áo đinh màu đen, trên tay áo và quần toàn là đinh tán sắc bén, trên cổ đeo tai nghe cỡ lớn, toàn bộ đều là đối lập với xu hướng.
Tên của thiếu niên không theo xu hướng này, gọi là Minh Từ.
Là em trai cô.
Ruột đó, loại cùng cha cùng mẹ ấy.
Minh Từ nhìn thấy cô, đầu tiên là hơi sững sờ, sau đó gương mặt khôi ngô chưa trưởng thành hiện ra chút nóng nảy không nhẫn nại, "Gõ gõ gõ, gõ cái quỷ gì!"
Minh Ca lộ ra nụ cười mỉm.
Cô nói với chính mình, thế giới tốt đẹp như thế này, bổn tiểu thư không so đo với tên nhóc ngang bướng.
Cô mỉm cười, giống như đang nhìn một đứa trẻ nghịch ngợm vô cớ gây sự không hiểu chuyện, giọng điệu nhẹ nhàng hỏi: "Không gõ, em sẽ mở cửa sao?"
“…”
Nói có lý thật đấy, cậu ta vậy mà lại hết đường lý sự.
Còn có, ánh mắt đó của chị là ý gì hả?!
Trong lòng Minh Từ nổi lên một trận kỳ dị, trốn tránh ánh mắt kiểu mẹ già của Minh Ca, một tay mở cửa ra, kéo dép lê chạy tới ngồi xuống trước máy tính, nắm chặt chuột máy tính và bàn phím, chính là một hồi bùm bùm lạch cạch.
Trong phòng rất tối, rèm cửa bị kéo xuống, không thấy ánh sáng mặt trời, chỉ dư lại ánh sáng xanh yếu ớt của màn hình máy tính chiếu ra.
Minh Ca đi tới, kéo rèm cửa ra.
Ánh nắng tươi đẹp rực rỡ chói mắt lập tức chiếu vào phòng.
Minh Từ đang chơi game bị ánh sáng chói mắt, theo bản năng nhắm mắt lại.
Một cái thao tác sai sót.
Nhạc nền của trò chơi vang lên, “you have been slained (bạn đã bị quân địch giết chết.)"
Sau đó, màn hình máy tính tối xuống.
Đứa trẻ ngang bướng túm túm tóc, trong miệng mắng một tiếng "đù", cáu kỉnh đập chuột máy tính xuống đất, "Lại chết rồi!"
Đột nhiên cậu ta ngẩng đầu, nhíu mày nhìn kẻ đầu sỏ, "Minh Ca, chị cố ý đấy à?!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook