Tiên Môn
-
Chương 802: Chuyện mờ ám trong đêm
Ngọc Vô Tâm nán lại tiểu lâu một khoảng thời gian không nhỏ, tận khi trăng đã lên cao mới chịu đứng dậy ra về.
Tầng ba tiểu lâu, Liên Anh và Liễu Phù Dung đứng từ trên nhìn xuống, Liên Anh nói: "Tuy rằng bề ngoài có chút kì dị nhưng tính tình Ngọc tỷ tỷ thật sự rất tốt".
Tốt?
Liễu Phù Dung khẽ cau mày: "Liên Anh, đôi lúc nhìn người không thể chỉ căn cứ ở hình thức, những gì mà đối phương biểu hiện".
"Phù Dung tỷ, cái đó muội hiểu. Nhưng Ngọc tỷ tỷ là tỷ muội kết bái của Phù Dung tỷ mà".
"Đành là vậy, thế nhưng..." Khuôn mặt Liễu Phù Dung hiện lên một vài tia trầm trọng: "Con người Ngọc Vô Tâm không đơn giản, tâm cơ rất sâu. Một cô gái đơn thuần như muội tốt hơn hết vẫn là nên tránh tiếp xúc nhiều với nàng ta".
...
"Liễu Phù Dung kia có vẻ rất quan tâm đến vị Liên Anh thiếu cung chủ này, nói không chừng đây lại là điểm yếu của nàng ta...".
Trên đường trở về Dịch quán Ngọc Vô Tâm vừa đi vừa nghĩ. Theo như những gì nàng đã quan sát được thì ánh mắt Liễu Phù Dung sẽ trở nên khó chịu mỗi khi nàng thân cận với Liên Anh. Đối phương đã nhiều lần muốn đuổi khéo nàng ra khỏi tiểu lâu.
Sự cảnh giác này, nó dường như không đơn thuần chỉ là tình đồng môn...
Vậy thì nó là gì?
Ngọc Vô Tâm vẫn chưa có đủ căn cứ để xác minh nên tạm thôi không nghĩ nữa. Thời điểm còn cách Dịch quán một nửa đoạn đường, hai chân Ngọc Vô Tâm bỗng nhiên dừng lại. Kế đó, nàng lấy ra chiếc lọ đựng tử dịch Thiên Sương Thảo uống vào một ngụm rồi thi triển Bách Biến Thiên Ma Thuật để cải mạo dịch dung. Thoáng chốc, từ một cô gái trẻ nàng đã biến thành một người thanh niên tướng mạo bình phàm.
Chưa hết, dịch dung xong, lúc này nàng lại tiếp tục thi triển một loại pháp môn khác, đó là Thiên Ma Già Thiên Thuật trong Linh Tịch Ma Thiên Quyết. Nháy mắt sau, toàn bộ khí tức của nàng đều được ẩn đi, nhân dạng cũng là như thế, hoà vào hư không.
Ngọc Vô Tâm làm vậy tất nhiên là có mục đích, đã suy tính trước sau. Nàng đang muốn "viếng thăm" Chu Bát - vị thiếu môn chủ Phù Đạo Sơn kia.
Chu Bát kẻ này đã từng ra tay đả thương Thu Đồng, có ý muốn bắt nàng và Tố Tâm, hôm nay gặp ở Bích Du Cung này, nếu không "thăm hỏi" một chút thì sao thoả?
Quỷ hồn của Ngọc Vô Tâm không phải là dễ ức hiếp!
Giữa đêm tối, dựa vào Bách Biến Thiên Ma Thuật cùng Thiên Ma Già Thiên Thuật, Ngọc Vô Tâm cứ thế lặng lẽ trở về Dịch quán. Nàng tin vào thủ đoạn của mình, người khác muốn khám phá ra tuyệt chẳng dễ. Có khả năng nhìn thấu hoạ chăng lão quái Nguyên anh kỳ. Mà lão quái Nguyên anh, họ đâu có rảnh rỗi chạy tới khu vực này.
Hoàn toàn yên dạ, Ngọc Vô Tâm tiến hành cuộc "thăm hỏi" của mình...
Song, nàng đi thêm không được bao lâu, còn chưa về tới Dịch quán thì hai hàng chân mày bỗng nhíu lại.
Dường như đã phát hiện ra gì đó, Ngọc Vô Tâm lập tức ngưng cước bộ, nép mình sau gốc cây.
Không lâu, từ phương vị trung tâm Bích Du Cung một bóng đen đi tới, rất nhanh rẽ vào ngõ vắng.
"Chuyện này..." Ngọc Vô Tâm trông theo thân ảnh người nọ, đáy lòng âm thầm nghi hoặc. Nàng thấy rõ người kia là từ trong khu vực nội cung đi ra, như vậy quá nửa là môn nhân Bích Du Cung. Thế nhưng... kẻ này y phục toàn một màu đen, diện mạo lại che kín, bộ dạng rất là khả nghi.
Đối phương đang muốn làm chuyện mờ ám gì chăng?
Thoáng do dự nhưng rồi Ngọc Vô Tâm vẫn nhấc chân bước theo vào ngõ vắng. Hiện giờ, dựa vào Thiên Ma Già Thiên Thuật, toàn bộ khí tức cùng tu vị của nàng đều được ẩn giấu, nhân dạng cũng sớm hoà tan, thành thử nàng không lo bị đối phương phát hiện. Lão quái Nguyên anh đâu phải muốn gặp là gặp được.
Nép mình sau gốc đại thụ, Ngọc Vô Tâm cẩn thận phong bế hơi thở, tay chân hoàn toàn bất động, duy chỉ con mắt là vẫn chăm chú dõi theo thân ảnh hắc y nhân.
Kẻ nọ đã đứng đấy được một lúc rồi, ngó xem bộ dạng thì hình như đang chờ đợi ai đó.
Ngọc Vô Tâm kiên nhẫn đứng im, khoảng một khắc sau thì rốt cuộc cũng có dị động phát sinh. Từ phương vị Dịch quán, một bóng người đang đi tới. Hắn nhìn trước ngó sau, dáng vẻ khá là thận trọng. Thời điểm hắn đi ngang qua chỗ Ngọc Vô Tâm, vừa khéo chân diện lúc này bỗng thay đổi. Từ một thanh niên khôi ngô tuấn tú hắn bỗng biến thành một lão giả lùn tướng mạo cực xấu, mắt hí mũi tẹt, tà khí ẩn ẩn quanh thân.
"Tà tu" đấy là hai chữ vừa hiện lên trong đầu Ngọc Vô Tâm. Nàng đối với loại khí tức âm độc tà ác này vốn không lạ.
"Ha ha, Trần huynh đã lâu không gặp." Lão giả xấu xí hướng hắc y nhân cười nói.
Hắc y nhân họ Trần nhíu mày, thần sắc không vui: "Giả Hành Khôn, sao bây giờ ngươi mới tới? Hừm, đã vậy lại còn để lộ ra chân diện khí tức".
Lão giả xấu xí, cũng tức Giả Hành Khôn không cho là đúng, giọng có chút xem thường: "Trần huynh cả lo. Ở đây còn chưa phải nội cung, hiện diện bất quá dăm ba tên Linh châu kỳ tu sĩ. Bọn họ lại có thể đến gần chúng ta mà không bị phát hiện? Trần huynh quên Giả mỗ là một cao thủ giỏi thuật truy tung ư?".
"Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, tốt xấu gì cũng là địa bàn Bích Du Cung, hành xử cẩn trọng vẫn hơn".
Giả Hành Khôn khẽ nhếch môi, song cũng thôi không thèm tranh luận nữa. Và dĩ nhiên là hắn vẫn như cũ, giữ nguyên chân diện khí tức.
Sắc mặt hắc y nhân họ Trần càng thêm khó coi, hắn đè nén sự bực bội trong lòng, hỏi: "Vật đó ngươi có mang tới chứ?".
"Có." Vẻ mặt Giả Hành Khôn cũng trở nên nghiêm túc. Hắn lấy ra một cái túi trữ vật rồi quẳng sang cho hắc y nhân họ Trần.
"Vật này chủ thượng khó khăn lắm mới thu được đấy".
Hắc y nhân họ Trần cũng không thèm để ý lời Giả Hành Khôn. Hắn nhanh chóng thả ra thần thức cẩn thận kiểm tra một phen. Lát sau thì tỏ vẻ hài lòng.
Bên này Giả Hành Khôn thấy vậy mới hỏi: "Trần huynh, việc chủ thượng căn dặn...?".
"Yên tâm. Ta đã sắp xếp".
Hắc y nhân họ Trần nói tiếp: "Vật chủ thượng cần đích xác đang ở trên người ả Nam Cung. Chỉ cần bắt giữ ả thì sẽ thu được thôi".
"Vậy thì tốt. Ngày mai chúng ta chỉ việc nhân lúc hỗn loạn mà tiến hành bắt giữ liền xong".
Trên mặt lộ ra một nụ cười hèn mọn, Giả Hành Khôn hạ giọng xuống một chút: "Trần huynh, ả Nam Cung này dung nhan có phải rất mê người?".
Hắc y nhân họ Trần hừ lạnh khinh thường: "Giả Hành Khôn ngươi xem ra vẫn háo sắc như thuở nào".
"Trần huynh, Giả mỗ đây là yêu thích cái đẹp. Mà Nam Cung kia... chậc chậc, tuy chỉ mới xem qua hình ảnh, chưa từng diện kiến nhưng đã khiến cho ta mong nhớ khôn nguôi".
"Hừ..." Hắc y nhân họ Trần nhíu mày, khó ưa ra mặt: "Sở thích của ngươi ta không quản, nhưng trước hết Giả Hành Khôn ngươi nên hoàn thành nhiệm vụ chủ thượng giao phó. Ý chủ thượng không chỉ là thu lấy vật đó mà còn phải đoạt được trấn viên chi bảo của Bích Du Cung".
"Trần huynh yên tâm, Giả mỗ tự biết cân nhắc nặng nhẹ. Ngày mai chỉ cần Trần huynh mượn cớ rời đi, ta sẽ âm thầm lẻn vào dược viên đánh cắp Ban Nhược Đà La, sau đấy mai phục đợi bắt giữ ả Nam Cung. Tiểu nha đầu đó bất quá là được truyền thừa, đạo hạnh còn non kém, tuyệt đối không thể nào là đối thủ của ta".
"Ta khuyên ngươi vẫn là nên cẩn thận".
Giả Hành Khôn trong lòng xem nhẹ, dù vậy ngoài mặt vẫn thuận tình: "Được rồi, ta sẽ hành sự thận trọng. Bây giờ thì xin Trần huynh nói cho chi tiết kế hoạch".
Hắc y nhân họ Trần nhanh chóng nói ra: "Ngày mai ta sẽ mượn cớ rời đi, ở dược viên Lưu Đào sẽ tiếp ứng cho ngươi. Mọi sự ta đã dặn dò hắn, ngươi chỉ cần...".
Giả Hành Khôn im lặng lắng nghe, nghe xong thì gật gù: "Trần huynh quả nhiên là con người thông tuệ, lại có thể đưa ra kế hoạch chu toàn như vậy, từ đầu đến cuối đều chẳng cần phải nhúng tay".
"Thân phận trưởng lão Bích Du Cung của ta vẫn còn có lợi cho Huyền Âm Động".
"Phải phải. Có Trần huynh làm tay trong ở Bích Du Cung, đại sự thống nhất Ô La của chủ thượng sẽ thêm phần thuận lợi".
Giả Hành Khôn vui vẻ nói tiếp: "Chuyến này chỉ cần lấy được vật đó từ ả Nam Cung cùng Ban Nhược Đà La dâng cho chủ thượng, ta và Trần huynh coi như đã lập đại công, thể nào cũng được chủ thượng trọng thưởng. Ta thì không nói, nhưng với Trần huynh... biết đâu chừng sau này Trần huynh sẽ trở thành phó động chủ của Huyền Âm Động".
Huyền Âm Động? Nấp sau gốc cây, Ngọc Vô Tâm nghe qua danh tự này không khỏi nhíu mày. Nàng không biết. Có vẻ như đấy chẳng phải đại thế lực hay là môn phái nổi danh gì. Thế nhưng... nếu là hạng vô danh thì sao lại có những thuộc hạ ghê gớm thế này?
Lão giả xấu xí Giả Hành Khôn chắc chắn là một cao thủ Linh châu kỳ, hắc y nhân họ Trần kia cũng vậy. Điểm đáng nói hơn nữa là thân phận hiện thời của hắc y nhân họ Trần. Theo như nội dung cuộc nói chuyện thì hắn chính là một vị trưởng lão của Bích Du Cung, địa vị xem ra còn không thấp.
Dám tính kế Bích Du Cung, còn có ý thống nhất Ô La đại lục, rốt cuộc động chủ Huyền Âm Động này là thần thánh phương nào mà ghê gớm tới như vậy?
Ngọc Vô Tâm im lặng nghe tiếp...
Tầng ba tiểu lâu, Liên Anh và Liễu Phù Dung đứng từ trên nhìn xuống, Liên Anh nói: "Tuy rằng bề ngoài có chút kì dị nhưng tính tình Ngọc tỷ tỷ thật sự rất tốt".
Tốt?
Liễu Phù Dung khẽ cau mày: "Liên Anh, đôi lúc nhìn người không thể chỉ căn cứ ở hình thức, những gì mà đối phương biểu hiện".
"Phù Dung tỷ, cái đó muội hiểu. Nhưng Ngọc tỷ tỷ là tỷ muội kết bái của Phù Dung tỷ mà".
"Đành là vậy, thế nhưng..." Khuôn mặt Liễu Phù Dung hiện lên một vài tia trầm trọng: "Con người Ngọc Vô Tâm không đơn giản, tâm cơ rất sâu. Một cô gái đơn thuần như muội tốt hơn hết vẫn là nên tránh tiếp xúc nhiều với nàng ta".
...
"Liễu Phù Dung kia có vẻ rất quan tâm đến vị Liên Anh thiếu cung chủ này, nói không chừng đây lại là điểm yếu của nàng ta...".
Trên đường trở về Dịch quán Ngọc Vô Tâm vừa đi vừa nghĩ. Theo như những gì nàng đã quan sát được thì ánh mắt Liễu Phù Dung sẽ trở nên khó chịu mỗi khi nàng thân cận với Liên Anh. Đối phương đã nhiều lần muốn đuổi khéo nàng ra khỏi tiểu lâu.
Sự cảnh giác này, nó dường như không đơn thuần chỉ là tình đồng môn...
Vậy thì nó là gì?
Ngọc Vô Tâm vẫn chưa có đủ căn cứ để xác minh nên tạm thôi không nghĩ nữa. Thời điểm còn cách Dịch quán một nửa đoạn đường, hai chân Ngọc Vô Tâm bỗng nhiên dừng lại. Kế đó, nàng lấy ra chiếc lọ đựng tử dịch Thiên Sương Thảo uống vào một ngụm rồi thi triển Bách Biến Thiên Ma Thuật để cải mạo dịch dung. Thoáng chốc, từ một cô gái trẻ nàng đã biến thành một người thanh niên tướng mạo bình phàm.
Chưa hết, dịch dung xong, lúc này nàng lại tiếp tục thi triển một loại pháp môn khác, đó là Thiên Ma Già Thiên Thuật trong Linh Tịch Ma Thiên Quyết. Nháy mắt sau, toàn bộ khí tức của nàng đều được ẩn đi, nhân dạng cũng là như thế, hoà vào hư không.
Ngọc Vô Tâm làm vậy tất nhiên là có mục đích, đã suy tính trước sau. Nàng đang muốn "viếng thăm" Chu Bát - vị thiếu môn chủ Phù Đạo Sơn kia.
Chu Bát kẻ này đã từng ra tay đả thương Thu Đồng, có ý muốn bắt nàng và Tố Tâm, hôm nay gặp ở Bích Du Cung này, nếu không "thăm hỏi" một chút thì sao thoả?
Quỷ hồn của Ngọc Vô Tâm không phải là dễ ức hiếp!
Giữa đêm tối, dựa vào Bách Biến Thiên Ma Thuật cùng Thiên Ma Già Thiên Thuật, Ngọc Vô Tâm cứ thế lặng lẽ trở về Dịch quán. Nàng tin vào thủ đoạn của mình, người khác muốn khám phá ra tuyệt chẳng dễ. Có khả năng nhìn thấu hoạ chăng lão quái Nguyên anh kỳ. Mà lão quái Nguyên anh, họ đâu có rảnh rỗi chạy tới khu vực này.
Hoàn toàn yên dạ, Ngọc Vô Tâm tiến hành cuộc "thăm hỏi" của mình...
Song, nàng đi thêm không được bao lâu, còn chưa về tới Dịch quán thì hai hàng chân mày bỗng nhíu lại.
Dường như đã phát hiện ra gì đó, Ngọc Vô Tâm lập tức ngưng cước bộ, nép mình sau gốc cây.
Không lâu, từ phương vị trung tâm Bích Du Cung một bóng đen đi tới, rất nhanh rẽ vào ngõ vắng.
"Chuyện này..." Ngọc Vô Tâm trông theo thân ảnh người nọ, đáy lòng âm thầm nghi hoặc. Nàng thấy rõ người kia là từ trong khu vực nội cung đi ra, như vậy quá nửa là môn nhân Bích Du Cung. Thế nhưng... kẻ này y phục toàn một màu đen, diện mạo lại che kín, bộ dạng rất là khả nghi.
Đối phương đang muốn làm chuyện mờ ám gì chăng?
Thoáng do dự nhưng rồi Ngọc Vô Tâm vẫn nhấc chân bước theo vào ngõ vắng. Hiện giờ, dựa vào Thiên Ma Già Thiên Thuật, toàn bộ khí tức cùng tu vị của nàng đều được ẩn giấu, nhân dạng cũng sớm hoà tan, thành thử nàng không lo bị đối phương phát hiện. Lão quái Nguyên anh đâu phải muốn gặp là gặp được.
Nép mình sau gốc đại thụ, Ngọc Vô Tâm cẩn thận phong bế hơi thở, tay chân hoàn toàn bất động, duy chỉ con mắt là vẫn chăm chú dõi theo thân ảnh hắc y nhân.
Kẻ nọ đã đứng đấy được một lúc rồi, ngó xem bộ dạng thì hình như đang chờ đợi ai đó.
Ngọc Vô Tâm kiên nhẫn đứng im, khoảng một khắc sau thì rốt cuộc cũng có dị động phát sinh. Từ phương vị Dịch quán, một bóng người đang đi tới. Hắn nhìn trước ngó sau, dáng vẻ khá là thận trọng. Thời điểm hắn đi ngang qua chỗ Ngọc Vô Tâm, vừa khéo chân diện lúc này bỗng thay đổi. Từ một thanh niên khôi ngô tuấn tú hắn bỗng biến thành một lão giả lùn tướng mạo cực xấu, mắt hí mũi tẹt, tà khí ẩn ẩn quanh thân.
"Tà tu" đấy là hai chữ vừa hiện lên trong đầu Ngọc Vô Tâm. Nàng đối với loại khí tức âm độc tà ác này vốn không lạ.
"Ha ha, Trần huynh đã lâu không gặp." Lão giả xấu xí hướng hắc y nhân cười nói.
Hắc y nhân họ Trần nhíu mày, thần sắc không vui: "Giả Hành Khôn, sao bây giờ ngươi mới tới? Hừm, đã vậy lại còn để lộ ra chân diện khí tức".
Lão giả xấu xí, cũng tức Giả Hành Khôn không cho là đúng, giọng có chút xem thường: "Trần huynh cả lo. Ở đây còn chưa phải nội cung, hiện diện bất quá dăm ba tên Linh châu kỳ tu sĩ. Bọn họ lại có thể đến gần chúng ta mà không bị phát hiện? Trần huynh quên Giả mỗ là một cao thủ giỏi thuật truy tung ư?".
"Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, tốt xấu gì cũng là địa bàn Bích Du Cung, hành xử cẩn trọng vẫn hơn".
Giả Hành Khôn khẽ nhếch môi, song cũng thôi không thèm tranh luận nữa. Và dĩ nhiên là hắn vẫn như cũ, giữ nguyên chân diện khí tức.
Sắc mặt hắc y nhân họ Trần càng thêm khó coi, hắn đè nén sự bực bội trong lòng, hỏi: "Vật đó ngươi có mang tới chứ?".
"Có." Vẻ mặt Giả Hành Khôn cũng trở nên nghiêm túc. Hắn lấy ra một cái túi trữ vật rồi quẳng sang cho hắc y nhân họ Trần.
"Vật này chủ thượng khó khăn lắm mới thu được đấy".
Hắc y nhân họ Trần cũng không thèm để ý lời Giả Hành Khôn. Hắn nhanh chóng thả ra thần thức cẩn thận kiểm tra một phen. Lát sau thì tỏ vẻ hài lòng.
Bên này Giả Hành Khôn thấy vậy mới hỏi: "Trần huynh, việc chủ thượng căn dặn...?".
"Yên tâm. Ta đã sắp xếp".
Hắc y nhân họ Trần nói tiếp: "Vật chủ thượng cần đích xác đang ở trên người ả Nam Cung. Chỉ cần bắt giữ ả thì sẽ thu được thôi".
"Vậy thì tốt. Ngày mai chúng ta chỉ việc nhân lúc hỗn loạn mà tiến hành bắt giữ liền xong".
Trên mặt lộ ra một nụ cười hèn mọn, Giả Hành Khôn hạ giọng xuống một chút: "Trần huynh, ả Nam Cung này dung nhan có phải rất mê người?".
Hắc y nhân họ Trần hừ lạnh khinh thường: "Giả Hành Khôn ngươi xem ra vẫn háo sắc như thuở nào".
"Trần huynh, Giả mỗ đây là yêu thích cái đẹp. Mà Nam Cung kia... chậc chậc, tuy chỉ mới xem qua hình ảnh, chưa từng diện kiến nhưng đã khiến cho ta mong nhớ khôn nguôi".
"Hừ..." Hắc y nhân họ Trần nhíu mày, khó ưa ra mặt: "Sở thích của ngươi ta không quản, nhưng trước hết Giả Hành Khôn ngươi nên hoàn thành nhiệm vụ chủ thượng giao phó. Ý chủ thượng không chỉ là thu lấy vật đó mà còn phải đoạt được trấn viên chi bảo của Bích Du Cung".
"Trần huynh yên tâm, Giả mỗ tự biết cân nhắc nặng nhẹ. Ngày mai chỉ cần Trần huynh mượn cớ rời đi, ta sẽ âm thầm lẻn vào dược viên đánh cắp Ban Nhược Đà La, sau đấy mai phục đợi bắt giữ ả Nam Cung. Tiểu nha đầu đó bất quá là được truyền thừa, đạo hạnh còn non kém, tuyệt đối không thể nào là đối thủ của ta".
"Ta khuyên ngươi vẫn là nên cẩn thận".
Giả Hành Khôn trong lòng xem nhẹ, dù vậy ngoài mặt vẫn thuận tình: "Được rồi, ta sẽ hành sự thận trọng. Bây giờ thì xin Trần huynh nói cho chi tiết kế hoạch".
Hắc y nhân họ Trần nhanh chóng nói ra: "Ngày mai ta sẽ mượn cớ rời đi, ở dược viên Lưu Đào sẽ tiếp ứng cho ngươi. Mọi sự ta đã dặn dò hắn, ngươi chỉ cần...".
Giả Hành Khôn im lặng lắng nghe, nghe xong thì gật gù: "Trần huynh quả nhiên là con người thông tuệ, lại có thể đưa ra kế hoạch chu toàn như vậy, từ đầu đến cuối đều chẳng cần phải nhúng tay".
"Thân phận trưởng lão Bích Du Cung của ta vẫn còn có lợi cho Huyền Âm Động".
"Phải phải. Có Trần huynh làm tay trong ở Bích Du Cung, đại sự thống nhất Ô La của chủ thượng sẽ thêm phần thuận lợi".
Giả Hành Khôn vui vẻ nói tiếp: "Chuyến này chỉ cần lấy được vật đó từ ả Nam Cung cùng Ban Nhược Đà La dâng cho chủ thượng, ta và Trần huynh coi như đã lập đại công, thể nào cũng được chủ thượng trọng thưởng. Ta thì không nói, nhưng với Trần huynh... biết đâu chừng sau này Trần huynh sẽ trở thành phó động chủ của Huyền Âm Động".
Huyền Âm Động? Nấp sau gốc cây, Ngọc Vô Tâm nghe qua danh tự này không khỏi nhíu mày. Nàng không biết. Có vẻ như đấy chẳng phải đại thế lực hay là môn phái nổi danh gì. Thế nhưng... nếu là hạng vô danh thì sao lại có những thuộc hạ ghê gớm thế này?
Lão giả xấu xí Giả Hành Khôn chắc chắn là một cao thủ Linh châu kỳ, hắc y nhân họ Trần kia cũng vậy. Điểm đáng nói hơn nữa là thân phận hiện thời của hắc y nhân họ Trần. Theo như nội dung cuộc nói chuyện thì hắn chính là một vị trưởng lão của Bích Du Cung, địa vị xem ra còn không thấp.
Dám tính kế Bích Du Cung, còn có ý thống nhất Ô La đại lục, rốt cuộc động chủ Huyền Âm Động này là thần thánh phương nào mà ghê gớm tới như vậy?
Ngọc Vô Tâm im lặng nghe tiếp...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook