Tiêm Bạch Thâm Uyên 4 – Ám Kỳ
-
Chương 35: Người sói Sam
“Muốn bắt đầu từ đâu?”
“Bắt đầu từ lúc tiếp nhận nhiệm vụ.”
Trong nhà hàng vắng vẻ, trên tấm cửa thủy tinh phủ đầy hình vẽ, đưa mắt nhìn chỉ thể trông thấy con đường đầy bụi cát bên ngoài. Nơi đây cũng không an toàn, nhưng ít ra là một nơi có thể dừng chân, bọn họ đều nhất trí rằng hiện tại không có nơi nào thật sự an toàn, lẩn trốn tránh né càng thêm nghi ngờ, vậy chi bằng dứt khoát ngồi đây cùng dùng bữa.
Sam bỏ miếng bánh cuốn chấm tương vào trong miệng, hắn rất hưởng thụ, ăn xong còn uống một tách cà phê.
“Tôi nhận nhiệm vụ ở quán bar sát thủ. Không, không đúng, lúc đó cũng chưa thể gọi là tiếp nhận được. Tôi nhận được tin tức từ chỗ người quen, cảm thấy hứng thú, sau đó mới đi gặp Độ Điểu.”
“Người ủy thác nhắm trúng anh.” Mike nói: “Anh còn nhớ chuyện trước kia không?”
Sam khó hiểu nói: “Đương nhiên nhớ rồi.”
Hắn không mất trí nhớ, không hề. Là bởi vì nhiệm vụ của hắn không cần tiếp xúc cặn kẽ với quá nhiều người, hay là bởi vì quả thật hắn khác hẳn mọi người.
“Nhiệm vụ của anh là gì?”
“Thế thì không được rồi.” Sam lau miệng nói: “Chúng ta biết quá rõ đối phương, tôi biết các anh là ai, các anh cũng biết lai lịch của tôi. Nhưng nếu như các anh hỏi tôi đáp, tôi cảm thấy mình bị thiệt thòi.”
“Anh cũng có thể hỏi.”
“Được thôi, hai người đều tiếp nhận ủy thác sao?”
“Tôi không có.” Mike trả lời.
“Anh không nhận ủy thác, tại sao lại tới Salen Kiel?”
Sam dường như có chút cảm giác mơ hồ, chăm chú nhìn cốc cà phê trên bàn. Vài phút sau hắn ngẩng đầu, ánh mắt quét nhìn hai người đối diện, trong ánh mắt không còn ánh dao sắc bén. Bản thân Sam đã tìm được câu trả lời, khuôn miệng hơi cong thành hình chữ O, thấu hiểu thấp giọng nói: “Không tiếc dấn thân vì cộng sự thân thiết, cảm động lắm.”
Allen không thích hắn, hay nói rõ hơn chính là mang địch ý với hắn. Quan hệ của hắn và Sam quả thật giống như ác điểu và mãnh thú, hai bên ở trong hoàn cảnh sinh tồn khác biệt, lại đồng thời ý thức được sự hùng mạnh của đối thủ. Allen luôn giữ cảnh giác với Sam, nhưng khi nghe hắn nói “cộng sự thân thiết”, lại thấy khá là hài lòng với cách dùng từ này của hắn.
“Có một chuyện tôi cảm thấy rất khó hiểu.” Sam nói: “Anh không nằm trong danh sách nhận ủy thác, nhiệm vụ này không liên quan gì tới anh, nhưng tại sao người ủy thác lại biết sự tồn tại của anh?”
“Người ủy thác biết tôi?” Mike nhìn sang Allen, Allen bày tỏ mình cũng mù mờ: “Tại sao anh lại nghĩ thế?”
“Có liên quan tới nhiệm vụ của tôi.” Sam nháy mắt, nhìn Mike nói: “Còn nhớ chúng ta gặp nhau thế nào không?”
“Trên cùng một chuyến bay.”
“Anh cảm thấy là tình cờ sao?”
Đương nhiên không phải, nhưng nếu như là kế hoạch được vạch sẵn từ trước thì thật khó mà tin nổi. Luppy đã nói đây là chuyến bay an toàn bí mật. Nhưng sắp xếp của Luppy cũng xuất hiện nhiều sai lầm, những sai lầm nghiêm trọng này khiến anh lo lắng sự an nguy của y.
Y có an toàn không? Y không cho phép mình mắc phải nhiều sai lầm như vậy, sai lầm liên tục đồng nghĩa với mất kiểm soát. Allen và Mike đồng thời nghĩ tới điện thoại không người nhấc máy.
“Một tuần trước khi anh tới đây, tôi đón một chuyến bay khác tới Salen Kiel. Tôi tiếp nhận ủy thác, nhận một tấm chi phiếu đặt cọc và một bản ghi chú.”
“Ghi chú.” Mike lặp lại.
Sam nghi ngờ nhìn Allen: “Cậu không nhận được sao?”
“Chúng tôi có nhận được.”
“Hai người?”
“Chúng tôi.” Allen hỏi: “Là ai?”
Mike đành thấp giọng đáp: “Luppy.”
“Hay thật, cuối cùng hắn có thể xuất hiện rồi.”
“Luppy Troisi? Người trung gian của White Falcon mà mọi người ngưỡng mộ. Anh nói anh không nhận được phần ghi chú, nhưng người trung gian của anh lại nhận được.”
“Đúng vậy.” Mike nói: “Có người cố tình đặt ở nơi anh ta có thể thấy.”
“Người trung gian có nói trong đó viết gì không?”
“Không, dường như nó khá bí mật, anh ta cũng không nói gì.”
“Chúng ta đều biết, tiếp nhận ủy thác của Độ Điểu, chính là nhiệm vụ cá nhân. Ngoại trừ sát thủ tự do, thỉnh thoảng chúng tôi cũng sẽ bỏ qua người trung gian tìm chút cảm giác mới lạ. Thế nhưng anh nhận ủy thác, ghi chú lại không đưa tới tay anh, ngược lại chuyển đến chỗ của người trung gian. Chuyện này không thích hợp.”
Allen nói: “Có lẽ đây là sai sót, không ngại thì nói về bản ghi chú của anh đi?”
Mike cho rằng Sam sẽ không trả lời câu hỏi này, bởi vì Luppy cũng không chịu nói. Nếu ngay cả người của mình cũng không chịu mở miệng, nội dung của bản ghi chú nhất định rất quan trọng.
“Hai người muốn biết sao?” Sam nói: “Tôi không mang theo trên người.”
Sam xoay người mượn cây viết của nhân viên đang gật gà, dưới ánh nhìn chăm chú của Allen và Mike, viết nội dung của bản ghi chú lên trên giấy ăn.
Mike không thể nào phân biệt được bản ghi chú này là thật hay giả, hơn nữa càng mơ hồ không rõ nội dung trong bản ghi chú.
“Trong này có rất nhiều ký hiệu, anh là ‘Giấy’?”
“Đúng vậy, ký hiệu thú vị.” Sam nói: “Mỗi một ký hiệu là một sát thủ.”
“Người ủy thác đưa cho anh bản ghi chú này, đưa ra mắc xích trong nhiệm vụ.” Mike hỏi: “Dấu ngoặc kép là ai?”
Sam nhìn Allen.
Allen hoàn toàn không tin lời nói hoang đường của hắn: “Trong này ghi bảo vệ ‘Dấu ngoặc kép’, anh đang nói anh phải bảo vệ tôi sao?”
“Trước khi ‘dấu hỏi’ xuất hiện thì đúng là vậy.”
“‘Dấu hỏi’ là ai?”
Sam lại quay sang nhìn Mike: “Đây chính là điểm tôi thấy khó hiểu. Nửa tháng trước, tôi dựa theo hành trình người ủy thác sắp xếp tiến vào Salen Kiel, lúc ấy mục đích nhiệm vụ của tôi khá đơn giản, che giấu hành tung triển khai hành động trong lòng địch. Với tôi mà nói cũng chẳng có gì khó, tôi được huấn luyện nhiều năm trong quân đội, biết làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ bên trong quân địch. Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cậu, không để cậu chết, nói cách khác càng có tính thuyết phục hơn vậy, giết chết những kẻ uy hiếp tính mạng cậu cho đến khi cậu hoàn thành nhiệm vụ của mình.”
Thật sự là một nhiệm vụ quái đản, thuê một sát thủ, lại thuê thêm một sát thủ khác bảo vệ hắn.
“Bây giờ nói cho tôi biết nhiệm vụ của cậu là gì?” Sam nói: “Chuyện này quyết định tôi lúc nào có thể hoàn thành nhiệm vụ.”
Allen có phần hả hê nói: “Nhiệm vụ của tôi là cùng tác chiến với quân tự do Fejsa, nếu anh muốn kết thúc công việc, e rằng phải đợi đến khi nước cộng hòa Galway ra đời.”
Sam sửng sốt, nhưng hắn nhanh chóng thở phào một hơi: “May mà còn có kế hoạch B.”
“Kế hoạch B là gì?” Mike hỏi.
“Kế hoạch B?” Sam nói: “Kế hoạch B là bảo vệ anh. Lúc anh vừa tới Salen Kiel xém chút nữa đã bị người Fejsa bắn vỡ đầu, là tôi cứu anh.”
Mike càng khó hiểu, Sam giống như từ sát thủ thần bí chuyển thành vệ sĩ tận tụy. Hắn không có ý đối địch sao? Cũng không hẳn, bọn họ đều cho rằng không thể dễ dàng tin tưởng đối phương.
“Nếu tôi không có tên trong danh sách sát thủ nhận nhiệm vụ, người ủy thác tại sao lại biết tôi? Thậm chí còn có cả ký hiệu?” Mike nói: “‘Dấu hỏi’ rốt cuộc là tôi, hay là những người bất ngờ nhập cuộc?”
Sam nhún vai: “Tôi không biết.”
“Vậy thì tại sao anh lại cho rằng tôi chính là ‘Dấu hỏi’?”
“Bởi vì anh có mặt trên chuyến bay đó. Đó là đường bay duy nhất có thể tránh khỏi kiểm tra của quân đội, nếu ‘Dấu hỏi’ xuất hiện, chỉ có thể đến đây bằng con đường này. Vì vậy tôi dựa theo yêu cầu của người ủy thác xuất phát từ Salen Kiel, nửa đường đổi máy bay đi cùng một chuyến bay với anh. Tôi quan sát tất cả hành khách trên máy bay, lúc đó có nhiều người khả nghi hơn anh, nhưng anh lại xem hướng dẫn du lịch.”
Mike nhớ tới, sau khi xuống máy bay, mình có đọc hướng dẫn du lịch trên xe bus, từ trong tấm nhựa ở trang cuối cùng phát hiện đồng xu của đảng Trăng Non.
“‘Dấu hỏi’ dùng thân phận nhân viên bên ngoài của đảng Trăng Non trà trộn vào quân tự do, bảo vệ ‘Dấu hỏi’ không để thân phận của hắn bại bộ, đó là nội dung kế hoạch B.” Sam nói: “Nhiệm vụ này xuất hiện sự mâu thuẫn lẫn nhau. Kế hoạch A yêu cầu bảo vệ ‘Dấu ngoặc kép’ hoàn thành nhiệm vụ, kế hoạch B lại yêu cầu bảo vệ ‘Dấu hỏi’ có thể phá hỏng nhiệm vụ bất cứ lúc nào. Nhưng tôi dù sao cũng hiểu một chuyện, tại sao ‘Dấu hỏi’ xuất hiện thì có thể bỏ mặc ‘Dấu ngoặc kép’. Tôi nghĩ người ủy thác nhất định hiểu rõ quan hệ giữa hai người.”
“Dấu hỏi” xuất hiện, hắn sẽ dùng tính mạng của mình để bảo vệ “Dấu ngoặc kép”.
Mike hỏi: “‘Dấu chấm’ là ai?”
“‘Dấu chấm’ không nằm trong chúng ta, chưa được đồng ý, tôi không thể nói với hai người được.”
“Được rồi, dù sao đi nữa, tôi nên cảm ơn anh đã cứu tôi một lần.”
“Một lần?” Sam trầm ngâm nói: “Không phải hai lần sao?”
Mike giật mình nhìn nụ cười của hắn.
“Ở trong tầng hầm Mark Tucker.”
“Anh giết Saudi.”
“Phải.” Sam cũng không phủ nhận: “Tôi không thể không giết nó, bởi vì nó sống sẽ bại lộ toàn bộ lời nói dối của anh.”
Lời giải thích này khiến người khác khó hiểu, Mike vẫn cho rằng Saudi chỉ là một đứa trẻ, có lẽ bởi ảnh hưởng của cha nó, nó cũng từng giết người, nhưng cũng không có nghĩa nội tâm của nó quá phức tạp, hoặc là, nó có rất nhiều suy nghĩ, nhưng không hẳn nó không phải là đứa trẻ đơn thuần.
Nhưng lời nói của Sam lại tăng thêm vài sắc thái khác biệt cho thiếu niên Salen Kiel này.
“Saudi chỉ có mười bốn tuổi.”
“Anh muốn nói nó là một đứa trẻ. Tôi đã sớm cảnh cáo anh rồi, nơi này không có trẻ con. Nếu anh sinh trưởng trong mưa bom lửa đạn, mỗi ngày tỉnh dậy đều nghe thấy tiếng súng bên tai, lúc anh chập chững học đi thì anh đã không còn là trẻ con rồi.”
Sam nói: “Tôi từng giết vài đứa trẻ như vậy. Nếu anh kiên quyết cho rằng chưa đến tuổi pháp luật là trẻ con, chúng nó quả thật đúng là trẻ con. Những đứa cầm súng chĩa vào tôi, trong con ngõ nhỏ, đều chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, súng còn cao hơn chúng nó, ánh mắt của chúng ngập tràn thù hận, sau đó nổ súng. Lần đó là lần thê thảm nhất của tôi, trúng bốn phát súng, bả vai, dưới xương sườn, đùi, còn một phát gần ngực, gần như đã lấy mạng của tôi. Tôi nằm bệnh viện nửa năm, trải qua hồi phục thời gian rất dài mới đứng dậy được. Từ đó về sau, tôi quyết định không có ai là trẻ con cả.”
“Đó chỉ là kinh nghiệm cá nhân của anh, chuyện này có thể thay đổi anh, nhưng không thể thay đổi sự thật đã định.” Mike nói: “Tôi không có cảm giác Saudi uy hiếp tới tôi.”
Saudi dè dặt hướng nội, gần như rất ít nói chuyện trong đội ngũ, cho dù cha của nó là thủ lĩnh đội ngũ, nó cũng không tỏ ra đặc biệt.
“Anh không cảm nhận được, bởi vì nó chưa tạo thành uy hiếp, nhưng uy hiếp của nó thật sự tồn tại. Saudi ở trong quân đội có sứ mạng rất lớn, mệnh lệnh này không phải từ người cha Fejsa của nó, mà là cấp cao hơn.”
“Từ ai?”
“Niềm tin.” Sam nhìn sang con đường đối diện: “Có thấy bức ảnh kia không?”
Ảnh của một người Ả Rập kinh điển, người kia có bộ râu rậm rạp, đôi mắt kiên định, sắc mặt nghiêm túc.
Đó là lệnh truy nã sao?
Không phải.
“Nuh Mukram Da’ud Latif, cái tên này có danh vọng rất cao trong thế lực phản quân Galway, là lãnh tụ tinh thần của bọn họ, hắn đứng trên tất cả, thậm chí là thủ lĩnh và cha.”
“Anh nói Saudi trực tiếp nhận lệnh của thủ lĩnh khủng bố?”
“Tại sao không thể, trẻ con càng đơn thuần, càng dễ tiếp nhận mệnh lệnh thần thánh.” Sam nói: “Lời bịa đặt của anh cực kỳ khôn khéo, làm người khác nửa tin nửa ngờ, nhưng lại không thể hoàn toàn bác bỏ. Liên lạc giữa Fejsa và đảng Trăng Non không quá mật thiết, nhưng thủ lĩnh chân chính, nhất định biết mọi thứ. Thủ lĩnh đó biết, Saudi cũng sẽ biết. Anh thêu dệt câu chuyện hoang đường như vậy trước mặt nó, bị vạch trần là chuyện sớm muộn, nếu nó xác định anh không có ý tốt với bọn họ, kết quả của anh sẽ là gì? Hơn một tuần trước, bọn họ vừa mới thẩm vấn một gián điệp khả nghi, dùng đủ loại cách thức để hành hạ hắn, cuối cùng chôn sống hắn ở cồn cát nào đó, tôi cũng không rõ.”
Mike nghĩ đến lúc mình bị Saeed thẩm vấn, đó là lần đầu tiên anh nhắc tới đảng Trăng Non trước mặt Saudi, lúc đó đứa bé kia có phản ứng thế nào? Suy nghĩ lại.
Saudi giật mình nhìn anh, lại quay đầu nhìn sang Fejsa.
Linh hồn của chúng tôi.
Nó là tín đồ kiên định, Mike lại ý thức được thêm rằng, “Hắn” mà Saudi nói lúc trước có lẽ cũng không phải là Allen.
Allen sau khi mất trí nhớ, người đầu tiên gặp mặt là Saudi, sau đó Saudi dẫn hắn đi gặp Fejsa cùng với những người khác. Vậy thì vô cùng hợp lý rồi.
“Cho nên anh giết Saudi thật ra là để bảo vệ tôi? Tại sao dao găm của anh lại cắm trên tường?”
Sam sờ cằm nói: “Nếu anh tham gia nhiệm vụ này, chúng ta là đồng đội, nhưng anh không phải. Do đó quan hệ của chúng ta có chút khó nói, càng giống như là đối thủ cạnh tranh. Tôi nghe nói White Falcon không thích giết người vô tội, cũng không chấp nhận nhiệm vụ mập mờ, không ít người khinh thường chuyện này. Tôi để lại dao găm cho anh, là một thử nghiệm, xem thử anh rốt cuộc sẽ làm thế nào. Kết quả thật đáng ngạc nhiên, không ngờ anh vì một ‘đứa trẻ’, dâng mình dưới họng súng của Fejsa. Xem ra tin đồn đôi khi cũng không hẳn gạt người, sứ giả chính nghĩa.”
Mike nhìn hắn: “Saeed cũng là do anh giết?”
“Đương nhiên không phải.”
Sam vô tội nói: “Mặc dù hắn rất bạo lực, nhưng trừ phi hắn thật sự uy hiếp anh, bằng không tôi sẽ không động thủ.”
“Hắn đi đâu?”
“Không biết. Hắn mất tích có nguyên nhân khác, có lẽ chết rồi, nhưng đó không phải chuyện của tôi.”
“Lần đầu anh giải vây cho tôi, bọn người Fejsa đối với anh dường như rất thân thiện, anh chỉ ở Salen Kiel hơn tôi một tuần, làm sao có thể khiến bọn họ tin tưởng anh đến vậy?”
“Tìm kiếm cơ hội, lúc bọn họ gặp khó khăn giúp đỡ đôi chút. Ngày thứ hai tới đây, tôi đã giúp Saudi một phen, bí mật từ trong tay cảnh sát, lúc chạy trốn nó dẫn tôi xuyên qua mọi ngõ ngách, chúng tôi trở thành bạn của nhau.” Sam nói: “Nên nói tôi đều nói cả rồi, điều cuối cùng, tôi cho rằng điểm kỳ lạ trong bản ghi chú này không phải là mẫu thuẫn của nó, mà là có hai phong cách khác biệt. Có lẽ hai người xem thêm vài lần sẽ có hướng suy nghĩ mới.”
Allen nhìn khăn tay rẻ tiền đầy nếp nhăn, không biết người bạn đồng hành trước mặt này rốt cuộc nói thật bao nhiêu.
“Tôi phải đi đây.” Sam nói: “Tôi vốn có nhiều chuyện muốn hỏi, có điều xem ra các người vẫn chưa có nhiều đầu mối hơn tôi.”
“Tiếp theo anh định làm gì? Rời khỏi đây?”
Sam nhếch môi nói: “Mặc dù quy tắc của ủy thác ám kỳ là chúng ta không thể điều tra thân phận của người ủy thác, nhưng nếu như hắn ta âm thầm bày mưu tính kế, dự định xong chuyện xử lý toàn bộ chúng ta, tôi không ngại nhúng tay vào kế hoạch của hắn. Cần quan sát thêm thời gian nữa, tôi vẫn không thể tin tưởng các người.”
Mike nói: “Nếu anh không tin chúng tôi, tại sao lại nói nhiều như vậy.”
Anh càng lúc càng nghi ngờ lời nói của Sam có bao nhiêu độ tin cậy.
“Ừm, dù sao cũng không phải bí mật.” Sam khẽ cười nói: “Trong ghi chú cũng không nói không thể ăn cơm nói chuyện. Các anh còn gì muốn hỏi không?”
“Anh cảm thấy ghi chú có vấn đề, từ lúc bắt đầu anh đã nghi ngờ nhiệm vụ này, nhưng anh vẫn tiếp nhận nó.”
“Đúng vậy, bởi vì Độ Điểu nói một câu thuyết phục được tôi. Ông ta nói trong đám đông sẽ có thù hận, cũng sẽ có tình yêu. Tôi muốn tìm hiểu một phen. Nếu đã biết là nguy hiểm, hi vọng hai người bảo vệ tốt bản thân, đừng phá hỏng nhiệm vụ của tôi, nếu có thể, tôi càng hy vọng nhận được số tiền còn lại. Tạm biệt, các chú chim non thân ái.”
Sam nói xong lập tức bỏ đi, Mike biết hắn sẽ ẩn núp âm thầm quan sát, hắn vẫn cảm thấy khá hứng thú đối với người ủy thác chân chính, thậm chí toàn bộ ủy thác ám kỳ này.
Ai lại không chứ?
Allen cùng Mike đưa mắt nhìn nhau.
Người sói Sam.
Tình yêu là gì?
Trên chiến trường có quá nhiều thù hận, hắn như một miếng xốp hút đầy thù hận, hơn nữa còn căng đầy.
Trong lòng Sam Grey không có tình thương, hắn dùng cách thức tàn khốc để giết chết Saudi, để nó chết dần chết mòn, chỉ vì thử nghiệm sự đồng tình của Mike. Hắn cho rằng trên chiến trường chỉ có tàn khốc, nhưng lại vô cùng tò mò với tình yêu.
Nếu có thể, hắn cũng muốn thử nghiệm một chút.
“Bắt đầu từ lúc tiếp nhận nhiệm vụ.”
Trong nhà hàng vắng vẻ, trên tấm cửa thủy tinh phủ đầy hình vẽ, đưa mắt nhìn chỉ thể trông thấy con đường đầy bụi cát bên ngoài. Nơi đây cũng không an toàn, nhưng ít ra là một nơi có thể dừng chân, bọn họ đều nhất trí rằng hiện tại không có nơi nào thật sự an toàn, lẩn trốn tránh né càng thêm nghi ngờ, vậy chi bằng dứt khoát ngồi đây cùng dùng bữa.
Sam bỏ miếng bánh cuốn chấm tương vào trong miệng, hắn rất hưởng thụ, ăn xong còn uống một tách cà phê.
“Tôi nhận nhiệm vụ ở quán bar sát thủ. Không, không đúng, lúc đó cũng chưa thể gọi là tiếp nhận được. Tôi nhận được tin tức từ chỗ người quen, cảm thấy hứng thú, sau đó mới đi gặp Độ Điểu.”
“Người ủy thác nhắm trúng anh.” Mike nói: “Anh còn nhớ chuyện trước kia không?”
Sam khó hiểu nói: “Đương nhiên nhớ rồi.”
Hắn không mất trí nhớ, không hề. Là bởi vì nhiệm vụ của hắn không cần tiếp xúc cặn kẽ với quá nhiều người, hay là bởi vì quả thật hắn khác hẳn mọi người.
“Nhiệm vụ của anh là gì?”
“Thế thì không được rồi.” Sam lau miệng nói: “Chúng ta biết quá rõ đối phương, tôi biết các anh là ai, các anh cũng biết lai lịch của tôi. Nhưng nếu như các anh hỏi tôi đáp, tôi cảm thấy mình bị thiệt thòi.”
“Anh cũng có thể hỏi.”
“Được thôi, hai người đều tiếp nhận ủy thác sao?”
“Tôi không có.” Mike trả lời.
“Anh không nhận ủy thác, tại sao lại tới Salen Kiel?”
Sam dường như có chút cảm giác mơ hồ, chăm chú nhìn cốc cà phê trên bàn. Vài phút sau hắn ngẩng đầu, ánh mắt quét nhìn hai người đối diện, trong ánh mắt không còn ánh dao sắc bén. Bản thân Sam đã tìm được câu trả lời, khuôn miệng hơi cong thành hình chữ O, thấu hiểu thấp giọng nói: “Không tiếc dấn thân vì cộng sự thân thiết, cảm động lắm.”
Allen không thích hắn, hay nói rõ hơn chính là mang địch ý với hắn. Quan hệ của hắn và Sam quả thật giống như ác điểu và mãnh thú, hai bên ở trong hoàn cảnh sinh tồn khác biệt, lại đồng thời ý thức được sự hùng mạnh của đối thủ. Allen luôn giữ cảnh giác với Sam, nhưng khi nghe hắn nói “cộng sự thân thiết”, lại thấy khá là hài lòng với cách dùng từ này của hắn.
“Có một chuyện tôi cảm thấy rất khó hiểu.” Sam nói: “Anh không nằm trong danh sách nhận ủy thác, nhiệm vụ này không liên quan gì tới anh, nhưng tại sao người ủy thác lại biết sự tồn tại của anh?”
“Người ủy thác biết tôi?” Mike nhìn sang Allen, Allen bày tỏ mình cũng mù mờ: “Tại sao anh lại nghĩ thế?”
“Có liên quan tới nhiệm vụ của tôi.” Sam nháy mắt, nhìn Mike nói: “Còn nhớ chúng ta gặp nhau thế nào không?”
“Trên cùng một chuyến bay.”
“Anh cảm thấy là tình cờ sao?”
Đương nhiên không phải, nhưng nếu như là kế hoạch được vạch sẵn từ trước thì thật khó mà tin nổi. Luppy đã nói đây là chuyến bay an toàn bí mật. Nhưng sắp xếp của Luppy cũng xuất hiện nhiều sai lầm, những sai lầm nghiêm trọng này khiến anh lo lắng sự an nguy của y.
Y có an toàn không? Y không cho phép mình mắc phải nhiều sai lầm như vậy, sai lầm liên tục đồng nghĩa với mất kiểm soát. Allen và Mike đồng thời nghĩ tới điện thoại không người nhấc máy.
“Một tuần trước khi anh tới đây, tôi đón một chuyến bay khác tới Salen Kiel. Tôi tiếp nhận ủy thác, nhận một tấm chi phiếu đặt cọc và một bản ghi chú.”
“Ghi chú.” Mike lặp lại.
Sam nghi ngờ nhìn Allen: “Cậu không nhận được sao?”
“Chúng tôi có nhận được.”
“Hai người?”
“Chúng tôi.” Allen hỏi: “Là ai?”
Mike đành thấp giọng đáp: “Luppy.”
“Hay thật, cuối cùng hắn có thể xuất hiện rồi.”
“Luppy Troisi? Người trung gian của White Falcon mà mọi người ngưỡng mộ. Anh nói anh không nhận được phần ghi chú, nhưng người trung gian của anh lại nhận được.”
“Đúng vậy.” Mike nói: “Có người cố tình đặt ở nơi anh ta có thể thấy.”
“Người trung gian có nói trong đó viết gì không?”
“Không, dường như nó khá bí mật, anh ta cũng không nói gì.”
“Chúng ta đều biết, tiếp nhận ủy thác của Độ Điểu, chính là nhiệm vụ cá nhân. Ngoại trừ sát thủ tự do, thỉnh thoảng chúng tôi cũng sẽ bỏ qua người trung gian tìm chút cảm giác mới lạ. Thế nhưng anh nhận ủy thác, ghi chú lại không đưa tới tay anh, ngược lại chuyển đến chỗ của người trung gian. Chuyện này không thích hợp.”
Allen nói: “Có lẽ đây là sai sót, không ngại thì nói về bản ghi chú của anh đi?”
Mike cho rằng Sam sẽ không trả lời câu hỏi này, bởi vì Luppy cũng không chịu nói. Nếu ngay cả người của mình cũng không chịu mở miệng, nội dung của bản ghi chú nhất định rất quan trọng.
“Hai người muốn biết sao?” Sam nói: “Tôi không mang theo trên người.”
Sam xoay người mượn cây viết của nhân viên đang gật gà, dưới ánh nhìn chăm chú của Allen và Mike, viết nội dung của bản ghi chú lên trên giấy ăn.
Mike không thể nào phân biệt được bản ghi chú này là thật hay giả, hơn nữa càng mơ hồ không rõ nội dung trong bản ghi chú.
“Trong này có rất nhiều ký hiệu, anh là ‘Giấy’?”
“Đúng vậy, ký hiệu thú vị.” Sam nói: “Mỗi một ký hiệu là một sát thủ.”
“Người ủy thác đưa cho anh bản ghi chú này, đưa ra mắc xích trong nhiệm vụ.” Mike hỏi: “Dấu ngoặc kép là ai?”
Sam nhìn Allen.
Allen hoàn toàn không tin lời nói hoang đường của hắn: “Trong này ghi bảo vệ ‘Dấu ngoặc kép’, anh đang nói anh phải bảo vệ tôi sao?”
“Trước khi ‘dấu hỏi’ xuất hiện thì đúng là vậy.”
“‘Dấu hỏi’ là ai?”
Sam lại quay sang nhìn Mike: “Đây chính là điểm tôi thấy khó hiểu. Nửa tháng trước, tôi dựa theo hành trình người ủy thác sắp xếp tiến vào Salen Kiel, lúc ấy mục đích nhiệm vụ của tôi khá đơn giản, che giấu hành tung triển khai hành động trong lòng địch. Với tôi mà nói cũng chẳng có gì khó, tôi được huấn luyện nhiều năm trong quân đội, biết làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ bên trong quân địch. Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ cậu, không để cậu chết, nói cách khác càng có tính thuyết phục hơn vậy, giết chết những kẻ uy hiếp tính mạng cậu cho đến khi cậu hoàn thành nhiệm vụ của mình.”
Thật sự là một nhiệm vụ quái đản, thuê một sát thủ, lại thuê thêm một sát thủ khác bảo vệ hắn.
“Bây giờ nói cho tôi biết nhiệm vụ của cậu là gì?” Sam nói: “Chuyện này quyết định tôi lúc nào có thể hoàn thành nhiệm vụ.”
Allen có phần hả hê nói: “Nhiệm vụ của tôi là cùng tác chiến với quân tự do Fejsa, nếu anh muốn kết thúc công việc, e rằng phải đợi đến khi nước cộng hòa Galway ra đời.”
Sam sửng sốt, nhưng hắn nhanh chóng thở phào một hơi: “May mà còn có kế hoạch B.”
“Kế hoạch B là gì?” Mike hỏi.
“Kế hoạch B?” Sam nói: “Kế hoạch B là bảo vệ anh. Lúc anh vừa tới Salen Kiel xém chút nữa đã bị người Fejsa bắn vỡ đầu, là tôi cứu anh.”
Mike càng khó hiểu, Sam giống như từ sát thủ thần bí chuyển thành vệ sĩ tận tụy. Hắn không có ý đối địch sao? Cũng không hẳn, bọn họ đều cho rằng không thể dễ dàng tin tưởng đối phương.
“Nếu tôi không có tên trong danh sách sát thủ nhận nhiệm vụ, người ủy thác tại sao lại biết tôi? Thậm chí còn có cả ký hiệu?” Mike nói: “‘Dấu hỏi’ rốt cuộc là tôi, hay là những người bất ngờ nhập cuộc?”
Sam nhún vai: “Tôi không biết.”
“Vậy thì tại sao anh lại cho rằng tôi chính là ‘Dấu hỏi’?”
“Bởi vì anh có mặt trên chuyến bay đó. Đó là đường bay duy nhất có thể tránh khỏi kiểm tra của quân đội, nếu ‘Dấu hỏi’ xuất hiện, chỉ có thể đến đây bằng con đường này. Vì vậy tôi dựa theo yêu cầu của người ủy thác xuất phát từ Salen Kiel, nửa đường đổi máy bay đi cùng một chuyến bay với anh. Tôi quan sát tất cả hành khách trên máy bay, lúc đó có nhiều người khả nghi hơn anh, nhưng anh lại xem hướng dẫn du lịch.”
Mike nhớ tới, sau khi xuống máy bay, mình có đọc hướng dẫn du lịch trên xe bus, từ trong tấm nhựa ở trang cuối cùng phát hiện đồng xu của đảng Trăng Non.
“‘Dấu hỏi’ dùng thân phận nhân viên bên ngoài của đảng Trăng Non trà trộn vào quân tự do, bảo vệ ‘Dấu hỏi’ không để thân phận của hắn bại bộ, đó là nội dung kế hoạch B.” Sam nói: “Nhiệm vụ này xuất hiện sự mâu thuẫn lẫn nhau. Kế hoạch A yêu cầu bảo vệ ‘Dấu ngoặc kép’ hoàn thành nhiệm vụ, kế hoạch B lại yêu cầu bảo vệ ‘Dấu hỏi’ có thể phá hỏng nhiệm vụ bất cứ lúc nào. Nhưng tôi dù sao cũng hiểu một chuyện, tại sao ‘Dấu hỏi’ xuất hiện thì có thể bỏ mặc ‘Dấu ngoặc kép’. Tôi nghĩ người ủy thác nhất định hiểu rõ quan hệ giữa hai người.”
“Dấu hỏi” xuất hiện, hắn sẽ dùng tính mạng của mình để bảo vệ “Dấu ngoặc kép”.
Mike hỏi: “‘Dấu chấm’ là ai?”
“‘Dấu chấm’ không nằm trong chúng ta, chưa được đồng ý, tôi không thể nói với hai người được.”
“Được rồi, dù sao đi nữa, tôi nên cảm ơn anh đã cứu tôi một lần.”
“Một lần?” Sam trầm ngâm nói: “Không phải hai lần sao?”
Mike giật mình nhìn nụ cười của hắn.
“Ở trong tầng hầm Mark Tucker.”
“Anh giết Saudi.”
“Phải.” Sam cũng không phủ nhận: “Tôi không thể không giết nó, bởi vì nó sống sẽ bại lộ toàn bộ lời nói dối của anh.”
Lời giải thích này khiến người khác khó hiểu, Mike vẫn cho rằng Saudi chỉ là một đứa trẻ, có lẽ bởi ảnh hưởng của cha nó, nó cũng từng giết người, nhưng cũng không có nghĩa nội tâm của nó quá phức tạp, hoặc là, nó có rất nhiều suy nghĩ, nhưng không hẳn nó không phải là đứa trẻ đơn thuần.
Nhưng lời nói của Sam lại tăng thêm vài sắc thái khác biệt cho thiếu niên Salen Kiel này.
“Saudi chỉ có mười bốn tuổi.”
“Anh muốn nói nó là một đứa trẻ. Tôi đã sớm cảnh cáo anh rồi, nơi này không có trẻ con. Nếu anh sinh trưởng trong mưa bom lửa đạn, mỗi ngày tỉnh dậy đều nghe thấy tiếng súng bên tai, lúc anh chập chững học đi thì anh đã không còn là trẻ con rồi.”
Sam nói: “Tôi từng giết vài đứa trẻ như vậy. Nếu anh kiên quyết cho rằng chưa đến tuổi pháp luật là trẻ con, chúng nó quả thật đúng là trẻ con. Những đứa cầm súng chĩa vào tôi, trong con ngõ nhỏ, đều chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, súng còn cao hơn chúng nó, ánh mắt của chúng ngập tràn thù hận, sau đó nổ súng. Lần đó là lần thê thảm nhất của tôi, trúng bốn phát súng, bả vai, dưới xương sườn, đùi, còn một phát gần ngực, gần như đã lấy mạng của tôi. Tôi nằm bệnh viện nửa năm, trải qua hồi phục thời gian rất dài mới đứng dậy được. Từ đó về sau, tôi quyết định không có ai là trẻ con cả.”
“Đó chỉ là kinh nghiệm cá nhân của anh, chuyện này có thể thay đổi anh, nhưng không thể thay đổi sự thật đã định.” Mike nói: “Tôi không có cảm giác Saudi uy hiếp tới tôi.”
Saudi dè dặt hướng nội, gần như rất ít nói chuyện trong đội ngũ, cho dù cha của nó là thủ lĩnh đội ngũ, nó cũng không tỏ ra đặc biệt.
“Anh không cảm nhận được, bởi vì nó chưa tạo thành uy hiếp, nhưng uy hiếp của nó thật sự tồn tại. Saudi ở trong quân đội có sứ mạng rất lớn, mệnh lệnh này không phải từ người cha Fejsa của nó, mà là cấp cao hơn.”
“Từ ai?”
“Niềm tin.” Sam nhìn sang con đường đối diện: “Có thấy bức ảnh kia không?”
Ảnh của một người Ả Rập kinh điển, người kia có bộ râu rậm rạp, đôi mắt kiên định, sắc mặt nghiêm túc.
Đó là lệnh truy nã sao?
Không phải.
“Nuh Mukram Da’ud Latif, cái tên này có danh vọng rất cao trong thế lực phản quân Galway, là lãnh tụ tinh thần của bọn họ, hắn đứng trên tất cả, thậm chí là thủ lĩnh và cha.”
“Anh nói Saudi trực tiếp nhận lệnh của thủ lĩnh khủng bố?”
“Tại sao không thể, trẻ con càng đơn thuần, càng dễ tiếp nhận mệnh lệnh thần thánh.” Sam nói: “Lời bịa đặt của anh cực kỳ khôn khéo, làm người khác nửa tin nửa ngờ, nhưng lại không thể hoàn toàn bác bỏ. Liên lạc giữa Fejsa và đảng Trăng Non không quá mật thiết, nhưng thủ lĩnh chân chính, nhất định biết mọi thứ. Thủ lĩnh đó biết, Saudi cũng sẽ biết. Anh thêu dệt câu chuyện hoang đường như vậy trước mặt nó, bị vạch trần là chuyện sớm muộn, nếu nó xác định anh không có ý tốt với bọn họ, kết quả của anh sẽ là gì? Hơn một tuần trước, bọn họ vừa mới thẩm vấn một gián điệp khả nghi, dùng đủ loại cách thức để hành hạ hắn, cuối cùng chôn sống hắn ở cồn cát nào đó, tôi cũng không rõ.”
Mike nghĩ đến lúc mình bị Saeed thẩm vấn, đó là lần đầu tiên anh nhắc tới đảng Trăng Non trước mặt Saudi, lúc đó đứa bé kia có phản ứng thế nào? Suy nghĩ lại.
Saudi giật mình nhìn anh, lại quay đầu nhìn sang Fejsa.
Linh hồn của chúng tôi.
Nó là tín đồ kiên định, Mike lại ý thức được thêm rằng, “Hắn” mà Saudi nói lúc trước có lẽ cũng không phải là Allen.
Allen sau khi mất trí nhớ, người đầu tiên gặp mặt là Saudi, sau đó Saudi dẫn hắn đi gặp Fejsa cùng với những người khác. Vậy thì vô cùng hợp lý rồi.
“Cho nên anh giết Saudi thật ra là để bảo vệ tôi? Tại sao dao găm của anh lại cắm trên tường?”
Sam sờ cằm nói: “Nếu anh tham gia nhiệm vụ này, chúng ta là đồng đội, nhưng anh không phải. Do đó quan hệ của chúng ta có chút khó nói, càng giống như là đối thủ cạnh tranh. Tôi nghe nói White Falcon không thích giết người vô tội, cũng không chấp nhận nhiệm vụ mập mờ, không ít người khinh thường chuyện này. Tôi để lại dao găm cho anh, là một thử nghiệm, xem thử anh rốt cuộc sẽ làm thế nào. Kết quả thật đáng ngạc nhiên, không ngờ anh vì một ‘đứa trẻ’, dâng mình dưới họng súng của Fejsa. Xem ra tin đồn đôi khi cũng không hẳn gạt người, sứ giả chính nghĩa.”
Mike nhìn hắn: “Saeed cũng là do anh giết?”
“Đương nhiên không phải.”
Sam vô tội nói: “Mặc dù hắn rất bạo lực, nhưng trừ phi hắn thật sự uy hiếp anh, bằng không tôi sẽ không động thủ.”
“Hắn đi đâu?”
“Không biết. Hắn mất tích có nguyên nhân khác, có lẽ chết rồi, nhưng đó không phải chuyện của tôi.”
“Lần đầu anh giải vây cho tôi, bọn người Fejsa đối với anh dường như rất thân thiện, anh chỉ ở Salen Kiel hơn tôi một tuần, làm sao có thể khiến bọn họ tin tưởng anh đến vậy?”
“Tìm kiếm cơ hội, lúc bọn họ gặp khó khăn giúp đỡ đôi chút. Ngày thứ hai tới đây, tôi đã giúp Saudi một phen, bí mật từ trong tay cảnh sát, lúc chạy trốn nó dẫn tôi xuyên qua mọi ngõ ngách, chúng tôi trở thành bạn của nhau.” Sam nói: “Nên nói tôi đều nói cả rồi, điều cuối cùng, tôi cho rằng điểm kỳ lạ trong bản ghi chú này không phải là mẫu thuẫn của nó, mà là có hai phong cách khác biệt. Có lẽ hai người xem thêm vài lần sẽ có hướng suy nghĩ mới.”
Allen nhìn khăn tay rẻ tiền đầy nếp nhăn, không biết người bạn đồng hành trước mặt này rốt cuộc nói thật bao nhiêu.
“Tôi phải đi đây.” Sam nói: “Tôi vốn có nhiều chuyện muốn hỏi, có điều xem ra các người vẫn chưa có nhiều đầu mối hơn tôi.”
“Tiếp theo anh định làm gì? Rời khỏi đây?”
Sam nhếch môi nói: “Mặc dù quy tắc của ủy thác ám kỳ là chúng ta không thể điều tra thân phận của người ủy thác, nhưng nếu như hắn ta âm thầm bày mưu tính kế, dự định xong chuyện xử lý toàn bộ chúng ta, tôi không ngại nhúng tay vào kế hoạch của hắn. Cần quan sát thêm thời gian nữa, tôi vẫn không thể tin tưởng các người.”
Mike nói: “Nếu anh không tin chúng tôi, tại sao lại nói nhiều như vậy.”
Anh càng lúc càng nghi ngờ lời nói của Sam có bao nhiêu độ tin cậy.
“Ừm, dù sao cũng không phải bí mật.” Sam khẽ cười nói: “Trong ghi chú cũng không nói không thể ăn cơm nói chuyện. Các anh còn gì muốn hỏi không?”
“Anh cảm thấy ghi chú có vấn đề, từ lúc bắt đầu anh đã nghi ngờ nhiệm vụ này, nhưng anh vẫn tiếp nhận nó.”
“Đúng vậy, bởi vì Độ Điểu nói một câu thuyết phục được tôi. Ông ta nói trong đám đông sẽ có thù hận, cũng sẽ có tình yêu. Tôi muốn tìm hiểu một phen. Nếu đã biết là nguy hiểm, hi vọng hai người bảo vệ tốt bản thân, đừng phá hỏng nhiệm vụ của tôi, nếu có thể, tôi càng hy vọng nhận được số tiền còn lại. Tạm biệt, các chú chim non thân ái.”
Sam nói xong lập tức bỏ đi, Mike biết hắn sẽ ẩn núp âm thầm quan sát, hắn vẫn cảm thấy khá hứng thú đối với người ủy thác chân chính, thậm chí toàn bộ ủy thác ám kỳ này.
Ai lại không chứ?
Allen cùng Mike đưa mắt nhìn nhau.
Người sói Sam.
Tình yêu là gì?
Trên chiến trường có quá nhiều thù hận, hắn như một miếng xốp hút đầy thù hận, hơn nữa còn căng đầy.
Trong lòng Sam Grey không có tình thương, hắn dùng cách thức tàn khốc để giết chết Saudi, để nó chết dần chết mòn, chỉ vì thử nghiệm sự đồng tình của Mike. Hắn cho rằng trên chiến trường chỉ có tàn khốc, nhưng lại vô cùng tò mò với tình yêu.
Nếu có thể, hắn cũng muốn thử nghiệm một chút.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook