Thủy Long Ngâm
Chương 27: Ninh Vương

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lưu Liên Thành một mình đứng trên lầu cổng hoàng thành* [chỗ lính gác hay đứng phía trên cổng thành trong phim dã sử] Bắc Chu. Gió lạnh thổi qua làm những sợi tóc trên vầng trán lơ đãng bay lên, thần sắc có chút đờ đẫn, đôi mắt ngọc lưu ly mê man nhìn về phía xa xa - nơi có những mái nhà nhấp nhô trùng trùng điệp điệp. Trên trời cao, mây trắng lững lờ trôi. Lòng Liên Thành chợt thấy trống vắng. Những thứ hắn luôn coi trọng và kiên trì từ trước đến nay cứ vậy mà ầm ầm sụp đổ... Bắc Hán, hai chữ này từng là toàn bộ ý nghĩa sinh mệnh hai mươi hai năm qua của hắn. Bắc Hán từng là nơi hắn luôn lưu luyến, nhớ về. Giờ đây lại biến mất từng chút, từng chút một.



Ý nan tẫn, khước vô ngôn.* [Muốn nói thì nhiều nhưng lại không nói được từ nào]

"Đã gặp mẫu hậu của ta rồi sao?" Sau lưng Liên Thành, một giọng nói quen thuộc vang lên. Người vừa đến bước lại, đứng cạnh hắn.

Không trả lời, xem như thừa nhận.

"Vậy thì có phải ta nên sửa lại, gọi ngươi một tiếng Yến đệ?"

"..." Khóe miệng Lưu Liên Thành vừa kéo lên liền đã quay đầu, cau mày, liếc mắt trừng đối phương một cái, nói, "Vũ Văn Thác, tin tức của ngươi có phải cũng quá nhanh rồi không?" Khóe môi đối phương khẽ cong lên ý cười cười, sau đó khoanh tay xoay người, chuyên chú nhìn phía hắn. Lưu Liên Thành thoáng nghe giọng nói trầm thấp hòa cùng tiếng gió bên tai, "Ly Yến, chúng ta rốt cục không phải thuộc về hai phe thủy hỏa bất dung."

Càng ngày, Lưu Liên Thành càng ra vào cung nhiều hơn, nhất là từ sau khi thân thể Vũ Văn Giác dần hồi phục, Huyên hoàng hậu thường mang hắn đến vấn an lão hoàng đế. Sau khi xác nhận thân phận Lưu Liên Thành, ánh mắt lão nhân nhìn hắn đôi khi trong lúc lơ đãng sẽ lộ ra một loại cảm giác quyến luyến thật sâu sắc, mà các thái y cũng phát hiện bệnh suyễn của hoàng thượng tựa hồ đã tốt hơn rất nhiều.

Sáng sớm hôm đó, Lưu Liên Thành lại bị gọi vào cung dùng tảo thiện* [ăn sáng] cùng Vũ Văn Giác. Sau đó, Liên Thành dìu lão hoàng đế lần đầu ra khỏi tẩm điện từ sau ngày đổ bệnh. Tối qua, trời lại hạ một trận đại tuyết. Khắp nơi trong Ngự hoa viên đều bị bao trùm bởi một màu tuyết trắng xóa. Bầu không khí sạch sẽ, tươi mát xông vào mũi.

Nhóm nội thị chậm rãi theo sau, cách hai người mấy trượng. Vũ Văn Giác nhìn về phía Lưu Liên Thành ở ngay bên cạnh, thản nhiên nói,

"Liên Thành, mùa đông ở Bắc Hán cũng lạnh thế này sao?"

Những ngày qua, hai người đã tán  gẫu thật nhiều chuyện. Lão nhân kể cho Liên Thành rất nhiều chuyện về mẫu thân hắn. Mà Liên Thành cũng kể cho lão nhân việc hắn đã từ Bắc Hán vào Bắc Chu thế nào nhằm tránh việc lão nhân lục lại chuyện sáu năm trước.

"Tấn Dương bị tuyết trắng bao phủ gần như quanh năm, không được biết đến thay đổi bốn mùa như ở Trường An."

"Vậy sao? Vậy ngươi thích Bắc Chu hơn hay là Bắc Hán hơn?" Giọng lão nhân không lớn, vẻ mặt cũng tự nhiên mà hỏi một câu nhất ngữ song quan* [một câu mang hai ý nghĩa].

Lưu Liên Thành nghe vậy khẽ giọng cười, "Một người thích một nơi nào đó phần lớn là vì con người và sự việc xảy ra ở đó, những thứ khiến người đó không thể dứt bỏ hay quên được. Cũng như vườn mai bị tuyết trắng bao phủ trước Trường Nhạc cung kia vì những hồi ức đã qua mới khiến người ta lưu luyến."

"Một người, nếu quá mức sa vào con người và sự việc xảy ra ở nơi cũ còn có thể đón nhận hoàn cảnh mới hay không?"

"Hoàng Thượng, chuyện này còn phụ thuộc vào việc hoàn cảnh mới có khiến người đó cảm thấy đáng hay không."

Vũ Văn Giác dừng bước, quay đầu yên lặng nhìn về phía hắn, một lúc lâu sau mới cười lớn lên, "Người Thác nhi nhìn trúng quả không đơn giản."

Lưu Liên Thành nghe vậy thoáng nhíu mày, ngẩng đầu, vẻ mặt có chút kiềm chế, trong bụng nghĩ thầm, chuyện này cùng người nọ thì có gì quan hệ?

Đối phương cũng đã quay đầu, tiếp tục chậm rãi đi về phía trước, "Ngươi thấy Cảnh vương thế nào?"

"Hoàng Thượng muốn nghe nói thật, hay nói dối?"

Cước bộ lão nhân dừng một chút, sau đó nói, "Ngươi nói, trẫm thứ ngươi vô tội."

"Cảnh vương điện hạ tâm tư kín đáo, công vụ nhiệt thành, cùng Thái tử điện hạ thật khó phân cao thấp. Sau này, nhất định có thể trở thành rường cột của triều đình."

Vũ Văn Giác nghe vậy nhíu hạ mi, "Trẫm nói, thứ ngươi vô tội."

Lưu Liên Thành cười cười, đỡ lấy cánh tay của lão nhân, tiếp tục dìu về phía trước, "Hoàng Thượng, chuyện này trong lòng người đã có đáp án, không cần Liên Thành phải vạch trần."

"..." Thân thể lão nhân hơi run lên. Lão quay đầu, giọng nói ẩn ẩn lộ ra uy nghiêm cùng lạnh lẽo, "Ngươi, lá gan không nhỏ."

"Liên Thành không dám."

Định thần nhìn Liên Thành một chút, Vũ Văn Giác liền thở dài, nói, "Thôi được. Dìu trẫm sang qua bên kia ngồi một chút."

Ngự cảnh đình, Ngự hoa viên.   

"Liên Thành, ngươi có đoán được hôm nay trẫm tìm ngươi là có chuyện gì không?"

"Thần không dám đoán."

"A? Vì sao?"

"Không phải vừa rồi Hoàng Thượng mới nói thần lớn mật sao?"

Lão nhân nghe vậy ngẩn ra, lập tức lớn tiếng bật cười, ngoắc tay ra hiệu Liên Thành ngồi xuống bên cạnh.

"Đôn đốc Ngự Sử Đường Lôi, ngươi biết không?"

Thời gian Lưu Liên Thành ở Bắc Chu chưa lâu, cũng không quá quen thuộc với quan lại các cấp nhưng thường xuyên thấy tên người nọ trong các công văn hắn xử lý, "Đường đại nhân cương trực ghét dua nịnh, công bằng, liêm khiết, luôn làm theo phép công. Ba năm trước, sau khi nhận chức tiến hành cải cách chế độ khảo hạch, giám sát ở Bắc Chu, lại tận hết sức buộc tội tham quan ô lại. Liên Thành đã từng nghe qua."

"Phải, " Vũ Văn Giác vừa lòng gật gật đầu, rồi nói, "Hắn có một tiểu nữ, tên là Tuyết Kiến, năm nay vừa tròn mười sáu; nghe nói, dung nhan mỹ mạo, lại đoan trang hiền thục. Trẫm chuẩn bị lập nàng làm Thái tử phi."

Lưu Liên Thành nghe vậy trong lòng đột nhiên có một loại cảm xúc vi diệu* [vô cùng tinh tế] xẹt qua, nhưng trên mặt vẫn không có gì biểu tình, thản nhiên trả lời, "Hoàng Thượng tính toán thật chu toàn. Đôn đốc Ngự Sử không phải nhất phẩm đại thần, lại nắm giữ mảng khảo hạch quan viên. Đường Lôi hành sự như tên, mạnh mẽ vang dội, nhưng cũng bởi vậy đắc tội  không ít người. Người này không thuộc phe phái nào. Bởi vậy, nếu tiểu nữ của người này trở thành Thái tử phi, trước mắt có thể khiến đám gian thần nịnh bợ khiếp sợ, sau đó lại không quá phận mà tăng cường thế lực của Vũ Văn Thác."

Ánh mắt sắc bén của lão nhân cẩn thận quan sát vẻ mặt đối phương nhưng vẻ mặt người nọ lại không mảy may có gì khác thường, bèn nói, "Ngươi cùng Thác nhi lén tương giao thật tốt. Nói vậy, cũng vì hắn mà cao hứng đi."

"Thái tử điện hạ phong thần tuấn lãng, khí vũ hiên ngang. Đường tiểu thư nói vậy cũng là trầm ngư lạc nhạc* [chim sa cá lặn], bế nguyệt tu hoa* [hoa nhường nguyệt thẹn]. Hai người kết hôn chính là quần anh tụ hội*[đôi lứa xứng đôi], thiên tác nhất song* [một đôi trời sinh]." 

Vũ Văn Giác nghe vậy cũng không nói gì, ngược lại còn yên lặng nhìn một lát hắn, sau đó, quay đầu nhìn ra ngoài đình, bất ngờ hỏi, "Bức họa kia... Là Thác nhi vẽ lại ngươi đi?"

Tim Lưu Liên Thành nhảy lên mấy cái. Hắn không ngờ đối phương hỏi chuyện này, lại nhất thời không biết nên đáp thế nào, liền chỉ im lặng chống đỡ. Vũ Văn Giác khoát tay áo, ý bảo không cần để ý, tiếp tục nói, "Trẫm thứ cho ngươi tội khi quân hôm đó. Có điều... Có một số việc, không nên nói nhiều. Người thông minh như ngươi, tất minh bạch nên làm thế nào đi."

"Liên Thành đã hiểu."

Lúc này, một trận gió lạnh thấu xương thổi qua, bông tuyết trên nhánh cây gần đó thuận thế ào ào rơi xuống trước mặt. Lưu Liên Thành thầm thấy, một số việc giống như ngắm hoa trong sương mù, trăng trong nước, nếu cho là thật sẽ chỉ rước lấy kết cục thua trắng mà thôi. 

"Đi thôi, trẫm dẫn ngươi tới nơi này."

"Đi đâu?"

"Cam Tuyền cung, chỗ ở sinh thời của mẫu thân ngươi. Ở đó vẫn bảo lưu hiện trạng của hơn hai mươi năm trước."

Khi Lưu Liên Thành quay về Thái tử phủ đã thấy một thân ảnh quen thuộc đứng bên ngoài Sùng Hoa các. Đó là Trương Liệt, tướng quân hộ tống công chúa Phức Nhã ba năm trước. Lúc này, người nọ quay đầu thấy hắn, vẻ trên mặt liền lộ vẻ kinh ngạc rồi tiến về phía trước, chắp tay chào, nói, "Ly chủ bộ, đã lâu không gặp. Thật là phong thái vẫn như xưa."

"... Trương tướng quân vẫn khỏe chứ?" Lưu Liên Thành cười đáp lễ, rồi cũng cười chào qua loa với Quách Hoài, "Hai người biết nhau sao?"

Trương Liệt quay đầu nhìn Liên Thành rồi nói hết sức tự nhiên, "Đó là đương nhiên. Chúng ta đều là người Nam Sở thôi." Nói rồi, Trương Liệt nhìn Liên Thành đầy thâm ý.

Lúc này, Vũ Văn Thác cũng từ phía trong đi ra. Lưu Liên Thành liếc mắt nhìn hắn, liền quay đầu tiếp tục hàn huyên cùng hai người,

"Trương tướng quân, ba năm trước là người mai mối cho tại hạ, tất nhiên là tại hạ biết."

"Cái gì? Ly chủ bộ ngươi đã thành thân rồi sao?" Quách Hoài mở to hai mắt nhìn, có chút kinh ngạc nói.

"Quách Tướng quân năm nay gần hai mươi lăm, hiện đã có hai trai một gái. Tại hạ tuổi tác tuy ít hơn ngài vài tuổi, thành thân rồi sợ cũng không phải chuyện gì quá kinh ngạc vậy đi?" 

"Ha hả, cũng phải, cũng phải." Đối phương gãi đầu mà cười ha hả, lòng thầm nghĩ, tin đồn đợt săn bắn mùa thu về tình yêu giữa Thái tử điện hạ cùng vị chủ bộ tuấn tú trước mắt này giờ nghĩ lại sợ đều là tin đồn vô căn cứ đi.

"Không biết là cô nương nhà ai lại có vinh hạnh được Ly chủ bộ coi trọng như vậy? Bản Thái tử thật cũng có chút ngạc nhiên." Lúc này, Vũ Văn Thác đã đến gần, hai người Liên Thành cùng Quách Hoài thấy vậy cũng cúi người hành lễ.

Lưu Liên Thành nghe thế liền mỉm cười, nhìn thẳng Vũ Văn Thác, "Đã để Điện hạ chê cười. Phu nhân của tại hạ chính là một nữ tử dịu dàng, tất nhiên là không so được với Thái tử phi đoan trang tú lệ, cao quý tao nhã."

Trương Liệt cùng Quách Hoài đứng bên cạnh chợt thấy bầu không khí có vẻ căng thẳng, lén liếc nhìn nhau, lập tức liền trăm miệng một lời nói, "Tại hạ xin được cáo lui trước."

Vũ Văn Thác gật gật đầu, ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt đang phiếm ý cười của người đứng đối diện.

Đợi hai người kia đi xa, Lưu Liên Thành thu lại ý cười, nhún vai, cũng chuẩn bị xoay người rời đi, giọng Vũ Văn Thác mới từ sau vang lên, "Vừa rồi là ngươi cố ý nói cho ta nghe sao?"

Lưu Liên Thành không dừng cước bộ, khoát tay áo, nói, "Thái tử nếu muốn nghĩ vậy thì là vậy đi."

Hôm sau, Vũ Văn Giác hạ hai đạo thánh chỉ.

Đạo thứ nhất, con gái Đôn đốc Ngự Sử Đường Lôi - Đường Tuyết Kiến - hiền từ, đảm đang, cần cù, hiền dịu, hòa nhã, thuần khiết, tính cách ôn lương* [dịu dàng, tốt bụng], hiền thục, tốt đẹp, văn thơ sâu sắc, lập tức sắc phong làm Thái tử phi. Quyết định đến mười lăm cuối tháng thành hôn.

Đạo thứ hai, Chủ bộ phủ Thái tử - Ly Yến - tư chất thông minh, nhanh nhẹn, hòa thuận, nhân ái, tài năng sắc bén, rất mang bóng dáng của trẫm, khiến trẫm rất hài lòng. Hiện tại thu làm nghĩa tử, đứng hàng hoàng tử thứ tư, sắc phong làm Ninh vương* [Ninh = yên tĩnh, an ninh].

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương