Thùy Khả Tương Y
-
Chương 15
“Bây giờ em chỉ có một người thân duy nhất là anh thôi, anh đừng bỏ em lại một mình trên thế giới lạnh lẽo này.”
Từng câu từng chữ Liên Hạnh nói ra tựa như những mũi nhọn đâm thẳng vào lòng Dĩ Chân. Liên Hạnh, em thật độc ác. Anh không nỡ bỏ em lại trên đời, nhưng em lại bỏ anh mà đi? Đến cuối cùng các người cứ lần lượt đi mất, chỉ còn Lâm Dĩ Chân tôi cô độc một mình…
Dĩ Chân đang ngồi thẫn thờ thì một gã đàn ông mày thô mắt lớn bất ngờ xông đến. Gã vươn tay nắm lấy anh xốc lên: “Mày… mày là Lâm Dĩ Chân phải không…” Hai mắt của gã gần như muốn nhỏ ra máu.
“Đúng vậy… Anh là… anh Khôn…” Dĩ Chân yếu ớt nói.
“Mày trả Liên Hạnh cho tao! Trả Liên Hạnh lại cho tao!” Gã đàn ông nắm cổ áo Dĩ Chân lay mạnh, Dĩ Chân chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, gần như muốn ngã xuống.
“Anh Khôn! Liên Hạnh nói không được để anh động đến anh ta!” Mấy tên đàn em trong Khôn bang chạy tới, chụp lấy tay gã kéo ra.
“Liên Hạnh…” Gã đàn ông ngồi xổm xuống đất, lấy hai tay ôm đầu, khóc nức nở.
Ánh đèn đỏ như quỷ nhãn chợt tắt, bác sĩ bước ra nói đã tiêm cho Liên Hạnh một mũi cường tim, thời gian của cậu ta chỉ còn khoảng nửa tiếng, bảo các thân nhân hãy vào thăm cậu ta. Dĩ Chân có cảm giác như linh hồn của mình đã rời khỏi thể xác, cũng không biết bản thân đi vào phòng bệnh của Liên Hạnh bằng cách nào.
“Anh Khôn…”
Tiếng gọi của Liên Hạnh như đang rên rỉ khiến gã đàn ông kia run lên. Gã đi tới, nắm lấy tay Liên Hạnh.
“Anh Khôn, em sắp đi rồi.” Liên Hạnh thì thào.
Nước mắt của gã đàn ông đã ướt đẫm cả mặt, gã nghẹn ngào nói: “Nhóc Liên Hạnh, em có tâm nguyện gì hãy nói với anh Khôn. Anh Khôn hứa với em.”
“Anh Khôn, anh đừng làm khó Dĩ Chân nữa. Là em muốn cứu anh ấy, ân oán giữa em và anh ấy đã tháo bỏ rồi, bây giờ anh ấy là người thân duy nhất của em…”
Gã đàn ông rơi nước mắt, gật đầu.
“Anh Khôn, thời khắc này em mới biết anh thật lòng thương em. Anh là người đàn ông kiên cường, vậy mà lại… khóc vì em… Đáng tiếc, đời này Liên Hạnh không thể báo đáp anh. Kiếp sau, em sẽ đợi anh…”
“Liên Hạnh…” Gã đàn ông khóc đến muốn ngất đi.
“Dĩ… Chân…”
Tiếng gọi của Liên Hạnh khiến trái tim Dĩ Chân vỡ nát. Anh đi tới, nắm lấy tay cậu ta.
“Có anh ở bên cạnh em, em rất vui…”
“Tại sao em lại cứu anh? Em biết rõ là không bao lâu nữa anh sẽ…” Dĩ Chân đau đến không thở nổi.
“Dĩ Chân… em sẽ phù hộ cho anh, anh sẽ không sao đâu… Anh phải nhớ kỹ, em dùng mạng mình đổi lấy mạng sống cho anh, anh hãy sống với sự may mắn của em nhé…” Liên Hạnh nhìn Dĩ Chân, ánh mắt đầy thâm tình.
Dĩ Chân cảm thấy như có cái gì tanh ngọt chực trào trong cổ họng: “Liên Hạnh! Anh không chấp nhận, không chấp nhận…”
“Thật ra em biết anh vô tội, em trả thù anh như vậy, còn khiến anh ngồi tù, em muốn xin anh tha thứ… Nhưng mà, có một chuyện em thật sự rất ghét anh, đó là lúc cha chọn anh, anh đã cười rất vui vẻ. Anh biết không? Nụ cười của anh là ác mộng nhiều năm của em, nó khiến em cảm thấy thất bại thảm hại, giống như cái thân thể tàn tật này vậy…”
“Cười?” Dĩ Chân nhớ lại. Trời ơi! Liên Hạnh nghĩ rằng đó là nụ cười chiến thắng của mình sao? Em ấy cho là mình đang chế nhạo em ấy ư?
“Không! Liên Hạnh, anh không hề cười em. Lúc đó anh không nhìn thấy gì cả! Cha sau khi chết đã hiến giác mạc cho anh nên anh mới được nhìn thấy ánh sáng. Lúc đó anh là một người mù, có người lừa anh nói đó là một trò chơi, anh thật sự không hề hay biết có một người như em tồn tại!”
“Thì ra… thì ra là vậy… Ôm em đi, anh hai…” Tiếng gọi anh hai của Liên Hạnh thê lương cùng tận, cuối cùng Dĩ Chân nôn ra một ngụm máu tươi…
Ở trong lòng Dĩ Chân, Liên Hạnh đột nhiên siết lấy tay anh, thở dốc nói: “Anh, nhanh nói cho…”
Lời chưa kịp nói hết, người đã ngọc nát hương tan.
Cho đến khoảnh khắc cuối cùng, điều Liên Hạnh nghĩ đến chính là bảo Dĩ Chân đến giải thích cho A Viễn biết chuyện mình bị mù.
Cho đến giây phút cuối cùng, Liên Hạnh cũng không để Dĩ Chân biết, cậu ta đã yêu Dĩ Chân…
Dĩ Chân chỉ thấy bóng tối từ bốn phía bủa vây lấy mình, tức thì ngã xuống ngất xỉu bên giường Liên Hạnh.
Chứng kiến tình anh em sâu nặng giữa hai người, A Khôn cũng theo cảm tính tiếp nhận Dĩ Chân. Dù sao cũng là người mà người mình yêu trân trọng nhất, hơn nữa tình cảm mà Dĩ Chân dành cho Liên Hạnh cũng rung cảm đất trời, đến trái tim sắt đá nhất cũng sẽ bị làm cho cảm động.
Ba ngày cư tang Liên Hạnh, Dĩ Chân chẳng rời đi nửa bước. Anh coi Liên Hạnh giống như tay chân của mình, hôm nay tay chân điêu linh, sao mà không đau đớn cho được. A Khôn để ý ba ngày nay Dĩ Chân hầu như không ăn uống gì, cũng chẳng thấy anh chợp mắt dù chỉ một chút, đừng nói những thứ này, ngay cả nước mắt trên mặt anh cũng chưa từng khô đi. A Khôn có chút lo lắng cho sức khỏe của Dĩ Chân. Mặc dù trước đây gã từng phái mấy tay chân của Việt Dạ đi hại anh, nhưng đó hoàn toàn là vì mối thù của Chu Tư Viễn, đến hôm nay nhìn thấy Dĩ Chân mới thấy anh là người trọn tình trọn nghĩa hiếm có. Lúc trước Liên Hạnh rất hận Dĩ Chân, cho nên A Khôn cũng không có ấn tượng tốt với anh. Thế nhưng chỉ mới mấy ngày không gặp mà Liên Hạnh lại nguyện chết vì Dĩ Chân, chuyện này thật sự khiến gã chẳng thể nào ngờ.
Mấy ngày nay ở cạnh nhau, A Khôn mới biết Dĩ Chân dành cho người em trai không dễ gì có được này rất nhiều tình thương. Trong lòng gã thầm cảm thán, sao người này lại si tình giống như Liên Hạnh vậy? Đối với ai cũng toàn tâm toàn ý, bỏ ra nhiều như vậy, lỡ như có chuyện gì chẳng phải sẽ trả cả mạng mình luôn sao. Nghĩ vậy, trong lòng A Khôn đối với Dĩ Chân tự nhiên có cảm giác vừa tán thán vừa xót xa.
Dĩ Chân chỉ cảm thấy vào thời khắc Liên Hạnh ra đi, linh hồn của anh cũng đã đi theo cậu ta rồi. Anh thật không ngờ Liên Hạnh lại dùng cách thức đột ngột như vậy mà rời khỏi cuộc sống của anh.
Ban đêm túc trực bên linh cữu của Liên Hạnh, A Khôn bảo Dĩ Chân nên đi nghỉ ngơi, nhưng anh lắc đầu: “Tôi sẽ ở bên em ấy từng giây từng phút, chỉ còn hai đêm nữa thôi là duyên phận đời này sẽ chấm dứt. Tuy bây giờ Liên Hạnh không còn nữa, nhưng có lẽ linh hồn vẫn còn ở trong cơ thể. Tôi còn có lời chưa nói hết với em ấy, em ấy vẫn có thể nghe được…”
Nhìn thấy ánh mắt của Dĩ Chân, A Khôn cảm thấy trái tim mình nhói lên từng cơn. Gã không miễn cưỡng anh nữa, chỉ ra lệnh cho những người khác giúp đỡ trôm nom anh.
Bởi vì Liên Hạnh là người yêu của A Khôn, cho nên người đến phúng viếng rất nhiều. Dĩ Chân vẫn luôn túc trực bên linh cữu, lạy đáp lễ cho từng người tới viếng Liên Hạnh. Trên trán đã có vết xanh tím, nhưng Dĩ Chân lại không có chút cảm giác đau đớn nào.
Cuối cùng mọi người dần ra về, chỉ có bên ngoài nhà chính là còn vài người ở lại để trông giữ ngọn nến Trường Minh cho Liên Hạnh.
Dĩ Chân đi tới trước linh cữu của Liên Hạnh, đốt một tờ vàng mã: “Nhóc Liên Hạnh, em hứa không giữ lời…” Nước mắt nhỏ xuống chậu than, đôi mắt đã đau đến mức giống như sắp bị móc ra ngoài, thế nhưng nước mắt vẫn cứ không kiềm được mà tuôn rơi, “Em đã hứa với anh thế nào? Em hứa giúp anh chăm sóc mẹ, em hứa sẽ lo liệu hậu sự cho anh. Bây giờ em lại buông tay đi mất, còn anh thì sao?! Anh phải làm sao đây… Em bảo anh đi đâu để tìm một người tận tâm chăm sóc mẹ, em bảo anh đi đâu tìm một người có thể lo liệu chuyện hậu sự cho anh?! Em bảo anh phải tìm ai đây?! Đất trời rộng lớn, em và anh là hai ngọn cỏ đơn độc chỉ có thể sống dựa vào nhau. Hôm nay em đi rồi, anh chỉ còn lại một mình cô đơn trơ trọi. Tại sao em lại giành mất phần của anh, để cho anh phải chịu nỗi đau đớn này…”
Máu tươi lại rỉ ra từ khóe miệng Dĩ Chân.
Ngày an táng Liên Hạnh, Dĩ Chân chẳng thể nhấc nổi bước chân.
Trong buổi lễ, tiếng nhạc lạnh lẽo thê lương, rất đông những người đàn ông vận đồ đen mang kính đen đến tham dự.
Cuối cùng là đến thời khắc nhìn mặt người chết lần cuối, đây cũng là sự tiễn biệt sau cùng của người ở lại đối với người đã khuất.
Người chủ trì khẽ dặn dò những thân nhân đứng ở phía trước: “Lát nữa đừng khóc, nếu không sẽ không nhìn thấy được lần cuối cùng.”
Nước mắt Dĩ Chân như đã khô cạn, anh không hề khóc, chỉ chăm chú nhìn vào di hài Liên Hạnh.
Mọi người bắt đầu theo từng nhóm đi đến bên cạnh Liên Hạnh, nhẹ nhàng đặt hoa bách hợp và cúc trắng lên trên người cậu ta. Dĩ Chân được hai người khác dìu đến, lúc hoa bách hợp trên tay rơi vào trong quan tài thủy tinh, anh lập tức mất đi tri giác.
Lúc Dĩ Chân tỉnh lại, Liên Hạnh đã ngủ trong một chiếc hộp ngọc nhỏ. Trong tấm ảnh, Liên Hạnh trẻ tuổi tuấn tú như xuyên qua muôn trùng tháng năm mỉm cười với Dĩ Chân. Dĩ Chân nhận lấy hộp ngọc rồi ôm vào lòng thật chặt. Cái ôm của Dĩ Chân vừa thơm vừa ấm, cho nên Liên Hạnh lúc ra đi vẫn muốn vùi vào cái ôm này.
Bây giờ em đang ở trong lòng anh rồi đó, Liên Hạnh, em hãy an tâm ngủ đi.
“Cậu Lâm, tôi đã mua xong mộ phần cho Liên Hạnh, muốn nhờ cậu lập một tấm bia cho cậu ấy.”
Dĩ Chân gật đầu, nói bằng giọng khàn khàn: “Anh Khôn, nếu anh cho phép, tôi nghĩ Liên Hạnh sẽ rất thích có một tấm bia mộ như thế này.”
Ngày lập bia cho Liên Hạnh, thời tiết rất đẹp. Sau khi bàn bạc, Dĩ Chân và A Khôn chọn ra tấm hình Liên Hạnh xinh đẹp nhất để khảm lên tấm bia đá. Dĩ Chân thầm đọc văn bia: Ái tử Lâm Liên Hạnh chi mộ, cha Lâm Chính Vân, huê hữu Trần Chính Khôn, anh Lâm Dĩ Chân kính lập.
“Liên Hạnh, cha rất thương yêu em. Kể từ lúc nghe thấy tiếng khóc ấy của cha, anh có thể cảm nhận được đó là một nỗi đau rất sâu. Vậy nên em đừng trách cha nữa, cho dù lúc đó ông ấy có chọn em thì những kẻ xấu kia vẫn muốn làm tổn thương em, kết cục đau khổ này đừng bắt cha phải gánh nữa. Cho nên Liên Hạnh, hãy vui vẻ đi theo cha nhé…” Dĩ Chân cầu chúc.
A Khôn đứng ở bên cạnh, nước mắt chảy dài.
Xử lý xong hậu sự của Liên Hạnh, Dĩ Chân lại quay về cuộc sống trước kia, có điều bây giờ tinh thần của anh đã hoàn toàn thay đổi. Cái chết của Liên Hạnh đã khiến Dĩ Chân bị đả kích vô cùng nặng nề, anh bắt đầu ngẩn người nhiều hơn, cơn đau dạ dày cũng thường xuyên kéo đến.
Mẹ Lôi hết lòng điều dưỡng cho Dĩ Chân, anh cũng không nỡ phụ tấm lòng của mẹ, nhưng ăn vào bao nhiêu thì thường nôn ra hết, thời gian đau đớn còn nhiều hơn lúc không đau.
Lúc sức khỏe cho phép, Dĩ Chân vẫn cố gắng đi nhặt một ít phế phẩm. Tuy rằng mỗi tháng A Khôn đều gửi cho anh tiền để phụ giúp việc nhà, nhưng nếu không phải thật sự không cố gắng được nữa thì anh cũng không đồng ý nhận tiền của A Khôn. Dĩ Chân luôn nói cuộc sống vẫn còn có thể duy trì được, nên A Khôn thỉnh thoảng gửi tới một ít đồ ăn, anh cũng để dành hết cho mẹ Lôi.
Dĩ Chân cũng không liên lạc với người cảnh sát già, cuộc sống trở nên như vậy, anh không muốn làm phiền người khác quá nhiều. Dù sao bây giờ mình vẫn có thể làm việc, đến khi không xuống giường được nữa thì gọi người giúp đỡ cũng không muộn.
Hôm nay, Dĩ Chân đang nhặt một ít chai lọ ở trên đường thì đột nhiên dạ dày dợn lên, cảm giác chóng mặt buồn nôn ập tới. Anh lấy tay bặm bụng, nhưng không nhịn được cơn quặn thắt, bất chợt nôn ra.
“A…” Một tiếng kêu kinh hãi vang lên, chất bẩn Dĩ Chân phun ra bắn lên người một người qua đường.
Dĩ Chân gắng gượng nâng người lên, nói: “Xin lỗi…”
“Em… em là Dĩ Chân…”
Dĩ Chân muốn nhìn xem người đó là ai, thế nhưng cảm giác choáng váng lại kéo tới khiến anh mất đi tri giác.
Khi tỉnh lại, Dĩ Chân thấy mình đang ở một nơi quen thuộc. Không gian màu trắng tĩnh lặng khiến anh cảm thấy yên bình, nhưng cũng xen lẫn trong đó một tia áp bức.
“Em tỉnh rồi.”
Một giọng nói quen thuộc truyền đến, Dĩ Chân gần như không dám tin vào hai mắt mình. Anh ta… anh ta thật sự là Mạnh Xuân Hiểu.
Từ sau lần “làm chứng” đó, Mạnh Xuân Hiểu đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời Dĩ Chân. Thật ra Dĩ Chân cũng có đi tìm Mạnh Xuân Hiểu vài lần, nhưng người khác đều nói là Mạnh Xuân Hiểu đã xuất ngoại. Sau đó những việc làm của A Viễn khiến Dĩ Chân tâm tàn ý lạnh, nên anh cũng không đi tìm Mạnh Xuân Hiểu nữa. Thật không ngờ sau một thời gian dài như vậy, bọn họ lại dùng cách thức này để gặp lại nhau.
“Đã xảy ra chuyện gì? Sao em lại bệnh đến nông nỗi này?” Nhìn bờ vai gầy yếu của Dĩ Chân, trái tim Mạnh Xuân Hiểu bị bóp nghẹn, trong lòng dâng lên một nỗi xót xa. Cho dù người thanh niên này có phạm phải sai lầm gì thì có nhất thiết phải bắt anh trả một cái giá quá đắt như vậy không? Nhất định phải khiến anh trả cả tính mạng hay sao?
Dĩ Chân không biết phải đối mặt với Mạnh Xuân Hiểu làm sao, hồi lâu sau anh mới lạnh lùng hỏi: “Là anh hợp tác với anh ta phải không…”
“Cái gì? Hợp tác với ai?”
“Anh, và Chu Tư Viễn, hợp lại để lừa tôi…” Trong lòng Dĩ Chân cảm thấy uất ức khôn cùng. Đã lâu như vậy rồi, thế mà cứ mỗi lần nhớ tới A Viễn là trái tim của anh vẫn sẽ không kiềm được mà đau thắt.
“Anh…” Mạnh Xuân Hiểu nghẹn lời.
Dĩ Chân xuống giường: “Dù thế nào cũng phải cảm ơn anh hôm nay đã cứu tôi.”
“Dĩ Chân? Em đi đâu vậy Dĩ Chân? Không được, em phải nhập viện ngay! Nếu không sẽ…”
“Sẽ chết đúng không? Tôi đã biết rồi.”
Thái độ dửng dưng của Dĩ Chân khiến trái tim Mạnh Xuân Hiểu đông cứng. Mạnh Xuân Hiểu lớn tiếng nói: “Em… sao em lại không yêu thương bản thân mình như vậy?!”
Dĩ Chân chậm rãi quay đầu lại: “Tại sao tôi không thể không yêu thương bản thân mình? Các người ai cũng có thể không yêu thương tôi, ai cũng có thể lừa dối tôi hãm hại tôi, làm nhục tôi làm tổn thương tôi. Vậy thì tại sao thân thể của chính tôi, tôi không yêu thương thì lại không được… Bây giờ tôi không quan tâm đến cái thân thể này nữa, cũng… có ai quan tâm đến tôi…”
Câu nói tủi thân sau cùng này, chữ cuối còn chất chứa sự run rẩy. Dĩ Chân nhớ lại lúc trước bản thân mình đã tin tưởng Mạnh Xuân Hiểu rất nhiều, còn đặt toàn bộ hạnh phúc của mình vào một câu nói của người đàn ông này, nghĩ lại thật là quá ngốc nghếch. Trong cổ họng anh như đang có thứ gì cứng rắn nghẹn lại, không thể nuốt xuống, cũng chẳng thể nôn ra.
“Dĩ Chân, coi như lúc đó anh đã sai, bây giờ anh bù đắp cho em có được không?”
“Đợi đến khi tôi chết, lúc đó hãy đến trước mộ của tôi mà nói, dẫn theo A Viễn nữa.” Dĩ Chân kiên quyết nói, sau đó bước thẳng đến phía cửa.
“Dĩ Chân!” Mạnh Xuân Hiểu chắn ở trước mặt Dĩ Chân, gần như sắp vây anh vào lòng mình.
Dĩ Chân không động đậy, chỉ yếu ớt nói: “Nếu anh muốn giữ tôi lại, tôi cũng chẳng có sức chống lại anh. Anh muốn làm gì tôi cũng đành chịu, nhưng tôi vẫn còn một cách nữa, đó là chết…”
Nghe Dĩ Chân nói vậy, cơ thể Mạnh Xuân Hiểu muốn run lên, chỉ biết chậm rãi dịch người qua.
Dĩ Chân nhấc chân muốn đi, nhưng Mạnh Xuân Hiểu kéo tay anh lại: “Dĩ Chân, đây là số điện thoại của anh, em có cần gì cứ việc tìm anh nhé.”
Dĩ Chân chần chừ một chút rồi bước ra khỏi cửa.
Ánh mặt trời thật đẹp, thấm thoắt một mùa xuân nữa lại về. Tờ giấy có viết số điện thoại kia đã bị Dĩ Chân xé thành hai mảnh, nhưng anh vẫn không đủ quyết tâm vứt đi.
Thấy Dĩ Chân đã đi xa, một người đàn ông trung niên bước vào phòng khám của Mạnh Xuân Hiểu.
“Bác ơi, hôm nay tôi thấy không được khỏe. Nếu bác không cần khám bệnh gấp, xin hãy quay lại vào ngày mai.” Mạnh Xuân Hiểu hơi choáng đầu, cảm thấy sợ hãi khi trông thấy bộ dạng ốm yếu của Dĩ Chân. Thật không ngờ một người đang khỏe mạnh chỉ trong một năm ngắn ngủi lại biến thành như vậy. Đối với những chuyện trước kia, mặc dù Mạnh Xuân Hiểu nghĩ Dĩ Chân có chỗ sai, nhưng bây giờ thấy Dĩ Chân như vậy, trong lòng cũng không khỏi có chút áy náy.
“Cậu họ Mạnh phải không?” Người đàn ông vừa bước vào tuy đã lớn tuổi nhưng lại có một đôi mắt hệt như chim ưng.
Mạnh Xuân Hiểu sửng sốt, cúi đầu nhìn chiếc thẻ bác sĩ trước ngực mình, gật đầu: “Vâng.”
“Tôi có vài chuyện muốn nói với cậu, có liên quan đến Lâm Dĩ Chân.”
Nghe thấy cái tên Dĩ Chân, Mạnh Xuân Hiểu lập tức chấn động.
“Lại nghĩ đến người đó à? Nếu cậu cứ như vậy…” Bình An vừa nói vừa đi tới ngồi xuống bên cạnh Chu Tư Viễn, đưa cho hắn một quả táo.
Chu Tư Viễn thở dài: “Chị hãy nói cho tôi biết, tôi còn bao nhiêu thời gian…”
Bình An rũ mắt: “Với tốc độ phát triển hiện tại, tối đa… còn một năm.”
Bầu không khí rơi vào yên lặng.
“Cậu… đang nghĩ gì vậy?”
“Bình An, tôi muốn về nước.” Ánh tà dương hắt vào mặt Chu Tư Viễn, khuôn mặt anh tuấn chứa đầy sự bi thương cùng với nỗi niềm không thể nói hết.
“Quay về làm gì? Cậu vẫn muốn đi tìm người ấy sao?” Giọng nói của Bình An có phần bất đắc dĩ.
“Có lẽ vậy, cũng có thể không, tôi không muốn chết cô độc ở chỗ này.” Hàng mi dài của Chu Tư Viễn khẽ khép lại, tạo thành một mảnh râm mờ, “Dĩ Chân đi rồi, Xuân Hiểu cũng đi rồi, tôi chỉ còn có một mình.”
Giọng nói bi ai của Chu Tư Viễn khiến Bình An đau lòng, cô không kiềm được nhíu mày.
“Hãy giúp tôi thu xếp chút đồ đạc, mua cả vé nữa. Tôi phải về.”
Thấy Chu Tư Viễn sắp ra khỏi cửa, Bình An nói to: “Tôi sẽ về cùng cậu!”
Chu Tư Viễn thoáng ngẩn người: “Chị muốn cùng tôi quay về tìm cậu ấy…”
Ánh mắt Bình An chứa đầy bất đắc dĩ, nhưng cô vẫn gật đầu.
Từng câu từng chữ Liên Hạnh nói ra tựa như những mũi nhọn đâm thẳng vào lòng Dĩ Chân. Liên Hạnh, em thật độc ác. Anh không nỡ bỏ em lại trên đời, nhưng em lại bỏ anh mà đi? Đến cuối cùng các người cứ lần lượt đi mất, chỉ còn Lâm Dĩ Chân tôi cô độc một mình…
Dĩ Chân đang ngồi thẫn thờ thì một gã đàn ông mày thô mắt lớn bất ngờ xông đến. Gã vươn tay nắm lấy anh xốc lên: “Mày… mày là Lâm Dĩ Chân phải không…” Hai mắt của gã gần như muốn nhỏ ra máu.
“Đúng vậy… Anh là… anh Khôn…” Dĩ Chân yếu ớt nói.
“Mày trả Liên Hạnh cho tao! Trả Liên Hạnh lại cho tao!” Gã đàn ông nắm cổ áo Dĩ Chân lay mạnh, Dĩ Chân chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, gần như muốn ngã xuống.
“Anh Khôn! Liên Hạnh nói không được để anh động đến anh ta!” Mấy tên đàn em trong Khôn bang chạy tới, chụp lấy tay gã kéo ra.
“Liên Hạnh…” Gã đàn ông ngồi xổm xuống đất, lấy hai tay ôm đầu, khóc nức nở.
Ánh đèn đỏ như quỷ nhãn chợt tắt, bác sĩ bước ra nói đã tiêm cho Liên Hạnh một mũi cường tim, thời gian của cậu ta chỉ còn khoảng nửa tiếng, bảo các thân nhân hãy vào thăm cậu ta. Dĩ Chân có cảm giác như linh hồn của mình đã rời khỏi thể xác, cũng không biết bản thân đi vào phòng bệnh của Liên Hạnh bằng cách nào.
“Anh Khôn…”
Tiếng gọi của Liên Hạnh như đang rên rỉ khiến gã đàn ông kia run lên. Gã đi tới, nắm lấy tay Liên Hạnh.
“Anh Khôn, em sắp đi rồi.” Liên Hạnh thì thào.
Nước mắt của gã đàn ông đã ướt đẫm cả mặt, gã nghẹn ngào nói: “Nhóc Liên Hạnh, em có tâm nguyện gì hãy nói với anh Khôn. Anh Khôn hứa với em.”
“Anh Khôn, anh đừng làm khó Dĩ Chân nữa. Là em muốn cứu anh ấy, ân oán giữa em và anh ấy đã tháo bỏ rồi, bây giờ anh ấy là người thân duy nhất của em…”
Gã đàn ông rơi nước mắt, gật đầu.
“Anh Khôn, thời khắc này em mới biết anh thật lòng thương em. Anh là người đàn ông kiên cường, vậy mà lại… khóc vì em… Đáng tiếc, đời này Liên Hạnh không thể báo đáp anh. Kiếp sau, em sẽ đợi anh…”
“Liên Hạnh…” Gã đàn ông khóc đến muốn ngất đi.
“Dĩ… Chân…”
Tiếng gọi của Liên Hạnh khiến trái tim Dĩ Chân vỡ nát. Anh đi tới, nắm lấy tay cậu ta.
“Có anh ở bên cạnh em, em rất vui…”
“Tại sao em lại cứu anh? Em biết rõ là không bao lâu nữa anh sẽ…” Dĩ Chân đau đến không thở nổi.
“Dĩ Chân… em sẽ phù hộ cho anh, anh sẽ không sao đâu… Anh phải nhớ kỹ, em dùng mạng mình đổi lấy mạng sống cho anh, anh hãy sống với sự may mắn của em nhé…” Liên Hạnh nhìn Dĩ Chân, ánh mắt đầy thâm tình.
Dĩ Chân cảm thấy như có cái gì tanh ngọt chực trào trong cổ họng: “Liên Hạnh! Anh không chấp nhận, không chấp nhận…”
“Thật ra em biết anh vô tội, em trả thù anh như vậy, còn khiến anh ngồi tù, em muốn xin anh tha thứ… Nhưng mà, có một chuyện em thật sự rất ghét anh, đó là lúc cha chọn anh, anh đã cười rất vui vẻ. Anh biết không? Nụ cười của anh là ác mộng nhiều năm của em, nó khiến em cảm thấy thất bại thảm hại, giống như cái thân thể tàn tật này vậy…”
“Cười?” Dĩ Chân nhớ lại. Trời ơi! Liên Hạnh nghĩ rằng đó là nụ cười chiến thắng của mình sao? Em ấy cho là mình đang chế nhạo em ấy ư?
“Không! Liên Hạnh, anh không hề cười em. Lúc đó anh không nhìn thấy gì cả! Cha sau khi chết đã hiến giác mạc cho anh nên anh mới được nhìn thấy ánh sáng. Lúc đó anh là một người mù, có người lừa anh nói đó là một trò chơi, anh thật sự không hề hay biết có một người như em tồn tại!”
“Thì ra… thì ra là vậy… Ôm em đi, anh hai…” Tiếng gọi anh hai của Liên Hạnh thê lương cùng tận, cuối cùng Dĩ Chân nôn ra một ngụm máu tươi…
Ở trong lòng Dĩ Chân, Liên Hạnh đột nhiên siết lấy tay anh, thở dốc nói: “Anh, nhanh nói cho…”
Lời chưa kịp nói hết, người đã ngọc nát hương tan.
Cho đến khoảnh khắc cuối cùng, điều Liên Hạnh nghĩ đến chính là bảo Dĩ Chân đến giải thích cho A Viễn biết chuyện mình bị mù.
Cho đến giây phút cuối cùng, Liên Hạnh cũng không để Dĩ Chân biết, cậu ta đã yêu Dĩ Chân…
Dĩ Chân chỉ thấy bóng tối từ bốn phía bủa vây lấy mình, tức thì ngã xuống ngất xỉu bên giường Liên Hạnh.
Chứng kiến tình anh em sâu nặng giữa hai người, A Khôn cũng theo cảm tính tiếp nhận Dĩ Chân. Dù sao cũng là người mà người mình yêu trân trọng nhất, hơn nữa tình cảm mà Dĩ Chân dành cho Liên Hạnh cũng rung cảm đất trời, đến trái tim sắt đá nhất cũng sẽ bị làm cho cảm động.
Ba ngày cư tang Liên Hạnh, Dĩ Chân chẳng rời đi nửa bước. Anh coi Liên Hạnh giống như tay chân của mình, hôm nay tay chân điêu linh, sao mà không đau đớn cho được. A Khôn để ý ba ngày nay Dĩ Chân hầu như không ăn uống gì, cũng chẳng thấy anh chợp mắt dù chỉ một chút, đừng nói những thứ này, ngay cả nước mắt trên mặt anh cũng chưa từng khô đi. A Khôn có chút lo lắng cho sức khỏe của Dĩ Chân. Mặc dù trước đây gã từng phái mấy tay chân của Việt Dạ đi hại anh, nhưng đó hoàn toàn là vì mối thù của Chu Tư Viễn, đến hôm nay nhìn thấy Dĩ Chân mới thấy anh là người trọn tình trọn nghĩa hiếm có. Lúc trước Liên Hạnh rất hận Dĩ Chân, cho nên A Khôn cũng không có ấn tượng tốt với anh. Thế nhưng chỉ mới mấy ngày không gặp mà Liên Hạnh lại nguyện chết vì Dĩ Chân, chuyện này thật sự khiến gã chẳng thể nào ngờ.
Mấy ngày nay ở cạnh nhau, A Khôn mới biết Dĩ Chân dành cho người em trai không dễ gì có được này rất nhiều tình thương. Trong lòng gã thầm cảm thán, sao người này lại si tình giống như Liên Hạnh vậy? Đối với ai cũng toàn tâm toàn ý, bỏ ra nhiều như vậy, lỡ như có chuyện gì chẳng phải sẽ trả cả mạng mình luôn sao. Nghĩ vậy, trong lòng A Khôn đối với Dĩ Chân tự nhiên có cảm giác vừa tán thán vừa xót xa.
Dĩ Chân chỉ cảm thấy vào thời khắc Liên Hạnh ra đi, linh hồn của anh cũng đã đi theo cậu ta rồi. Anh thật không ngờ Liên Hạnh lại dùng cách thức đột ngột như vậy mà rời khỏi cuộc sống của anh.
Ban đêm túc trực bên linh cữu của Liên Hạnh, A Khôn bảo Dĩ Chân nên đi nghỉ ngơi, nhưng anh lắc đầu: “Tôi sẽ ở bên em ấy từng giây từng phút, chỉ còn hai đêm nữa thôi là duyên phận đời này sẽ chấm dứt. Tuy bây giờ Liên Hạnh không còn nữa, nhưng có lẽ linh hồn vẫn còn ở trong cơ thể. Tôi còn có lời chưa nói hết với em ấy, em ấy vẫn có thể nghe được…”
Nhìn thấy ánh mắt của Dĩ Chân, A Khôn cảm thấy trái tim mình nhói lên từng cơn. Gã không miễn cưỡng anh nữa, chỉ ra lệnh cho những người khác giúp đỡ trôm nom anh.
Bởi vì Liên Hạnh là người yêu của A Khôn, cho nên người đến phúng viếng rất nhiều. Dĩ Chân vẫn luôn túc trực bên linh cữu, lạy đáp lễ cho từng người tới viếng Liên Hạnh. Trên trán đã có vết xanh tím, nhưng Dĩ Chân lại không có chút cảm giác đau đớn nào.
Cuối cùng mọi người dần ra về, chỉ có bên ngoài nhà chính là còn vài người ở lại để trông giữ ngọn nến Trường Minh cho Liên Hạnh.
Dĩ Chân đi tới trước linh cữu của Liên Hạnh, đốt một tờ vàng mã: “Nhóc Liên Hạnh, em hứa không giữ lời…” Nước mắt nhỏ xuống chậu than, đôi mắt đã đau đến mức giống như sắp bị móc ra ngoài, thế nhưng nước mắt vẫn cứ không kiềm được mà tuôn rơi, “Em đã hứa với anh thế nào? Em hứa giúp anh chăm sóc mẹ, em hứa sẽ lo liệu hậu sự cho anh. Bây giờ em lại buông tay đi mất, còn anh thì sao?! Anh phải làm sao đây… Em bảo anh đi đâu để tìm một người tận tâm chăm sóc mẹ, em bảo anh đi đâu tìm một người có thể lo liệu chuyện hậu sự cho anh?! Em bảo anh phải tìm ai đây?! Đất trời rộng lớn, em và anh là hai ngọn cỏ đơn độc chỉ có thể sống dựa vào nhau. Hôm nay em đi rồi, anh chỉ còn lại một mình cô đơn trơ trọi. Tại sao em lại giành mất phần của anh, để cho anh phải chịu nỗi đau đớn này…”
Máu tươi lại rỉ ra từ khóe miệng Dĩ Chân.
Ngày an táng Liên Hạnh, Dĩ Chân chẳng thể nhấc nổi bước chân.
Trong buổi lễ, tiếng nhạc lạnh lẽo thê lương, rất đông những người đàn ông vận đồ đen mang kính đen đến tham dự.
Cuối cùng là đến thời khắc nhìn mặt người chết lần cuối, đây cũng là sự tiễn biệt sau cùng của người ở lại đối với người đã khuất.
Người chủ trì khẽ dặn dò những thân nhân đứng ở phía trước: “Lát nữa đừng khóc, nếu không sẽ không nhìn thấy được lần cuối cùng.”
Nước mắt Dĩ Chân như đã khô cạn, anh không hề khóc, chỉ chăm chú nhìn vào di hài Liên Hạnh.
Mọi người bắt đầu theo từng nhóm đi đến bên cạnh Liên Hạnh, nhẹ nhàng đặt hoa bách hợp và cúc trắng lên trên người cậu ta. Dĩ Chân được hai người khác dìu đến, lúc hoa bách hợp trên tay rơi vào trong quan tài thủy tinh, anh lập tức mất đi tri giác.
Lúc Dĩ Chân tỉnh lại, Liên Hạnh đã ngủ trong một chiếc hộp ngọc nhỏ. Trong tấm ảnh, Liên Hạnh trẻ tuổi tuấn tú như xuyên qua muôn trùng tháng năm mỉm cười với Dĩ Chân. Dĩ Chân nhận lấy hộp ngọc rồi ôm vào lòng thật chặt. Cái ôm của Dĩ Chân vừa thơm vừa ấm, cho nên Liên Hạnh lúc ra đi vẫn muốn vùi vào cái ôm này.
Bây giờ em đang ở trong lòng anh rồi đó, Liên Hạnh, em hãy an tâm ngủ đi.
“Cậu Lâm, tôi đã mua xong mộ phần cho Liên Hạnh, muốn nhờ cậu lập một tấm bia cho cậu ấy.”
Dĩ Chân gật đầu, nói bằng giọng khàn khàn: “Anh Khôn, nếu anh cho phép, tôi nghĩ Liên Hạnh sẽ rất thích có một tấm bia mộ như thế này.”
Ngày lập bia cho Liên Hạnh, thời tiết rất đẹp. Sau khi bàn bạc, Dĩ Chân và A Khôn chọn ra tấm hình Liên Hạnh xinh đẹp nhất để khảm lên tấm bia đá. Dĩ Chân thầm đọc văn bia: Ái tử Lâm Liên Hạnh chi mộ, cha Lâm Chính Vân, huê hữu Trần Chính Khôn, anh Lâm Dĩ Chân kính lập.
“Liên Hạnh, cha rất thương yêu em. Kể từ lúc nghe thấy tiếng khóc ấy của cha, anh có thể cảm nhận được đó là một nỗi đau rất sâu. Vậy nên em đừng trách cha nữa, cho dù lúc đó ông ấy có chọn em thì những kẻ xấu kia vẫn muốn làm tổn thương em, kết cục đau khổ này đừng bắt cha phải gánh nữa. Cho nên Liên Hạnh, hãy vui vẻ đi theo cha nhé…” Dĩ Chân cầu chúc.
A Khôn đứng ở bên cạnh, nước mắt chảy dài.
Xử lý xong hậu sự của Liên Hạnh, Dĩ Chân lại quay về cuộc sống trước kia, có điều bây giờ tinh thần của anh đã hoàn toàn thay đổi. Cái chết của Liên Hạnh đã khiến Dĩ Chân bị đả kích vô cùng nặng nề, anh bắt đầu ngẩn người nhiều hơn, cơn đau dạ dày cũng thường xuyên kéo đến.
Mẹ Lôi hết lòng điều dưỡng cho Dĩ Chân, anh cũng không nỡ phụ tấm lòng của mẹ, nhưng ăn vào bao nhiêu thì thường nôn ra hết, thời gian đau đớn còn nhiều hơn lúc không đau.
Lúc sức khỏe cho phép, Dĩ Chân vẫn cố gắng đi nhặt một ít phế phẩm. Tuy rằng mỗi tháng A Khôn đều gửi cho anh tiền để phụ giúp việc nhà, nhưng nếu không phải thật sự không cố gắng được nữa thì anh cũng không đồng ý nhận tiền của A Khôn. Dĩ Chân luôn nói cuộc sống vẫn còn có thể duy trì được, nên A Khôn thỉnh thoảng gửi tới một ít đồ ăn, anh cũng để dành hết cho mẹ Lôi.
Dĩ Chân cũng không liên lạc với người cảnh sát già, cuộc sống trở nên như vậy, anh không muốn làm phiền người khác quá nhiều. Dù sao bây giờ mình vẫn có thể làm việc, đến khi không xuống giường được nữa thì gọi người giúp đỡ cũng không muộn.
Hôm nay, Dĩ Chân đang nhặt một ít chai lọ ở trên đường thì đột nhiên dạ dày dợn lên, cảm giác chóng mặt buồn nôn ập tới. Anh lấy tay bặm bụng, nhưng không nhịn được cơn quặn thắt, bất chợt nôn ra.
“A…” Một tiếng kêu kinh hãi vang lên, chất bẩn Dĩ Chân phun ra bắn lên người một người qua đường.
Dĩ Chân gắng gượng nâng người lên, nói: “Xin lỗi…”
“Em… em là Dĩ Chân…”
Dĩ Chân muốn nhìn xem người đó là ai, thế nhưng cảm giác choáng váng lại kéo tới khiến anh mất đi tri giác.
Khi tỉnh lại, Dĩ Chân thấy mình đang ở một nơi quen thuộc. Không gian màu trắng tĩnh lặng khiến anh cảm thấy yên bình, nhưng cũng xen lẫn trong đó một tia áp bức.
“Em tỉnh rồi.”
Một giọng nói quen thuộc truyền đến, Dĩ Chân gần như không dám tin vào hai mắt mình. Anh ta… anh ta thật sự là Mạnh Xuân Hiểu.
Từ sau lần “làm chứng” đó, Mạnh Xuân Hiểu đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời Dĩ Chân. Thật ra Dĩ Chân cũng có đi tìm Mạnh Xuân Hiểu vài lần, nhưng người khác đều nói là Mạnh Xuân Hiểu đã xuất ngoại. Sau đó những việc làm của A Viễn khiến Dĩ Chân tâm tàn ý lạnh, nên anh cũng không đi tìm Mạnh Xuân Hiểu nữa. Thật không ngờ sau một thời gian dài như vậy, bọn họ lại dùng cách thức này để gặp lại nhau.
“Đã xảy ra chuyện gì? Sao em lại bệnh đến nông nỗi này?” Nhìn bờ vai gầy yếu của Dĩ Chân, trái tim Mạnh Xuân Hiểu bị bóp nghẹn, trong lòng dâng lên một nỗi xót xa. Cho dù người thanh niên này có phạm phải sai lầm gì thì có nhất thiết phải bắt anh trả một cái giá quá đắt như vậy không? Nhất định phải khiến anh trả cả tính mạng hay sao?
Dĩ Chân không biết phải đối mặt với Mạnh Xuân Hiểu làm sao, hồi lâu sau anh mới lạnh lùng hỏi: “Là anh hợp tác với anh ta phải không…”
“Cái gì? Hợp tác với ai?”
“Anh, và Chu Tư Viễn, hợp lại để lừa tôi…” Trong lòng Dĩ Chân cảm thấy uất ức khôn cùng. Đã lâu như vậy rồi, thế mà cứ mỗi lần nhớ tới A Viễn là trái tim của anh vẫn sẽ không kiềm được mà đau thắt.
“Anh…” Mạnh Xuân Hiểu nghẹn lời.
Dĩ Chân xuống giường: “Dù thế nào cũng phải cảm ơn anh hôm nay đã cứu tôi.”
“Dĩ Chân? Em đi đâu vậy Dĩ Chân? Không được, em phải nhập viện ngay! Nếu không sẽ…”
“Sẽ chết đúng không? Tôi đã biết rồi.”
Thái độ dửng dưng của Dĩ Chân khiến trái tim Mạnh Xuân Hiểu đông cứng. Mạnh Xuân Hiểu lớn tiếng nói: “Em… sao em lại không yêu thương bản thân mình như vậy?!”
Dĩ Chân chậm rãi quay đầu lại: “Tại sao tôi không thể không yêu thương bản thân mình? Các người ai cũng có thể không yêu thương tôi, ai cũng có thể lừa dối tôi hãm hại tôi, làm nhục tôi làm tổn thương tôi. Vậy thì tại sao thân thể của chính tôi, tôi không yêu thương thì lại không được… Bây giờ tôi không quan tâm đến cái thân thể này nữa, cũng… có ai quan tâm đến tôi…”
Câu nói tủi thân sau cùng này, chữ cuối còn chất chứa sự run rẩy. Dĩ Chân nhớ lại lúc trước bản thân mình đã tin tưởng Mạnh Xuân Hiểu rất nhiều, còn đặt toàn bộ hạnh phúc của mình vào một câu nói của người đàn ông này, nghĩ lại thật là quá ngốc nghếch. Trong cổ họng anh như đang có thứ gì cứng rắn nghẹn lại, không thể nuốt xuống, cũng chẳng thể nôn ra.
“Dĩ Chân, coi như lúc đó anh đã sai, bây giờ anh bù đắp cho em có được không?”
“Đợi đến khi tôi chết, lúc đó hãy đến trước mộ của tôi mà nói, dẫn theo A Viễn nữa.” Dĩ Chân kiên quyết nói, sau đó bước thẳng đến phía cửa.
“Dĩ Chân!” Mạnh Xuân Hiểu chắn ở trước mặt Dĩ Chân, gần như sắp vây anh vào lòng mình.
Dĩ Chân không động đậy, chỉ yếu ớt nói: “Nếu anh muốn giữ tôi lại, tôi cũng chẳng có sức chống lại anh. Anh muốn làm gì tôi cũng đành chịu, nhưng tôi vẫn còn một cách nữa, đó là chết…”
Nghe Dĩ Chân nói vậy, cơ thể Mạnh Xuân Hiểu muốn run lên, chỉ biết chậm rãi dịch người qua.
Dĩ Chân nhấc chân muốn đi, nhưng Mạnh Xuân Hiểu kéo tay anh lại: “Dĩ Chân, đây là số điện thoại của anh, em có cần gì cứ việc tìm anh nhé.”
Dĩ Chân chần chừ một chút rồi bước ra khỏi cửa.
Ánh mặt trời thật đẹp, thấm thoắt một mùa xuân nữa lại về. Tờ giấy có viết số điện thoại kia đã bị Dĩ Chân xé thành hai mảnh, nhưng anh vẫn không đủ quyết tâm vứt đi.
Thấy Dĩ Chân đã đi xa, một người đàn ông trung niên bước vào phòng khám của Mạnh Xuân Hiểu.
“Bác ơi, hôm nay tôi thấy không được khỏe. Nếu bác không cần khám bệnh gấp, xin hãy quay lại vào ngày mai.” Mạnh Xuân Hiểu hơi choáng đầu, cảm thấy sợ hãi khi trông thấy bộ dạng ốm yếu của Dĩ Chân. Thật không ngờ một người đang khỏe mạnh chỉ trong một năm ngắn ngủi lại biến thành như vậy. Đối với những chuyện trước kia, mặc dù Mạnh Xuân Hiểu nghĩ Dĩ Chân có chỗ sai, nhưng bây giờ thấy Dĩ Chân như vậy, trong lòng cũng không khỏi có chút áy náy.
“Cậu họ Mạnh phải không?” Người đàn ông vừa bước vào tuy đã lớn tuổi nhưng lại có một đôi mắt hệt như chim ưng.
Mạnh Xuân Hiểu sửng sốt, cúi đầu nhìn chiếc thẻ bác sĩ trước ngực mình, gật đầu: “Vâng.”
“Tôi có vài chuyện muốn nói với cậu, có liên quan đến Lâm Dĩ Chân.”
Nghe thấy cái tên Dĩ Chân, Mạnh Xuân Hiểu lập tức chấn động.
“Lại nghĩ đến người đó à? Nếu cậu cứ như vậy…” Bình An vừa nói vừa đi tới ngồi xuống bên cạnh Chu Tư Viễn, đưa cho hắn một quả táo.
Chu Tư Viễn thở dài: “Chị hãy nói cho tôi biết, tôi còn bao nhiêu thời gian…”
Bình An rũ mắt: “Với tốc độ phát triển hiện tại, tối đa… còn một năm.”
Bầu không khí rơi vào yên lặng.
“Cậu… đang nghĩ gì vậy?”
“Bình An, tôi muốn về nước.” Ánh tà dương hắt vào mặt Chu Tư Viễn, khuôn mặt anh tuấn chứa đầy sự bi thương cùng với nỗi niềm không thể nói hết.
“Quay về làm gì? Cậu vẫn muốn đi tìm người ấy sao?” Giọng nói của Bình An có phần bất đắc dĩ.
“Có lẽ vậy, cũng có thể không, tôi không muốn chết cô độc ở chỗ này.” Hàng mi dài của Chu Tư Viễn khẽ khép lại, tạo thành một mảnh râm mờ, “Dĩ Chân đi rồi, Xuân Hiểu cũng đi rồi, tôi chỉ còn có một mình.”
Giọng nói bi ai của Chu Tư Viễn khiến Bình An đau lòng, cô không kiềm được nhíu mày.
“Hãy giúp tôi thu xếp chút đồ đạc, mua cả vé nữa. Tôi phải về.”
Thấy Chu Tư Viễn sắp ra khỏi cửa, Bình An nói to: “Tôi sẽ về cùng cậu!”
Chu Tư Viễn thoáng ngẩn người: “Chị muốn cùng tôi quay về tìm cậu ấy…”
Ánh mắt Bình An chứa đầy bất đắc dĩ, nhưng cô vẫn gật đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook