Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]
-
Chương 115: Vạn dặm vẫn một lòng, làm việc thấy tâm cơ
Bạch Sầu Phi trong lòng quyết định, ngoài miệng lại hỏi:
- Ta lừa ngươi à? Ta chỉ cần giết ngươi chứ không cần lừa ngươi.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Ngươi sẽ không giết Ôn Nhu.
- Ta không giết cô ta?
Bạch Sầu Phi làm ra vẻ kinh ngạc:
- Cô ta có báu vật sao?
Vương Tiểu Thạch nói:
- Nếu như ngươi muốn giết, lúc ở Phát đảng Hoa phủ đã giết rồi. Ngươi không thể giết được. Có câu là “vạn dặm vẫn một lòng”, tính tình và cách làm việc thường ngày của ngươi đã cho thấy tâm cơ. Ngươi và Ôn Nhu có thù gì oán gì? Tại sao ngươi lại muốn giết cô ấy? Ta không tin.
Bạch Sầu Phi sững sốt. Lúc trước tại Phát đảng Hoa phủ, khi Ôn Nhu xuất đao cứu Vương Tiểu Thạch, hắn đã có thể dùng một chỉ giết nàng. Nhưng bởi vì hắn không muốn đối địch với người của Lạc Dương Ôn môn và “Lão Tự Hiệu” Ôn gia, hay bởi vì tâm tình và lý do nào đó chợt lóe lên, hắn lại không thể ra tay được, cuối cùng đã bỏ qua cho Ôn Nhu.
Ngay lúc này, Vương Tiểu Thạch bỗng nghe được một tiếng gọi véo von từ xa xa:
- Tiểu Thạch Đầu, rau cải trắng, các ngươi đang làm gì thế?
Vương Tiểu Thạch nghe được, trong lòng liền nóng lên, gần như muốn quỳ xuống cảm tạ trời xanh.
Là thật.
Là Ôn Nhu.
Ôn Nhu vẫn chưa chết.
Bạch Sầu Phi cũng không giết nàng.
Trong giây phút này, hắn gần như đã hoàn toàn tha thứ cho Bạch Sầu Phi. Hắn lại dang hai tay ra như muốn hoan hô ôm chầm lấy đối phương.
(Chỉ cần Bạch Sầu Phi không sát hại Tô đại ca, còn có chuyện gì không thể tha thứ?)
Con người Vương Tiểu Thạch chính là như vậy, nhưng Bạch Sầu Phi thì lại khác.
Bạch Sầu Phi nhìn ra được, trong nháy mắt này, tinh, khí, thần của Vương Tiểu Thạch đều đã buông lỏng. Đây chính là thời cơ tốt nhất để giết chết đối phương.
Bởi vì Vương Tiểu Thạch tự chui đầu vào lưới.
Đây là Vương Tiểu Thạch tự tìm đường chết, hắn tự ý xông vào Kim Phong Tế Vũ lâu. Cho dù giết chết Vương Tiểu Thạch, cũng có thể ăn ngay nói thẳng, có đầy đủ lý do để giải thích với giang hồ.
Người theo Vương Tiểu Thạch đến đây cũng không nhiều, chỉ có vài người đám Hà Tiểu Hà, lúc này nếu như không giết, nhất định đêm dài lắm mộng, hối hận không kịp.
Theo tiếng gọi của Ôn Nhu, chợt nghe một giọng nói khác cũng hô lớn:
- Tiểu Thạch Đầu! Bạch Sầu Phi đã giết chết Thái Thủy Trạch, còn muốn gây bất lợi với Ôn Nhu, ngươi phải cẩn thận đấy!
Vương Tiểu Thạch nghe được liền giật mình, bởi vì hắn nhận ra đó là giọng nói hoảng hốt của Trương Thán.
Cái gì? Thái Thủy Trạch đã chết rồi?
Khi trong lòng Vương Tiểu Thạch đang nghi hoặc, Bạch Sầu Phi lập tức ra tay.
Hắn vừa ra tay đã dùng đến “Kinh Thần chỉ”, kinh thiên địa, quỷ thần khiếp.
Bạch Sầu Phi muốn giết chết Vương Tiểu Thạch, nhưng Vương Tiểu Thạch thì lại không muốn giết chết Bạch Sầu Phi.
Bạch Sầu Phi muốn tấn công bất ngờ, nhưng tại khoảnh khắc trước khi hắn xuất kích, Vương Tiểu Thạch đã hoàn thành phòng ngự.
Là phòng ngự chứ không phải phản kích.
Hai cánh tay của Vương Tiểu Thạch vẫn mở rộng.
Bạch Sầu Phi muốn tấn công, sắc mặt của hắn trắng bệch, năm ngón tay trái không ngừng rung lên, tay phải kẹp bên dưới nách trái, động tác linh hoạt, tay trái buông thõng xuống, giống như nửa người bị liệt.
Chỉ cần ngón tay phải của hắn rút khỏi sườn trái, búng ra, đó chính là binh khí đáng sợ nhất, lợi khí không thể chống đỡ, vũ khí khó ngăn cản nhất trên đời.
Nhưng đao và kiếm của Vương Tiểu Thạch vẫn còn ở bên hông, trước người của hắn mở rộng.
Thân hình Bạch Sầu Phi giống như gióc lốc cuốn mưa, tiến nghiêng sấn tới.
Vương Tiểu Thạch nhanh chóng lui về phía sau.
Bạch Sầu Phi tiến một bước, Vương Tiểu Thạch lại lui một bước.
Một tiến một lui.
Người tiến vẫn không xuất chỉ, người lui vẫn không thay đổi tư thế.
Động tác giống nhau, lặp đi lặp lại.
Đường lui của Vương Tiểu Thạch cũng không phải thẳng tắp, mà là xoay quanh, cho nên đường lui của hắn vĩnh viễn không hết.
Bạch Sầu Phi tiếp tục bức tới.
Hắn biết rất rõ, chỉ cần tiến thêm nửa bước là có thể xuất chỉ. Một khi xuất chỉ, nhất định có thể chiến thắng. Chỉ cần chiến thắng, nhất định sẽ là chí mạng.
Nhưng hắn dùng trăm phương ngàn kế, biến đổi thân pháp, vẫn không thể thu hẹp khoảng cách nửa bước nho nhỏ kia, không tiến được là không tiến được.
Hắn không tiến được, nhưng Vương Tiểu Thạch cũng không thoát thân được.
Trước người Vương Tiểu Thạch mở rộng, ngực và bụng đều sơ hở, nhưng Bạch Sầu Phi lại không dám tùy tiện công kích.
Bạch Sầu Phi là một người có thể nắm bắt những sơ hở nhỏ nhất, chỉ lóe lên rồi biến mất, nhưng đối diện với sơ hở nhiều và lớn như vậy, hắn lại không biết làm sao công kích, cũng không cách nào xuất kích được.
Ngay lúc này lại xảy ra một chuyện, một chuyện hoàn toàn bất ngờ.
Một mũi tên bắn tới, hoàn toàn không lý do, cũng không có dấu hiệu nào, giống như một sự kinh ngạc ngoài dự liệu.
Mũi tên kia bắn về phía lưng của Vương Tiểu Thạch.
Vương Tiểu Thạch đang vội vàng lui lại, cho nên thân thể hắn giống như lao thẳng vào mũi tên này.
Như vậy chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Mũi tên này được bắn ra ở khoảng cách gần, không thể né tránh, hơn nữa cũng không thể đề phòng người bắn tên.
Càng không ngờ là, mũi tên này bắn về phía Vương Tiểu Thạch, Bạch Sầu Phi đang vui mừng khôn xiết, bỗng nhiên đuôi tên nứt ra, lập tức tách thành một mũi tên khác, bắn thẳng vào ngực Bạch Sầu Phi đang đuổi theo.
Mũi tên ban đầu xuất hiện rất đột ngột, nhưng tên trong tên lại càng ly kỳ hơn.
Hai người đều không đề phòng, đương nhiên cũng không tránh được.
Cho dù hai người tránh kịp, để tránh một mũi tên này, chỉ cần Bạch Sầu Phi xuất chỉ, Vương Tiểu Thạch nhất định sẽ chết; còn nếu Vương Tiểu Thạch phản kích, Bạch Sầu Phi cũng hoàn toàn không giữ nổi tính mạng.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, lại xảy ra một biến hóa rất lớn.
Bạch Sầu Phi vẫn luôn không xuất thủ, lúc này lại phát ra chỉ kình, tấn công Vương Tiểu Thạch.
Vương Tiểu Thạch vẫn luôn không đánh trả, đột nhiên dừng lại, đá vào một hòn đá trên mặt đất, bắn về phía Bạch Sầu Phi.
Luồng chỉ phong kia của Bạch Sầu Phi không bắn vào Vương Tiểu Thạch, mà là vượt qua người, bắn trúng mũi tên sau lưng hắn.
Mũi tên kia nghiêng qua, nhưng vẫn không dừng lại, đâm vào sườn trái của Vương Tiểu Thạch.
Hòn đá kia của Vương Tiểu Thạch cũng kịp thời ngăn chặn mũi tên bắn về phía lồng ngực Bạch Sầu Phi.
Mũi tên kia bị đá bắn trúng, lập tức lệch hướng, nhưng vẫn bắn vào trên ngực Bạch Sầu Phi.
Hai người giúp nhau ngăn cản một mũi tên chí mạng, giống như có hiểu ngầm từ trước.
Sau đó cục diện đột nhiên biến đổi.
Vương Tiểu Thạch lắc lư tiến lên phía trước vài thước, còn Bạch Sầu Phi lại lảo đảo lui về phía sau mấy trượng.
Hai người đều bị thương nhảy lên, thoạt nhìn giống như hai con điêu và nhạn bị trúng tên bay đi.
Hai người nhảy ra mấy bước, ổn định thân hình, hừ một tiếng, xoay người lại, ôm ngực, sau đó nhìn về phía người bắn tên.
- Ta lừa ngươi à? Ta chỉ cần giết ngươi chứ không cần lừa ngươi.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Ngươi sẽ không giết Ôn Nhu.
- Ta không giết cô ta?
Bạch Sầu Phi làm ra vẻ kinh ngạc:
- Cô ta có báu vật sao?
Vương Tiểu Thạch nói:
- Nếu như ngươi muốn giết, lúc ở Phát đảng Hoa phủ đã giết rồi. Ngươi không thể giết được. Có câu là “vạn dặm vẫn một lòng”, tính tình và cách làm việc thường ngày của ngươi đã cho thấy tâm cơ. Ngươi và Ôn Nhu có thù gì oán gì? Tại sao ngươi lại muốn giết cô ấy? Ta không tin.
Bạch Sầu Phi sững sốt. Lúc trước tại Phát đảng Hoa phủ, khi Ôn Nhu xuất đao cứu Vương Tiểu Thạch, hắn đã có thể dùng một chỉ giết nàng. Nhưng bởi vì hắn không muốn đối địch với người của Lạc Dương Ôn môn và “Lão Tự Hiệu” Ôn gia, hay bởi vì tâm tình và lý do nào đó chợt lóe lên, hắn lại không thể ra tay được, cuối cùng đã bỏ qua cho Ôn Nhu.
Ngay lúc này, Vương Tiểu Thạch bỗng nghe được một tiếng gọi véo von từ xa xa:
- Tiểu Thạch Đầu, rau cải trắng, các ngươi đang làm gì thế?
Vương Tiểu Thạch nghe được, trong lòng liền nóng lên, gần như muốn quỳ xuống cảm tạ trời xanh.
Là thật.
Là Ôn Nhu.
Ôn Nhu vẫn chưa chết.
Bạch Sầu Phi cũng không giết nàng.
Trong giây phút này, hắn gần như đã hoàn toàn tha thứ cho Bạch Sầu Phi. Hắn lại dang hai tay ra như muốn hoan hô ôm chầm lấy đối phương.
(Chỉ cần Bạch Sầu Phi không sát hại Tô đại ca, còn có chuyện gì không thể tha thứ?)
Con người Vương Tiểu Thạch chính là như vậy, nhưng Bạch Sầu Phi thì lại khác.
Bạch Sầu Phi nhìn ra được, trong nháy mắt này, tinh, khí, thần của Vương Tiểu Thạch đều đã buông lỏng. Đây chính là thời cơ tốt nhất để giết chết đối phương.
Bởi vì Vương Tiểu Thạch tự chui đầu vào lưới.
Đây là Vương Tiểu Thạch tự tìm đường chết, hắn tự ý xông vào Kim Phong Tế Vũ lâu. Cho dù giết chết Vương Tiểu Thạch, cũng có thể ăn ngay nói thẳng, có đầy đủ lý do để giải thích với giang hồ.
Người theo Vương Tiểu Thạch đến đây cũng không nhiều, chỉ có vài người đám Hà Tiểu Hà, lúc này nếu như không giết, nhất định đêm dài lắm mộng, hối hận không kịp.
Theo tiếng gọi của Ôn Nhu, chợt nghe một giọng nói khác cũng hô lớn:
- Tiểu Thạch Đầu! Bạch Sầu Phi đã giết chết Thái Thủy Trạch, còn muốn gây bất lợi với Ôn Nhu, ngươi phải cẩn thận đấy!
Vương Tiểu Thạch nghe được liền giật mình, bởi vì hắn nhận ra đó là giọng nói hoảng hốt của Trương Thán.
Cái gì? Thái Thủy Trạch đã chết rồi?
Khi trong lòng Vương Tiểu Thạch đang nghi hoặc, Bạch Sầu Phi lập tức ra tay.
Hắn vừa ra tay đã dùng đến “Kinh Thần chỉ”, kinh thiên địa, quỷ thần khiếp.
Bạch Sầu Phi muốn giết chết Vương Tiểu Thạch, nhưng Vương Tiểu Thạch thì lại không muốn giết chết Bạch Sầu Phi.
Bạch Sầu Phi muốn tấn công bất ngờ, nhưng tại khoảnh khắc trước khi hắn xuất kích, Vương Tiểu Thạch đã hoàn thành phòng ngự.
Là phòng ngự chứ không phải phản kích.
Hai cánh tay của Vương Tiểu Thạch vẫn mở rộng.
Bạch Sầu Phi muốn tấn công, sắc mặt của hắn trắng bệch, năm ngón tay trái không ngừng rung lên, tay phải kẹp bên dưới nách trái, động tác linh hoạt, tay trái buông thõng xuống, giống như nửa người bị liệt.
Chỉ cần ngón tay phải của hắn rút khỏi sườn trái, búng ra, đó chính là binh khí đáng sợ nhất, lợi khí không thể chống đỡ, vũ khí khó ngăn cản nhất trên đời.
Nhưng đao và kiếm của Vương Tiểu Thạch vẫn còn ở bên hông, trước người của hắn mở rộng.
Thân hình Bạch Sầu Phi giống như gióc lốc cuốn mưa, tiến nghiêng sấn tới.
Vương Tiểu Thạch nhanh chóng lui về phía sau.
Bạch Sầu Phi tiến một bước, Vương Tiểu Thạch lại lui một bước.
Một tiến một lui.
Người tiến vẫn không xuất chỉ, người lui vẫn không thay đổi tư thế.
Động tác giống nhau, lặp đi lặp lại.
Đường lui của Vương Tiểu Thạch cũng không phải thẳng tắp, mà là xoay quanh, cho nên đường lui của hắn vĩnh viễn không hết.
Bạch Sầu Phi tiếp tục bức tới.
Hắn biết rất rõ, chỉ cần tiến thêm nửa bước là có thể xuất chỉ. Một khi xuất chỉ, nhất định có thể chiến thắng. Chỉ cần chiến thắng, nhất định sẽ là chí mạng.
Nhưng hắn dùng trăm phương ngàn kế, biến đổi thân pháp, vẫn không thể thu hẹp khoảng cách nửa bước nho nhỏ kia, không tiến được là không tiến được.
Hắn không tiến được, nhưng Vương Tiểu Thạch cũng không thoát thân được.
Trước người Vương Tiểu Thạch mở rộng, ngực và bụng đều sơ hở, nhưng Bạch Sầu Phi lại không dám tùy tiện công kích.
Bạch Sầu Phi là một người có thể nắm bắt những sơ hở nhỏ nhất, chỉ lóe lên rồi biến mất, nhưng đối diện với sơ hở nhiều và lớn như vậy, hắn lại không biết làm sao công kích, cũng không cách nào xuất kích được.
Ngay lúc này lại xảy ra một chuyện, một chuyện hoàn toàn bất ngờ.
Một mũi tên bắn tới, hoàn toàn không lý do, cũng không có dấu hiệu nào, giống như một sự kinh ngạc ngoài dự liệu.
Mũi tên kia bắn về phía lưng của Vương Tiểu Thạch.
Vương Tiểu Thạch đang vội vàng lui lại, cho nên thân thể hắn giống như lao thẳng vào mũi tên này.
Như vậy chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Mũi tên này được bắn ra ở khoảng cách gần, không thể né tránh, hơn nữa cũng không thể đề phòng người bắn tên.
Càng không ngờ là, mũi tên này bắn về phía Vương Tiểu Thạch, Bạch Sầu Phi đang vui mừng khôn xiết, bỗng nhiên đuôi tên nứt ra, lập tức tách thành một mũi tên khác, bắn thẳng vào ngực Bạch Sầu Phi đang đuổi theo.
Mũi tên ban đầu xuất hiện rất đột ngột, nhưng tên trong tên lại càng ly kỳ hơn.
Hai người đều không đề phòng, đương nhiên cũng không tránh được.
Cho dù hai người tránh kịp, để tránh một mũi tên này, chỉ cần Bạch Sầu Phi xuất chỉ, Vương Tiểu Thạch nhất định sẽ chết; còn nếu Vương Tiểu Thạch phản kích, Bạch Sầu Phi cũng hoàn toàn không giữ nổi tính mạng.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc này, lại xảy ra một biến hóa rất lớn.
Bạch Sầu Phi vẫn luôn không xuất thủ, lúc này lại phát ra chỉ kình, tấn công Vương Tiểu Thạch.
Vương Tiểu Thạch vẫn luôn không đánh trả, đột nhiên dừng lại, đá vào một hòn đá trên mặt đất, bắn về phía Bạch Sầu Phi.
Luồng chỉ phong kia của Bạch Sầu Phi không bắn vào Vương Tiểu Thạch, mà là vượt qua người, bắn trúng mũi tên sau lưng hắn.
Mũi tên kia nghiêng qua, nhưng vẫn không dừng lại, đâm vào sườn trái của Vương Tiểu Thạch.
Hòn đá kia của Vương Tiểu Thạch cũng kịp thời ngăn chặn mũi tên bắn về phía lồng ngực Bạch Sầu Phi.
Mũi tên kia bị đá bắn trúng, lập tức lệch hướng, nhưng vẫn bắn vào trên ngực Bạch Sầu Phi.
Hai người giúp nhau ngăn cản một mũi tên chí mạng, giống như có hiểu ngầm từ trước.
Sau đó cục diện đột nhiên biến đổi.
Vương Tiểu Thạch lắc lư tiến lên phía trước vài thước, còn Bạch Sầu Phi lại lảo đảo lui về phía sau mấy trượng.
Hai người đều bị thương nhảy lên, thoạt nhìn giống như hai con điêu và nhạn bị trúng tên bay đi.
Hai người nhảy ra mấy bước, ổn định thân hình, hừ một tiếng, xoay người lại, ôm ngực, sau đó nhìn về phía người bắn tên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook