Thương Hải
Chương 63-2: Tây hành (2)

Cùng lúc ấy, từ xa vọng đến tiếng người, tiếng ngựa, tiếng bánh xe lăn trên mặt đường, chính là một toán nhân mã từ trong lâu đài đầu non đi ra, họ vòng xuống chân núi, theo đại lộ rải đá trắng di chuyển về phía hai người. Quân lính mở đường cưỡi ngựa ô đen tuyền một màu, thân ngựa không pha một chút tạp sắc, kị sỹ cầm cờ tiết, đeo gươm, giáp trụ đẹp đẽ, mắt hai người Lục, Diêu hiếm khi được trông qua trên vùng đất phương tây này. Sau toán quân ngựa ô là một cỗ xe tứ mã, thân xe dát vàng, tiếp đó có cung thủ mang thuẫn bài, mặt thuẫn lấp loáng sắc kim loại, nhấp nháy góp thêm phần hoa mỹ với các mũi tên đồng loe loé ló ra từ trên các túi tên dệt lông sặc sỡ, nom thật ưa nhìn.

Diêu Tình nói:

- Xe ngựa người này nghi biểu không tồi! Ắt hẳn chủ nhân của lâu đài kia?

Lục Tiệm đáp:

- Thấy có vẻ vậy!

Bỗng một kỵ sĩ trẻ tuổi rời khỏi hàng, vượt lên ngang cỗ xe, hắn khom mình nói vọng gì đấy vào trong xe, vừa nói vừa cười cười. Kỵ sĩ đó rất to con, mi thanh mục tú, mái tóc dài màu hoàng kim xoã ngang vai, mấy lọn tóc tựa những dợn sớng uốn lượn.

Diêu Tình dòm Lục Tiệm, nhoẻn miệng cười, cô hỏi:

- Ngươi đoán thử xem, người trong cỗ xe là nam hay nữ nào?

Lục Tiệm đáp:

- Người ta giấu mình bên trong, làm sao tôi đoán cho được?

Diêu Tình cười cười:

- Ta dám cá đấy là một người nữ!

Lục Tiệm thắc mắc:

- Sao dám chắc vậy?

Diêu Tình đáp:

- Ngươi nhìn vào ánh mắt kỵ sĩ tóc vàng đi kìa, chỉ với đối tượng là người trong mộng mới khiến gã có kiểu cách nói năng làm vậy, cái kiểu muốn làm cho người yêu dấu trong xe hoan hỉ!!

Lục Tiệm chú tâm quan sát, cũng thấy đôi ba biểu hiện chứng thực lý lẽ đó, gã vui vẻ nói:

- A Tình, cô nói đúng đấy!

Tiếng còn chưa dứt, bỗng nghe đánh sầm một tiếng, một kỵ sĩ trong đoàn rú lên, đoạn té khỏi mình ngưạ, miệng không ngớt rên la ầm ĩ, tay bưng mặt, máu chảy rỉ ra từ mấy kẽ ngón tay.

Liền sau đó, tiếng súng nổ như rang bắp, có kỵ sĩ trúng đạn ngã nhào, có ngựa ăn đạn hất chủ nhân té lăn quay, tuy đông đảo kỵ sĩ hộ vệ cỗ xe, nhưng trong tiếng nổ loạn xạ, người chưa rõ từ đâu bắn tới, là đã trúng đạn, cộng thêm số ngựa không người cầm cương chạy toán loạn, cả đại đội họ phút chốc rối tung đội hình.

Sau hai loạt súng nổ nữa, từ khoảnh rừng rậm lại vù vù phóng ra một trận mưa tên, lực đạo bắn rất mạnh, áo giáp các kỵ sĩ dù khá dày, đều bị tên bắn xuyên qua, lập tức thêm một số kỵ sĩ trúng tên mà ngã ngựa. Kỵ sĩ thủ lãnh miệng không ngớt quát tháo mệnh lệnh, Lục Tiệm tuy không hiểu ý tứ, nhưng gã đoán rằng thủ lãnh đang trấn áp thủ hạ, lệnh cho họ không được hoảng hốt, quả nhiên, những kỵ sĩ mang thuẫn nghe khẩu lệnh, bất kể mưa tên, đã đến dàn hàng vây bọc thành một bức tường người chung quanh cỗ xe, những mũi tên bắn tới va phải thuẫn sắt, phát tiếng đinh đinh đang đang, nghe hệt như các vị chơi đàn ngườì Trung thổ đang hoà tấu một khúc nhạc mê ly, giai điệu tiết tấu trước, sau cũng khá vào nhịp.

Trận mưa tên khá ngắn, dần dần ngưng, từ trong rừng rậm nhiều bóng đen xông ra, khỉang mấy chục kiếm sĩ bịt mặt, tay thuẫn tay kiếm, đưa thuẫn ngăn chặn những nhát đao chém kiếm đâm của kỵ sỹ, tay kiếm của họ chém sả loạn đả vào chân ngựa. Những kỵ sĩ nào ngã ngựa, là bị họ dùng thuẫn đập, dùng gươm chém cực kỳ tàn ác, có điều, hai bên giáp trụ khá dày, bên ngoài giáp cứng, bên trong là nhuyễn giáp, đao kiếm khó chém thủng, các vệ binh cho dù bị ăn vài nhát chém, cũng chưa đến nỗi bỏ mạng, họ lăn qua lộn lại vài vòng trên mặt đất, rồi cũng đứng lên trở lại được, hai bên đối phương đao qua kiếm lại, thành một trường hỗn chiến.

Dựa uy thế đông nhân số và vệ binh là những binh sĩ tuyển chọn ngàn người lấy một, phút chốc, vệ binh đã ổn định trận cước, hăng hái phản công. Lũ tấn công bịt mặt không chống nổi, vừa đánh vừa lui, kỵ sĩ tóc vàng nọ thấy thế, bèn giương cao trường kiếm, quát to một tiếng, tiếng quát đó lệnh cho vệ binh tản khai đội hình, rồi miệng hò hét, họ theo kỵ sĩ tóc vàng, thúc ngựa xông vào, nhờ sức ngựa ồ ạt, họ vung trọng kiếm múa xoay vòng, lúc bổ vào, đao kiếm của đám thích khách bị chém trúng đều gãy rời gãy vụn, một số người bịt mặt đầu bị chém đứt rơi lăn lông lốc, máu cổ phun chảy như suối.

Diêu Tình trông thấy, tim cô đập loạn xạ, lè lưỡi liền liền. Nhưng Lục Tiệm lại bảo:

- Trúng kế rồi!

Diêu Tình hỏi:

- Ai trúng kế?

Lục Tiệm đáp:

- Vệ binh.

Gã chưa dứt tiếng, đoàn kị binh xung phong tới như một cơn cuồng phong, khi vào gần sát tiền phương đối thủ bịt mặt, bèn kìm cương thúc ngựa chuyển sang mé bên, theo lệnh từ thanh kiếm giơ cao của kỵ sỹ tóc vàng, đòan kỵ binh tẽ thành hai cánh, vây chặt hai bên tả hữu, dự định bao vây bọn thích khách, không bỏ sót đứa nào.

Diêu Tình cười, hỏi:

- Thắng đến nơi rồi, trúng kế chỗ nào đâu?

Lục Tiệm đưa tay chỉ, miệng nói:

- Cô xem kìa!

Diêu Tình chong mắt về phía đó, từ khoảnh rừng góc đông nam sườn núi, hiện ra sáu nhân ảnh màu đen, khôi giáp tiệp màu đen nhánh, bịt mặt khăn đen, ngựa cũng choàng giáp đen, trong tay lăm lăm trường thương bằng thép đen xù xì, ánh kim loại thấp thoáng.

Hốt nhiên, sáu con ngựa đó hý vang, bọn hắc y kỵ sĩ ào ào phóng ngựa xông đến, trường thương giơ ngang ra trước, xung phong cỗ xe. Lúc ấy, đám vệ binh đang rượt đuổi thích khách, cỗ xe chỉ còn lại có dăm ba binh lính rải rác bảo vệ. Thấy sự xung phong rùng rợn, họ giục ngựa ra tiếp chiến, nhưng vì tốc độ ngựa xung phong quá lớn, kình lực khủng khiếp, đôi bên vừa chạm nhau, vệ binh đã bị đánh té nhào, thế công của hắc y kỵ sĩ không giảm, phút chốc đã tiếp cận cỗ xe chừng dăm ba trượng.

Toán vệ binh tinh nhuệ bảo vệ xe bị số thích khách dẫn dụ chạy đi khá xa, cho dù có mọc cánh trên mình ngựa, họ cũng không sao quay về kịp, bọn hàng trăm vệ binh trơ mắt ra nhìn hắc y kỵ sĩ xông xáo, chỉ còn biết kiếm ủ rũ, cương buông chùng, người cứng đờ như gỗ đá, chết đứng tại chỗ.

Cùng lúc ấy, nghe một tiếng "xoẹt", trong xe phóng ra một mũi tên, hết sức chuẩn, đã ghim xuyên qua khăn đen vào mặt một đưá, làm hắn lập tức ngã ngựa, quay mòng mòng. Bọn hắc y còn chưa hoàn hồn, chớp mắt trông thấy một làn tinh quang vụt qua nơi rèm xe, thêm một mũi tên nưã bắn ra, vẫn như trước, tên nhắm vào mặt một hắc y nhân, làm kẻ đó ngửa người về sau tranh né, tay gã bất giác buông lỏng cương, con ngựa hắn cưỡi hý vang, hai vó trước bốc lên cao. Người ẩn mình trong xe bắn ra mũi tên thứ ba, chẳng sai chẳng lạc, tin ngay vào đùi sau con ngựa đó, con ngựa trúng thương, cùng chủ cưỡi của nó té lăn cù trên đất, chặn ngang đường tiến của hai hắc y kỵ sỹ khác, khiến họ tuột dây cương, làm hai con ngựa của họ dựng đứng vó sau lên, loạng choạng, cây thương trong tay một người tuột ra, kêu vút một tiếng, phóng vào thân cỗ xe.

Đám vệ binh đang vừa kinh vừa mừng, tiếng hoan hô còn chưa thoát khỏi cổ họng, đã thấy hai hắc y kỵ sĩ còn lại giật cương, thúc ngựa, nhảy vọt qua đống cơ thể đồng bọn, đầu hai mũi thương còn cách thùng xe chưa quá một trượng, nội một sát na, tim gan vệ binh chùng hẳn xuống, thân thể họ chết cứng!

Một cái chớp mắt, một bóng nhàn nhạt từ bên cạnh xông tới, tốc độ nhanh tới mức không nhìn rõ thân người, hai đầu thương còn cách xe chưa tới một xích, bỗng hai con ngựa bị đứng sững hẳn lại, hai vó trước giương cao, hai hắc y kỵ sỹ ngạc nhiên, quay lại nhìn, thấy đó là một người trẻ tuổi ăn mặc kỳ dị, mặt mày xa lạ cổ quái, trên lưng cõng một thiếu nữ, hai tay tả hữu mỗi tay nắm lấy vó sau của mỗi con ngựa, chỉ cậy vào sức người không thôi, mà đã chặn đứng thế lao thần tốc của hai con tuấn mã.

Người đó đích thị Lục Tiệm, gã thấy người trong xe ngộ nạn, liền cõng luôn Diêu Tình từ trên gò chạy ào xuống, vào lúc cấp bách, trổ thần uy, níu gót ngựa, trầm giọng quát:

- Lui lại cho mau!

Đại Kim Cương thần lực chuyển động, buộc hai con tuấn mã lững chững lui mấy bước.

Hai hắc y kỵ sĩ chưa từng thấy thần lực kinh người đó, bọ họ sững sờ, đờ người ra, vừa định thần lại, đã né mình, múa thương đâm loạn vào Lục Tiệm, chẳng dè, Lục Tiệm thân mình vặn sang phải một chút, vặn sang trái một chút, tựa như gã chẳng mấy quan tâm, các nhát thương đều đâm trượt ra ngoài. Hai tay Lục Tiệm vẫn còn nắm chặt vó ngựa, cước bộ thụt lùi như gió về sau, kéo mạnh hai con chiến mã ra cách xa cỗ xe chừng mười trượng, khi mắt thấy vệ binh đã quay về, gã mới buông tay ra.

Sắp đoạt thắng lợi mà bị hỏng, hắc kị sĩ kinh hãi tột độ, muốn tẩu thoát xem chừng cũng khó, nói gì chuyện trả thù Lục Tiệm cản trở, họ vung thương, giục ngựa, chạy trốn ào ào về phương xa.

Lục Tiệm không có ý định đả thương họ, gã cũng quay mình, bỏ đi.

Hộ vệ kị sĩ lục tục trở về, lúc họ thấy lũ thích khách đã bỏ chạy được khá nhiều, đang định rượt theo, bỗng nghe người trong xe hô hai tiếng, bọn họ lập tức dừng ngựa, không dám có cử động gì khác. Gã kỵ sĩ tóc vàng giục ngựa đến trước Lục Tiệm, thần sắc cung kính, nói lí lố mấy câu, hai người Lục Tiệm Diêu Tình nghe như vịt nghe sấm, không hiểu y muốn gì.

Lục Tiệm bèn nói:

- Trên đường gặp chuyện bất bình, ra tay cứu khổn phò nguy, đó là bổn phận của ta, các hạ bất tất phải quan tâm.

Diêu Tình véo tai gã, bực tức:

- Ngốc à... ngươi nói mấy cái đó, hắn có hiểu mốc gì đâu!

Lục Tiệm đáp:

- Kệ hắn hiểu hay không hiểu, mình nói vài câu qua loa, rồi mình bỏ đi!

Gã cõng Diêu Tình, chuẩn bị trở về lữ quán

Chẳng dè, kỵ sĩ tóc vàng đã giục ngựa xoay ngang, chận đường hai người, vửa líu lo, miệng xùi bọt mép, vừa muá tít trường kiếm trong tay, vụt ngang vụt dọc ngay mặt Lục Tiệm, có vẻ như không cho hai người rời bước,

Diêu Tình dòm mà nổi đoá, cô hét:

- Lục Tiệm, giựt phứt cây kiếm của hắn ta đi!

Lục Tiệm nhăn mặt nhíu mày, gã vung tay ra, đưa hai ngón kẹp vào mũi lưỡi kiếm, giữ rịt lấy.

Kỵ sỹ tóc vàng thất kinh, gã vận sức giằng lại, nhưng hệt như khỉ rung cây, thanh trọng kiếm bị giữ rịt, không động đậy, rồi hổ khẩu tay đau rát, kiếm bị giựt rời tay, một cái chớp mắt, thanh kiếm đã vào tay Lục Tiệm.

Kỵ sĩ tóc vàng trọn tròn cặp mắt, ngồi đờ ra trên lưng ngựa.

Lục Tiệm tủm tỉm cười, xoay kiếm, đưa chuôi cho gã, làm kỵ sĩ tóc vàng lạ lẫm đón lấy, mặt đầy vẻ mơ hồ, rồi gã nhảy ù xuống ngựa, chắp tay cung kính với Lục Tiệm, miệng lảm nhảm gì gì đó.

Lục Tiệm nói:

- Ông nói gì... Ta thật chẳng hiểu...

Kỵ sĩ tóc vàng ửng đỏ mày mặt, khua tay làm hiệu loạn.

Lục Tiệm đang còn không hiểu, chợt có tiếng người từ xa truyền đến:

- Lục Tiệm, y đang mời đệ đến ra mắt nữ vương, sao đệ không chịu đi?

Lục Tiệm ngoái trông, thấy Cốc Chẩn, Tiên Bích cả bọn đang tiến đến, giọng nói là của Tiên Bích.

Nguyên tại lữ quán thấy đã lâu mà hai người chưa về, họ lo âu, bèn lên đường đi tìm.

Tiên Bích đến trước ba người, cô tủm tỉm cười, nói vài câu cùng kỵ sĩ tóc vàng. Gã đó lộ sắc mặt vui mừng, nhảy ào lên ngựa, chạy về cỗ xe.

Lục Tiệm hỏi:

- Tiên Bích tỷ tỷ, tỷ biết ngôn ngữ xứ này sao?

Tiên Bích gật đầu, cô vui vẻ nói:

- Chúng mình đến ra mắt nữ vương đi.

Rồi cô rảo bước, lúc cô đến gần cỗ xe, rèm xe lay động, một nữ tử trẻ tuổi, thân mình cao cao bước ra.

Nữ tử này mái tóc mầu nâu nhạt, vấn trên đỉnh đầu, dăm ba lọn tóc loà xoà buông lơi, khuôn mặt mảnh mai một sắc trắng mịn, đôi mắt long lanh, toả nét thân thiện. Cái khiến người ta hãi sợ ở cô là cây cung màu hoàng kim to kềnh cô cầm trong tay tả, cô đang dùng nó làm gậy chống, ngang lưng cô đeo một túi tên, thân cung dài khác thường, cỡ ngang tầm chủ nhân nó.

Lục Tiệm nghĩ thầm, cây cung to lớn đó ắt là vũ khí lợi hại tự hộ mạng của nữ hoàng này, nhưng gã đã không thể tưởng làm sao một cô gái thân hình mảnh mai như nữ tử này lại có thể kéo nổi dây cung, phát xạ như vưà qua.

Ánh mắt nữ hoàng đảo một vòng khắp mọi người, rồi mở miệng nói dăm ba tiếng. Lan U, Thanh Nga làm thông dịch ngay, mọi người hiểu đại khái nữ tử hỏi:

- Các vị đến từ Trung quốc?

Tiên Bích trả lời:

- Đúng thế.

Nữ vương hỏi:

- Là Trung quốc trong sách Chi Na của Marco Polo viết, phải không?

Tiên Bích đáp:

- Là Marco Polo xuất phát từ thành phố Genoa ư? Tôi có được nghe thân mẫu nói qua, nhưng chưa có dịp đọc sách ấy.

Vẻ mặt Nữ vương thoáng hiện một nét hứng thú, lại hỏi tiếp:

- Con cháu đại hãn Hốt Tất Liệt vẫn khoẻ cả chứ?

Tiên Bích bỗng ngẩn người, rồi cô lắc đầu đáp:

- Con cháu đại hãn Hốt Tất Liệt đã bị đánh đuổi ra khỏi Trung quốc lâu rồi.

Nữ vương tỏ vẻ kinh ngạc, rủ thấp hàng lông mày, dáng suy tư, miệng lẩm bẩm:

- Người Thát Đát cũng đã bị suy yếu rồi à?

Rồi cô ngước lên, hỏi tiếp:

- Trung quốc ở cách đây xa lắm không?

Tiên Bích đáp:

- Xa lắm... qua núi cao, sa mạc, lại còn vô số kẻ cướp dọc đường.

Nữ vương lộ vẻ kinhngạc, hỏi:

- Ngươi là người Trung quốc, sao am hiểu ngôn ngữ nước ta?

Tiên Bích đáp:

- Thân mẫu Ôn Đại Đô Đạc (Wanda Tudors) xuất xứ từ quý quốc.

- Wanda? - Nữ vương giật mình, vẻ lạ lẫm - Ta cũng có một người cô mẫu (bà bác bên ngoại) trùng tên, bà mất tích từ thưở tuổi còn rất nhỏ.

Tiên Bích lấy từ trong bọc một cái nhẫn nạm hồng thạch, đưa ra, hỏi:

- Nữ vương, ngài có nhận biết món đồ này không?

Thị nữ đón nhận chiếc nhẫn, đệ trình nữ vương.

Nữ vương liếc nhanh qua, rồi chăm chú vào Tiên Bích, nói:

- Chiếc nhẫn này có chạm gia huy của hoàng tộc Tudors, nếu ngươi không nói ngoa, người chủ nhân chiếc nhẫn này chính là cô mẫu cuả ta! Ta đây là Elizabeth, con gái vua Henry VIII.

Tiên Bích đáp:

- Tôi là Tiên Bích (Sally Pitt), con của Ôn Đại Đô Đạc (Wanda Tudors).

Nữ vương sắc mặt mừng rỡ, chậm chạp xuống xe, dang tay ra, thốt:

- Mừng đón tỷ trở về Anh Cát Lợi!

- Biểu muội của tôi ơi! Được gặp Nữ vương ngài tại đây, đúng là ý trời sắp đặt!

- Đúng vậy! - Elizabeth đáp - Đây quả là đã do bàn tay Thượng Đế sắp đặt... Mau đem ngựa của ta đến đây!

Một người vệ binh dẫn đến một thớt ngựa bạch trắng như tuyết, Elizabeth lên yên ngồi, gác cây cung ngang lưng ngựa, nói:

- Hãy đem đến một thớt ngựa cho đường tỷ ta.

Người chỉ huy vệ binh tiến đến, bẩm:

- Thưa Nữ vương, chốn này có thể hãy còn thích khách ẩn nấp, sợ cưỡi ngựa gặp nguy hiểm.

Elizabeth hỏi:

- Ngươi có biết tông tích thích khách không?

Viên chỉ huy đáp:

- Thích khách bị bắt gốc Scotland, trong rừng còn có mấy người Tây Ban Nha trúng thương, chưa chết.

Elizabeth nói:

- Nói vậy thì, đây là nàng Mary Stuart xinh xắn cùng tỷ phu Philip của ta toa rập, đồng mưu rồi. Chuyến đi săn bữa nay của ta khá bí mật, bọn hạ rành biết hành tung ta thành thục như món đồ trong lòng bàn tay, Walsingham, ta muốn ngươi điều tra cho ra nội gián, ngươi không cần quan tâm ta có nên cưỡi ngựa hay không.

Viên chỉ huy đớ lưỡi, hắn khom người thối lui, lúc đó, Tiên Bích cũng đã lên ngồi trên yên ngựa bên cạnh Elizabeth.

Elizabeth lại ra lệnh:

- Walsingham, ngươi về lâu đài đem đến đây một ít ngựa khác, cho các quý khách Trung quốc của ta dùng, ta muốn mời họ đến làm tân khách trong cung điện.

Walsingham ứng tiếng nhận lệnh, quay ngựa chạy về lâu đài.

Chẳng mấy chốc, gã đã đưa về một số thớt ngựa.

Khó lòng khước từ thịnh ý, đoàn người Lục Tiệm đành lên mình ngựa, Elizabeth quay sang vẫy Lục Tiệm, nói:

- Hỡi vị dũng sĩ có một không hai của ta, mời dũng sĩ đi gần vào đây, có người kế cạnh, mọi nguy hiểm đều bị đánh giạt ra xa tít tắp!

Lục Tiệm nghe Lan U thông dịch, gã khẽ giật mình, Diêu Tình thì lộ vẻ không vui, nhưng không tiện ngăn cản, cô đành cùng gã, hai người lên ngựa, đến bên cạnh Elizabeth.

Elizabeth chúm môi huýt nhẹ một tiếng, một bóng đen thoáng từ trên trời vụt xuống, đáp lên bên tay trái có đeo găng da của Elizabeth. Đó là một con chim ưng săn mồi, sắc lông pha tạp đen trắng, thân nhỏ thó, nhưng rất cương mãnh.

Elizabeth cười tủm tỉm, quay sang bảo Tiên Bích:

- Con chim ưng này lợi hại lắm, may nhờ có nó, lần đi săn này, ta đã bắn được bẩy con cáo rồi.

Tiên Bích hỏi:

- Biểu muội thích săn bắn lắm ư?

Elizabeth đáp:

- Đúng thế! Đó là điểm giống nhau giữa muội và thân phụ. Đích thân người đã dạy muội nghề cung tiễn, bữa nay, cây cung này đã cứu mạng muội.

Rồi quay sang cười với Lục Tiệm, Elizabeth bảo:

- Muội cũng đã rất may mắn nhờ vị võ sĩ xuất chúng này, muội nhìn võ sĩ kéo lui hai cỗ ngựa, thấy rùng mình, bụng nghĩ thầm, là ai đây... trời ơi... chẳng lẽ con cháu thần Samson (Chú: sự tích Samson và Delilah từng được quay thành phim, rất nổi tiếng!)!

Diêu Tình nghe mà sinh hiếu kỳ, cô chẳng nhịn được, hỏi:

- Samson là ai vậy?

Tiên Bích vui vẻ đáp:

- Đó là một dũng sĩ cuả thần thoại, sức mạnh phi thường, một lúc một mình giết chết hơn ba ngàn người!

Elizabeth hỏi hai người đang nói gì, rồi thú thật:

- Việc xảy ra hôm nay không phải thần thoại, đường tỷ quý mến của muội ơi, theo muội thấy, bằng hữu của tỷ toàn là những người phi phàm!

Tiên Bích vui vẻ đáp:

- Thế nhưng, biểu muội vừa mới bị trúng thích khách đó, cưỡi ngựa dễ bị nhiều hiểm nguy, tỷ hy vọng biểu muội lên ngồi xe thì hơn.

Elizabeth lắc đầu, bảo:

- Ta cưỡi ngựa, chính là để bảo bọn chúng là, ta tuyệt không hề sợ chúng!

Tiên Bích hỏi:

- Là truyện tranh chấp tôn giáo chăng?

Elizabeth khẽ lắc đầu, đáp:

- Không! Đấy chỉ là một phần của sự việc. Còn có mặt tranh chấp quyền lợi, Mary của Scotland được Pháp chống lưng, ả mơ mộng dòm ngó vương vị của muội, Phillip bụng muốn khuynh loát Anh Cát Lợi, tiếc thay, muội lại không dễ bảo như tỷ tỷ Mary của muội!

Đoàn vệ binh thấy Nữ vương cưỡi ngựa, thảy đều phấn chấn, tiền hô hậu ủng, khí thế hừng hực, xa giá đi được một quãng, từ phía trước, thấy tiến đên một đoàn người ngựa, đó là một số triều thần, họ nghe phong thanh Nữ hoàng giá lâm, đã lũ lượt kéo nhau đến tiếp giá.

Elizabeth bản tính hiếu động, chẳng mấy ưa thích tẻ nhạt trong sâu thẳm của cung điện Luân đôn, mà lại ham săn bắn, tuần du các lâu đài rải rác Vương quốc, lấy săn bắn làm trò tiêu khiển, trong thời gian ngự trị cuả người, ít ai nắm rõ được Nữ Hoàng sẽ nghỉ chân đêm nay nơi nao, điều đó đã gây khó khăn không ít cho đám quần thần.

Trong lúc hai bên trò chuyện, từ mé bên vụt phóng ra một con hoả hồ ly. Mắt Elizabeth cực kỳ sắc bén, vừa thoáng thấy con cáo, Elizabeth đã nhanh như chớp, tra tên vào cung, bắn ra một mũi, cùng lúc, cũng nghe từ bên hông một tiếng "phựt", một mũi tên đầu bịt đồng khác bay vù ra, hai mũi tên tựa hồ đồng hành, xoạt xoạt cùng ghim vào con cáo đang trên đà phóng chạy.

Elizabeth quày đầu trông, thấy vừa lúc kị sĩ tóc hoàng kim đang thu hồi trường cung. Elizabeth mặt lộ vẻ mừng vui, bất giác kêu lên:

- Robert Dudley!

Kị sĩ tóc vàng vung roi, giục ngựa vọt ra khỏi đội ngũ, rồi cúi mình, dùng cánh cung khều xác con cáo, di chuyển đến trước nữ vương, gã xuống ngựa, dâng con cáo, giọng hoan hỉ:

- Nữ hoàng tôn kính của thần dân, ngày hôm nay, được diện kiến kim giá anh tư, thần muốn bày tỏ tình ý, hai mũi tên vừa qua đồng lúc ghim trúng con cáo này, có nghĩa đã có sự tương thông giữa Nữ hoàng cùng thần dân. Thần mang trong lòng ngàn vạn mối nhiệt thành, ngưỡng mong cùng được kết duyên phu thê, xin đặt trọn mối nhiệt tình cùng tấm sinh mệnh thần dân vào trong tay nữ hoàng.

Gò má mảnh mai của Elizabeth chợt ửng hồng, đôi mắt nhìn chăm chăm vào kị sĩ, nhuốm màu sắc mê mẩn, Elizabeth vừa tính mở lời, vụt thấy Cecil giục ngựa xông lên, cất tiếng trình:

- Bệ hạ, nếu bệ hạ ưng thuận lời cầu hôn đó, người người trong nước Anh Cát Lợi sẽ vì thế mà máu chảy, thịt rơi!

Elizabeth thoáng sững sờ, sắc mặt Robert bùng nổ giận dữ, gã nhào lên, hai nắm tay bó siết cứng ngắc, cả tiếng thét to:

- Cecil, sao ngươi buông lời nguyền rủa ta vậy?

Giọng lạnh lẽo, Cecil đáp:

- Ta không có ý nguyền ruả bất cứ ai! Chuyện này thật rành rành, ngươi là dòng dõi tước công vùng Northumberland, ngươi kết hôn nữ hoàng rồi, quyền uy sẽ đổ về gia tộc của ngươi, tới lúc đó, bọn bá tước, công tước kia, bọn họ sẽ nghĩ thế nào? Tất cả các thế gia vọng tộc trong nước sẽ chẳng mấy thích thú nhìn sự việc xảy đến như thế! Họ sẽ đem lòng ganh ghét, thậm chí, dần dà đưa lến phản loạn. Mỗi quyết định của nữ hoàng, đều bị dính dáng tới quyền lợi gia tộc Northumberland, bọ họ sẽ kháo rằng mọi quyết đoán của nữ hoàng, đều có bàn tay của Robert Dudley ngấm ngầm giật dây, uy quyền của Nữ hoàng do đó sẽ bị suy yếu, các vụ đấu đá giữa thế gia vọng tộc do đó sẽ nổi lên tràn lan, mấy thế cuộc ấy rồi sẽ không ai có cách gì thu giọn cho sạch sẽ!

Toàn gương mặt Robert đỏ bừng, gân xanh trên cổ gồ lên, phập phồng, chuôi thanh gươm trong tay càng lúc càng bị bó, xiết chặt chẽ.

Thần tình hoảng hốt, Elizabeth ngẩn ngơ một lúc, rồi thở dài:

- Robert Dudley, thật đáng tiếc, Cecil nói đúng đấy, ta không sao đáp ứng!

Robert như bị sét đánh, sắc mặt vụt tái mét, không thốt một tiếng nào, gã nhào phắt lên yên, ra roi, quất ngựa, chạy vù đi như một làn khói,

Nhìn theo sau lưng Robert Dudley, ánh mắt Elizabeth hiển hiện nét lưu luyến thâm sâu.

Chứng kiến sự kiện, Tiên Bích chẳng nén nhịn được, cô thầm thở dài!

Sau một lúc, Elizabeth hỏi:

- Sir Cecil, vậy ngươi bàn thử xem, ta phải lấy ai đây?

Cecil đáp:

- Để duy trì uy quyền Nữ vương, quốc vương chỉ có thể kết hôn cùng quốc vương.

Elizabeth sắc mặt vụt đỏ ửng, chăm chú nhìn Cecil, hỏi:

- Vậy ngươi bảo, ta lấy ai bây giờ?

Bị trấn áp dưới ánh mắt đó, Cecil cúi đầu, thưa:

- Đó hoàn toàn do nữ vương chọn lựa!

Elizabeth không nói gì nữa, ra roi giục ngựa đi tới. (Chú: Nữ hoàng Elizabeth I sau đó suốt đời ở vậy, triều đại Tudors đến hết đời bà là kết thúc!)

Hành trình nửa ngày mới đến cung điện Hoàng Gia Anh quốc.

Elizabeth thết tiệc khoản đãi mọi người, Cốc Chẩn uống hai cốc rượu, thấy vị nhạt nhẽo, chẳng bõ công uống, gã ngoái trông bốn phía, bỗng thấy Mạc Ất hai mắt ngẩn ngơ, đang nhìn về một góc xa xa, gã dò theo hướng ấy, thấy trên bức tường mé tây bắc có treo một tấm bản đồ, gã bất giác hỏi:

- Mạc huynh nhìn gì thế?

Mạc Ất bị giật mình, đáp:

- Cốc gia, tấm bản đồ đó vẽ toàn bộ hòn đảo chúng ta đang viếng thăm. Trước đây, tiểu nô chỉ được xem tấm bản đồ "vạn quốc", vẽ khá sơ sài, không đầy đủ chi tiết như bức bản đồ treo tường này. Thể theo bản đồ đó, tôi tính toán lại, phát giác có chỗ sai lầm!

Trong lòng Cốc Chẩn hốt hoảng, gã vội hỏi:

- Sai lầm chỗ nào?

Mạc Ất đáp:

- Tiểu nô trước đây có nói, ba ngày nữa mình tới "điểm đến", nhưng căn cứ theo tấm bản đồ treo tường này, chỗ đó đang nằm tuốt xa ngoài biển!

Cốc Chẩn hỏi:

- Nói vậy, bọn mình lại phải ra khơi nữa?

Mạc Ất khẽ gật đầu.

Cùng lúc, âm nhạc bỗng ngừng chơi, Elizabeth đang nói gì đấy với Tiên Bích, phải ngước lên, hỏi:

- Chuyện gì thế?

Đó là một vị đại thần đang rảo bước tới, bẩm:

- Sứ thần Tây Ban Nha nhất định đòi diện kiến nữ vương ngay lập tức, nếu không được thoả ý, sứ thần về nước tức thì, hậu quả chuyện đó hoàn toàn do mình chịu trách nhiệm!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương