Thú Tùng Chi Đao
-
Chương 33: Thiên tai
Sơn Khê nói một chữ “giẫm”, Hoa Nghi lập tức nghĩ tới rất nhiều điều.
Khu vực này trên thực tế là một bình nguyên từ chính giữa sơn khẩu của hai ngọn núi lớn kéo dài ra, rồi sau đó địa thế một lần nữa mở rộng, một phần hướng lên trên, đâm vào khu rừng rậm rạp kế tiếp tiến vào một nơi tương đối bằng phẳng – đó là nơi bộ lạc Cự Sơn hiện giờ sở tại, một bộ phận khác địa thế khá thấp, gần thung lũng, chạy ra chính là đồng hoang ngàn dặm.
Hoa Nghi cúi đầu trầm ngâm, Sách Lai Mộc lại cầm một nắm khoai sọ nướng khét trong đĩa của Trường An, vô sỉ nhét vào miệng, cắt ngang luồng suy nghĩ của y.
“Ngài đang nghĩ gì vậy” Hắn ăn đến mặt mày hớn hở, giọng điệu lại lạnh lùng hỏi, “Ngài nghĩ chúng ta địa thế cao, cho nên tính toán tiếp nhận bọn họ sao”
Hoa Nghi là người cẩn thận, lòng dạ khá sâu, nhưng kỳ thật phản ứng không nhanh như Sách Lai Mộc, khi y vừa mới làm rõ điểm mấu chốt của vấn đề này, bắt đầu tự hỏi, Sách Lai Mộc đã nhanh mồm nhanh miệng cắt ngang luồng suy nghĩ, thế là Hoa Nghi dứt khoát giả ngu nói: “Phải, không được sao”
Sách Lai Mộc nói: “Ngài muốn nuôi sói trong hậu viện của chúng ta à”
Hoa Nghi hỏi: “Hắc Ưng có thể vào, vì sao bọn họ không thể”
Sách Lai Mộc: “Hắc Ưng còn lại toàn là nam nhân, chỉ sót một nữ nhân, còn là vị thành niên, bộ lạc của bọn họ bị phá hoại, dựa vào mấy người này gây dựng một lần nữa là cực kỳ khó, cũng chẳng cách nào trở thành bộ lạc u linh dựa vào đánh cướp người khác mà sinh tồn, chỉ có thể nương nhờ bộ lạc khác. Nhưng bộ lạc khác di dời mà đến thì không giống, bọn họ nam nữ già trẻ đều đủ cả, bất cứ lúc nào cũng có thể sinh dị tâm, muốn thay thế thủ lĩnh ngài!”
Hoa Nghi nhíu mày.
“Ôi, lần này ngài cứ nghe ta đi!” Sách Lai Mộc thở dài thườn thượt, khi làm vong khách, hắn vẫn là túi khôn của bọn Hoa Nghi, thời điểm ra đòn cảnh tỉnh nói chuyện sẽ rất không khách khí, nhưng mà chẳng qua giây lát, giọng điệu lại mềm mỏng ngay, “Cánh rừng này có một bộ lạc là đủ rồi, không nuôi được nhiều dân cư như vậy đâu, bản thân chúng ta vừa mới ổn định, đâu dư sức đi quản việc chết sống của những người khác Năm đó khi vừa xói mòn ra đường sông, bọn họ đều biết đất hai bên bờ sông phì nhiêu, đã chiếm mảnh đất màu mỡ đó ngần ấy năm, chẳng lẽ không nên nhận lấy nguy hiểm tương ứng mà sự màu mỡ mang đến”
Hắn nói nghe rất có lý, Lục Tuyền và Sơn Khê nghe thế chỉ nhìn Hoa Nghi không nói một câu, chờ phán đoán của y.
Nhưng Hoa Nghi không lập tức trả lời, chỉ khoát tay: “Để ta nghĩ thêm chút nữa, sáng sớm ngày mai, kêu những người săn thú khoan đi vội, gọi hết các trưởng lão đến, tới lúc đó chúng ta lại bàn tỉ mỉ sau.”
Sách Lai Mộc xoay xoay tròng mắt, nhận ra y không muốn thảo luận nhiều, hắn xưa nay bụng dạ lắm, biết xem ánh mắt, tức khắc một vừa hai phải, không nói nữa, hắn nghênh ngang đứng dậy đi ra ngoài, nhân tiện mang cả cái đĩa của Trường An đi, còn khách khí nói: “Ngày mai ta sẽ rửa sạch rồi trả lại cho ngươi.”
“…” Trường An trầm mặc giây lát, rốt cuộc chỉ nói, “Không cần khách khí.”
Sách Lai Mộc rụt cổ, hì hục gặm khoai lát mà bỏ đi.
Lục Tuyền lầm lũi nói: “Ta cũng đi đây.”
Ngược lại là Sơn Khê, hiếu kỳ nhìn Trường An nói: “Tiểu huynh đệ, không có việc gì không nên ru rú trong nhà mãi, ra ngoài chơi với mọi người đi.”
Trường An giương mắt nhìn hắn.
Sơn Khê thái độ thân thiện, lại cười tít mắt nói: “Trước mắt thời tiết ngày một lạnh hơn, sau này mọi người sẽ càng ít ra ngoài, đến lúc đó có người chơi cưỡi ngựa, có người so đấu, còn có người đuổi theo các cô nương mà huyên thuyên, bị các cô nương đá văng xuống sông, thú vị lắm!”
Trường An không tưởng tượng nổi người khác bị các cô nương đá xuống sông thì có thể có gì thú vị, nhưng cảm giác được là hắn có lòng tốt, chỉ đành gật đầu “ừm” một tiếng.
Ba người trước sau đi mất, Trường An quay đầu nhìn Hoa Nghi, trong lòng y nghĩ gì đều hiện cả trên mặt, Hoa Nghi lập tức hiểu được nghi vấn của y – sao ngươi còn chưa đi
Muốn đuổi người đây mà.
Hoa Nghi cười cười, bỗng nhiên thấp giọng hỏi y: “Ngươi thấy sao Ngươi cảm thấy ta nên làm sao bây giờ”
Trường An sửng sốt, y biết những việc này đều là “việc lớn trong bộ lạc”, tuy rằng không nhìn ra chúng “lớn” chỗ nào nhưng người khác đều cực coi trọng. Chưa từng có ai tìm y thương lượng “việc lớn” gì, trong lòng Trường An đột nhiên dâng lên cảm giác kỳ dị, như là có người đem cái bát gốm sắp đổ lại cực quan trọng giao vào tay y vậy.
Y không tự chủ được ngồi thẳng hơn.
Nhưng mà ngồi thẳng hơn cũng chẳng giúp gì được cho suy nghĩ, Trường An định cho một cao kiến, kết quả lo trước nghĩ sau, rồi không thể không thừa nhận ngay cả “thấp kiến” mình cũng chẳng có. Y cau mày trầm ngâm một lúc lâu, mới khó khăn thốt được một câu, hỏi: “Ngươi hi vọng nhiều người một chút sao, ngươi chê nơi này quá nhỏ”
Hoa Nghi vốn là ý nghĩ nông nổi thuận miệng hỏi thôi, không ngờ đột nhiên bị y chỉ trúng suy nghĩ trong lòng, cơ hồ giật thót, hỏi ngược lại: “Sao ngươi biết”
Trường An nói: “Chẳng phải chính ngươi nói ‘Để dũng sĩ của chúng ta bước qua cả đại lục phương bắc, không ai dám ngăn cản, trên đại lục, không còn địch nhân của chúng ta nữa’”
Hoa Nghi ngạc nhiên giây lát rồi lắc đầu bật cười: “Thì ra là mèo mù vớ chuột chết, ôi, những lời hình thức thế này, cũng chỉ có ngươi coi là thật, tên nhóc lỗ mãng này…”
Y tươi cười miễn cưỡng, những lời đó rốt cuộc có thật sự là hình thức hay không, đại khái chỉ có mình Hoa Nghi là rõ.
Hoa Nghi luôn cảm thấy Trường An có phần không thông tình lý, lại khuyết thiếu thường thức, cho đến lúc này mới hơi sởn gai ốc. Y luôn muốn che giấu mình, vì thế mỗi ngày nói rất nhiều lời nhảm nhí, nói nhiều rồi, lại luôn lộ ra manh mối bản thân cũng chẳng chú ý, giấu được người khác, ngược lại không giấu được người xem thứ gì cũng chỉ biết hai điểm một đường đơn giản.
Hoa Nghi dưới ánh mắt của Trường An cảm thấy như ngồi trên chông, vì thế cuống quýt lấy một thứ đồ chơi trong lòng ra nhét vào tay Trường An – đó là một hòn đá nhỏ đỏ đến trong suốt, dùng dây thừng xuyên qua, hòn đá tròn nhẵn, như là thời gian dài bị người ta cầm chơi mà thành, nắm trong tay, khiến người ta cảm thấy hòn đá tự mình tỏa nhiệt, cực kỳ ấm áp.
“Trời lạnh rồi, cầm mà chơi.” Hoa Nghi nói xong câu này liền hoảng hốt chạy mất.
Đáng tiếc việc xui xẻo đến, không phải luôn cho mọi người thời gian chuẩn bị.
Ngày hôm nay hơi oi bức hơn hôm trước một chút, bằng không Trường An đã chẳng ru rú trong nhà không hề ra khỏi phòng, chập tối, sự oi bức này quả thực càng khó chịu hơn, Trường An không sao ngủ được, giống như có người dùng cái chùy nặng mấy trăm cân đè lên ngực, khỏi cần nhìn y cũng biết môi mình lúc này chắc chắn tái xanh rồi.
Huyệt thái dương nảy liên hồi, y không thể nhịn được nữa, bật dậy ngồi bên mép giường, trước mắt thoáng chốc hóa đen, ngồi cả buổi mới đỡ.
Trường An lúc này mới phát hiện, tiểu nô lệ Lộ Đạt không biết đã tỉnh từ khi nào, đang ngồi trên tấm đệm trải dưới đất mà nhìn y.
“Ngươi ngủ đi.” Trường An thấp giọng nói, “Ta ra ngoài đi dạo.”
Y vừa giẫm xuống đất, mới phát hiện chân mình hơi nhũn, Trường An đành kéo đại đao ở đầu giường qua. Đại đao chọc xuống đất rất vững chắc, y liền nắm chuôi đao, dùng như gậy, chậm rãi đi ra khỏi nhà, đứng trong sân một lúc.
Nhưng bên ngoài vẫn oi bức y nguyên, xung quanh dường như bị sự vẩn đục bao phủ, một chút không khí mới mẻ cũng chẳng thấy, trời âm u giống như sắp mưa to rồi.
Trường An hơi cong vai đứng đó, dằn ngực hít sâu mấy hơi, đầu váng mắt hoa khiến y hơi lảo đảo, liền chậm rãi vịn chuôi đao ngồi xổm xuống, lục tìm lá thảo dược phơi trong sân, nhét thẳng vào miệng chẳng thèm giã.
Mùi đắng chát đầy miệng, Trường An dứt khoát dựa tường ngồi xổm xuống, nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, chờ cơn choáng váng không biết vì đâu gây nên qua đi, nhưng mà đúng lúc này, mặt đất đột nhiên thoáng lắc lư, Trường An lấy làm kinh hãi, chưa kịp làm rõ là chuyện gì xảy ra thì đã ôm đao lăn khỏi góc tường theo bản năng, đoạn tường viện nho nhỏ xếp bằng đá tức khắc sập hơn một nửa.
Một tia chớp đột nhiên vạch ngang không trung âm u, sấm rền còn chưa xong, tiếng sấm dường như nổ ngay bên tai, lũ chim rít lên chao liệng bay khỏi mặt đất nơi cực thấp.
Trường An biết đây là động đất, đã trải qua một lần, y không hề kích động, mà chấn động lần này cũng chẳng dữ dội lắm, nhanh chóng bình ổn lại, dù sao ngoại trừ bức tường viện vốn không kiên cố lắm thì nhà cửa đều không thấy có vấn đề gì.
Lộ Đạt lao khỏi phòng như động vật nhỏ bị kinh động, bệnh gấp chạy chữa bừa, lại cắm đầu vào lòng Trường An, xô y lui ra sau hai bước.
Sấm dội liên tiếp, chớp giật đánh xuống đất từng đợt, Trường An cảm thấy mặt đất hơi lắc lư, y không phân rõ được đây rốt cuộc là dư âm của địa chấn hay là tác dụng của sấm sét.
Tiếng người ồn ào bắt đầu lan ra trong bóng tối, thú nhân gác đêm lần lượt gõ cửa gọi mọi người ra ngoài, gõ đến chỗ Trường An, thủ vệ còn chưa kịp nói gì, bọn họ đã đồng thời nghe thấy tiếng gầm rú dường như cực gần.
Thủ vệ biến sắc, nhanh chóng nói: “Là bầy sói!”
Bầy sói trong rừng rậm thông thường số lượng không lớn lắm, hơn nữa rất giảo hoạt, chỉ có thời điểm lạnh nhất, thiếu thức ăn nhất mỗi năm, mới thỉnh thoảng vào bộ lạc trộm đồ ăn, đó cũng là mạo hiểm sinh mệnh mà đến, bị thú nhân thủ vệ bắt thì không thoát khỏi lột da rút gân, chưa bao giờ có chuyện bầy sói táo tợn tiếp cận bộ lạc nhân loại như vậy.
Trường An quay phắt lại, chỉ thấy bốn năm con sói to đôi mắt xanh lục lao ra từ chỗ tường viện sập xuống, miệng hé mở, bước chân lộn xộn.
Thủ vệ hóa thành cự thú ngay tại chỗ, cao giọng gầm lên dọa bầy sói.
Cho dù là đầu lĩnh của đại lang cũng chẳng là gì so với hình thú của thú nhân, quả nhiên, đàn sói nhỏ này thấy cự thú, thoạt tiên lùi bước một chút, nhưng ngay vào lúc này, trong khu rừng xa xa lại truyền đến tiếng hổ gầm.
Đại lang đầu lĩnh đột nhiên không ngó ngàng gì nữa, sải chân bổ đến, nhảy rõ cao, phóng vút qua tường viện, đám đại lang khác theo sát đằng sau.
Bốn năm con đại lang đằng đằng sát khí này thình lình bổ đến, thủ vệ thú nhân suýt nữa dựng thẳng lông, ngoài mạnh trong yếu nhe răng nanh, Trường An lại không hề động đậy, y chỉ xách tiểu nô lệ lên kẹp dưới nách, lẳng lặng chống đao đứng ở nơi đó, hơi suy tư nhìn mấy con đại lang này sượt qua họ.
Y phán đoán không sai, những súc sinh này không phải đến tập kích người, mà là đang chạy trốn.
Thủ vệ toát mồ hôi lạnh, khôi phục hình người, thở phào nói: “Trường An huynh đệ, ngươi đủ trấn định, lợi hại hơn ta, ta phải đi báo cho người khác biết, ngươi mau mang theo vũ khí đi tìm thủ lĩnh đi, khả năng là xảy ra đại sự rồi!”
Gió lớn từ sâu trong rừng rậm thổi ra, tiếng sấm vẫn liên tiếp không ngừng, đau đớn ẩn ẩn và sự tê lặng trong ngực Trường An càng lúc càng rõ ràng, y nhíu mày, nói với tiểu nô lệ: “Lấy thảo dược của ta đến đây, sau đó đi theo ta.”
Y ngửi được mùi tanh quen thuộc của máu từ trong cơn gió ấy thổi đến, nhét toàn bộ thảo dược tiểu nô lệ bưng đến vào lòng, như con sơn dương hung ác, bỏ một nắm lá to vào miệng mình, sau đó một tay xách đao, một tay xách tiểu nô lệ sải bước đi ra ngoài – có thứ gì đó đã đến.
Khu vực này trên thực tế là một bình nguyên từ chính giữa sơn khẩu của hai ngọn núi lớn kéo dài ra, rồi sau đó địa thế một lần nữa mở rộng, một phần hướng lên trên, đâm vào khu rừng rậm rạp kế tiếp tiến vào một nơi tương đối bằng phẳng – đó là nơi bộ lạc Cự Sơn hiện giờ sở tại, một bộ phận khác địa thế khá thấp, gần thung lũng, chạy ra chính là đồng hoang ngàn dặm.
Hoa Nghi cúi đầu trầm ngâm, Sách Lai Mộc lại cầm một nắm khoai sọ nướng khét trong đĩa của Trường An, vô sỉ nhét vào miệng, cắt ngang luồng suy nghĩ của y.
“Ngài đang nghĩ gì vậy” Hắn ăn đến mặt mày hớn hở, giọng điệu lại lạnh lùng hỏi, “Ngài nghĩ chúng ta địa thế cao, cho nên tính toán tiếp nhận bọn họ sao”
Hoa Nghi là người cẩn thận, lòng dạ khá sâu, nhưng kỳ thật phản ứng không nhanh như Sách Lai Mộc, khi y vừa mới làm rõ điểm mấu chốt của vấn đề này, bắt đầu tự hỏi, Sách Lai Mộc đã nhanh mồm nhanh miệng cắt ngang luồng suy nghĩ, thế là Hoa Nghi dứt khoát giả ngu nói: “Phải, không được sao”
Sách Lai Mộc nói: “Ngài muốn nuôi sói trong hậu viện của chúng ta à”
Hoa Nghi hỏi: “Hắc Ưng có thể vào, vì sao bọn họ không thể”
Sách Lai Mộc: “Hắc Ưng còn lại toàn là nam nhân, chỉ sót một nữ nhân, còn là vị thành niên, bộ lạc của bọn họ bị phá hoại, dựa vào mấy người này gây dựng một lần nữa là cực kỳ khó, cũng chẳng cách nào trở thành bộ lạc u linh dựa vào đánh cướp người khác mà sinh tồn, chỉ có thể nương nhờ bộ lạc khác. Nhưng bộ lạc khác di dời mà đến thì không giống, bọn họ nam nữ già trẻ đều đủ cả, bất cứ lúc nào cũng có thể sinh dị tâm, muốn thay thế thủ lĩnh ngài!”
Hoa Nghi nhíu mày.
“Ôi, lần này ngài cứ nghe ta đi!” Sách Lai Mộc thở dài thườn thượt, khi làm vong khách, hắn vẫn là túi khôn của bọn Hoa Nghi, thời điểm ra đòn cảnh tỉnh nói chuyện sẽ rất không khách khí, nhưng mà chẳng qua giây lát, giọng điệu lại mềm mỏng ngay, “Cánh rừng này có một bộ lạc là đủ rồi, không nuôi được nhiều dân cư như vậy đâu, bản thân chúng ta vừa mới ổn định, đâu dư sức đi quản việc chết sống của những người khác Năm đó khi vừa xói mòn ra đường sông, bọn họ đều biết đất hai bên bờ sông phì nhiêu, đã chiếm mảnh đất màu mỡ đó ngần ấy năm, chẳng lẽ không nên nhận lấy nguy hiểm tương ứng mà sự màu mỡ mang đến”
Hắn nói nghe rất có lý, Lục Tuyền và Sơn Khê nghe thế chỉ nhìn Hoa Nghi không nói một câu, chờ phán đoán của y.
Nhưng Hoa Nghi không lập tức trả lời, chỉ khoát tay: “Để ta nghĩ thêm chút nữa, sáng sớm ngày mai, kêu những người săn thú khoan đi vội, gọi hết các trưởng lão đến, tới lúc đó chúng ta lại bàn tỉ mỉ sau.”
Sách Lai Mộc xoay xoay tròng mắt, nhận ra y không muốn thảo luận nhiều, hắn xưa nay bụng dạ lắm, biết xem ánh mắt, tức khắc một vừa hai phải, không nói nữa, hắn nghênh ngang đứng dậy đi ra ngoài, nhân tiện mang cả cái đĩa của Trường An đi, còn khách khí nói: “Ngày mai ta sẽ rửa sạch rồi trả lại cho ngươi.”
“…” Trường An trầm mặc giây lát, rốt cuộc chỉ nói, “Không cần khách khí.”
Sách Lai Mộc rụt cổ, hì hục gặm khoai lát mà bỏ đi.
Lục Tuyền lầm lũi nói: “Ta cũng đi đây.”
Ngược lại là Sơn Khê, hiếu kỳ nhìn Trường An nói: “Tiểu huynh đệ, không có việc gì không nên ru rú trong nhà mãi, ra ngoài chơi với mọi người đi.”
Trường An giương mắt nhìn hắn.
Sơn Khê thái độ thân thiện, lại cười tít mắt nói: “Trước mắt thời tiết ngày một lạnh hơn, sau này mọi người sẽ càng ít ra ngoài, đến lúc đó có người chơi cưỡi ngựa, có người so đấu, còn có người đuổi theo các cô nương mà huyên thuyên, bị các cô nương đá văng xuống sông, thú vị lắm!”
Trường An không tưởng tượng nổi người khác bị các cô nương đá xuống sông thì có thể có gì thú vị, nhưng cảm giác được là hắn có lòng tốt, chỉ đành gật đầu “ừm” một tiếng.
Ba người trước sau đi mất, Trường An quay đầu nhìn Hoa Nghi, trong lòng y nghĩ gì đều hiện cả trên mặt, Hoa Nghi lập tức hiểu được nghi vấn của y – sao ngươi còn chưa đi
Muốn đuổi người đây mà.
Hoa Nghi cười cười, bỗng nhiên thấp giọng hỏi y: “Ngươi thấy sao Ngươi cảm thấy ta nên làm sao bây giờ”
Trường An sửng sốt, y biết những việc này đều là “việc lớn trong bộ lạc”, tuy rằng không nhìn ra chúng “lớn” chỗ nào nhưng người khác đều cực coi trọng. Chưa từng có ai tìm y thương lượng “việc lớn” gì, trong lòng Trường An đột nhiên dâng lên cảm giác kỳ dị, như là có người đem cái bát gốm sắp đổ lại cực quan trọng giao vào tay y vậy.
Y không tự chủ được ngồi thẳng hơn.
Nhưng mà ngồi thẳng hơn cũng chẳng giúp gì được cho suy nghĩ, Trường An định cho một cao kiến, kết quả lo trước nghĩ sau, rồi không thể không thừa nhận ngay cả “thấp kiến” mình cũng chẳng có. Y cau mày trầm ngâm một lúc lâu, mới khó khăn thốt được một câu, hỏi: “Ngươi hi vọng nhiều người một chút sao, ngươi chê nơi này quá nhỏ”
Hoa Nghi vốn là ý nghĩ nông nổi thuận miệng hỏi thôi, không ngờ đột nhiên bị y chỉ trúng suy nghĩ trong lòng, cơ hồ giật thót, hỏi ngược lại: “Sao ngươi biết”
Trường An nói: “Chẳng phải chính ngươi nói ‘Để dũng sĩ của chúng ta bước qua cả đại lục phương bắc, không ai dám ngăn cản, trên đại lục, không còn địch nhân của chúng ta nữa’”
Hoa Nghi ngạc nhiên giây lát rồi lắc đầu bật cười: “Thì ra là mèo mù vớ chuột chết, ôi, những lời hình thức thế này, cũng chỉ có ngươi coi là thật, tên nhóc lỗ mãng này…”
Y tươi cười miễn cưỡng, những lời đó rốt cuộc có thật sự là hình thức hay không, đại khái chỉ có mình Hoa Nghi là rõ.
Hoa Nghi luôn cảm thấy Trường An có phần không thông tình lý, lại khuyết thiếu thường thức, cho đến lúc này mới hơi sởn gai ốc. Y luôn muốn che giấu mình, vì thế mỗi ngày nói rất nhiều lời nhảm nhí, nói nhiều rồi, lại luôn lộ ra manh mối bản thân cũng chẳng chú ý, giấu được người khác, ngược lại không giấu được người xem thứ gì cũng chỉ biết hai điểm một đường đơn giản.
Hoa Nghi dưới ánh mắt của Trường An cảm thấy như ngồi trên chông, vì thế cuống quýt lấy một thứ đồ chơi trong lòng ra nhét vào tay Trường An – đó là một hòn đá nhỏ đỏ đến trong suốt, dùng dây thừng xuyên qua, hòn đá tròn nhẵn, như là thời gian dài bị người ta cầm chơi mà thành, nắm trong tay, khiến người ta cảm thấy hòn đá tự mình tỏa nhiệt, cực kỳ ấm áp.
“Trời lạnh rồi, cầm mà chơi.” Hoa Nghi nói xong câu này liền hoảng hốt chạy mất.
Đáng tiếc việc xui xẻo đến, không phải luôn cho mọi người thời gian chuẩn bị.
Ngày hôm nay hơi oi bức hơn hôm trước một chút, bằng không Trường An đã chẳng ru rú trong nhà không hề ra khỏi phòng, chập tối, sự oi bức này quả thực càng khó chịu hơn, Trường An không sao ngủ được, giống như có người dùng cái chùy nặng mấy trăm cân đè lên ngực, khỏi cần nhìn y cũng biết môi mình lúc này chắc chắn tái xanh rồi.
Huyệt thái dương nảy liên hồi, y không thể nhịn được nữa, bật dậy ngồi bên mép giường, trước mắt thoáng chốc hóa đen, ngồi cả buổi mới đỡ.
Trường An lúc này mới phát hiện, tiểu nô lệ Lộ Đạt không biết đã tỉnh từ khi nào, đang ngồi trên tấm đệm trải dưới đất mà nhìn y.
“Ngươi ngủ đi.” Trường An thấp giọng nói, “Ta ra ngoài đi dạo.”
Y vừa giẫm xuống đất, mới phát hiện chân mình hơi nhũn, Trường An đành kéo đại đao ở đầu giường qua. Đại đao chọc xuống đất rất vững chắc, y liền nắm chuôi đao, dùng như gậy, chậm rãi đi ra khỏi nhà, đứng trong sân một lúc.
Nhưng bên ngoài vẫn oi bức y nguyên, xung quanh dường như bị sự vẩn đục bao phủ, một chút không khí mới mẻ cũng chẳng thấy, trời âm u giống như sắp mưa to rồi.
Trường An hơi cong vai đứng đó, dằn ngực hít sâu mấy hơi, đầu váng mắt hoa khiến y hơi lảo đảo, liền chậm rãi vịn chuôi đao ngồi xổm xuống, lục tìm lá thảo dược phơi trong sân, nhét thẳng vào miệng chẳng thèm giã.
Mùi đắng chát đầy miệng, Trường An dứt khoát dựa tường ngồi xổm xuống, nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, chờ cơn choáng váng không biết vì đâu gây nên qua đi, nhưng mà đúng lúc này, mặt đất đột nhiên thoáng lắc lư, Trường An lấy làm kinh hãi, chưa kịp làm rõ là chuyện gì xảy ra thì đã ôm đao lăn khỏi góc tường theo bản năng, đoạn tường viện nho nhỏ xếp bằng đá tức khắc sập hơn một nửa.
Một tia chớp đột nhiên vạch ngang không trung âm u, sấm rền còn chưa xong, tiếng sấm dường như nổ ngay bên tai, lũ chim rít lên chao liệng bay khỏi mặt đất nơi cực thấp.
Trường An biết đây là động đất, đã trải qua một lần, y không hề kích động, mà chấn động lần này cũng chẳng dữ dội lắm, nhanh chóng bình ổn lại, dù sao ngoại trừ bức tường viện vốn không kiên cố lắm thì nhà cửa đều không thấy có vấn đề gì.
Lộ Đạt lao khỏi phòng như động vật nhỏ bị kinh động, bệnh gấp chạy chữa bừa, lại cắm đầu vào lòng Trường An, xô y lui ra sau hai bước.
Sấm dội liên tiếp, chớp giật đánh xuống đất từng đợt, Trường An cảm thấy mặt đất hơi lắc lư, y không phân rõ được đây rốt cuộc là dư âm của địa chấn hay là tác dụng của sấm sét.
Tiếng người ồn ào bắt đầu lan ra trong bóng tối, thú nhân gác đêm lần lượt gõ cửa gọi mọi người ra ngoài, gõ đến chỗ Trường An, thủ vệ còn chưa kịp nói gì, bọn họ đã đồng thời nghe thấy tiếng gầm rú dường như cực gần.
Thủ vệ biến sắc, nhanh chóng nói: “Là bầy sói!”
Bầy sói trong rừng rậm thông thường số lượng không lớn lắm, hơn nữa rất giảo hoạt, chỉ có thời điểm lạnh nhất, thiếu thức ăn nhất mỗi năm, mới thỉnh thoảng vào bộ lạc trộm đồ ăn, đó cũng là mạo hiểm sinh mệnh mà đến, bị thú nhân thủ vệ bắt thì không thoát khỏi lột da rút gân, chưa bao giờ có chuyện bầy sói táo tợn tiếp cận bộ lạc nhân loại như vậy.
Trường An quay phắt lại, chỉ thấy bốn năm con sói to đôi mắt xanh lục lao ra từ chỗ tường viện sập xuống, miệng hé mở, bước chân lộn xộn.
Thủ vệ hóa thành cự thú ngay tại chỗ, cao giọng gầm lên dọa bầy sói.
Cho dù là đầu lĩnh của đại lang cũng chẳng là gì so với hình thú của thú nhân, quả nhiên, đàn sói nhỏ này thấy cự thú, thoạt tiên lùi bước một chút, nhưng ngay vào lúc này, trong khu rừng xa xa lại truyền đến tiếng hổ gầm.
Đại lang đầu lĩnh đột nhiên không ngó ngàng gì nữa, sải chân bổ đến, nhảy rõ cao, phóng vút qua tường viện, đám đại lang khác theo sát đằng sau.
Bốn năm con đại lang đằng đằng sát khí này thình lình bổ đến, thủ vệ thú nhân suýt nữa dựng thẳng lông, ngoài mạnh trong yếu nhe răng nanh, Trường An lại không hề động đậy, y chỉ xách tiểu nô lệ lên kẹp dưới nách, lẳng lặng chống đao đứng ở nơi đó, hơi suy tư nhìn mấy con đại lang này sượt qua họ.
Y phán đoán không sai, những súc sinh này không phải đến tập kích người, mà là đang chạy trốn.
Thủ vệ toát mồ hôi lạnh, khôi phục hình người, thở phào nói: “Trường An huynh đệ, ngươi đủ trấn định, lợi hại hơn ta, ta phải đi báo cho người khác biết, ngươi mau mang theo vũ khí đi tìm thủ lĩnh đi, khả năng là xảy ra đại sự rồi!”
Gió lớn từ sâu trong rừng rậm thổi ra, tiếng sấm vẫn liên tiếp không ngừng, đau đớn ẩn ẩn và sự tê lặng trong ngực Trường An càng lúc càng rõ ràng, y nhíu mày, nói với tiểu nô lệ: “Lấy thảo dược của ta đến đây, sau đó đi theo ta.”
Y ngửi được mùi tanh quen thuộc của máu từ trong cơn gió ấy thổi đến, nhét toàn bộ thảo dược tiểu nô lệ bưng đến vào lòng, như con sơn dương hung ác, bỏ một nắm lá to vào miệng mình, sau đó một tay xách đao, một tay xách tiểu nô lệ sải bước đi ra ngoài – có thứ gì đó đã đến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook