Thống Đốc Đại Nhân, Em Xin Anh !
-
Chương 130: Giả câm
Tiếu Hàn Phong không đưa Cửu Châu về nhà ngay mà đem cô đặt sau một tảng đá lớn, cách thôn làng của anh khoảng chừng sáu mét. Anh chạy tới bờ suối bên cạnh, đổ một ít nước vào trong chiếc chai hình bầu dục, sau đó nhanh nhẹn đem tới trước mặt Cửu Châu.
Cửu Châu đang trong trạng thái mơ màng, chợt cảm thấy cổ họng có chút ướt át. Dòng nước suối mát lạnh nhẹ nhàng luồn lách vào trong khoang miệng cô, khiến cô nhận ra cơ thể đã bắt đầu có chút dễ chịu.
Hửm!
Ánh sáng lờ mờ dần dần phản chiếu vào trong giác mạc của Cửu Châu, cô vội chau mày, đưa tay dụi dụi mắt.
- Ấy đừng! Bàn tay cô đang cáu bẩn, đưa lên mắt cho nhiễm trùng à? Thật là ngốc nghếch!
Tiếu Hàn Phong vừa nói, vừa đổ chai nước lên hai bàn tay của Cửu Châu, đoạn tự nhiên mà giúp cô chà sạch vết bùn đất bẩn thỉu.
Nhìn người con trai lạ mặt trước mắt đang cẩn thận rửa tay, chân cho cô, tâm trạng Cửu Châu bỗng dưng trầm mặc hẳn xuống. Hình ảnh Lục Nghị Phàm dịu dàng xoa lưng cho cô, mỉm cười ngọt ngào mỗi khi bị cô mắng: "Châu bé bỏng của anh!", tất cả đều in sâu vào trong từng tầng suy nghĩ của Cửu Châu lúc này.
Tách...
- Cô khóc ư?
Tiếu Hàn Phong hết nhìn Cửu Châu, lại nhìn giọt nước mắt long lanh vừa mới nhỏ xuống lòng bàn tay mình, trong lòng có chút khó hiểu, gương mặt hơi nheo lại.
- Không có gì!
Cửu Châu lắc đầu lấp liếm, vội vàng rút tay lại, nhàn nhạt mà đáp:
- Cảm ơn anh, Tiếu... Tiếu Hàn Phong!
Tiếu Hàn Phong không nói thêm gì nữa, xoay người bước xuống bờ suối, sau đó vục nước lên mặt. Dòng nước mát lạnh thấm nhuần vào làn da ngăm ngăm của anh, càng khắc họa sâu hơn nét lãng tử, phong trần tự do tự tại.
- Cô tên là gì?
Tiếu Hàn Phong hướng về phía Cửu Châu, lạnh nhạt cất giọng hỏi. Cửu Châu cũng lịch sự đáp lại tên mình cho anh nghe.
- Cửu Châu? Cái tên này rất hay! Tôi có thể gọi em là Châu chứ?
Cửu Châu không đáp, quay mặt sang hướng khác. Rốt cuộc, cô cũng không có ý định ở lại đây lâu dài. Chờ cho sức khỏe của cô ổn định một chút, Cửu Châu phải tìm đường trở về biệt phủ Thống Đốc càng sớm càng tốt. Trở về để đối chấp một lời một mặt với vợ chồng Lục Nghị! Cô muốn chất vấn thẳng ông ta, vì sao hết lần này đến lần khác lại rắp tâm hại chết cô một cách độc ác đến như thế?!
Tiếu Hàn Phong nghiêng người nhìn cô, phát hiện ánh mắt ôn nhu, dịu dàng khi nãy đã bắt đầu thay đổi, dần dần chuyển sang căm hận bùng cháy đến ngút trời.
Đột nhiên, trong lòng anh bỗng cảm thấy có phần thích thú với cô gái này.
- Anh có thể chỉ cho tôi lối về thành phố được không?
Cửu Châu dè dặt hỏi Tiếu Hàn Phong.
- Ồ! Người đẹp muốn rời khỏi đây sớm như thế sao?
Tiếu Hàn Phong áp sát về phía Cửu Châu, đột nhiên vươn tay bóp nhẹ lên cằm của cô, khuôn mặt có chút bỉ ổi.
Cửu Châu hất tay anh ta ra khỏi cằm. Người đàn ông này đê tiện giống hệt Lục Nghị Phàm, ngay cả từ lời nói cho đến hành động. Nhìn bàn tay bị hất mạnh, trơ ra giữa không trung của mình, Tiếu Hàn Phong nhếch miệng cười nhạt.
Anh đưa tay chỉ vào phía sâu trong rừng, bình thản nói:
- Em muốn thoát ra khỏi đây, đợi sau mười ngày nữa đi. Hiện tại bộ tộc chúng tôi chuẩn bị làm lễ hiến tế, cầu bình an cho thần tộc, tôi đang rất bận rộn. Xong việc tôi sẽ đích thân đưa em ra khỏi đây.
Cửu Châu chống tay đứng dậy, lắc lắc đầu mà đáp:
- Không cần! Tôi có thể tự mình rời đi.
- Haha... Em nên nhớ, khu vực này không phải muốn đến là đến, muốn đi là đi. Nếu em để cho một người trong bộ tộc tôi nhìn thấy, chắc chắn cơ thể xinh đẹp này sẽ hoàn toàn bị nghiền nát.
Ngừng một lát, Tiếu Hàn Phong lại tiếp tục nói:
- Khôn hồn thì ngoãn ngoãn chịu đựng mười ngày. Trong suốt quãng thời gian ở đây, em phải giả câm cho tôi. Tiếu Hàn Phong đã nói là làm, đừng để tôi phải đích thân dọn xác cho em!
Cửu Châu đang trong trạng thái mơ màng, chợt cảm thấy cổ họng có chút ướt át. Dòng nước suối mát lạnh nhẹ nhàng luồn lách vào trong khoang miệng cô, khiến cô nhận ra cơ thể đã bắt đầu có chút dễ chịu.
Hửm!
Ánh sáng lờ mờ dần dần phản chiếu vào trong giác mạc của Cửu Châu, cô vội chau mày, đưa tay dụi dụi mắt.
- Ấy đừng! Bàn tay cô đang cáu bẩn, đưa lên mắt cho nhiễm trùng à? Thật là ngốc nghếch!
Tiếu Hàn Phong vừa nói, vừa đổ chai nước lên hai bàn tay của Cửu Châu, đoạn tự nhiên mà giúp cô chà sạch vết bùn đất bẩn thỉu.
Nhìn người con trai lạ mặt trước mắt đang cẩn thận rửa tay, chân cho cô, tâm trạng Cửu Châu bỗng dưng trầm mặc hẳn xuống. Hình ảnh Lục Nghị Phàm dịu dàng xoa lưng cho cô, mỉm cười ngọt ngào mỗi khi bị cô mắng: "Châu bé bỏng của anh!", tất cả đều in sâu vào trong từng tầng suy nghĩ của Cửu Châu lúc này.
Tách...
- Cô khóc ư?
Tiếu Hàn Phong hết nhìn Cửu Châu, lại nhìn giọt nước mắt long lanh vừa mới nhỏ xuống lòng bàn tay mình, trong lòng có chút khó hiểu, gương mặt hơi nheo lại.
- Không có gì!
Cửu Châu lắc đầu lấp liếm, vội vàng rút tay lại, nhàn nhạt mà đáp:
- Cảm ơn anh, Tiếu... Tiếu Hàn Phong!
Tiếu Hàn Phong không nói thêm gì nữa, xoay người bước xuống bờ suối, sau đó vục nước lên mặt. Dòng nước mát lạnh thấm nhuần vào làn da ngăm ngăm của anh, càng khắc họa sâu hơn nét lãng tử, phong trần tự do tự tại.
- Cô tên là gì?
Tiếu Hàn Phong hướng về phía Cửu Châu, lạnh nhạt cất giọng hỏi. Cửu Châu cũng lịch sự đáp lại tên mình cho anh nghe.
- Cửu Châu? Cái tên này rất hay! Tôi có thể gọi em là Châu chứ?
Cửu Châu không đáp, quay mặt sang hướng khác. Rốt cuộc, cô cũng không có ý định ở lại đây lâu dài. Chờ cho sức khỏe của cô ổn định một chút, Cửu Châu phải tìm đường trở về biệt phủ Thống Đốc càng sớm càng tốt. Trở về để đối chấp một lời một mặt với vợ chồng Lục Nghị! Cô muốn chất vấn thẳng ông ta, vì sao hết lần này đến lần khác lại rắp tâm hại chết cô một cách độc ác đến như thế?!
Tiếu Hàn Phong nghiêng người nhìn cô, phát hiện ánh mắt ôn nhu, dịu dàng khi nãy đã bắt đầu thay đổi, dần dần chuyển sang căm hận bùng cháy đến ngút trời.
Đột nhiên, trong lòng anh bỗng cảm thấy có phần thích thú với cô gái này.
- Anh có thể chỉ cho tôi lối về thành phố được không?
Cửu Châu dè dặt hỏi Tiếu Hàn Phong.
- Ồ! Người đẹp muốn rời khỏi đây sớm như thế sao?
Tiếu Hàn Phong áp sát về phía Cửu Châu, đột nhiên vươn tay bóp nhẹ lên cằm của cô, khuôn mặt có chút bỉ ổi.
Cửu Châu hất tay anh ta ra khỏi cằm. Người đàn ông này đê tiện giống hệt Lục Nghị Phàm, ngay cả từ lời nói cho đến hành động. Nhìn bàn tay bị hất mạnh, trơ ra giữa không trung của mình, Tiếu Hàn Phong nhếch miệng cười nhạt.
Anh đưa tay chỉ vào phía sâu trong rừng, bình thản nói:
- Em muốn thoát ra khỏi đây, đợi sau mười ngày nữa đi. Hiện tại bộ tộc chúng tôi chuẩn bị làm lễ hiến tế, cầu bình an cho thần tộc, tôi đang rất bận rộn. Xong việc tôi sẽ đích thân đưa em ra khỏi đây.
Cửu Châu chống tay đứng dậy, lắc lắc đầu mà đáp:
- Không cần! Tôi có thể tự mình rời đi.
- Haha... Em nên nhớ, khu vực này không phải muốn đến là đến, muốn đi là đi. Nếu em để cho một người trong bộ tộc tôi nhìn thấy, chắc chắn cơ thể xinh đẹp này sẽ hoàn toàn bị nghiền nát.
Ngừng một lát, Tiếu Hàn Phong lại tiếp tục nói:
- Khôn hồn thì ngoãn ngoãn chịu đựng mười ngày. Trong suốt quãng thời gian ở đây, em phải giả câm cho tôi. Tiếu Hàn Phong đã nói là làm, đừng để tôi phải đích thân dọn xác cho em!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook