Vũ Thiên Tình thực sự bị cái sự vô sỉ của anh làm cho ức nghẹn.

Nhưng cô rất nhanh sau đó trong ánh mắt loé lên 1 tia tinh quái, Thiên Tình khẽ mỉm cười nhìn anh:
– Được! Hôm nay Âu tiên sinh đã hết lòng, hết dạ như vậy…thì tiểu nữ đây cũng nên tỏ thành ý mới đúng.
Nói rồi, cô đi lại cầm hộp giấy kia đặt xuống giường mà nhìn anh:
– Nên thử 1 chút!
Thiên Tình lấy ra chiếc còng tay, sau đó leo lên giường, dùng ánh mắt lả lướt tiếp cận gần với anh.

Bàn tay cô đưa lên ấn mạnh vào ngực Đình Phong đẩy anh nằm xuống giường, sau đó đem chiếc còng còng 1 đầu vào tay anh, đầu còn lại còng vào thanh đầu giường.

Mục đích đem những món đồ đến đây nên từ ban đầu, Âu Đình Phong đã lựa 1 chiếc giường tình thú kết cấu như 1 lồng sắt, thuận tiện cho việc còng, trói:
– Âu tiên sinh, tiểu nữ bắt đầu thấy thú vị rồi đấy!
Đình Phong lại hoàn toàn không hề phản kháng, để mặc cô chi phối, hơn nữa còn tỏ ra hưởng thụ, hào hứng.
Thiên Tình sau đó tiếp tục lấy dây da, dùng nó trói tay còn lại của anh vào thanh giường.
Đến 2 chân cũng bị cô dùng caravat cố định lại.

Xong xuôi cô áp gương mặt lại gần môi anh mà thì thào nhỏ:
– Âu tiên sinh, tiểu nữ cần 1 chút thời gian thay đồ.

Để tăng thêm độ kích thích và sự bất ngờ, tiên sinh hãy tạm bịt mắt lại nhé!
Nói rồi, cô cũng đem chiếc bịt mắt đeo lên cho anh, Đình Phong khi ấy mới lên tiếng:
– Thiên Tình, em đừng nghĩ là có thể trốn khỏi đây.

Khoá cửa nhà tôi đã thay loại có mã cài, không nhập mã không mở được đâu.
Thiên Tình nghe vậy nguých mắt nhìn anh, cô đưa tay về phía cổ ảnh như thật sự muốn bóp chết anh luôn vậy, trong đầu không biết chửi đến trăm ngàn mấy câu rồi.

Nhưng sau đó, cô vẫn mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại:
– Đình Phong, anh không thể nghĩ người phụ nữ của mình xấu xa như vậy được.

Đợi chút, em ra ngay đây.
Nói rồi, cô xuống giường, lục trong chiếc hộp đấy 1 số y phục mà ngượng chín mặt.


Thật không thể tin nổi cái tên bỉ ổi này có thể mua nó, cầm trên tay mà không biết xấu hổ.
Cuối cùng Thiên Tình cũng lựa được 1 outfit hệ nữ sinh, trông khá dễ thương mà quan trọng độ táo bạo của nó không đến mức vứt cả tôn nghiêm.
Cô đem nó đi thẳng vào nhà tắm sở soạn 1 chút, lúc sau trở ra ngoài trong cái dáng vẻ thực sự kinh ngạc.
Nói là đồng phục nữ sinh, nhưng thực chất chẳng khác gì 2 mảnh vải quấn lại.

Phần áo, cổ sơmi đàng hoàng nhưng thân áo chỉ dài vừa đủ che đi bầu ngực tròn trịa của cô.

Chân váy có thiết kế xếp ly, nhưng lại ngắn đến độ thấy được cả đường cong mỹ mãn của cặp mông căng mịn.
Mái tóc đen mượt của cô được buông xoã, 1 phần tóc ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, trên 1 bên đầu còn gài lên 1 chiếc kẹo tóc hình nơ nhỏ.

Thiên Tình tiến lại phía giường, nơi Đình Phong nằm đó vẫn đang trong trại thái chờ đợi với đôi mắt bị che đi mà lên tiếng:
– Đình Phong, thật không ngờ anh lại thích cái style trẻ vị thành niên đấy.

Muốn trâu già gặm cỏ non sao?
Gương mặt anh bị che đi bởi chiếc bịt mắt, chỉ để lộ ra bờ môi phong tình khẽ cong lên 1 đường quyến rũ:
– Có nhiều y phục, nhưng em lại chọn nó.

Tiểu yêu tinh, xem ra em cũng thích làm cỏ non, vậy thì tôi cũng không ngại làm trâu già.
Thiên Tình leo lên giường, đầu gối cô quỳ xuống đệm mà xích gần lại với anh, gương mặt áp vào bên tai Đình Phong khẽ thì thầm:
– Âu tiên sinh, tiểu nữ dung mạo tầm thường, vẫn mong tiên sinh đừng chê.
Âu Đình Phong đã rất nôn nóng muốn nhìn thấy cô, nhưng tay chân anh đã bị trói chặt vào thành giường, thật sự không động được:
– Chỉ cần Vũ tiểu thư cởi bịt mắt, cả đời này của Âu mỗ nguyện chết trong dung mạo tầm thường của tiểu thư.
Vũ Thiên Tình bờ môi cong lên ý cười, ngón tay mềm mại của cô bắt đầu mơn trớn đặt lên bụng anh, di chuyển rất chậm đi dọc lên, đến vòm ngực săn chắc còn ngả ngớn ve vở ngón tay 1 vòng quanh đấy.
Đối với sự mồi chài này của cô, yết hầu của anh chạy dọc xuống 1 đường, trong cự ly gần này Thiên Tình còn nghe rõ được âm thanh khô khan từ cổ họnv anh nuốt xuống.
Cô vẫn không vội, từng chút đem những ngón tay như có ma thuật mà di dời dần lên trên, dọc theo đường yếu hầu của anh tìm đến bờ môi đang phả ra hơi thở nóng mà chạm nhẹ.

Đình Phong lại cao hứng tách miệng ra muốn cắn lên ngón tay mềm mại ấy nhưng Thiên Tình lại thu về.
Ann khônv đợi được nữa, buộc phải lên tiếng:
– Tiểu yêu tinh! Em còn chưa chịu mở bịt mắt ra sao?
Cô khi ấy mới chạm nhón tay lên chóp mũi của anh, sau đó dùng 1 chút sức rất nhẹ đẩy bịt mắt cao quá lên.
– Âu tiên sinh, như ý ngài mong muốn!
Trước mắt Đình Phong lúc này quả thực là dung mạo diễm áp quần phương.


Trong y phục nữ sinh nửa hở, nửa che, quả thực Vũ Thiên Tình không khác gì 1 thiếu nữ mới lớn trong trẻo, ngây thơ…..chỉ là cơ thể lộ ra của cô thì lại quá hoàn thiện so với dáng vẻ đấy.
Không cần đợi cô phải làm gì, bụng dưới của anh như châm lửa mà nóng rực.

Đình Phong muốn túm lấy cô đặt dưới thân mình, nhưng vung tay rồi mới biết anh không thoát được chiếc còng trói.
Tới thời điểm này thì anh mới nhận ra, Âu Đình Phong uy danh là vậy, thương trường hay trên giường anh đều làm chủ, vậy mà cũng có lúc sơ hở để mắc bẫy, bại dưới tay cô:
– Thiên Tình, cởi trói được không?
Ánh mắt cô loé lên những tia tinh nghịch:
– Âu tiên sinh! Mới bắt đầu thôi mà, đừng gấp!
Vừa nói, những ngón tay của cô cũng chạm lên gương mặt anh vuốt ve, rồi đem bờ mô áp sát lại gần, vùi vào bên tai đi dần xuống cổ.

Nơi đấy, Đình Phong nuốt xuống 1 đường, anh thở mạnh, nhắm mắt lại:
– Vũ Thiên Tình, em thắng rồi! Em không cởi trói là tôi chết thật đấy!
– Sao ban đầu Âu tiên sinh hào hứng mà bây giờ lại thở dài như vậy? Không lẽ là tiểu nữ vẫn chưa chăm sóc tốt?
Nói rồi, cô bất chợt leo lên người anh mà ngồi, cái tư thế này quả thật đáng hận.

Đình Phong nhìn cô từ góc dưới, thấy được đường sau lớp áo ngắn cũn của cô là bầu vực đầy đặn căng tràn, anh chỉ muốn lao đến ôm gọn lấy nó rồi mạnh bạo mà nhào nắn.
Sự cọ sát nơi hạ thân cô với bụng anh, lại càng khiến cho cái vật đàn ông trong quần bị đánh thức, Âu Đình Phong cả người như phát hoả, bức bối không thôi:
– Thiên Tình, không chơi trò này nữa được không?
Cô tất nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt này, để trả đũa lại những lần anh dày vò cô đến hửng sáng.
Thiên Tình cúi người xuống, áp gương mặt lại gần gương mặt anh, bờ môi chỉ cách môi anh 1 đoạn hơi thở rất mỏng:
– Không được! Đã làm đến thế này rồi, không chơi chẳng phải là phí lắm sao?
Bờ môi tô son đỏ của cô cứ khẽ mấp máy theo con chữ, nhìn mềm mại đến muốn cắn 1 cái.

Đình Phong hơi tách miệng như muốn đón lấy nó, có điều cô không để anh dễ dàng như vậy.
Thiên Tình khẽ tránh đi bằng cách chạm nhẹ lên má anh, sau đó trượt xuống vành tai, thổi 1 hơi ấm vào nơi đấy, lập tức Đình Phong phải nhắm chặt mắt nhíu mày lại, yết hầu của anh không biết đã phải nuốt xuống bao nhiêu lần và vẫn không nguôi được cơn khát nơi cổ họng.
Cho đến khi cô đem bờ môi từng chút di chuyển xuống xương đòn của anh, hạ thân cô cũng trượt lùi về dưới bụng anh, cảm nhận được 1 vật thể đã cộm lớn trong quần mà cựa quậy, Thiên Tình mới dừng lại hành động của mình mà rời khỏi người anh:
– Âu tiên sinh, bỗng nhiên tôi nhớ ra mình còn chưa ăn gì.

Để bụng đói thì sẽ không có sức chơi với anh, vậy nên đành phải để tiên sinh chờ rồi.
Bị dẫn dụ đã đến đỉnh điểm của dục vọng, thì cô liền đem con bỏ chợ.


Âu Đình Phong trong người bứt rứt đến độ phải bật cười để che đậy đi nó:
– Vũ Thiên Tình! Em giỏi lắm! Nghĩ tôi không thể thoát ra được sao?
Thiên Tình cúi xuống nhặt chiếc áo vest của anh mà khoác tạm lên người mình, sau đó nhìn anh mỉm cười hoà nhã:
– Vậy Âu tiên sinh cứ từ từ cởi trói đi!
Nói rồi, cô cũng quay người trở ra ngoài, mà Đình Phong thấy vậy liền nói với theo:
– Không phải em đói sao? Tôi vẫn tình nguyện làm bữa tối cho em! Vũ Thiên Tình! Em quay lại đây cho tôi!
Cô nghe đấy, nhưng chỉ đưa ngón tay lên day day lỗ tai của mình rồi cũng chẳng đáp lại anh.
Âu Đình Phong nằm trên giường đã thấy cô khuất hẳn, anh chỉ có thể thở hắt ra rồi nhìn trần nhà mà cười rồi độc thoại:
– Tiểu yêu tinh! Chỉ có em mới dám làm vậy với tôi, thật sự nghĩ tôi không thể cởi trói được sao?
******
Thời điểm ấy, tại khu ổ chuột, trong căn nhà sập sệ được thắp sáng bởi 1 ánh đèn phát từ bình tích điện.
Triệu Nghiêm Thành trong dáng vẻ vô cùng mệt mỏi ngồi xuống chiếc sập giường mà thở dài:
– Đã không có bình nóng lạnh thì thôi, nước đã dùng nước giếng không nói, nhưng đến ngay cả 1 bóng điện cũng không có.

Hứa Tịnh Nghi, cô đưa tôi đến đây là muốn tôi sống về thời kỳ đồ đá sao?
Tịnh Nghi lúc này vừa nấu xong 3 bát mì, đem lại đưa cho Tiểu Ngốc 1 bát, sau đó cũng đi về Nghiêm Thành đưa cho anh:
– Có nước dùng là tốt rồi, muốn nóng thì đun lên.

Đèn chỉ cần bật vài tiếng buổi tối là được, cái bình tích điện này đủ cho anh dùng mấy ngày.

Tiểu Ngốc không có người thân, cậu ta đầu óc cũng không được tỉnh táo, làm gì có tiền để trả tiền điện và nước.
Nghiêm Thành uể oải nhận lấy bát mì trong tay cô rồi phàn nàn:
– Vậy cô không còn ngừoi bạn nào sao? Đám người trong Hội đua đâu? Tại sao nhất định phải đưa tôi đến ở chung với 1 người không ra người, nhà không ra nhà.

Đã thế cả ngày hôm nay, dọn muốn bại xương chỉ nhận được 1 bát mì không miếng thịt.
Tịnh Nghi quay người lấy bát mì của mình, rồi cũng kiếm 1 chỗ ngồi xuống ăn:
– Chỗ ở của đám thẳng Bẻm có quá nhiều người, nhiều thành phần.

Anh ở đó rất dễ bị lộ, tới lúc đấy tôi cũng không muốn bọn họ bị liên luỵ vì tôi.

Muộn rồi, ăn tạm đi, mai tôi mua thịt cho anh.
Triệu Nghiêm Thành nghe vậy bất mãn nhìn xuống bát mì, anh ta cầm đũa kéo vài sợi lên rồi lại buông xuống không muốn ăn.
Khi đấy, bên tai vang lên tiếng húp sùm sụp, anh đưa mắt nhìn qua thấy Tiểu Ngốc đang bưng cả bát mì đổ vào miệng ăn sạch sẽ.
Tịnh Nghi thấy vậy lại nhìn sang cậu ta hỏi:
– Ngon không?
Tiểu Ngốc cười cười gật đầu lia lịa, Tịnh Nghi lại nói:
– Lại đây! Ăn thêm của tôi!
Chỉ nghe thế, Tiểu Ngốc đã vội vàng đứng dậy cầm theo cái bát của mình.

Mà Triệu Nghiêm Thành lúc đó bỗng nhiên cũng gấp gáp đi tới đưa bát mì của mình cho cậu ta:
– Đây! Cho cậu phần của tôi!
Tiểu Ngốc thấy thế liền nhanh cầm lấy, sau đó chạy lại chỗ cũ của mình ngồi xuống ăn, mà Hứa Tịnh Nghi cũng kinh ngạc nhìn lên Nghiêm Thành, gật đầu 1 cái tỏ ra tán thưởng:
– Triệu thiếu gia đúng là người trượng nghĩa.

Hy vọng anh có thể nhịn được hết đêm nay.
Nói rồi, cô lại cúi xuống tiếp tục ăn phần của mình, nhưng còn chưa kịp đưa lên miệng thì Nghiêm Thành đã giật đũa trong tay cô, sau đấy là đoạt luôn cả bát mì:
– Dọn cả ngày rồi, tôi không thể để bụng đói được.
Nghiêm Thành sau đó cũng đứng ngay đấy mà ăn luôn bát mì của cô, Hứa Tịnh Nghi thấy vậy lại cau mày:
– Đã vậy sao còn đưa bát của anh cho Tiểu Ngốc?
Nghiêm Thành nghe thế ghé gần mặt lại nói nhỏ:
– Cô ăn chung với cậu ta không sợ bị lây bệnh sao?
– Thế nào là ăn chung? Anh không thấy tôi chia ra 2 bát à?
– Không may lúc cô chia, đũa đụng vào bát của cậu ta thì sao? Cậu ta thần trí không ổn định, ai biết được có bệnh truyền nhiễm gì không.
Tịnh Nghi cười hắt 1 tiếng:
– Vậy anh ăn chung với tôi, không sợ lây bệnh sao? Bát mì đó, tôi ăn dở rồi.
– Hôn thì cũng hôn rồi, ăn chung thì có sao.
Nghe vậy, Tịnh Nghi lại nóng mặt:
– Chết tiệt! Cái tên khốn này, muốn ăn đòn phải không?
Triệu Nghiêm Thanh có sự phòng thủ mà vội lùi lại:
– Này, Hứa Tịnh Nghi, ngày hôm nay tôi làm việc đã quá sức rồi, cô tốt nhất đừng có mà động tay chân nữa.

Tôi mà bỏ mạng ở đây, là cô và cả Tiểu Ngốc không tránh được liên luỵ đâu.
Vừa nói, anh vừa cắm cúi ăn bát mì trên tay, mà Tịnh Nghi khi ấy khẽ cười:
– Triệu thiếu gia đừng lo, nếu anh có chết thì tôi sẽ chôn anh xuống tậng 9 tầng lớp đất.

Đợi 1 thời gian, ròi bọ, vi khuẩn ở dưới đó ăn dần vào thể xác anh, nó lúc nhúc giống như những sợi mì trong bát, đắm trong máu của anh….
Nghiêm Thành nghe đến đấy tự nhiên ớn lạnh, nhìn bát mì trong tay mà bỗng nhiên hiện lên hình ảnh theo lời kể của cô, anh ho sặc 1 tiếng muốn nôn ra ngay lập tức.
– HỨA TỊNH NGHI! RỐT CUỘC KIẾP TRƯỚC TÔI NỢ CÔ CÁI GÌ VẬY HẢ?!!
Cô nhìn dáng vẻ của anh, nhịn không được mà bật cười lớn:
– Triệu Nghiêm Thành, anh đúng là tên nhát gan! Còn không bằng Tiểu Ngốc nữa, cậu ta vẫn ăn ngon đấy.
Lần đầu tiên từ lúc 2 người gặp nhau, Triệu Nghiêm Thành nhìn thấy cô cười 1 cách tự nhiên như vậy, nhất thời anh bị cuốn hút vào trong đó:
– Tịnh Nghi, lần đầu tiên tôi thấy cô vui vẻ như vậy đấy.
Hứa Tịnh Nghi nghe vậy cũng liền sượng lại, vài giây sau đó liền thu về dáng vẻ lạnh nhạt mà đi đến giật bát mì trong tay anh:
– Không ăn thì đưa đây để dọn!
Nói rồi cô cũng nhìn sang Tiểu Ngốc:
– Tiểu Ngốc, hết chưa?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương