Thịnh Thế Khói Lửa
-
Chương 227: Có vợ rồi không dậy nổi luôn a~
“Ông nội giận lắm!” – Sở lão cha dựa vào đầu giường, nhìn con gái, âm thanh trầm ổn.
“Con biết.” – trình độ phẫn nộ của ông nội Hỉ Ca có thể tưởng tượng ra. Hơn nữa, lão cha còn chưa nói hết. Ông nội hẳn rất thương tâm. Chuyện của cô sẽ khiến ông nhớ tới cô cô.
“Con cùng A Thất đi đi thôi.” – Sở lão cha đưa tay xoa đầu Hỉ Ca, trên mặt là nụ cười cưng chiều.
Hỉ Ca cúi đầu không nói, hồi lâu mới chậm rãi gật đầu. Cô rất muốn đi gặp ông nội để tranh luận, khiến cho ông phải thay đổi quan niệm. Chính là, làm như vậy thật quá ích kỷ. Từ lúc bắt đầu cô đã biết cô sẽ cưới ai, tương lai sẽ gặp phải cản trở gì, con đường này là do cô tự chọn, không thể bắt cả nhà cùng mạo hiểm. Nếu không thể làm gì hơn cho gia đình, vậy điều duy nhất côcó thể làm lúc này là… rời xa Sở gia, càng xa càng tốt.
Nói thì dễ. Làm mới khó.
Hỉ Ca ngồi trên giường trong phòng ngủ, nhìn giá sách đối diện, trên đó trưng rất nhiều búp bê vải nhiều màu sắc. Thật lâu trước kia, cô ép Sở Tiếu Ca đi học làm búp bê vải. Sau đó, mỗi năm nó sẽ làm tặng cô một con. Bất tri bất giác đã có 10 con.
“Bà xã, đi thôi.” – A Thất đứng ở cửa, mặc dù không muốn quấy rầy Hỉ Ca, nhưng cô đã ngồi ngốc trong này hơn 2 giờ đồng hồ, hắn có điểm lo lắng, sợ rằng Hỉ Ca sẽ hối hận.
“Vâng.” – Hỉ Ca đứng dậy, mặc áo khoác vào.
Sở Tiếu Ca cầm lấy chìa khóa Hỉ Ca giao cho, trên mặt lộ ra vài phần khó tin: – “Chị…”
Hỉ Ca đi tới đứng trước mặt Sở Tiếu Ca, dùng sức nhéo hai ngò má vừa nộn vừa dãn của nó, mĩm cười nói: “Sở nhị thiếu, căn nhà này liền giao cho em.”
Những người bên ngoài đều gọi Sở Tiếu Ca là nhị thiếu. Đây là cách mọi người khẳng định năng lực của nó. Mà trong mắt Hỉ Ca thì cho dù nó có lợi hại thế nào vẫn chỉ là tên tiểu tử thúi em trai của cô.
“Em biết. Chị, em chờ hai người trở về.”
Sau khi phi cơ cất cánh, nụ cười trên mặt Hỉ Ca rốt cuộc biến mất, cô không nhịn được ngã vào lòng A Thất khóc rống lên. A Thất không mở miệng an ủi, chỉ biết đem cô ôm chặt. Hắn không thể nói gì, đây là kết quả hắn vẫn mong đợi, không phải sao?
Hắn không thích nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Hỉ Ca. Thế nhưng sự đau khổ này chỉ sợ sẽ theo cô cả đời. Cúi đầu nhìn người đang cố gắng tiêu diệt cái áo sơ mi của hắn, A Thất có chút thất bại thở dài.
Sau khi Hỉ Ca đi được 10 ngày, Sở ông nội nhận được một phong thư. Bởi vì ông không chịu gặp ai, cho nên phong thư mãi hôm nay mới tới tay ông. Phong thư không đề tên người gửi, bên trong chỉ có một dòng chữ.
Ông nội, thực xin lỗi. Ông nội, tái kiến. Ông nội, bảo trọng!
Sở ông nội đọc xong, đem phong thư nhét trở lại phong bì, sau đó đem phong bì thả vào ngăn kéo tủ. Bên trong ngăn kéo cũng có một phong bì màu trắng, có lẽ thời gian đã lâu nên có chút ố vàng.
Đúng là gen di truyền a! Ngay cả phương thức từ biệt cũng giống nhau như đúc. Sở ông nội đưa tay sờ phong bì, trên mặt không biết là cao hứng hay là mất hứng.
Con gái là người thông minh, chỉ có trái tim hơi yếu mềm một chút. Con gái rời đi nhiều năm như vậy, ông là phụ thân vẫn không hết lo lắng. Cháu nội cũng là người thông minh, nhưng lại là đứa bé kiên cường, có thể đối mặt hết thảy khó khăn, cho dù rời xa gia đình vẫn sẽ sống tốt. Chỉ cần 2 người họ sống tốt, vậy đã đủ rồi.
Kỳ thật, con gái và cháu gái lựa chọn trượng phu, ông đều không chán ghét. Nếu không muốn nói ông rất hân hưởng (ca ngợi, khâm phục) hai tên đó. Nhưng mà ông ngồi ở vị trí trên cao nên phải phụ trách sự sinh tồn của toàn Sở gia.
Ngồi trên phi cơ, Hỉ Ca khóc hồi lâu, mệt quá liền lăn ra ngủ. Lúc cô tỉnh dậy, phát hiện đang nằm trên giường. Ngoài cửa sổ, ánh nắng chói lọi rực rỡ, làm cho cô có cảm giác giống như cả cơ thể đang được bao bọc trong một vòng tay ấm áp. Mở ra lớp chăn lông mềm mại, Hỉ Ca ngồi lên, nhìn quanh phòng. Cảm thấy nơi này hơi quen quen. Uhm, hình như cô từng thấy nơi này lúc chat webcam với A Thất khi hắn bị thương nằm liệt giường.
Có chút đói bụng. Tiếng cô lỗ vang lên từ dạ dày làm Hỉ Ca có chút khó chịu, rên rĩ một tiếng.
“Đói chết người ~ Cứu mạng a ~~
Lúc A Thất bưng mâm thức ăn đi vào phòng, chính là nhìn thấy Hỉ Ca đang cắn khăn trải giường, bộ dáng hung ác như muốn ăn thịt người, Tóm lại, thực là đáng yêu ~~
“Làm sao vậy?” – A Thất tiến tới, ôm Hỉ Ca vào lòng.
Hỉ Ca ngay cả nói cũng nói không nổi, trực tiếp cướp lấy khay thức ăn, đặt lên đùi, cắm cúi ăn. A Thất tủi thân. Hắn không có sức hấp dẫn bằng thức ăn nữa… hic… Giả bộ đáng thương đến nửa ngày vẫn không thấy Hỉ Ca có phản ứng gì, A Thất không chút khách khí xán lại.
“Bà xã ~~” – cọ a cọ, vẫn không phản ứng, A Thất quyết định xoay người, đem Hỉ Ca ôm lên, đặt lên đùi.
“Hửm?!”
“Chúng ta về sau sẽ ở đây, có được không?” – hắn có rất nhiều nơi trú ngụ ở khắp nơi trên thế giới. Bất quá, chỗ này là an toàn nhất.
“Được.” – Hỉ Ca gật đầu, đưa tay loạn xoa mái tóc của hắn, cười rộ lên. Đời này, hắn ở đâu, cô sẽ ở đó.
A Thất ôm Hỉ Ca, nói nhăng nói cuội đủ thứ chuyện. Lâu thật lâu, ngoài cửa rốt cuộc có người đợi không nổi nữa. Hỉ Ca nghe thấy vài âm thanh kỳ quái vang lên, nghiêng đầu nhìn ra, cửa đã khóa kỹ đúng không? Hỉ Ca xuống giường, mở cửa, nguyên một đoàn người lăn vào. Thật sự là chồng lên nhau lăn vào. Mà người bị đè ở phía dưới cùng chính là Phương Cát Tường đồng chí.
“Chào buổi sáng, Hỉ Ca!” – Cát Tường đồng chí gian nan ngẩng đầu, cười xán lạn.
“Đại tẩu, chào buổi sáng!” – Trừ bỏ 3 người bọn Cát Tường là Hỉ Ca có biết mặt, còn lại 3 người Hỉ Ca chưa từng gặp bao giờ. Thấy Hỉ Ca đưa mắt quan sát, ba tên lập tức đứng thẳng, nghiêm cẩn cúi ngập người 90 độ, hô to.
“Ừm…chào mọi người!”
“Rất rảnh rỗi sao?” – A Thất giận dữ bước xuống giường, trừng mắt nhìn đám người đang đứng gần cửa.
“Đúng vậy…” – Mặc Phi nhỏ giọng than thở, thấy A Thất hung tợn nhìn mình, hắn vội xoay đầu nhìn sang hướng khác.
“Bọn ta lại không phải đến xem ngươi.” – lá gan của Tư Văn vẫn là lớn nhất – “Hỉ Ca, đi, ta mang ngươi đi tham quan nơi này.”
“À… được.” – Hỉ Ca gật đầu. Nghe nói cô đã ngủ 8 tiếng đồng hồ. Mặc dù vẫn thấy hơi khó chịu trong người nhưng cô không thể cứ nằm ườn trên giường cả ngày. Lại nhớ trước đây Tư Văn từng nói nơi này có nhiều chỗ rất thú vị, trong nội tâm Hỉ Ca có chút mong chờ.
“Không cần ngươi lo. Vợ của ta, ta tự mang đi.” – A Thất đặc biệt nhất mạnh chữ “vợ”, sau đó, đông một tiếng, dùng sức đập mạnh cánh cửa.
“Có vợ rồi không dậy nổi luôn a ~” – Mặc Phi bất mãn.
“Chính xác! ” – Cát Tường thở dài. Haiz… ai bảo bọn hắn là mấy tên độc thân cô đơn đâu.
“Con biết.” – trình độ phẫn nộ của ông nội Hỉ Ca có thể tưởng tượng ra. Hơn nữa, lão cha còn chưa nói hết. Ông nội hẳn rất thương tâm. Chuyện của cô sẽ khiến ông nhớ tới cô cô.
“Con cùng A Thất đi đi thôi.” – Sở lão cha đưa tay xoa đầu Hỉ Ca, trên mặt là nụ cười cưng chiều.
Hỉ Ca cúi đầu không nói, hồi lâu mới chậm rãi gật đầu. Cô rất muốn đi gặp ông nội để tranh luận, khiến cho ông phải thay đổi quan niệm. Chính là, làm như vậy thật quá ích kỷ. Từ lúc bắt đầu cô đã biết cô sẽ cưới ai, tương lai sẽ gặp phải cản trở gì, con đường này là do cô tự chọn, không thể bắt cả nhà cùng mạo hiểm. Nếu không thể làm gì hơn cho gia đình, vậy điều duy nhất côcó thể làm lúc này là… rời xa Sở gia, càng xa càng tốt.
Nói thì dễ. Làm mới khó.
Hỉ Ca ngồi trên giường trong phòng ngủ, nhìn giá sách đối diện, trên đó trưng rất nhiều búp bê vải nhiều màu sắc. Thật lâu trước kia, cô ép Sở Tiếu Ca đi học làm búp bê vải. Sau đó, mỗi năm nó sẽ làm tặng cô một con. Bất tri bất giác đã có 10 con.
“Bà xã, đi thôi.” – A Thất đứng ở cửa, mặc dù không muốn quấy rầy Hỉ Ca, nhưng cô đã ngồi ngốc trong này hơn 2 giờ đồng hồ, hắn có điểm lo lắng, sợ rằng Hỉ Ca sẽ hối hận.
“Vâng.” – Hỉ Ca đứng dậy, mặc áo khoác vào.
Sở Tiếu Ca cầm lấy chìa khóa Hỉ Ca giao cho, trên mặt lộ ra vài phần khó tin: – “Chị…”
Hỉ Ca đi tới đứng trước mặt Sở Tiếu Ca, dùng sức nhéo hai ngò má vừa nộn vừa dãn của nó, mĩm cười nói: “Sở nhị thiếu, căn nhà này liền giao cho em.”
Những người bên ngoài đều gọi Sở Tiếu Ca là nhị thiếu. Đây là cách mọi người khẳng định năng lực của nó. Mà trong mắt Hỉ Ca thì cho dù nó có lợi hại thế nào vẫn chỉ là tên tiểu tử thúi em trai của cô.
“Em biết. Chị, em chờ hai người trở về.”
Sau khi phi cơ cất cánh, nụ cười trên mặt Hỉ Ca rốt cuộc biến mất, cô không nhịn được ngã vào lòng A Thất khóc rống lên. A Thất không mở miệng an ủi, chỉ biết đem cô ôm chặt. Hắn không thể nói gì, đây là kết quả hắn vẫn mong đợi, không phải sao?
Hắn không thích nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Hỉ Ca. Thế nhưng sự đau khổ này chỉ sợ sẽ theo cô cả đời. Cúi đầu nhìn người đang cố gắng tiêu diệt cái áo sơ mi của hắn, A Thất có chút thất bại thở dài.
Sau khi Hỉ Ca đi được 10 ngày, Sở ông nội nhận được một phong thư. Bởi vì ông không chịu gặp ai, cho nên phong thư mãi hôm nay mới tới tay ông. Phong thư không đề tên người gửi, bên trong chỉ có một dòng chữ.
Ông nội, thực xin lỗi. Ông nội, tái kiến. Ông nội, bảo trọng!
Sở ông nội đọc xong, đem phong thư nhét trở lại phong bì, sau đó đem phong bì thả vào ngăn kéo tủ. Bên trong ngăn kéo cũng có một phong bì màu trắng, có lẽ thời gian đã lâu nên có chút ố vàng.
Đúng là gen di truyền a! Ngay cả phương thức từ biệt cũng giống nhau như đúc. Sở ông nội đưa tay sờ phong bì, trên mặt không biết là cao hứng hay là mất hứng.
Con gái là người thông minh, chỉ có trái tim hơi yếu mềm một chút. Con gái rời đi nhiều năm như vậy, ông là phụ thân vẫn không hết lo lắng. Cháu nội cũng là người thông minh, nhưng lại là đứa bé kiên cường, có thể đối mặt hết thảy khó khăn, cho dù rời xa gia đình vẫn sẽ sống tốt. Chỉ cần 2 người họ sống tốt, vậy đã đủ rồi.
Kỳ thật, con gái và cháu gái lựa chọn trượng phu, ông đều không chán ghét. Nếu không muốn nói ông rất hân hưởng (ca ngợi, khâm phục) hai tên đó. Nhưng mà ông ngồi ở vị trí trên cao nên phải phụ trách sự sinh tồn của toàn Sở gia.
Ngồi trên phi cơ, Hỉ Ca khóc hồi lâu, mệt quá liền lăn ra ngủ. Lúc cô tỉnh dậy, phát hiện đang nằm trên giường. Ngoài cửa sổ, ánh nắng chói lọi rực rỡ, làm cho cô có cảm giác giống như cả cơ thể đang được bao bọc trong một vòng tay ấm áp. Mở ra lớp chăn lông mềm mại, Hỉ Ca ngồi lên, nhìn quanh phòng. Cảm thấy nơi này hơi quen quen. Uhm, hình như cô từng thấy nơi này lúc chat webcam với A Thất khi hắn bị thương nằm liệt giường.
Có chút đói bụng. Tiếng cô lỗ vang lên từ dạ dày làm Hỉ Ca có chút khó chịu, rên rĩ một tiếng.
“Đói chết người ~ Cứu mạng a ~~
Lúc A Thất bưng mâm thức ăn đi vào phòng, chính là nhìn thấy Hỉ Ca đang cắn khăn trải giường, bộ dáng hung ác như muốn ăn thịt người, Tóm lại, thực là đáng yêu ~~
“Làm sao vậy?” – A Thất tiến tới, ôm Hỉ Ca vào lòng.
Hỉ Ca ngay cả nói cũng nói không nổi, trực tiếp cướp lấy khay thức ăn, đặt lên đùi, cắm cúi ăn. A Thất tủi thân. Hắn không có sức hấp dẫn bằng thức ăn nữa… hic… Giả bộ đáng thương đến nửa ngày vẫn không thấy Hỉ Ca có phản ứng gì, A Thất không chút khách khí xán lại.
“Bà xã ~~” – cọ a cọ, vẫn không phản ứng, A Thất quyết định xoay người, đem Hỉ Ca ôm lên, đặt lên đùi.
“Hửm?!”
“Chúng ta về sau sẽ ở đây, có được không?” – hắn có rất nhiều nơi trú ngụ ở khắp nơi trên thế giới. Bất quá, chỗ này là an toàn nhất.
“Được.” – Hỉ Ca gật đầu, đưa tay loạn xoa mái tóc của hắn, cười rộ lên. Đời này, hắn ở đâu, cô sẽ ở đó.
A Thất ôm Hỉ Ca, nói nhăng nói cuội đủ thứ chuyện. Lâu thật lâu, ngoài cửa rốt cuộc có người đợi không nổi nữa. Hỉ Ca nghe thấy vài âm thanh kỳ quái vang lên, nghiêng đầu nhìn ra, cửa đã khóa kỹ đúng không? Hỉ Ca xuống giường, mở cửa, nguyên một đoàn người lăn vào. Thật sự là chồng lên nhau lăn vào. Mà người bị đè ở phía dưới cùng chính là Phương Cát Tường đồng chí.
“Chào buổi sáng, Hỉ Ca!” – Cát Tường đồng chí gian nan ngẩng đầu, cười xán lạn.
“Đại tẩu, chào buổi sáng!” – Trừ bỏ 3 người bọn Cát Tường là Hỉ Ca có biết mặt, còn lại 3 người Hỉ Ca chưa từng gặp bao giờ. Thấy Hỉ Ca đưa mắt quan sát, ba tên lập tức đứng thẳng, nghiêm cẩn cúi ngập người 90 độ, hô to.
“Ừm…chào mọi người!”
“Rất rảnh rỗi sao?” – A Thất giận dữ bước xuống giường, trừng mắt nhìn đám người đang đứng gần cửa.
“Đúng vậy…” – Mặc Phi nhỏ giọng than thở, thấy A Thất hung tợn nhìn mình, hắn vội xoay đầu nhìn sang hướng khác.
“Bọn ta lại không phải đến xem ngươi.” – lá gan của Tư Văn vẫn là lớn nhất – “Hỉ Ca, đi, ta mang ngươi đi tham quan nơi này.”
“À… được.” – Hỉ Ca gật đầu. Nghe nói cô đã ngủ 8 tiếng đồng hồ. Mặc dù vẫn thấy hơi khó chịu trong người nhưng cô không thể cứ nằm ườn trên giường cả ngày. Lại nhớ trước đây Tư Văn từng nói nơi này có nhiều chỗ rất thú vị, trong nội tâm Hỉ Ca có chút mong chờ.
“Không cần ngươi lo. Vợ của ta, ta tự mang đi.” – A Thất đặc biệt nhất mạnh chữ “vợ”, sau đó, đông một tiếng, dùng sức đập mạnh cánh cửa.
“Có vợ rồi không dậy nổi luôn a ~” – Mặc Phi bất mãn.
“Chính xác! ” – Cát Tường thở dài. Haiz… ai bảo bọn hắn là mấy tên độc thân cô đơn đâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook