Thịnh Thế Đế Sủng: Đích Nữ Hoàng Hậu
-
Chương 95
Edit: Loveyoumore3112
Ngày thứ hai, Quân Mặc vừa mới ra ngoài quân doanh, lập tức có thị nữ báo lại, nói Nam Hoàng muốn gặp nàng! Mộ Hoàng Tịch khẽ nhíu mày, tối hôm qua nàng đã mơ hồ đoán được sát chiêu (đòn sát thủ) của Cơ Hách, nhưng không ngờ hắn lại vội vã như thế, đứng dậy để thị nữ đổi y phục giúp nàng, lúc này Mộ Hoàng Tịch mới nói: "Mời vào đi!"
Cơ Hách tiến vào dưới sự nghênh đón của thị nữ, lúc thấy Mộ Hoàng Tịch, nở nụ cười mang thâm ý: "Hoàng Hậu càng ngày lại càng xinh đẹp!"
Mộ Hoàng Tịch cũng không cho rằng hắn đang khen ngợi mình, ngồi lại trên nhuyễn tháp trên cao: "Nam Hoàng không ở Bắc viên nói chuyện phụ nữ (cha và con gái) với công chúa của ngươi, lại chạy tới chỗ bản cung có việc gì sao?"
"Ha ha! Giữa ta và công chúa có chuyện gì để nói chứ, quả nhân và Hoàng Hậu đã không gặp nhau gần nửa năm rồi, cho nên mới muốn đến tìm Hoàng Hậu ôn chuyện cũ!"
"Bản cung không biết có chuyện gì để nói đây, ngươi là Hoàng Đế Nam Triều, bản cung là Hoàng Hậu Tây Việt, chẳng lẽ ngươi không sợ bị người khác lời ong tiếng ve sao?"
"Nghe đồn Quân Mặc vô cùng sủng ái Hoàng Hậu của hắn, nói vậy cũng có nghĩa là vô cùng tin tưởng, e là không ai dám nói chút lời ong tiếng ve này!" Cơ Hách cười nói, có điều trong nụ cười kia lại hàm chứa một chút mưu mô.
Trong lòng Mộ Hoàng Tịch cười lạnh, lão hồ ly, thật đúng là coi mình như một mâm đồ ăn! "Sao bản cung lại cảm thấy lời này của Nam Hoàng không dễ nghe cho lắm?"
Cơ Hách tự cho là đã nắm được điểm yếu của Mộ Hoàng Tịch, dáng vẻ như đã nắm chắc phần thắng trong tay, nhìn cung nhân bốn phía: "Có lẽ nương nương vẫn nên cho người hai bên lui xuống thì hơn!"
Mộ Hoàng Tịch phất tay cho cung nữ lui xuống, lúc này mới bưng chén trà đặt ở bên cạnh lên: "Nam Hoàng có lời gì muốn nói, có thể nói thẳng được rồi chứ?"
"Nương nương thật sự là người chân thật nói lời thẳng thắn, vậy quả nhân cũng không quanh co lòng vòng nữa! Lần này quả nhân đến đây để mượn binh, hi vọng dựa vào lực lượng Tây Việt giúp quả nhân đoạt lại Nam Chiếu, nhưng quả nhân cũng hiểu rõ, với cục diện thế này, Tây Việt không thể cho quả nhân mượn binh, cho nên, quả nhân muốn thỉnh cầu nương nương giúp một việc! Từ trước đến nay Quân Mặc luôn sủng ái ngươi, nếu nương nương bằng lòng mở lời, có lẽ chuyện mượn binh này sẽ dễ dàng hơn nhiều!"
Mộ Hoàng Tịch nâng mắt, ra vẻ "bất ngờ": "Dựa vào đâu mà ngươi chắc chắn bản cung sẽ giúp ngươi như vậy?"
Cơ Hách cười đắc ý: "Dù quả nhân không hiểu chuyện tình giữa hai người, nhưng quả nhân hiểu rõ tâm tính của một Đế Vương, trong mắt Đế Vương không thể chấp nhận có một hạt cát, cho dù là nhi tử thân sinh, nếu làm ra chuyện phản bội hắn, hắn cũng sẽ giết không tha, huống hồ là một nữ nhân?"
"Dù nương nương ngươi được Quân Mặc sủng ái, nhưng sự sủng ái của Đế Vương là một con dao hai lưỡi, càng được sủng ái, đến lúc ngã lại càng thê thảm; việc lần trước trên hòn đảo Nguyệt gia, chắc hẳn Quân Mặc không biết? Ngươi nói xem, nếu Quân Mặc biết được chuyện này, hắn còn có thể sủng ngươi như vậy sao? Vị trí Hoàng Hậu Tây Việt này, còn có thể là của ngươi sao?"
Mộ Hoàng Tịch đặt chén trà lên bàn thật mạnh, đôi mắt hơi nheo lại: "Ngươi uy hiếp ta?"
Cơ Hách cho rằng Mộ Hoàng Tịch đang lo sợ, nhất thời trong lòng càng được cổ vũ, trên mặt cười giả dối: "Sao có thể nói như vậy được, đây chỉ có thể xem như một giao dịch, một giao dịch công bằng, ngươi giúp quả nhân một chuyện, quả nhân có thể đoạt lại Nam Chiếu, quả nhân giữ bí mật tuyệt đối, ngươi vẫn là Hoàng Hậu Tây Việt như cũ, vẫn được hưởng muôn vàn sủng ái, có gì không tốt chứ?"
"Nếu như bản cung không đáp ứng?" Giọng Mộ Hoàng Tịch lạnh dần, rõ ràng nàng đang tức giận.
"Quả nhân có thể cho nương nương thêm thời gian để suy xét, nhưng sau khi quả nhân đi ra khỏi cung này sẽ phải tới gặp Quân Mặc, đến lúc đó nếu không cẩn thận nói lộ ra điều gì, vẫn là xin nương nương chớ trách tội!" Uy hiếp trắng trợn.
Cơ Hách nhàn nhã nâng chén trà lên uống, mà vẻ mặt Mộ Hoàng Tịch thực sự đang lo lắng, tức giận, nhưng vẫn không chịu trả lời; Cơ Hách cũng không nóng nảy, chậm rãi uống xong một chén trà, lúc này mới từ từ đứng dậy: "Nếu hiện tại nương nương không thể trả lời, vậy quả nhân cáo từ trước vậy!"
Nói xong liền xoay người rời đi, từng bước đi về phía cửa lớn, rốt cuộc, lúc hắn sắp đẩy cửa ra, giọng Mộ Hoàng Tịch vang lên: "Chờ một chút!"
Cơ Hách xoay người, chẳng hề bất ngờ: "Nương nương đã nghĩ xong rồi sao?"
Sắc mặt Mộ Hoàng Tịch vẫn "đấu tranh" như cũ, cuối cùng vẫn cắn răng nói: "Cho ngươi mượn tối đa năm vạn, không nhiều hơn được!"
"Năm vạn? Ít như vậy, chỉ sợ còn chưa tới được Nam Chiếu đã bị diệt hết, xem ra nương nương không muốn hợp tác, quả nhân cáo từ!" Biết đối phương bắt đầu thỏa hiệp, Cơ Hách lại càng ung dung.
"Đợi đã!" Lần này dường như Mộ Hoàng Tịch thật sự nôn nóng, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, sắc mặt khó coi: "Năng lực của ta có hạn, tối đa chỉ có mười vạn thôi!"
Cơ Hách vẫn kiên nhẫn như cũ, đưa tay đẩy cửa ra, "Nếu nương nương có lòng, thì cho 20 vạn, nếu không đạt được con số này, vậy không cần phải nói nữa!"
Mắt thấy Cơ Hách mở cửa rời đi, Mộ Hoàng Tịch bước xuống đuổi theo: "Ta có thể đi thử xem, nhưng ngươi phải giữ lời!"
Cơ Hách biết kế hoạch của hắn đã thành công, cười giả dối nói: "Quả nhân nhất ngôn cửu đỉnh, nương nương hãy yên tâm!" Thật ra Cơ Hách còn muốn nhiều quân hơn, nhưng hắn cho rằng dù Quân Mặc sủng ái Mộ Hoàng Tịch, cũng không thể sủng ái đến mức không có giới hạn, có thể cho mượn 20 vạn quân đã là không tệ rồi, hắn cũng sợ sẽ thật sự ép Mộ Hoàng Tịch nóng nảy, cuối cùng bản thân hắn cũng không đạt được thứ gì.
Nghĩ rằng sự uy hiếp của mình có hiệu quả, Cơ Hách đắc ý ngẩng đầu rời đi, lại không phát hiện, sau khi hắn rời khỏi, một nụ cười lạnh thoáng hiện lên bên môi Mộ Hoàng Tịch, bọ ngựa bắt ve, chim rẻ rình sau*, rốt cuộc ai mới là chim sẻ đây?
(*Trong Chương Chính Gián, quyển 9, sách Thuyết Uyển viết: Trong vườn có cái cây, bên trên có con ve, ve ở trên cao vừa kêu vừa uống sương, mà không biết con bọ ngựa đã ở đằng sau! Bọ ngựa vươn người ra định bắt con ve mà không biết chim sẻ vàng đã ở bên cạnh! Chim sẻ rướn cổ định mổ con bọ ngựa mà không biết viên đạn đã ở bên dưới! Cả 3 con đều muốn lấy cái lợi trước mắt mà không biết đằng sau có nguy hiểm.)
Tựa như là thật sự sợ hãi tai tiếng của mình bị lộ ra, ngày hôm sau Quân Mặc đã đưa thư xác nhận, điều động 20 vạn quân từ trong đại quân 50 vạn, do Cơ Hách toàn quyền chỉ huy, hai người định ra ước định, ký hiệp ước cắt nhường lãnh thổ và hiệp nghị hòa bình! Chính mắt Mộ Hoàng Tịch nhìn thấy bọn họ ký hiệp ước, nhưng nàng rõ ràng hơn cả, hiệp ước này sẽ vĩnh viễn không có hiệu lực.
Cơ Hách đi trưng dụng 20 vạn đại quân, Mộ Hoàng Tịch và Quân Mặc đứng trên cổng thành nhìn hắn đi xa, sau khi đứng một lúc lâu, hai người mới trở về.
Quân Mặc đưa Mộ Hoàng Tịch trở lại phòng, sau đó hạ lệnh cho thủ hạ, đi theo trinh sát dọc đường, kín đáo trợ giúp các binh sĩ xung quanh, lúc cần thiết cũng có thể đánh vào Nam Chiếu, hơn nữa người của Chí Tôn lâu và Ám lâu cũng bắt đầu hành động, bắt đầu một cuộc tranh đoạt Hoàng vị của Hoàng thất.
Thời tiết rất lạnh, Mộ Hoàng Tịch vừa mới chuẩn bị nằm xuống, lại phát hiện có người đi vào, vì thế dứt khoát dựa vào trên gối, chờ người tới. Trong chốc lát, Cơ Dao bước từng bước chân yểu điệu đi vào, mặt cười quyến rũ: "Ồ! Tỷ tỷ chuẩn bị ngủ sao? Muội muội đến bất ngờ, sẽ không làm phiền người chứ?"
Sắc mặt Mộ Hoàng Tịch vẫn như cũ, lại rét lạnh hơn một chút: "Nơi này cũng không có tỷ tỷ muội muội của ngươi, công chúa Cơ Dao không cần phải rối rắm vậy đâu!"
Cơ Dao coi như không nhìn thấy vẻ bài xích của Mộ Hoàng Tịch, càng cười xinh đẹp: "Tỷ tỷ nói lời gì vậy, chờ bản công chúa gả cho Hoàng Thượng, chính là Quý Phi Tây Việt, tỷ tỷ là Hoàng Hậu địa vị cao quý, đương nhiên chúng ta là tỷ muội với nhau rồi, không phải sao? Một công chúa như ta cũng đã bằng lòng hạ mình, tỷ tỷ cũng không nên phụ lòng tốt của người khác chứ...!"
"Vậy chờ lúc ngươi gả vào Tây Việt rồi nói sau!" Dĩ nhiên, còn chờ xem ngươi có thể tiến vào không.
Dường như Cơ Dao không bất ngờ khi nghe lời như vậy, vân vê ngắm nghía mấy sợi tóc trong tay, trên mặt hiện lên nụ cười vênh váo: "Ta biết cho dù Nam Chiếu liên minh với Tây Việt, ta muốn gả vào Tây Việt cũng có chút khó khăn, nhưng ta biết có một phương pháp có thể khiến ta gả cho Quân Mặc ngay được."
Mộ Hoàng Tịch không nói, vô cùng thờ ơ với người trước mắt.
Cơ Dao cũng không quan tâm Mộ Hoàng Tịch có để ý đến không, lẩm bẩm nói: "Đêm qua phụ hoàng nói với ta một việc, phụ hoàng nói, nếu ta nói việc này với ngươi, ngươi sẽ để ta làm Quý Phi Tây Việt, chỉ là ta vẫn băn khoăn, có nên nói cho ngươi hay không?"
Khóe mắt Cơ Dao sáng bừng, trong mắt toàn là vẻ đắc ý, loại đắc ý tóm được điểm yếu của Mộ Hoàng Tịch, không thể không nói, thật đúng là phụ thân và nữ nhi, đê tiện vô sỉ như nhau.
"Nam Hoàng nắm được 20 vạn đại quân nhờ dùng nhược điểm này ở chỗ bản cung, trước khi đi còn bán lại chuyện này với ngươi, để ngươi đến chỗ ta yêu cầu một vị trí Quý Phi, các người thật là lòng tham không đáy!"
"Tỷ tỷ không nên nói như vậy, chỉ là nhờ ngươi giúp một việc thôi, ngươi lại không tổn thất gì; nhưng nếu tin tức này lộ ra ngoài, tổn thất với ngươi không phải chỉ là lớn thôi đâu...!" Vẻ mặt Cơ Dao đắc ý, thấy sắc mặt Mộ Hoàng Tịch khó coi, càng lúc càng vui vẻ.
"Từ xưa đến nay Đế Vương không thể chỉ có một thê, ngươi đuổi những nữ nhân Tây Việt yếu đuối kia đi, nhưng cũng không ngăn được những người khác chen chúc kéo đến, ngươi cũng không thể giữ được lòng của Đế Vương mãi được, một ngày nào đó hắn sẽ thay đổi, một ngày nào đó hắn sẽ yêu thích những người khác, đến lúc đó ngươi vẫn muốn không chung phu với những người khác sao?"
"Huống hồ một công chúa tôn quý như ta cũng đã khuất phục ngươi, ngươi còn bất mãn điều gì nữa? Cùng lắm thì ta cam đoan với ngươi, tuyệt đối sẽ không tranh ngôi vị Hoàng Hậu với ngươi!"
"Phụ hoàng và Hoàng Thượng đã ký kết hiệp ước lâu dài, việc ta gả đến Tây Việt cũng là chuyện đương nhiên, ta khuyên ngươi vẫn nên hiểu rõ hiện thực, nếu không đến cuối cùng, ngươi cũng không có được thứ gì!"
Cơ Dao nói một mạch, Mộ Hoàng Tịch lại không nghe vào điều gì, nàng chỉ đang suy nghĩ một vấn đề, Quân Mặc quá thu hút ong bướm*, chuyện này không cần nghi ngờ, ngay cả nàng đôi lúc cũng bị gương mặt kia của hắn mê hoặc, dù hắn rất lạnh lùng, khiến người khác có loại cảm giác người sống chớ lại gần, độc chết phần lớn ong bướm, nhưng vẫn có những kẻ không sợ chết muốn đến gần, Cơ Dao chính là minh chứng rõ ràng nhất, nếu vẫn tiếp tục như vậy, vậy chẳng phải nàng vẫn phải nghe những nữ nhân này nói nhảm sao?
(*Nguyên văn: 招蜂引蝶: Chiêu phong dẫn điệp. Thành ngữ ‘Chiêu phong dẫn điệp’, giải thích: dụ dỗ ong mật, hấp dẫn hồ điệp, ý so sánh rằng hấp dẫn được sự chú ý của người khác.)
Hơn nữa, Quân Mặc thực sự sẽ toàn tâm toàn ý với nàng? Cho dù hiện tại yêu, nhưng làm sao có thể bảo đảm sau này cũng không thay lòng đổi dạ? Chuyện về máu của bộ tộc Phượng Dực là nàng nghe bọn họ nói, bản thân nàng cũng không biết chút gì, lỡ như máu kia không có hiệu quả thì sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, vòng qua vòng lại, cuối cùng Mộ Hoàng Tịch thành công khiến bản thân rơi vào bế tắc, sau đó trở nên có chút khó chịu.
"Rốt cuộc ngươi có nghe ta nói không vậy?" Thấy Mộ Hoàng Tịch thẫn thờ, hoàn toàn không nghe lời mình nói, Cơ Dao nổi giận, tiếng nói cũng cao hơn rất nhiều.
Nhờ vào tiếng này của nàng ta, rốt cuộc Mộ Hoàng Tịch cũng trở lại bình thường, sau đó nhìn Cơ Dao, mỉm cười, cười đến mức có chút kỳ lạ, như chỉ có nàng mới biết nàng cười vì điều gì!
"Ngươi cười cái gì?" Vẻ mặt Cơ Dao mờ mịt, cười vui đến vậy sao? "Ngươi vẫn chưa trả lời ta!"
Mộ Hoàng TỊch vẫn cười như cũ, nàng cười bản thân mình lo sợ không đâu, cười bản thân trở nên không còn là chính mình; lúc vừa mới bắt đầu rõ ràng nàng đã tự nhủ, chỉ cần Quân Mặc có lỗi với nàng, vậy nàng sẽ rời đi ngay lập tức, cũng không liên quan gì tới hắn nữa, bởi vì nàng không chấp nhận được chuyện như vậy, lại không thể xuống tay giết hắn, cho nên nàng tình nguyện lựa chọn buông tay; nhưng vừa mới rồi, nàng lại có thể có suy nghĩ muốn loại bỏ hết những kẻ tơ tưởng Quân Mặc, sau đó chiếm đoạt hắn, ý nghĩ này khiến nàng mơ màng, nhưng lại đột nhiên nghĩ thông suốt, cuối cùng cũng chỉ còn cảm giác buồn cười, thì ra trong lúc không để ý, nàng cũng đã không còn loại hào phóng thoải mái này rồi!
Rất lâu, thu lại nụ cười của chính mình, sắc mặt khôi phục vẻ lạnh lùng thờ ơ ban đầu, lúc này mới đáp lời Cơ Dao: "Ngươi đi đi! Để bản cung suy xét một chút!"
Ngày thứ hai, Quân Mặc vừa mới ra ngoài quân doanh, lập tức có thị nữ báo lại, nói Nam Hoàng muốn gặp nàng! Mộ Hoàng Tịch khẽ nhíu mày, tối hôm qua nàng đã mơ hồ đoán được sát chiêu (đòn sát thủ) của Cơ Hách, nhưng không ngờ hắn lại vội vã như thế, đứng dậy để thị nữ đổi y phục giúp nàng, lúc này Mộ Hoàng Tịch mới nói: "Mời vào đi!"
Cơ Hách tiến vào dưới sự nghênh đón của thị nữ, lúc thấy Mộ Hoàng Tịch, nở nụ cười mang thâm ý: "Hoàng Hậu càng ngày lại càng xinh đẹp!"
Mộ Hoàng Tịch cũng không cho rằng hắn đang khen ngợi mình, ngồi lại trên nhuyễn tháp trên cao: "Nam Hoàng không ở Bắc viên nói chuyện phụ nữ (cha và con gái) với công chúa của ngươi, lại chạy tới chỗ bản cung có việc gì sao?"
"Ha ha! Giữa ta và công chúa có chuyện gì để nói chứ, quả nhân và Hoàng Hậu đã không gặp nhau gần nửa năm rồi, cho nên mới muốn đến tìm Hoàng Hậu ôn chuyện cũ!"
"Bản cung không biết có chuyện gì để nói đây, ngươi là Hoàng Đế Nam Triều, bản cung là Hoàng Hậu Tây Việt, chẳng lẽ ngươi không sợ bị người khác lời ong tiếng ve sao?"
"Nghe đồn Quân Mặc vô cùng sủng ái Hoàng Hậu của hắn, nói vậy cũng có nghĩa là vô cùng tin tưởng, e là không ai dám nói chút lời ong tiếng ve này!" Cơ Hách cười nói, có điều trong nụ cười kia lại hàm chứa một chút mưu mô.
Trong lòng Mộ Hoàng Tịch cười lạnh, lão hồ ly, thật đúng là coi mình như một mâm đồ ăn! "Sao bản cung lại cảm thấy lời này của Nam Hoàng không dễ nghe cho lắm?"
Cơ Hách tự cho là đã nắm được điểm yếu của Mộ Hoàng Tịch, dáng vẻ như đã nắm chắc phần thắng trong tay, nhìn cung nhân bốn phía: "Có lẽ nương nương vẫn nên cho người hai bên lui xuống thì hơn!"
Mộ Hoàng Tịch phất tay cho cung nữ lui xuống, lúc này mới bưng chén trà đặt ở bên cạnh lên: "Nam Hoàng có lời gì muốn nói, có thể nói thẳng được rồi chứ?"
"Nương nương thật sự là người chân thật nói lời thẳng thắn, vậy quả nhân cũng không quanh co lòng vòng nữa! Lần này quả nhân đến đây để mượn binh, hi vọng dựa vào lực lượng Tây Việt giúp quả nhân đoạt lại Nam Chiếu, nhưng quả nhân cũng hiểu rõ, với cục diện thế này, Tây Việt không thể cho quả nhân mượn binh, cho nên, quả nhân muốn thỉnh cầu nương nương giúp một việc! Từ trước đến nay Quân Mặc luôn sủng ái ngươi, nếu nương nương bằng lòng mở lời, có lẽ chuyện mượn binh này sẽ dễ dàng hơn nhiều!"
Mộ Hoàng Tịch nâng mắt, ra vẻ "bất ngờ": "Dựa vào đâu mà ngươi chắc chắn bản cung sẽ giúp ngươi như vậy?"
Cơ Hách cười đắc ý: "Dù quả nhân không hiểu chuyện tình giữa hai người, nhưng quả nhân hiểu rõ tâm tính của một Đế Vương, trong mắt Đế Vương không thể chấp nhận có một hạt cát, cho dù là nhi tử thân sinh, nếu làm ra chuyện phản bội hắn, hắn cũng sẽ giết không tha, huống hồ là một nữ nhân?"
"Dù nương nương ngươi được Quân Mặc sủng ái, nhưng sự sủng ái của Đế Vương là một con dao hai lưỡi, càng được sủng ái, đến lúc ngã lại càng thê thảm; việc lần trước trên hòn đảo Nguyệt gia, chắc hẳn Quân Mặc không biết? Ngươi nói xem, nếu Quân Mặc biết được chuyện này, hắn còn có thể sủng ngươi như vậy sao? Vị trí Hoàng Hậu Tây Việt này, còn có thể là của ngươi sao?"
Mộ Hoàng Tịch đặt chén trà lên bàn thật mạnh, đôi mắt hơi nheo lại: "Ngươi uy hiếp ta?"
Cơ Hách cho rằng Mộ Hoàng Tịch đang lo sợ, nhất thời trong lòng càng được cổ vũ, trên mặt cười giả dối: "Sao có thể nói như vậy được, đây chỉ có thể xem như một giao dịch, một giao dịch công bằng, ngươi giúp quả nhân một chuyện, quả nhân có thể đoạt lại Nam Chiếu, quả nhân giữ bí mật tuyệt đối, ngươi vẫn là Hoàng Hậu Tây Việt như cũ, vẫn được hưởng muôn vàn sủng ái, có gì không tốt chứ?"
"Nếu như bản cung không đáp ứng?" Giọng Mộ Hoàng Tịch lạnh dần, rõ ràng nàng đang tức giận.
"Quả nhân có thể cho nương nương thêm thời gian để suy xét, nhưng sau khi quả nhân đi ra khỏi cung này sẽ phải tới gặp Quân Mặc, đến lúc đó nếu không cẩn thận nói lộ ra điều gì, vẫn là xin nương nương chớ trách tội!" Uy hiếp trắng trợn.
Cơ Hách nhàn nhã nâng chén trà lên uống, mà vẻ mặt Mộ Hoàng Tịch thực sự đang lo lắng, tức giận, nhưng vẫn không chịu trả lời; Cơ Hách cũng không nóng nảy, chậm rãi uống xong một chén trà, lúc này mới từ từ đứng dậy: "Nếu hiện tại nương nương không thể trả lời, vậy quả nhân cáo từ trước vậy!"
Nói xong liền xoay người rời đi, từng bước đi về phía cửa lớn, rốt cuộc, lúc hắn sắp đẩy cửa ra, giọng Mộ Hoàng Tịch vang lên: "Chờ một chút!"
Cơ Hách xoay người, chẳng hề bất ngờ: "Nương nương đã nghĩ xong rồi sao?"
Sắc mặt Mộ Hoàng Tịch vẫn "đấu tranh" như cũ, cuối cùng vẫn cắn răng nói: "Cho ngươi mượn tối đa năm vạn, không nhiều hơn được!"
"Năm vạn? Ít như vậy, chỉ sợ còn chưa tới được Nam Chiếu đã bị diệt hết, xem ra nương nương không muốn hợp tác, quả nhân cáo từ!" Biết đối phương bắt đầu thỏa hiệp, Cơ Hách lại càng ung dung.
"Đợi đã!" Lần này dường như Mộ Hoàng Tịch thật sự nôn nóng, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, sắc mặt khó coi: "Năng lực của ta có hạn, tối đa chỉ có mười vạn thôi!"
Cơ Hách vẫn kiên nhẫn như cũ, đưa tay đẩy cửa ra, "Nếu nương nương có lòng, thì cho 20 vạn, nếu không đạt được con số này, vậy không cần phải nói nữa!"
Mắt thấy Cơ Hách mở cửa rời đi, Mộ Hoàng Tịch bước xuống đuổi theo: "Ta có thể đi thử xem, nhưng ngươi phải giữ lời!"
Cơ Hách biết kế hoạch của hắn đã thành công, cười giả dối nói: "Quả nhân nhất ngôn cửu đỉnh, nương nương hãy yên tâm!" Thật ra Cơ Hách còn muốn nhiều quân hơn, nhưng hắn cho rằng dù Quân Mặc sủng ái Mộ Hoàng Tịch, cũng không thể sủng ái đến mức không có giới hạn, có thể cho mượn 20 vạn quân đã là không tệ rồi, hắn cũng sợ sẽ thật sự ép Mộ Hoàng Tịch nóng nảy, cuối cùng bản thân hắn cũng không đạt được thứ gì.
Nghĩ rằng sự uy hiếp của mình có hiệu quả, Cơ Hách đắc ý ngẩng đầu rời đi, lại không phát hiện, sau khi hắn rời khỏi, một nụ cười lạnh thoáng hiện lên bên môi Mộ Hoàng Tịch, bọ ngựa bắt ve, chim rẻ rình sau*, rốt cuộc ai mới là chim sẻ đây?
(*Trong Chương Chính Gián, quyển 9, sách Thuyết Uyển viết: Trong vườn có cái cây, bên trên có con ve, ve ở trên cao vừa kêu vừa uống sương, mà không biết con bọ ngựa đã ở đằng sau! Bọ ngựa vươn người ra định bắt con ve mà không biết chim sẻ vàng đã ở bên cạnh! Chim sẻ rướn cổ định mổ con bọ ngựa mà không biết viên đạn đã ở bên dưới! Cả 3 con đều muốn lấy cái lợi trước mắt mà không biết đằng sau có nguy hiểm.)
Tựa như là thật sự sợ hãi tai tiếng của mình bị lộ ra, ngày hôm sau Quân Mặc đã đưa thư xác nhận, điều động 20 vạn quân từ trong đại quân 50 vạn, do Cơ Hách toàn quyền chỉ huy, hai người định ra ước định, ký hiệp ước cắt nhường lãnh thổ và hiệp nghị hòa bình! Chính mắt Mộ Hoàng Tịch nhìn thấy bọn họ ký hiệp ước, nhưng nàng rõ ràng hơn cả, hiệp ước này sẽ vĩnh viễn không có hiệu lực.
Cơ Hách đi trưng dụng 20 vạn đại quân, Mộ Hoàng Tịch và Quân Mặc đứng trên cổng thành nhìn hắn đi xa, sau khi đứng một lúc lâu, hai người mới trở về.
Quân Mặc đưa Mộ Hoàng Tịch trở lại phòng, sau đó hạ lệnh cho thủ hạ, đi theo trinh sát dọc đường, kín đáo trợ giúp các binh sĩ xung quanh, lúc cần thiết cũng có thể đánh vào Nam Chiếu, hơn nữa người của Chí Tôn lâu và Ám lâu cũng bắt đầu hành động, bắt đầu một cuộc tranh đoạt Hoàng vị của Hoàng thất.
Thời tiết rất lạnh, Mộ Hoàng Tịch vừa mới chuẩn bị nằm xuống, lại phát hiện có người đi vào, vì thế dứt khoát dựa vào trên gối, chờ người tới. Trong chốc lát, Cơ Dao bước từng bước chân yểu điệu đi vào, mặt cười quyến rũ: "Ồ! Tỷ tỷ chuẩn bị ngủ sao? Muội muội đến bất ngờ, sẽ không làm phiền người chứ?"
Sắc mặt Mộ Hoàng Tịch vẫn như cũ, lại rét lạnh hơn một chút: "Nơi này cũng không có tỷ tỷ muội muội của ngươi, công chúa Cơ Dao không cần phải rối rắm vậy đâu!"
Cơ Dao coi như không nhìn thấy vẻ bài xích của Mộ Hoàng Tịch, càng cười xinh đẹp: "Tỷ tỷ nói lời gì vậy, chờ bản công chúa gả cho Hoàng Thượng, chính là Quý Phi Tây Việt, tỷ tỷ là Hoàng Hậu địa vị cao quý, đương nhiên chúng ta là tỷ muội với nhau rồi, không phải sao? Một công chúa như ta cũng đã bằng lòng hạ mình, tỷ tỷ cũng không nên phụ lòng tốt của người khác chứ...!"
"Vậy chờ lúc ngươi gả vào Tây Việt rồi nói sau!" Dĩ nhiên, còn chờ xem ngươi có thể tiến vào không.
Dường như Cơ Dao không bất ngờ khi nghe lời như vậy, vân vê ngắm nghía mấy sợi tóc trong tay, trên mặt hiện lên nụ cười vênh váo: "Ta biết cho dù Nam Chiếu liên minh với Tây Việt, ta muốn gả vào Tây Việt cũng có chút khó khăn, nhưng ta biết có một phương pháp có thể khiến ta gả cho Quân Mặc ngay được."
Mộ Hoàng Tịch không nói, vô cùng thờ ơ với người trước mắt.
Cơ Dao cũng không quan tâm Mộ Hoàng Tịch có để ý đến không, lẩm bẩm nói: "Đêm qua phụ hoàng nói với ta một việc, phụ hoàng nói, nếu ta nói việc này với ngươi, ngươi sẽ để ta làm Quý Phi Tây Việt, chỉ là ta vẫn băn khoăn, có nên nói cho ngươi hay không?"
Khóe mắt Cơ Dao sáng bừng, trong mắt toàn là vẻ đắc ý, loại đắc ý tóm được điểm yếu của Mộ Hoàng Tịch, không thể không nói, thật đúng là phụ thân và nữ nhi, đê tiện vô sỉ như nhau.
"Nam Hoàng nắm được 20 vạn đại quân nhờ dùng nhược điểm này ở chỗ bản cung, trước khi đi còn bán lại chuyện này với ngươi, để ngươi đến chỗ ta yêu cầu một vị trí Quý Phi, các người thật là lòng tham không đáy!"
"Tỷ tỷ không nên nói như vậy, chỉ là nhờ ngươi giúp một việc thôi, ngươi lại không tổn thất gì; nhưng nếu tin tức này lộ ra ngoài, tổn thất với ngươi không phải chỉ là lớn thôi đâu...!" Vẻ mặt Cơ Dao đắc ý, thấy sắc mặt Mộ Hoàng Tịch khó coi, càng lúc càng vui vẻ.
"Từ xưa đến nay Đế Vương không thể chỉ có một thê, ngươi đuổi những nữ nhân Tây Việt yếu đuối kia đi, nhưng cũng không ngăn được những người khác chen chúc kéo đến, ngươi cũng không thể giữ được lòng của Đế Vương mãi được, một ngày nào đó hắn sẽ thay đổi, một ngày nào đó hắn sẽ yêu thích những người khác, đến lúc đó ngươi vẫn muốn không chung phu với những người khác sao?"
"Huống hồ một công chúa tôn quý như ta cũng đã khuất phục ngươi, ngươi còn bất mãn điều gì nữa? Cùng lắm thì ta cam đoan với ngươi, tuyệt đối sẽ không tranh ngôi vị Hoàng Hậu với ngươi!"
"Phụ hoàng và Hoàng Thượng đã ký kết hiệp ước lâu dài, việc ta gả đến Tây Việt cũng là chuyện đương nhiên, ta khuyên ngươi vẫn nên hiểu rõ hiện thực, nếu không đến cuối cùng, ngươi cũng không có được thứ gì!"
Cơ Dao nói một mạch, Mộ Hoàng Tịch lại không nghe vào điều gì, nàng chỉ đang suy nghĩ một vấn đề, Quân Mặc quá thu hút ong bướm*, chuyện này không cần nghi ngờ, ngay cả nàng đôi lúc cũng bị gương mặt kia của hắn mê hoặc, dù hắn rất lạnh lùng, khiến người khác có loại cảm giác người sống chớ lại gần, độc chết phần lớn ong bướm, nhưng vẫn có những kẻ không sợ chết muốn đến gần, Cơ Dao chính là minh chứng rõ ràng nhất, nếu vẫn tiếp tục như vậy, vậy chẳng phải nàng vẫn phải nghe những nữ nhân này nói nhảm sao?
(*Nguyên văn: 招蜂引蝶: Chiêu phong dẫn điệp. Thành ngữ ‘Chiêu phong dẫn điệp’, giải thích: dụ dỗ ong mật, hấp dẫn hồ điệp, ý so sánh rằng hấp dẫn được sự chú ý của người khác.)
Hơn nữa, Quân Mặc thực sự sẽ toàn tâm toàn ý với nàng? Cho dù hiện tại yêu, nhưng làm sao có thể bảo đảm sau này cũng không thay lòng đổi dạ? Chuyện về máu của bộ tộc Phượng Dực là nàng nghe bọn họ nói, bản thân nàng cũng không biết chút gì, lỡ như máu kia không có hiệu quả thì sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, vòng qua vòng lại, cuối cùng Mộ Hoàng Tịch thành công khiến bản thân rơi vào bế tắc, sau đó trở nên có chút khó chịu.
"Rốt cuộc ngươi có nghe ta nói không vậy?" Thấy Mộ Hoàng Tịch thẫn thờ, hoàn toàn không nghe lời mình nói, Cơ Dao nổi giận, tiếng nói cũng cao hơn rất nhiều.
Nhờ vào tiếng này của nàng ta, rốt cuộc Mộ Hoàng Tịch cũng trở lại bình thường, sau đó nhìn Cơ Dao, mỉm cười, cười đến mức có chút kỳ lạ, như chỉ có nàng mới biết nàng cười vì điều gì!
"Ngươi cười cái gì?" Vẻ mặt Cơ Dao mờ mịt, cười vui đến vậy sao? "Ngươi vẫn chưa trả lời ta!"
Mộ Hoàng TỊch vẫn cười như cũ, nàng cười bản thân mình lo sợ không đâu, cười bản thân trở nên không còn là chính mình; lúc vừa mới bắt đầu rõ ràng nàng đã tự nhủ, chỉ cần Quân Mặc có lỗi với nàng, vậy nàng sẽ rời đi ngay lập tức, cũng không liên quan gì tới hắn nữa, bởi vì nàng không chấp nhận được chuyện như vậy, lại không thể xuống tay giết hắn, cho nên nàng tình nguyện lựa chọn buông tay; nhưng vừa mới rồi, nàng lại có thể có suy nghĩ muốn loại bỏ hết những kẻ tơ tưởng Quân Mặc, sau đó chiếm đoạt hắn, ý nghĩ này khiến nàng mơ màng, nhưng lại đột nhiên nghĩ thông suốt, cuối cùng cũng chỉ còn cảm giác buồn cười, thì ra trong lúc không để ý, nàng cũng đã không còn loại hào phóng thoải mái này rồi!
Rất lâu, thu lại nụ cười của chính mình, sắc mặt khôi phục vẻ lạnh lùng thờ ơ ban đầu, lúc này mới đáp lời Cơ Dao: "Ngươi đi đi! Để bản cung suy xét một chút!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook