Thiếu Niên Tửu Tiên (FULL)
Chapter 27: Giữa lằn sinh tử

Trong cuộc sống luôn có một số khoảnh khắc không thể quên được.

Ví dụ như Tư Không Trường Phong, cả đời luôn nhớ tới thời khắc này.

Cao thủ tuyệt thế trên Quan Tuyệt Bảng giơ tay với hắn, mời hắn đồng hành.

Thời khắc này như bị kéo dài tới vô hạn trong lòng Tư Không Trường Phong, nhưng trong hiện thực hắn chỉ gật đầu, sau đó cầm trường thương nhảy tới.

“Đi, cùng đi thôi!”

Nhìn theo bóng dáng bọn họ, Thanh Nhã công tử Lạc Hiên mỉm cười: “Cứ như thấy mình năm xưa.”

“Làm ơn đi.” Lôi Mộng Sát tới bên cạnh hắn: “Nói thế như kiểu chúng ta già lắm rồi ấy, bây giờ chúng ta cũng vậy mà. Ta có dự cảm, ta và bọn họ sẽ nhanh chóng gặp lại nhau.”

Bách Lý Đông Quân mỉm cười quay đầu lại, nhưng sau đó nụ cười lập tức cứng đờ.

Trên con đường dài là mười mấy thi thể ngã trái ngã phải. Các cao thủ giang hồ mấy ngày trước còn giả bộ làm người buôn bán trên cùng con đường với hắn, giờ phút này đều nằm đó, không hề nhúc nhích, toàn thân đẫm máu.

“Đây là thủ đoạn của Ám Hà.” Ôn Hồ Tửu nhìn cuối con đường.

Một người cầm dù giấy chậm rãi bước đi, một người duỗi eo lười nhác bước đi xiên xiên vẹo vẹo.

“Chấp Tán Quỷ, Tống Táng Sư, sát thủ thế hệ này của Ám Hà rất mạnh.” Ôn Hồ Tửu vỗ vai Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong, sau đó nhảy xuống: “Thấy rồi chứ? Bên trong sân kia là giang hồ, nơi này cũng là giang hồ. Đi thôi.”

“Tiểu Bạch thì sao?”

“Bảo nó đến quán rượu của ngươi đợi.”

Ôn Hồ Tửu dẫn Bách Lý Đông Quân và Tư Không Trường Phong tới một quán trọ ở phía nam thành. Ôn Hồ Tửu có vẻ chỉ muốn tạm thời rời khỏi Cố phủ chứ không phải gấp rút rời khỏi Sài Tang Thành. Hắn dẫn hai người vào quán trọ, chọn một gian phòng hảo hạng và sáu vại rượu Nữ Nhi Hồng loại tốt nhất.

“Cậu, ngài thèm rượu phát cuồng rồi à? Làm sao chúng ta uống hết sáu vại này.” Bách Lý Đông Quân lấy làm khó hiểu.

Nếu Ôn Hồ Tửu không vội dẫn hắn rời khỏi Càn Đông Thành, ít nhất phải để hắn từ biệt mấy vị công tử chứ.

Ôn Hồ Tửu thở dài, không để ý tới Bách Lý Đông Quân mà nhìn sang phía Tư Không Trường Phong: “Ngươi đã cứu mạng cháu trai ta, cho nên bây giờ ta sẽ cứu mạng ngươi.”

Tư Không Trường Phong im lặng không nói gì, khẽ lắc đầu: “Ta đã tìm rất nhiều người... Tới rất nhiều nơi nhờ đại phu, không có cách nào.”

“Biện pháp cả đời thì không tìm được, biện pháp nhất thời thì ta vẫn làm được.” Ôn Hồ Tửu ngồi trong phòng, nhìn đám tiểu nhị thở hồng hộc dọn sáu vại rượu Nữ Nhi Hồng vào.

“Nói vậy là sao?” Bách Lý Đông Quân đột nhiên nhớ lại, mấy ngày trước Lôi Mộng Sát cũng nói tương tự, bảo Tư Không Trường Phong đã sắp chết. Lúc đó y còn tưởng đó là một câu đùa.

“Vị tiểu huynh đệ của ngươi đang bệnh tình nguy kịch.” Ôn Hồ Tửu giơ tay vuốt râu: “Ta chỉ thấy tò mò, sao ngươi còn không ngã xuống?”

Tư Không Trường Phong đặt trường thương lên bàn: “Sắp rồi.” Nói xong hắn ngã thẳng xuống đất.

“Nói ngã là ngã à!” Bách Lý Đông Quân cả kinh, còn tưởng Tư Không Trường Phong nói đùa, nhưng nhìn kỹ lại có thể thấy Tư Không Trường Phong thật sự hôn mê bất tỉnh.

“Hắn bị người khác đả thương gân mạch, đã là người sắp chết. Ngươi không nhìn ra nhưng người tinh thông y lý chỉ nhìn một cái là biết bệnh tình.” Ôn Hồ Tửu đi tới đỡ hắn lên.

“Còn cứu được không?” Bách Lý Đông Quân hỏi.

“Thử xem, ít nhất không thể trơ mắt nhìn hắn chết như vậy được.” Ôn Hồ Tửu kéo áo khoác của Tư Không Trường Phong ra, vung tay một cái, ném hắn vào trong vại rượu, tiếp đó lại hất ống tay áo, để một thứ bò ra.

Là một con cóc trông như đang mặc y phục hoa lệ.

Con cóc nhảy một cái, tới bên cạnh vại rượu, lại đột nhiên tung người nhảy vào trong vại rượu.

Tiếp đó lại có một con bọ cạp phe phẩy ba cái đuôi, bò vào trong vại rượu.

Tiếp theo nữa là con rết hai đầu, con nhện đỏ như máu, con rắn nhỏ màu xanh lá...

“Cậu, sao trên người cậu lại nuôi nhiều thứ ghê tởm như vậy...” Bách Lý Đông Quân thấy da dầu tê dại.

Ôn Hồ Tửu mắng: “Trước đây mẹ ngươi cũng nuôi đấy, ngươi ra ngoài đợi đi! Đừng cho ai vào, nếu chậm trễ thì không cứu được vị bằng hữu này của ngươi đâu!”

“Được được được!” Bách Lý Đông Quân vội vàng chạy ra ngoài.

Ôn Hồ Tửu đi tới, đặt tay lên trên vại rượu. Vại rượu chậm rãi nóng dần lên, hơi nước bốc lên, khắp phòng tỏa ra mùi rượu nồng nặc. Hai hàng lông mày của Tư Không Trường Phong nhíu chặt, sắc mặt đỏ bừng, có vẻ đang cực kỳ đau đớn.

Bách Lý Đông Quân đi ra cửa, từ nhỏ hắn đã rất thân với người cậu này, có lẽ là có cảm tình từ cái tên, hơn nữa tính cách khá tùy hứng, không thích ràng buộc, cho nên luôn là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Chuyện y trốn nhà như vậy là đại sự mà cha mẹ y vẫn giao cho người duy nhất mà hắn chịu nghe lời là Ôn Hồ Tửu. Nhưng y cũng biết, cậu mình thật sự có bản lĩnh, cho dù Tư Không Trường Phong sắp chết thật, gặp cậu của y cũng không chết được.

“Thật không nhận ra lại là người sắp chết.” Bách Lý Đông Quân khẽ lắc đầu, nhớ lại Tư Không Trường Phong mấy ngày qua, rõ ràng lúc nào cũng cực kỳ tiêu sái khoái hoạt.

“Tiểu huynh đệ, là ai sắp chết?” Một người trẻ tuổi để ria mép đi qua bên cạnh hắn, mỉm cười hỏi.

Bách Lý Đông Quân quay đầu lại cười: “Một vị bằng hữu, nhưng sắp ổn rồi.”

“Ồ.” Người trẻ tuổi mân mê con dao tinh xảo, nở nụ cười hiền lành: “Vậy là tốt rồi. Tiểu huynh đệ vừa tới Sài Tang Thành à?”

Bách Lý Đông Quân khá hoang mang, sao người này lại quen thuộc như vậy, nhưng vẫn trả lời hắn: “Không phải, đã tới đây nhiều ngày rồi, đang chuẩn bị đi.”

“Thật tình cờ, chúng ta cũng sắp đi.” Người trẻ tuổi thu hồi con dao: “Có duyên sẽ gặp lại.”

“A, có duyên sẽ gặp lại.” Bách Lý Đông Quân cảm thấy thanh niên này khá thú vị nên cũng lễ phép đáp lời.

Người trẻ tuổi bước xuống tầng dưới, có vẻ như ở đó có một người đang đợi hắn. Bách Lý Đông Quân cúi đầu nhìn lướt qua, bị dọa cho đổ mồ hôi lạnh.

Đó là người cầm dù hôm đó đi vào Cố phủ sau đó đi ra. Lúc đó Tư Không Trường Phong vừa thấy người này đã sợ tới mức không dám chống cự. Lúc sau Tư Không Trường Phong mới nói người này là sát thủ tuyệt đỉnh. Hắn cũng thấy Bách Lý Đông Quân, khẽ gật đầu, không ngờ lại lễ phép chào hỏi.

Bách Lý Đông Quân nhớ lại người trẻ tuổi cầm dao vừa rồi, trong lòng không khỏi phát lạnh, nhưng vẫn gật đầu với nam tử cầm dù.

Nam tử Chấp Tán Quỷ của Ám Hà xoay người, ra khỏi quán trọ, hạ giọng hỏi đồng bọn bên cạnh: “Có phải vừa rồi ngươi định giết hắn không?”

Tống Táng Sư nhún vai: “Tiểu công tử của phủ Trấn Tây Hầu, thật sự rất muốn giết.”

“Trong gian phòng kia có một người rất lợi hại, vừa rồi nếu ngươi ra tay, rất có thể người chết là ngươi.” Chấp Tán Quỷ nhỏ giọng nói.

“Cảm nhận được.” Tống Táng Sư kéo áo. “Đổ mồ hôi lạnh khắp người, sau lưng dính bết vào rồi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương