Thiên Thần Sa Ngã
-
Chương 7
Sắp Tết rồi.
Đạm Ngọc gọi điện cho mẹ, nói Tết năm nay không về, ở lại Thượng Hải làm thêm, tiện tìm việc làm ổn định luôn. Mẹ nàng ngạc nhiên, hỏi đi hỏi lại mãi, rồi thủ thỉ dặn dò Đạm Ngọc thân con gái một mình ở ngoài phải hết sức cẩn thận.
Trước lúc cúp máy, bà lại nói thêm: “Ngọc Ngọc, con nhất định Tết này không về sao? Xin nghỉ không được sao?”
Đạm Ngọc thấy chạnh lòng, hơi ngập ngừng, “Vâng” qua loa rồi cúp máy.
Mẹ nàng lúc nào cũng hiền từ và đầu yêu thương. Bà là kiểu phụ nữ bình dân, ngày ngày đúng giờ đi làm, đúng giờ về nhà, đi chợ, nấu cơm như một quy luật. Tâm nguyện lớn nhất của bà là cả nhà được bình an.
Có lẽ theo quan niệm của mẹ nàng, ngày Tết mà cả nhà không sum họp cùng nhau là sự đáng tiếc lớn nhất của cả năm, là một điều không vui khó tưởng tượng được.
Đạm Ngọc ngồi trong quán cà phê, thầm gửi đến mẹ lời chúc sức khỏe năm mới.
Ngoài của kính, khung cảnh rực lên một màu đỏ ngày Tết nhưng bọn trẻ con đang tung tăng trên phố thì vẫn giữ thái độ bình thường như mọi ngày, không thấy lộ vẻ gì là vui sướng đặc biệt.
Tuổi thơ trong ký ức của nàng, Tết không chỉ là một ngày lễ đơn thuần, còn là một cái gì thuộc về tâm linh. Tiền mừng tuổi, pháo, đồ ăn Tết, nụ cười của mọi người, tất cả đều là lý do làm nên sự phấn khích của lũ trẻ. Cả ngày nô đùa chạy nhảy ở ngoài đường, mệt rồi thì quay về nhà ăn bữa cơm đoàn viên, cả nhà bên nhau ngắm đêm xuân… Như bây giờ, ngày Tết đầy đủ hơn xưa mà sao vẫn thấy thiếu đi cái gì.
Hình như tuổi càng lớn, ngày Tết càng trở nên tầm thường hay sao ấy? Ngoài cửa sổ, một đứa bé trai được mẹ dắt đi, tay cầm búp bê Ultraman, thái độ dửng dưng, nhìn đông nhìn tây với vẻ vô cảm… Thế thì khung cảnh rực rỡ kia, những đồ trang hoàng lộng lẫy kia là làm cho ai xem? Đều là giả vờ, đều là lừa dối cả.
Đêm ba mươi Tết, năm nào cũng thất vọng, nhưng rồi năm nào cũng vẫn chờ đợi. Đã thành một thói quen, cũng máy móc như con người phải ăn phải ngủ mà thôi.
Xã hội càng văn minh thì lại càng giả dối.
Kiểu như quán cà phê này, ngoài hai chiếc đèn lồng đỏ treo thêm ngoài cửa, còn lại trang hoàng cũng chả có gì đặc biệt, cái vẻ hoài cổ đơn điệu ngày thường vẫn không hề bị xoá đi.
Một lúc không lâu sau, Hà Duy cũng một cậu con trai đi tới.
Đạm Ngọc gật đầu tỏ ý chào.
Hà Duy đưa cậu trai vào ngồi ghế đối diện với Đạm Ngọc, bắt đầu lần lượt giới thiệu:
- Đây là cô Nhậm Đạm Ngọc.
Đạm Ngọc đứng dậy bắt tay cậu trai, miệng nở nụ cười thân thiện.
- Còn đây là Tiểu Nhiễm.
Đạm Ngọc chào Tiểu Nhiễm, cậu ta chỉ lịch sự gật đầu chứ không nói gì cả. Tiểu Nhiễm mặc đồ thể thao, một bên vai đeo chiếc ba lô màu vàng chanh, trông chẳng khác mấy so với sinh viên cùng trường Đạm Ngọc. Cậu ta vừa có cái vẻ thẹn thùng của sinh viên năm nhất, lại cũng mang nét rụt rè đặc trưng của một cậu học sinh nhỏ tuổi.
Im lặng khác thường.
Hà Duy bắt đầu tỏ ra nhiệt tình, bạo dạn hơn, giới thiệu Tiểu Nhiễm là sinh viên năm thứ nhất của một đại học ở Thượng Hải, lại còn được học bổng nữa.
Đạm Ngọc tỏ vẻ thán phục “ồ” lên một tiếng rồi nói:
- Thật không?! Học bổng ở trường đại học là khó lắm! Cậu giỏi quá!
- Đơn giản ấy mà. – Tiểu Nhiễm nhún vai nói nhẹ nhàng.
- Ha ha, tôi thì thấy khó kinh khủng, tôi rất hâm mộ những học sinh được học bổng… chắc là tại tôi ngốc quá!
Đạm Ngọc nói đến đây liền thè lưỡi nghịch ngợm.
Hà Duy nhìn Đạm Ngọc ra hiệu, rồi đứng dậy nói:
- Vậy hai người nói chuyện nhé! Đói thì đi ăn đâu đó! Xin lỗi, hôm nay ở văn phòng còn chút việc bận, tôi xin phép đi trước.
Tiểu Nhiễm và Đạm Ngọc cùng đứng dậy. Đạm Ngọc nói nhẹ nhàng:
- Vâng được rồi, anh cứ đi đi!
Tiểu Nhiễm vẫn im lặng, đứng lên rồi lại ngồi xuống ngay, khuôn mặt vẫn không hề biểu lộ chút tình cảm nào, dửng dưng nhìn ra cửa sổ. Hà Duy đã đi rồi.
Thời gian rất ngắn nhưng Đạm Ngọc cũng kịp ước đoán cậu con trai của Tào Lợi Hồng cao chừng 1m72. Nàng hối hận sao hôm nay lại đi giày cao đến thế, đứng thẳng người thì cũng cao tương đương cậu ta mất rồi.
Bây giờ, đối với cậu con trai cố làm ra vẻ lạnh lùng này, Đạm Ngọc nhất thời không biết xoay sở thế nào, cũng nghĩ ra mấy chủ đề nhưng cũng thấy có vẻ không hợp lắm với tính cách của cậu ta nên lại thôi.
Hai người đều im lặng. Tiểu Nhiễm tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa kính, Đạm Ngọc thì khuấy mãi ly cà phê.
Đúng lúc đó, trong tiệm vang lên bài hát Cô gái mang đôi cánh thiên thần.
- Bài này ai hát ấy nhỉ? – Đạm Ngọc lên tiếng.
- À! Bài này mà cô cũng không biết à!?
Tiểu Nhiễm quay lại nhìn Đạm Ngọc, vẻ mặt như thể nàng là một đứa ngốc.
- Không, tôi không biết. – Đạm Ngọc hồn nhiên lắc đầu, mím đôi môi. – Tôi nghe mấy cô bạn ở ký túc xá hay hát bài này nhưng không biết tên nó là gì, cũng không biết ai hát.
- Đúng là ngốc! Là Cô gái mang đôi cánh thiên thần của Dung Tổ Nhi chứ ai. – Tiểu Nhiễm liếm môi nhấp một hớp cà phê.
- Còn một bài nữa mà mấy cô bạn đó cũng hay hát lắm.
Đạm Ngọc nghiêng đầu nghĩ ngợi vẻ rất đáng yêu:
- Hình như là Long… long… trảo?
- Long Quyền? – Tiểu Nhiễm làm điệu bộ choáng váng.
- A, a, đúng rồi! Đúng là tên đó đấy! Ôi, cậu giỏi thật đấy! Cái gì cũng biết hết á! – Đạm Ngọc mở to đôi mắt, nói với vẻ khâm phục sâu sắc.
- Tôi phục cô thật đấy, đến Châu Kiệt Luân mà cũng không biết! Cô không đi hát karaoke bao giờ sao?
- Mẹ tôi không cho đi. – Đạm Ngọc vặn những ngón tay – Tôi chưa từng đến chỗ đó bao giờ.
- À, đúng rồi, cô vừa nói đến các bạn học trong ký túc. Cô vẫn còn đang đi học sao?
- Ừ, tôi đang học năm thứ tư. – Đạm Ngọc trả lời, tặng thêm cho cậu ta một nụ cười ngọt ngào.
- Ồ!
Được một cô gái xinh đẹp cười với mình, Tiểu Nhiễm hình như hơi ngượng ngùng, quay đi chỗ khác.
Những chàng trai trẻ, chàng nào cũng thích ra vẻ hiểu biết, ra vẻ lợi hại, ra vẻ mạnh mẽ trước mặt phái nữ, thích thấy được phái nữ khâm phục, hy vọng trả lời tất cả những thắc mắc của bọn học. Con trai ngài tỉ phú cũng không phải ngoại lệ.
Ngôn ngữ của Tiểu Nhiễm bị ảnh hưởng rất nặng kiểu phim Đài Loan hay chiếu trên truyền hình, ra vẻ như ta đây chẳng coi ai ra gì. Đạm Ngọc trong lòng thất rất nực cười nhưng ngoài mặt vẫn ra sức tỏ ra cổ vũ cậu ta, khâm phục cậu ta.
Chẳng bao lâu sau, nàng đã thấy dấu hiệu đáng mừng.
Tiểu Nhiễm bắt đầu không ngừng đưa tay lên vuốt tóc. Cậu trai đứng trước một cô gái bắt đầu biết chú ý hình ảnh của bản thân rồi, điều này nói lên cái gì?
- Lúc nào rồi, Tiểu Nhiễm đưa tôi đi xem phim nhá? – Đạm Ngọc hỏi dịu dàng.
- Ờ, ờ!
Tiểu Nhiễm nhìn lại nàng, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt nàng cũng đang nhìn lại, cậu ta bèn bối rối giả vờ ho khan một tiếng, thả người dựa vào lưng ghế.
- Chuyện này… khi nào có dịp hẹn hò với bạn bè, tôi sẽ xem xem! – Thật không?! Hay quá!
Đạm Ngọc reo lên sung sướng, bỗng thấy những người trong quán đều ngạc nhiên quay lại phía mình, nàng rụt cổ lại, lè lưỡi ngại ngùng.
Tiểu Nhiễm quả nhiên cười to:
- Cô giống y như trẻ con ấy!
Đạm Ngọc mở to đôi mắt phản bác lại:
- Cậu thì không phải trẻ con chắc? Cậu còn kém tôi hai tuổi đấy!
Tiểu Nhiễm nhìn Đạm Ngọc, miệng cười đắc ý, ngón tay ngoắc ngoắc:
- Tính tiền!
Người phục vụ vội vã chạy đến.
Đạm Ngọc hơi hốt hoảng, chẳng lẽ mình đã nói sai cái gì khiến cậu ta phật ý hay sao?
Tiểu Nhiễm đứng dậy, móc ra tờ 100 tệ đặt lên bàn rồi rảo bước đi.
Đạm Ngọc vẫn lặng người ngạc nhiên không có phản ứng gì. Tiểu Nhiễm quay lại, thấy Đạm Ngọc vẫn ngồi ở chỗ cũ liền nhíu mày gọi to:
- Đi thôi còn gì!
- À, ừ!
Đạm Ngọc thấp thỏm bước theo sau, không đoán được cậu ta định làm gì.
Trộm nhìn cậu trai trước mặt đang bước những bước dài, Đạm Ngọc hận một nỗi không thể ngồi thụp xuống cho lùn đi một chút, sợ chiều cao của mình có thể làm tổn thương lòng tự tôn của cậu ta.
- Mình đi ăn pizza! – Cậu ta ngoái đầu lại – Được không?
- A?! Hóa ra là đi ăn.
- A cái gì mà a? Cô không đói sao? – Cậu ta nói liến thoắng, nhìn Đạm Ngọc một cái rồi quay đầu đi tiếp
- À, cũng hơi đói. Nhưng đôi giày làm tôi đau chân quá…
Tiểu Nhiễm cúi xuống nhìn đôi giày gót cao gần một tấc của Đạm Ngọc, chớp chớp mắt:
- Chịu các cô! Người yêu tôi cũng giống hệt cô, mê mệt giày cao gót nhưng vẫn sợ đau chân! Các cô không thấy thế là vớ vẩn, ngốc nghếch à?
Đạm Ngọc cúi xuống không nói năng gì, tay kéo gấu váy, trong lòng nghĩ: “Đàn ông các người thì hiểu cái cóc khô gì, suy nghĩ của đàn bà sâu sắc lắm”.
- Được rồi, được rồi, thế này đi, chúng ta đi mua một đôi giày thể thao trước đã nhé.
Sau đó, hai người đến một cửa hàng Adidas. Tiểu Nhiễm vớ lấy một đôi, bắt Đạm Ngọc bỏ đôi giày cũ đi. Đôi giày mới của nàng được Tiểu Nhiễm ngợi khen nhiệt liệt:
- Đấy, thế này mới là một cô gái đáng yêu chứ!
Trong lúc Đạm Ngọc còn đang ngơ ngẩn thì chuyến đi mua sắm tốc độ nhất trong đời nàng đã kết thúc.
Lúc ngồi trong nhà hàng, Đạm Ngọc hỏi Tiểu Nhiễm:
- Cậu vừa nói cậu có bạn gái rồi?
- Tất nhiên rồi! Tuy bố tôi bình thường rất nghiêm khắc nhưng chỉ ở nhà thôi, chứ ở trường thì quản thế nào được. Với cả tôi cũng lớn thế này rồi… Cô không có bạn trai à?
Câu hỏi vô tình làm bầu không khí cuộc gặp trở nên gay go. Đạm Ngọc trong lòng thầm mắng cậu ta đã biết rõ rồi còn cố hỏi. Tiểu Nhiễm dường như cũng biết mình lỡ lời, im lặng ngồi ăn.
Dùng bữa với Đạm Ngọc xinh đẹp kiều diễm, Tiểu Nhiễm thấy rất thoải mái. Nàng thường mở to đôi mắt đen tròn, chớp chớp nhìn cậu một cách vô tội nhất trên đời, nụ cười vô tư và dáng điệu hồn nhiên đáng yêu khôn tả. Tiểu Nhiễm không đừng được ý muốn trêu chọc nàng, vả lại nàng có vẻ rất dễ chọc.
Đạm Ngọc nắm rất chắc thế cờ trong tay. Ở bên nàng, Tiểu Nhiễm thấy mình là một người đàn ông thật sự, có thể bao bọc phụ nữ, có thể làm chỗ dựa vững chắc cho người phụ nữ nương nhờ.
Rất tự nhiên, Tiểu Nhiễm bắt đầu gạt bỏ hết cái vẻ đề phòng ban đầu, cậu ta như được bay lên mây.
Tiểu Nhiễm đã ăn xong một lúc rồi, chống cằm nhìn Đạm Ngọc nhắm nháp từng miếng nhỏ như mèo liền thắc mắc:
- Con gái các cô đều ăn uống nhẹ nhàng như vậy à, như thế thì lúc nào mới xong?
- A!? Tôi ăn như thế này là nhanh rồi đấy. Cậu có việc à?
Đạm Ngọc ngẩng đầu lên hỏi lại.
- Ừ, – cậu ta nhìn đồng hồ – hai giờ chiều nay… tôi hẹn bạn đi đá bóng, buổi tối lại còn dự tiệc sinh nhật nữa.
- Ồ! Vậy cậu đi đi!
Nhìn dáng vẻ thất vọng của Đạm Ngọc, Tiểu Nhiễm ngập ngừng rồi nói:
- Ờ… Thực ra định hẹn mấy người bạn đi hát karaoke, tiện đưa cả cô đi cùng, nhưng hôm nay không có thời gian!
- Không sao. Nghĩ ngợi một lát, Đạm Ngọc cúi đầu nói nhẹ nhàng rồi lại ngẩng lên ngay, nụ cười vẫn rạng rỡ, như một chú mèo hiền lành biết điều.
- Vậy để tôi gọi xe đưa cô về nhé!
Tiểu Nhiễm nói với vẻ ngại ngần.
- Không cần đâu. Tôi không sao mà. Chút nữa có lẽ tôi sẽ tự đi dạo một chút. Thật sự là không sao!
Nàng nở nụ cười với vẻ rất kiên cường, làm lòng Tiểu Nhiễm càng thấy ái ngại.
- Thật xin lỗi, hẹn cô ra đây mà lại không đưa cô về đến nơi đến chốn!
- Ha ha, tôi thấy chẳng có vấn đề gì cả.
Đạm Ngọc cười lịch sự.
Thanh niên 18,19 tuổi thường rất thích sĩ diện. Tiểu Nhiễm năm nay mười chín tuổi, Tiểu Nhiễm cảm thấy mình đã để cho cô gái này phải tuổi thân rồi, cảm thấy vô cùng ngại ngần vì mình không chăm sóc được nàng đến nơi đến chốn.
Đạm Ngọc nắm được tâm lý của anh chàng, liền giả bộ chán chường nằm xoài trên mặt bàn, uể oải ngậm ống hút ly cô ca. – Cô đừng như thế mà! Để lần sau đi! Tôi hứa lần sau nhất định sẽ đưa cô đi chơi mà, được không?
Tiểu Nhiễm an ủi nàng. Đạm Ngọc đột nhiên ngẩng đầu, mở to đôi mắt trong veo nhìn cậu ta:
- Cậu không ghét tôi chút nào sao?
- Sao tôi lại phải ghét cô chứ?
- Cậu không để ý chuyện bố cậu cưới một người phụ nữ nữa sao?
Nói câu này, Đạm Ngọc cúi thấp đầu, hàng mi dài cụp xuống vẻ khổ sở.
- Mỗi người đều có quyền tự do của riêng mình. Bố tôi cũng có cách nghĩ và không gian sống riêng. Tôi vẫn hy vọng bố tôi đừng quản lý tôi chặt quá như vậy. Từ mình mà suy ra, tôi nghĩ bố tôi cũng có nguyện vọng như thế. Ai cũng thích được tự do một chút mà. Tôi chỉ nghĩ, cô không nên miễn cưỡng mình, cô còn trẻ quá…
Nói câu này, Tiểu Nhiễm có vẻ không để tâm, nói xong liền làm điệu bộ thản nhiên, chứng tỏ ta đây chẳng cần ai hết.
- Cảm ơn cậu. – Đạm Ngọc mừng thầm.
- Ừ… Nhưng, tôi sợ bố tôi sẽ bị lừa. Những người đàn bà trước đây có người nào không quan tâm tới tài sản của ông ấy đâu. Thật là một lũ khốn nạn đến lộn mửa!
Tiểu Nhiễm đứng đối diện, dài mồm mắng không tiếc lời, Đạm Ngọc ngoài mặt mỉm cười ngọt ngào khích lệ, trong lòng lại trào lên sự ác cảm và khinh bỉ.
Đạm Ngọc thấy anh chàng không ngừng liếc nhìn đồng hồ, liền mỉm cười ân cần:
- Cậu đi đi, không có bạn cậu chờ lâu rồi đấy!
Tiểu Nhiễm khựng lại rồi cười nói:
- Cô thật đáng yêu. Chả như bạn gái tôi, rõ nôn nóng. Được rồi, tôi đi trước đây. Cô cũng về sớm đi! Cho tôi số điện thoại của cô đi, có dịp đến KTV tôi sẽ gọi cô cùng đi!
Nói rồi cậu chàng móc từ trong túi ra chiếc di động.
- Ok!
Trao đổi số di động xong, Đạm ngọc mỉm cười tiễn cậu nhóc tự cao tự đại đi khỏi quán pizza.
- A lô, Hà Duy à? Đến đón tôi đi.
Giọng nói trong điện thoại hỏi:
- Thế nào rồi?
- Một cậu trai quá tầm thường, ha ha. – Đạm Ngọc cười nhỏ – Chả có gì to tát cả. Chỉ cần dùng một tính từ thôi: ấu trĩ.
Đang nói, bỗng một bàn tay đập nhẹ vào vai nàng, nàng quay đầu lại phát hiện ra Tiểu Nhiễm đã quay lại từ lúc nào. Đạm Ngọc sợ hết hồn, ruột gan lộn tùng phèo, nhưng ngay lập tức trấn tĩnh lại, nói thật dịu dàng với cái điện thoại: – Chúc mẹ năm mới hạnh phúc, con gái không về được, xin lỗi mẹ nhiều. Bạn con vừa đến, con cúp máy đây, chào mẹ!
Rồi thân ái gởi vào điện thoại một chiếc hôn gió.
Tắt máy.
- Cô và mẹ tình cảm tốt quá! – Tiểu Nhiễm cười vui vẻ – Tôi chợt nhớ ra mình vẫn chưa gọi tính tiền.
- Tôi trả cũng thế thôi mà!
- Không giống nhau! – Tiểu Nhiễm nói quả quyết, đoạn móc ví tiền ra, – Tôi không có thói quen để phụ nữ trả tiền.
Rồi chẳng thèm nhìn ai, bỏ đi ra ngoài.
Một giọt mồ hôi lạnh từ từ chảy dọc sống lưng Đạm Ngọc.
Buổi tối, Đạm Ngọc đang nằm trên giường, miên man nghĩ ngợi về những sự việc trãi qua trong ngày, đắn đo liệu có nên tìm một lý do nào đó chủ động gọi điện cho Tiểu Nhiễm hay không thì điện thoại tít tít báo có tin nhắn.
- Ngủ chưa? Tiểu Nhiễm đây! Bọn tôi đang ngồi ở KTV, có nhiều người vui lắm, vốn cũng muốn gọi cô cùng đi nhưng mà muộn quá mất rồi.
Đạm Ngọc trở mình, nằm bò trên giường, bắt đầu bấm thật nhanh trả lời:
- A! Thật không? Thật là ngưỡng mộ cậu đấy!
- Lần sau nhất định sẽ gọi cô đi cùng! Tôi thấy cô thật đáng thương, lớn như vậy mà đến KTV cũng chưa đi bao giờ.
- Thế nên mới nói là ngưỡng mộ cậu mà. Chắc là vui lắm nhỉ? Có bao nhiêu người?
- Khoảng mười mấy người đấy, đều là bạn học quen với tôi.
Đạm Ngọc đang bấm tin nhắn trả lời thì chiếc điện thoại bỗng ré chuông, làm nàng giật thót mình.
- A lô…
- A lô!
Một âm thanh ồn ào khủng khiếp đập vào tai nàng, nam nữ lẫn lộn, nhạc thì to đến thủng màng nhĩ, một giọng đàn ông hét vào ống nghe:
- Tôi Tiểu Nhiễm đây! Nhậm Đạm Ngọc phải không?
- Tôi đây!
- Tôi gọi điện thoại để cho cô cảm nhận chút không khí ở đây… A lô, chúng mày bé mồm tí có được không? Điếc hết cả tai! Không thấy có người đang gọi điện thoại à?! Sao, mày bảo gì? Tao ra ngoài gọi á? Sao chúng mày không ra ngoài mà hát?… A lô, không, không phải nói với cô, tôi bảo chúng nó bé mồm đi một chút.
Tiểu Nhiễm trong điện thoại vẫn không quên ra vẻ oai vệ, uy quyền.
- Ha ha , không sao. – Đạm Ngọc giơ chiếc điện thoại ra xa tai.
- Đúng rồi, tôi hát một bài cho cô nghe nhé! Cô đợi tí, đừng cúp máy… Được rồi, chúng mày tránh ra! Tìm cho tao bài Ngạ lang truyền thuyết của Trương Học Hữu đi! Nhanh lên!
- Được rồi. Tôi đợi. – Đạm Ngọc ngoan ngoãn trả lời.
Chỉ lát sau liền nghe thấy giọng hát của Tiểu Nhiễm từ trong ống nghe, cậu ta hát trọn cả một bài. Đạm Ngọc hết lời khen hay.
- Nào, vỗ tay đi chúng mày… Ồ, không phải nói với cô đâu.
Cậu chàng hét lên trong điện thoại. Nghe tiếng vỗ tay lốp bốp, rồi lại có tiếng sụt sịt.
Rồi cũng cúp máy, nhưng mãi lâu sau mà tai Đạm Ngọc vẫn còn ù ù.
Đạm Ngọc gọi điện cho mẹ, nói Tết năm nay không về, ở lại Thượng Hải làm thêm, tiện tìm việc làm ổn định luôn. Mẹ nàng ngạc nhiên, hỏi đi hỏi lại mãi, rồi thủ thỉ dặn dò Đạm Ngọc thân con gái một mình ở ngoài phải hết sức cẩn thận.
Trước lúc cúp máy, bà lại nói thêm: “Ngọc Ngọc, con nhất định Tết này không về sao? Xin nghỉ không được sao?”
Đạm Ngọc thấy chạnh lòng, hơi ngập ngừng, “Vâng” qua loa rồi cúp máy.
Mẹ nàng lúc nào cũng hiền từ và đầu yêu thương. Bà là kiểu phụ nữ bình dân, ngày ngày đúng giờ đi làm, đúng giờ về nhà, đi chợ, nấu cơm như một quy luật. Tâm nguyện lớn nhất của bà là cả nhà được bình an.
Có lẽ theo quan niệm của mẹ nàng, ngày Tết mà cả nhà không sum họp cùng nhau là sự đáng tiếc lớn nhất của cả năm, là một điều không vui khó tưởng tượng được.
Đạm Ngọc ngồi trong quán cà phê, thầm gửi đến mẹ lời chúc sức khỏe năm mới.
Ngoài của kính, khung cảnh rực lên một màu đỏ ngày Tết nhưng bọn trẻ con đang tung tăng trên phố thì vẫn giữ thái độ bình thường như mọi ngày, không thấy lộ vẻ gì là vui sướng đặc biệt.
Tuổi thơ trong ký ức của nàng, Tết không chỉ là một ngày lễ đơn thuần, còn là một cái gì thuộc về tâm linh. Tiền mừng tuổi, pháo, đồ ăn Tết, nụ cười của mọi người, tất cả đều là lý do làm nên sự phấn khích của lũ trẻ. Cả ngày nô đùa chạy nhảy ở ngoài đường, mệt rồi thì quay về nhà ăn bữa cơm đoàn viên, cả nhà bên nhau ngắm đêm xuân… Như bây giờ, ngày Tết đầy đủ hơn xưa mà sao vẫn thấy thiếu đi cái gì.
Hình như tuổi càng lớn, ngày Tết càng trở nên tầm thường hay sao ấy? Ngoài cửa sổ, một đứa bé trai được mẹ dắt đi, tay cầm búp bê Ultraman, thái độ dửng dưng, nhìn đông nhìn tây với vẻ vô cảm… Thế thì khung cảnh rực rỡ kia, những đồ trang hoàng lộng lẫy kia là làm cho ai xem? Đều là giả vờ, đều là lừa dối cả.
Đêm ba mươi Tết, năm nào cũng thất vọng, nhưng rồi năm nào cũng vẫn chờ đợi. Đã thành một thói quen, cũng máy móc như con người phải ăn phải ngủ mà thôi.
Xã hội càng văn minh thì lại càng giả dối.
Kiểu như quán cà phê này, ngoài hai chiếc đèn lồng đỏ treo thêm ngoài cửa, còn lại trang hoàng cũng chả có gì đặc biệt, cái vẻ hoài cổ đơn điệu ngày thường vẫn không hề bị xoá đi.
Một lúc không lâu sau, Hà Duy cũng một cậu con trai đi tới.
Đạm Ngọc gật đầu tỏ ý chào.
Hà Duy đưa cậu trai vào ngồi ghế đối diện với Đạm Ngọc, bắt đầu lần lượt giới thiệu:
- Đây là cô Nhậm Đạm Ngọc.
Đạm Ngọc đứng dậy bắt tay cậu trai, miệng nở nụ cười thân thiện.
- Còn đây là Tiểu Nhiễm.
Đạm Ngọc chào Tiểu Nhiễm, cậu ta chỉ lịch sự gật đầu chứ không nói gì cả. Tiểu Nhiễm mặc đồ thể thao, một bên vai đeo chiếc ba lô màu vàng chanh, trông chẳng khác mấy so với sinh viên cùng trường Đạm Ngọc. Cậu ta vừa có cái vẻ thẹn thùng của sinh viên năm nhất, lại cũng mang nét rụt rè đặc trưng của một cậu học sinh nhỏ tuổi.
Im lặng khác thường.
Hà Duy bắt đầu tỏ ra nhiệt tình, bạo dạn hơn, giới thiệu Tiểu Nhiễm là sinh viên năm thứ nhất của một đại học ở Thượng Hải, lại còn được học bổng nữa.
Đạm Ngọc tỏ vẻ thán phục “ồ” lên một tiếng rồi nói:
- Thật không?! Học bổng ở trường đại học là khó lắm! Cậu giỏi quá!
- Đơn giản ấy mà. – Tiểu Nhiễm nhún vai nói nhẹ nhàng.
- Ha ha, tôi thì thấy khó kinh khủng, tôi rất hâm mộ những học sinh được học bổng… chắc là tại tôi ngốc quá!
Đạm Ngọc nói đến đây liền thè lưỡi nghịch ngợm.
Hà Duy nhìn Đạm Ngọc ra hiệu, rồi đứng dậy nói:
- Vậy hai người nói chuyện nhé! Đói thì đi ăn đâu đó! Xin lỗi, hôm nay ở văn phòng còn chút việc bận, tôi xin phép đi trước.
Tiểu Nhiễm và Đạm Ngọc cùng đứng dậy. Đạm Ngọc nói nhẹ nhàng:
- Vâng được rồi, anh cứ đi đi!
Tiểu Nhiễm vẫn im lặng, đứng lên rồi lại ngồi xuống ngay, khuôn mặt vẫn không hề biểu lộ chút tình cảm nào, dửng dưng nhìn ra cửa sổ. Hà Duy đã đi rồi.
Thời gian rất ngắn nhưng Đạm Ngọc cũng kịp ước đoán cậu con trai của Tào Lợi Hồng cao chừng 1m72. Nàng hối hận sao hôm nay lại đi giày cao đến thế, đứng thẳng người thì cũng cao tương đương cậu ta mất rồi.
Bây giờ, đối với cậu con trai cố làm ra vẻ lạnh lùng này, Đạm Ngọc nhất thời không biết xoay sở thế nào, cũng nghĩ ra mấy chủ đề nhưng cũng thấy có vẻ không hợp lắm với tính cách của cậu ta nên lại thôi.
Hai người đều im lặng. Tiểu Nhiễm tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa kính, Đạm Ngọc thì khuấy mãi ly cà phê.
Đúng lúc đó, trong tiệm vang lên bài hát Cô gái mang đôi cánh thiên thần.
- Bài này ai hát ấy nhỉ? – Đạm Ngọc lên tiếng.
- À! Bài này mà cô cũng không biết à!?
Tiểu Nhiễm quay lại nhìn Đạm Ngọc, vẻ mặt như thể nàng là một đứa ngốc.
- Không, tôi không biết. – Đạm Ngọc hồn nhiên lắc đầu, mím đôi môi. – Tôi nghe mấy cô bạn ở ký túc xá hay hát bài này nhưng không biết tên nó là gì, cũng không biết ai hát.
- Đúng là ngốc! Là Cô gái mang đôi cánh thiên thần của Dung Tổ Nhi chứ ai. – Tiểu Nhiễm liếm môi nhấp một hớp cà phê.
- Còn một bài nữa mà mấy cô bạn đó cũng hay hát lắm.
Đạm Ngọc nghiêng đầu nghĩ ngợi vẻ rất đáng yêu:
- Hình như là Long… long… trảo?
- Long Quyền? – Tiểu Nhiễm làm điệu bộ choáng váng.
- A, a, đúng rồi! Đúng là tên đó đấy! Ôi, cậu giỏi thật đấy! Cái gì cũng biết hết á! – Đạm Ngọc mở to đôi mắt, nói với vẻ khâm phục sâu sắc.
- Tôi phục cô thật đấy, đến Châu Kiệt Luân mà cũng không biết! Cô không đi hát karaoke bao giờ sao?
- Mẹ tôi không cho đi. – Đạm Ngọc vặn những ngón tay – Tôi chưa từng đến chỗ đó bao giờ.
- À, đúng rồi, cô vừa nói đến các bạn học trong ký túc. Cô vẫn còn đang đi học sao?
- Ừ, tôi đang học năm thứ tư. – Đạm Ngọc trả lời, tặng thêm cho cậu ta một nụ cười ngọt ngào.
- Ồ!
Được một cô gái xinh đẹp cười với mình, Tiểu Nhiễm hình như hơi ngượng ngùng, quay đi chỗ khác.
Những chàng trai trẻ, chàng nào cũng thích ra vẻ hiểu biết, ra vẻ lợi hại, ra vẻ mạnh mẽ trước mặt phái nữ, thích thấy được phái nữ khâm phục, hy vọng trả lời tất cả những thắc mắc của bọn học. Con trai ngài tỉ phú cũng không phải ngoại lệ.
Ngôn ngữ của Tiểu Nhiễm bị ảnh hưởng rất nặng kiểu phim Đài Loan hay chiếu trên truyền hình, ra vẻ như ta đây chẳng coi ai ra gì. Đạm Ngọc trong lòng thất rất nực cười nhưng ngoài mặt vẫn ra sức tỏ ra cổ vũ cậu ta, khâm phục cậu ta.
Chẳng bao lâu sau, nàng đã thấy dấu hiệu đáng mừng.
Tiểu Nhiễm bắt đầu không ngừng đưa tay lên vuốt tóc. Cậu trai đứng trước một cô gái bắt đầu biết chú ý hình ảnh của bản thân rồi, điều này nói lên cái gì?
- Lúc nào rồi, Tiểu Nhiễm đưa tôi đi xem phim nhá? – Đạm Ngọc hỏi dịu dàng.
- Ờ, ờ!
Tiểu Nhiễm nhìn lại nàng, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt nàng cũng đang nhìn lại, cậu ta bèn bối rối giả vờ ho khan một tiếng, thả người dựa vào lưng ghế.
- Chuyện này… khi nào có dịp hẹn hò với bạn bè, tôi sẽ xem xem! – Thật không?! Hay quá!
Đạm Ngọc reo lên sung sướng, bỗng thấy những người trong quán đều ngạc nhiên quay lại phía mình, nàng rụt cổ lại, lè lưỡi ngại ngùng.
Tiểu Nhiễm quả nhiên cười to:
- Cô giống y như trẻ con ấy!
Đạm Ngọc mở to đôi mắt phản bác lại:
- Cậu thì không phải trẻ con chắc? Cậu còn kém tôi hai tuổi đấy!
Tiểu Nhiễm nhìn Đạm Ngọc, miệng cười đắc ý, ngón tay ngoắc ngoắc:
- Tính tiền!
Người phục vụ vội vã chạy đến.
Đạm Ngọc hơi hốt hoảng, chẳng lẽ mình đã nói sai cái gì khiến cậu ta phật ý hay sao?
Tiểu Nhiễm đứng dậy, móc ra tờ 100 tệ đặt lên bàn rồi rảo bước đi.
Đạm Ngọc vẫn lặng người ngạc nhiên không có phản ứng gì. Tiểu Nhiễm quay lại, thấy Đạm Ngọc vẫn ngồi ở chỗ cũ liền nhíu mày gọi to:
- Đi thôi còn gì!
- À, ừ!
Đạm Ngọc thấp thỏm bước theo sau, không đoán được cậu ta định làm gì.
Trộm nhìn cậu trai trước mặt đang bước những bước dài, Đạm Ngọc hận một nỗi không thể ngồi thụp xuống cho lùn đi một chút, sợ chiều cao của mình có thể làm tổn thương lòng tự tôn của cậu ta.
- Mình đi ăn pizza! – Cậu ta ngoái đầu lại – Được không?
- A?! Hóa ra là đi ăn.
- A cái gì mà a? Cô không đói sao? – Cậu ta nói liến thoắng, nhìn Đạm Ngọc một cái rồi quay đầu đi tiếp
- À, cũng hơi đói. Nhưng đôi giày làm tôi đau chân quá…
Tiểu Nhiễm cúi xuống nhìn đôi giày gót cao gần một tấc của Đạm Ngọc, chớp chớp mắt:
- Chịu các cô! Người yêu tôi cũng giống hệt cô, mê mệt giày cao gót nhưng vẫn sợ đau chân! Các cô không thấy thế là vớ vẩn, ngốc nghếch à?
Đạm Ngọc cúi xuống không nói năng gì, tay kéo gấu váy, trong lòng nghĩ: “Đàn ông các người thì hiểu cái cóc khô gì, suy nghĩ của đàn bà sâu sắc lắm”.
- Được rồi, được rồi, thế này đi, chúng ta đi mua một đôi giày thể thao trước đã nhé.
Sau đó, hai người đến một cửa hàng Adidas. Tiểu Nhiễm vớ lấy một đôi, bắt Đạm Ngọc bỏ đôi giày cũ đi. Đôi giày mới của nàng được Tiểu Nhiễm ngợi khen nhiệt liệt:
- Đấy, thế này mới là một cô gái đáng yêu chứ!
Trong lúc Đạm Ngọc còn đang ngơ ngẩn thì chuyến đi mua sắm tốc độ nhất trong đời nàng đã kết thúc.
Lúc ngồi trong nhà hàng, Đạm Ngọc hỏi Tiểu Nhiễm:
- Cậu vừa nói cậu có bạn gái rồi?
- Tất nhiên rồi! Tuy bố tôi bình thường rất nghiêm khắc nhưng chỉ ở nhà thôi, chứ ở trường thì quản thế nào được. Với cả tôi cũng lớn thế này rồi… Cô không có bạn trai à?
Câu hỏi vô tình làm bầu không khí cuộc gặp trở nên gay go. Đạm Ngọc trong lòng thầm mắng cậu ta đã biết rõ rồi còn cố hỏi. Tiểu Nhiễm dường như cũng biết mình lỡ lời, im lặng ngồi ăn.
Dùng bữa với Đạm Ngọc xinh đẹp kiều diễm, Tiểu Nhiễm thấy rất thoải mái. Nàng thường mở to đôi mắt đen tròn, chớp chớp nhìn cậu một cách vô tội nhất trên đời, nụ cười vô tư và dáng điệu hồn nhiên đáng yêu khôn tả. Tiểu Nhiễm không đừng được ý muốn trêu chọc nàng, vả lại nàng có vẻ rất dễ chọc.
Đạm Ngọc nắm rất chắc thế cờ trong tay. Ở bên nàng, Tiểu Nhiễm thấy mình là một người đàn ông thật sự, có thể bao bọc phụ nữ, có thể làm chỗ dựa vững chắc cho người phụ nữ nương nhờ.
Rất tự nhiên, Tiểu Nhiễm bắt đầu gạt bỏ hết cái vẻ đề phòng ban đầu, cậu ta như được bay lên mây.
Tiểu Nhiễm đã ăn xong một lúc rồi, chống cằm nhìn Đạm Ngọc nhắm nháp từng miếng nhỏ như mèo liền thắc mắc:
- Con gái các cô đều ăn uống nhẹ nhàng như vậy à, như thế thì lúc nào mới xong?
- A!? Tôi ăn như thế này là nhanh rồi đấy. Cậu có việc à?
Đạm Ngọc ngẩng đầu lên hỏi lại.
- Ừ, – cậu ta nhìn đồng hồ – hai giờ chiều nay… tôi hẹn bạn đi đá bóng, buổi tối lại còn dự tiệc sinh nhật nữa.
- Ồ! Vậy cậu đi đi!
Nhìn dáng vẻ thất vọng của Đạm Ngọc, Tiểu Nhiễm ngập ngừng rồi nói:
- Ờ… Thực ra định hẹn mấy người bạn đi hát karaoke, tiện đưa cả cô đi cùng, nhưng hôm nay không có thời gian!
- Không sao. Nghĩ ngợi một lát, Đạm Ngọc cúi đầu nói nhẹ nhàng rồi lại ngẩng lên ngay, nụ cười vẫn rạng rỡ, như một chú mèo hiền lành biết điều.
- Vậy để tôi gọi xe đưa cô về nhé!
Tiểu Nhiễm nói với vẻ ngại ngần.
- Không cần đâu. Tôi không sao mà. Chút nữa có lẽ tôi sẽ tự đi dạo một chút. Thật sự là không sao!
Nàng nở nụ cười với vẻ rất kiên cường, làm lòng Tiểu Nhiễm càng thấy ái ngại.
- Thật xin lỗi, hẹn cô ra đây mà lại không đưa cô về đến nơi đến chốn!
- Ha ha, tôi thấy chẳng có vấn đề gì cả.
Đạm Ngọc cười lịch sự.
Thanh niên 18,19 tuổi thường rất thích sĩ diện. Tiểu Nhiễm năm nay mười chín tuổi, Tiểu Nhiễm cảm thấy mình đã để cho cô gái này phải tuổi thân rồi, cảm thấy vô cùng ngại ngần vì mình không chăm sóc được nàng đến nơi đến chốn.
Đạm Ngọc nắm được tâm lý của anh chàng, liền giả bộ chán chường nằm xoài trên mặt bàn, uể oải ngậm ống hút ly cô ca. – Cô đừng như thế mà! Để lần sau đi! Tôi hứa lần sau nhất định sẽ đưa cô đi chơi mà, được không?
Tiểu Nhiễm an ủi nàng. Đạm Ngọc đột nhiên ngẩng đầu, mở to đôi mắt trong veo nhìn cậu ta:
- Cậu không ghét tôi chút nào sao?
- Sao tôi lại phải ghét cô chứ?
- Cậu không để ý chuyện bố cậu cưới một người phụ nữ nữa sao?
Nói câu này, Đạm Ngọc cúi thấp đầu, hàng mi dài cụp xuống vẻ khổ sở.
- Mỗi người đều có quyền tự do của riêng mình. Bố tôi cũng có cách nghĩ và không gian sống riêng. Tôi vẫn hy vọng bố tôi đừng quản lý tôi chặt quá như vậy. Từ mình mà suy ra, tôi nghĩ bố tôi cũng có nguyện vọng như thế. Ai cũng thích được tự do một chút mà. Tôi chỉ nghĩ, cô không nên miễn cưỡng mình, cô còn trẻ quá…
Nói câu này, Tiểu Nhiễm có vẻ không để tâm, nói xong liền làm điệu bộ thản nhiên, chứng tỏ ta đây chẳng cần ai hết.
- Cảm ơn cậu. – Đạm Ngọc mừng thầm.
- Ừ… Nhưng, tôi sợ bố tôi sẽ bị lừa. Những người đàn bà trước đây có người nào không quan tâm tới tài sản của ông ấy đâu. Thật là một lũ khốn nạn đến lộn mửa!
Tiểu Nhiễm đứng đối diện, dài mồm mắng không tiếc lời, Đạm Ngọc ngoài mặt mỉm cười ngọt ngào khích lệ, trong lòng lại trào lên sự ác cảm và khinh bỉ.
Đạm Ngọc thấy anh chàng không ngừng liếc nhìn đồng hồ, liền mỉm cười ân cần:
- Cậu đi đi, không có bạn cậu chờ lâu rồi đấy!
Tiểu Nhiễm khựng lại rồi cười nói:
- Cô thật đáng yêu. Chả như bạn gái tôi, rõ nôn nóng. Được rồi, tôi đi trước đây. Cô cũng về sớm đi! Cho tôi số điện thoại của cô đi, có dịp đến KTV tôi sẽ gọi cô cùng đi!
Nói rồi cậu chàng móc từ trong túi ra chiếc di động.
- Ok!
Trao đổi số di động xong, Đạm ngọc mỉm cười tiễn cậu nhóc tự cao tự đại đi khỏi quán pizza.
- A lô, Hà Duy à? Đến đón tôi đi.
Giọng nói trong điện thoại hỏi:
- Thế nào rồi?
- Một cậu trai quá tầm thường, ha ha. – Đạm Ngọc cười nhỏ – Chả có gì to tát cả. Chỉ cần dùng một tính từ thôi: ấu trĩ.
Đang nói, bỗng một bàn tay đập nhẹ vào vai nàng, nàng quay đầu lại phát hiện ra Tiểu Nhiễm đã quay lại từ lúc nào. Đạm Ngọc sợ hết hồn, ruột gan lộn tùng phèo, nhưng ngay lập tức trấn tĩnh lại, nói thật dịu dàng với cái điện thoại: – Chúc mẹ năm mới hạnh phúc, con gái không về được, xin lỗi mẹ nhiều. Bạn con vừa đến, con cúp máy đây, chào mẹ!
Rồi thân ái gởi vào điện thoại một chiếc hôn gió.
Tắt máy.
- Cô và mẹ tình cảm tốt quá! – Tiểu Nhiễm cười vui vẻ – Tôi chợt nhớ ra mình vẫn chưa gọi tính tiền.
- Tôi trả cũng thế thôi mà!
- Không giống nhau! – Tiểu Nhiễm nói quả quyết, đoạn móc ví tiền ra, – Tôi không có thói quen để phụ nữ trả tiền.
Rồi chẳng thèm nhìn ai, bỏ đi ra ngoài.
Một giọt mồ hôi lạnh từ từ chảy dọc sống lưng Đạm Ngọc.
Buổi tối, Đạm Ngọc đang nằm trên giường, miên man nghĩ ngợi về những sự việc trãi qua trong ngày, đắn đo liệu có nên tìm một lý do nào đó chủ động gọi điện cho Tiểu Nhiễm hay không thì điện thoại tít tít báo có tin nhắn.
- Ngủ chưa? Tiểu Nhiễm đây! Bọn tôi đang ngồi ở KTV, có nhiều người vui lắm, vốn cũng muốn gọi cô cùng đi nhưng mà muộn quá mất rồi.
Đạm Ngọc trở mình, nằm bò trên giường, bắt đầu bấm thật nhanh trả lời:
- A! Thật không? Thật là ngưỡng mộ cậu đấy!
- Lần sau nhất định sẽ gọi cô đi cùng! Tôi thấy cô thật đáng thương, lớn như vậy mà đến KTV cũng chưa đi bao giờ.
- Thế nên mới nói là ngưỡng mộ cậu mà. Chắc là vui lắm nhỉ? Có bao nhiêu người?
- Khoảng mười mấy người đấy, đều là bạn học quen với tôi.
Đạm Ngọc đang bấm tin nhắn trả lời thì chiếc điện thoại bỗng ré chuông, làm nàng giật thót mình.
- A lô…
- A lô!
Một âm thanh ồn ào khủng khiếp đập vào tai nàng, nam nữ lẫn lộn, nhạc thì to đến thủng màng nhĩ, một giọng đàn ông hét vào ống nghe:
- Tôi Tiểu Nhiễm đây! Nhậm Đạm Ngọc phải không?
- Tôi đây!
- Tôi gọi điện thoại để cho cô cảm nhận chút không khí ở đây… A lô, chúng mày bé mồm tí có được không? Điếc hết cả tai! Không thấy có người đang gọi điện thoại à?! Sao, mày bảo gì? Tao ra ngoài gọi á? Sao chúng mày không ra ngoài mà hát?… A lô, không, không phải nói với cô, tôi bảo chúng nó bé mồm đi một chút.
Tiểu Nhiễm trong điện thoại vẫn không quên ra vẻ oai vệ, uy quyền.
- Ha ha , không sao. – Đạm Ngọc giơ chiếc điện thoại ra xa tai.
- Đúng rồi, tôi hát một bài cho cô nghe nhé! Cô đợi tí, đừng cúp máy… Được rồi, chúng mày tránh ra! Tìm cho tao bài Ngạ lang truyền thuyết của Trương Học Hữu đi! Nhanh lên!
- Được rồi. Tôi đợi. – Đạm Ngọc ngoan ngoãn trả lời.
Chỉ lát sau liền nghe thấy giọng hát của Tiểu Nhiễm từ trong ống nghe, cậu ta hát trọn cả một bài. Đạm Ngọc hết lời khen hay.
- Nào, vỗ tay đi chúng mày… Ồ, không phải nói với cô đâu.
Cậu chàng hét lên trong điện thoại. Nghe tiếng vỗ tay lốp bốp, rồi lại có tiếng sụt sịt.
Rồi cũng cúp máy, nhưng mãi lâu sau mà tai Đạm Ngọc vẫn còn ù ù.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook