Thiên Tài Ngục Phi
-
Chương 36: Ranh mãnh
Tiêu Nguyệt không vội xem các vật phẩm của nhất cấp Đại Linh Sư mà lại đánh giá hắn, phải nói là vô cùng ….nhếch nhác, chính xác là vậy.
Nhất tinh Đại Linh Sư này tùy ý ngồi đó, không quan tâm người ta nhìn mình như thế nào, vật phẩm tùy ý đặt trên một tấm vải cũ kỹ. Các Linh giả đi qua cũng chỉ nhìn sơ một cái thì dời mắt đi.
Nhất tinh Đại Linh Sư nhìn thấy Tiêu Nguyệt ngồi trước gian hàng của mình thì hơi ngạc nhiên, không phải là hắn không nhìn thấy bé gái bao giờ mà là bé gái này quá xinh xắn, cũng không phải là hắn chưa nhìn thấy các bé gái xinh xắn, chính xác là vì hắn nhìn thấy được bé gái này đã là Linh Sư ngũ tinh a~
Hắn tuy chỉ còn là một Đại Linh Sư nhưng hắn không phải là mất đi năng lực đánh giá của mình, dù sao hắn cũng là một thời oanh liệt.
Nhất tinh Đại Linh Sư chăm chăm nhìn Tiêu Nguyệt làm nàng cảm thấy ngượng, dù nàng mặt dày thì nàng cũng không chịu nổi như vậy. Nàng lấy tay gõ gõ xuống đất làm cho nhất tinh Đại Linh Sư kia hồi hồn lại. Hắn cười hiền hậu.
Thật ra nhất tinh Đại Linh Sư này tuy một thời oanh liệt nhưng nếu Thiên Lam không muốn cho hắn thấy thì có lẽ chờ tới lúc hắn khôi phục lại lúc đầu cũng chưa làm được.
Thiên Lam truyền âm cho Tiêu Nguyệt.
‘Nha đầu, ngươi nhìn thấy gốc linh dược màu đỏ có nở ra một bông hoa màu lục không ? Hãy mua nó, hắn sẽ không làm khó ngươi, thậm chí ngươi còn có thể có thêm một trợ thủ đắc lực.’
Tiêu Nguyệt nghe lời Thiên Lam thì nhíu mày nghi hoặc, gốc linh dược này đại biểu cho cái gì mà Thiên Lam lại tự tin như vậy ? Tiêu Nguyệt dùng linh lực bao trọn tay mình lại rồi cầm lấy gốc thảo dược nghiên cứu, gốc thảo dược này không hề tỏa ra linh khí a, rất kỳ lạ. Lại nghe giọng tự tin của Thiên Lam làm nàng quyết định mua gốc thảo dược này.
Nhất tinh Đại Linh Sư nhìn thấy Tiêu Nguyệt cầm gốc thảo dược thì thần sắc phức tạp, đầu tiên là mừng rỡ, sau đó là nghi hoặc cuối cùng lại lo lắng. Hắn nhìn Tiêu Nguyệt rồi chậm rãi phun ra một cái giá.
‘Một ngàn hắc tệ.’
Các Linh giả xung quanh nghe thấy vậy thì âm thầm mắng chữi, gốc thảo dược gần hết linh khí mà dám bán như vậy thì có ma mới mua. Nhưng họ nghe câu tiếp theo của Tiêu Nguyệt thì suýt đứng không vững.
‘Ta mua.’
Tiêu Nguyệt nói vậy rồi chuyển một ngàn hắc tệ từ trong túi càn khôn ra, núi hắc tệ vì vậy mà cũng vơi đi một thành rưỡi. (vậy có ai đoán được núi hắc tệ này lúc đầu là khoản bao nhiêu không ? Làm sao để xử lý nó đây ?)
Các Linh giả nhìn thấy cảnh đang diễn ra thì đau lòng muốn chết, một ngàn hắc tệ mà sao con người ta lấy ra thoải mái như mua kẹo còn mình thì buôn bán cực khổ mới được a~ Nhưng không ai dám có tâm tư không thuần khiết cả, ai cũng nghĩ rằng ám vệ luôn ẩn nấp ở đâu đó.
Nhất tinh Đại Linh Sư nhìn một đống hắc tệ trước mặt mà đầu đầy hắc tuyến, hắc tạp là để chưng à ? Quăng một đống hắc tệ ra như thế này thật là phiền phức, hắn tùy tay rút từ đế giày ra một tấm hắc tạp ra thu lấy hắc tệ rồi phất tay với Tiêu Nguyệt ý chỉ hắn đã bán rồi.
Tiêu Nguyệt cầm gốc thảo dược trong tay đầy nghi ngờ, ném thẳng vào túi càn khôn, lúc về rồi sẽ đưa vào Hỗn Độn Giới Chỉ.
Nhìn thấy Nhất Tinh Đại Linh Sư buôn bán thuận lợi, lấy một món hàng không có giá trị đổi được một ngàn hắc tệ làm tâm tư bọn họ rung rinh, ra sức mời gọi Tiêu Nguyệt vào làm nàng cảm thấy buồn phiền. Dứt khoát đi đến khách điếm, đi qua một cái ngõ nhỏ Thiên Lam lại dặn dò một câu đầy nghi vấn.
‘Nha đầu, bên trong cái ngõ này có một người đang chờ ngươi đấy, vào đi.’
Tiêu Nguyệt biết Thiên Lam sẽ không hại mình nên thong thả đi vào, cùng lúc đó Nhất Tinh Đại Linh Sư lúc nãy xuất hiện trong ngõ nhỏ. Hắn khô khan nói với Tiêu Nguyệt.
‘Nha đầu, tại sao ngươi lại không do dự mua gốc dược liệu đó ?’
Tiêu Nguyệt nghe vậy thì nghi hoặc hỏi Thiên Lam, rốt cuộc gốc dược liệu đó là gì, một đáp án không thể ngờ tới, gốc dược liệu đó chỉ nằm trong một vài bí phương thượng cổ bây giờ ít người biết. Không ai cho rằng gốc dược liệu này có giá trị, vì nơi nó sinh sống rất khắc nghiệt và không hề có linh khí tỏa ra nên dần dần chìm vào quên lãng.
Trùng hợp là các bí phương này đều có cùng một công dụng, khôi phục tu vi. Chia ra nhiều bí phương vì mất đi tu vi hiện tại có rất nhiều lý do như : bị phế kinh mạch, trúng độc, bị phong ấn hoặc là đan điền bị tổn thương chẳng hạn.
Tiêu Nguyệt nghe đến đây thì hiểu vấn đề, rõ ràng nhất tinh Đại Linh Sư này bị mất đi tu vi cường đại, có lẽ tình cờ có được bí phương và dược liệu chính để khôi phục tu vi của mình mà không tìm được luyện dược sư có tầm mắt, muốn thử thách thì sao.
Nhất tinh Đại Linh Sư này tùy ý ngồi đó, không quan tâm người ta nhìn mình như thế nào, vật phẩm tùy ý đặt trên một tấm vải cũ kỹ. Các Linh giả đi qua cũng chỉ nhìn sơ một cái thì dời mắt đi.
Nhất tinh Đại Linh Sư nhìn thấy Tiêu Nguyệt ngồi trước gian hàng của mình thì hơi ngạc nhiên, không phải là hắn không nhìn thấy bé gái bao giờ mà là bé gái này quá xinh xắn, cũng không phải là hắn chưa nhìn thấy các bé gái xinh xắn, chính xác là vì hắn nhìn thấy được bé gái này đã là Linh Sư ngũ tinh a~
Hắn tuy chỉ còn là một Đại Linh Sư nhưng hắn không phải là mất đi năng lực đánh giá của mình, dù sao hắn cũng là một thời oanh liệt.
Nhất tinh Đại Linh Sư chăm chăm nhìn Tiêu Nguyệt làm nàng cảm thấy ngượng, dù nàng mặt dày thì nàng cũng không chịu nổi như vậy. Nàng lấy tay gõ gõ xuống đất làm cho nhất tinh Đại Linh Sư kia hồi hồn lại. Hắn cười hiền hậu.
Thật ra nhất tinh Đại Linh Sư này tuy một thời oanh liệt nhưng nếu Thiên Lam không muốn cho hắn thấy thì có lẽ chờ tới lúc hắn khôi phục lại lúc đầu cũng chưa làm được.
Thiên Lam truyền âm cho Tiêu Nguyệt.
‘Nha đầu, ngươi nhìn thấy gốc linh dược màu đỏ có nở ra một bông hoa màu lục không ? Hãy mua nó, hắn sẽ không làm khó ngươi, thậm chí ngươi còn có thể có thêm một trợ thủ đắc lực.’
Tiêu Nguyệt nghe lời Thiên Lam thì nhíu mày nghi hoặc, gốc linh dược này đại biểu cho cái gì mà Thiên Lam lại tự tin như vậy ? Tiêu Nguyệt dùng linh lực bao trọn tay mình lại rồi cầm lấy gốc thảo dược nghiên cứu, gốc thảo dược này không hề tỏa ra linh khí a, rất kỳ lạ. Lại nghe giọng tự tin của Thiên Lam làm nàng quyết định mua gốc thảo dược này.
Nhất tinh Đại Linh Sư nhìn thấy Tiêu Nguyệt cầm gốc thảo dược thì thần sắc phức tạp, đầu tiên là mừng rỡ, sau đó là nghi hoặc cuối cùng lại lo lắng. Hắn nhìn Tiêu Nguyệt rồi chậm rãi phun ra một cái giá.
‘Một ngàn hắc tệ.’
Các Linh giả xung quanh nghe thấy vậy thì âm thầm mắng chữi, gốc thảo dược gần hết linh khí mà dám bán như vậy thì có ma mới mua. Nhưng họ nghe câu tiếp theo của Tiêu Nguyệt thì suýt đứng không vững.
‘Ta mua.’
Tiêu Nguyệt nói vậy rồi chuyển một ngàn hắc tệ từ trong túi càn khôn ra, núi hắc tệ vì vậy mà cũng vơi đi một thành rưỡi. (vậy có ai đoán được núi hắc tệ này lúc đầu là khoản bao nhiêu không ? Làm sao để xử lý nó đây ?)
Các Linh giả nhìn thấy cảnh đang diễn ra thì đau lòng muốn chết, một ngàn hắc tệ mà sao con người ta lấy ra thoải mái như mua kẹo còn mình thì buôn bán cực khổ mới được a~ Nhưng không ai dám có tâm tư không thuần khiết cả, ai cũng nghĩ rằng ám vệ luôn ẩn nấp ở đâu đó.
Nhất tinh Đại Linh Sư nhìn một đống hắc tệ trước mặt mà đầu đầy hắc tuyến, hắc tạp là để chưng à ? Quăng một đống hắc tệ ra như thế này thật là phiền phức, hắn tùy tay rút từ đế giày ra một tấm hắc tạp ra thu lấy hắc tệ rồi phất tay với Tiêu Nguyệt ý chỉ hắn đã bán rồi.
Tiêu Nguyệt cầm gốc thảo dược trong tay đầy nghi ngờ, ném thẳng vào túi càn khôn, lúc về rồi sẽ đưa vào Hỗn Độn Giới Chỉ.
Nhìn thấy Nhất Tinh Đại Linh Sư buôn bán thuận lợi, lấy một món hàng không có giá trị đổi được một ngàn hắc tệ làm tâm tư bọn họ rung rinh, ra sức mời gọi Tiêu Nguyệt vào làm nàng cảm thấy buồn phiền. Dứt khoát đi đến khách điếm, đi qua một cái ngõ nhỏ Thiên Lam lại dặn dò một câu đầy nghi vấn.
‘Nha đầu, bên trong cái ngõ này có một người đang chờ ngươi đấy, vào đi.’
Tiêu Nguyệt biết Thiên Lam sẽ không hại mình nên thong thả đi vào, cùng lúc đó Nhất Tinh Đại Linh Sư lúc nãy xuất hiện trong ngõ nhỏ. Hắn khô khan nói với Tiêu Nguyệt.
‘Nha đầu, tại sao ngươi lại không do dự mua gốc dược liệu đó ?’
Tiêu Nguyệt nghe vậy thì nghi hoặc hỏi Thiên Lam, rốt cuộc gốc dược liệu đó là gì, một đáp án không thể ngờ tới, gốc dược liệu đó chỉ nằm trong một vài bí phương thượng cổ bây giờ ít người biết. Không ai cho rằng gốc dược liệu này có giá trị, vì nơi nó sinh sống rất khắc nghiệt và không hề có linh khí tỏa ra nên dần dần chìm vào quên lãng.
Trùng hợp là các bí phương này đều có cùng một công dụng, khôi phục tu vi. Chia ra nhiều bí phương vì mất đi tu vi hiện tại có rất nhiều lý do như : bị phế kinh mạch, trúng độc, bị phong ấn hoặc là đan điền bị tổn thương chẳng hạn.
Tiêu Nguyệt nghe đến đây thì hiểu vấn đề, rõ ràng nhất tinh Đại Linh Sư này bị mất đi tu vi cường đại, có lẽ tình cờ có được bí phương và dược liệu chính để khôi phục tu vi của mình mà không tìm được luyện dược sư có tầm mắt, muốn thử thách thì sao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook