Thiên Tài Bao Cỏ Dòng Chính Nữ: Nghịch Thiên Tiểu Cuồng Hậu
-
Chương 9: Tinh quang thú nổi điên
Ngắm trong gương chốc lát, nàng đã tự hóa trang mình thành một thiếu niên trẻ tuổi. Tử Đồng hài lòng cười một tiếng, cất bước ra khỏi phòng, sau đó liền từ cửa nhỏ phía sân sau chạy ra ngoài.
Tử gia là một đại gia tộc, tổng cộng có bốn chi, chỉ có nàng là có thực lực kém nhất trong chi nhất, bởi vậy mới đến cái nơi vắng vẻ này, làm nhiệm vụ trông giữ Dược cốc Tử gia, mà nàng lại ở trong cái tiểu viện hẻo lánh nhất, ngoại trừ những thứ kia đến khi dễ nàng, bình thường căn bản không có người đến. Nàng cũng không sợ có người phát hiện nàng không có ở đây.
Ngựa xe tấp nập, bốn phía lầu cao san sát nhau.
Ở Bắc Châu đại lục có bảy thành, hơn trăm vạn nhân khẩu, lại có vài chục tòa thành nhỏ, lãnh địa thực rộng lớn.
Giờ phút này, trong thành phồn hoa nhất, phía đông tử tinh đường, một thiếu niên áo bào rộng màu đen chậm rãi đi trên đường, bộ dạng tầm mười ba, mười bốn tuổi, khăn mặt đen che hơn nửa khuôn mặt, chỉ chừa đôi nhãn tình mị hoặc.
Thiếu niên này, chính là Tử Đồng.
Hôm nay nàng muốn tới nơi này là muốn mua chút nguyên liệu dùng luyện đan.
Bình thường nơi này sẽ có người Tử gia lui tới, dù sao vừa mới giết hai người, tránh phiền toái một chút nên nàng mới cố ý ngụy trang thành bộ dáng như vậy.
Dừng lại trước một quầy treo biển lớn “Tiệm bán thuốc”, nàng bước chân vào.
Sau quầy, tiểu nhị nghe nàng kể ra những tên thuốc cần thiết, mặt cười như hoa nở: “ Thổ Long Giáp mỗi miếng mười kim tệ, Hôi Tước Vũ mỗi cành ba mươi kim tệ. Tiểu công tử, ngài muốn bao nhiêu?”
“Năm miếng Thổ Long Giáp, năm cành Hôi Tước Vũ!”
Tử Đồng lấy kim tệ trong túi tiền ra thanh toán, vốn dĩ túi tiền nặng trịch nháy mắt đã nhẹ bẫng.
Mặc dù trước đó nàng đã có chỗ chuẩn bị, đoán được những dược liệu này sẽ không dễ mà mua, cho nên dược liệu sang quý như vậy vẫn có điểm vượt qua dự đoán của nàng.
Đem dược liệu thu vào người, nàng cất bước đi ra tiệm thuốc, trong lòng lặng lẽ tính toán, nhất định phải nhanh nghĩ cách kiếm tiền mới dược.
“Gào!”
Tử Đồng vừa bước xuống bậc thang cuối của tiệm thuốc, xa xa vang lên một tiếng thét kinh thiên động địa.
Vừa nghe một tiếng hỗn loạn vọng lại, nháy mắt cửa hàng đối diện bị nghiền nát. Một bộ dáng cao lớn từ phía trong lao ra, tên kia cao chừng bốn thước (~4 mét), toàn thân những dây thép nâu đỏ như màu bộ lông, đầu to to tròn tròn, con mắt đen nhỏ tràn đầy lửa giận.
Này là một con gấu ngựa trăng lưỡi liềm (?), tất nhiên là huyễn thú năm sao.
Bốn chân thô to như trụ, trong nháy mắt đem mặt đường đá thành bốn cái hố sâu, bụi đất cùng đá vụn bay tung tóe. Người trên đường tựa hồ run rẩy kịch liệt một chút, thét chói tai, tản ra tứ phía. Tử Đồng không lùi bước, chính là hoài nghi về hướng mọi người quay mặt sang.
Dú sao cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tinh thú, khó tránh khỏi có chút mới lạ.
“Ca ca, nguy hiểm, chạy trốn mau!”
Tay áo bị nhẹ nhàng lôi kéo, thanh âm non nớt bên cạnh vang lên.
Tử Đồng quay mặt sang, chỉ thấy một tiểu hài từ tầm bốn tuổi, trắng trẻo mập mạp thực đáng yêu lôi kéo tay áo nàng, tựa hồ thấy nàng đứng yên chỗ nguy hiểm này, muốn nàng mau chạy trốn.
“Tinh nhi, đi mau!”
Không đợi nàng nói chuyện, một nữ tử trung niên đã chạy qua, ôm lấy đứa bé kia chạy biến về phía đầu phố.
Đứa bé kia bị mẫu thân ôm vào ngực, vẫn phất phất tay về hướng nàng, Tử Đồng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, sau cái khăn che mặt, khóe môi nàng khẽ nâng lên, người vẫn như cũ đứng yên tại chỗ.
Tử gia là một đại gia tộc, tổng cộng có bốn chi, chỉ có nàng là có thực lực kém nhất trong chi nhất, bởi vậy mới đến cái nơi vắng vẻ này, làm nhiệm vụ trông giữ Dược cốc Tử gia, mà nàng lại ở trong cái tiểu viện hẻo lánh nhất, ngoại trừ những thứ kia đến khi dễ nàng, bình thường căn bản không có người đến. Nàng cũng không sợ có người phát hiện nàng không có ở đây.
Ngựa xe tấp nập, bốn phía lầu cao san sát nhau.
Ở Bắc Châu đại lục có bảy thành, hơn trăm vạn nhân khẩu, lại có vài chục tòa thành nhỏ, lãnh địa thực rộng lớn.
Giờ phút này, trong thành phồn hoa nhất, phía đông tử tinh đường, một thiếu niên áo bào rộng màu đen chậm rãi đi trên đường, bộ dạng tầm mười ba, mười bốn tuổi, khăn mặt đen che hơn nửa khuôn mặt, chỉ chừa đôi nhãn tình mị hoặc.
Thiếu niên này, chính là Tử Đồng.
Hôm nay nàng muốn tới nơi này là muốn mua chút nguyên liệu dùng luyện đan.
Bình thường nơi này sẽ có người Tử gia lui tới, dù sao vừa mới giết hai người, tránh phiền toái một chút nên nàng mới cố ý ngụy trang thành bộ dáng như vậy.
Dừng lại trước một quầy treo biển lớn “Tiệm bán thuốc”, nàng bước chân vào.
Sau quầy, tiểu nhị nghe nàng kể ra những tên thuốc cần thiết, mặt cười như hoa nở: “ Thổ Long Giáp mỗi miếng mười kim tệ, Hôi Tước Vũ mỗi cành ba mươi kim tệ. Tiểu công tử, ngài muốn bao nhiêu?”
“Năm miếng Thổ Long Giáp, năm cành Hôi Tước Vũ!”
Tử Đồng lấy kim tệ trong túi tiền ra thanh toán, vốn dĩ túi tiền nặng trịch nháy mắt đã nhẹ bẫng.
Mặc dù trước đó nàng đã có chỗ chuẩn bị, đoán được những dược liệu này sẽ không dễ mà mua, cho nên dược liệu sang quý như vậy vẫn có điểm vượt qua dự đoán của nàng.
Đem dược liệu thu vào người, nàng cất bước đi ra tiệm thuốc, trong lòng lặng lẽ tính toán, nhất định phải nhanh nghĩ cách kiếm tiền mới dược.
“Gào!”
Tử Đồng vừa bước xuống bậc thang cuối của tiệm thuốc, xa xa vang lên một tiếng thét kinh thiên động địa.
Vừa nghe một tiếng hỗn loạn vọng lại, nháy mắt cửa hàng đối diện bị nghiền nát. Một bộ dáng cao lớn từ phía trong lao ra, tên kia cao chừng bốn thước (~4 mét), toàn thân những dây thép nâu đỏ như màu bộ lông, đầu to to tròn tròn, con mắt đen nhỏ tràn đầy lửa giận.
Này là một con gấu ngựa trăng lưỡi liềm (?), tất nhiên là huyễn thú năm sao.
Bốn chân thô to như trụ, trong nháy mắt đem mặt đường đá thành bốn cái hố sâu, bụi đất cùng đá vụn bay tung tóe. Người trên đường tựa hồ run rẩy kịch liệt một chút, thét chói tai, tản ra tứ phía. Tử Đồng không lùi bước, chính là hoài nghi về hướng mọi người quay mặt sang.
Dú sao cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tinh thú, khó tránh khỏi có chút mới lạ.
“Ca ca, nguy hiểm, chạy trốn mau!”
Tay áo bị nhẹ nhàng lôi kéo, thanh âm non nớt bên cạnh vang lên.
Tử Đồng quay mặt sang, chỉ thấy một tiểu hài từ tầm bốn tuổi, trắng trẻo mập mạp thực đáng yêu lôi kéo tay áo nàng, tựa hồ thấy nàng đứng yên chỗ nguy hiểm này, muốn nàng mau chạy trốn.
“Tinh nhi, đi mau!”
Không đợi nàng nói chuyện, một nữ tử trung niên đã chạy qua, ôm lấy đứa bé kia chạy biến về phía đầu phố.
Đứa bé kia bị mẫu thân ôm vào ngực, vẫn phất phất tay về hướng nàng, Tử Đồng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, sau cái khăn che mặt, khóe môi nàng khẽ nâng lên, người vẫn như cũ đứng yên tại chỗ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook