Từ đó về sau, mỗi tối thứ hai, thứ năm và chủ nhật, Dịch Khiếu sẽ đến ký túc xá của tôi tắm rửa. Trình tự tắm rửa của em rất phức tạp, trước tiên phải đem một chiếc ghế dựa vào phòng tắm, sau đó cởi quần áo ở bên ngoài, tháo chân giả, lót một lớp màng mỏng chống thấm lên trên vết thương —— vòi sen nhìn chung cũng phải chỉnh sửa lại, rồi dựa tường từng bước từng bước dìu nhau nhảy vào phòng tắm.

Tôi biết mình không chịu nổi việc này, thế nên mỗi lần tôi đều không hiếu kỳ hỗ trợ.

“Mùa hè, miệng vết thương của em không thể dính nước.” Dịch Khiếu đại khái nhìn ra ánh mắt không đành lòng của tôi, nhẹ nhàng giải thích.

“Thế vết thương khỏi rồi thì về sau sẽ thế nào?”

“Không sao cả, về sau có thể tắm bình thường được.”

“Em có muốn dùng bồn tắm không?”

“……”

“Em có muốn không?”

“Tắm vòi sen là được rồi ạ.”

Tôi chưa từng tắm ngồi bao giờ, nhưng tôi biết chắc chắn không thoải mái chút nào.

Thế nên tôi bắt đầu tính toán, hôm nào phải đi mua một cái bồn tắm thật lớn.

Nhưng mà có vẻ Dịch Khiếu đã thấy rất thỏa mãn với tình trạng này, bởi vì lần nào trước khi rời đi em cũng thực thành tâm nói cảm ơn.

Vì một tiếng cảm ơn này, tôi đã quen với một cuộc sống như vậy, bỏ mọi việc ra đằng sau, im lặng ở nhà chờ điện thoại của em. Có đôi khi tôi tự cười nhạo mình —— sao lại giống một nàng dâu ở Nhật Bản như vậy, cứ chờ đợi chồng mình về ——— sau đó pha sẵn nước tắm thật tốt, rồi hầu hạ người ấy tắm rửa.

Ta tương lai chắc chắn sẽ trở thành một người chồng tốt, một người ba tốt, một chàng rể tốt. Tôi tự an ủi mình như thế.

Mà Dịch Khiếu cũng thật sự trở thành một lý do đáng để tôi chờ đợi ——- em sẽ đúng 8 giờ gọi điện cho tôi, lễ phép hỏi tôi có ở nhà hay không, có thể qua hay không, sau khi nhận được đáp án sẽ đến phòng tôi, đúng 30 phút sau sẽ tắm xong, sau đó cảm ơn rồi trở về. Em từng muốn tặng tôi một bộ switch (bộ chuyển mạch) để cảm ơn, mãi đến lúc tôi trở nên nóng nảy với em em mới ngượng ngùng lấy lại. Em đúng là một đứa trẻ được giáo dục quá tốt, nhất định phải nói cảm ơn thật tử tế với tôi rồi mới rời đi. Nếu tôi đang bận viết gì đó hay nói chuyện điện thoại với ai, em sẽ vô cùng im lặng đứng chờ ở một góc, khi nào tôi vội vàng xong việc mới đến gần tôi nói cảm ơn và tỏ vẻ muốn trở về —— tôi đã nói em không cần khách khí như vậy, tôi là một người rất tùy tiện, cẩn thận như thế tôi thấy không quen. Thế nhưng Dịch Khiếu lại chỉ tùy ý nói ra một câu đã dễ dàng đánh bại tôi, cũng thành công khiến một dòng điện lưu như thổi quét qua thân thể tôi.

“Ba em nói, nếu muốn người khác tôn trọng mình một thước, mình trước tiên phải tôn trọng người ta một trượng.”

Thế nên tôi ảm đạm nhận “một trượng” của em, cứ để em tự đi “đo đạc” tự tôn của mình.

Dù nói thế nào đi nữa, quan hệ của chúng tôi cũng không còn cứng nhắc như lúc khai giảng, ánh mắt em nhìn tôi ngày càng nhu hòa, ngữ khí cũng đã dịu đi rất nhiều. Dần dần, trước khi trở về sẽ có một khoảng thời gian ngắn ———- ngoài việc hỏi bài tập ra, em sẽ ngẫu nhiên quan tâm tới cuộc sống và công việc của tôi. Chúng tôi bắt đầu nói chuyện phiếm về những việc xảy ra xung quanh những giáo viên và bạn học khác. Tôi thật cẩn thận hỏi chuyện em, trả lời những câu hỏi của em. Tôi rất trân trọng mối quan hệ yếu ớt này, hệt như bản thân tôi vẫn luôn trân trọng sự tín nhiệm yếu ớt tựa một miếng thủy tinh mỏng trong mắt em vậy.

Một buổi tối thứ năm, khi em tắm rửa xong bước ra, tôi đang xem TV, thực ra mà nói tôi cũng phải xem tài liệu của mình nhưng thôi “Chương trình này thật buồn cười”, cũng cố ý phát ra một tiếng cười thực kinh người.

“Thầy tối nay không có việc ạ?”

“Không có.” Tôi quay đầu nhìn em, “Tắm xong rồi à?”

“Vâng. Cảm ơn thầy.”

“Dù sao cũng là cuối tuần rồi, em có bận gì không? Ngồi xem TV, nghỉ một chút rồi đi.” Tôi tùy tiện nói.

Em đại khái do dự một chút, nhưng rồi cũng ngồi xuống, hơn nữa còn thả lỏng toàn thân.

Để em cảm thấy tự nhiên hơn, tôi cố ý không để ý tới em, tiếp tục xem TV của mình, lại phát ra một tiếng cười thực kinh người.

“Thật đúng là, thật là buồn cười quá đi mất, em xem này……” Tôi cười như sắp ra nước mắt, quay đầu muốn nhìn thấy sự đồng tình của Dịch Khiếu.

Lại không biết Dịch Khiếu cũng đang chăm chú nhìn mình, trên mặt em không có chút ý tứ tươi cười nào.

“Em không thấy nó rất buồn cười sao?” Tôi vẫn nở một nụ cười thật lớn, nói.

“Thầy thấy chương trình này buồn cười ạ?” Em lại càng chăm chú nhìn tôi. “Cùng lắm cũng chỉ là trò khôi hài mà thôi.”

“…….”

“Thầy cũng…… chỉ là thấy náo nhiệt một chút mới thật sự vui vẻ.” Tôi quay đầu

Đúng là chẳng đáng yêu chút nào.

Phối hợp với tôi một chút thì cũng có chết ai đâu cơ chứ.

Có lẽ tai nạn giao thông năm ấy cũng quăng luôn cả dây thần kinh cười ra ngoài mất rồi.

Tôi đang miên man suy nghĩ, Dịch Khiếu lại nhẹ nhàng nói: “Thầy…… quả thật cũng…… không tệ lắm, nhưng mà em không thích cười, cho nên em cũng không được lanh lợi……”

“Dịch Khiếu.” Tôi nhìn chăm chú vào màn hình TV đang phát sáng, chậm rãi nói, “Em trước kia bộ dáng cũng ngốc nghếch như thế này à?”

“Trước kia……” Thanh âm của em dần trầm xuống.

“Đúng vậy, kể chuyện trước kia của em đi, thầy rất muốn biết đó.”

Tôi quay đầu sang nhìn em ——- giờ phút này em vẫn vùi mình trong chiếc sofa thật dày, khẽ nghiêng đầu, trên mặt là biểu tình đầy mênh mang.

“Trước kia ấy ạ…… em không thế này…… khi đó em cũng có chút nghịch ngợm, cũng rất vui vẻ. Mọi chuyện xung quanh em hệt như đều tỏa ánh hào quang, khiến người ta đều thấy hạnh phúc……” Ánh mắt em càng trở nên mê mang, giọng nói như vọng từ một chân trời thật xa xôi. “Khi đó em làm gì cũng rất thuận lợi, không gặp phải bất cứ chuyện suy sụp hay khó khăn gì quá lớn…… Phiền nhiễu lớn nhất chính là cô gái mà cả em và bạn thân của em đều thích……”

Em cúi đầu, thanh âm đột nhiên trở nên lạnh lùng. “Nhưng đó cũng đã là ký ức từ rất lâu rồi, em cũng không nhớ rõ nữa.”

“Vì sao em lại muốn quên đi?”

“Đó không phải là những chuyện vui nhất trong cuộc đời em ư, chúng rất đáng nhớ mà?”

“Vui nhất ư ——–” Dịch Khiếu dùng một loại ánh mắt gần như hung hăng nhìn tôi, “Vì sao lại phải nhớ? Chẳng lẽ dùng cách này để liếm miệng vết thương là có thể xua bớt đi nỗi đau đớn ư? Không! Không hề! Chúng chỉ luôn nhắc nhở em rằng mọi thống khổ như bây giờ đều là hậu quả của những điều hạnh phúc trong quá khứ ấy mà thôi ———- cuộc sống luôn công bằng, em có mọi thứ người khác muốn, thế nên giờ em mới mất đi một chân!”

Tôi kinh ngạc nhìn em, một hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Thầy chưa từng nghĩ hóa ra em lại có tư tưởng như vậy.”

“Khi thầy không hiểu vì sao bi kịch lại đổ lên đầu mình, thầy sẽ có cách suy nghĩ như vậy thôi.” Dịch Khiếu mệt mỏi nhắm mắt lại, xoa huyệt thái dương. Nhớ về quá khứ như thế chắc mệt mỏi lắm, đem miệng vết thương toàn bộ xé toạc ra như vậy ——— chuyện tàn nhẫn nhất cũng chỉ đến thế mà thôi.

Nhưng trong Trung y lại có câu nói: lấy độc trị độc.

“Trong mộng lúc nào cũng lặp đi lặp lại cảnh tượng ấy, em đang ngồi trong một chiếc taxi, chiếc taxi ấy đâm mạnh vào xe buýt đi ngược chiều, sau một trận thiên toàn địa chuyển, em tỉnh lại, phát hiện người mình toàn là vết thương, chân trái trống trơn không chút cảm giác. Mẹ em khóc nói với em, tai nạn giao thông lần ấy cướp đi sinh mệnh 3 người, trong đó có cả tài xế xe taxi ấy. Chỉ có em, chỉ có em như kỳ tích mà cứu về được một mạng, mà cái giá phải trả…… là một chân vĩnh viễn để lại quãng đường xảy ra sự cố ấy…… Mọi người ai cũng nói em có phúc, có vận số tốt, có thể giữ được cái mạng này…… để rồi thành thế này ư? Chỉ cần sống là được sao? Từ lúc em trong tuyệt vọng mà đau nhức tỉnh lại, em đã từng luôn hy vọng người chết kia là em……

“Dịch Khiếu……”

Em quay đầu lại nhìn tôi, theo thói quen mà xoa xoa mắt mình ———– cho dù nơi ấy cái gì cũng không có. “Thầy không muốn nghe đúng không> Thấy em rất yếu đuối đúng không? Thế nhưng đó chính là em, em không vĩ đại như thầy nghĩ, em cũng thấy đau, cũng thấy tuyệt vọng, cũng cảm thấy như mọi chuyện đều đã kết thúc rồi…….”

“Thầy có biết trên đời này cảm giác thống khổ nhất là gì không?”

“Là cảm giác từ trên thiên đường rơi xuống……”

Chúng tôi không nói chuyện một hồi lâu, người trong TV vẫn ngây ngô chọc cười, nghe lên đúng là có điểm châm chọc.

“Dịch Khiếu ———” Một lúc lâu sau tôi mới có thể nói chuyện trở lại, “Đừng tự nhốt mình trong một cái ***g sắt như thế…….”

“Thầy vừa lòng chưa?” Em ngắt lời tôi.

“……Hả?”

Trong mắt em lại xuất hiện tia trào phúng quen thuộc. “Dùng đau đớn trị đau đớn, đó không phải ý định của thầy ư? Chẳng phải thầy đã đạt được mục đích rồi sao?”

Tôi trân trân nhìn em, tôi biết mình làm vậy là rất mạo hiểm. Dịch Khiếu là một người vô cùng nhạy cảm, em mang một loại địch ý phổ biến với thế giới này. Em thừa nhận chúng tôi gần đây cũng đã có chút tín nhiệm cho dù là yếu ớt, và một sự hài hòa dù chỉ là mặt ngoài kia, nhưng điều kiện để duy trì mối quan hệ này —- là phải thật cẩn thận không chạm tới những vấn đề riêng tư của nhau. Mà hiện tại tôi lại là người chủ động phá tan lớp băng ấy, muốn “trị liệu” cho em——— kết cục duy nhất có lẽ chính là Dịch Khiếu sẽ lại đóng cửa tâm hồn mình lại, thu hồi nét nhu hòa trong đôi mắt hắc sắc kia, tiếp tục dùng biểu tình lạnh lùng nhìn tôi, dùng thanh âm máy móc nói: em thật sự chẳng cần gì cả thầy ạ……

Cho dù là như thế tôi vẫn muốn thử. Không phá được thì sao xây lên được.

“Thầy hiểu rồi, em nghĩ rằng tất cả bi kịch em gặp phải đều là vì cuộc sống quá mức hạnh phúc trước năm lớp 11 kia phải không?”

“Cũng có thể là vì lý do thứ hai: em là kẻ bị Thượng Đế vứt bỏ.” Dịch Khiếu vô cùng châm chọc nói.

“Còn có lý do thứ ba nào không?”

“Hết rồi. Chỉ có 2 cái: cái thứ nhất là bồi thường, cái thứ hai là phán quyết.”

“Không, còn một lý do thứ ba đấy.” Tôi quay qua nhìn Dịch Khiếu, “Mọi thống khổ em phải chịu đựng, mọi khó khăn em phải trải qua, chỉ đang dần tích góp từng chút lại từng chút vận may cho tương lai của chính em. Em chính là con quạ đen kia, đi nhặt từng hòn đá nhỏ, nhặt từng mảnh hy vọng cho tương lai vậy.”

“Em đã thành cái dạng này rồi, còn vận may với hy vọng gì cơ chứ.” Dịch Khiếu không khỏi hừ một tiếng.

“Có lẽ là một lần gặp gỡ, có lẽ là một thứ gì đó, mà cũng có lẽ là một người. Tương lai chắc chắn sẽ có một ai đó xuất hiện, cô ấy sẽ nguyện ý gánh vác mọi đau khổ của em, giúp em chữa khỏi từng miệng vết thương. Cô gái ấy đang ở trong tương lai đợi em, mọi khó khăn em đang trải qua hiện tại chỉ là để tích góp thêm cơ hội để em gặp cô ấy thôi.”

Dịch Khiếu chấn kinh nhìn tôi, dần dần, trong mắt em đã không còn tia lạnh lùng nào nữa, một loại tình tự xúc động lặng lẽ hiện ra, đôi mắt hắc sắc như hai viên bảo thạch nhẹ nhàng bị một tầng hơi nước bao phủ.

“Thầy chắc chắn…… mọi chuyện đều được giải thích như vậy ư?”

“Thầy nghĩ, người mà mình đợi chờ càng lâu, sẽ càng là người tốt nhất……”

Thôi thì giải thích theo duy tâm vậy cũng được, tôi thống hận mình sao ngôn ngữ văn chương lại vụng về như thế.

“Chắc vậy……” Thanh âm Dịch Khiếu trầm thấp ấm ách không khỏi khiến tôi ngẩng đầu lên. Tôi phát hiện hơi nước trong mắt em ngày càng nhiều hơn, biểu tình cứng ngắc nhưng đôi mắt lại tràn đầy hơi nước mềm mại, hàng mi buông rủ xuống, xua tan sự băng giá trong đáy mắt, lại như đang dần vun vén cho một thứ gì đó gọi là tín nhiệm, ỷ lại, cảm ơn, hy vọng……

“Mọi thống khổ đau xót hôm nay…… chỉ là……. để có thể gặp được người có thể đi cùng cả một đời……”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương