Mặc Ngân nói: "Đường Tam, Cảnh Duệ, Vũ Văn Thanh, Tiểu Vũ, các ngươi là công độc sinh năm nhất, sau này các ngươi phụ trách quét dọn hoa viên phía nam thao trường. Mỗi ngày mười đồng hồn tệ, nhớ kỹ, mỗi ngày đều phải quét dọn. Nhất là tạp vật nhất định phải thanh lý sạch sẽ. Nếu không sẽ khấu trừ tiền lương của các ngươi. Nếu như có hiện tượng làm việc không tích cực, học viện có quyền đuổi học các ngươi. Nghe rõ rồi chứ?"

Nhận được mấy cái gật đầu, Mặc Ngân nói tiếp: "Ngày mai là lễ khai giảng. Ngày kia bắt đầu chính thức đi học, năm nhất đi học ở ban một của tầng một giáo học lâu, ngày kia các ngươi chuẩn bị đi học là được. Từ ngày kia bắt đầu, các ngươi bắt đầu công việc bình thường. Ta sẽ không ngừng kiểm tra. Tốt lắm, các ngươi đi nghỉ ngơi trước đi." Sau đó Mặc Ngân đi rồi.


"Tiểu Tam, Tiểu Duệ, Tiểu Thanh, chúng ta thương lượng chút" Tiểu Vũ nhìn ba bộ chăn đệm trong tay Đường Tam nói.

"Thương lượng cái gì?"

Tiểu Vũ nói: "Nhìn cái chăn của ngươi rất lớn, hai người cũng không phải vấn đề lớn, như vậy được rồi, chúng ta mang giường để cũng một chỗ, như vậy chúng ta đều có để dùng phải không?"

"Nam nữ thụ thụ bất thân, như vậy không tốt."

Tiểu Vũ hừ một tiếng nói: "Có cái gì không tốt, ta còn không quan tâm, ngươi sợ cái gì? Còn sợ ta cưỡиɠ ɠiαи ngươi a? Hơn nữa cũng đâu nhất định là ta phải nằm chung"

"Ách...." Đều nói nữ hài tử so với nam hài tử trưởng thành sớm hơn, nhưng nữ hài nhi trước mắt này mới sáu tuổi.

"Được thôi" Cảnh Duệ lên tiếng, mỉm cười xoa đầu Tiểu Vũ "Tiểu Vũ, ta và A Thanh ở trong đây tuổi xem như lớn nhất, đừng gọi 'Tiểu'"


"Lớn nhất?" Đường Tam thắc mắc "Các ngươi sinh ngày mấy?"

"1 tháng 1" Này là Cảnh Duệ.

"Muộn hơn Duệ Tử 4 tiếng, 2 tháng 1" Đây là Vũ Văn ỉu xìu nói.

"Vậy ta gọi các ngươi Duệ ca Thanh ca được rồi" Tiểu Vũ cười hì hì nói "Chúng ta vẫn là nói chuyện chia giường đi."

"Ở đây có ba bộ, cho Tiểu Vũ một, còn 2 bộ. Chúng ta ai ngủ chung với ai đây?" Vũ Văn nhìn bộ chăn đệm nói "Chậc, vẫn là ta ngủ một mình đi, ta không có thói quen trong ổ chăn có mùi người khác"

"Tùy tiện, dù sao nam nam cũng không thụ thụ bất thân" Cảnh Duệ bình tĩnh nói.

"Chậc, Duệ Tử, mày nói câu này cũng quá..." Vũ Văn liếc nhìn Cảnh Duệ một cách đầy thâm ý.

"Im đi, nhiều chuyện" Vũ Văn vinh quang nhận một cùi chỏ.

Sau đó Đường Tam đành nhận mệnh đẩy cái giường sát lại giường của Cảnh Duệ, phủ cái chăn lên. Cái chăn này là người trưởng thành sử dụng, quả thật rất lớn, mặc dù không cách nào phủ kín cả hai giường, nhưng cũng có thể bao trùm hơn bảy mươi phần trăm.


Vương Thánh nói: "Đi ăn cơm trưa thôi, Tiểu Vũ tỷ, Đường Tam, Cảnh Duệ, Vũ Văn Thanh, cùng đi đi."

Vừa nghe thấy ăn, Tiểu Vũ lập tức nhảy dựng lên, hưng phấn nói: "Hảo a. Ăn món gì ngon?"

Vương Thánh và các công độc sinh mặt nhìn nhau, cười khổ nói: "Công độc sinh chúng ta có thể ăn cái gì tốt? Tại căn tin tùy tiện mua một chút thức ăn rẻ hoặc nhất hạ là được."

Đường Tam lắc lắc đầu nói: "Các ngươi đi đi, ta không đâu." Y nghèo!

Cảnh Duệ: "Ta cũng không đi, A Thanh?"

"Mày không đi tao cũng không đi" Vũ Văn nhún vai "Chúng ta ra ngoài đi dạo thử đi"

Nhìn những miếng vá trên người Đường Tam, Vương Thánh mơ hồ hiểu được ý tứ của y, cũng không miễn cưỡng: "Tiểu Vũ tỷ, vậy chúng ta đi đi." Tuy không biết Cảnh Duệ và Vũ Văn tại sao không đi, nhưng mà hắn đánh không lại, cũng không nên nhiều chuyện.
Vẻ hưng phấn trên mặt Tiểu Vũ đột nhiên đọng lại một chút: "Ăn cơm có đúng hay không phải tiêu tiền? Chính là cái kia hồn tệ gì gì đó?"

Cảnh Duệ khóe miệng giật giật. Mặc dù biết đây là hồn thú, nhưng mà chẳng lẽ cơm là người ta miễn phí đưa tới?

"Không sao, tiền cơm lần này tính cho ta là được, cũng không có gì ghê gớm lắm" Vương Thành vỗ vỗ ngực nói "Khi nào các ngươi có tiền mời lại ta là được"

Chỉ thấy Đường Tam cùng Tiểu Vũ nghĩ nghĩ một chút, mười một người trong phòng số 7 liền đi về phía nhà ăn.

Thấy mọi người đã đi hết, Cảnh Duệ vỗ vỗ Vũ Văn "Chúng ta đi tìm tiệm hoàn kim bán đồ đi"

"Tao hết vàng rồi" Vũ Văn trề môi.

"Không còn 1 thỏi luôn?" Thấy cái đầu Vũ Văn gật gật, Cảnh Duệ nghiến răng áp chế cảm xúc muốn đánh người "Mấy hôm trước tao còn thấy trong túi mày còn 3000 vàng!!!"
Vũ Văn nhanh chóng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói "Trước liên đấu bang tao cầm đập skill linh thú hết rồi"

"Mẹ nó! A Thanh! Đứng lại!!!"

Hai người cứ rượt đuổi như thế chạy ra ngoài, mà thân là Y Sư tốc độ chạy của Cảnh Duệ vẫn là chậm hơn Vũ Văn một chút.

Đùa đùa giỡn giỡn, hai người dùng chút vàng còn sót lại của Cảnh Duệ đổi được khoảng 5 ngàn kim hồn tệ cùng với một ít ngân hồn tệ, ăn một bữa no nê mới về kí túc xá. Trên đường về phòng thì gặp được Đường Tam mới từ chỗ Đại Sư trở về.

Đêm khuya yên tĩnh...

[Tích! Hệ thống đang khởi động. Khởi động thất bại, đang tiến hành khởi động lại.]

[Tích! Hệ thống khởi động thành công.]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương