"Lão tử có cây xúc xích lớn".
"Lão tử có cây xúc xích nhỏ".
Một nhỏ một lớn, hai cây hương tràng có mùi thơm khác nhau đồng thời xuất hiện trong tay Oscar "Người nào... trước đây?" Hắn nói xong, miệng còn lẩm bẩm, tiểu quái vật đừng tới đây! QAQ
"Ta" Hai giọng nói đồng thời vang lên, một chính là "tiểu quái vật" Cảnh Duệ trong miệng Oscar, một chính là "bạch nguyệt quang" của hắn.
Không ai nghĩ tới lại có người giành trước, Đái Mộc Bạch và Mã Hồng Tuấn sắp bước ra đều lặng lẽ thu chân lại. Đường Tam khẽ nhíu mày đưa tay muốn cản, Vũ Văn lại nở nụ cười khúc khích hệt như trẻ con. Ài, bạn cùng phòng ham ăn, cũng không có cách nào mà!
Cảnh Duệ và Ninh Vinh Vinh nhìn nhau. Ninh Vinh Vinh muốn chứng tỏ bản thân có thể ở lại học viện, điều này Cảnh Duệ biết, cho nên anh nhanh chóng nói: "Ngươi trước"
Ninh Vinh Vinh bộ dáng có chút hung hăng cầm lấy đại hương tràng cắn mạnh một cái, Nhìn thấy nét mặt nàng, Oscar cảm thấy cả người như tê dại, bất giác lui ra sau vài bước. Cái... Cái cảm giác này?! Đậu xanh, đừng bảo là sắp có thêm một quái vật nữa chứ?!
Hiệu quả đệ nhất hồn hoàn của Oscar - Hương Tràng, là đặc tính khôi phục, khôi phục hoàn hảo.
Ngoài nâng cao tinh thần lực ra, nó còn có công dụng khôi phục thể lực, hiệu quả khôi phục tuỳ theo mức độ hồn lực của Oscar, Oscar dò hỏi: "Ngươi có đói bụng không?"
Ninh Vinh Vinh liếm nhẹ bờ môi, mỉm cười ôn nhu đáp "Xúc xích của ngươi cảm giác cũng không tệ lắm"
Ninh Vinh Vinh xoay người, liếc nhẹ qua những người kia, sau cùng mới dừng lại trên người Phất Lan Đức viện trưởng, nàng hành động như vậy như để chứng tỏ mình có quyền ở lại học viện.
Đái Mộng Bạch cùng Mã Hồng Tuấn kẻ trước người sau đều ăn xong hương tràng của Oscar, Thứ tư là tới lượt Đường Tam, hắn có vẻ bất đắc dĩ, trên tay cũng cầm lấy hương tràng của Oscar.
Lúc này, bài học hôm nay còn chưa kết thúc, nhiệm vụ còn lại cũng chỉ còn có Tiểu Vũ và Chu Trúc Thanh, Vũ Văn, cùng với Cảnh Duệ.
Tiểu Vũ ánh mắt có chút dò hỏi nhìn Vũ Văn tựa như muốn nói, có nên ăn hay không đây?
Vũ Văn mỉm cười "Không có việc gì đâu, mùi vị cũng giống như đồ ăn bình thường thôi"
Tiểu Vũ do dự bước ra, nàng cơ hồ nhắm nghiền hai mắt lại cố nén cảm giác nôn mửa mà nuốt. May là hương tràng của Oscar sau khi xuống dạ dày liền hoá thành một luồng khí nóng dụng nhập vào cơ thể, cũng không xảy ra điều gì bất ổn, dù đã về tới chỗ nhưng nét mặt Tiểu Vũ vẫn còn có chút khó coi. Vũ Văn vừa đi về nhìn thấy vậy, nhẹ nhàng vỗ đầu nàng một cái.
Bây giờ, trong tất cả các đệ tử chỉ còn có Chu Trúc Thanh là chưa hoàn thành nhiệm vụ, Tất cả ánh mắt đều tập trung trên người nàng.
Khuôn mặt lạnh lùng của Chu Trúc Thanh chợt xanh trắng lại, hàm răng khẽ cắn lên môi dưới, vẫn bất động không chịu bước ra,
Phất Lan Đức viện trưởng đột nhiên nói: "Chu Trúc Thanh, nếu ngươi muốn một ngày nào đó đánh bại Đái Mộc Bạch, đạp hắn dưới chân ngươi, bây giờ sao lại do dự chứ?"
Chu Trúc Thanh sững sờ một lát, nhìn về Phất Lan Đức, Phất Lan Đức trên mặt không khỏi cười mỉm, hàm ý khuyến khích nàng.
Đái Mộc Bạch đầu tiên là ngạc nhiên, liền đó khuôn mặt hiện lên vẻ bất đắc dĩ. Bên cạnh hắn, mập mạp và Oscar cũng cười thầm.
Mọi người đều không nghĩ đến là, ánh mắt của Chu Trúc Thanh trở nên kiên định, bước thẳng tới chỗ Oscar, giật lấy hương tràng cùng tịch tràng trên tay hắn bỏ nhanh vào miệng, tốc độ so với Tiểu Vũ còn muốn nhanh hơn vài phần.
Đái Mộc Bạch nhìn nàng thất thần: "Ngươi thật sự rất muồn đánh bại ta sao?"
Chu Trúc Thanh hung hãn trừng mắt ngó hắn, không thèm trả lời.
Phất Lan Đức gật đầu hài lòng nói: "Tốt lắm, bài học hôm nay các ngươi đã thông qua, các ngươi nhớ cho kỹ, sau này cùng chung một tổ đội, Oscar là hậu cần của các ngươi, điều này tuy không phải là cái bùa chú gì đó để có thể bảo vệ tính mạng cho các ngươi, nhưng nặng yếu nhất là có thể làm cho các ngươi mạnh hơn, phát huy toàn bộ thực lực, thậm chí là vượt qua hồn lực của bản thân các ngươi.
Các ngươi bây giờ trở về tranh thủ nghỉ ngơi một ngày, chuẩn bị sáng mai tất cả theo Triệu Vô Cực sư phụ, tiến vào sâm lâm giúp Oscar thu phục đệ tam hồn hoàn. Đây không là phải chuyện riêng của Oscar, mà nhân tiện cũng muốn các ngươi mở mang kiến thức. Nếu không gặp phải thiên niên hồn thú, Triệu sư phụ cũng sẽ không ra tay, Hết thảy mọi chuyện phải dựa vào bản thân các ngươi, Tốt lắm, bây giờ giải tán".
"Chuyện gì?" Lúc này mọi người đã về phòng hết, Phất Lan Đức nhìn thiếu niên xuất hiện trong văn phòng của mình, hỏi.
Cảnh Duệ: "Viện trưởng, ta có thể không đi không?"
"Tại sao?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook