Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ
-
Chương 115: Ngoại truyện: Thao tác mê hoặc tu chân giới
Suốt ba ngày trời Cố Nhai Mộc vẫn không đoán được.
Đỗ Thánh Lan lắc đầu: “Ngươi sắp đoán hết thế lực của cả đại lục này rồi.”
Bước tiếp theo có lẽ là đoán đến từng người cụ thể.
Hắn đang định trêu chọc vài câu thì một con minh điểu bay đến, mũi cánh chỉ lên bầu trời bên ngoài. Đỗ Thánh Lan ra ngoài tán cây mặt người rồi nhìn lên, trên bầu trời loé sáng hoa văn trận pháp, một con chim bồ câu mơ màng nhìn trái nhìn phải.
Nó đang ở đâu, nó đang làm gì?
Đỗ Thánh Lan vẫy tay, một luồng khí kéo thẳng bồ câu vào trong tay hắn. Hắn gỡ ống trúc nhỏ trên chân chim, vừa thả lỏng tay, chim bồ câu bị hoảng sợ vội vàng bay đi.
Trong ống trúc là một mảnh giấy nhỏ: Có rảnh thì giúp ta giết Chước Nhật đạo quân.
Tinh thông trận pháp và có thù oán với Chước Nhật đạo quân, trên đời này chỉ có một người: Mục đồng.
Đỗ Thánh Lan có quá nhiều kẻ thù, suýt chút nữa đã quên mất sự tồn tại của Chước Nhật đạo quân. Gã chỉ là ‘ao cá’ mà U Lan tôn giả lựa chọn, dùng để nuôi dưỡng cá chép đỏ khí vận.
Chước Nhật đạo quân dùng cá chép đỏ để tu luyện, sau khi xảy ra sự cố thì nương nhờ Phạn Hải tôn giả, vì giúp người khác lấy được mảnh vỡ Thiên Đạo nên giết chết con bò già. Sau này khi La Sát Môn quyết chiến với Phạn Môn, gã vẫn không xuất hiện.
Đỗ Thánh Lan nhìn tờ giấy, trầm ngâm: “Dù sao cũng là đạo quân.”
Tinh quân giết đạo quân, ai nghe cũng cho rằng nói khoác không biết ngượng mồm, song câu nói của mục đồng cứ nhẹ nhàng như đang nói đi chợ mua đồ giúp ta.
“Phải giúp hả?” Cố Nhai Mộc hỏi.
“Nếu cộng sức mạnh của hai chúng ta cũng khó địch lại đạo quân, cho dù chỉ là một đạo quân yếu ớt.” Đỗ Thánh Lan bình tĩnh nói: “Chuyện này phải tính toán cẩn thận.”
Cố Nhai Mộc nhướn mày, xem ra Đỗ Thánh Lan muốn giúp rồi.
“Lên thượng giới đi.” Đỗ Thánh Lan nói.
Quan hệ giữa hắn và mục đồng không được tính là quá tốt, tuy nhiên khi bị trời phạt, mục đồng đã vươn tay giúp đỡ, ân oán hai bên xem như đã chấm dứt. Bây giờ phải điều tra hành tung của Chước Nhật đạo quân, thông qua La Sát Môn là cách nhanh nhất.
…
Đã qua mấy tháng mà La Sát đạo quân vẫn còn bế quan.
Linh Thanh đạo quân đang tắm rửa cho một con hung thú con bên bờ sông, sau khi nghe mục đích họ đến đây bèn nói: “Chước Nhật gia nhập Âm Minh Giáo, bây giờ chắc đang tìm bảo vật trên tiên đảo.”
“Tìm bảo vật?”
Trong khoảng thời gian này có rất nhiều bảo vật hiện thế một lần nữa.
Linh Thanh đạo quân đứng dậy thổi một khúc nhạc kỳ quái, sau đó một con diều hâu ngoại hình khác lạ bay đến, há mồm phát ra âm thanh khó nghe.
Linh Thanh đạo quân có khả năng hiểu được ngôn ngữ của các loài yêu thú, phiên dịch: “Có rất nhiều người lên tiên bảo, con chó kia cũng có mặt ở đó.”
“Yểm?”
Linh Thanh đạo quân như đang nghĩ tới chuyện thú vị nào đó: “Có chuyện này chắc đệ không biết.”
Đỗ Thánh Lan phối hợp tỏ ra lắng nghe.
“Nhận thấy sắp nổ ra kỷ nguyên mới, mọi người đều nghĩ rằng Thiên Đạo đã được lấp đầy. Có người nói Đỗ Thanh Quang tu luyện gặp sự cố, tự đưa mình chầu trời. Đương nhiên cũng có người nói là hắn bị La Sát Môn ép vá trời…”
Nét mặt Linh Thanh đạo quân tràn đầy ý cười: “Tuy nhiên vì sao đệ bị trời phạt vẫn là một bí ẩn.”
Hung thú con lên núi tìm cha mẹ, Linh Thanh đạo quân thả phần tay áo rộng thùng thình xuống, cúi đầu sửa sang rồi tiếp tục nói: “Con Âm Khuyển đó nói là vì đệ hãm hại nó nên mới bị trời phạt.”
Đỗ Thánh Lan im bặt, một lúc sau mới hỏi Cố Nhai Mộc đứng bên cạnh: “Ngươi nghe hiểu không?”
Cố Nhai Mộc lắc đầu.
Linh Thanh đạo quân giải thích: “Nó nói mình là đứa con may mắn nhưng bị đệ gài bẫy muốn thay đổi sự thật này.”
Đỗ Thánh Lan kinh ngạc, hắn thề cho dù lúc trước biết được tứ đại gia tộc muốn hắn đi vá trời cũng không quá đáng như vậy.
“Đại sư huynh đã từng xác nhận quan hệ giữa đệ và sư tôn trong Kiếm Tâm Bích, hơn nữa tin tức ở hạ giới…”
Đỗ Thánh Lan lấy được cơ duyên trong cấm địa U Lan, liên hệ với xưng hô tiểu sư đệ của hắn, rất nhiều chuyện đã có lời giải đáp.
Vì sao La Sát Môn đối xử với Đỗ Thánh Lan tốt như vậy? Bởi vì họ có chung một người sư phụ.
“Cuối cùng Kiếm Tâm Bích và Nhạn Kiếp Kiếm đều thuộc về đệ, khó tránh làm các tu sĩ khác cảm thấy những thứ này vốn là sư tôn chuẩn bị cho đệ, mà vị sư tôn cũ của đệ lại trắng tay. Người hợp tác với Âm Khuyển chẳng được cái gì.”
“Tóm lại, nó muốn nói mình là một con chó may mắn, đệ có ý đồ cắt đứt vận may nên bị trời phạt.”
Đỗ Thánh Lan hít sâu một hơi: “Có ai tin không?”
“Cũng tùy, những lần nó gặp xui xẻo đều có liên quan đến đệ, nói đệ cắt đứt số mệnh cũng có lý.”
Đỗ Thánh Lan xoa ấn đường, quyết định tạm thời gác lại chuyện này, lên kế hoạch giết Chước Nhật đạo quân trước.
“Có kế hoạch tốt nào chưa?”
Linh Thanh đạo quân gọi Tiếu Tiếu đến, cảm giác tồn tại của con rối quá lớn dễ rút dây động rừng. Tiếu Tiếu có thể âm thầm đi theo hỗ trợ ám sát.
Bởi vì không thể dùng bùa đưa tin trong Quỷ Vực nên Đỗ Thánh Lan không ngờ Tiếu Tiếu đạo quân đã trở về.
“Chuyện của nhị sư huynh, ta biết hết rồi.” Tiếu Tiếu vẫn mang vải đen, giọng nói thoải mái hơn nhiều.
Tuy rằng Tiếu Tiếu luôn để lỡ cơ hội gặp mặt lần cuối nhưng đây đã là kết quả tốt nhất.
“Nếu không còn vấn đề gì nữa thì chúng ta đi thôi.” Tiếu Tiếu làm việc rất dứt khoát.
Phi ưng của Linh Thanh đạo quân dẫn đường, ba người xuất phát đến tiên đảo.
Tiên đảo là một hòn đảo điển hình trên biển, sương mù dày đặc. Nếu không có phi ưng dẫn đường, họ chưa chắc có thể tìm được vị trí hòn đảo một cách suôn sẻ. Ba ngày trước hòn đảo xuất hiện, ánh sáng lan xa vạn trượng kèm theo ảo ảnh thu hút nhiều người đến kiểm tra.
Trời sinh dị tượng, bình thường sẽ có bảo vật xuất thế nhưng đến bây giờ vẫn chưa có thế lực nào tìm được, trái lại họ phát hiện một mạch khoáng không tồi.
Cố Nhai Mộc vô cùng nhạy cảm với thối rữa và tử khí, chỉ về một phía.
Lần này có tổng cộng mười tiên quân trong Âm Minh Giáo lên đảo, họ mặc áo choàng chỉ có một màu đỏ đậm, đeo mặt nạ đầu lâu che nửa mặt.
Giáo chủ đi đầu đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía nam. Ánh mắt hắn có lực xuyên thấu rất mạnh, người đứng phía sau vội vàng hỏi: “Giáo chủ, hay là để thuộc hạ đi xem?”
Giáo chủ lắc đầu, hắn dùng thần thức kiểm tra đã biết họ là ai.
“Hai tên tiểu bối của La Sát Môn.”
Ban đầu giáo chúng vẫn chưa hiểu gì, bỗng nhiên có người nói: “Là hai tên bò dậy độ kiếp vào đêm tân hôn hả?
Mấy tên tu sĩ trong đội nghe vậy cười ha hả, Chước Nhật đạo quân thì không cười nổi, cứ hỏi đi hỏi lại: “Chỉ có hai người họ?”
Tuy Chước Nhật không có tiềm lực đột phá nhưng dù sao gã cũng là đạo quân, sau khi gia nhập Âm Minh Giáo được ban cho một chức vụ cũng khá nở mặt nở mày, là giáo chủ của một phân giáo.
Giáo chủ không thích dáng vẻ e dè của Chước Nhật đạo quân nên chỉ trả lời qua loa: “Không thấy những người khác.”
Câu trả lời chỉ có lệ song cũng là sự thật, hắn không phát hiện Tiếu Tiếu đang ẩn thân.
Chước Nhật đạo quân thở phào, gã chợt nghĩ không biết có nên nhân cơ hội này giết Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc hay không.
Giáo chủ nhìn thấu ý đồ của gã: “Đây là ân oán cá nhân, có hậu quả gì ngươi tự chịu trách nhiệm.”
Âm Minh Giáo không thân với La Sát Môn nhưng họ sẽ không vì một tên giáo chúng mà khai chiến với La Sát Môn. Huống hồ bây giờ họ còn việc quan trọng hơn: Tranh quyền sở hữu mạch khoáng.
Lúc họ nói chuyện không phát hiện một bóng đen âm thầm tiếp cận rồi lại âm thầm rút lui.
“Có ít nhất hai đạo quân, ba thực quân, lần này thực lực đội ngũ của Âm Minh Giáo không tệ.”
Tiếu Tiếu suy nghĩ: “Một khi ta ra tay sẽ khiến một tên đạo quân khác chú ý, khó mà giết người chỉ trong một chiêu.”
Đỗ Thánh Lan nói: “Không vội, chúng ta cứ chờ xem họ định làm gì đã.”
Ba người không nhanh không chậm đi theo sau không gây ra quá nhiều sự chú ý, bây giờ rất nhiều tu sĩ đều đi cùng một hướng. Đỗ Thánh Lan còn nhìn thấy vài tu sĩ Quỳnh Ngọc Các, có người ôm đàn tỳ bà, có người chuẩn bị sáng tác.
Tuy thực lực của Quỳnh Ngọc Các rất bình thường nhưng luôn là đại thế lực hàng đầu. Các tu sĩ của Quỳnh Ngọc Các cũng nhìn thấy Đỗ Thánh Lan, thái độ rất hoà nhã.
Tiếu Tiếu đạo quân đang truyền âm: “La Sát Môn là khách sộp nhất của Quỳnh Ngọc Các.”
Đỗ Thánh Lan duy trì nụ cười, cho dù không giải thích cũng biết. Hắn dò la tình hình trên đảo: “Mọi người định đi đâu vậy?”
“Tranh mạch khoáng, có thế lực thuê bọn ta tới giúp đỡ.” Tu sĩ ôm đàn tỳ bà kể lại tình hình trên đảo: “Phượng tộc, Âm Minh Giáo đều muốn giành được mạch khoáng này.”
Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc nhìn nhau, Cố Nhai Mộc nói nhỏ: “Cơ hội.”
Hai thế lực lớn giao chiến, họ lại thu hút thêm sự chú ý, Tiếu Tiếu có thể nhân cơ hội ám sát.
“Nếu đã gặp nhau thì đi cùng đi.” Tu sĩ Quỳnh Ngọc Các mời.
Đỗ Thánh Lan gật đầu. Tiếu Tiếu không tiện ra tay, có người bảo vệ cũng tốt.
Không bao lâu sau, Đỗ Thánh Lan hối hận.
“Đỗ đạo hữu, gặp nhau là duyên, hay là ta tặng ngươi một bài hát?”
Đỗ Thánh Lan vội vàng xua tay: “Không cần đâu.”
Tu sĩ Quỳnh Ngọc Các hết sức nhiệt tình: “Nhận đi.”
“Nếu nhất định phải tặng, hay là…” Hắn vừa quay sang, Cố Nhai Mộc đã biến mất tăm, không biết ngân long đã thu nhỏ cỡ bàn tay nằm sấp trên vai hắn từ khi nào, cảm giác tồn tại rất yếu.
Cố Nhai Mộc trốn cũng nhanh lắm.
Một bóng người từ trên cao bay xuống nhanh như gió đánh về phía một người khác, mặt đất xung quanh rung lên. Hai bên giao chiến cắt đứt mạch sáng tác của tu sĩ Quỳnh Ngọc Các: “Chúng ta phải nhanh lên.”
Những lời này rất hợp ý Đỗ Thánh Lan, xé rách không gian thuấn di.
Phượng tộc đang đánh nhau với cao thủ của Âm Minh Giáo, bởi vì không muốn làm hỏng mạch khoáng nên họ chỉ đánh nhau trên cao. Hình như tu sĩ Quỳnh Ngọc Các đã giao dịch với Phượng tộc bằng bùa đưa tin nên đi về phía họ.
Đỗ Thánh Lan đứng tại chỗ quan sát tình hình chiến đấu.
Giáo chủ Âm Minh Giáo quát lên: “Cứ đánh như vậy cũng không giải quyết được gì, hay là chia thành hai phần?”
“Mạch khoáng chưa hẳn đã phân bổ đều.” Trưởng lão Phượng tộc lạnh nhạt: “Thậm chí một nửa mạch khoáng kia có thể là hàng phế thải.”
“Chúng ta dựa vào vận may đi.” Giáo chủ Âm Minh Giáo nói xong lập tức phất tay, trận chiến tạm thời ngừng lại.
Âm Minh Giáo đã cho một bậc thang, trưởng lão Phượng tộc suy nghĩ một hồi cũng cho người phía dưới dừng tay.
Hiện nay mạch khoáng chỉ để lộ một phần nhỏ, khó phân biệt tốt xấu, cho dù ở trên trời hay dưới đất cũng không thể nhìn thấy. Mạch khoáng kéo dài về hai phía nam và bắc, trưởng lão Phượng tộc suy nghĩ một hồi mới nói: “Chúng ta muốn mạch khoáng phía nam.”
Một giọng nói lạnh lùng trong đội ngũ Âm Minh Giáo phát ra cùng lúc với trưởng lão Phượng tộc: “Chọn phía bắc.”
Cho dù bị mặt nạ che khuất vẫn có thể cảm nhận được giáo chủ Âm Minh Giáo đang nhíu mày, con chó này ở đâu chui ra?
Giáo chúng giải thích: “Vừa mới gia nhập.”
Người ngoài có thể nhìn thấy toàn bộ quá trình sát hạch trong không gian Kiếm Tâm Bích, dĩ nhiên giáo chủ Âm Minh Giáo cũng biết chuyện của Yểm. Hắn đang định sửa lời thì Yểm gào lên với Đỗ Thánh Lan: “Mở to hai mắt ra xem, cuối cùng ai mới là người xui xẻo?”
Nó nói như đã ngầm thừa nhận Âm Minh Giáo chọn phía bắc.
Phượng tộc đã phái người bắt đầu khai thác mạch khoáng phía nam. Giáo chủ Âm Minh Giáo sao có thể tha thứ một con chó lên tiếng thay mặt cho giáo phái, hắn lạnh lùng phẩy tay áo, Yểm bị hất bay ra ngoài.
Sức mạnh của đạo quân không thể khinh thường, cho dù là vung tay cũng rất đáng sợ.
Yểm ngã trên mảnh đất phía bắc.
Mặt đất bị lún xuống tạo thành hố sâu, hòn đá nứt toác, bỗng có ánh sáng dưới lòng đất hắt lên trên.
Tuy giáo chủ Âm Minh Giáo hơi giật mình nhưng vẫn lập tức vọt đến, tốc độ của trưởng lão Phượng tộc cũng rất mau, song vẫn chậm hơn một bước.
Trong hố sâu là một cây thuốc màu tím, không có rễ trông giống như sinh trưởng lơ lửng.
“Cỏ Phục Chu.” Giáo chủ cầm cây thuốc trong tay: “Là đồ tốt.”
Yểm biết mình đánh không lại đạo quân nên không trả thù cú đánh vừa rồi, trái lại định chứng minh điều gì đó. Yểm phun khí đen hoà tan núi đá, bên trong có thứ gì đó lộ ra, đó là một miếng Dược Ngọc hiếm thấy.
“Tốt!”
Giáo chủ Âm Minh Giáo vô cùng vui mừng, có Dược Ngọc đã xem như không uổng phí chuyến đi này.
Phượng tộc khai thác mạch khoáng, cuối cùng phát hiện chỉ là huyền thiết bình thường. Thực ra cả mạch khoáng đều là huyền thiết, lý do phía bắc xuất hiện Dược Ngọc là do bị cỏ Phục Chu ảnh hưởng.
Tuy ngoài mặt Đỗ Thánh Lan tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại rất kinh ngạc, những tu sĩ từng tham gia sát hạch Kiếm Tâm Bích có mặt trên đảo càng kinh ngạc bội phần. Chẳng lẽ lời đồn là thật, con chó này là đứa con may mắn hả?
Người bình tĩnh nhất là Tiếu Tiếu, canh đúng thời cơ, thừa dịp giáo chủ Âm Minh Giáo cướp cỏ Phục Chu thì dứt khoát ra tay giết chết Chước Nhật đạo quân. Hình thể màu đen như sương khói mờ ảo, Tiếu Tiếu nhanh như tia chớp chạy ra sau lưng Chước Nhật đạo quân.
Chước Nhật đạo quân nhận thấy nguy hiểm, đột ngột lui lại: “Ngươi…”
Tiếu Tiếu không cho gã cơ hội lên tiếng, móng tay bỗng nhiên dài ra nhọn hoắc, vô cùng tàn nhẫn đâm thủng thái dương của gã, sau đó nửa người hoá thành dị thú không gian. Tiếu Tiếu lùi ra sau, đuôi vòng ra phía trước đâm vào người gã.
Đạo quân hạ sát thủ không thể che giấu động tĩnh. Giáo chủ Âm Minh Giáo phát hiện Chước Nhật đạo quân bị đánh lén, nheo mắt ra lệnh: “Đệ tử trong giáo, bảo vệ mạch khoáng.”
Đỗ Thánh Lan đã cầm sẵn kiếm chuẩn bị xông lên, không ngờ lại nghe thấy câu nói này.
Tiếu Tiếu đứng giữa không trung rút đuôi ra khỏi cơ thể Chước Nhật, máu tươi bắn ra, cơ thể Chước Nhật như con diều đứt dây rơi xuống đất.
Tiếu Tiếu vẫy sạch máu trên đuôi rồi quấn lại vải đen, sau đó lập tức xuất hiện bên cạnh Đỗ Thánh Lan, khẽ nói: “Tiểu sư đệ, giết xong rồi.”
Đỗ Thánh Lan chuyển động yết hầu, không ngờ vị sư huynh này lại tàn nhẫn như vậy.
Một cái bóng xuất hiện trên đỉnh núi, Yểm đứng trên cao nhìn Đỗ Thánh Lan và ngân long trên vai hắn, bởi vì có mặt Tiếu Tiếu nên Yểm không thể hiện công khai thù hận và sát ý ngút trời.
“Món nợ hắt nước bẩn này, ta sẽ tính sổ sau.”
Nó để lại một câu rồi toan bỏ chạy. Ngay sau đó một nguồn ánh sáng rực rỡ loé lên, Yểm bị trưởng lão Phượng tộc chặn đường.
“Phượng tộc nhỏ nhen.” Giáo chủ Âm Minh Giáo nói với giọng hơi khàn: “Âm Minh Giáo ân oán rõ ràng, nó tìm được Dược Ngọc, giáo ta sẽ bảo vệ tính mạng của nó.”
Trưởng lão Phượng tộc lắc đầu: “Lúc trước đã giao kèo thì không có chuyện nuốt lời.”
Nhưng trưởng lão cũng không nói lý do cản đường Âm Khuyển.
Chước Nhật đạo quân đã chết, Đỗ Thánh Lan chỉ đứng xem kịch hay.
Không bao lâu sau, người trong Phượng tộc mang tới một quả trứng. Trưởng lão nhìn chằm chằm Yểm: “Cầu phúc.”
“…..”
“Quả trứng này đáng lẽ phải nở vào mười năm trước, song tới giờ vẫn không có dấu hiệu gì.”
Nếu Yểm là đứa con may mắn thì có thể để nó thử xem sao.
Trong đôi mắt xanh không có lui bước, không có sợ hãi, trái lại nói với vẻ như bố thí người khác: “Phù hộ quả trứng này sớm ngày được nở.”
Sau khi dứt lời, nửa canh giờ trôi qua, đừng nói là trúng nở mà ngay cả vỏ trứng cũng không có bất kỳ động tĩnh nào.
Trong mắt trưởng lão Phượng tộc ánh lên vẻ thất vọng, thả Yểm đi.
Đỗ Thánh Lan buông lỏng những ngón tay bị siết chặt, ngân long nằm trên vai hỏi: “Ngươi căng thẳng cái gì?”
“Khó nói lắm.” Đỗ Thánh Lan nhíu mày, cuối cùng chỉ có thể hình dung: “Cứ như đang nằm mơ.”
Ai mà ngờ Yểm lại phát triển theo hướng may mắn.
Ngân long cũng có cảm giác vi diệu như Đỗ Thánh Lan, đột nhiên bật ra hai chữ: “Dược Cốc?”
“Hả?”
“Thế lực tham gia xây dựng bảng mỹ nhân tu chân là Dược Cốc.”
Đề tài nói chuyện bị xoay ngoắt 180 độ, Đỗ Thánh Lan nheo mắt: “Đoán sai.”
Ngân long bình tĩnh nói: “Xem ra không phải là mơ.”
Nếu là mơ, bây giờ y đã đáp đúng, sau đó họ đi tìm chỗ song tu.
Vì sao Yểm đổi vận vẫn là một bí ẩn chưa có lời giải. Mấy ngày sau, một tin tức rúng động tu chân giới: Quả trứng của Phượng tộc nở rồi!
Yểm đã ngồi vững danh hiệu đứa con may mắn.
Lúc đó Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc đang uống rượu ôn chuyện cũ dưới ánh trăng ở La Sát Môn, bầu không khí vừa mới hường phấn được một chút thì nhận được tin này. Đỗ Thánh Lan nhìn Cố Nhai Mộc, Cố Nhai Mộc nhìn Đỗ Thánh Lan, họ đều thấy được sự khó tin trong mắt nhau.
Trong lúc hai người vẫn chưa hoàn hồn thì Linh Thanh đạo quân gõ cửa bước vào.
“Sư đệ, cá của đệ.” Linh Thanh đạo quân ôm cá chép đỏ trong lòng.
Trước đó con cá này muốn vào La Sát Môn nhưng bị hung thú trên núi phát hiện, may mà Linh Thanh đạo quân đang ở gần đó, tiện tay mang cá chép đỏ vào nhà.
Đỗ Thánh Lan nhìn cổ tay, quả nhiên không thấy hình xăm trên tay. Hắn buồn bực: “Chạy từ khi nào?”
Cá chép đỏ vẫy đuôi, bọt sóng tạo thành một hàng chữ nhỏ: Tu luyện tẩu hoả nhập ma, đi cân bằng vận may.
Cố Nhai Mộc có thể độ Hoá Long Kiếp cũng nhờ công của cá chép đỏ. Sau khi hoá rồng lần nữa, Cố Nhai Mộc không hạn chế lượng máu cung cấp cho cá chép đỏ.
Cá chép vượt Long Môn có sức hấp dẫn quá lớn, bây giờ linh khí được hồi phục, cá chép đỏ tham lam hấp thu vận may, cho dù nằm mơ cũng muốn sớm ngày nghênh đón Hoá Long Kiếp.
Tốt quá hoá dở, mấy ngày trước nó tu luyện suýt chút nữa nổ tan xác.
Đỗ Thánh Lan như đã hiểu được điều gì đó: “Cân bằng như thế nào?”
Cá chép đỏ đắc ý vẫy đuôi: Chia cho một con chó.
“Nó biết không?”
Cá chép đỏ lắc đầu, hình như nó đang cười nên bọt sóng rung rung: Nó vẫn đang lầm bầm quả nhiên mình là đứa con may mắn.
Trước kia nó từng nhìn thấy một đối tượng siêu tự tin, đó là một tâm ma luôn miệng nói mình mới là bản thể.
Từ khi đi theo Đỗ Thánh Lan, cá chép đỏ thông thái hơn rất nhiều.
Lần này vận may phân tán quá nhiều khiến cơ thể nó hơi suy yếu. Cá chép đỏ biến thành hình xăm, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Đỗ Thánh Lan cạn sạch phần rượu còn lại, cảm thán: “Thì ra là thế.” Hắn nhìn Cố Nhai Mộc, đang định tỏ rõ quan điểm về chuyện này thì nhìn thấy nét mặt ngờ vực của Cố Nhai Mộc.
“Nếu không phải Dược Cốc, chẳng lẽ là Hợp Hoan Tông?”
“…..” Rõ ràng suy nghĩ của con rồng này lại lệch nữa rồi.
Cho dù Yểm là con của vũ trụ Cố Nhai Mộc cũng không quan tâm, y chỉ quan tâm đoán đúng đáp án để được song tu.
Đỗ Thánh Lan: “Là chùa Kim Thiền.”
“Có thể là…” Cố Nhai Mộc hoàn hồn, trong mắt là sự kinh ngạc tột độ: “Ngươi nói cái gì?”
“Là chùa Kim Thiền, bởi vì người xuất gia không nói dối.”
Sau khi nhiều lần xác nhận đây không phải trò đùa, Cố Nhai Mộc nhớ tới lúc hỏi hoà thượng Ngũ Uẩn, cười lạnh lùng: “Lão hoà thượng này không thành thật.”
Linh Thanh đạo quân ho khan ra hiệu ở đây còn có người khác.
“Phong cảnh trên đảo Phượng Hoàng rất đẹp, hai đứa có thể đến đó tán gẫu.” Linh Thanh đạo quân đưa cho họ một cái lệnh bài: “Ta nhận nuôi một con tiểu phượng hoàng trên đảo, còn có một cái động phủ.”
“Nuôi?”
“Cung cấp đan dược và tài nguyên mỗi ngày, một năm có thể đi chơi ba lần.”
“…..”
Lần trước, khi đến Quỷ Vực họ từng đi ngang qua đảo Phượng Hoàng, phong cảnh ở đó thật sự rất đẹp. Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc bàn tính, cảm thấy qua đó tham quan cũng không tệ.
Buổi đêm trên đảo Phượng Hoàng còn đẹp hơn ban ngày. Linh Thanh đạo quân cũng là một người không nói dối, Đỗ Thánh Lan lấy ra lệnh bài, lính tuần tra lập tức thân thiện dẫn họ bay về một hướng.
“Là ở đó.” Lính tuần tra chỉ động phủ giăng đầy sương tiên ở xa xa.
Đỗ Thánh Lan không sóng vai đi chung mà ngồi trên người rồng, vừa đi vừa tha hồ ngắm cảnh đẹp ở Phượng tộc. Trong hồ phủ đầy lá rụng màu đỏ, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy các con tiểu phượng hoàng mổ nhau trên bờ hồ quanh co.
Lúc sắp đến động phủ thì ngân long bay thấp, giọng nói lên lên xuống xuống trong bóng đêm: “Lát nữa chúng ta có thể…”
Ngón tay lạnh như băng nhẹ nhàng cọ xát sừng rồng, cảm giác tê dại khiến cho vảy rồng suýt chút nữa bắn ra, cả quãng đường bay y đều không nói gì.
Đuôi phượng tạo thành vệt sang nơi chân trời, một con phượng hoàng đang thành kính cầu xin dưới cây ngô đồng: “Yểm phù hộ năm nay ta có thể tìm được đạo lữ suôn sẻ.”
Cảnh này bị một người và một con rồng đi ngang qua nhìn thấy, hai bên im lặng cùng một lúc.
Phượng hoàng cũng nhìn thấy người qua đường, lúng túng cất bức tranh, chủ động chắp tay.
Đỗ Thánh Lan cười gượng. Sau khi bay xa, hắn không thể hiểu nổi: “Vì sao phải bái Yểm?”
Ai ngờ trong hay ngày này, chuyện Yểm có vận may vô địch càng truyền càng xa, rất nhiều tu sĩ xảy ra vấn đề đều âm thầm bái Yểm.
Cố Nhai Mộc lắc đầu tỏ vẻ không rõ lắm: “Chuyển sang nơi khác đi!”
Tự nhiên cảm thấy song tu ở đây không tốt lắm.
Lúc bay ra ngoài, họ đột nhiên nghe thấy một tiếng oán giận điếc tai, nó phát ra từ con phượng hoàng vừa rồi: “Khí trong Quỷ Vực lại bay tới đây, chết tiệt, ta mới làm vệ sinh lông vũ xong.”
Đỗ Thánh Lan thở dài, lúc về phải bảo Linh Thanh đạo quân nói bóng gió cho Phượng tộc, rảnh quá thì đừng bái lạy bậy bạ.
“Đến vùng núi tuyết cực địa không?” Bây giờ Cố Nhai Mộc chỉ muốn đến một nơi không ai quấy rầy.
“Đi.”
Tại đại lục Cửu Xuyên.
Tối nay sắc trời âm u, mây đen cuồn cuộn không nhìn thấy ánh trăng.
Lúc đi qua khu bắc, có tu sĩ thắp nhang trong rừng trúc: “Cầu Yểm phù hộ mọi chuyện suôn sẻ.”
Lúc đi qua khu nam, một vị lính đánh thuê thì thầm: “Bái Yểm cầu bình an, ngày mai áp tải hy vọng không xảy ra sai sót.”
Trên Bách Vạn Đại Sơn, mấy nam thanh nữ tú hít sâu một hơi: “Yểm tiền bối phù hộ độ trì chúng ta gặp may, chắc chắn có thể vượt qua sát hạch Minh Đô.”
“…..” Đỗ Thánh Lan xanh mặt: “Đến Thiên Cơ Lâu.”
Không cần hắn nói, ngân long đã bay về phía Thiên Cơ Lâu.
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu đang ăn quýt khuya bị làm phiền, tự mình tiếp đãi khách quý.
Đỗ Thánh Lan đi thẳng vào vấn đề: “Ta muốn biết vì sao mọi người đều bái Yểm.”
“Chờ một lát.” Lâu chủ Thiên Cơ Lâu vỗ tay, quản sự nhanh chóng xuất hiện đưa một miếng lưu ảnh thạch.
Đỗ Thánh Lan đen mặt xem toàn bộ quá trình ngày ấy tranh giành mạch khoáng ở tiên đảo.
“Còn nữa.” Quản sự lại lấy ra một miếng lưu ảnh thạch khác.
“Danh hiệu đứa con may mắn không phải là giả.” Đây là lưu ảnh thạch của Yểm và trưởng lão Phượng tộc, giữa họ còn có một con tiểu phượng hoàng mới ra đời. Trưởng lão Phượng tộc tự mình xác nhận trứng phượng hoàng được cầu phúc đã nở.
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu bình tĩnh lột quýt: “Lưu niệm thạch do Yểm phát tán, lần này nó đã chuẩn bị sẵn, trong lưu ảnh thạch còn quay lén tiên nhân thượng giới cúng bái nó.”
Câu nói độc ác cuối cùng trước khi Yểm rời tiên đảo đã khiến Đỗ Thánh Lan cảm thấy bất thường, thì ra là dùng lưu ảnh thạch quay lén.
“Không ai đến Thiên Cơ Lâu tìm hiểu thật giả hả?” Hắn vừa nói đã lập tức phủ nhận, có lẽ Thiên Cơ Lâu cũng không thể xác minh tính chân thật những chuyện liên quan đến Yểm.
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu: “Xu hướng gần đây là bái Yểm, dù sao cũng được bái miễn phí.”
Dĩ nhiên hiếm ai bái công khai, mọi người ngoài mặt cười nhạo, lúc gặp chuyện mới lén bái.
Đỗ Thánh Lan ngồi suy tư, sau đó dùng linh thạch mua tin tức rồi cùng Cố Nhai Mộc rời đi. Lúc vừa bước ra ngoài, tổng quản sự âm thầm đuổi theo: “Đạo hữu xin dừng bước.”
Đỗ Thánh Lan quay đầu.
“Bái Yểm có hiệu nghiệm không?”
Đỗ Thánh Lan nghi ngờ nhìn tổng quản sự: “Ngươi cũng bái hả?”
Tổng quản sự ngại ngùng: “Ta muốn nó phù hộ ta sớm ngày có giai nhân làm bạn.”
Đỗ Thánh Lan lảng tránh ánh mắt mong chờ, tổng quản sự bất an, theo bản năng nhìn sang Cố Nhai Mộc.
Cố Nhai Mộc: “Nén bi thương.”
“…..”
Trong ánh mắt tuyệt vọng của tổng quản sự, họ biến mất dưới màn đêm.
Trên đường đến núi tuyết cực địa, Cố Nhai Mộc tiện tay kéo tâm ma ra ngoài: “Ngươi tới xây nhà trước.”
Tâm ma tức giận muốn cho một đấm, song vì giá trị vũ lực quá chênh lệch nên cuối cùng vẫn chọn khuất phục.
Cố Nhai Mộc giảm tốc độ đưa Đỗ Thánh Lan đi ngắm cảnh. Lúc đến núi tuyết cực địa, tâm ma cầm búa vừa xây xong nhà gỗ.
“Vất vả.” Cố Nhai Mộc ném nó xuống dưới núi tuyết: “Ra ngoài chơi hai ngày đi.”
Tận mắt nhìn thấy họ vào nhà gỗ, cuối cùng tâm ma cũng không chịu nổi chửi ầm lên. Tâm ma chửi xong, chợt nghĩ nơi này là núi tuyết, có khi sẽ có tuyết lở không chừng? Song tu được một nửa thì bị chôn, con rồng chết tiệt kia chắc chắn sẽ chém nó.
Trong nhà gỗ có đốt hương, có trà nóng, không biết tâm ma tìm được ở đâu. Nó phục vụ rất tốt, thậm chí sau nhà còn xây một suối nước nóng.
Hưởng thụ thành quả lao động của tâm ma, Cố Nhai Mộc vượt qua một đêm mỹ mãn.
Ngày hôm sau, lúc hai người đang say ngủ thì đột nhiên có khói bay vào.
Đỗ Thánh Lan mở mắt: “Cháy rồi hả?”
Hai người vừa ra ngoài, khí lạnh phả vào mặt, hoàn toàn không giống hoàn cảnh có thể bốc cháy.
Hai người đi theo hướng khói thì phát hiện là cá chép đỏ đang thắp nhang, trên sông băng còn treo một bức tranh cá chép.
Đỗ Thánh Lan ngừng lại: “Ngươi đang làm gì?”
Mỗi lần song tu, Đỗ Thánh Lan đều sẽ dùng thuật pháp che mắt cá chép đỏ, bảo đảm nó không thể nhìn thấy gì, đến khi hửng sáng thì thuật pháp sẽ yếu đi, cá chép đỏ sẽ ra ngoài đi dạo.
Cá chép đỏ: “Bái ta, hy vọng ta sớm ngày vượt Long Môn.”
“…..”
Cá chép đỏ: “Hiệu quả lắm, các ngươi muốn bái không?”
Đỗ Thánh Lan không có hứng thú, dù sao cũng tỉnh rồi, hắn cũng không định ngủ bù nên đi sang ngọn núi tuyết khác luyện kiếm. Cố Nhai Mộc đang định đi theo thì bất chợt vòng lại: “Thật sự hiệu quả hả?”
Cá chép đỏ gật đầu.
Không bao lâu sau, Cố Nhai Mộc rời đi, cá chép đỏ bắt đầu dẹp hàng.
“Chờ đã.”
Một cánh tay màu đen thò lên từ dưới vách núi, tâm ma trèo lên: “Ta cũng muốn bái.”
Đỗ Thánh Lan lắc đầu: “Ngươi sắp đoán hết thế lực của cả đại lục này rồi.”
Bước tiếp theo có lẽ là đoán đến từng người cụ thể.
Hắn đang định trêu chọc vài câu thì một con minh điểu bay đến, mũi cánh chỉ lên bầu trời bên ngoài. Đỗ Thánh Lan ra ngoài tán cây mặt người rồi nhìn lên, trên bầu trời loé sáng hoa văn trận pháp, một con chim bồ câu mơ màng nhìn trái nhìn phải.
Nó đang ở đâu, nó đang làm gì?
Đỗ Thánh Lan vẫy tay, một luồng khí kéo thẳng bồ câu vào trong tay hắn. Hắn gỡ ống trúc nhỏ trên chân chim, vừa thả lỏng tay, chim bồ câu bị hoảng sợ vội vàng bay đi.
Trong ống trúc là một mảnh giấy nhỏ: Có rảnh thì giúp ta giết Chước Nhật đạo quân.
Tinh thông trận pháp và có thù oán với Chước Nhật đạo quân, trên đời này chỉ có một người: Mục đồng.
Đỗ Thánh Lan có quá nhiều kẻ thù, suýt chút nữa đã quên mất sự tồn tại của Chước Nhật đạo quân. Gã chỉ là ‘ao cá’ mà U Lan tôn giả lựa chọn, dùng để nuôi dưỡng cá chép đỏ khí vận.
Chước Nhật đạo quân dùng cá chép đỏ để tu luyện, sau khi xảy ra sự cố thì nương nhờ Phạn Hải tôn giả, vì giúp người khác lấy được mảnh vỡ Thiên Đạo nên giết chết con bò già. Sau này khi La Sát Môn quyết chiến với Phạn Môn, gã vẫn không xuất hiện.
Đỗ Thánh Lan nhìn tờ giấy, trầm ngâm: “Dù sao cũng là đạo quân.”
Tinh quân giết đạo quân, ai nghe cũng cho rằng nói khoác không biết ngượng mồm, song câu nói của mục đồng cứ nhẹ nhàng như đang nói đi chợ mua đồ giúp ta.
“Phải giúp hả?” Cố Nhai Mộc hỏi.
“Nếu cộng sức mạnh của hai chúng ta cũng khó địch lại đạo quân, cho dù chỉ là một đạo quân yếu ớt.” Đỗ Thánh Lan bình tĩnh nói: “Chuyện này phải tính toán cẩn thận.”
Cố Nhai Mộc nhướn mày, xem ra Đỗ Thánh Lan muốn giúp rồi.
“Lên thượng giới đi.” Đỗ Thánh Lan nói.
Quan hệ giữa hắn và mục đồng không được tính là quá tốt, tuy nhiên khi bị trời phạt, mục đồng đã vươn tay giúp đỡ, ân oán hai bên xem như đã chấm dứt. Bây giờ phải điều tra hành tung của Chước Nhật đạo quân, thông qua La Sát Môn là cách nhanh nhất.
…
Đã qua mấy tháng mà La Sát đạo quân vẫn còn bế quan.
Linh Thanh đạo quân đang tắm rửa cho một con hung thú con bên bờ sông, sau khi nghe mục đích họ đến đây bèn nói: “Chước Nhật gia nhập Âm Minh Giáo, bây giờ chắc đang tìm bảo vật trên tiên đảo.”
“Tìm bảo vật?”
Trong khoảng thời gian này có rất nhiều bảo vật hiện thế một lần nữa.
Linh Thanh đạo quân đứng dậy thổi một khúc nhạc kỳ quái, sau đó một con diều hâu ngoại hình khác lạ bay đến, há mồm phát ra âm thanh khó nghe.
Linh Thanh đạo quân có khả năng hiểu được ngôn ngữ của các loài yêu thú, phiên dịch: “Có rất nhiều người lên tiên bảo, con chó kia cũng có mặt ở đó.”
“Yểm?”
Linh Thanh đạo quân như đang nghĩ tới chuyện thú vị nào đó: “Có chuyện này chắc đệ không biết.”
Đỗ Thánh Lan phối hợp tỏ ra lắng nghe.
“Nhận thấy sắp nổ ra kỷ nguyên mới, mọi người đều nghĩ rằng Thiên Đạo đã được lấp đầy. Có người nói Đỗ Thanh Quang tu luyện gặp sự cố, tự đưa mình chầu trời. Đương nhiên cũng có người nói là hắn bị La Sát Môn ép vá trời…”
Nét mặt Linh Thanh đạo quân tràn đầy ý cười: “Tuy nhiên vì sao đệ bị trời phạt vẫn là một bí ẩn.”
Hung thú con lên núi tìm cha mẹ, Linh Thanh đạo quân thả phần tay áo rộng thùng thình xuống, cúi đầu sửa sang rồi tiếp tục nói: “Con Âm Khuyển đó nói là vì đệ hãm hại nó nên mới bị trời phạt.”
Đỗ Thánh Lan im bặt, một lúc sau mới hỏi Cố Nhai Mộc đứng bên cạnh: “Ngươi nghe hiểu không?”
Cố Nhai Mộc lắc đầu.
Linh Thanh đạo quân giải thích: “Nó nói mình là đứa con may mắn nhưng bị đệ gài bẫy muốn thay đổi sự thật này.”
Đỗ Thánh Lan kinh ngạc, hắn thề cho dù lúc trước biết được tứ đại gia tộc muốn hắn đi vá trời cũng không quá đáng như vậy.
“Đại sư huynh đã từng xác nhận quan hệ giữa đệ và sư tôn trong Kiếm Tâm Bích, hơn nữa tin tức ở hạ giới…”
Đỗ Thánh Lan lấy được cơ duyên trong cấm địa U Lan, liên hệ với xưng hô tiểu sư đệ của hắn, rất nhiều chuyện đã có lời giải đáp.
Vì sao La Sát Môn đối xử với Đỗ Thánh Lan tốt như vậy? Bởi vì họ có chung một người sư phụ.
“Cuối cùng Kiếm Tâm Bích và Nhạn Kiếp Kiếm đều thuộc về đệ, khó tránh làm các tu sĩ khác cảm thấy những thứ này vốn là sư tôn chuẩn bị cho đệ, mà vị sư tôn cũ của đệ lại trắng tay. Người hợp tác với Âm Khuyển chẳng được cái gì.”
“Tóm lại, nó muốn nói mình là một con chó may mắn, đệ có ý đồ cắt đứt vận may nên bị trời phạt.”
Đỗ Thánh Lan hít sâu một hơi: “Có ai tin không?”
“Cũng tùy, những lần nó gặp xui xẻo đều có liên quan đến đệ, nói đệ cắt đứt số mệnh cũng có lý.”
Đỗ Thánh Lan xoa ấn đường, quyết định tạm thời gác lại chuyện này, lên kế hoạch giết Chước Nhật đạo quân trước.
“Có kế hoạch tốt nào chưa?”
Linh Thanh đạo quân gọi Tiếu Tiếu đến, cảm giác tồn tại của con rối quá lớn dễ rút dây động rừng. Tiếu Tiếu có thể âm thầm đi theo hỗ trợ ám sát.
Bởi vì không thể dùng bùa đưa tin trong Quỷ Vực nên Đỗ Thánh Lan không ngờ Tiếu Tiếu đạo quân đã trở về.
“Chuyện của nhị sư huynh, ta biết hết rồi.” Tiếu Tiếu vẫn mang vải đen, giọng nói thoải mái hơn nhiều.
Tuy rằng Tiếu Tiếu luôn để lỡ cơ hội gặp mặt lần cuối nhưng đây đã là kết quả tốt nhất.
“Nếu không còn vấn đề gì nữa thì chúng ta đi thôi.” Tiếu Tiếu làm việc rất dứt khoát.
Phi ưng của Linh Thanh đạo quân dẫn đường, ba người xuất phát đến tiên đảo.
Tiên đảo là một hòn đảo điển hình trên biển, sương mù dày đặc. Nếu không có phi ưng dẫn đường, họ chưa chắc có thể tìm được vị trí hòn đảo một cách suôn sẻ. Ba ngày trước hòn đảo xuất hiện, ánh sáng lan xa vạn trượng kèm theo ảo ảnh thu hút nhiều người đến kiểm tra.
Trời sinh dị tượng, bình thường sẽ có bảo vật xuất thế nhưng đến bây giờ vẫn chưa có thế lực nào tìm được, trái lại họ phát hiện một mạch khoáng không tồi.
Cố Nhai Mộc vô cùng nhạy cảm với thối rữa và tử khí, chỉ về một phía.
Lần này có tổng cộng mười tiên quân trong Âm Minh Giáo lên đảo, họ mặc áo choàng chỉ có một màu đỏ đậm, đeo mặt nạ đầu lâu che nửa mặt.
Giáo chủ đi đầu đột nhiên dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía nam. Ánh mắt hắn có lực xuyên thấu rất mạnh, người đứng phía sau vội vàng hỏi: “Giáo chủ, hay là để thuộc hạ đi xem?”
Giáo chủ lắc đầu, hắn dùng thần thức kiểm tra đã biết họ là ai.
“Hai tên tiểu bối của La Sát Môn.”
Ban đầu giáo chúng vẫn chưa hiểu gì, bỗng nhiên có người nói: “Là hai tên bò dậy độ kiếp vào đêm tân hôn hả?
Mấy tên tu sĩ trong đội nghe vậy cười ha hả, Chước Nhật đạo quân thì không cười nổi, cứ hỏi đi hỏi lại: “Chỉ có hai người họ?”
Tuy Chước Nhật không có tiềm lực đột phá nhưng dù sao gã cũng là đạo quân, sau khi gia nhập Âm Minh Giáo được ban cho một chức vụ cũng khá nở mặt nở mày, là giáo chủ của một phân giáo.
Giáo chủ không thích dáng vẻ e dè của Chước Nhật đạo quân nên chỉ trả lời qua loa: “Không thấy những người khác.”
Câu trả lời chỉ có lệ song cũng là sự thật, hắn không phát hiện Tiếu Tiếu đang ẩn thân.
Chước Nhật đạo quân thở phào, gã chợt nghĩ không biết có nên nhân cơ hội này giết Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc hay không.
Giáo chủ nhìn thấu ý đồ của gã: “Đây là ân oán cá nhân, có hậu quả gì ngươi tự chịu trách nhiệm.”
Âm Minh Giáo không thân với La Sát Môn nhưng họ sẽ không vì một tên giáo chúng mà khai chiến với La Sát Môn. Huống hồ bây giờ họ còn việc quan trọng hơn: Tranh quyền sở hữu mạch khoáng.
Lúc họ nói chuyện không phát hiện một bóng đen âm thầm tiếp cận rồi lại âm thầm rút lui.
“Có ít nhất hai đạo quân, ba thực quân, lần này thực lực đội ngũ của Âm Minh Giáo không tệ.”
Tiếu Tiếu suy nghĩ: “Một khi ta ra tay sẽ khiến một tên đạo quân khác chú ý, khó mà giết người chỉ trong một chiêu.”
Đỗ Thánh Lan nói: “Không vội, chúng ta cứ chờ xem họ định làm gì đã.”
Ba người không nhanh không chậm đi theo sau không gây ra quá nhiều sự chú ý, bây giờ rất nhiều tu sĩ đều đi cùng một hướng. Đỗ Thánh Lan còn nhìn thấy vài tu sĩ Quỳnh Ngọc Các, có người ôm đàn tỳ bà, có người chuẩn bị sáng tác.
Tuy thực lực của Quỳnh Ngọc Các rất bình thường nhưng luôn là đại thế lực hàng đầu. Các tu sĩ của Quỳnh Ngọc Các cũng nhìn thấy Đỗ Thánh Lan, thái độ rất hoà nhã.
Tiếu Tiếu đạo quân đang truyền âm: “La Sát Môn là khách sộp nhất của Quỳnh Ngọc Các.”
Đỗ Thánh Lan duy trì nụ cười, cho dù không giải thích cũng biết. Hắn dò la tình hình trên đảo: “Mọi người định đi đâu vậy?”
“Tranh mạch khoáng, có thế lực thuê bọn ta tới giúp đỡ.” Tu sĩ ôm đàn tỳ bà kể lại tình hình trên đảo: “Phượng tộc, Âm Minh Giáo đều muốn giành được mạch khoáng này.”
Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc nhìn nhau, Cố Nhai Mộc nói nhỏ: “Cơ hội.”
Hai thế lực lớn giao chiến, họ lại thu hút thêm sự chú ý, Tiếu Tiếu có thể nhân cơ hội ám sát.
“Nếu đã gặp nhau thì đi cùng đi.” Tu sĩ Quỳnh Ngọc Các mời.
Đỗ Thánh Lan gật đầu. Tiếu Tiếu không tiện ra tay, có người bảo vệ cũng tốt.
Không bao lâu sau, Đỗ Thánh Lan hối hận.
“Đỗ đạo hữu, gặp nhau là duyên, hay là ta tặng ngươi một bài hát?”
Đỗ Thánh Lan vội vàng xua tay: “Không cần đâu.”
Tu sĩ Quỳnh Ngọc Các hết sức nhiệt tình: “Nhận đi.”
“Nếu nhất định phải tặng, hay là…” Hắn vừa quay sang, Cố Nhai Mộc đã biến mất tăm, không biết ngân long đã thu nhỏ cỡ bàn tay nằm sấp trên vai hắn từ khi nào, cảm giác tồn tại rất yếu.
Cố Nhai Mộc trốn cũng nhanh lắm.
Một bóng người từ trên cao bay xuống nhanh như gió đánh về phía một người khác, mặt đất xung quanh rung lên. Hai bên giao chiến cắt đứt mạch sáng tác của tu sĩ Quỳnh Ngọc Các: “Chúng ta phải nhanh lên.”
Những lời này rất hợp ý Đỗ Thánh Lan, xé rách không gian thuấn di.
Phượng tộc đang đánh nhau với cao thủ của Âm Minh Giáo, bởi vì không muốn làm hỏng mạch khoáng nên họ chỉ đánh nhau trên cao. Hình như tu sĩ Quỳnh Ngọc Các đã giao dịch với Phượng tộc bằng bùa đưa tin nên đi về phía họ.
Đỗ Thánh Lan đứng tại chỗ quan sát tình hình chiến đấu.
Giáo chủ Âm Minh Giáo quát lên: “Cứ đánh như vậy cũng không giải quyết được gì, hay là chia thành hai phần?”
“Mạch khoáng chưa hẳn đã phân bổ đều.” Trưởng lão Phượng tộc lạnh nhạt: “Thậm chí một nửa mạch khoáng kia có thể là hàng phế thải.”
“Chúng ta dựa vào vận may đi.” Giáo chủ Âm Minh Giáo nói xong lập tức phất tay, trận chiến tạm thời ngừng lại.
Âm Minh Giáo đã cho một bậc thang, trưởng lão Phượng tộc suy nghĩ một hồi cũng cho người phía dưới dừng tay.
Hiện nay mạch khoáng chỉ để lộ một phần nhỏ, khó phân biệt tốt xấu, cho dù ở trên trời hay dưới đất cũng không thể nhìn thấy. Mạch khoáng kéo dài về hai phía nam và bắc, trưởng lão Phượng tộc suy nghĩ một hồi mới nói: “Chúng ta muốn mạch khoáng phía nam.”
Một giọng nói lạnh lùng trong đội ngũ Âm Minh Giáo phát ra cùng lúc với trưởng lão Phượng tộc: “Chọn phía bắc.”
Cho dù bị mặt nạ che khuất vẫn có thể cảm nhận được giáo chủ Âm Minh Giáo đang nhíu mày, con chó này ở đâu chui ra?
Giáo chúng giải thích: “Vừa mới gia nhập.”
Người ngoài có thể nhìn thấy toàn bộ quá trình sát hạch trong không gian Kiếm Tâm Bích, dĩ nhiên giáo chủ Âm Minh Giáo cũng biết chuyện của Yểm. Hắn đang định sửa lời thì Yểm gào lên với Đỗ Thánh Lan: “Mở to hai mắt ra xem, cuối cùng ai mới là người xui xẻo?”
Nó nói như đã ngầm thừa nhận Âm Minh Giáo chọn phía bắc.
Phượng tộc đã phái người bắt đầu khai thác mạch khoáng phía nam. Giáo chủ Âm Minh Giáo sao có thể tha thứ một con chó lên tiếng thay mặt cho giáo phái, hắn lạnh lùng phẩy tay áo, Yểm bị hất bay ra ngoài.
Sức mạnh của đạo quân không thể khinh thường, cho dù là vung tay cũng rất đáng sợ.
Yểm ngã trên mảnh đất phía bắc.
Mặt đất bị lún xuống tạo thành hố sâu, hòn đá nứt toác, bỗng có ánh sáng dưới lòng đất hắt lên trên.
Tuy giáo chủ Âm Minh Giáo hơi giật mình nhưng vẫn lập tức vọt đến, tốc độ của trưởng lão Phượng tộc cũng rất mau, song vẫn chậm hơn một bước.
Trong hố sâu là một cây thuốc màu tím, không có rễ trông giống như sinh trưởng lơ lửng.
“Cỏ Phục Chu.” Giáo chủ cầm cây thuốc trong tay: “Là đồ tốt.”
Yểm biết mình đánh không lại đạo quân nên không trả thù cú đánh vừa rồi, trái lại định chứng minh điều gì đó. Yểm phun khí đen hoà tan núi đá, bên trong có thứ gì đó lộ ra, đó là một miếng Dược Ngọc hiếm thấy.
“Tốt!”
Giáo chủ Âm Minh Giáo vô cùng vui mừng, có Dược Ngọc đã xem như không uổng phí chuyến đi này.
Phượng tộc khai thác mạch khoáng, cuối cùng phát hiện chỉ là huyền thiết bình thường. Thực ra cả mạch khoáng đều là huyền thiết, lý do phía bắc xuất hiện Dược Ngọc là do bị cỏ Phục Chu ảnh hưởng.
Tuy ngoài mặt Đỗ Thánh Lan tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại rất kinh ngạc, những tu sĩ từng tham gia sát hạch Kiếm Tâm Bích có mặt trên đảo càng kinh ngạc bội phần. Chẳng lẽ lời đồn là thật, con chó này là đứa con may mắn hả?
Người bình tĩnh nhất là Tiếu Tiếu, canh đúng thời cơ, thừa dịp giáo chủ Âm Minh Giáo cướp cỏ Phục Chu thì dứt khoát ra tay giết chết Chước Nhật đạo quân. Hình thể màu đen như sương khói mờ ảo, Tiếu Tiếu nhanh như tia chớp chạy ra sau lưng Chước Nhật đạo quân.
Chước Nhật đạo quân nhận thấy nguy hiểm, đột ngột lui lại: “Ngươi…”
Tiếu Tiếu không cho gã cơ hội lên tiếng, móng tay bỗng nhiên dài ra nhọn hoắc, vô cùng tàn nhẫn đâm thủng thái dương của gã, sau đó nửa người hoá thành dị thú không gian. Tiếu Tiếu lùi ra sau, đuôi vòng ra phía trước đâm vào người gã.
Đạo quân hạ sát thủ không thể che giấu động tĩnh. Giáo chủ Âm Minh Giáo phát hiện Chước Nhật đạo quân bị đánh lén, nheo mắt ra lệnh: “Đệ tử trong giáo, bảo vệ mạch khoáng.”
Đỗ Thánh Lan đã cầm sẵn kiếm chuẩn bị xông lên, không ngờ lại nghe thấy câu nói này.
Tiếu Tiếu đứng giữa không trung rút đuôi ra khỏi cơ thể Chước Nhật, máu tươi bắn ra, cơ thể Chước Nhật như con diều đứt dây rơi xuống đất.
Tiếu Tiếu vẫy sạch máu trên đuôi rồi quấn lại vải đen, sau đó lập tức xuất hiện bên cạnh Đỗ Thánh Lan, khẽ nói: “Tiểu sư đệ, giết xong rồi.”
Đỗ Thánh Lan chuyển động yết hầu, không ngờ vị sư huynh này lại tàn nhẫn như vậy.
Một cái bóng xuất hiện trên đỉnh núi, Yểm đứng trên cao nhìn Đỗ Thánh Lan và ngân long trên vai hắn, bởi vì có mặt Tiếu Tiếu nên Yểm không thể hiện công khai thù hận và sát ý ngút trời.
“Món nợ hắt nước bẩn này, ta sẽ tính sổ sau.”
Nó để lại một câu rồi toan bỏ chạy. Ngay sau đó một nguồn ánh sáng rực rỡ loé lên, Yểm bị trưởng lão Phượng tộc chặn đường.
“Phượng tộc nhỏ nhen.” Giáo chủ Âm Minh Giáo nói với giọng hơi khàn: “Âm Minh Giáo ân oán rõ ràng, nó tìm được Dược Ngọc, giáo ta sẽ bảo vệ tính mạng của nó.”
Trưởng lão Phượng tộc lắc đầu: “Lúc trước đã giao kèo thì không có chuyện nuốt lời.”
Nhưng trưởng lão cũng không nói lý do cản đường Âm Khuyển.
Chước Nhật đạo quân đã chết, Đỗ Thánh Lan chỉ đứng xem kịch hay.
Không bao lâu sau, người trong Phượng tộc mang tới một quả trứng. Trưởng lão nhìn chằm chằm Yểm: “Cầu phúc.”
“…..”
“Quả trứng này đáng lẽ phải nở vào mười năm trước, song tới giờ vẫn không có dấu hiệu gì.”
Nếu Yểm là đứa con may mắn thì có thể để nó thử xem sao.
Trong đôi mắt xanh không có lui bước, không có sợ hãi, trái lại nói với vẻ như bố thí người khác: “Phù hộ quả trứng này sớm ngày được nở.”
Sau khi dứt lời, nửa canh giờ trôi qua, đừng nói là trúng nở mà ngay cả vỏ trứng cũng không có bất kỳ động tĩnh nào.
Trong mắt trưởng lão Phượng tộc ánh lên vẻ thất vọng, thả Yểm đi.
Đỗ Thánh Lan buông lỏng những ngón tay bị siết chặt, ngân long nằm trên vai hỏi: “Ngươi căng thẳng cái gì?”
“Khó nói lắm.” Đỗ Thánh Lan nhíu mày, cuối cùng chỉ có thể hình dung: “Cứ như đang nằm mơ.”
Ai mà ngờ Yểm lại phát triển theo hướng may mắn.
Ngân long cũng có cảm giác vi diệu như Đỗ Thánh Lan, đột nhiên bật ra hai chữ: “Dược Cốc?”
“Hả?”
“Thế lực tham gia xây dựng bảng mỹ nhân tu chân là Dược Cốc.”
Đề tài nói chuyện bị xoay ngoắt 180 độ, Đỗ Thánh Lan nheo mắt: “Đoán sai.”
Ngân long bình tĩnh nói: “Xem ra không phải là mơ.”
Nếu là mơ, bây giờ y đã đáp đúng, sau đó họ đi tìm chỗ song tu.
Vì sao Yểm đổi vận vẫn là một bí ẩn chưa có lời giải. Mấy ngày sau, một tin tức rúng động tu chân giới: Quả trứng của Phượng tộc nở rồi!
Yểm đã ngồi vững danh hiệu đứa con may mắn.
Lúc đó Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc đang uống rượu ôn chuyện cũ dưới ánh trăng ở La Sát Môn, bầu không khí vừa mới hường phấn được một chút thì nhận được tin này. Đỗ Thánh Lan nhìn Cố Nhai Mộc, Cố Nhai Mộc nhìn Đỗ Thánh Lan, họ đều thấy được sự khó tin trong mắt nhau.
Trong lúc hai người vẫn chưa hoàn hồn thì Linh Thanh đạo quân gõ cửa bước vào.
“Sư đệ, cá của đệ.” Linh Thanh đạo quân ôm cá chép đỏ trong lòng.
Trước đó con cá này muốn vào La Sát Môn nhưng bị hung thú trên núi phát hiện, may mà Linh Thanh đạo quân đang ở gần đó, tiện tay mang cá chép đỏ vào nhà.
Đỗ Thánh Lan nhìn cổ tay, quả nhiên không thấy hình xăm trên tay. Hắn buồn bực: “Chạy từ khi nào?”
Cá chép đỏ vẫy đuôi, bọt sóng tạo thành một hàng chữ nhỏ: Tu luyện tẩu hoả nhập ma, đi cân bằng vận may.
Cố Nhai Mộc có thể độ Hoá Long Kiếp cũng nhờ công của cá chép đỏ. Sau khi hoá rồng lần nữa, Cố Nhai Mộc không hạn chế lượng máu cung cấp cho cá chép đỏ.
Cá chép vượt Long Môn có sức hấp dẫn quá lớn, bây giờ linh khí được hồi phục, cá chép đỏ tham lam hấp thu vận may, cho dù nằm mơ cũng muốn sớm ngày nghênh đón Hoá Long Kiếp.
Tốt quá hoá dở, mấy ngày trước nó tu luyện suýt chút nữa nổ tan xác.
Đỗ Thánh Lan như đã hiểu được điều gì đó: “Cân bằng như thế nào?”
Cá chép đỏ đắc ý vẫy đuôi: Chia cho một con chó.
“Nó biết không?”
Cá chép đỏ lắc đầu, hình như nó đang cười nên bọt sóng rung rung: Nó vẫn đang lầm bầm quả nhiên mình là đứa con may mắn.
Trước kia nó từng nhìn thấy một đối tượng siêu tự tin, đó là một tâm ma luôn miệng nói mình mới là bản thể.
Từ khi đi theo Đỗ Thánh Lan, cá chép đỏ thông thái hơn rất nhiều.
Lần này vận may phân tán quá nhiều khiến cơ thể nó hơi suy yếu. Cá chép đỏ biến thành hình xăm, chuẩn bị nghỉ ngơi.
Đỗ Thánh Lan cạn sạch phần rượu còn lại, cảm thán: “Thì ra là thế.” Hắn nhìn Cố Nhai Mộc, đang định tỏ rõ quan điểm về chuyện này thì nhìn thấy nét mặt ngờ vực của Cố Nhai Mộc.
“Nếu không phải Dược Cốc, chẳng lẽ là Hợp Hoan Tông?”
“…..” Rõ ràng suy nghĩ của con rồng này lại lệch nữa rồi.
Cho dù Yểm là con của vũ trụ Cố Nhai Mộc cũng không quan tâm, y chỉ quan tâm đoán đúng đáp án để được song tu.
Đỗ Thánh Lan: “Là chùa Kim Thiền.”
“Có thể là…” Cố Nhai Mộc hoàn hồn, trong mắt là sự kinh ngạc tột độ: “Ngươi nói cái gì?”
“Là chùa Kim Thiền, bởi vì người xuất gia không nói dối.”
Sau khi nhiều lần xác nhận đây không phải trò đùa, Cố Nhai Mộc nhớ tới lúc hỏi hoà thượng Ngũ Uẩn, cười lạnh lùng: “Lão hoà thượng này không thành thật.”
Linh Thanh đạo quân ho khan ra hiệu ở đây còn có người khác.
“Phong cảnh trên đảo Phượng Hoàng rất đẹp, hai đứa có thể đến đó tán gẫu.” Linh Thanh đạo quân đưa cho họ một cái lệnh bài: “Ta nhận nuôi một con tiểu phượng hoàng trên đảo, còn có một cái động phủ.”
“Nuôi?”
“Cung cấp đan dược và tài nguyên mỗi ngày, một năm có thể đi chơi ba lần.”
“…..”
Lần trước, khi đến Quỷ Vực họ từng đi ngang qua đảo Phượng Hoàng, phong cảnh ở đó thật sự rất đẹp. Đỗ Thánh Lan và Cố Nhai Mộc bàn tính, cảm thấy qua đó tham quan cũng không tệ.
Buổi đêm trên đảo Phượng Hoàng còn đẹp hơn ban ngày. Linh Thanh đạo quân cũng là một người không nói dối, Đỗ Thánh Lan lấy ra lệnh bài, lính tuần tra lập tức thân thiện dẫn họ bay về một hướng.
“Là ở đó.” Lính tuần tra chỉ động phủ giăng đầy sương tiên ở xa xa.
Đỗ Thánh Lan không sóng vai đi chung mà ngồi trên người rồng, vừa đi vừa tha hồ ngắm cảnh đẹp ở Phượng tộc. Trong hồ phủ đầy lá rụng màu đỏ, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy các con tiểu phượng hoàng mổ nhau trên bờ hồ quanh co.
Lúc sắp đến động phủ thì ngân long bay thấp, giọng nói lên lên xuống xuống trong bóng đêm: “Lát nữa chúng ta có thể…”
Ngón tay lạnh như băng nhẹ nhàng cọ xát sừng rồng, cảm giác tê dại khiến cho vảy rồng suýt chút nữa bắn ra, cả quãng đường bay y đều không nói gì.
Đuôi phượng tạo thành vệt sang nơi chân trời, một con phượng hoàng đang thành kính cầu xin dưới cây ngô đồng: “Yểm phù hộ năm nay ta có thể tìm được đạo lữ suôn sẻ.”
Cảnh này bị một người và một con rồng đi ngang qua nhìn thấy, hai bên im lặng cùng một lúc.
Phượng hoàng cũng nhìn thấy người qua đường, lúng túng cất bức tranh, chủ động chắp tay.
Đỗ Thánh Lan cười gượng. Sau khi bay xa, hắn không thể hiểu nổi: “Vì sao phải bái Yểm?”
Ai ngờ trong hay ngày này, chuyện Yểm có vận may vô địch càng truyền càng xa, rất nhiều tu sĩ xảy ra vấn đề đều âm thầm bái Yểm.
Cố Nhai Mộc lắc đầu tỏ vẻ không rõ lắm: “Chuyển sang nơi khác đi!”
Tự nhiên cảm thấy song tu ở đây không tốt lắm.
Lúc bay ra ngoài, họ đột nhiên nghe thấy một tiếng oán giận điếc tai, nó phát ra từ con phượng hoàng vừa rồi: “Khí trong Quỷ Vực lại bay tới đây, chết tiệt, ta mới làm vệ sinh lông vũ xong.”
Đỗ Thánh Lan thở dài, lúc về phải bảo Linh Thanh đạo quân nói bóng gió cho Phượng tộc, rảnh quá thì đừng bái lạy bậy bạ.
“Đến vùng núi tuyết cực địa không?” Bây giờ Cố Nhai Mộc chỉ muốn đến một nơi không ai quấy rầy.
“Đi.”
Tại đại lục Cửu Xuyên.
Tối nay sắc trời âm u, mây đen cuồn cuộn không nhìn thấy ánh trăng.
Lúc đi qua khu bắc, có tu sĩ thắp nhang trong rừng trúc: “Cầu Yểm phù hộ mọi chuyện suôn sẻ.”
Lúc đi qua khu nam, một vị lính đánh thuê thì thầm: “Bái Yểm cầu bình an, ngày mai áp tải hy vọng không xảy ra sai sót.”
Trên Bách Vạn Đại Sơn, mấy nam thanh nữ tú hít sâu một hơi: “Yểm tiền bối phù hộ độ trì chúng ta gặp may, chắc chắn có thể vượt qua sát hạch Minh Đô.”
“…..” Đỗ Thánh Lan xanh mặt: “Đến Thiên Cơ Lâu.”
Không cần hắn nói, ngân long đã bay về phía Thiên Cơ Lâu.
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu đang ăn quýt khuya bị làm phiền, tự mình tiếp đãi khách quý.
Đỗ Thánh Lan đi thẳng vào vấn đề: “Ta muốn biết vì sao mọi người đều bái Yểm.”
“Chờ một lát.” Lâu chủ Thiên Cơ Lâu vỗ tay, quản sự nhanh chóng xuất hiện đưa một miếng lưu ảnh thạch.
Đỗ Thánh Lan đen mặt xem toàn bộ quá trình ngày ấy tranh giành mạch khoáng ở tiên đảo.
“Còn nữa.” Quản sự lại lấy ra một miếng lưu ảnh thạch khác.
“Danh hiệu đứa con may mắn không phải là giả.” Đây là lưu ảnh thạch của Yểm và trưởng lão Phượng tộc, giữa họ còn có một con tiểu phượng hoàng mới ra đời. Trưởng lão Phượng tộc tự mình xác nhận trứng phượng hoàng được cầu phúc đã nở.
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu bình tĩnh lột quýt: “Lưu niệm thạch do Yểm phát tán, lần này nó đã chuẩn bị sẵn, trong lưu ảnh thạch còn quay lén tiên nhân thượng giới cúng bái nó.”
Câu nói độc ác cuối cùng trước khi Yểm rời tiên đảo đã khiến Đỗ Thánh Lan cảm thấy bất thường, thì ra là dùng lưu ảnh thạch quay lén.
“Không ai đến Thiên Cơ Lâu tìm hiểu thật giả hả?” Hắn vừa nói đã lập tức phủ nhận, có lẽ Thiên Cơ Lâu cũng không thể xác minh tính chân thật những chuyện liên quan đến Yểm.
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu: “Xu hướng gần đây là bái Yểm, dù sao cũng được bái miễn phí.”
Dĩ nhiên hiếm ai bái công khai, mọi người ngoài mặt cười nhạo, lúc gặp chuyện mới lén bái.
Đỗ Thánh Lan ngồi suy tư, sau đó dùng linh thạch mua tin tức rồi cùng Cố Nhai Mộc rời đi. Lúc vừa bước ra ngoài, tổng quản sự âm thầm đuổi theo: “Đạo hữu xin dừng bước.”
Đỗ Thánh Lan quay đầu.
“Bái Yểm có hiệu nghiệm không?”
Đỗ Thánh Lan nghi ngờ nhìn tổng quản sự: “Ngươi cũng bái hả?”
Tổng quản sự ngại ngùng: “Ta muốn nó phù hộ ta sớm ngày có giai nhân làm bạn.”
Đỗ Thánh Lan lảng tránh ánh mắt mong chờ, tổng quản sự bất an, theo bản năng nhìn sang Cố Nhai Mộc.
Cố Nhai Mộc: “Nén bi thương.”
“…..”
Trong ánh mắt tuyệt vọng của tổng quản sự, họ biến mất dưới màn đêm.
Trên đường đến núi tuyết cực địa, Cố Nhai Mộc tiện tay kéo tâm ma ra ngoài: “Ngươi tới xây nhà trước.”
Tâm ma tức giận muốn cho một đấm, song vì giá trị vũ lực quá chênh lệch nên cuối cùng vẫn chọn khuất phục.
Cố Nhai Mộc giảm tốc độ đưa Đỗ Thánh Lan đi ngắm cảnh. Lúc đến núi tuyết cực địa, tâm ma cầm búa vừa xây xong nhà gỗ.
“Vất vả.” Cố Nhai Mộc ném nó xuống dưới núi tuyết: “Ra ngoài chơi hai ngày đi.”
Tận mắt nhìn thấy họ vào nhà gỗ, cuối cùng tâm ma cũng không chịu nổi chửi ầm lên. Tâm ma chửi xong, chợt nghĩ nơi này là núi tuyết, có khi sẽ có tuyết lở không chừng? Song tu được một nửa thì bị chôn, con rồng chết tiệt kia chắc chắn sẽ chém nó.
Trong nhà gỗ có đốt hương, có trà nóng, không biết tâm ma tìm được ở đâu. Nó phục vụ rất tốt, thậm chí sau nhà còn xây một suối nước nóng.
Hưởng thụ thành quả lao động của tâm ma, Cố Nhai Mộc vượt qua một đêm mỹ mãn.
Ngày hôm sau, lúc hai người đang say ngủ thì đột nhiên có khói bay vào.
Đỗ Thánh Lan mở mắt: “Cháy rồi hả?”
Hai người vừa ra ngoài, khí lạnh phả vào mặt, hoàn toàn không giống hoàn cảnh có thể bốc cháy.
Hai người đi theo hướng khói thì phát hiện là cá chép đỏ đang thắp nhang, trên sông băng còn treo một bức tranh cá chép.
Đỗ Thánh Lan ngừng lại: “Ngươi đang làm gì?”
Mỗi lần song tu, Đỗ Thánh Lan đều sẽ dùng thuật pháp che mắt cá chép đỏ, bảo đảm nó không thể nhìn thấy gì, đến khi hửng sáng thì thuật pháp sẽ yếu đi, cá chép đỏ sẽ ra ngoài đi dạo.
Cá chép đỏ: “Bái ta, hy vọng ta sớm ngày vượt Long Môn.”
“…..”
Cá chép đỏ: “Hiệu quả lắm, các ngươi muốn bái không?”
Đỗ Thánh Lan không có hứng thú, dù sao cũng tỉnh rồi, hắn cũng không định ngủ bù nên đi sang ngọn núi tuyết khác luyện kiếm. Cố Nhai Mộc đang định đi theo thì bất chợt vòng lại: “Thật sự hiệu quả hả?”
Cá chép đỏ gật đầu.
Không bao lâu sau, Cố Nhai Mộc rời đi, cá chép đỏ bắt đầu dẹp hàng.
“Chờ đã.”
Một cánh tay màu đen thò lên từ dưới vách núi, tâm ma trèo lên: “Ta cũng muốn bái.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook