Một người phụ nữ có gương mặt xinh đẹp cao quý nhưng lại không hề rạng rỡ mà tiều tụy xanh xao, ánh mắt đờ đẫn vô hồn, đứng tựa vào lan can.

"Mẹ.."

Người phụ nữ quay đầu nhìn người con trai rồi khẽ mỉm cười,thủ thỉ:" Kiêu nhi, con yêu của mẹ, con nhất định phải sống tốt, mẹ giờ phải đi tìm em gái con rồi."

Nói rồi người phụ nữ ấy dang hai tay ra thả người ra phía sau.

"Không....không....mẹ!"

...........

"Hàn Kiêu, anh mau tỉnh lại đi."

Hàn Kiêu ngồi bật dậy, sắc mặt hắn cắt không còn giọt máu, cả người run lên bần bật.

Đường Dạ thấy thế liền thở dài, nói:" Anh lại mơ ác mộng sao?"

Hàn Kiêu không trả lời, mà hít thở thật sâu khiến lồng ngực vạm vỡ cũng nhấp nhô kịch liệt.

Một lúc sau hắn mới mệt mỏi lên tiếng:" Đã chuẩn bị xong chưa?"

"Xong cả rồi."


"Được rồi, tôi xuống ngay."

Đường Dạ nghe vậy gật đầu rồi mở cửa bước ra ngoài.

Hàn Kiêu tựa vào thành giường, hắn với tay lấy một điếu thuốc lá.

Khói thuốc toả ra mờ ảo, che đi sự lạnh lùng tàn khốc từ đôi mắt của người đàn ông.

* * *

"Mọi người, nhanh nhanh tập trung đi nào."

..........

Cô gái với ngũ quan tinh xảo, mắt to tròn, sáng lấp lánh như pha lê. Cánh mũi nhỏ nhắn, sống mũi lại thanh tú cao thẳng không nhấp nhô. Đôi môi đỏ hồng căng mọng, trông như một quả cherry. Trên đầu cô gái có đội chiếc mũ cử nhân, trên môi nở một nụ cười tươi rói, đang đứng chụp hình cùng người đàn ông đã đứng tuổi.

Một hình ảnh gia đình thật đẹp mặc dù nó không hoàn hảo. Trong khung hình chỉ có thiếu nữ xinh đẹp đang khoác tay người đàn ông. Trên môi ông nở nụ cười hiền hậu, trong đáy mắt lộ rõ vẻ vui mừng xen lẫn tự hào.

"khụ khụ"

Chụp hình xong, người đàn ông liền quay người khẽ ho vài tiếng.

Cô gái thấy thế liền nhíu mày lo lắng nói:" Bố có sao không? Đợi lát nữa con cùng bố đi khám nhé."

"Bố cũng có tuổi rồi, bị vài bệnh lặt vặt là việc thường không cần phải phiền phức đi viện đâu."

"Bố, con cũng đã ra trường rồi. Kể từ bây giờ con sẽ chăm sóc bố thật tốt. Vậy nên bố đừng lo lắng gì hết, được không ạ?"

Cổ họng người đàn ông hơi ứ lại, trên gương mặt một vài nếp nhăn thoáng có sự thay đổi cảm xúc.

"Mau, mau Kiều Ân cậu mau đến đây đi. Chúng ta cùng chụp kiểu ảnh tốt nghiệp nào!"

Một cô gái từ xa vẫy tay gọi cô.

Người đàn ông kia thấy vậy cũng mỉm cười, vỗ vỗ tay cô nói:" Được rồi, con mau đi chụp ảnh với lớp đi. Đợi mấy hôm nữa bố sẽ đi khám cùng con mà."

Cô gái "vâng" một tiếng rồi khẽ ngoái đầu lại nhìn cô gái kia đáp lại:" Hạ Vũ, cậu đợi chút mình tới ngay."

"Một, hai, ba."


Tách!

Mọi người xung quanh hò hét phấn khởi. Không khí tưng bừng náo nhiệt.

Còn người đàn ông ở bên ngoài thì lặng lẽ ngồi xuống trên ghế đá, một tay giữ một bên ngực cả người ho dữ dội.

Đến khi ông mệt dần, hai mắt hơi khép lại cả người dần đổ xuống.

Lúc này, có một cậu sinh viên tình cờ đi qua thì nhìn thấy, cậu ta vội hét toáng lên:" Gọi xe cứu thương, có người ngất rồi."

Tiếng hét của cậu đủ lớn để thú hút sự chú ý của mọi người. Trong đó có Trần Kiều Ân. Cô mở to mắt nhìn người đàn ông đang nằm xuống.

Cổ họng phát ra một âm thanh khàn khàn như bị nghẹn:" Bố..."

Cô lao nhanh đến chỗ người đàn ông, cả người run lên, tay chân luống cuống nâng người đàn ông, miệng không ngừng gọi:" Bố, bố ơi..... bố đừng làm con sợ......"

Hạ Vũ cũng chạy đến, cô ấy cũng không kịp nghĩ nhiều liền lấy máy bấm gọi 115. Rồi tiến tới an ủi Kiều Ân:" Cậu đừng hoảng, mình đã gọi cứu thương rồi.".

Lúc này sắc mặt người đàn ông càng ngày càng nhạt đi, trán đổ đầy mồ hôi, khoé môi còn vương ra ít máu.

Vốn dĩ Kiều Ân là một người rất điềm tĩnh, luôn xử lí chu toàn mọi chuyện. Nhưng khi chứng kiến cảnh này thì mọi sự bình tĩnh của cô đều bị biến mất. Cả người cô run lên, cô không dấu được nỗi sợ hãi.

Tiếng xe cứu thương vang lên inh ỏi đánh thẳng vào tai cô. Ngồi trên xe cô nắm chặt lấy tay người đàn ông giống như muốn nắm thật chặt cành cây khô khi bị chết đuối vậy.

Ba cô đã được đưa vào phòng phẫu thuật. Kiều Ân ở bên ngoài không ngừng đi qua đi lại, cả người cô đổ đầy mồ hôi, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay đến hằn cả nốt móng.

Hạ Vũ tiến đến khẽ vỗ về cô, rồi an ủi:" Cậu đừng quá lo lắng. Chú nhất định sẽ không sao đâu."


Kiều Ân ngước nhìn Hạ Vũ rồi khẽ gật đầu.

Cuối cùng đèn cấp cứu cũng vụt tắt. Bác sĩ đi ra ngoài thông báo tình trạng bố của Kiều Ân.

"Bệnh nhân bị ung thư giai đoạn ba."

Đầu Kiều Ân ong một cái, cô mở to mắt như không thể chấp nhận được sự thật này.

"Ưng thư giai đoạn ba sao? Sao...sao có thể được....không thể nào...."

Bác sĩ thấy thế lắc đầu, rồi nói:" Bệnh tình ở giai đoạn này khá nguy hiểm, chúng tôi cần xét nghiệm kĩ hơn mới có thể đưa ra biện pháp cuối cùng. Còn bây giờ cô có thể vào thăm bệnh nhân rồi."

Kiều Ân hít một hơi thật sâu, cố lấy lại sự bình tĩnh nói:"Vâng. Cám ơn bác sĩ."

Cô đi vào phòng hồi sức, nhìn người cha với gương mặt tiều tụy mà lòng cô cảm thấy vừa thương xót lại vừa tự trách. Đáng nhẽ cô lên sớm nhìn ra bệnh tình của ông thì ông đã không đến nông nỗi này.

Suốt khoảng thời gian này luôn có người bạn thân Hạ Vũ ở bên cô nên cô cũng cảm thấy đỡ chống trải hơn được phần nào.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương