Thiển Ái
-
Quyển 1 - Chương 9: Con đường không xác định (2)
Khóc xong, tâm tình lại càng kém hơn.
Tôi vậy mà ở trước cổng công ty khóc giống như bị chồng ruồng bỏ. Mặc dù tôi chính là một người phụ nữ bị chồng bỏ rơi thật. Nhưng không phải là việc xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài sao?
Khi Hàn Thanh đến, toàn thân tôi vẫn nhếch nhác, đứng trong bóng râm cửa chính không biết phải làm sao.
Hàn Thanh lạnh mặt nhìn tôi, đưa tới một cái khăn tay.
Tôi khịt mũi, đi theo anh ta vào công ty. Vẻ mặt Tiểu Thần hoảng sợ nắm tay tôi, nhỏ giọng hỏi, "Chị, làm sao bây giờ? Em cảm thấy hình như anh ấy muốn đánh chúng ta!"
Tôi sờ lên cánh tay đã nổi da gà. Anh ta chỉ đánh có mình chị thôi. Người mất thể diện cũng là chị, không phải em.
Tôi cúi đầu yên lặng ngồi trong phòng làm việc của Hàn Thanh. Mồ hôi lạnh ứa ra trong lòng bàn tay, thậm chí không cầm nổi ly sữa.
"Triệu Thiên Tình, tiền đồ của em đâu?" Bạn Hàn Thanh vừa mở miệng liền cười lạnh.
Tôi rất không có tiền đồ rùng mình một cái. Đầu cúi càng thấp hơn.
"Bây giờ mới biết ngượng?" Hàn Thanh từ trên cao nhìn xuống tôi, ngón tay rất không khách khí chọc trán tôi một cái.
"Vừa rồi nghĩ cái quái gì? Hả? Khóc ở cổng công ty? Tính làm quảng cáo à?" Tôi không dám trốn, hai mắt đẫm lệ, đáng thương. "Anh, đau."
Tiểu Thần vội vàng xông lại bảo vệ tôi, "Anh nhẹ chút!" Hàn Thanh nguýt nó một cái, nó lập tức bỏ vũ khí đầu hàng.
"Em ra là được rồi.." Tôi lại yên lặng run rẩy. Hàn Thanh thật đáng sợ!
Tiểu Thần chạy trối chết, Hàn Thanh thảnh thơi ngồi xuống đối diện tôi, ngón tay anh ưu nhã xoay xoay chén trà sứ Thanh Hoa. "Em khóc cái gì? Việc chính mình làm ra còn muốn người khác phải áy náy?"
"Hừ!" Tôi dùng âm mũi đáp lại anh ta.
"Em cũng không muốn, còn ầm ĩ nóng nảy cái gì?"
Tôi ngẩng đầu, hung hăng trừng anh ta. "Tô Tuyết Phi ngoại trừ là thanh mai trúc mã của Cố Thần An, thì cũng không phải là cái gì, vì cô ta và Cố Thần An mà làm ầm ĩ lên đáng giá không?"
Hàn Thanh không nhanh không chậm.
"Em chính là mất hứng. Cô ta còn ở lại nhà của em!"
"Em không phải đã từng ở nhà của anh?"
"Chuyện đó không giống nhau! Anh là anh của em! Tô Tuyết Phi là tình nhân cũ của anh ta! Nếu em muốn ầm ĩ em liền đến ở trong nhà Phương Lỗi!"
Hàn Thanh cười lạnh, "Phụ nữ đố kị đúng là không có chỉ số IQ!"
Tôi tức tối "Em cứ đố kị thì thế nào! Anh ta vừa tỉnh lại đã coi em như người xa lạ, còn Tô Tuyết Phi kia anh ta lại nâng niu trong lòng bàn tay mà dỗ, nếu như em chịu được thì em cũng không phải là Triệu Thiên Tình!"
Tôi nghẹn họng nghiến răng nghiến lợi.
"Triệu Thiên Tình, em không cần phải vội vã chứng minh em rất ngu ngốc có được không?" Hàn Thanh rất xem thường, "Em mới là bà Cố, em sợ cô ta làm gì?"
"Bọn họ là thanh mai trúc mã, em cái gì cũng không phải." Giọng nói của tôi thấp xuống. "Anh ta không vui. Em cũng không muốn làm khó anh ta."
"Em là không muốn lúng túng khi bị đuổi ra khỏi nhà chứ gì?" Hàn Thanh rất không khách khí nói trúng tim đen tôi.
Tôi giận, lại trừng anh ta. Anh có biết thì cũng không nên nói ra có được không hả!
"Cố Thần An không xấu." Tôi đương nhiên biết Thần An là đứa trẻ tốt.
"Em đã thích anh ta bảy năm vậy tại sao không thử tranh giành một chút? Như thế này cũng không giống em."
Tôi yên lặng, "Nếu như em là Cố Thần An, em cũng sẽ chọn Tô Tuyết Phi."
"Ài, Triệu Thiên Tình sao lại hèn nhát thế này?" Hàn Thanh cao giọng, ngón tay không khách khí lại chọc vào trán tôi.
"Anh, em bé cho anh chọc rớt!" Tôi nhịn không được kháng nghị, Hàn Thanh xuống tay tương đối đau, kẻ biến thái chết người này thích đem móng tay làm tác phẩm nghệ thuật, chọc mấy cái trên trán tôi đã có thể nhìn thấy vết máu.
"Triệu Thiên Tình, em dùng đầu mang thai? Cũng là em sợ bị anh chọc cho cái não tàn này di truyền sang con em? Thật là, Triệu Thiên Tình, em lớn đầu chưa hả?"
Lớn. Tôi ở trong lòng yên lặng trả lời.
"Vậy mẹ chồng em đâu? Bà ấy cũng tùy ý để em và Cố Thần An ầm ĩ?"
Tôi không có ầm ĩ.
Tôi chính là mất hứng.
Dù sao chúng tôi cũng đã ly hôn.
Được rồi, tôi thừa nhận tôi mất hứng vì mẹ Cố từ lúc gặp Tô Tuyết Phi dù một lần cũng chưa từng đến động viên tôi. Hoặc là nói, từ lúc Cố Thần An tỉnh lại đến sau này, bà đối đãi với hai người khác hẳn, ngay cả lúc chúng tôi ly hôn bà ấy cũng chẳng quan tâm.
Chí ít thì chưa từng quan tâm tôi.
Khiến tôi cảm thấy, tôi bị qua cầu rút ván.
Trên mặt Hàn Thanh hoàn toàn không có vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Chỉ có châm biếm, cười lạnh, không kiên nhẫn cùng với ít ít vui sướng khi người gặp họa.
Làm tổn thương người ta quá mức!
Tôi vậy mà ở trước cổng công ty khóc giống như bị chồng ruồng bỏ. Mặc dù tôi chính là một người phụ nữ bị chồng bỏ rơi thật. Nhưng không phải là việc xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài sao?
Khi Hàn Thanh đến, toàn thân tôi vẫn nhếch nhác, đứng trong bóng râm cửa chính không biết phải làm sao.
Hàn Thanh lạnh mặt nhìn tôi, đưa tới một cái khăn tay.
Tôi khịt mũi, đi theo anh ta vào công ty. Vẻ mặt Tiểu Thần hoảng sợ nắm tay tôi, nhỏ giọng hỏi, "Chị, làm sao bây giờ? Em cảm thấy hình như anh ấy muốn đánh chúng ta!"
Tôi sờ lên cánh tay đã nổi da gà. Anh ta chỉ đánh có mình chị thôi. Người mất thể diện cũng là chị, không phải em.
Tôi cúi đầu yên lặng ngồi trong phòng làm việc của Hàn Thanh. Mồ hôi lạnh ứa ra trong lòng bàn tay, thậm chí không cầm nổi ly sữa.
"Triệu Thiên Tình, tiền đồ của em đâu?" Bạn Hàn Thanh vừa mở miệng liền cười lạnh.
Tôi rất không có tiền đồ rùng mình một cái. Đầu cúi càng thấp hơn.
"Bây giờ mới biết ngượng?" Hàn Thanh từ trên cao nhìn xuống tôi, ngón tay rất không khách khí chọc trán tôi một cái.
"Vừa rồi nghĩ cái quái gì? Hả? Khóc ở cổng công ty? Tính làm quảng cáo à?" Tôi không dám trốn, hai mắt đẫm lệ, đáng thương. "Anh, đau."
Tiểu Thần vội vàng xông lại bảo vệ tôi, "Anh nhẹ chút!" Hàn Thanh nguýt nó một cái, nó lập tức bỏ vũ khí đầu hàng.
"Em ra là được rồi.." Tôi lại yên lặng run rẩy. Hàn Thanh thật đáng sợ!
Tiểu Thần chạy trối chết, Hàn Thanh thảnh thơi ngồi xuống đối diện tôi, ngón tay anh ưu nhã xoay xoay chén trà sứ Thanh Hoa. "Em khóc cái gì? Việc chính mình làm ra còn muốn người khác phải áy náy?"
"Hừ!" Tôi dùng âm mũi đáp lại anh ta.
"Em cũng không muốn, còn ầm ĩ nóng nảy cái gì?"
Tôi ngẩng đầu, hung hăng trừng anh ta. "Tô Tuyết Phi ngoại trừ là thanh mai trúc mã của Cố Thần An, thì cũng không phải là cái gì, vì cô ta và Cố Thần An mà làm ầm ĩ lên đáng giá không?"
Hàn Thanh không nhanh không chậm.
"Em chính là mất hứng. Cô ta còn ở lại nhà của em!"
"Em không phải đã từng ở nhà của anh?"
"Chuyện đó không giống nhau! Anh là anh của em! Tô Tuyết Phi là tình nhân cũ của anh ta! Nếu em muốn ầm ĩ em liền đến ở trong nhà Phương Lỗi!"
Hàn Thanh cười lạnh, "Phụ nữ đố kị đúng là không có chỉ số IQ!"
Tôi tức tối "Em cứ đố kị thì thế nào! Anh ta vừa tỉnh lại đã coi em như người xa lạ, còn Tô Tuyết Phi kia anh ta lại nâng niu trong lòng bàn tay mà dỗ, nếu như em chịu được thì em cũng không phải là Triệu Thiên Tình!"
Tôi nghẹn họng nghiến răng nghiến lợi.
"Triệu Thiên Tình, em không cần phải vội vã chứng minh em rất ngu ngốc có được không?" Hàn Thanh rất xem thường, "Em mới là bà Cố, em sợ cô ta làm gì?"
"Bọn họ là thanh mai trúc mã, em cái gì cũng không phải." Giọng nói của tôi thấp xuống. "Anh ta không vui. Em cũng không muốn làm khó anh ta."
"Em là không muốn lúng túng khi bị đuổi ra khỏi nhà chứ gì?" Hàn Thanh rất không khách khí nói trúng tim đen tôi.
Tôi giận, lại trừng anh ta. Anh có biết thì cũng không nên nói ra có được không hả!
"Cố Thần An không xấu." Tôi đương nhiên biết Thần An là đứa trẻ tốt.
"Em đã thích anh ta bảy năm vậy tại sao không thử tranh giành một chút? Như thế này cũng không giống em."
Tôi yên lặng, "Nếu như em là Cố Thần An, em cũng sẽ chọn Tô Tuyết Phi."
"Ài, Triệu Thiên Tình sao lại hèn nhát thế này?" Hàn Thanh cao giọng, ngón tay không khách khí lại chọc vào trán tôi.
"Anh, em bé cho anh chọc rớt!" Tôi nhịn không được kháng nghị, Hàn Thanh xuống tay tương đối đau, kẻ biến thái chết người này thích đem móng tay làm tác phẩm nghệ thuật, chọc mấy cái trên trán tôi đã có thể nhìn thấy vết máu.
"Triệu Thiên Tình, em dùng đầu mang thai? Cũng là em sợ bị anh chọc cho cái não tàn này di truyền sang con em? Thật là, Triệu Thiên Tình, em lớn đầu chưa hả?"
Lớn. Tôi ở trong lòng yên lặng trả lời.
"Vậy mẹ chồng em đâu? Bà ấy cũng tùy ý để em và Cố Thần An ầm ĩ?"
Tôi không có ầm ĩ.
Tôi chính là mất hứng.
Dù sao chúng tôi cũng đã ly hôn.
Được rồi, tôi thừa nhận tôi mất hứng vì mẹ Cố từ lúc gặp Tô Tuyết Phi dù một lần cũng chưa từng đến động viên tôi. Hoặc là nói, từ lúc Cố Thần An tỉnh lại đến sau này, bà đối đãi với hai người khác hẳn, ngay cả lúc chúng tôi ly hôn bà ấy cũng chẳng quan tâm.
Chí ít thì chưa từng quan tâm tôi.
Khiến tôi cảm thấy, tôi bị qua cầu rút ván.
Trên mặt Hàn Thanh hoàn toàn không có vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Chỉ có châm biếm, cười lạnh, không kiên nhẫn cùng với ít ít vui sướng khi người gặp họa.
Làm tổn thương người ta quá mức!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook